Hình ảnh những cô nữ sinh "phố núi Pleiku" đẹp thế! Làm ngơ ngẩn cả lòng tôi...
Pleiku: Tháng Ba, nỗi nhớ quay về
Pleiku: Tháng Ba, nỗi nhớ quay về
Pleiku, vùng Cao Nguyên đất đỏ, giao điểm của những con đường Quốc Lộ 19, 14 nối liền Duyên Hải, vùng Hoàng Triều Cương Thổ đến cùng tận Tây Nguyên.
Pleiku còn được gọi là thành phố Lính, nơi đặt bản doanh của Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn II, nơi đồn trú của Sư Đoàn 6 KQ, Lữ Đoàn 2 Kỵ Binh, 8 Liên Đoàn Biệt Động Quân, nhiều đơn vị Bộ Binh và Tiểu Khu Pleiku.
Pleiku cũng là nơi có những ngôi trường mang tên Pleime, Pleiku, Phạm Hồng Thái, Minh Đức, Bồ Đề, Nông Lâm Súc.
Pleiku còn mang tên Phố Núi thơ mộng, một địa danh đã được dệt nên nhiều áng thi ca bởi những nhà thơ nổi tiếng một thời sống ở Pleiku hay chỉ một thoáng ghé qua Phố Núi: Vũ Hữu Định, Cao Thoại Châu, Nguyễn Bắc Sơn, Kim Tuấn, Nguyễn Mạnh Trinh, Võ Ý...

Tháng Ba 1975, Pleiku trời bỗng đổ những cơn mưa, giọt mưa như những dòng nước mắt đầm đìa khóc thương cho những người bỏ đi và cho cả những người ở lại để đón chờ một cuộc đổi đời oan nghiệt.
Tháng Ba, những đám mây la đà như những vành khăn tang phủ trên đầu Phố Núi.
Những người lính chiến bao nhiêu năm trấn thủ sống chết với vùng địa đầu Tam Biên, giờ phải hốt hoảng ra đi, không kịp nói với Pleiku một lời giã biệt, kéo theo những người dân hiền lành và cả những cô cậu học trò đã từng lớn lên bằng hơi thở của núi rừng, một thời tuổi thơ được vỗ về bằng tiếng đạn bom và cả những bài thơ rất tình ngợi ca Phố Núi.

Pleiku - 1967
Chính hơi thở của các nàng thiếu nữ Pleiku, cùng dư âm đạn bom và cả những bài thơ của những nhà thơ lính bị lưu đày, đã dệt thành những mảng mù sương giăng giăng trên Phố Núi, như muôn đời ôm lấy trái tim của những người Pleiku lưu lạc, để cho lòng lưu luyến mãi khôn nguôi...
Tháng Ba 1975, Pleiku đứt đi từng đoạn ruột. Từ trời cao nhìn xuống, dòng người “di tản” kéo dài bất tận trên Tỉnh Lộ 7B, trông như những khúc ruột đứt ra từ Phố Núi. Và có biết bao nhiêu người Pleiku đã không đi hết con đường Tỉnh Lộ kinh hoàng này. Thân xác gởi lại nơi nào giờ cũng đã trở thành tro bụi. Bao nhiêu đứa con thơ lạc mất vòng tay của mẹ, nếu có còn sống đến hôm nay cũng đã trở thành xa lạ. Những người may mắn sống sót, hầu hết đã ra đi, tản mác khắp bốn phương trời.
Tháng Ba, Phố Núi phủ lên một màu ảm đạm, hoang tàn, chia ly, chết chóc, tù đày.
Pleiku đã chết. Người thắng cuộc đã tô son trét phấn trên thi thể của Pleiku để Phố Núi dù có rực rỡ đèn màu, có vang dậy tiếng cồng chiêng trong các bản làng, Phố Núi cũng sẽ chẳng bao giờ là Phố Núi của ngày xưa, của chúng ta, những người có mặt hôm nay.
Tháng Ba, nỗi nhớ có quay về Phố Núi, thì vẫn là một Phố Núi ngày xưa. Mãi mài vẫn còn trong tâm tưởng, ký ức của mỗi người trong chúng ta hôm nay.
Không biết có bao nhiêu nước mắt nào đổ xuống để có thể giải oan cho cuộc biển dâu này của những người Phố Núi.
Hôm nay, Tháng 3, đúng 40 năm, ở một nơi xa xăm, muôn trùng cách biệt với quê nhà, những người Pleiku xa xứ từ khắp nơi qui tụ về đây. Từ các anh phi công , các anh lính chiến Biệt Động Quân, Thiết Giáp, Bộ Binh, những công chức, thầy cô giáo, những cô cậu học trò và cả những người từng sống, từng lớn lên từ Phố Núi. Tất cả đang ngồi quanh đây với biết bao nỗi nhớ đang quay về.
Nhớ bầu trời một thời bay bổng, nhớ núi rừng, nơi các chiến trường của một thuở tung hoành ngang dọc, cùng sống chết với anh em đồng đội, nhớ những con đường góc phố bám đầy đất đỏ, nhớ những mái trường Pleime, Pleiku, Phạm Hồng Thái, Minh Đức, Bồ Đề, Nông Lâm Súc…, nhớ Thành Pleime, phi trường Cù Hanh, căn cứ Biển Hồ, nhớ Đồi Đức Mẹ ... và nhớ rạp ciné Diệp Kính, Thanh Bình, rạp Diên Hồng, những quán cà phê Lính, cà phê Văn, Dinh Điền, Bắc Hương , Thiên Lý...

Nữ Sinh Pleiku
Những người lính Pleiku ngày nào bây giờ đã trên tuổi 70 và những cô học trò Phố Núi ngày xưa bây giờ cũng đã là bà nội bà ngoại,
Xa Pleiku đã nửa đời
Sao như vẫn ngỡ hôm qua hỡi người
Chào em còn một nụ cười
Sao trông như khóc bên trời nhớ nhau
Chào Pleiku trước và sau
Trong tôi còn đó nỗi sầu thiên thu
Chào Pleiku sương khói mù
Chính là chào phiến lá Thu lìa cành.. (*)
Thời gian như những ngọn gió làm cho các phiến lá vàng lần lượt lìa cành. Ta gặp nhau hôm nay, để thấy trong ta vẫn còn có những vết thương không bao giờ thành sẹo, và để thêm một lần cho nỗi nhớ quay về. Để nếu mai này có là một chiếc lá lìa cành thì xin không rơi giữa hư không mà rơi xuống giữa lòng Phố Núi. Phố Núi mênh mông, huyền thoại trong tâm tưởng của mỗi người...
Pleiku ơi! Tháng Ba, xin hãy cho những người đã không giữ được Phố Núi ngày nào được nói một lời tạ lỗi.
Và xin Pleiku ghi lấy tấm lòng của những người xa xứ, cứ mỗi độ tháng Ba, là bao nỗi nhớ lại quay về, với tấm lòng da diết những yêu thương!
Thu Đào
Nguồn Người Việt
(*) Trích thơ của người lính Biệt Kích Túy Hà
_________
CAO NGUYÊN KHÔNG EM NGÀY TRỞ LẠI
Về lại Pleiku không thấy người đâu
Mắt cay đỏ trong mịt mùng bụi đỏ
Cao Nguyên mất em, đồi xanh khát gió
Lá thả tình rơi vào sóng Biển Hồ
Không bước chân em, con dốc quanh co
Chạy mệt nhoài cho tim đau lồng ngực
Chưa gặp mù sương, gùi treo còn thức
Hứng giọt trăng tan tràn ché rượu cần
Không tóc dài, ai ve vuốt rừng thông?
Không má đỏ, ai đốt tình thêm ấm?
Không thơ lẻ, ai trao lòng lãng mạn?
Không tình xa, ai nhớ đến cháy lòng?
Mơ gặp em qua chút chéo xà rông
Gió đưa qua cũng vặn mình quay lại
Mưa xốn xang lòng cao nguyên trống trải
Đợi em về bên tình nhớ mong manh
Người ngẩn ngơ quanh phi đạo Cù Hanh
Hồn lang thang buôn xa trăng chưa mọc
Đợi em về cho Pleiku đầy nhan sắc
Em về không, hay xa cách triền miên?
Pleiku ơi! Thao thức mãi chờ em
Dốc Hội Phú sỏi mềm theo bước lạ
Biết còn nhau trong ngàn thu bụi đỏ
Hay lạc nhau ngoài xanh ngắt rừng xanh?
CÓ MỘT THỜI ĐỂ NHỚ ĐỂ THƯƠNG
Có một thời gội mái tóc còn xanh
Bàn tay nhỏ ôm đầy hoài bão lớn
Sông không dài muốn vươn ra tới biển
Thuyền vừa ra khơi mơ cá đầy khoang
Qua các ngả đường mê muội lang thang
Theo cánh diều bay tung trời no gió
Bốn lượt đi về vượt con dốc đổ
Chờ nhìn một người qua khói xe Lam
Thả rong sân trường những ngăn trái tim
Dành riêng cho ai hai ngăn tâm thất
Đêm đêm nghe dòng máu tươi mỏi mệt
Lành lạnh chảy về quên lãng châu thân
Nghĩ về một thời tuổi trẻ băn khoăn
Là thấy lại phía Tây ngôi trường cũ
In dấu chân ai xanh bìa vạt cỏ
Hạt cát dãi dầu đau gót guốc cao
Có một thời tâm trí chợt hư hao
Qua cửa sổ tà áo ai vừa khuất
Không còn nhớ chi phương trình công thức
Lên xuống trong hồn nỗi nhớ hình Sin (Lượng Giác)
Vài lần đến lớp muộn đứng ngoài hiên
Lòng xao động tiếng phấn rơi cuối bảng
Giọng Thầy Cô thăng hoa đang phát sáng
Soi rõ từng câu từng chữ trong bài
Cuối mùa thi thằng bạn rớt Tú Tài
Quăng sách vở mang ba lô vác súng
Cô bạn Đệ Tam tiễn đưa lính quýnh
Mắt thẩn thờ khóc ướt đẫm khăn tay
Mấy chục năm đời thoáng chốc đổi thay
Tìm quanh quẩn kỷ niệm xanh còn giữ
Thương quá Thầy Cô bao dung tha thứ
Nhớ lắm bạn bè độ lượng thân quen
Ngoái lại nhìn trong gió giật mưa nghiêng
Nhớ một chút lại tiếc thêm một chút
Trong quá khứ treo một trời hạnh phúc
Gió bây giờ buốt đến tận ngày xưa
Nghe lao xao trong trí nhớ vật vờ
Những câu hỏi chưa lời nào giải đáp
Tay cầm chi để giờ tay lạnh ngắt?
Tóc dài chi cho thơ lẻ lạc vần?
Mưa buồn chi mềm vạt áo người dưng?
Dốc cao chi làm chờ mong thêm lớn?
Cỏ xanh chi bàn chân ai luống cuống?
Phượng hồng chi buồn tháng Hạ ve ngân?
Thôi để tiếng buồn rơi nhẹ ngoài sân
Thời xanh tóc qua rồi còn ngóng đợi
Ngực học trò chưa một lần nói dối
Vẫn giữ hoài phù hiệu cũ làm duyên
Ngẩn ngơ tìm tuổi nhỏ mãi y nguyên
Chỉ toàn trắng màu tang nhìn không rõ
May còn lệ đầy trôi qua mắt đỏ
Khóc hoài một thời để nhớ để thương!
Trần Kiêu Bạc


cô nào cũng đẹp và dễ thương !







Comment