Login to your account

Username *
Password *
Remember Me

BAY DỞ NHƯ... - Hùng Chùa

Posted by November 05, 2019 4839

BAY DỞ NHƯ...

Hùng Chùa

---oo0oo---



Tôi xin đưa các Bác trở lại vùng trời Pleiku trên con tàu UH-1 của năm 1971 xa xưa mà chúng ta vẫn tưởng rằng mình đã quên.

Như thế tôi đã là Hoa Tiêu chánh mới được có mấy tháng đếm chưa hết một bàn tay, cái lon Trung-úy thì hơi bạc một chút, với bạn bè tôi “đùa” là Hoa tiêu chánh “nhậm chức”, bắt chước các bậc “đàn anh” tôi tự cho mình được hưởng một chút “quan liêu quân phiệt” sáng ra coi “phi lệnh” rồi tôi nhâm nhi “cà phê cà pháo” nơi quán Thượng sĩ Giao cứ để mặc cho “Côpi lốt” đi “check” tàu với cơ phi xạ thủ để nếu có gì “Côpi lốt” sẽ báo cáo cho mình biết hoặc chính họ “kiện cáo” với ngoài phi đạo, nhưng sáng nay nhìn lên bảng “phi lệnh” tôi trực bay chiếc “Medivac” Pelican 31, thấy “Côpi lốt” là Thiếu úy Huyên “xà lỏn”, ông này với tôi cùng khóa bay huấn luyện bên Mỹ, rồi cùng về Pleiku, nhưng không hiểu vì lý do gì vắng mặt một thời gian mới về bay lại., ở trường bay tôi không hề được biết đến cái tên “xà lỏn” là “AET” là Thiếu sinh quân tiếng Tây gọi là “ Enfant de Troupe”, rất nhiều người “AET” kỵ cái tên “xà lỏn” nhưng ông Huyên này lại rất thích được gọi cái “nick name” đó, khi về dến Pleiku thì ông thuộc vào loại “COCC”, bởi đến ông Tư lệnh vùng lúc đó cũng là “AET”, ông Huyên “xà lỏn” mà không phải vắng mặt một thời gian thì bấy giờ ông không là huấn luyện viên thì ít nhất cũng là “trưởng phi cơ”. Khi thấy tên ông này trực bay với mình tôi phải “giả bộ” chăm chỉ cùng đi ra check tàu. Được làm hoa tiêu chánh có mà dễ đâu, phải làm vừa lòng xếp này xếp kia đủ cả ra đấy.


Bây giờ trời Pleiku dang chuyển sang Thu nắng không còn trắng sát mà đã ngả vàng đỏ lúc xế chiều và bầu trời hay bị sương mù khô “haze”, cả ngày ngồi không vì không khí khá thanh bình của năm 71, “giặc” như chờ đợi một cái gì đó chưa “ bùng nổ” chưa “hot” gì hết, năm giờ chiều Hành Quân Chiến Cuộc điều động Pelican 31 cất cánh đi Dakpek tản thương. Tôi ra vào chốn này nhiều lần rồi bịt mắt lại bay cũng tới, tôi để cho ông “Côpi lốt” bay cất cánh báo cáo “Peacock” lên Kontum rồi theo đường bộ ngang Võ Dịnh, Cầu Diên Bình, Tân Cảnh gần đến BenHet rồi rẽ phải một chút vẫn theo con đường nằm giữa hai vách núi cao đi vào Dak-pek, tôi bắt đầu giữ control để Côpi lốt ngồi nghỉ xả hơi, cái tiền đồn này nằm sâu trong hẻm núi, chung quanh núi cao chót vót, nơi mà “ khỉ ăn đá gà ăn muối” lúc lên hay xuống đáp đều phải làm “ high over head” tức là xoáy trôn ốc. Vào “final approach” có trái khói màu hướng dẫn mặc dù ngay trên phi đạo dành cho L-19 hay C-7 đáp, một số đông người Thượng tụm lại đứng chờ dể xin đi ké về thành thị, số thương binh đưa lên tàu có người nằm trên cáng nhưng đa số đi bộ ra leo lên tàu, ông Trưởng trại ghé tai nói cho tôi biết tình trạng bãi đáp thật an toàn, số thương binh đụng trận cách trại cả chục cây số, rồi chúc tôi thượng lộ bình an. Tôi nhấc tầu lên cất cánh rồi làm “xoáy trôn ốc” lấy cao độ, dự định khi nào bay ra khỏi hẻm núi sẽ để ông Huyên “xà lỏn” bay về Pleiku, trời đã lờ mờ tối, càng lên cao tôi lại càng thấy bầu trời “lờ mờ trắng đục” hơn, dầy đặc hơn, nhìn xuống dưới thì thấy rõ con đường lộ bên dưới, nhưng trước mặt và chung quanh chỉ là màu trắng đục, tôi không lấy thêm cao độ nữa theo đường bên dưới bay ra, theo bản đồ trong đầu tôi thì tôi phải thấy Ben Het bên phải và phải nhìn thấy Tân Cảnh trước mặt, nhưng bay hoài không thấy Tân Cảnh ở đâu, chỉ thấy bên dưới những lằn khói nằm rạp sát đất từ những đống cây cỏ người ta đốt để làm rẫy, khi tôi chưa định hướng được thì tôi không giao “control” cho Huyên “xà lỏn”, tôi gọi “Peacock” báo cáo mình trên đường về và họ trả lời “nhận 5/5”.

Tôi trải cái bản đồ khu vực hiện ra trong đầu để phán đoán đường bay từ nãy giờ, lý do tại sao tôi chưa thấy Tân Cảnh, bởi Tân Cảnh là cái “check point” dẫn đường tôi bay, bởi cứ theo dọc Tân Cảnh, Diên Bình, Võ Dịnh thì tôi bay trên đồng bằng hai bên là dãy núi cao, bây giờ bên dưới thì những núi là núi, như thế không thể giảm cao độ, cứ thế là lên và lên, chui vào mây rồi ra khỏi mây bên ngoài trời đã tối nhưng vẫn thấy một màu trắng vẫn đục ở chung quanh, tôi bị “vertigo” có lúc cánh quạt kêu khằng khặc vì mất “airspeed”, bật đèn “landing light” sáng chóa những ngọn cây mà có lẽ càng “skid” cọ quẹt vào, ngày trước lúc còn ở Nhảy Dù tôi có tham dự trận Dakto, đổ quân bằng trực thăng Mỹ, được tiếp tế bằng H-34 Việt Nam trận này Mỹ bị thiệt hại nhiều lắm, bây giờ mình tưởng đang bay trên vùng có những thằng lính Mỹ ngoắc tay gọi bên dưới.

- Come on, come on down here.

Thôi thế thì cứ leo lên làm sao lên khỏi cái màu trắng chung quanh, tôi thấy lạnh và ái ngại cho những thương binh ở phía sau, chắc họ còn lạnh hơn mình bởi họ bị thương nhưng biết làm sao được. Khi mà tôi còn đang “treo lồng đèn”, thì giờ này mọi người đang cơm nước êm ấm ở nhà với vợ con hoặc đang di lang thang ngoài Diệp Kính. Chưa đến hồi tuyệt vọng, tôi “turn on IFF” rồi gọi Peacock:

- Peacock đây Pelican 31.

- Peacock nghe Pelican 31.

Pelican 31 phi vụ tản thương trên đường trở về từ Dak Pek phía Bắc của Tân Cảnh hiện bị mất phương hướng vì thời tiết, trên tàu có thương binh cần được chở về Pleiku. Tôi đã mở IFF xin bạn xem trên Radar của bạn có thấy tôi không?

- Pelican 31 cho biết bạn đang bay về hướng nào trên phi cụ

- Tôi đang bay về hướng………

- OK bạn cứ tiêp tục bay về hướng đó

- Peacock thấy tôi trên radar của bạn chưa?

- Tôi chưa thấy bạn, bây giờ bạn đổi hướng…. Rồi tiếp tục bay hướng đó cho đến khi nào tôi bảo đổi.

- Bây giờ bạn đổi hướng…..rồi tiếp tục bay hướng đó.

- Pelican 31 tôi đã thấy bạn rồi bây giờ bạn đổi về hướng 90 rồi giữ hướng 90 cho đến khi nào bạn thấy tôi

Tôi đã yêu cầu bạn làm một cái tam giác để xác định chắc chắn là bạn, trên màn ảnh radar của tôi có cả hàng ngàn vì sao, cũng may tôi đã tìm ra vì sao của bạn; khoảng khắc sau đó tôi thấy mấy ánh đèn leo lắt xa xa trước mặt, tôi lên tiếng hỏi:

- Peacock tôi đã thấy có mấy ánh đèn của bạn ở xa rồi

- Ánh đèn đó hướng 11 giờ của bạn phải không?, đó chưa là tôi đâu, đó là đồn Plei-Jareng, từ đó bạn còn đủ xăng bay về Pleiku không?

- Tôi còn 300lbs xăng đủ sức về tới.

- Pelican 31 thế là chắc ăn rồi, tôi cho bạn biết bạn đã bay lạc qua biên giới tới ba chục cây số, may là chưa có chiếc MIG của Miên bay lên nghênh cản. Thôi chúc bạn may mắn.

- Bỗng một tiếng nói đầy gang đầy thép trên tần số:

- Pelican 31 trưởng phi cơ là ai vậy?

- Trung Úy Hùng phi đoàn 229.

- Bay tới Trung Úy rồi mà còn “bay dở như…….”

Giọng nói nghe đầy quyền thế không thể là của một ông Thượng sĩ hay Thiếu úy, Trung úy. Vốn đã né ông “xà lỏn” rồi , lỡ lại là một ông “COCC” nữa thì sao. Tôi câm luôn không gây sự.

Tôi để quí vị điền vào chỗ……. Chữ nghĩa gì mà các Bác nghĩ đến.


Mùa Hè 07
Hùng Chùa


(BachMa sưu tầm)

Ý kiến cho bài đọc xin nhấn vào đây => (Bay D Như....)

Rate this item
(1 Vote)