Hãy trả lại ta: Sơn Hà VIỆT NAM
Hãy trả lại ta: Sơn Hà VIỆT NAM
Gần cuối tháng 4-1975, Hoàng Năm lấy xe Van của bà bồ già tên Tư Râu Rậm để đi làm một cái bản đồ, trong đó Năm ghi rõ tất cả địa chỉ, nơi mà nhân viên Mỹ đã, đang ở tại Sài Gòn và các Tỉnh phụ cận ở miền Nam Việt Nam. Thường thường người Mỹ ở tập trung, họ thuê bao nguyên một building nhỏ. Nếu ai có bồ bịch ở Việt nam, hay ai có vợ con đem qua Việt Nam, họ mới ở riêng, ở cách xa nhau. Khi hoàn thành xong công việc, và giao cho “xếp”, cũng là lúc Năm đã biết về chiến dịch “White Christmas” – Nghĩa đen là “Chiến dịch di-tản người Mỹ”.
Năm vẫn ung dung và dửng dưng vì Năm chỉ thích sống tại Việt Nam! Ngày cuối cùng trước khi ra đi, ông “xếp” gọi Năm:
- Tôi sẽ ra đi về Mỹ gấp đây. Bây giờ, cái công ty nầy là thuộc về anh.
Năm chỉ cây dù cuả ông xếp lớn dựng ở cuối văn phòng, cười cười:
- Tôi không có ý định đó. Nếu ông cho… tôi chỉ xin ông “cây dù đen” kia, để làm kỷ niệm…
Năm giống như:
Thằng Bờm có cái quạt mo.
Phú ông xin đổi ba bò chín trâu.
Bờm rằng Bờm chẳng lấy trâu…
Phú ông xin đổi một xâu cá mè
Bờm rằng Bờm chẳng lấy mè
Phú ông xin đồi một bè gỗ lim
Bờm rằng Bờm chẳng lấy lim
Phú ông xin đổi con chim đồi mồi
Bờm rằng Bờm chẳng lấy mồi
Phú ông xin đổi… nắm xôi. Bờm cười… Ha ha ha!
*
Ừ thì… trước năm 1975, “Bờm” cứ thoải mái vui vẻ cười ha ha ha đi, để rồi… nếu sau ngày 30 tháng 4 mất nước, mà Bờm không biết lo giữ gìn đất nước quê hương Việt Nam cẩm tú trường cửu và vĩnh thịnh trong độc lập tự do, đó là hòn ngọc viễn đông vô cùng trân quý, và Côn Sơn (Côn Đảo POULO CONDOR) thơ mộng tuyệt vời đầy rung cảm; “nếu” bị lọt vô bàn tay khát máu của Tàu Cộng… Thì, Bờm không còn cười ha hả nữa, mà Bờm sẽ hối hận ôm mặt khóc hu hu hu, thì đã muộn mất rồi! Khi đất nước Việt Nam thân yêu nhuộm máu Trung Quốc, chúng trắng trợn ngang ngược vi phạm luật pháp quốc tế, dùng mọi thủ đoạn, vũ lực thô bạo cưỡng đoạt & thủ thuật cướp đoạt chủ quyền cuả Việt Nam, để chiếm đoạt Hoàng Sa - Trường Sa - đấy là hải đảo huyết mạch nằm trên tuyến đường chiến lược quan trọng; rồi Đèo Ngang, Hà Tĩnh… cũng đi đon!
Thế nên Trung Quốc chủ trương bá quyền độc chiếm (từ eo biển Malacca đến các nước Đông Bắc Á, Hàn Quốc, Đài Loan, Trung Quốc, Nhật Bản…). Lại thêm những vụ: dân Trung-quốc “núp bóng” người Việt bằng cách đưa tiền tỷ cho người Việt có điều kiện đứng tên mua nhà ở ven biển, sông ngòi, hải đảo… Họ mua hơn 246 lô đất ở Sơn Trà, Ngũ Hành Sơn, cụm đất rộng lớn nầy có thể chứa hơn 100.000 người, làm đặc khu cho người Trung-quốc ở. Đây cũng là kế sách di dân tuyệt hảo cuả Trung Quốc chuyển sang Việt Nam; (chính phủ Trung Quốc đỡ mang vác gánh nặng hơn một tỷ ba con dân nước họ). Thế mà số ít người Việt “chỉ đứng trên danh nghiã “hợp tác, hợp te, làm quản lý hờ”, còn mọi vấn đề khác đều do Trung-quốc sở hữu làm chủ; xây khách sạn, lập công ty thương mại nầy, công ty sản xuất, hoặc nhà hàng ăn uống, du lịch nọ! Đó là vấn đề chính yếu đáng sợ nhất!
Bây giờ nhà nước Việt Nam còn “làm” vụ động trời khác -đề xuất lập ba đặt khu “thuê đất” 99 năm- Hiện nay Trung-quốc đã “lọt thỏm” vô những yếu điểm quan trọng như Đà Nẵng, Nha Trang, Vân Đồn, Quảng Ninh, Bắc Vân Phong, đảo Phú Quốc… vẫn là điều phi pháp! Đê hèn. Ôi! máu sẽ chảy từ chân núi Bayan Har qua các dòng sông: Yanguoxia, Bapanxia, Daxia, Qinglongxia, v.v… (Tây Tạng, Trung Hoa), máu ngoại bang thắt bím đuôi sam tuôn trào khắp mọi nơi, trôi về trên non sông gấm vóc quê ta, là máu thấm đẫm đến từng chân tơ kẽ tóc dân Việt! là chúng nuốt chửng, nuốt trọn Việt Nam rồi – thì từ đây sẽ “sụp đổ & tàn lụi suốt bao thế hệ, từ đời chúng ta và hậu duệ sẽ đau khổ, ngậm ngùi cay đắng, xót xa cùng quẫn dài dài. Vậy thì người Việt (chúng ta) sẽ ngao ngán cúi gầm mặt, đớn đau lủi thủi quay trở lại trang sử buồn… trên những con đường đất nhuộm đỏ máu tươi rất gập ghềnh, hoang phế… (mà tổ tiên đã từng trải qua đầy gian truân khổ ải, lẫn chông gai. Ngỏ hầu cho Việt Nam “sống” vững mạnh tới bây giờ… mới có chúng ta).
Cớ sao đảng và nhà nước (thay thằng Bờm hiện tại? hay thằng Bờm có cái quạt mo ngày xưa?) lại dẫm chân lên vết xe cũ, trùng lặp một 1.000 năm đô hộ giặc Tàu lần nữa, mà không sáng con mắt ra? – hay vẫn do chủ nghiã: “100 năm trồng người”? Lúc đó “dân nước ta” sẽ bị ngoại lai đô hộ, thống trị trong xiềng xích nô lệ khổ ải suốt kiếp! Đã mất Hoàng Sa và Trường Sa rồi, không chóng thì chày đảo Phú Quốc, Côn Đảo, vịnh cảng quân sự Cam Ranh… thuộc lãnh hải và lãnh thổ Việt Nam; là “những yếu điểm quan trọng nhất, và là pháo đài khó công nhưng dễ thủ”, cũng tương tự na ná -sẽ rơi vô tay bè lũ khát máu Tàu cộng cho mà coi- Thế thôi!
Người Việt Nam từ bé chí lớn không thể hết nguôi từng cơn rúng động choáng váng, rụng rời, bàng hoàng rơi lệ, vì kẻ tội đồ bán đất nước – (từ vụ Hoàng Sa, Trường Sa, Bauxite Tây Nguyên, di dời cột mốc Ải Nam Quan, Formosa, v.v… Nga Sô và Tàu chệt đã tràn ngập trên những vùng đất quan trọng ở khu phố Tây sầm uất, (thuộc thành phố Nha Trang). Tôi đến Nha Trang vào tháng 10 năm 2017 mà tưởng chừng như đang đi lạc trên đất nước Tàu đông đúc náo nhiệt ồn ào kinh khủng! Trong nhà ngoài phố đều xuất hiện người Tàu, chữ viết trên tiệm ghi toàn tiếng Tàu & khu Vĩnh Thạnh, Vĩnh Hiệp, Vĩnh Trung – Thiệt tình!
Cho đến bây giờ mà Đảng và Nhà Nước không có những “nhân sỹ trí thức” có thể chế, có ý thức trách nhiệm và tinh thần tự tôn dân tộc sao? vẫn “tập trung phá thối” không chịu mở mắt ra!? Trời ơi! Giờ phút lâm nguy nầy, mà đảng còn ru ngủ dân Việt trong chiêu bài mị dân bán nước: “Không có gì quý hơn độc lập tự do và hạnh phúc” sao ta? Hãy tỉnh táo lại đi. Chuyện đó “xưa rồi Diễm” …!!!
Tại sao đảng và nhà nước XHCNVN không noi theo gương của những vĩ nhân anh hùng thuở trước, như ba vị nữ lưu mặc dù "chân yếu tay mềm, quần thoa áo lụa, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu" nhưng tuyệt vời như: Hai bà: Trưng Trắc, Trưng Nhị & bà Triệu Thị Chinh? Oanh liệt từ thời Trần Bình Trọng "thà làm quỷ nước Nam, còn hơn làm vua đất Bắc"; Những tấm gương can trường dũng khí: MAI THÚC LOAN - Đức TRẦN HƯNG ĐẠO Vương (TRẦN QUỐC TUẤN) hào kiệt anh tài nghĩa dũng qua những chiến trận lẫy lừng vang bóng. Danh nhân kiệt xuất: NGUYỄN TRÃI – Vua Quang Trung NGUYỄN HUỆ lừng lẫy trong chiến thắng trận Đống Đa. Vân vân... thật nhiều, nhiều lắm... không làm sao kể xiết!
Nói làm chi cái thuở hồng hoang nguyên thuỷ gần như lúc "tạo thiên lập... quốc" của vua Hùng Vương xa xưa như trái đất, cho mệt! mà hãy ôn cổ tri tân những vị tướng anh hùng tử khí hùng bất tử: Thiếu Tướng Nguyễn Khoa Nam. Thiếu Tướng Phạm Văn Phú. Chuẩn Tướng Lê Văn Hưng. Chuẩn Tướng Lê Nguyên Vỹ. Chuẩn-tướng Trần Văn Hai. Các Ðại Tá, Úy..., Hạ sĩ quan, và binh sĩ... sau ngày 30 tháng 4 của miền Nam Việt Nam Cộng Hoà... có rất nhiều chiến sĩ anh hùng vô danh ẩn tích khác. Họ là những anh hùng vị quốc vong thân. Những bậc anh tài sinh vi tướng, tử vi thần đều có một lòng trung quân ái quốc, thà chết chứ không chịu nhục dưới chế độ độc tài đảng trị, nơi không có tự do dân chủ và nhân quyền; mà chỉ có "bá quyền" đàn áp tôn giáo, xúc phạm lương dân lam lũ vô tội. Họ chẳng hề “tham sinh úy tử”. Do sĩ khí từ ông Lê Lai cao cả hy sinh liều mình chịu chết, để cứu chuá Lê Lợi !?! Vậy thì, tại sao XHCNVN không "học hỏi" những tấm gương ái quốc yêu người từ cổ chí kim, mà hành xử cho phải đạo làm người. Mình cũng có thể học từ điển tích của quân Tàu, "mặc dù khát giống, nhưng cùng chung lý tưởng "thâm diệu", có mục đích diệt cường quyền bá đạo". Thế thôi :
Hán Vương thấy Hạng Vương (nước Sở) cử đại binh bao vây thành Huỳnh Dương rất chặt chẻ. Lúc đó, lại có thêm tin cấp báo: “Hạng Vương ra lịnh ngăn hạ lưu sông Vinh, để cho nước chảy ngập thành Huỳnh Dương”.
Khiến Hán Vương càng lo sợ, đã kêu các tướng, Trương Lương và Trần Bình vào nghị kế với các quan. Vua nói:
- Hàn Tín chưa về. Trong thành không có ai có đủ sức đánh lại Hạng Vương. Ai có kế gì hay để giải vây bây giờ?
Trần Bình tâu:
- Tôi có một kế phá vòng vây cuả giặc, nhưng ở đây không có một trung thần nào dám hy sinh thay cho đại vương.
Chu Bột và các tướng nghe thế, tỏ ý bất bình. Trần Bình lại tâu:
- Kế đó rất thâm diệu, các ông chưa hiểu ý tôi… nên giận là phải đấy thôi.
Trần Bình lại ghé vào tai Hán Vương nói nhỏ mấy câu. Hán Vương liền tươi ngay nét mặt:
- Kế đó hay lắm! Giao cho Trương Lương thực hiện mới được.
Trương Lương nhận lệnh về dinh cuả mình mở tiệc mời tất cả các tướng đến dự. Trương Lương dụng ý treo một bức tranh vẻ chiếc xe có một người ngồi, sau xe có hằng vạn kỵ binh tới tấp đuổi theo xe. Phiá trước xe là khu rừng rậm có một người đang ẩn nấp. Trương Lương giải thích với mọi người:
- Xưa, vua Cảnh Công nước Tề đánh với quân Tấn. Vua Tề thua to, quân chết như rạ, lớp quân khác trốn hết, họ bỏ vua ngồi một mình trong xe. May thay lúc đó có một nông dân xin vua cỡi áo bào cho mình mặc, giả làm vua- còn vua thì mặc quần áo cuả nông dân ấy, mà ra đi. Cảnh Công không chịu, vì để mình sống mà người khác chết thay sao đành. Nông dân ấy thúc giục:
- Tôi chết, chẳng khác nào trong rừng rậm chỉ mất một cây. Ngược lại, nếu chúa công chết, thì mất cả giang sơn.
Sau đó, quân giặc bắt được “Cảnh Công giả” đem về nạp cho vua Tấn, vua Tấn biết đó không phải là vua Cảnh Công, cũng ra lệnh giết chết. Nông dân ấy nói:
- Tôi dám thay mạng sống mình cho chúa công cuả tôi, thì tôi không sợ chết. Chỉ tiếc một điều: Nếu chuá công giết tôi, sau nầy người dân Tấn nào muốn chết thay mạng cho vua, họ cũng không dám, vì họ sợ cũng bị giết như tôi.
Nhờ câu nói đó mà nông dân ấy thoát chết. Các tướng hiểu được dụng ý của Trương Lương khi cho treo bức tranh giữa phòng tiệc, nên đồng thanh nói:
- Chúng tôi xin đem mạng thay cho Hán Vương, giúp vua thoát khỏi vòng vây.
Trương Lương nói:
- Lòng trung nghiã của các tướng rất đáng biểu dương, nhưng ta chỉ cần một người có diện mạo hơi giống vua; đó là Kỷ Tín. Không biết Kỷ Tín nghĩ sao?
Kỷ Tín bằng lòng. Trương Lương và Trần Bình đưa Kỷ Tín vào ra mắt Hán Vương. Hán Vương không chịu để Kỷ Tín chết thay mình. Vì “hại người mà lợi cho mình” là việc vua không chấp nhận. Kỷ Tín doạ tự tử, khi ấy Hán Vương mới bằng lòng. Hán Vương biết Kỷ Tín thế nào cũng bị giết, nên hỏi kỹ hoàn cảnh gia đình Kỷ Tín ra sao, thì được tâu:
- Thần còn một mẹ già, vợ và một con còn rất nhỏ.
Hán Vương ngậm ngùi nhận nuôi dưỡng họ suốt đời. Sau đó Trương Lương, Trần Bình thảo hàng thư, sai sứ giả đem trao cho quân Sở, trong thư hẹn lúc cận tối, Hán Vương sẽ ra hàng. Trời vừa tối, thì mở cửa thành phiá Đông, quân Sở thấy một đoàn mỹ nữ vài ngàn người ung dung chậm rãi thong dong chậm chạp bước ra nhảy múa, nên quân Sở rối loạn hàng ngũ, họ rần rần kéo nhau ùa đến cửa đông xem cho thoả mãn! Nhờ đó Hán Vương và các tướng thoát ra cửa Tây an toàn. Cuối đoạn cuả đoàn mỹ nữ mới thấy đội nghi vệ bao quanh chiếc long xa. Hạng Vương mừng rỡ vì tưởng là Hán Vương thật, nên cho ngựa chạy tới. Kỷ Tín liền trợn mắt, hét:
- Ta đây là Kỷ Tín, chớ không phải vua Hán Vương. Hán Vương đã kéo đại binh ra khỏi thành Huỳnh Dương từ lâu. Ngươi không biết hay sao?
Hạng Vương nghe thế, giận lắm, nhưng trong lòng cảm phục khen ngợi người chí sĩ có lòng trung nghĩa. Ông sai Qúy Bố đến dụ Kỷ Tín về hàng. Nhưng Kỷ Tín thà chết, chứ không hèn mà hàng giặc.
*
Vậy nên, từ những sở vọng kiên cường ấy, các ngươi hãy trả lại cho ta địa danh gấm vóc sơn hà VIỆT NAM
VIỆT NAM cẩm tú sơn hà.
Địa danh giới phận nước Ta với Tàu.
Nghìn năm có trước ghi sau.
Bảng vàng lưu Sử ấy câu tựa là:
Từ NAM QUAN Ải mình qua
Trường Sơn chữ S mặn mà VIỆT quê.
HÀ NỘI NGHỆ AN phố Huế.
QUẢNG ĐÀ BÌNH ĐỊNH ta về NHA TRANG.
GIA LAI PHAN THIẾT PHAN RANG.
VŨNG TÀU ĐÀ LẠT TRÃNG BÀNG TÂY NINH.
SÀI GÒN ĐỒNG THÁP LONG BÌNH.
KIÊN GIANG HỒNG NGỰ TRÀ VINH NHÀ BÈ.
CẦN THƠ CHÂU ĐỐC BẾN TRE.
GÒ QUAU nghìn dặm AN KHÊ chập chùng.
BẠC LIÊU nhớ miệt TÚC TRƯNG.
LONG AN BẾN LỨC thương hung KIẾN TƯỜNG.
Ô MÔN CAO LÃNH CẦU NGANG.
U MINH RẠCH GIÁ VĨNH LONG một nhà.
HÀ TIÊN QUẢNG TRỊ TRƯỜNG SA.
CÀ MAU PHÚ QUỐC vẫn là của Ta:
*
Trả lại đây núi non xa…
VIỆT NAM vang bóng sử ca nghìn đời.
Từ ngày “người lạ” đổi thời.
"HOÀNG SA độn thổ" biến đời quắt quay.
Bên ngoài thế giới có hay?
NAM QUAN ẢI mất; đọa đày lắm thay!
Xế chiều tuổi đã vàng bay...
Núi sông ngậm đắng nuốt cay ai đòi?!
Nghìn thu nỗi hận đầy vơi.
Ước mơ sông núi cuối đời về TA.
Đồng Bào hỡi! Khắp gần xa.
Đứng lên giành lại sơn hà VIỆT NAM.
*
Tình Hoài Hương
(*) Ít trích dẫn trong Việt Nam Quê Huong Cẩm Tú của Tình Hoài Hương)
Gần cuối tháng 4-1975, Hoàng Năm lấy xe Van của bà bồ già tên Tư Râu Rậm để đi làm một cái bản đồ, trong đó Năm ghi rõ tất cả địa chỉ, nơi mà nhân viên Mỹ đã, đang ở tại Sài Gòn và các Tỉnh phụ cận ở miền Nam Việt Nam. Thường thường người Mỹ ở tập trung, họ thuê bao nguyên một building nhỏ. Nếu ai có bồ bịch ở Việt nam, hay ai có vợ con đem qua Việt Nam, họ mới ở riêng, ở cách xa nhau. Khi hoàn thành xong công việc, và giao cho “xếp”, cũng là lúc Năm đã biết về chiến dịch “White Christmas” – Nghĩa đen là “Chiến dịch di-tản người Mỹ”.
Năm vẫn ung dung và dửng dưng vì Năm chỉ thích sống tại Việt Nam! Ngày cuối cùng trước khi ra đi, ông “xếp” gọi Năm:
- Tôi sẽ ra đi về Mỹ gấp đây. Bây giờ, cái công ty nầy là thuộc về anh.
Năm chỉ cây dù cuả ông xếp lớn dựng ở cuối văn phòng, cười cười:
- Tôi không có ý định đó. Nếu ông cho… tôi chỉ xin ông “cây dù đen” kia, để làm kỷ niệm…
Năm giống như:
Thằng Bờm có cái quạt mo.
Phú ông xin đổi ba bò chín trâu.
Bờm rằng Bờm chẳng lấy trâu…
Phú ông xin đổi một xâu cá mè
Bờm rằng Bờm chẳng lấy mè
Phú ông xin đồi một bè gỗ lim
Bờm rằng Bờm chẳng lấy lim
Phú ông xin đổi con chim đồi mồi
Bờm rằng Bờm chẳng lấy mồi
Phú ông xin đổi… nắm xôi. Bờm cười… Ha ha ha!
*
Ừ thì… trước năm 1975, “Bờm” cứ thoải mái vui vẻ cười ha ha ha đi, để rồi… nếu sau ngày 30 tháng 4 mất nước, mà Bờm không biết lo giữ gìn đất nước quê hương Việt Nam cẩm tú trường cửu và vĩnh thịnh trong độc lập tự do, đó là hòn ngọc viễn đông vô cùng trân quý, và Côn Sơn (Côn Đảo POULO CONDOR) thơ mộng tuyệt vời đầy rung cảm; “nếu” bị lọt vô bàn tay khát máu của Tàu Cộng… Thì, Bờm không còn cười ha hả nữa, mà Bờm sẽ hối hận ôm mặt khóc hu hu hu, thì đã muộn mất rồi! Khi đất nước Việt Nam thân yêu nhuộm máu Trung Quốc, chúng trắng trợn ngang ngược vi phạm luật pháp quốc tế, dùng mọi thủ đoạn, vũ lực thô bạo cưỡng đoạt & thủ thuật cướp đoạt chủ quyền cuả Việt Nam, để chiếm đoạt Hoàng Sa - Trường Sa - đấy là hải đảo huyết mạch nằm trên tuyến đường chiến lược quan trọng; rồi Đèo Ngang, Hà Tĩnh… cũng đi đon!
Thế nên Trung Quốc chủ trương bá quyền độc chiếm (từ eo biển Malacca đến các nước Đông Bắc Á, Hàn Quốc, Đài Loan, Trung Quốc, Nhật Bản…). Lại thêm những vụ: dân Trung-quốc “núp bóng” người Việt bằng cách đưa tiền tỷ cho người Việt có điều kiện đứng tên mua nhà ở ven biển, sông ngòi, hải đảo… Họ mua hơn 246 lô đất ở Sơn Trà, Ngũ Hành Sơn, cụm đất rộng lớn nầy có thể chứa hơn 100.000 người, làm đặc khu cho người Trung-quốc ở. Đây cũng là kế sách di dân tuyệt hảo cuả Trung Quốc chuyển sang Việt Nam; (chính phủ Trung Quốc đỡ mang vác gánh nặng hơn một tỷ ba con dân nước họ). Thế mà số ít người Việt “chỉ đứng trên danh nghiã “hợp tác, hợp te, làm quản lý hờ”, còn mọi vấn đề khác đều do Trung-quốc sở hữu làm chủ; xây khách sạn, lập công ty thương mại nầy, công ty sản xuất, hoặc nhà hàng ăn uống, du lịch nọ! Đó là vấn đề chính yếu đáng sợ nhất!
Bây giờ nhà nước Việt Nam còn “làm” vụ động trời khác -đề xuất lập ba đặt khu “thuê đất” 99 năm- Hiện nay Trung-quốc đã “lọt thỏm” vô những yếu điểm quan trọng như Đà Nẵng, Nha Trang, Vân Đồn, Quảng Ninh, Bắc Vân Phong, đảo Phú Quốc… vẫn là điều phi pháp! Đê hèn. Ôi! máu sẽ chảy từ chân núi Bayan Har qua các dòng sông: Yanguoxia, Bapanxia, Daxia, Qinglongxia, v.v… (Tây Tạng, Trung Hoa), máu ngoại bang thắt bím đuôi sam tuôn trào khắp mọi nơi, trôi về trên non sông gấm vóc quê ta, là máu thấm đẫm đến từng chân tơ kẽ tóc dân Việt! là chúng nuốt chửng, nuốt trọn Việt Nam rồi – thì từ đây sẽ “sụp đổ & tàn lụi suốt bao thế hệ, từ đời chúng ta và hậu duệ sẽ đau khổ, ngậm ngùi cay đắng, xót xa cùng quẫn dài dài. Vậy thì người Việt (chúng ta) sẽ ngao ngán cúi gầm mặt, đớn đau lủi thủi quay trở lại trang sử buồn… trên những con đường đất nhuộm đỏ máu tươi rất gập ghềnh, hoang phế… (mà tổ tiên đã từng trải qua đầy gian truân khổ ải, lẫn chông gai. Ngỏ hầu cho Việt Nam “sống” vững mạnh tới bây giờ… mới có chúng ta).
Cớ sao đảng và nhà nước (thay thằng Bờm hiện tại? hay thằng Bờm có cái quạt mo ngày xưa?) lại dẫm chân lên vết xe cũ, trùng lặp một 1.000 năm đô hộ giặc Tàu lần nữa, mà không sáng con mắt ra? – hay vẫn do chủ nghiã: “100 năm trồng người”? Lúc đó “dân nước ta” sẽ bị ngoại lai đô hộ, thống trị trong xiềng xích nô lệ khổ ải suốt kiếp! Đã mất Hoàng Sa và Trường Sa rồi, không chóng thì chày đảo Phú Quốc, Côn Đảo, vịnh cảng quân sự Cam Ranh… thuộc lãnh hải và lãnh thổ Việt Nam; là “những yếu điểm quan trọng nhất, và là pháo đài khó công nhưng dễ thủ”, cũng tương tự na ná -sẽ rơi vô tay bè lũ khát máu Tàu cộng cho mà coi- Thế thôi!
Người Việt Nam từ bé chí lớn không thể hết nguôi từng cơn rúng động choáng váng, rụng rời, bàng hoàng rơi lệ, vì kẻ tội đồ bán đất nước – (từ vụ Hoàng Sa, Trường Sa, Bauxite Tây Nguyên, di dời cột mốc Ải Nam Quan, Formosa, v.v… Nga Sô và Tàu chệt đã tràn ngập trên những vùng đất quan trọng ở khu phố Tây sầm uất, (thuộc thành phố Nha Trang). Tôi đến Nha Trang vào tháng 10 năm 2017 mà tưởng chừng như đang đi lạc trên đất nước Tàu đông đúc náo nhiệt ồn ào kinh khủng! Trong nhà ngoài phố đều xuất hiện người Tàu, chữ viết trên tiệm ghi toàn tiếng Tàu & khu Vĩnh Thạnh, Vĩnh Hiệp, Vĩnh Trung – Thiệt tình!
Cho đến bây giờ mà Đảng và Nhà Nước không có những “nhân sỹ trí thức” có thể chế, có ý thức trách nhiệm và tinh thần tự tôn dân tộc sao? vẫn “tập trung phá thối” không chịu mở mắt ra!? Trời ơi! Giờ phút lâm nguy nầy, mà đảng còn ru ngủ dân Việt trong chiêu bài mị dân bán nước: “Không có gì quý hơn độc lập tự do và hạnh phúc” sao ta? Hãy tỉnh táo lại đi. Chuyện đó “xưa rồi Diễm” …!!!
Tại sao đảng và nhà nước XHCNVN không noi theo gương của những vĩ nhân anh hùng thuở trước, như ba vị nữ lưu mặc dù "chân yếu tay mềm, quần thoa áo lụa, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu" nhưng tuyệt vời như: Hai bà: Trưng Trắc, Trưng Nhị & bà Triệu Thị Chinh? Oanh liệt từ thời Trần Bình Trọng "thà làm quỷ nước Nam, còn hơn làm vua đất Bắc"; Những tấm gương can trường dũng khí: MAI THÚC LOAN - Đức TRẦN HƯNG ĐẠO Vương (TRẦN QUỐC TUẤN) hào kiệt anh tài nghĩa dũng qua những chiến trận lẫy lừng vang bóng. Danh nhân kiệt xuất: NGUYỄN TRÃI – Vua Quang Trung NGUYỄN HUỆ lừng lẫy trong chiến thắng trận Đống Đa. Vân vân... thật nhiều, nhiều lắm... không làm sao kể xiết!
Nói làm chi cái thuở hồng hoang nguyên thuỷ gần như lúc "tạo thiên lập... quốc" của vua Hùng Vương xa xưa như trái đất, cho mệt! mà hãy ôn cổ tri tân những vị tướng anh hùng tử khí hùng bất tử: Thiếu Tướng Nguyễn Khoa Nam. Thiếu Tướng Phạm Văn Phú. Chuẩn Tướng Lê Văn Hưng. Chuẩn Tướng Lê Nguyên Vỹ. Chuẩn-tướng Trần Văn Hai. Các Ðại Tá, Úy..., Hạ sĩ quan, và binh sĩ... sau ngày 30 tháng 4 của miền Nam Việt Nam Cộng Hoà... có rất nhiều chiến sĩ anh hùng vô danh ẩn tích khác. Họ là những anh hùng vị quốc vong thân. Những bậc anh tài sinh vi tướng, tử vi thần đều có một lòng trung quân ái quốc, thà chết chứ không chịu nhục dưới chế độ độc tài đảng trị, nơi không có tự do dân chủ và nhân quyền; mà chỉ có "bá quyền" đàn áp tôn giáo, xúc phạm lương dân lam lũ vô tội. Họ chẳng hề “tham sinh úy tử”. Do sĩ khí từ ông Lê Lai cao cả hy sinh liều mình chịu chết, để cứu chuá Lê Lợi !?! Vậy thì, tại sao XHCNVN không "học hỏi" những tấm gương ái quốc yêu người từ cổ chí kim, mà hành xử cho phải đạo làm người. Mình cũng có thể học từ điển tích của quân Tàu, "mặc dù khát giống, nhưng cùng chung lý tưởng "thâm diệu", có mục đích diệt cường quyền bá đạo". Thế thôi :
Hán Vương thấy Hạng Vương (nước Sở) cử đại binh bao vây thành Huỳnh Dương rất chặt chẻ. Lúc đó, lại có thêm tin cấp báo: “Hạng Vương ra lịnh ngăn hạ lưu sông Vinh, để cho nước chảy ngập thành Huỳnh Dương”.
Khiến Hán Vương càng lo sợ, đã kêu các tướng, Trương Lương và Trần Bình vào nghị kế với các quan. Vua nói:
- Hàn Tín chưa về. Trong thành không có ai có đủ sức đánh lại Hạng Vương. Ai có kế gì hay để giải vây bây giờ?
Trần Bình tâu:
- Tôi có một kế phá vòng vây cuả giặc, nhưng ở đây không có một trung thần nào dám hy sinh thay cho đại vương.
Chu Bột và các tướng nghe thế, tỏ ý bất bình. Trần Bình lại tâu:
- Kế đó rất thâm diệu, các ông chưa hiểu ý tôi… nên giận là phải đấy thôi.
Trần Bình lại ghé vào tai Hán Vương nói nhỏ mấy câu. Hán Vương liền tươi ngay nét mặt:
- Kế đó hay lắm! Giao cho Trương Lương thực hiện mới được.
Trương Lương nhận lệnh về dinh cuả mình mở tiệc mời tất cả các tướng đến dự. Trương Lương dụng ý treo một bức tranh vẻ chiếc xe có một người ngồi, sau xe có hằng vạn kỵ binh tới tấp đuổi theo xe. Phiá trước xe là khu rừng rậm có một người đang ẩn nấp. Trương Lương giải thích với mọi người:
- Xưa, vua Cảnh Công nước Tề đánh với quân Tấn. Vua Tề thua to, quân chết như rạ, lớp quân khác trốn hết, họ bỏ vua ngồi một mình trong xe. May thay lúc đó có một nông dân xin vua cỡi áo bào cho mình mặc, giả làm vua- còn vua thì mặc quần áo cuả nông dân ấy, mà ra đi. Cảnh Công không chịu, vì để mình sống mà người khác chết thay sao đành. Nông dân ấy thúc giục:
- Tôi chết, chẳng khác nào trong rừng rậm chỉ mất một cây. Ngược lại, nếu chúa công chết, thì mất cả giang sơn.
Sau đó, quân giặc bắt được “Cảnh Công giả” đem về nạp cho vua Tấn, vua Tấn biết đó không phải là vua Cảnh Công, cũng ra lệnh giết chết. Nông dân ấy nói:
- Tôi dám thay mạng sống mình cho chúa công cuả tôi, thì tôi không sợ chết. Chỉ tiếc một điều: Nếu chuá công giết tôi, sau nầy người dân Tấn nào muốn chết thay mạng cho vua, họ cũng không dám, vì họ sợ cũng bị giết như tôi.
Nhờ câu nói đó mà nông dân ấy thoát chết. Các tướng hiểu được dụng ý của Trương Lương khi cho treo bức tranh giữa phòng tiệc, nên đồng thanh nói:
- Chúng tôi xin đem mạng thay cho Hán Vương, giúp vua thoát khỏi vòng vây.
Trương Lương nói:
- Lòng trung nghiã của các tướng rất đáng biểu dương, nhưng ta chỉ cần một người có diện mạo hơi giống vua; đó là Kỷ Tín. Không biết Kỷ Tín nghĩ sao?
Kỷ Tín bằng lòng. Trương Lương và Trần Bình đưa Kỷ Tín vào ra mắt Hán Vương. Hán Vương không chịu để Kỷ Tín chết thay mình. Vì “hại người mà lợi cho mình” là việc vua không chấp nhận. Kỷ Tín doạ tự tử, khi ấy Hán Vương mới bằng lòng. Hán Vương biết Kỷ Tín thế nào cũng bị giết, nên hỏi kỹ hoàn cảnh gia đình Kỷ Tín ra sao, thì được tâu:
- Thần còn một mẹ già, vợ và một con còn rất nhỏ.
Hán Vương ngậm ngùi nhận nuôi dưỡng họ suốt đời. Sau đó Trương Lương, Trần Bình thảo hàng thư, sai sứ giả đem trao cho quân Sở, trong thư hẹn lúc cận tối, Hán Vương sẽ ra hàng. Trời vừa tối, thì mở cửa thành phiá Đông, quân Sở thấy một đoàn mỹ nữ vài ngàn người ung dung chậm rãi thong dong chậm chạp bước ra nhảy múa, nên quân Sở rối loạn hàng ngũ, họ rần rần kéo nhau ùa đến cửa đông xem cho thoả mãn! Nhờ đó Hán Vương và các tướng thoát ra cửa Tây an toàn. Cuối đoạn cuả đoàn mỹ nữ mới thấy đội nghi vệ bao quanh chiếc long xa. Hạng Vương mừng rỡ vì tưởng là Hán Vương thật, nên cho ngựa chạy tới. Kỷ Tín liền trợn mắt, hét:
- Ta đây là Kỷ Tín, chớ không phải vua Hán Vương. Hán Vương đã kéo đại binh ra khỏi thành Huỳnh Dương từ lâu. Ngươi không biết hay sao?
Hạng Vương nghe thế, giận lắm, nhưng trong lòng cảm phục khen ngợi người chí sĩ có lòng trung nghĩa. Ông sai Qúy Bố đến dụ Kỷ Tín về hàng. Nhưng Kỷ Tín thà chết, chứ không hèn mà hàng giặc.
*
Vậy nên, từ những sở vọng kiên cường ấy, các ngươi hãy trả lại cho ta địa danh gấm vóc sơn hà VIỆT NAM
VIỆT NAM cẩm tú sơn hà.
Địa danh giới phận nước Ta với Tàu.
Nghìn năm có trước ghi sau.
Bảng vàng lưu Sử ấy câu tựa là:
Từ NAM QUAN Ải mình qua
Trường Sơn chữ S mặn mà VIỆT quê.
HÀ NỘI NGHỆ AN phố Huế.
QUẢNG ĐÀ BÌNH ĐỊNH ta về NHA TRANG.
GIA LAI PHAN THIẾT PHAN RANG.
VŨNG TÀU ĐÀ LẠT TRÃNG BÀNG TÂY NINH.
SÀI GÒN ĐỒNG THÁP LONG BÌNH.
KIÊN GIANG HỒNG NGỰ TRÀ VINH NHÀ BÈ.
CẦN THƠ CHÂU ĐỐC BẾN TRE.
GÒ QUAU nghìn dặm AN KHÊ chập chùng.
BẠC LIÊU nhớ miệt TÚC TRƯNG.
LONG AN BẾN LỨC thương hung KIẾN TƯỜNG.
Ô MÔN CAO LÃNH CẦU NGANG.
U MINH RẠCH GIÁ VĨNH LONG một nhà.
HÀ TIÊN QUẢNG TRỊ TRƯỜNG SA.
CÀ MAU PHÚ QUỐC vẫn là của Ta:
*
Trả lại đây núi non xa…
VIỆT NAM vang bóng sử ca nghìn đời.
Từ ngày “người lạ” đổi thời.
"HOÀNG SA độn thổ" biến đời quắt quay.
Bên ngoài thế giới có hay?
NAM QUAN ẢI mất; đọa đày lắm thay!
Xế chiều tuổi đã vàng bay...
Núi sông ngậm đắng nuốt cay ai đòi?!
Nghìn thu nỗi hận đầy vơi.
Ước mơ sông núi cuối đời về TA.
Đồng Bào hỡi! Khắp gần xa.
Đứng lên giành lại sơn hà VIỆT NAM.
*
Tình Hoài Hương
(*) Ít trích dẫn trong Việt Nam Quê Huong Cẩm Tú của Tình Hoài Hương)
Comment