Không Quân Việt Nam Cộng Hòa
Không Quân Việt Nam Cộng Hòa
(Bài viết đã đăng trong Đặc San Sóng Thần 2008 của Thủy Quân Lục Chiến.)
Lời nói đầu:
Với bút hiệu tựdo ‒ chữ thường, viết liền ‒ ông Nguyễn Văn Luận là tác giả bài “Người tìm tự do và tượng thần tự do” đã được bình chọn trúng giải chính thức trong giải sơ kết 3 tháng Giải Thưởng Việt Báo Viết Về Nước Mỹ.
Tác giả sinh năm 1937, hiện cư ngụ tại Worcester, Massachusetts.
Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Thời gian ở trong tù quả thật đúng nghĩa là thời gian chết.
Khoảng thời gian vô bổ, vô nghĩa vì không biết lấy cái gì để lấp đi được hết cái khoảng trống đó hay làm sao để giết đi được hết cái thì giờ thừa thãi đó. Đâu phải nó chỉ là mười ngày hay một tháng như lời tuyên truyền lừa bịp của Quân Quản thành phố khi Sài Gòn đã mất, mà nó kéo dài lê thê và pha lẫn với những máu, nước mắt và mồ hôi của hàng trăm ngàn người tù chính trị hết năm này qua năm kia hình như không có giới hạn về thời gian nữa.
Trên Đại Lộ Kinh Hoàng
Hoài Hương xin cám ơn Sao Mai đã cho nghe và nhìn những đoạn video buồn đau kinh khủng nầy.
Thân tặng Sao Mai và độc giả HQPD bài thơ tả về "đại lộ kinh hoàng" mà tôi đã ghi dấu từ lâu, rất lâu...
Một Chuyến Vượt Biển Không Có Tài Công
Phùng Nhân
Trời tối đen như mực, trong căn nhà giữ vườn ở cồn Tân Phong huyện Cái Bè tỉnh Tiền Giang. Tôi đã ém chặt mấy chục người từ chiều hôm qua, lấy cớ là đi ăn mừng đám sinh nhựt của thằng cháu mới vừa 1 tuổi. Nhưng căn dặn thằng Hai Trung, biểu nó phải thật bình tỉnh, nếu chủ nhà là ông Sáu Hảo có lên thăm vườn thình lình thì nói “Mấy người nầy là bà con bên vợ của em…”.
Tháng Tư năm ấy, khởi đầu cho những quái sự cho mãi đến bây giờ... Và đôi khi rảnh viết lại một vài mẩu chuyện vẫn thấy có những giọt nước mắt lặng lẽ rưng rưng...
*** Một Chiều Hủ Hóa ***
Nghẽo Già
Ngày ấy, khi mà tất cả mọi sinh hoạt của người dân đều nơm nớp lo âu bởi các anh du kích xã, các anh chỉ điểm đi lùng sục khắp mọi ngóc ngách trong nhà người dân, thấy cái gì “khác thường” cũng đều báo cáo cho “cấp trên xử lý” những người dân “ngụy” có tư tưởng, lối sống “tha hóa” của một “tàn dư chế độ Mỹ Ngụy”. Họ vào tận buồng ngủ dò xét xem người ta ngủ thế nào, vào tận bếp, nhìn vào tận nồi nấu ăn để xem người ta ăn gì. Chỉ một miếng thịt, một chén cơm gạo trắng, một đôi giày mõm ngóe mang đi lễ sáng Chúa Nhật hay một bộ chemise ca rô với quần tây gabardin còn giữ lại từ trước năm 1975 được diện vào trong một dịp gì đấy cũng bị báo cáo. Và đó là một nỗi sợ hãi trong nhiều nỗi lo âu sợ hãi của những người dân tỉnh lỵ hiền lành chân chất. Từ lúc nào, cái không khí nghi kỵ, dò xét nhau, sẵn sàng kiểm điểm, tố nhau, phang nhau cật lực trong những buổi “học tập chính trị” được tổ chức thường xuyên ở một nơi được gọi là “hội trường của thôn”... Một con gà làm thịt ăn cũng phải dấu diếm. Một con vịt làm thịt ăn, ráng giữ lại bộ lông để bán ve chai cũng thu thu dấu dấu thật thê thảm. Vì hở ra là bị “hàng xóm” tố cáo! Đó là chuyện ở tỉnh lỵ hiền hòa ấy, nơi tôi ở sau 1975.
Để đáp ứng nhu cầu chiến trường và sự hiện đại hoá của quân đội VNCH, phi đoàn 532 (A-37), danh hiệu Gấu Đen đã được thành lập vào đầu năm 1972. Phi đoàn trực thuộc không đoàn 82 chiến thuật, thuộc sư đoàn VI Không Quân, đồn trú tại căn cứ Không Quân Phù Cát.
Tháng Tư, Tre và Măng
Khôi An
Khôi An định cư ở Bắc California. Cô là một kỹ sư từng làm việc ở hãng Intel hơn hai mươi năm. Sau đó, Khôi An trở lại trường lấy bằng Master về Ngôn Ngữ Học rồi đi dạy tiếng Việt ở các trường đại học vùng Vịnh San Francisco. Dự Viết Về Nước Mỹ từ 2008, cô đã nhận giải Chung Kết 2013. Sang năm 2015, thêm giải Việt Bút Trùng Quang, dành cho những nỗ lực phát huy văn hóa Việt trên đất Mỹ. Từ 2016, cô là thành viên Ban Tuyển Chọn Giải Thưởng Việt Báo. Bài đăng 2 kỳ.
Tám giờ tối 28 tháng tư 1975, sau bữa cơm chiều vội vã ở một câu lạc bộ gần khu gia binh TSN, tôi trở về ụ đậu phi cơ đầu phi đạo 07 phải nơi tạm trú ba phi đoàn 524, 534, 548 di tản về từ căn cứ Phan Rang, bước xuống xe tôi thấy các nhân viên phi đạo đang bận rộn kéo các A37 trang bị đầy bom đạn từ trong vòm trú ẩn ra đậu hàng ngang dài phía trước cách ụ năm chục bộ Anh (50 Feet). Tôi bước đến hỏi Trưởng phi đạo tại sao dời phi cơ ra khỏi ụ? Anh ta trả lời theo lệnh Trung tá Kỹ thuật và Bộ Chỉ Huy Hành Quân. Tôi vào phòng trong ụ, nhắc điện thoại gọi Trung tâm hành quân, thì sĩ quan trực cho biết hình như lệnh của Bộ Tư Lệnh KQ hay Bộ Tổng Tham Mưu gì đó, tôi phát cáu, giũa anh một câu: Anh là Sĩ quan trực mà không biết lệnh lạc rõ ràng là như thế nào ? Anh có biết hồi chiều phi đạo 07 bị dội bom không ? Anh ta cầu hòa trả tời: Thưa thiếu tá, em thấy cũng vô lý thật, nhưng lệnh trên đưa xuống, em phải thi hành, nếu Thiếu tá muốn bìết rõ thì hỏi Đại tá Ước. Tôi cúp phôn rồi bấm số Đại tá Ước nhưng không có ở phòng giấy.
We have 217 guests and no members online