Thông báo

Collapse
No announcement yet.

TẢN MẠN THỨ BẢY .Út Bạch Lan

Collapse
X

TẢN MẠN THỨ BẢY .Út Bạch Lan

Collapse
 
  • Filter
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • TẢN MẠN THỨ BẢY .Út Bạch Lan

    Hôm nay nghĩ xạo vì nhớ nhà quá chừng chừng ! “ Nhà tôi ở dưới chân đồi, có giàn thiên lý có người tôi thương”. Những người tôi thương cùng mang một giòng máu Lạc Long Quân, cùng chung một bọc nên gọi là đồng bào từ mẹ Âu Cơ như huyền thoại nhiều ý nghĩa tốt đẹp của tiền nhân để lại, những người cùng sinh ra trên mãnh đất quê hương tôi nghèo lắm ai ơi… Vậy mà sao bọn Bake cùng mẹ làm cho “ngày về quê xa lắc lê thê” vì chúng trót nghe theo lời u mê… Ôi bọn loài khỉ rừng đã khiến cho dân miền Nam tôi phải đắm chìm trong trầm luân khổ ải gần nửa thế kỷ rồi. Tôi nhớ quá những ngày còn là cậu bé học trò với quần sọt xanh, áo trắng đi bộ trên con đường đất quen thuộc tới trường mỗi ngày …
    Tôi sinh ra ở Gò Công, nơi có cái gò đất nổi mà loài chim công thường bay về ngủ và làm tổ sinh đẻ ở đó nên mới có cái tên ngộ nghĩnh là Gò Công. Người dân ở đây vui cười diễu cợt địa danh quê mình là “vừa Gồng vừa Co” ! Hết bậc tiểu học, tôi vào lớp đệ thất trường Trung Học Nguyễn Đình Chiểu ở Mỹ Tho. Do vậy với tôi, hai thành phố này đều mang những dấu dép, dấu giày thân yêu, quen thuộc thuở mài đủng quần ở trường lớp với phấn bảng và thầy cô… Tính tôi vốn tính rắn mắc, tinh nghịch nên những ngày nghĩ học tôi lang thang với đồng bạn hàng xóm đi khắp hang cùng ngõ hẻm của cả hai thành phố này… Cho đến nay dù đã xa quê hương gần 50 năm, những hình ảnh quê tôi vẫn không bao giờ phai nhạt trong tiềm thức, cứ nhắm mắt lại nghĩ đến thì “nó” hiển hiện ra ngay như mới ngày hôm qua tôi đứng trước mặt nó, đứng trên đường Hùng Vương trước cổng trường bên hàng lá me xanh, áo trắng học trò và nghe những câu hò:

    Đèn nào cao bằng đèn chợ Mỹ
    Lộ nào kỷ bằng lộ Cần Thơ.

    Hay:

    Đèn Sài Gòn ngọn xanh ngọn đỏ
    Đèn Mỹ Tho ngọn tỏ ngọn lu
    Anh về học lại chữ nhu
    Mấy trăng em cũng đợi...hò lơ ơ hò..
    Mấy trăng em cũng đợi, mấy thu em cũng chờ...hò lơ hò lờ…

    Hai câu ca dao này tôi thuộc nằm lòng từ lớp Đệ Tứ tức lớp 9 sau này. Trước khi thi Trung Học Đệ Nhị Cấp. Ở cái tuổi vừa tròn trăng, đám con trai chúng tôi còn nhát gái nên ghẹo gái nhiều khi đần độn mặt cứ thộn ra, bị đám con gái ngâm bài ca dao này nhạo bán "Anh về học lại chữ Ngu...". Hai câu thơ, ca dao này mà nghe cô gái chèo đò nào đó hò mái chèo giữa đêm trăng, thì nó mát diệu còn hơn dừa xiêm Cù Lao Rồng hay Cồn Phụng của Ông Đạo Dừa,n thơm ngọt còn hơn mật hoa nhãn Chùa Vĩnh Tràng:

    Mây tím rêu còn phủ dấu xưa
    Những ngày chuông nối những đêm mưa
    Cành đa, ngọn tháp, vườn râm đó
    Trăng Vĩnh Tràng em mấy độ mây mờ

    Buổi chiều tan học, cả đám bọn con trai Nguyễn Đình Chiểu lẽo đẻo theo sau mấy cô trường nữ trung học áo xanh Thiên Hộ Dương, hay áo trắng của Trương Ngọc Hân để cùng nhau xuống bắc Rạch Miểu qua bên kia bờ là Tân Thạch của tỉnh Bến Tre, rồi khi các cô lên bờ, chúng tôi ngồi lại trên phà trở về bên này. Học trò mặc đồng phục không có trả tiền phà:

    Bước xuống bắc Mỹ Tho thấy sóng xô nước đẩy,
    Bước lên bờ Rạch Miễu thấy nước chảy cây xanh,
    Anh biết chắc đây là đất châu thành,
    Sao tìm hoài không thấy trong đám bộ hành có em ?

    Đêm về, bài vở học xong, thả bộ lang thang ra công viên Lạc Hồng, mua một xâu cóc xẻ ngâm cam thảo, liếc mắt nhìn trộm mấy cô gái nghịch ngợm đang tung tăng trên bải cỏ xanh mượt bên các luống hoa hướng dương, thược dược, tùm nụm, bạch nhài...

    Đêm Lạc Hồng thuyền trôi ngả nghiêng
    Hoa đèn, sóng nhạc gói công viên
    Sao em áo trắng buồn thương nữ
    Đôi má lên hồng theo dáng men.

    Má lúm đồng tiền của em hồng như mận Hồng Đào Trung Lương, dáng em yêu kiều yểu điệu với chiếc áo bà ba trắng ôm sát cái eo thon thon như hàng liễu dọc theo con sông Tiền nước đục mang đầy phù sa bồi đấp cho cả vùng đồng bằng sông Cửu Long ... Quê tôi đó, quê tôi với những xe hủ tíu nằm bên cạnh chợ Hàng Bông, với gánh bán hột vịt lộn chiên bột ghém rau sống chấm nước mắm Vàm Láng, với những sạp vĩa hè bên cạnh rạp hát Vĩnh Lợi chuyên bán cá lóc nướng trui hương thơm ngây ngất tỏa ngạt khách bộ hành, với hàng chục vựa cây trái, rau quả dọc theo bờ sông bên kia Cầu Quay, xuống chút nữa là hàng chục quán cháo gà, cháo vịt dành cho những người ghiền cải lương của rạp hát Viễn Trường...

    Ôi … Tôi đã mất quê tôi 45 năm rồi còn gì. Ngày về còn xa tít mù khơi mà tuổi tác cứ thúc hối bên cạnh mình từng ngày tháng năm, niềm đau nổi nhớ cứ canh cánh bên lòng trong đợi chờ triền miên một tiếng gì như tiếng ầm vang của biển !

    Cúc mọc dưới sông kêu bằng cúc thủy,
    Sài Gòn xa, chợ Mỹ (Tho) cũng xa
    Gởi thơ thăm hết mọi nhà
    Trước thăm bằng hữu sau là bạn thân.

    Xin mời một ly bia lạnh, vài món ăn khó quên của Mỹ Tho của tôi, hột vịt lộn chiên bột, bánh xèo ngã ba Trung Lương, và một tô hủ tiếu xe chính gốc con nai vàng ở chợ Mỹ Tho. Chỉ là nỗi nhớ hoài niệm.

    Nhớ Mỹ Tho quê nhà và bỗng chợt nhớ tới Chương Trình Jane Phạm Việt Nữ Hoa Tự Do thật là nét đột phá trên truyền thông vốn có rất nhiều “gió tanh mưa máu” với nhiều phe phái “giang hồ” chính – tà trộn lẫn, mặt trợn, mặt trận phở bò, kháng chiến móc túi đồng bào Việt hải ngoại, chính phủ phường hát, đảng phái hữu danh quá khứ mà vô thực hiện thời, hội đoàn địa phương tranh danh lợi hảo, uýnh nhau u đầu sứt trán... Ôi thôi chán mớ đời…! Tôi chỉ biết cô bé Jane Phạm mới đây qua mạng Facebook và Youtube với chương trình Hát Cho Quê Hương Tôi với những bài ca đượm tình tự quê nhà Việt Nam xa lắt, xa lơ… Ban đầu thì tôi nghe cô Jane Phạm hát dở ẹt vì kỷ thuật âm thanh èo uột, trật duột nên bỏ ngang không theo dõi nữa. Nhưng rồi bất ngờ xảy ra khiến cho ngạc nhiên sửng sốt hơn nữa, khi xem chương trình Jane Phạm Live # 37a Hát Cho Quê Hương Tôi, không phải vì Cô hát bản nhạc Bang Bang với cách riêng rất Việt mà vì Cô dám cả gan bàn đến nghiệp vụ tình báo gián điệp của Mỹ, vốn là một điều cấm kỵ không ai dám bàn tới. Mà dù có bàn tới thì cũng chẳng biết gì để luận bàn, chỉ tưởng tượng ra những chuyện Điệp Viên 007 hay không không thấy gì đó để sờ mu rùa kiếm chút tiền còm nhuận bút. Cô nhắc đến vụ "The Year Of Spy" năm 1985 dưới thời Tổng Thống Donald Reagan làm tôi giật mình ! Nhớ lại thời gian đó, tôi theo dõi sát nút sự kiện này hằng giờ và hằng ngày. Cả một mạng lưới tình báo gián điệp của Nga Sô bị giới 007 thứ Expert của nội phủ Uncle Sam hốt sạch trong một ngày đêm ngay thủ đô Washington DC, một số đào thoát chạy về các vùng tiểu bang miền Nam như Lousiana, Florida, Texas, Arizona, California để trốn chạy về Cuba, Caribbean, Mexico để tìm đường về Nga thì bị ngay kế hoạch "HighWay Shooting”và đám Spys này không bị tóm cổ ngay tại chỗ thì cũng xuống gặp Diêm Chúa không kèn không trống bởi những điệp viên không không thấy thứ thiệt của Mỹ. Giới truyền thông Mỹ thời đó đã đồng loạt gọi cuộc cách mạng nhung của Nga do Gorbachev là một cuộc “Cách Mạng Gián Điệp” khiến Liên Bang Sô Viết rã thành từng mãnh vụn. Cũng trong thời gian này,có hai cái chết của vợ chồng Ông Trần Văn Chương là Đại Sứ Việt Nam Cộng Hòa thời Tổng Thống Ngô Đình Diệm đương nhiệm và là Cha Mẹ ruột của bà Trần Lệ Xuân, và cái chết của vợ chồng Giáo Sư Lê Triết chủ nhiệm Báo Tiền Phong ở Washington DC và dưới thời Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, giáo sư Lê Triết là nhân viên tình báo cao cấp của CIA phụ trách mạng lưới ở Thái Lan. Hai vụ án này cho đến nay vẫn còn trong bí ẩn không có án kết. Rồi từ đó Cô dẫn khán thính giả đi dần vào mạng lưới tình báo gián điệp của Cộng Sản Việt Nam. Nhất là cơ quan phản gián Yết Kiêu của Hà Nội đặc trách tình báo hải ngoại của đảng Cộng Sản Việt Nam. Tin hay không, có quan tâm hay không tùy cái nhìn và nhận thức của mỗi người, với xạo sự tôi thì có một điều vui vui là cô bé Jane hay nữ Jame Bond 008 này "Xạo" còn hơn tổ cha tôi nữa. Xạo đâu trúng đó mới là vui chớ. Không biết lão Thái Ất hay Độn Giáp Lục Nhâm nào đó truyền lại cho Cô Kỳ Môn Độn Giáp mà cô cầm “ấn tín”, phất cờ, vạch trần, bốc trụi cơ cấu tình báo - phản gián của Phủ Yết Kiêu Hà Nội tại xứ sở Cờ Hoa này ? Tôi nghĩ, hay là cái áo dài Cô đang mặc may bằng loại vải chống đạn đặc biệt mà Ông Trump thường mặc mỗi lần xuất hiện trước quần chúng ? Hoặc là loại áo Nhuyển Nhị Giáp của Hoàng Dung ? Hay Cô có bùa CàTha của Xiêm và học gồng của Miên ? Cô còn dám cả gan nhắc tới đám T4 là Tổ tình báo, gián điệp của Việt Cộng ở Little Saigon do tay trùm còn trẻ tuổi đảm nhiệm thuộc khu Nam California, Cô bốc mẽ huỵch tẹt trò chơi gián điệp của Hà Nội qua mấy con mụ Núm độc, Thị Nga, tên Nguyễn Văn Tốt là thiếu tá Công An Hải Phòng làm kẻ cắp thơ Thiện Lé là sản phẩm của TC1- VC và báo Người Vẹm, Cù Huy cù lét gì đó, lại còn dám tiết lộ quy luật tối mật của các cơ quan phản gián Mỹ - Việt nữa mới ghê gớm. Một trong những quy luật đó là:
    • Không được thanh toán nội bộ trên đất nước Hoa Kỳ.
    • Không được thanh toán người Việt Quốc Gia Tỵ Nạn Cộng Sản dù là người đó là nhân viên phản gián của Mỹ.
    Thật chính xác cô “Jame Bond 008” Việt Nữ Hoa Tự Do này biết quá rõ quy luật “Nội Phủ” , nên Cô ca sĩ này cứ thản hiên nhắc đến trường hợp Đinh Bá Thi bị Hà Nội triệu hồi về nước và thanh toán… khiến cho mấy con dán, con chuột sau này của Phủ Yết Kiêu bị lộ tẩy chạy ráo vào tòa đại sứ Mỹ xin tỵ nạn chính trị và khai hết ruột gan với FBI hết trơn…. Thật là K9botay.com. Nếu vấn đề này nắm vững và có tài liệu chính xác viết ra thành sách thì hấp dẫn hơn James Bond 007 của Ian Flemming rất nhiều.
    Cô còn xì ra đám chóp bu đảng Cộng Sản Bake tích trử, cất dấu 120 tỷ Dollars ở 3 nơi tối mật, phòng sự có biến thì chở số tiền mặt này rời khỏi Việt Nam. Quả thật là quả bomb tấn nổ ra vì số tích kim này được Tổng Cục Một TC1 do tên đại tướng Nguyễn Xuân Thắng – Giám Đốc An Ninh Quốc Gia là Bí thư Trung Ương Đảng đảm trách trong hệ thống quyền lực ngầm trong Đảng, ở bên ngoài mặt nổi tên Nguyễn Xuân Thắng này làm Chủ tịch Hội đồng Lý Luận Trung ương - Giám Đốc Học Viện Chính Trị Quốc Gia Hồ Chí Minh để che mắt quần chúng và các chính phủ quốc tế. Trong Mission chuyển số tiền tích trử 120 tỷ Dollars của Đảng ra vài nước trong khối Arab giàu sang đã móc nối từ năm 2007 để hùn hạp xây dựng bất động sản và kinh doanh… Nhưng bị lộ tẩy vì Ông OK Salem biết tỏng và chuyện chuyển tiền này phải đình lại. Vậy hỏi cô “Jame Bond 008” và nhóm Việt Nữ Hoa Tự Do là ai mà biết được chuyện tối mật này và khui ra ? Ngay như tôi đây biết mà chưa từng dám nói lộ một lời, dù chỉ khe khẽ thôi vì có gì mà Ông Chủ Nhà này không biết và sinh mạng của mình như chỉ mành treo đá tảng.
    Chưa hết Cô còn đưa lên bàn mỗ hệ thống truyền thông, đài truyền hình, radio phát thanh, báo chợ, báo đảng Người Vẹm, đài Sinh Bắc Tử Nam của Trúc Hồ vốn là cháu của tên Ca Lê Thuần làm Giám Đốc Sở Văn Hóa thời Võ Văn Kiệt làm thủ tướng… mà ông Ngô Kỷ và nhiều người đã lên tiếng tố cáo chúng là tổ kén đỏ của Việt Cộng từ nhiều năm qua tại Nam California lâu rồi… Nhưng thật ra bây giờ những cổ xe ngựa tổ kén đỏ tại Mỹ này đã có tên trùm Xà Ích kẻ lái xe ngựa từ Bắc Kinh quyền lực trên đám xà ích Bake Hà Nội đã phỏng tay trên điều khiển rồi. Bọn cán bộ Trung Nam Hải đã chi tiền rất hậu, và là chủ nhân của mấy cổ xe thổ mộ truyền thông, truyền hình, radio phát thanh, báo chí và các ngôi chùa to, Phật lớn tiền triệu tọa lạc khắp cùng nơi có số đông đồng bào Việt sinh sống. Hiện thời hầu hết tất cả các cơ sở truyền thông , báo chí, chùa chiền Anamit đít đỏ này đang tung hết công xuất tuyên truyền hòa điệu với Democrat phe dân chủ chuột để tung nọc độc, móng vuốt tấn công Tổng Thống Trump kịch liệt mà những người bình thường không thể biết được âm mưu của Việt Cộng – Tàu Cộng trong ván bài Chính Trị qua trận tuyến Tình Báo – Gián Điệp thâm sâu này. Như thế đó, và Việt Nữ Hoa Tự Do là ai mà lại biết rõ âm mưu và cái khéo có tính toán của họ là chỉ tung thả một chút tơ hồng bay lên gió mà thôi. Tôi tin chắc rằng trong bóng tối lung linh, bọn Tổng Cục Yết Kiêu Hà Nội cũng tự hỏi: Việt Nữ Hoa Tự Do là ai ? Bí mật muôn đời ?
    So với mấy ông chính trị gia made in Mít đặc da mồi, tóc bạc già đầu vẫn còn dại, cứ lãi nhãi bàn ra tán vào, ý kiến ý cò, nay họp hành, họp tỏi, bế mạc đồng thuận vợ con viết kiến nghị, đề nghị ba cái chuyện bảo vệ nhân quyền tào lao thiên địa đâu đâu … trong khi trong thế giới bóng đêm xảy ra những vụ thanh toán bắt cóc thủ tiêu hằng ngày, hằng giờ … trong khi mấy “cây cao bóng cả” nhà quê bình loạn gia, tham loạn gia, nhà bĩnh ra bút viết những bài khảo luận tràng giang đại hải kể tội ác cộng sản trên báo nhà, diễn đàn phe ta nổ rang "xưa rồi Diễm" và chán bỏ mẹ… ! Đọc mấy bài bình loạn của mấy ông chính trị “bình vôi” lú lẫn này phát ngấy, đọc Tam Tạng Kinh có ích hơn. Xạo sự tôi bị chê trách hoài vì bài viết của tôi họ đọc không biết tôi muốn nói cái gì ? Tôi trả lời đẩy cây cho qua chuyện rằng: "tôi viết … đôi khi tôi cũng không biết mình viết cái gì thì huống chi gì người khác"! Huề cả làng không tranh cải. Bài viết của tôi phải đọc giữa hai giòng chữ. Ấy vậy mà Cô Bé ca sĩ này hiểu được tôi giữa hai giòng chữ của riêng tôi muốn nói gì, nói với đối tượng nào, nói riêng với ai chứ không phải độc giả và đọc thiệt mới là kỳ lạ ! Rồi từ khoảng không giữa hai dòng chữ, Cô “diễn Nôm” ra nhiều điều lạ kỳ khác…
    Tôi không muốn khen Cô, vì người đời sẽ dè biểu là mèo khen mèo dài đuôi, bởi hữu xạ tự nhiên hương mà, danh bất khả danh phi thường danh. Tôi thích cô Việt Nữ Hoa Tự Do với Chương Trình Hát Cho Quê Hương. Nhưng thực chất là Văn Hóa - Chính Trị khác lạ trên các diễn đàn trong lẫn ngoài nước. Để thay lời kết bài xạo sự này tôi gởi cho cô với các bạn từ trong quốc nội tới hải ngoại :

    Khi xưa đôi ta bé ta chơi,
    Đôi ta chơi bắn súng dây thung
    Chơi văn chương ta bắn quân gian,
    Hiên ngang ta giơ súng ngay tim: Bang! Bang!

    Cô gái Việt Nữ Hoa Tự Do ơi... Dù bác và cháu ở hai thế hệ khác nhau và Bác chưa từng nhìn thấy cháu thật ngoài đời. Nhưng Bác Cháu mình có cùng một nỗi đau của hai đầu nổi nhớ. Nhớ Nước Việt thân yêu và biết sẽ tới ngày Biển Đông dậy sóng và đồng bào Việt cũng trông chờ như thế.
    Thân Kính Chúc Một Ngày Yên Bình.

    .Út Bạch Lan



    Jane Pham
    Việt Nữ Hoa Tự Do

  • #2
    Xin hỏi có phải ÚT BẠCH LAN của Trinh sát Dù không vậy?, thấy danh hiệu này tôi vào xem thì thấy bài viết hay quá ,cho tôi copy gỡi bạn bè xem nhé.Cám ơn UBL.

    Comment


    • #3
      Bị Gạt Và Vượt Ngục
      .Trương Văn Út (Út bạch lan)

      Ngày 30-4-75 là ngày đã ngã ngũ thắng và thua ? Một lằn ranh của kẻ thắng trận và Người bại trận đã được chế độ mới vạch ra rõ ràng bằng mực đỏ! Kẻ thắng trận tiểu nhân đắc chí hoạch định sách lược cường quyền “xử lý”: bắt bớ, giam cầm, đày đoạ, trả thù, nô lệ hoá toàn thể DânQuân Cán Chính miền Nam là Người bại trận.... trong những Người bại trận đó có tôi và đương nhiên với “mệnh Nước vận Nhà” đành câm nín, âm thầm nhẫn chịu, ta thán có ích gì …! Nhưng có điều chua xót đớn đau phải ghi tâm khắc cốt... Đó là tôi bị gạt để đời, môn học mà trường lớp thời niên thiếu với Thầy, Cô lòng son và phấn bảng không dạy bao giờ. “nó” chỉ có ở trường đời biển lận, gian trá mà thôi!

      Sau 30- 04-1975, tan hàng…! Phút chốc công danh sự nghiệp trở thành mây khói, nhà cửa “tài sản” chỉ còn lại vài bộ áo quần dân sự... ! Thắng về nội thối về ngoại, tôi dắt díu vợ con tá túc nhà ngoại, tâm trạng như kẻ mất hồn, chạy đầu này tìm người này, chạy đầu nọ tìm người kia… họ cũng như tôi tâm trạng rối bời chẳng khác gì nhau ! Nghe tin tức trên đài phát thanh: "Tất cả sĩ quan cấp Úy trở lên trình diện học tập cải tạo... nhớ mang theo tiền ăn cho 10 ngày ...". Tưởng bở tôi từ giả vợ con với lời nhắn nhủ: “ Em gắng chờ Anh về...mình sẽ về Mỹ Tho xin Ông Nội vài sào đất, cất một cái chòi, trồng trọt nuôi con ăn học nhé...”! Sau 10 ngày ở trại giam Hốc Môn (Thành Ông Năm) được cho ăn với thực phẩm do các nhà hàng nổi tiếng ở Chợ Lớn như: Đồng Khánh, Bát Đạt, Soái Kinh Lâm... cung cấp và chờ đợi rồi dần sau đó bắt đầu với những bữa ăn “thanh đạm” chỉ có rau muống, rau lang luộc cùng đậu hủ trắng… cho đến tháng thứ ba, quản giáo xuống “khối” của tôi gọi tên ba người và ra lệnh: "… các anh chuẩn bị đồ đạc để về với gia đình... Đại Úy/Bác Sĩ Trương Thìn, Thiếu T/Bác Sĩ Trần Đông A, Đại Úy/Bác Sĩ Trần Văn Thành"... và còn nhiều nữa… Cả trại xôn xao trong nổi mừng vui khôn xiết vì tưởng rằng rồi nay mai cũng sẽ tới phiên mình…! Nhưng tất cả đều bị gạt ! Những người được “tha” về đều nằm trong danh sách đặc biệt của “bên thắng trận”. Rồi thời gian bị giam cầm chầm chậm trôi qua trong chờ đợi mòn mỏi của tù nhân…! Những chứng bịnh như: phù thủng, đau ruột, đau gan, đau bao tử… xuất hiện, không thuốc thang chữa trị …! Tôi bắt đầu bẩy chuột, chuột gì cũng bắt hết ráo trọi, chuột chù, chuột cống, chuột nhắt… dưới bàn tay “tài hoa ngự thiện phòng” chế biến món ăn của tôi đã trở thành “cao lương mỹ vị”, và tôi còn thu nhặt những cọng rau muống già đã được nhà bếp vất đi, chẻ ra từng sợi nhỏ rồi chế biến thành “thượng phẩm”, giúp cho những người thiếu chất đạm đang bị phù thủng ăn cho có chất dinh dưỡng. Ban đầu họ lợm giọng không dám ăn! Nhưng rồi vì muốn được khoẻ mạnh đành phải ăn để sống, sau dần dà họ cám ơn những tên tù bất kham như tôi đã “khổ” công thức đêm rình mò bẩy chuột, cung cấp cho họ món ăn “thuốc” thịt chuột là “nguồn” bổ dưỡng cứu sống mạng người đang vật vã vì bệnh tật trong trại giam… Nên đêm đêm nằm kế bên nhau, họ ngâm khe khẻ cho Tôi nghe bài thơ “Hổ Nhớ Rừng - Thế Lữ” nghe qua sao lòng quặn thắt đớn đau như thọc mũi dao nhọn vào nách con chuột, moi cục hạch hôi ra và thân đau tê tái “Hổ” nhớ rừng gặm nhấm mối hờn trong củi sắt, rồi nhớ thuở tung hoành hiên ngang tang bồng hồ thuỷ trong khắp Bốn Vùng Chiến Thuật với tay súng dài XM18, súng ngắn Colt 45 dẫn quân lên Slick trực thăng nghe ầm ĩ tiếng cánh quạt phành phạch xé gió của những hoa tiêu “Bảo Quốc Trấn Không” không bỏ anh em, không bỏ bạn bè, bay xông vào trận mạc với hai hàng Gunship hùng hổ hộ tống sẵn sàng khạc từng tràng đạn và phóng hằng loạt rocket như thiên lôi giáng vào đầu quân địch… Nhưng nay thân đành thúc thủ, bị giam cầm, bẩy chuột, nhặt rau thừa độ nhật cho qua ngày đoạn tháng kéo lê lết một năm tù… cho đến khoảnh khắc quyết định sinh tử: “tự do hay chết” ? Chứ ở tù như hiện tại không biết đến ngày nào được thả ra thì với “cái” chết đều đồng nghĩa như nhau! Tôi đã đánh cuộc với định mệnh lấy cái chết của mình để tìm tự do, tôi vượt ngục đào thoát được khỏi nhà tù nhỏ và bây giờ bị sống trong nhà tù lớn bị Việt Cộng bủa vây như mạng lưới…! Tôi đi về đâu ? Về thành chăng ? “Hổ” phải về rừng, chớ cớ sao lại phải về thành và về thành rồi sẽ không chóng thì chầy cũng bị bầy lang sói khát máu tươi đang chực bắt bớ, giam tù chờ cấu xé phanh thây Người chiến bại từng ngày, từng giờ, từng giây phút… thiên la, địa võng thần chết quỉ đỏ bủa vây, phủ chụp xuống thân phận Quân - Dân hiền hoà miền Nam trong tuyệt vọng thế cô…! Kinh qua những “quốc sách” bọn quỉ đỏ Việt Cộng đã “xử lý” người dân Việt tại miền Bắc trước 1954 và Dân Quân miền Nam Việt Nam sau 30-04-1975 đã nói lên tính chất khác biệt với toàn thể Dân Việt có nền tảng Văn Hiến giàu lòng Nhân Ái ở mọi mặt, luôn cả đối xử tử tế độ lượng với giặc thù ngã ngựa thua trận bị khuất phục trong lịch sử thời qua, và ngay cả trong cuộc chiến Quốc - Cộng 21 năm dài, chúng ta luôn đối xử Nhân Đạo với cán binh VC bị thương hay bắt giữ tại chiến trường, có luật lệ và toà án xét xử nghiêm túc… và với Quốc Sách Chiêu Hồi ban hành để cải thiện, giúp người cán binh VC có cơ hội sinh sống bình đẳng mưu cầu hạnh phúc trong thể chế tự do miền Nam. Những ai là Dân Quân miền Nam lạm sát tù binh VC hoặc thân nhân của họ sẽ bị pháp luật trừng trị rõ ràng nghiêm chỉnh… Tôi quyết định về rừng và vượt ngục.

      Tôi vượt ngục, thoát ra khỏi trại tù và bây giờ cũng lại làm thân cá chậu chim lồng phải trốn tránh, nay đây mai đó, bương chảy sống trong nhà tù lớn là đất nước phủ màu cờ đỏ. Ở nhà tù lớn cái gì cũng: “Nhân Dân, Quân Đội Nhân Dân, Công An Nhân Dân” ...mà “dân” chỉ là tầng lớp nô lệ bị “Bắc Bộ Phủ” đô hộ cai trị còn khắc nghiệt hơn bọn rợ nhà Chu (Zhou Ye) tàn sát và cai trị nhà Thương (Shang Yin) 1040 BC ! Triều đại Tần Thuỷ Hoàng (259 BC) đốt sách chôn học trò ! Thành Cát Tư Hãn (Genghis Khan 1162) rợ Mông Cổ với :” Vó ngựa của Đại Hãn đi tới đâu nơi đó không còn cỏ mọc”… ! Có tàn bạo như thế nào đi nữa cũng chỉ là đối xử với người khác chủng tộc và ở thời đại con người chưa được mấy văn minh…và “từ vượn lên người phải mấy triệu năm”? Ngày nay đương thời đồ đểu bọn Cộng Sản Bắc Kỳ ác độc ngự trị “từ Người xuống vượn chỉ cần một vài năm” thôi … ! Bọn cán bộ có quyền thế trong tay đang tiến nhanh, tiến mạnh chụp giật, vơ vét chiến lợi phẩm không chỉ là của cải, tài sản, xe cộ, vàng ngọc, đôla (dollar), bất động sản mà còn là thân thể phụ nữ xinh đẹp là vợ con của tù nhân Quân - Dân miền Nam… mà cả đời mơ ước của tên cán cuội bần nông quanh năm, suốt tháng phải trốn chui, trốn nhủi lẫn tránh trong xó rừng âm u cây lá ẩm mốc thiếu ánh sáng mặt trời, triền miên đói cơm, sốt rét ngã nước thiếu thuốc và thèm khát hơi hám đàn bà lâu năm mà thành chứng bệnh “cà hước” di căn mang về thành trả thù trên thân thể phụ nữ miền Nam bị dụ dỗ gò ép chiếm đoạt… ! Thành trì Ngũ Luân đạo lý của dân miền Nam đang bị thách đố và dần dà huỷ hoại ! Người dân hiền hoà miền Nam bị bao vây kinh tế, cuộc mưu sinh khốn khó để sống còn tất tả như vật vã bơi lội trong cơn hồng thuỷ … ! vậy cho nên thói xấu giả dối, tráo trở, gạt lừa đã có “mặt” trong gia đình, xã hội, học đường và khắp cùng mọi lãnh vực đời sống là thể hiện “Thiên Đường Xã Hội Chủ Nghĩa Cộng Sản”… từ đám quyền bính chóp bu “Bắc Bộ Phủ” chí cho đến bọn “cán ngố lý trưởng” quê một cục tha hồ lập mưu gian “qui định” để giết người, cướp của là Cộng tài Sản của dân lành miền Nam vào kho của cải thủ đắc của chúng… Trong bối cảnh này, tôi phải luôn cảnh giác, không dám tiếp xúc với bất cứ ai ngay cả vợ con mình, sống lang thang không cửa không nhà, không một đồng hào dính túi…! Tôi như con hổ què sút móng lang thang đầu đường xó chợ, chạnh thân nhớ nhà, thèm bữa cơm no lòng đầm ấm đoàn viên… ! Phố xá quanh đây mà ta sao trơ trọi, hiểm nguy rình rập không lường, rừng đâu mà nhớ…? Tôi đánh bạo tìm cách liên lạc với Cha - Mẹ đang sinh sống trên mảnh vườn cằn cỗi ở ngã ba Trung Lương, Mỹ Tho xin tiếp tế. Cha - Mẹ tôi có năm đứa con “đi quân đội đã lâu rồi”… Sau ngày 30-4-1975, Bà như chết đi nửa đời người còn lại, khóc cạn nước mắt rồi kham nhẫn chịu đựng đau khổ cầu Trời, khấn Phật xin gia hộ cho tất cả năm đứa con đang thân bị giam cầm tù tội được bình yên… Nghe tin tôi vượt ngục Bà hối thúc Cha tôi phải tìm gặp “thằng Út” cho bằng được, và thế là tôi được dấu diếm tá túc ở nhà, dưới sự che chở của Cha - Mẹ. Tôi đào một cái hầm dưới đáy tủ quần áo, phòng khi công an hay du kích xã Đạo Thạnh khám xét nhà thì tôi tức khắc chui vào tủ, rúc xuống hầm ẩn trốn. Trước kia ở thời Việt Nam Cộng Hoà thì bọn VC chui rúc xuống hầm hố nguỵ trang trốn tránh. Nay thời của quỉ đỏ thì tôi lại là kẻ trốn tránh … ôi thôi thế sự thật bồng bềnh khéo trêu người ! Vài ngày sau đó, người Cậu thứ Tư tên Trương Văn Thân nguyên trước đây là Trưởng Ty Nông Nghiệp Tỉnh Định Tường ghé nhà thăm qua sự sắp xếp của Cha tôi, Ông nói:
      • Con yên tâm tịnh dưỡng sức khoẻ, mọi việc đã có Cậu và Cậu Năm Trương Văn Phước lo liệu… Đây là quyết định của cấp trên, Cậu giao lại cho con…?
      Quyết Định của cấp trên là một tờ giấy đánh máy, bổ nhiệm cho tôi giữ chức vụ Trung Đoàn Trưởng Trung Đoàn 2 Sư Đoàn Tiền Giang với ám danh UBL45, ấn ký của Trung Tướng Ngô Quang Truởng - Tư Lệnh Quân Đội Quốc Gia Việt Nam Cộng Hoà... Trời hởi ? Cậu Tư của tôi chỉ là một công chức hành chánh mà nay là Tư Lệnh Phó Sư Đoàn Tiền Giang, Cậu Năm của tôi vốn là một Y Tá đỡ đẻ nay đang là Quận Trưởng Quận Châu Thành, Mỹ Tho… ?!!! Chết rồi, tôi không biết Cha mình đang giữ chức vụ gì đây, Mẹ tôi là giao liên cấp độ nào trong cái “Tổ Chức Kháng Cộng” này… không khéo là chết hết cả nhà… ? Tôi rơi vào tình trạng tiến thối lưỡng nan, làm thinh chịu trận… ! Trung Đoàn Trưởng mà chẳng có thằng lính nào trong tay, lại phải móc nối tìm kiếm ba “ông” Tiểu Đoàn Trưởng còn đang trốn chui trốn nhủi như Việt Cộng khi xưa nghe lính Cộng Hòa hành quân bố ráp.

      Rồi chuyện gì tới phải tới... Vào một đêm tối trời vào khoảng 5 giờ sáng, tất cả đều bị Công An Chấp Pháp Mỹ Tho vây bắt không sót một móng nào, chỉ có mình tôi nhờ cái hầm dưới đáy tủ quần áo mà thoát nạn . Cậu Tư bị án xử tử hình, Cậu chết trong thời gian bị VC tra tấn cực hình để khai thác thêm những người liên hệ, Cậu Năm bị tù 20 năm khổ sai, Cha - Mẹ tôi già cả yếu đuối bị thẩm vấn liên tục rồi bị xử quản thúc tại gia, còn hằng trăm người khác trong “tổ chức” bị bắt số phận của họ như thế nào dưới chế độ VC “thà giết lầm hơn bỏ xót” chúng ta đã có nghe và biết qua rồi… ! Riêng tên Tư Lệnh Sư Đoàn Tiền Giang là một cựu Trung Sĩ Nhất của Tiểu Đoàn 11 Nhẩy Dù, nhận chỉ thị từ quan thầy Ty Công An Chấp Pháp Mỹ Tho , bủa một mẻ lưới gom tất cả trọn cả bầy cá ngát ngây thơ muốn vượt “Vũ Môn” bất thành để rồi bị xử bắn, thân xác vùi dập bụi bờ hoang dại đâu đó hay đã thả trôi theo dòng chảy của nhánh Tiền Giang cuồng nộ xuôi về biển Đông và dưới dòng nước phù sa trộn mầu đỏ thắm có lẫn máu tươi của Đồng Bào sinh trưởng và lớn lên theo con sông Tiền, sông Hậu… bây giờ nghe câu hò của của những anh chị em buôn bán ven sông mà buồn não nuột ! (Đây là chuyện thật, người thật, việc thật. Nếu quí Độc Giả muốn biết rõ tường tận chi tiết xin hỏi cựu Dân Biểu Lê Tấn Trạng đang sống ở San Diego, California USA và người con trai của Cậu Tư của tôi).


      Hò… lơ… Sông Cửu Long xuôi dòng rẻ nhánh
      Thành sông Tiền, sông Hậu có trước có sau
      Mặc cho thuỷ triều lên xuống, gợn sóng lao xao
      Tình người Mỹ Tho sâu thẩm như đáy sông… ơ… hò
      Hò… lơ… Em mua lúa Hồng Đào bán ra chợ Gạo
      Ven sông tần tảo nuôi bậu học hành
      Bậu mần quan mần Trạng
      Rạng danh thành “Dân Biểu Bến Tranh”… ơ… hò
      Hò…lơ… ai ngờ vận nước tanh bành…!
      Trạng manh tâm đưa bạn lên đàng chết oan … ơ … hò
      Con chim Uyên Ương lẻ bạn
      Con chim Nhạn lạc bầy đàn
      Ai bày, ai vẽ nên Sư Đoàn Tiền Giang … ơ… hò ?
      Hò…lơ… nước phù sa Tiền Giang đỏ thắm !
      Vì có máu người Trung Lương pha lẫn nước sông
      Dòng Tiền Giang cuồng nộ, làm sạt lở đôi bờ…
      Chứa bao nhiêu xương trắng sông Tiền lạnh không…ơ … hò !
      (Câu Hò Tiền Giang sau 1975)

      ( Trích CHƯƠNG TRÌNH Jane Phạm-22A “Chiến Quốc Sách” )

      Comment



      Hội Quán Phi Dũng ©
      Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




      website hit counter

      Working...
      X