Anh Ngọc
Bãi Hoang (Ngô Mạnh Thu)
Tôi còn gì cho em Không gian đen giờ đã lên đèn Tôi còn gì cho em Xa nhau thêm vơi đầy nhung nhớ Trên sân ga vắng con tàu Đôi môi hôn đã se sầu Câu chia ly lắng trong chiều mắt em sâu. Tôi còn gì cho em Sương khuya lên lạnh thấm vai mềm Tôi còn gì cho em Thân phiêu diêu trên đường hoang tím Chân đong đưa gót im lìm Nghe tim băng giá đông chìm Wellington nối con đường dài thêm ... Chỉ còn hàng dương trụi lá Giữa trời mây trắng căm căm Chỉ còn biển ôm thành phố Bãi hoang bờ nước yên nằm Chỉ còn mình trên đường cũ Tóc vàng hong gió đông sang Và đoàn tàu đi lặng lẽ… trong hồn. Tôi còn gì cho em Tôi còn gì cho em Tôi còn gì cho em Tâm tư nhuốm sương mù Hôm nay tới bao giờ Tương lai lãng quên chờ Tôi còn gì cho em.
Đêm Đông (Nguyễn Văn Thương)
1. Chiều chưa đi màn đêm rơi xuống đâu đấy buông lững lờ tiếng chuông đôi cánh chim bâng khuâng rã rời cùng mây xám về ngang lưng trời Thời gian như ngừng trong tê tái cây trút lá cuốn theo chiều mây mưa giăng mắc nhớ nhung, tiêu điều sương thướt tha bay, ôi đìu hiu Đêm đông, xa trông cố hương buồn lòng chinh phu Đêm đông, bên song ngẩn ngơ kìa ai mong chồng Đêm đông, thi nhân lắng nghe tâm hồn tương tư Đêm đông, ca nhi đối gương ôm sầu riêng bóng Gió nghiêng, chiều say gió lay ngàn cây, gió nâng thuyền mây gió reo sầu miên gió đau niềm riêng gió than triền miên. Đêm đông, ôi ta nhớ nhung đường về xa xa đêm đông, ta mơ giấc mơ, gia đình, yêu đương đêm đông, ta lê bước chân phong trần tha phương có ai thấu tình cô lữ, đêm đông không nhà.
2. Đời như vô tình ta ngao ngán non nước thê thảm mang cảnh tang thân lãng du cô liêu chán chường về đâu giữa trời đông đêm trường sầu lên khơi hồn quê lai láng ta van gió nhắn mưa ngừng than cho ta lắng tiếng vang muôn lòng rên rỉ qua không gian buồn mong.
Tiếng Hát Nửa Vời (Trần Trịnh)
Biết đến ngày nào mình còn lê bước lang thang nhìn lá rơi trên hè chiều Đã mấy chiều rồi, buồn nào không cánh bay cao, giọt nắng rưng rưng cả trời Buồn vương gót hoa, buồn như tiếng ca lạc lõng ru say vào hồn mình ta với ta một bóng ưu tư nặng đầy thành ra con đường hun hút chân mây. Biết đến ngày nào, mình còn gom lá ươm hoa để ép trang thư hẹn hò những lúc giận hờn, ngoảnh mặt không nói, thương sao tà áo đoan trang, lệ nhòa tình yêu đó ư, nhìn nhau phút giây và trót trao nhau nụ cười đường gieo nắng hoa, tình ngỡ say sưa trọn đời nào ngờ nay là thương nhớ không thôi Đã bao lần, mình bảo sao không nói đi biết bao lần chỉ cười mà không nói chi Phố vắng rồi ngại bước đi thêm đưa nhau về để lại đàng sau trời tím bỗng một ngày mình dìu nhau đi rất xa gió thu vàng để vòng tay thêm thiết tha tiếng hát nào chợt vút lên cao Nghìn đời và mãi mãi, Ân tình là trời mê tiếng hát nửa vời người vội quay gót đi nhanh mình đứng im nghe ngậm ngùi mãi mãi nghìn đời mình còn thương nhớ nhau không thì cũng xa nhau thật rồi ngày vui chóng qua, thành ra lắm khi mình nghĩ không nên hẹn hò người đi quá xa còn nỡ mang theo nụ cười để lại khung trời hoang vắng đơn côi.
Gửi gió cho mây ngàn bay (Đoàn Chuẩn, Từ Linh)
Với bao tà áo xanh đây mùa thu Hoa lá tàn, hàng cây đứng hững hờ Lá vàng từng cánh rơi từng cánh Rơi xuống âm thầm trên đất xưa Gửi gió cho mây ngàn bay Gửi bướm muôn màu về hoa Gửi thêm ánh trăng màu xanh lá thư Về đây với thu trần gian Gửi gió cho mây ngàn bay Gửi phím tơ đồng tìm duyên Gửi thêm lá thư màu xanh ái ân Về đôi mắt như hồ thu Thấy hối tiếc nhiều Thuyền đã sang bờ Đường về không lối Giòng đời trôi đã về chiều Mà lòng mến còn nhiều Đập gương xưa tìm bóng Nhưng thôi tiếc mà chi Chim rồi bay, anh rồi đi Đường trần quên lối cũ Người đời xa cách mãi Tình trần khôn hàn gắn thương lòng Gửi gió cho mây ngàn bay Gửi bướm đa tình về hoa Gửi thêm ánh trăng màu xanh lá thư Về đây với thu trần gian.
Tiếng Hát Lênh Đênh (Tử Phác, Lương Ngọc Châu)
Nghe ầm vang lên tiếng chiến chinh Mơ làm diều mang sáo thanh bình Nghe vườn cây xao xác gió may Mơ làm kiếp lá úa rơi đầy Chiều lắng xuống bao kiếp cô liêu, đìu hiu bến vắng, trong lòng muôn dòng nước trôi Nhà ai thấp thoáng lửa hồng Người đi có nhớ đường về, miền giang khô héo đìu hiu Nghe ầm vang lên tiếng chiến chinh Mơ làm diều mang sáo thanh bình Nghe vườn cây xao xác gió may Mơ làm kiếp lá úa rơi đầy Hiu hiu theo chiều gió dâng lời thầm ước Anh nghe chăng lá vàng rụng lay lắt rót nhớ thương Anh nghe chăng bao tiếng đời, bao tiếng lòng Ngàn muôn xa cách bừng lên phố phường Hoa rung rinh chập chờn gió lướt bâng khuâng Cho mềm cánh bướm phân vân... (Anh nghe chăng bao tiếng đời, bao tiếng lòng Hòa muôn tiếng dế nỉ non mấy lời Đêm không trăng, ai làm ngây ngất sương mây? Ai buồn tiếng hát lênh đênh).
Bên Cầu Biên Giới (Phạm Duy)
Ngừng đây soi bóng bên giòng nước lũ Cầu cao nghiêng dốc bên giòng sông sâu Sầu vương theo sóng xuôi về cuối trời Một vùng đau thương chốn làng cũ quê xưa Người đi chưa hết hương sầu lữ thứ Hồn theo cánh gió quên tình xa xưa Tuổi xanh như lá thu rụng cuối mùa Mộng về đêm đêm khát vừng trán ngây thơ "Em đến bên tôi một chiều khi nắng phai rồi Nắng (ư) ngừng bên chiếc cầu biên giới Xa xa thoáng đàn trầm vô tư Đâu đây dáng huyền đền duyên mơ Bên cầu biên giới Tôi lặng nghe dòng đời từ từ trôi Sông nước xa xôi, Mây núi khắp nơi Không tỏ một đôi lời.Ôi giấc mơ qua Mộng đời phiêu lãng giang hồ Sống trong lòng người đẹp Tô Châu Hay là chết bên bờ sông Da-nube Những đêm sáng sao. Nhưng đường quá xa vời Hương trời vẫn mê mài Lòng tôi sao vẫn còn biên giới! Lòng tôi sao vẫn ngừng nơi đây Ôi dòng tóc êm đềm! Ôi bể mắt đắm chìm! Đời phong sương cũ, chỉ là thương nhớ Mộng bền năm xưa Chỉ là mơ qua.
Như Ngọn Buồn Rơi (Từ Công Phụng)
Như mùa thu trút lá vàng ngậm ngùi em khóc cho tuổi thơ qua mau hồn nhiên cũng rơi khỏi tầm tay với xa trên từng thung lũng buồn em lệ nhòa trên tóc Trên từng thung lũng buồn từng thung lũng buồn mùa thu đã trở mình trên gót nhỏ dìu em đến người bằng vòng tay nâng niu hạnh phúc. Trên từng cơn lốc mềm hồn em đã ngủ vùi trong tiếng thở tình tôi cũng mù theo cơn lũ nào là lần em đã khóc cho tình yêu Em như ngọn buồn rơi tuổi thơ ngây đã xếp chân môi hồng em rơi vào đời tôi tình yêu em khôn lớn trong dịu dàng ôi nỗi dịu dàng nào đã ngời sáng trên môi người Trên từng cơn lốc xoay đời thuyền tình đã đắm trong vòng tay u mê dù ta có đi trên nghìn thu đắng cay trên từng nỗi khốn cùng nhưng tình đôi ta biết bao giờ nguôị..
Anh Về Một Mùa Trăng (Nhật Bằng)
Nhìn vầng trăng lên sáng soi Khắp trên ngàn nơi, thắm hương duyên đời Và giòng sông trôi lững lờ Thời gian xóa mờ, vương vấn đường tơ Hẹn một mùa trăng sẽ về Về say ấm tình, về vui thái bình Khúc ca thanh bình nhịp nhàng Một mùa trăng sáng chờ anh bước sang… Và giòng thời gian đã qua Biết bao mùa hoa vẫn không phai nhòa Tình quê hương ôi nhớ thương Lòng bao vấn vương, mong lúc hồi hương. Người về đây trong tiếng ca Mùa vui thái hòa, đẹp bên mái nhà Nước non tưng bừng vui ngày tươi sáng Mùa chiến thắng vẻ vang… Nhạc hồn quê lai láng Vương cung đàn một mùa trăng sáng Ðường về tuy xa vắng, Nhưng ước mong tràn dâng Chờ một mùa trăng sáng tươi Khúc ca đầy vơi, lắng nghe nên đồi. Chàng vì non sông đã về, Trọn câu ước thề, vui với tình quê Mùa đẹp tình thương đón chờ, Mùa vui thái hòa, về bên mái nhà Nắm tay xây một cuộc đời tươi mới Lòng phơi phới người ơi!
Thu Hát Cho Người (Vũ Đức Sao Biển)
Giòng sông nào đưa người tình đi biền biệt. Mùa thu nào đưa người về thăm bến xưa Hoàng hạc bay, bay mãi bỏ trời mơ Về đồi sim, ta nhớ người vô bờ. Ta vẫn chờ em dưới gốc sim già đó, Ðể hái dâng người một đóa đẫm tương tư Ðêm nguyệt cầm ta đợi em trong gió. Sáng linh lan hồn ta khóc bao giờ. Ta vẫn chờ em trên bao la đồi nương, Trong mênh mông chiều sương Giữa thu vàng, bên đồi sim trái chín Một mình ta ngồi khóc tuổi thơ rơi. Thời gian nào trôi bềnh bồng trên phận ngườị Biệt ly nào không muộn phiền trên dấu môị Màu vàng lên, biêng biếc ánh chiều rơị Nhạc hoài mong, ta hát vì xa ngườị Thu hát cho người, Thu hát cho người, người yêụ... ơi!
Tình Khúc Mùa Đông (Thanh Trang)
Mắt đã một chiều thu hoen lệ sầu Tiếng đã lạc loài trong tim nghẹn ngào Đưa em về chiều thu reo dưới gót Âm thầm từng hồi giá buốt Nghe tiếng đông sang. Nhớ những đường về sương rơi mịt mùng Mắt biếc là màu riêng tôi lạnh lùng Thương cho người về cô đơn với bóng Mây chiều lạc loài đã xuống Với thu mênh mông. Anh lãng du đêm dài cùng khói mây Hôn tóc em, nghe hồn mình đắng cay Tháng năm buồn miệt mài từng ngón tay Khi về còn xao xuyến ru hồn người đắm say. Nhớ mãi từng chiều thu rơi ngàn trùng Tóc đó là vùng mây trôi ngập ngừng Đêm mong người về cho vơi giá buốt Nghe hồn từng mùa đã khuất Tiếc thu mênh mông.
Tôi còn gì cho em Không gian đen giờ đã lên đèn Tôi còn gì cho em Xa nhau thêm vơi đầy nhung nhớ Trên sân ga vắng con tàu Đôi môi hôn đã se sầu Câu chia ly lắng trong chiều mắt em sâu. Tôi còn gì cho em Sương khuya lên lạnh thấm vai mềm Tôi còn gì cho em Thân phiêu diêu trên đường hoang tím Chân đong đưa gót im lìm Nghe tim băng giá đông chìm Wellington nối con đường dài thêm ... Chỉ còn hàng dương trụi lá Giữa trời mây trắng căm căm Chỉ còn biển ôm thành phố Bãi hoang bờ nước yên nằm Chỉ còn mình trên đường cũ Tóc vàng hong gió đông sang Và đoàn tàu đi lặng lẽ… trong hồn. Tôi còn gì cho em Tôi còn gì cho em Tôi còn gì cho em Tâm tư nhuốm sương mù Hôm nay tới bao giờ Tương lai lãng quên chờ Tôi còn gì cho em.
Đêm Đông (Nguyễn Văn Thương)
1. Chiều chưa đi màn đêm rơi xuống đâu đấy buông lững lờ tiếng chuông đôi cánh chim bâng khuâng rã rời cùng mây xám về ngang lưng trời Thời gian như ngừng trong tê tái cây trút lá cuốn theo chiều mây mưa giăng mắc nhớ nhung, tiêu điều sương thướt tha bay, ôi đìu hiu Đêm đông, xa trông cố hương buồn lòng chinh phu Đêm đông, bên song ngẩn ngơ kìa ai mong chồng Đêm đông, thi nhân lắng nghe tâm hồn tương tư Đêm đông, ca nhi đối gương ôm sầu riêng bóng Gió nghiêng, chiều say gió lay ngàn cây, gió nâng thuyền mây gió reo sầu miên gió đau niềm riêng gió than triền miên. Đêm đông, ôi ta nhớ nhung đường về xa xa đêm đông, ta mơ giấc mơ, gia đình, yêu đương đêm đông, ta lê bước chân phong trần tha phương có ai thấu tình cô lữ, đêm đông không nhà.
2. Đời như vô tình ta ngao ngán non nước thê thảm mang cảnh tang thân lãng du cô liêu chán chường về đâu giữa trời đông đêm trường sầu lên khơi hồn quê lai láng ta van gió nhắn mưa ngừng than cho ta lắng tiếng vang muôn lòng rên rỉ qua không gian buồn mong.
Tiếng Hát Nửa Vời (Trần Trịnh)
Biết đến ngày nào mình còn lê bước lang thang nhìn lá rơi trên hè chiều Đã mấy chiều rồi, buồn nào không cánh bay cao, giọt nắng rưng rưng cả trời Buồn vương gót hoa, buồn như tiếng ca lạc lõng ru say vào hồn mình ta với ta một bóng ưu tư nặng đầy thành ra con đường hun hút chân mây. Biết đến ngày nào, mình còn gom lá ươm hoa để ép trang thư hẹn hò những lúc giận hờn, ngoảnh mặt không nói, thương sao tà áo đoan trang, lệ nhòa tình yêu đó ư, nhìn nhau phút giây và trót trao nhau nụ cười đường gieo nắng hoa, tình ngỡ say sưa trọn đời nào ngờ nay là thương nhớ không thôi Đã bao lần, mình bảo sao không nói đi biết bao lần chỉ cười mà không nói chi Phố vắng rồi ngại bước đi thêm đưa nhau về để lại đàng sau trời tím bỗng một ngày mình dìu nhau đi rất xa gió thu vàng để vòng tay thêm thiết tha tiếng hát nào chợt vút lên cao Nghìn đời và mãi mãi, Ân tình là trời mê tiếng hát nửa vời người vội quay gót đi nhanh mình đứng im nghe ngậm ngùi mãi mãi nghìn đời mình còn thương nhớ nhau không thì cũng xa nhau thật rồi ngày vui chóng qua, thành ra lắm khi mình nghĩ không nên hẹn hò người đi quá xa còn nỡ mang theo nụ cười để lại khung trời hoang vắng đơn côi.
Gửi gió cho mây ngàn bay (Đoàn Chuẩn, Từ Linh)
Với bao tà áo xanh đây mùa thu Hoa lá tàn, hàng cây đứng hững hờ Lá vàng từng cánh rơi từng cánh Rơi xuống âm thầm trên đất xưa Gửi gió cho mây ngàn bay Gửi bướm muôn màu về hoa Gửi thêm ánh trăng màu xanh lá thư Về đây với thu trần gian Gửi gió cho mây ngàn bay Gửi phím tơ đồng tìm duyên Gửi thêm lá thư màu xanh ái ân Về đôi mắt như hồ thu Thấy hối tiếc nhiều Thuyền đã sang bờ Đường về không lối Giòng đời trôi đã về chiều Mà lòng mến còn nhiều Đập gương xưa tìm bóng Nhưng thôi tiếc mà chi Chim rồi bay, anh rồi đi Đường trần quên lối cũ Người đời xa cách mãi Tình trần khôn hàn gắn thương lòng Gửi gió cho mây ngàn bay Gửi bướm đa tình về hoa Gửi thêm ánh trăng màu xanh lá thư Về đây với thu trần gian.
Tiếng Hát Lênh Đênh (Tử Phác, Lương Ngọc Châu)
Nghe ầm vang lên tiếng chiến chinh Mơ làm diều mang sáo thanh bình Nghe vườn cây xao xác gió may Mơ làm kiếp lá úa rơi đầy Chiều lắng xuống bao kiếp cô liêu, đìu hiu bến vắng, trong lòng muôn dòng nước trôi Nhà ai thấp thoáng lửa hồng Người đi có nhớ đường về, miền giang khô héo đìu hiu Nghe ầm vang lên tiếng chiến chinh Mơ làm diều mang sáo thanh bình Nghe vườn cây xao xác gió may Mơ làm kiếp lá úa rơi đầy Hiu hiu theo chiều gió dâng lời thầm ước Anh nghe chăng lá vàng rụng lay lắt rót nhớ thương Anh nghe chăng bao tiếng đời, bao tiếng lòng Ngàn muôn xa cách bừng lên phố phường Hoa rung rinh chập chờn gió lướt bâng khuâng Cho mềm cánh bướm phân vân... (Anh nghe chăng bao tiếng đời, bao tiếng lòng Hòa muôn tiếng dế nỉ non mấy lời Đêm không trăng, ai làm ngây ngất sương mây? Ai buồn tiếng hát lênh đênh).
Bên Cầu Biên Giới (Phạm Duy)
Ngừng đây soi bóng bên giòng nước lũ Cầu cao nghiêng dốc bên giòng sông sâu Sầu vương theo sóng xuôi về cuối trời Một vùng đau thương chốn làng cũ quê xưa Người đi chưa hết hương sầu lữ thứ Hồn theo cánh gió quên tình xa xưa Tuổi xanh như lá thu rụng cuối mùa Mộng về đêm đêm khát vừng trán ngây thơ "Em đến bên tôi một chiều khi nắng phai rồi Nắng (ư) ngừng bên chiếc cầu biên giới Xa xa thoáng đàn trầm vô tư Đâu đây dáng huyền đền duyên mơ Bên cầu biên giới Tôi lặng nghe dòng đời từ từ trôi Sông nước xa xôi, Mây núi khắp nơi Không tỏ một đôi lời.Ôi giấc mơ qua Mộng đời phiêu lãng giang hồ Sống trong lòng người đẹp Tô Châu Hay là chết bên bờ sông Da-nube Những đêm sáng sao. Nhưng đường quá xa vời Hương trời vẫn mê mài Lòng tôi sao vẫn còn biên giới! Lòng tôi sao vẫn ngừng nơi đây Ôi dòng tóc êm đềm! Ôi bể mắt đắm chìm! Đời phong sương cũ, chỉ là thương nhớ Mộng bền năm xưa Chỉ là mơ qua.
Như Ngọn Buồn Rơi (Từ Công Phụng)
Như mùa thu trút lá vàng ngậm ngùi em khóc cho tuổi thơ qua mau hồn nhiên cũng rơi khỏi tầm tay với xa trên từng thung lũng buồn em lệ nhòa trên tóc Trên từng thung lũng buồn từng thung lũng buồn mùa thu đã trở mình trên gót nhỏ dìu em đến người bằng vòng tay nâng niu hạnh phúc. Trên từng cơn lốc mềm hồn em đã ngủ vùi trong tiếng thở tình tôi cũng mù theo cơn lũ nào là lần em đã khóc cho tình yêu Em như ngọn buồn rơi tuổi thơ ngây đã xếp chân môi hồng em rơi vào đời tôi tình yêu em khôn lớn trong dịu dàng ôi nỗi dịu dàng nào đã ngời sáng trên môi người Trên từng cơn lốc xoay đời thuyền tình đã đắm trong vòng tay u mê dù ta có đi trên nghìn thu đắng cay trên từng nỗi khốn cùng nhưng tình đôi ta biết bao giờ nguôị..
Anh Về Một Mùa Trăng (Nhật Bằng)
Nhìn vầng trăng lên sáng soi Khắp trên ngàn nơi, thắm hương duyên đời Và giòng sông trôi lững lờ Thời gian xóa mờ, vương vấn đường tơ Hẹn một mùa trăng sẽ về Về say ấm tình, về vui thái bình Khúc ca thanh bình nhịp nhàng Một mùa trăng sáng chờ anh bước sang… Và giòng thời gian đã qua Biết bao mùa hoa vẫn không phai nhòa Tình quê hương ôi nhớ thương Lòng bao vấn vương, mong lúc hồi hương. Người về đây trong tiếng ca Mùa vui thái hòa, đẹp bên mái nhà Nước non tưng bừng vui ngày tươi sáng Mùa chiến thắng vẻ vang… Nhạc hồn quê lai láng Vương cung đàn một mùa trăng sáng Ðường về tuy xa vắng, Nhưng ước mong tràn dâng Chờ một mùa trăng sáng tươi Khúc ca đầy vơi, lắng nghe nên đồi. Chàng vì non sông đã về, Trọn câu ước thề, vui với tình quê Mùa đẹp tình thương đón chờ, Mùa vui thái hòa, về bên mái nhà Nắm tay xây một cuộc đời tươi mới Lòng phơi phới người ơi!
Thu Hát Cho Người (Vũ Đức Sao Biển)
Giòng sông nào đưa người tình đi biền biệt. Mùa thu nào đưa người về thăm bến xưa Hoàng hạc bay, bay mãi bỏ trời mơ Về đồi sim, ta nhớ người vô bờ. Ta vẫn chờ em dưới gốc sim già đó, Ðể hái dâng người một đóa đẫm tương tư Ðêm nguyệt cầm ta đợi em trong gió. Sáng linh lan hồn ta khóc bao giờ. Ta vẫn chờ em trên bao la đồi nương, Trong mênh mông chiều sương Giữa thu vàng, bên đồi sim trái chín Một mình ta ngồi khóc tuổi thơ rơi. Thời gian nào trôi bềnh bồng trên phận ngườị Biệt ly nào không muộn phiền trên dấu môị Màu vàng lên, biêng biếc ánh chiều rơị Nhạc hoài mong, ta hát vì xa ngườị Thu hát cho người, Thu hát cho người, người yêụ... ơi!
Tình Khúc Mùa Đông (Thanh Trang)
Mắt đã một chiều thu hoen lệ sầu Tiếng đã lạc loài trong tim nghẹn ngào Đưa em về chiều thu reo dưới gót Âm thầm từng hồi giá buốt Nghe tiếng đông sang. Nhớ những đường về sương rơi mịt mùng Mắt biếc là màu riêng tôi lạnh lùng Thương cho người về cô đơn với bóng Mây chiều lạc loài đã xuống Với thu mênh mông. Anh lãng du đêm dài cùng khói mây Hôn tóc em, nghe hồn mình đắng cay Tháng năm buồn miệt mài từng ngón tay Khi về còn xao xuyến ru hồn người đắm say. Nhớ mãi từng chiều thu rơi ngàn trùng Tóc đó là vùng mây trôi ngập ngừng Đêm mong người về cho vơi giá buốt Nghe hồn từng mùa đã khuất Tiếc thu mênh mông.
Comment