Giới thiệu người viết: Nguyễn Trà sinh quán tại làng Dương Xuân, xã Triệu Phước, quận Triệu Phong, tỉnh Quảng Trị, vào học ở Huế, gia nhập quân đội Việt Nam Cộng Hòa năm 1968, tốt nghiệp hoa tiêu trực thăng ở Hoa Kỳ năm 1970 phục vụ phi đoàn Hoàng Ưng 239 (Skyhawk) Sư Đoàn I Không Quân Đà Nẵng. Cuối năm 1972 lên Trung Úy giữ chức phi đội phó phi đội Gunship. Đầu năm 1975 đặc cách lên Đại Úy nhiệm chức lúc 30 tuổi. Định cư tại Hoa Kỳ năm 1975, vợ và 3 con đang hưu trí tại Nam Florida, USA.
Tôi bỏ trường bỏ bạn chen chân vào dòng đời, ước mơ được nhìn trời cao đất rộng, biển cả bao la của quê hương thân yêu, tôi mang nhiều tham vọng, mơ ước xa hơn, rồi laị quên đi cái tuổi học trò, tuổi ngây thơ hồn nhiên của lũ trai gái, chiều tan trường những tà áo xanh nhạt, màu da trời đứa đi xe đạp đứa đi bộ rải khắp các đaị lộ của thành phố Huế, nếu vẻ thành một bức tranh thủy mac thật là tuyệt vời. Sau biến cố Tết Mậu Thân thầy trò, bạn bè lần lượt laị xa cách lưu lạc bốn phương trời, có đứa đi lâý chồng ở miền xa, đứa đi lính vào tận Sài Gòn, rồi phục vụ bốn vùng chiến thuật của miền Nam, đứa theo Việt cộng, đứa đã vùi thân trong đất mẹ, đứa an phận làm nghề đạp cyclo hay xe thồ, cúi mặt không nhìn trời, không nhìn đất bữa đói bữa no nơi quê nhà. Đứa còn đứa mất, tôi may mắn tất bật giữa chốn phù hoa đi sớm về tối, làm ngày đêm tối tăm mặt mày, bập bẹ tiếng xứ người tiếng mẹ đẻ cũng gần quên luôn, kiếp người như con tằm nhả tơ con người quấn tròn trong vật chất xa hoa chạy đua với thời gian quên đi cái nhan sắc của mình bất chợt nhìn laị đã nhạt nhòa, nét tuổi xuân như giọt sương của buổi sớm mai long lanh mỹ miều, rồi lan tỏa tan dần khi vầng dương xuất hiện như ánh sáng cuả mặt trời rực rỡ trong trời đất cũng phải theo định luật xoay vòng của trái đất tắt lịm trong chiều tàn buông xuống.
Tình yêu là niềm hạnh phúc của mỗi con người, là món qùa qúy giá của cuộc sống mà trời đất đã ưu đãi ban tặng cho chúng ta. Người hoa tiêu vốn rất nhạy bén trong rung cảm cho nên đôi khi khó cưỡng laị sức quyến rũ của một bông hồng, hay nói đúng hơn là định mệnh an bài của một con người, có người mang số đào hoa, cả một đời ngụp lặn trong bao nhiêu mối tình, người khác laị sống khô khan lúc nào cũng thui thủi một mình. Có điều đối với tôi thì người mang số đào hoa chính là người trời bắt khổ chứ chẳng sung sướng gì vui trong chốc lát rồi thường xuyên nặng trĩu ưu tư bên cạnh cuộc đời. “Đường vào tình yêu có trăm lần vui, có vạn lần buồn”
Nhớ laị thời chinh chiến, hăng say xong pha ngoài trận địa không sợ hải không lùi bước, nhiều bạn bè đứa đã nằm xuống, có đứa đã hy sinh một phần thân thể trở thành thương phế binh sống cuộc đời tàn phế lây lất trên quê hương, dù các bạn đã trở về với cát buị nhưng tiếng vang của người lính năm xưa nhạt nhòa lan tỏa vang vọng trong cánh dù thấp thoáng giữa mây trời bồng bành, thuỷ quân lục chiến lặn lội qua các sông hồ núi rừng xa xăm hẻo lánh, các lính thủy trở thành hoa biển nơi đaị dương hay những chàng phi công tan xác banh thây nơi rừng già sâu thẳm vân vân và vân vân, đã trở thành người thiên cổ “ anh không chết đâu anh”. Tôi nhớ từng chi tiết không gian và thời gian chuyện tình yêu, tình bạn của một phi công thời chinh chiến chắc chắn trong suốt cuộc đời còn laị nó vẫn theo tôi như một kỷ niệm đau buồn hay là những ân huệ tuyệt vời cho đời sống bay bướm hào hùng của một thời. Nhiều người đã có những kỷ niệm sâu xa hay những chuyện tình lãng mạn, nhưng laị bất thành từ những năm tháng xa xưa và ký ức không phải là chuyện dễ dàng bôi xóa, người ta vẫn quen miệng goị nó như là một sự quen thuộc, nhớ nó rành mạch như vừa xảy ra hôm qua xuất phát từ trong con tim rất mộc mạc nhưng chân thành.
Những tác phẫm văn chương nói lên thân phận của những người vì tai trời, ách nước phải trở thành nạn nhân bất đắc dĩ của thời cuộc, tôi lúc nào cũng vẫn thiết tha muốn sống gần gũi với quê hương, với dân tộc, con người khi còn nghèo khó chỉ cần một bữa cơm một manh áo thì đã đủ, khi chuyện miếng cơm manh áo không còn là vấn đề cho đời sống, người ta laị muốn có nhà lầu xe hơi lòng ham muốn và ước mơ thêm nữa không bao giờ được thoả mãn là đầy đủ. Nhưng thật ra khi mà bạn là một kẻ nghèo nàn hay giàu sang đã tìm được một chân lý, nếu cứ mãi mê tìm kiếm hạnh phúc qua vật chất thì mãi mãi cũng không có một cuộc sống thật sự hạnh phúc và toại nguyện. Sau khi biết được sự thật tìm được chân lý tôi đã chọn lựa và phân biệt một cách rõ ràng: danh lợi mà con người đang giành dựt trong xã hội rút cuộc chẳng đến đâu bỏ tất cả để đổi lấy bình an, đó chính là con đường đi đến hạnh phúc thật sự.
Dẫu dòng đời vẫn trôi đi hối hả, ta xa nhau trong nỗi nhớ niềm thương, trao cho em tình yêu bình yên và ấm áp rồi một ngày nào đó bất chợt phong ba bão táp nổi lên, cuốn trôi theo lời yêu dấu hẹn thề trái tim em vẫn còn đầy mãi cơn mê, trọn tình chung thủy yêu thương say đắm. Những chuyến bay ngày nào thật tuyệt vời trên trời cao biển rộng, với những làn mây che khuất ánh nắng khi ẩn, khi hiện như cánh chim đang ngả nghiêng lơ lững giữa không gian bao la trên quê hương thân yêu, những ân tình ấp ủ của thời chinh chiến, chúng quấn quyện vào nhau và lả lướt lượn bay như những áng mây trời trôi qua là một sự thật không phải là một giấc mộng hảo huyền hay một giấc mơ ảo tưởng, khi đang say sưa trong giấc ngủ, tất cả chỉ là dư âm cuả một thời qúa khứ.
Đã qua cái thời thơ mộng bao biến đổi của cuộc đời, vận mạng nổi trôi đôi khi tình cờ bắt gặp đâu đó phảng phất một bóng hình, một dấu vết tuổi xuân là bao kỷ niệm tràn về, gặp laị bạn bè năm xưa cùng nhau kể và ôn laị để nhớ, để thương để tô điểm thân sắc thêm hương thêm phấn cho cái tuổi đã ngã về chiều, kỷ niệm đánh dấu năm bước vào tuổi bảy mươi là hành trang đi cùng cho đến hết đoạn đường phù sinh, Khi đã yêu nhau không ai nhìn thấy những cái gai nhọn trên cành hồng, người ta luôn muốn cành hồng có màu hoa tươi thắm mãi không héo không tàn, nhưng rồi một lúc nào đó cầm chặt trên tay cành hoa hồng chúng ta mới cảm giác được nỗi đau vì gai làm chảy máu. Trời vào cuối thu mưa kéo đến, gió thổi lành lạnh bỗng nhớ ngày gặp gỡ rồi laị chia tay mỗi đứa mỗi nơi thương thương nhớ nhớ những tấm lòng chân tình.
Quê hương tôi hôm nay được thế giới công nhận là hoà bình, tuy hòa bình ngưng tiếng súng, nhưng chủ nghĩa xã hội cai trị vẫn là độc tài gay gắt người dân bị kềm hãm trong một khuôn khổ, một nếp sống mà nhà nước đã áp đặt, con người không còn là con người mà là giống như súc vật đảng chỉ ngồi đâu là ngồi đó, đứng đâu là đứng đó nếu không nghe thì bị nhốt vào chuồng, tôi trách người lãnh đạo thiếu nhân đạo không có lương tâm không có tình người, laị không đồng hành với chế độ xã nghĩa đang cai trị trên quê hương Việt Nam, không hiểu taị sao những người lãnh đạo không mở mắt để thấy để nghe và để so sánh để đưa đất nước Việt Nam trở nên hài hòa phát triển và thăng tiến, đời sống của người dân được thoải mái và hạnh phúc. Xã hội chủ nghĩa ngày nay đã bị lỗi thời dần dần các quốc gia theo chủ nghĩa xã hội đã từ bỏ hay nói khác hơn chỉ còn laị nước Tàu. Ở hải ngoại thường nói cuộc chiến với cộng sản chỉ ngưng tiếng súng, ngưng bom đạn nhưng chưa bao giờ ngưng tranh đấu. Ngày đêm tôi cầu nguyện cho đất nước Tàu sẽ từ bỏ chế độ cộng sản để cho hơn một tỷ người dân của họ được hưởng những hơi thở trong sáng tự do, lúc đó một trăm triệu người Việt Nam sẽ được cởi trói đất nước mới thật sự được gọi là thống nhất hoà bình. Khi đất nước không còn đảng cộng sản cai trị, từ bỏ xã hội chủ nghĩa tiêu thì đồng bào hải ngoai đang sống khắp năm châu sẽ ùn ùn dẫn nhau về sống nơi chôn nhau cắt rún, nơi quê cha đất tổ.
Quê hương tôi sao mà rủi ro và xui xẻo đảng cộng sản quốc tế nhập vào những thâp niên một ngàn chín trăm ba mươi bốn mươi, chúng ta từng nghe nhưng chưa từng thấy sau năm một ngàn chín trăm bảy mươi lăm đồng bào Miền Nam thấy rõ ràng đảng cộng sản cai trị đất nước như thế nào? Thế giới ngày nay đã ngồi xích laị và giúp đỡ lẫn nhau, không còn chiến tranh xâm lăng mặc dù văn hóa ngôn ngữ tập quán khác nhau nhưng vẫn gọi là nhân loại, những gì xẩy ra trong tích tắc thì được thấy ngay trên màn hình computer, trên một chiếc điện thoại cầm tay sự thật là sự thật không thể dối trá xảo quyệt che đậy bưng bít, tôi tin chắc đất nước chúng ta cũng sẽ đổi thay để chạy kịp sự văn minh và tiến hóa của con người trên trái đất. Không có gì cao xa cả, vạn vật trong vũ trụ đều có quy luật vận hành của nó, quan trọng là thấy được nó, hiểu được nó và muốn đi theo sự vận hành của nó hay không là do ở chúng ta.
Khi đang viết bài Một Thời Để Nhớ thì biến động chính trị và cuộc nổi dậy của nhân dân Venezuela đòi lật đổ Tổng Thống Nicolas Maduro của đảng cộng sản xã hội chủ nghĩa, biến cố đang thu hút đồng bào Việt Nam và các nước trên thế giới cũng phấn khởi mừng rỡ và đồng hành ủng hộ khi thấy Venezuela xuống đường để đấu tranh đòi dân chủ. Ông Guaido là một kỷ sư trẻ năm nay ba mươi lăm tuổi tuyên bố trở thành TT lâm thời của Venezuela kèm theo lời kêu gọi của ông “người dân Việt Nam hãy hành động trước khi qúa muộn hãy là một Venezuela tiếp theo” trận đấu vẫn chưa kết thúc đang diễn ra trên sân có đôi khi ngựa về ngược chúng ta nên chờ đợi theo dõi, câù xin cho dân tộc Venezuela được toại nguyện, thành công dân chủ và tự do đến với Venezuela. Vennezuela theo chế độ xã hội chủ nghĩa nhưng mấy năm gần đây có sự thay đổi đa đảng nên có cơ hội hoạt động đa dạng phản đối hệ thống cai trị của nhà nước, là một thành công lớn lao đối với quốc gia Venezuela. Đối đầu bất báo động để tháo gỡ độc tài xây dựng xã hội dân sự để đặt nền dân chủ vận động toàn dân để canh tân đất nước. Cũng là một bài học cho các nhà lãnh đạo VN. Việt Nam sẽ là một Venezuela tiếp theo, giới lãnh đạo Việt Nam cũng phải theo dõi và rút ra những bài học từ sự biến động này. Tổng Thống Mỹ Donald Trump kêu gọi các nước trên thế giới ”Chống laị chủ nghĩa xã hội” và goị đó là ”Một bi kịch của nhân loại”, hơn hai triệu người dân của Venezuela trốn chạy ra khỏi đất nước vì chế độ xã hội chủ nghĩa của ông Maduro độc tài cai trị. Cuộc sống tương lai của một dân tộc là do chính dân tộc đó quyết định, dân mình không đồng lòng tranh đấu thì phải chấp nhận số phận lầm than u tối, chúng ta không thể cầu xin ở ngoại bang đổ tiền đổ máu để làm cách mạng thay thế chúng ta, cũng không thể ngồi chờ đám độc tài khát máu sám hối ăn năn tự nguyện, từ bỏ quyền lực. Đời sống hiện taị của một dân tộc nói lên được trình độ hiểu biết, ý chí quật khởi tự cường tự lập cuả dân tộc đất nước đó, ngày nay Việt Nam được xếp vào hàng các nước nghèo đói nhất, chậm tiến nhất, độc tài toàn trị nhất trên thế giới.
Trong không khí xuân Kỷ Hợi trên quê hương thân yêu của chúng ta, cũng như nơi xứ người moị người hân hoan chào đón Xuân, những người con thân yêu của các quân nhân cán chính Việt Nam Cộng Hòa đã vị quốc vong thân xin kính cẩn nghiêng mình tới các chiến sĩ thuộc Quân Lực VNCH đã anh dũng chiến đấu hy sinh cho chính nghĩa quốc gia, mẹ Việt Nam luôn luôn ấp ủ hình hài của người con thân yêu tổ quốc Việt Nam đã vị quốc vong thân xin các anh an nghĩ thiên thu vĩnh biệt người đã nằm xuống vì dân tộc, vì đaị nghĩa để bảo vệ quê hương và tổ quốc rồi laị có người ly hương vì hai chữ tự do đang sống thấp thỏi trông ngóng mong một ngày về sống trên quê hương Việt Nam.
Trong nắng thu chan hòa, thỉnh thoảng có vài cơn gió làm lung lay những cành lá dừa xiêm nơi xứ lạ, như muốn khuấy động cái không gian tĩnh mịch và taọ thêm chút mát mẻ thư thái cho một kẻ xa quê hương. Những chiếc lá vàng mang màu sắc sặc sở cuối mùa thu của thành phố tôi đang sinh sống West Palm Beach Florida USA cũng đã lìa cành, ngọn gió thu còn sót laị mơn trớn trên cành cây sau vườn nhà, mang một chút buồn riêng man mác thu đã tàn phai và thu đi trong lặng lẽ nhớ nhung và luyến tiếc. Ai trong chúng ta đều đến thế gian này một chóc lát rồi trở về với cát buị có chăng chúng ta để lại nơi đây là những kỷ niệm, những mãng ký ức vô giá để laị cho người, cho đời./.
Nguyễn Trà, Xuân Kỷ Hợi 2019
Tôi bỏ trường bỏ bạn chen chân vào dòng đời, ước mơ được nhìn trời cao đất rộng, biển cả bao la của quê hương thân yêu, tôi mang nhiều tham vọng, mơ ước xa hơn, rồi laị quên đi cái tuổi học trò, tuổi ngây thơ hồn nhiên của lũ trai gái, chiều tan trường những tà áo xanh nhạt, màu da trời đứa đi xe đạp đứa đi bộ rải khắp các đaị lộ của thành phố Huế, nếu vẻ thành một bức tranh thủy mac thật là tuyệt vời. Sau biến cố Tết Mậu Thân thầy trò, bạn bè lần lượt laị xa cách lưu lạc bốn phương trời, có đứa đi lâý chồng ở miền xa, đứa đi lính vào tận Sài Gòn, rồi phục vụ bốn vùng chiến thuật của miền Nam, đứa theo Việt cộng, đứa đã vùi thân trong đất mẹ, đứa an phận làm nghề đạp cyclo hay xe thồ, cúi mặt không nhìn trời, không nhìn đất bữa đói bữa no nơi quê nhà. Đứa còn đứa mất, tôi may mắn tất bật giữa chốn phù hoa đi sớm về tối, làm ngày đêm tối tăm mặt mày, bập bẹ tiếng xứ người tiếng mẹ đẻ cũng gần quên luôn, kiếp người như con tằm nhả tơ con người quấn tròn trong vật chất xa hoa chạy đua với thời gian quên đi cái nhan sắc của mình bất chợt nhìn laị đã nhạt nhòa, nét tuổi xuân như giọt sương của buổi sớm mai long lanh mỹ miều, rồi lan tỏa tan dần khi vầng dương xuất hiện như ánh sáng cuả mặt trời rực rỡ trong trời đất cũng phải theo định luật xoay vòng của trái đất tắt lịm trong chiều tàn buông xuống.
Tình yêu là niềm hạnh phúc của mỗi con người, là món qùa qúy giá của cuộc sống mà trời đất đã ưu đãi ban tặng cho chúng ta. Người hoa tiêu vốn rất nhạy bén trong rung cảm cho nên đôi khi khó cưỡng laị sức quyến rũ của một bông hồng, hay nói đúng hơn là định mệnh an bài của một con người, có người mang số đào hoa, cả một đời ngụp lặn trong bao nhiêu mối tình, người khác laị sống khô khan lúc nào cũng thui thủi một mình. Có điều đối với tôi thì người mang số đào hoa chính là người trời bắt khổ chứ chẳng sung sướng gì vui trong chốc lát rồi thường xuyên nặng trĩu ưu tư bên cạnh cuộc đời. “Đường vào tình yêu có trăm lần vui, có vạn lần buồn”
Nhớ laị thời chinh chiến, hăng say xong pha ngoài trận địa không sợ hải không lùi bước, nhiều bạn bè đứa đã nằm xuống, có đứa đã hy sinh một phần thân thể trở thành thương phế binh sống cuộc đời tàn phế lây lất trên quê hương, dù các bạn đã trở về với cát buị nhưng tiếng vang của người lính năm xưa nhạt nhòa lan tỏa vang vọng trong cánh dù thấp thoáng giữa mây trời bồng bành, thuỷ quân lục chiến lặn lội qua các sông hồ núi rừng xa xăm hẻo lánh, các lính thủy trở thành hoa biển nơi đaị dương hay những chàng phi công tan xác banh thây nơi rừng già sâu thẳm vân vân và vân vân, đã trở thành người thiên cổ “ anh không chết đâu anh”. Tôi nhớ từng chi tiết không gian và thời gian chuyện tình yêu, tình bạn của một phi công thời chinh chiến chắc chắn trong suốt cuộc đời còn laị nó vẫn theo tôi như một kỷ niệm đau buồn hay là những ân huệ tuyệt vời cho đời sống bay bướm hào hùng của một thời. Nhiều người đã có những kỷ niệm sâu xa hay những chuyện tình lãng mạn, nhưng laị bất thành từ những năm tháng xa xưa và ký ức không phải là chuyện dễ dàng bôi xóa, người ta vẫn quen miệng goị nó như là một sự quen thuộc, nhớ nó rành mạch như vừa xảy ra hôm qua xuất phát từ trong con tim rất mộc mạc nhưng chân thành.
Những tác phẫm văn chương nói lên thân phận của những người vì tai trời, ách nước phải trở thành nạn nhân bất đắc dĩ của thời cuộc, tôi lúc nào cũng vẫn thiết tha muốn sống gần gũi với quê hương, với dân tộc, con người khi còn nghèo khó chỉ cần một bữa cơm một manh áo thì đã đủ, khi chuyện miếng cơm manh áo không còn là vấn đề cho đời sống, người ta laị muốn có nhà lầu xe hơi lòng ham muốn và ước mơ thêm nữa không bao giờ được thoả mãn là đầy đủ. Nhưng thật ra khi mà bạn là một kẻ nghèo nàn hay giàu sang đã tìm được một chân lý, nếu cứ mãi mê tìm kiếm hạnh phúc qua vật chất thì mãi mãi cũng không có một cuộc sống thật sự hạnh phúc và toại nguyện. Sau khi biết được sự thật tìm được chân lý tôi đã chọn lựa và phân biệt một cách rõ ràng: danh lợi mà con người đang giành dựt trong xã hội rút cuộc chẳng đến đâu bỏ tất cả để đổi lấy bình an, đó chính là con đường đi đến hạnh phúc thật sự.
Dẫu dòng đời vẫn trôi đi hối hả, ta xa nhau trong nỗi nhớ niềm thương, trao cho em tình yêu bình yên và ấm áp rồi một ngày nào đó bất chợt phong ba bão táp nổi lên, cuốn trôi theo lời yêu dấu hẹn thề trái tim em vẫn còn đầy mãi cơn mê, trọn tình chung thủy yêu thương say đắm. Những chuyến bay ngày nào thật tuyệt vời trên trời cao biển rộng, với những làn mây che khuất ánh nắng khi ẩn, khi hiện như cánh chim đang ngả nghiêng lơ lững giữa không gian bao la trên quê hương thân yêu, những ân tình ấp ủ của thời chinh chiến, chúng quấn quyện vào nhau và lả lướt lượn bay như những áng mây trời trôi qua là một sự thật không phải là một giấc mộng hảo huyền hay một giấc mơ ảo tưởng, khi đang say sưa trong giấc ngủ, tất cả chỉ là dư âm cuả một thời qúa khứ.
Đã qua cái thời thơ mộng bao biến đổi của cuộc đời, vận mạng nổi trôi đôi khi tình cờ bắt gặp đâu đó phảng phất một bóng hình, một dấu vết tuổi xuân là bao kỷ niệm tràn về, gặp laị bạn bè năm xưa cùng nhau kể và ôn laị để nhớ, để thương để tô điểm thân sắc thêm hương thêm phấn cho cái tuổi đã ngã về chiều, kỷ niệm đánh dấu năm bước vào tuổi bảy mươi là hành trang đi cùng cho đến hết đoạn đường phù sinh, Khi đã yêu nhau không ai nhìn thấy những cái gai nhọn trên cành hồng, người ta luôn muốn cành hồng có màu hoa tươi thắm mãi không héo không tàn, nhưng rồi một lúc nào đó cầm chặt trên tay cành hoa hồng chúng ta mới cảm giác được nỗi đau vì gai làm chảy máu. Trời vào cuối thu mưa kéo đến, gió thổi lành lạnh bỗng nhớ ngày gặp gỡ rồi laị chia tay mỗi đứa mỗi nơi thương thương nhớ nhớ những tấm lòng chân tình.
Quê hương tôi hôm nay được thế giới công nhận là hoà bình, tuy hòa bình ngưng tiếng súng, nhưng chủ nghĩa xã hội cai trị vẫn là độc tài gay gắt người dân bị kềm hãm trong một khuôn khổ, một nếp sống mà nhà nước đã áp đặt, con người không còn là con người mà là giống như súc vật đảng chỉ ngồi đâu là ngồi đó, đứng đâu là đứng đó nếu không nghe thì bị nhốt vào chuồng, tôi trách người lãnh đạo thiếu nhân đạo không có lương tâm không có tình người, laị không đồng hành với chế độ xã nghĩa đang cai trị trên quê hương Việt Nam, không hiểu taị sao những người lãnh đạo không mở mắt để thấy để nghe và để so sánh để đưa đất nước Việt Nam trở nên hài hòa phát triển và thăng tiến, đời sống của người dân được thoải mái và hạnh phúc. Xã hội chủ nghĩa ngày nay đã bị lỗi thời dần dần các quốc gia theo chủ nghĩa xã hội đã từ bỏ hay nói khác hơn chỉ còn laị nước Tàu. Ở hải ngoại thường nói cuộc chiến với cộng sản chỉ ngưng tiếng súng, ngưng bom đạn nhưng chưa bao giờ ngưng tranh đấu. Ngày đêm tôi cầu nguyện cho đất nước Tàu sẽ từ bỏ chế độ cộng sản để cho hơn một tỷ người dân của họ được hưởng những hơi thở trong sáng tự do, lúc đó một trăm triệu người Việt Nam sẽ được cởi trói đất nước mới thật sự được gọi là thống nhất hoà bình. Khi đất nước không còn đảng cộng sản cai trị, từ bỏ xã hội chủ nghĩa tiêu thì đồng bào hải ngoai đang sống khắp năm châu sẽ ùn ùn dẫn nhau về sống nơi chôn nhau cắt rún, nơi quê cha đất tổ.
Quê hương tôi sao mà rủi ro và xui xẻo đảng cộng sản quốc tế nhập vào những thâp niên một ngàn chín trăm ba mươi bốn mươi, chúng ta từng nghe nhưng chưa từng thấy sau năm một ngàn chín trăm bảy mươi lăm đồng bào Miền Nam thấy rõ ràng đảng cộng sản cai trị đất nước như thế nào? Thế giới ngày nay đã ngồi xích laị và giúp đỡ lẫn nhau, không còn chiến tranh xâm lăng mặc dù văn hóa ngôn ngữ tập quán khác nhau nhưng vẫn gọi là nhân loại, những gì xẩy ra trong tích tắc thì được thấy ngay trên màn hình computer, trên một chiếc điện thoại cầm tay sự thật là sự thật không thể dối trá xảo quyệt che đậy bưng bít, tôi tin chắc đất nước chúng ta cũng sẽ đổi thay để chạy kịp sự văn minh và tiến hóa của con người trên trái đất. Không có gì cao xa cả, vạn vật trong vũ trụ đều có quy luật vận hành của nó, quan trọng là thấy được nó, hiểu được nó và muốn đi theo sự vận hành của nó hay không là do ở chúng ta.
Khi đang viết bài Một Thời Để Nhớ thì biến động chính trị và cuộc nổi dậy của nhân dân Venezuela đòi lật đổ Tổng Thống Nicolas Maduro của đảng cộng sản xã hội chủ nghĩa, biến cố đang thu hút đồng bào Việt Nam và các nước trên thế giới cũng phấn khởi mừng rỡ và đồng hành ủng hộ khi thấy Venezuela xuống đường để đấu tranh đòi dân chủ. Ông Guaido là một kỷ sư trẻ năm nay ba mươi lăm tuổi tuyên bố trở thành TT lâm thời của Venezuela kèm theo lời kêu gọi của ông “người dân Việt Nam hãy hành động trước khi qúa muộn hãy là một Venezuela tiếp theo” trận đấu vẫn chưa kết thúc đang diễn ra trên sân có đôi khi ngựa về ngược chúng ta nên chờ đợi theo dõi, câù xin cho dân tộc Venezuela được toại nguyện, thành công dân chủ và tự do đến với Venezuela. Vennezuela theo chế độ xã hội chủ nghĩa nhưng mấy năm gần đây có sự thay đổi đa đảng nên có cơ hội hoạt động đa dạng phản đối hệ thống cai trị của nhà nước, là một thành công lớn lao đối với quốc gia Venezuela. Đối đầu bất báo động để tháo gỡ độc tài xây dựng xã hội dân sự để đặt nền dân chủ vận động toàn dân để canh tân đất nước. Cũng là một bài học cho các nhà lãnh đạo VN. Việt Nam sẽ là một Venezuela tiếp theo, giới lãnh đạo Việt Nam cũng phải theo dõi và rút ra những bài học từ sự biến động này. Tổng Thống Mỹ Donald Trump kêu gọi các nước trên thế giới ”Chống laị chủ nghĩa xã hội” và goị đó là ”Một bi kịch của nhân loại”, hơn hai triệu người dân của Venezuela trốn chạy ra khỏi đất nước vì chế độ xã hội chủ nghĩa của ông Maduro độc tài cai trị. Cuộc sống tương lai của một dân tộc là do chính dân tộc đó quyết định, dân mình không đồng lòng tranh đấu thì phải chấp nhận số phận lầm than u tối, chúng ta không thể cầu xin ở ngoại bang đổ tiền đổ máu để làm cách mạng thay thế chúng ta, cũng không thể ngồi chờ đám độc tài khát máu sám hối ăn năn tự nguyện, từ bỏ quyền lực. Đời sống hiện taị của một dân tộc nói lên được trình độ hiểu biết, ý chí quật khởi tự cường tự lập cuả dân tộc đất nước đó, ngày nay Việt Nam được xếp vào hàng các nước nghèo đói nhất, chậm tiến nhất, độc tài toàn trị nhất trên thế giới.
Trong không khí xuân Kỷ Hợi trên quê hương thân yêu của chúng ta, cũng như nơi xứ người moị người hân hoan chào đón Xuân, những người con thân yêu của các quân nhân cán chính Việt Nam Cộng Hòa đã vị quốc vong thân xin kính cẩn nghiêng mình tới các chiến sĩ thuộc Quân Lực VNCH đã anh dũng chiến đấu hy sinh cho chính nghĩa quốc gia, mẹ Việt Nam luôn luôn ấp ủ hình hài của người con thân yêu tổ quốc Việt Nam đã vị quốc vong thân xin các anh an nghĩ thiên thu vĩnh biệt người đã nằm xuống vì dân tộc, vì đaị nghĩa để bảo vệ quê hương và tổ quốc rồi laị có người ly hương vì hai chữ tự do đang sống thấp thỏi trông ngóng mong một ngày về sống trên quê hương Việt Nam.
Trong nắng thu chan hòa, thỉnh thoảng có vài cơn gió làm lung lay những cành lá dừa xiêm nơi xứ lạ, như muốn khuấy động cái không gian tĩnh mịch và taọ thêm chút mát mẻ thư thái cho một kẻ xa quê hương. Những chiếc lá vàng mang màu sắc sặc sở cuối mùa thu của thành phố tôi đang sinh sống West Palm Beach Florida USA cũng đã lìa cành, ngọn gió thu còn sót laị mơn trớn trên cành cây sau vườn nhà, mang một chút buồn riêng man mác thu đã tàn phai và thu đi trong lặng lẽ nhớ nhung và luyến tiếc. Ai trong chúng ta đều đến thế gian này một chóc lát rồi trở về với cát buị có chăng chúng ta để lại nơi đây là những kỷ niệm, những mãng ký ức vô giá để laị cho người, cho đời./.
Nguyễn Trà, Xuân Kỷ Hợi 2019
Comment