Bài thơ ra đời khi tác giả liên tưởng tới sự đau đớn, tuyệt vọng của một hay những người phụ nữ cực lành, cực tốt, cực ngoan đạo mà phải gặp những bất hạnh, không thể lý giải được. Tác giả, ví một (hay những người nữ đó) như Thiên Thần. Và, dù là Thiên Thần thì họ cũng không thể không cất tiếng kêu thống khổ, hướng lên Thượng Đế.
Nữ ca sĩ Thùy Dương thích bài thơ này. Cô đưa bài thơ cho nhạc sĩ Tú Nguyễn xem. Ông phổ thành ca khúc. Người soạn hòa âm, khi thực hiện thành CD, có thể vì quá phấn kích, đã dùng loại sound effect gây ấn tượng mạnh mẽ. Khi ca khúc được phát trên một đài phát thanh, với tiếng hát của nữ ca sĩ Thùy Dương, thì ban giám đốc của đài phát thanh này đã lên án bản nhạc.
Tuy nhiên, mỗi ca khúc, như một tác phẩm, một đời người, nó vẫn sống, với định mệnh riêng của nó, một cách rực rỡ nơi những tâm hồn, những trái tim ít hoặc, không có hàng rào kẽm gai...
(http://www.dutule.com)
Ngày nào quen nhau mà nay u buồn
Ngày nào yêu nhau mà nay dỗi hờn
Em còn đó không? những chiều mùa hạ
Em còn đó không? những đêm mùa đông
Tháng nào lá bay, bay trong lòng đời
Tháng nào mưa rơi, rơi trong lòng người
Tình tôi đam mê, hồn tôi yếu đuối
Ánh mắt nụ cười em đã giết tôi
Mai em lấy chồng em nhớ đến ai
Mai em có chồng, em đừng quên tôi
Tôi vẫn còn yêu (dù nghìn năm bóng lẻ)
Tôi sẽ hôn em lệ xanh ngoài đời
Mai em có con, tay bế tay bồng
Mai em yêu con, mai em thương chồng
Tôi chỉ xin em một lần kể lại
Chuyện em sang sông: có tôi đau lòng
Đời nào hạnh phúc, đời ai dạn dày
Phương nào gió nổi – Phương này mưa bay
Tôi vẫn còn đi về ôm bóng tối
Chân bước âm thầm cây lá chia tay.
này, yêu dấu, em nhớ gì không nhỉ
những mùi cây cỏ mục rã bên đường
đêm thơm ngát với chùm hoa dạ lý
nụ hôn nào đã ướp lá hương sen?
này, yêu dấu, những mùa trăng quê cũ
những đêm nồng, chăn gối có hơi nhau
những mơ mòng nói nhỏ với mai sau
những không thể nói riêng cùng cây cỏ
ta thất chí đứng bên này bờ biển
ngóng chút tình còn sót lại bên kia
hồn tan vỡ từng miểng chai phụ rẫy
cắm lên tường kỷ niệm đã bong khô
đời trôi dạt còn chút tình cố quốc
chết đem theo cho bớt tủi linh hồn
em cũng thế, có vì cơm với áo
mai chia tay cố giữ lại cho mình
mai chia tay cố giữ lại chút tình
chút rực rỡ của dòng sông quê cũ
chút kiêu hãnh của một người thiếu nữ
chút êm đềm của những sáng trong thơ
chút mơ màng của những tối mưa, xưa
chút đau khổ... vu vơ thời mới lớn
chút ngây dại của tình yêu mới chớm
những con đường xanh mát lá me non
những bâng khuâng sánh bước với u buồn
đến lớp học và ngồi chung một góc
những e ấp ngủ chung cùng mộng đẹp
những gọi thầm xấu hổ với môi thơm
những rộn ràng giấu nhẹm dưới chăn đơn
những tha thiết hiện thân thành cuống quýt
... ...
em cố giữ chút hồn con gái Việt
mai chia tay, ta gửi nốt cho người
mai chia tay, ta bước xuống cuộc đời
với tan nát từ đây: ngày...tháng...ấy.
Comment