Ngọt Ngào Niềm Luyến Lưu
Ngọt Ngào Niềm Luyến Lưu
Tình Hoài Hương
***
Sáu giờ sáng. Phố nhỏ chìm trong biển sương mù trắng xóa, khí trời ban mai khoáng đạt tỏa lạnh cùng khắp, thoáng mát. Thoang thoảng hương bưởi thơm từ ngoài vườn bay vào. Thật dễ chịu. Mười thức dậy, mở tủ lấy áo lạnh mặc vào, rồi xuống bếp cắm điện nấu nước sôi. Pha cà phê cho anh Khánh uống, đi làm sớm. (Anh Khánh làm việc tại Hotel Palace, anh nổi danh là một cây đánh ténnis xuất sắc, anh thường giật cúp vàng, bạc, mỗi khi thi đấu cùng các cao thủ từ Thủ Đô đến dự tranh. Mấy chiếc cúp danh dự chưng bày nơi phòng khách. Anh có biệt danh là Tư Cóc. Giới thể thao Đà Lạt và khu xóm nầy, không mấy ai không biết tên anh). Anh Khánh ngạc nhiên hỏi:
- Sao hôm nay cô đặc biệt thế?
Nàng ngại ngùng ghê. Làm sao nói được! Làm sao nói hết những xôn xao trẻ dại của người con gái trước cảnh đời rộng mở hôm nay! Sau đó cả nhà thức dậy khi mặt trời bừng lên ở phương đông. Mười mặc áo dài ''hắc y nữ hiệp", Mười thích màu tím, màu đen, màu vàng. Không hiểu tại sao!? Vừa mặc thêm áo lạnh màu xanh cẩm thạch, chị Khánh gọi:
- Út à! Ra đây chị biểu cái nầy.
- Dạ.
Trống ngực đánh loạn xạ. Nàng hồi hộp lo sợ, khi vào nhà kho gặp chị. Đang kiểm lại kho lương thực, chị nhìn em từ đầu đến chân, rồi nói:
- Đi đóng tiền huê ngoài cô Ba Chỉ cho chị, lúc về em mua một bóng đèn tròn, mua hai chục hoa hồng. Nhớ chưa?
- Dạ nhớ.
- Tính đi đâu đó?
- Em trả phù hiệu, trường cho mượn, chưa trả, chị à.
Không nói gì, đưa tiền cho em, chị nhìn nàng y như lần trước. Lồng ngực bé tí xíu của cô em nổi lên nhịp trống, mạnh đến nỗi em sợ chị nghe thấy, thì phiền lắm. Đây là lần đầu Mười nói dối ngọt xớt. Ra ngã ba Đào Duy Từ và Yersin, Mười thấy Nam mặc bộ complé đen đi tới đi lui ở điểm hẹn, điếu thuốc đỏ gài trên môi, từng làn khói vờn quanh khuôn mặt, vật vờ bay lên. Nhìn thấy nàng, anh vứt điếu thuốc xuống lề đường, lấy gót giày dậm tắt. Tiến về phía nàng, Nam cười vui. Mười hỏi:
- Anh chờ Mười có lâu không?
- Mười phút thôi, nhưng thấy… lâu ơi là lâu.
- Em đi đúng giờ mà.
- Đồng hồ tự động biết anh sốt ruột. Nên co giản kiểu cao su ấy mà.
- Nó hợp gu với hoàn cảnh của mỗi người. Anh nhỉ.
Nhìn nhau mỉm cười âu yếm, ánh mắt trao đưa nồng nàn. Đón taxi ra phố. Nam nghiêng đầu trên mái tóc nàng. Giọng nói êm ái, hơi thở ấm áp len vào tóc nàng:
- Đêm qua, em ngủ có ngon giấc không?
Nàng nũng nịu lắc đầu không nói, anh tiếp:
- Anh cũng vậy, trằn trọc mãi không sao ngủ được, khiến hai bạn mất ngủ luôn. Thạch, Trung, dậy trêu phá anh một hồi lâu. Họ pha cà phê uống, hút thuốc. Ra balcon ngắm thành phố mờ ảo, ẩn hiện trong biển sương mù. Bây giờ hai anh đó ngủ li bì. Mười có biết tại sao. Chúng mình ngủ không được. Hả em?
Tại sao? Nàng biết rồi. Biết, nên em nép đầu bên vai anh, e ấp kéo mái tóc dài che bớt bên má, dấu nỗi thẹn thùng cho Nam đừng trông thấy. Bởi vì, có nhiều điều quá sức lạ lùng, đến nỗi tim mình như chạm dòng phún thạch. Xe ngừng ở đầu tiệm Vĩnh Hòa, hai người làm công việc chị Khánh dặn xong. Nam mua quyển sách "Kim chỉ nam của học sinh" do Nguyễn Hiến Lê" viết. Mua tờ nhật báo. Mua kẹo, chewing gum. Chocolate. Anh định đón taxi, nhưng nàng gạt đi, sợ anh tốn tiền. Vả lại tản bộ bên nhau thú vị biết mấy. Dù cõng thêm chiếc nón lá bài thơ và mấy thứ đồ đạc lỉnh kỉnh lủng củng. Mặc kệ! Chả sao cả.
Qua khỏi cầu Ông Đạo rẻ về lối Thủy Tạ. Nam nắm tay nàng dừng lại, chờ chiếc xe hàng qua mặt. Có thế thôi. Thế mà, đôi bàn tay hai người chợt nóng chợt lạnh, như có dòng điện vút qua. Khiến tay nàng run rẩy trong tay anh. Dù chỉ có thế thôi. Nam mỉm cười thầm nghĩ: “Từ giờ phút nầy, tâm tư anh và em, sẽ chẳng bao giờ lặng yên nữa”.
Hai người thả bộ xuống cuối Thao Trường, ngồi dưới chòm thông cao xanh ngắt, ngút ngàn. Nhìn xéo về hướng Bích Câu Kỳ Ngộ ở bên kia hồ. Thỉnh thoảng Mười bóc chewing gum cho Nam. Chàng bóc chocolate đưa nàng. Chiếc nón lá kè kè cắp bên hông vô tình bị gió giật tung bay lông lốc xuống hồ! Hai anh chị ngỡ ngàng nhìn chiếc nón xoáy vòng trên mặt nước mà không kịp trở tay! Chả biết lát nữa về nhà Mười sẽ ăn nói làm sao với chị? Anh đốt điếu thuốc thơm, gió lộng thổi không cháy được. Nàng lấy tờ báo che chiều gió. Vẫn không cháy, lần nầy nàng lấy chiếc veston của Nam vắt trên băng ghế đá trùm trên đầu hai người, phía trước che tờ báo. Đánh hai cây diêm một lúc Nam cười, nói:
- Lần nầy nếu không có lửa, anh bỏ hút thuốc thật.
- Anh nói thật nhe.
- Ơ... nghe hù vậy, sợ anh giận. Gió ngừng thổi, anh có lửa để hút thuốc kià. Em có bắt chước gió. Dỗ dành khi anh giận không?
- Em không thèm dỗ người thích hút thuốc.
- Khổ thật.
Chàng quàng chiếc áo veste lên vai nàng cho đỡ lạnh, âu yếm cụng nhẹ vào đầu nàng. Hơi thở ấm nồng vương trên làn tóc rối, như làn sương mong manh. Cầm tay nàng, Nam muốn nhìn Mười có đôi má đào ửng hồng, hai hàng mi cong cong chơm chớp, bẽn lẽn ngại ngùng, hàm răng Mười trắng bóng đều đặn, e dè cắn lấy làn môi. Anh yêu nàng, vì nét ngây thơ hồn nhiên pha chút bối rối thẹn thùng tuổi thơ xanh ngát, đôi mắt sáng long lanh chưa vương bụi đời, nụ cười rạng rỡ làm thắm khuôn mặt. Nhất là Mười thông minh, hiểu anh. Mười cảm nhận sâu sắc điều anh chưa diễn tả về vấn đề nào đó.
Ôi! Nam yêu Mười như trời yêu đất, như suối yêu ngàn, như chim yêu cánh, như cây yêu cành, như đồi thông yêu tiếng thông reo, như dãy trường sơn yêu mây tím lưng trời, như tinh tú yêu hằng nga, như sao yêu đêm, như cá yêu nước. Nam yêu Mười rất nhiều, mình cùng nhau đếm từng sợi tóc cuả anh và của em cộng lại, rồi nhân, rồi lủy thừa lên, và sẽ bện chặt lại. Mười chịu không? Anh yêu em như những nàng yêu những chàng yêu nhau ở trên trái đất. Ôi! Đôi mắt ấy đã quyện hút lòng anh, soi dọi vùng hào quang rực rỡ huy hoàng, là bến bờ hạnh phúc đời mình. Là suối mát, tình yêu bất diệt. Là giấc mơ hoa không lụi tàn.
Từ ngày hôm nay của anh là của em. Tương lai cuộc sống của Nam là của Mười. Đếm được bao nhiêu sao trên trời, anh sẽ gom lại, trao về em bằng ngần ấy tình yêu tha thiết, nâng niu và trân trọng. Tất cả. Bầu trời, tinh tú, gió mây, sông nước, biển cả, núi non, ao hồ trên vũ trụ nầy, là của chúng ta. Của muôn người yêu nhau say đắm trên trái đất. Ta theo nhau suốt đời, dù có "ráng vàng thì nắng, ráng trắng thì mưa". Cũng đành. Anh muốn nói với em điều nầy, đừng giận anh nhe: "Phải rồi em ạ! Trên đời nầy, nếu không có em, thì từ nay sẽ không còn anh. Chúng ta hãy xiết chặt tay nhau, đi hết cuộc đời, có khi phẳng lặng bình an, hay có lần dốc đá cheo leo gian nan cách trở. Em nhé. Em có muốn anh thổ lộ tâm tư thầm kín trong đáy lòng? Hay là em đã biết tỏng tong rồi! Khiến anh cảm thấy ngại ngùng, không dám nói ra”.
Nhìn chiếc áo veste khoát trên vai, Mười nói:
- Tóc em cùng màu với chiếc áo anh.
- Về nhà nhớ em, anh chỉ biết đem chiếc áo ra nhìn.
- Thiệt hở anh?
- Anh đã nhớ em thật nhiều… À, có mấy câu thơ nầy trong: “Những bức thư tình hay nhất thế giới”. Anh đọc lại em nghe nhé: "Anh nhớ nụ cười, gương mặt, suối tóc, làn môi, Anh nhớ em ngay từ buổi chia phôi. Anh mong mỏi ngày về, gặp gỡ".
Hai người thảo luận hồi lâu, sau đó làm bài thơ kỷ niệm Tiễn Anh:
Bút trần nào tả được lưu luyến.
Thơ trần đành cam chịu vô duyên.
Ngưu Lang Chức Nữ, cầu Ô Thước
Mưa Ngâu ly biệt khóc ngoài hiên
Em ơi! thơ sầu dâng lên mi,
Nghẹn ngào khi rời tay chia ly.
Tình cờ gặp nhau trong giây phút,
Rồi người Sơn cước, kẻ Kinh kỳ.
Biết viết gì đây! Biết nói gì?
Lệ sầu loang lỗ, lúc phân ly.
Kẻ về, người ở. Hồn thương nhớ.
Vương vấn tràn lan, mỗi bước đi.
Em tiễn anh đi, lúc xế chiều,
Một mình trở lại chốni cô liêu,
Xa xôi cách trở, ngàn thương cảm.
Bỗng thấy tâm tư mến thương nhiều.
Linh hồn ôm ấp hoa Violette ,
Lê gót rời xa chốn viễn phương.
Bến Tầm Dương trời xám sa lệ.
Anh bước chân xa khúc Nghê Thường.
Thương cho duyên kiếp mối tầm tơ,
Ướt áo nàng Thơ, đứng đợi chờ
Khói thuốc thả hồn theo ánh mắt,
Nghẹn ngào vuốt mặt, tưởng mình mơ. (*)
Bàn tay vấn vít bàn tay cho tim Mười tan ra trăm ngàn mảnh, lòng dạo khúc hoan ca mừng vui cuống quýt. Mười một giờ trưa, họ dìu nhau trở về trên con đường lộng gió. Bóng mát hai hàng cây xá lị ven đại lộ quạnh vắng. Dẫn qua lối Hotel Palace nên thơ. Họ không thấy mỏi mệt, lòng chợt lắng xuống với niềm vui thả bộ. Ôm mấy thứ lỉnh kỉnh, tay kia Nam nắm tay Mười như sợ em "thất lạc" mất:
- Nếu em bị mệt mỏi, vì phải đi bộ nhiều hôm nay. Lát nữa về nhà, em pha khoảng trăm gram muối, vào nước ấm mà tắm. Hoặc ngâm chân trong xô nước ấm có pha muối. Em sẽ thấy dễ chịu ngay.
Chưa kịp trả lời anh, nghe tiếng gọi tên mình ơi ới sau lưng. Mười giật mình quay nhìn: Nhan chở Nga bằng xe gắn máy, chạy về đường Trần Hưng Đạo. Hai cô nhìn Mười và cười tít mắt. Nhan giơ cao nắm đấm dọa nàng. Nga giơ cạnh bàn tay cứa lui cứa tới, ngang gáy Nhan. Chỉ về phía nàng. Họ cười ngất. Mười ngẩng nhìn anh, thỏ thẻ nói:
- Chết rồi! Bị bắt gặp, mai mốt tha hồ họ làm tội, làm thịt em. Anh à.
- Em có sợ không?
- Ồ! Có chứ. Thầy Đệ còn sợ, nữa là em. Họ nghịch như "quỷ xứ". Nhưng... anh biết, ai là đầu đảng không?
- Chắc là... em rồi đó.
Mười nhìn anh, phì cười:
- Anh đoán hay thật.
- Không hay! Sao ngày đó, anh quen em được kià.
Nàng kể nhiều chuyện đùa nghịch trong lớp, cho chàng nghe. Họ khoái chí cười to. Lúc đi ngang qua bưu điện, Mười ghé vào lấy thư lưu trữ. Đúng như dự đoán, có thư Nam. Thư Nam đã gửi trước khi đi cả tuần. Sau đó anh mới lên Đà Lạt. Thế mà người đã đến trước thư. Nàng nói “Nam đọc thư cho em nghe đi”. Chàng mỉm cười, cặp mấy quyển sách báo dưới nách, đưa chục hoa hồng, nhờ nàng cầm hộ. Xé thư ra, hắng giọng mấy lần lấy hơi. Như trêu đùa, Nam bắt đầu đọc:
Saigon, ngày 26 tháng 10 năm l9.
Thương Mười thân ái,
Vừa ở thư viện về, Toma cho anh biết có thư Mười. Anh mừng quá, định lấy thư xem. Nhưng Toma không chịu đưa. Cầm phong thư, nó chạy lên lầu ba, lên sân thượng. Bắt anh chạy theo năn nỉ bằng một chầu ciné, ăn cơm tiệm ở Victory. Em ấy mới chịu đưa thư cho anh. Thế đấy.
Mười ơi! (Em dạ dạ... đi) Khỏi cần dài dòng, em biết là anh nhớ em như thế nào rồi. Nhất là buổi chiều trời mây vần vũ trên Đô thành. Con đường Duy Tân xám ngắt như cuộc đời của chàng trai nhớ người yêu. Anh nhớ Mười. Anh yêu em. Lòng anh cố gắng gượng để khỏi thổn thức giữa cơn buồn. Anh ngồi đây giữa cánh thư màu xanh, với loài hoa Daisy. Tulip. Pensée. Mimosa. Violette. Forget Me Not. Cả loài hoa phù dung rất đẹp. Hoa qùy cánh lá toả rộng mọc dễ dàng, ở bất cứ nơi đâu. Không cần ai chăm sóc, vẫn xanh lá vàng hoa bốn mùa nữa chứ! A ha! Nói đến hoa phải nghĩ đến Đà Lạt. Nhớ đến hoa phải nhớ Đà Lạt. Chỉ vì ở nơi đây mới có đầy đủ một vườn hoa thành phố núi, đủ mọi loài tuyệt diệu. Trong thành phố hoa đó có cả người con gái diễm kiều độc đáo. Mà, anh rất yêu.
Nàng ưa ép hoa trong trang sách học trò, đã trao tặng anh. Anh ngồi đây với suy tư chất chồng, qua phong cách viết đặc biệt. Lời lẽ em giàu chất thơ, pha lẫn tính bông đùa tươi trẻ của mạch văn. Khiến người đọc cảm thấy mình sống lại tuổi thơ rong chơi thuở thiếu thời. Em như viên đá lóng lánh chói sáng hơn viên đá qúy, mà anh đã gặp. Bởi thế, khi em phân vân hỏi anh: "Sao ở nơi xa hoa hào nhoáng. Anh không chọn ai, mà chọn em, giữa chốn gió núi mây ngàn nầy?"
- Theo anh nghĩ, đó là một cách nói của người tự biết mình, và biết người nữa.
Thương Mười yêu! Trăng đêm nay buồn như ánh đèn ngoài phố. Sao rơi rụng từng mảng u sầu. Mây xám nhạt từng cuộn lang thang trôi. Đại lộ càng về khuya, càng ít người qua lại. Khuya về trắng cả tâm tư. Tiếc rằng thiếu một cơn mưa phùn, cho trọn vẹn khúc nhạc thê lương đang trổi. Ngồi trên sân thượng, anh miên man nghĩ đến em. Nghĩ đến bóng hình tha thiết, bắt anh lo âu chờ đợi khi chưa nhận thư. (Dư âm đó, bây giờ còn thấy sợ. Mặc dù anh vừa đọc thư em). Nầy nhé! Anh ngắt em một cái, đền cái tội bắt anh đi bộ, theo em trên con đường mưa phùn. Anh nhéo em hai cái, đền tội giận anh, không thèm viết thư đều đặn như đã hứa. Cào em ba cái, bắt đền (nhè nhẹ thôi mà, hổng đau đâu) vì anh nhớ mong và trông chờ. Cấu. . . _______
Coi kià! Sao em giựt cây bút, không cho anh viết tiếp hở? , anh giận em thật à. Ta giận nhau. Còn ai viết để anh lén đọc thư tình trong lớp học? Còn ai ngắm nhìn em, cho tình hồng dâng lên sóng mắt? Ai dìu em đi giữa buổi hoàng hôn sương trắng núi đồi? Ai đưa em về trên vũng nhạc, rừng thơ? Hai người cùng che chung một áo mưa, mặc cho gió bão gào thét trên đôi mái đầu! Ai đón em đi xem thắng cảnh Đào Nguyên thơ mộng: Cam-Ly, Prenn, Liên Khương, Gougah, Pongour, Suối Vàng, Suối Bạc, hồ Xuân Hương, hồ Lãng Ông, hồ Than Thở, Sân Cù, Rừng Ái Ân, Thung Lũng Tình Yêu, Đồi Thông Hai Mộ, cùng nhiều con đường mòn ngoằn ngoèo lượn khúc, uốn lên uốn xuống quanh sườn đồi có cỏ nâu vàng mịn óng như nhung?
Thương Mười ơi! Anh yêu buổi chiều trời mây vần vũ. Thích lang thang theo cánh gió lạc giữa phố phường. Yêu cơn mưa phùn thật nhỏ vướng theo gót chân, trên con đường khuya vắng độc hành. Có lúc anh ngừng lại giữa lòng thế kỷ, kiếm điếu thuốc lá gài trên môi, ngửa mặt thổi ngụm khói tròn như chữ O, dần tản mạn trong không gian. Anh vuốt mái tóc phiêu bồng, rồi lặng lẽ thả gót giày trên phố hoang vắng. Trong tâm tư anh mang theo hoài bão, mộng ước thời mới lớn. Và một bóng hình bé nhỏ thân yêu, canh cánh bên lòng. Với biến cố lịch sử, qua bi hài kịch trong cuộc đời anh đã dự kiến. Tất cả... Anh cố tìm nguồn an ủi từ người em nhỏ ở phương xa. Nhưng sao anh không đủ can đảm viết thư. Dù trong thư anh chỉ viết vỏn vẹn có ba chữ: "Anh nhớ Em". Hoặc "Anh yêu em".
Vì rằng... Mười tiết kiệm ngôn ngữ, bút từ ghê gớm. Khiến anh phải dè dặt. Nhưng... em hé mở cho người nhận thư một khung trời suy tư, mơ mộng, dạt dào cảm xúc dật dờ… Với hoài vọng và hy vọng. Có thế thôi.
Vâng! Chỉ có thế thôi. Em không thể hồi đáp lòng khao khát, mòn mõi nhớ nhung nầy hơn, qua ba tiếng: " Mười ghét Nam”, hoặc “anh dễ ghét". Nếu em nói "phản nghĩa" ba tiếng trên, thì qúy gíá biết bao! Cay đắng với niềm xót xa muộn màng. Anh vẫn thầm bên tai Mười ba dấu: chấm chấm chấm ... (tùy em muốn nghĩ gì ở ba dấu chấm nầy thì ...) Mười ơi! (em hổng thèm dạ nữa nghen, cứ dạ hoài mệt lắm).
Hôm nào nghỉ lễ, anh và hai bạn tên Ngọc Thạch và Tấn Trung, sẽ lên Đà Lạt quan sát tình hình vài ngày trước khi chọn lên học tại Viện Đại Học. Lúc ấy em có chịu đi dạo phố phường? Có vui vẻ chuyện trò? Có nhớ nhung, trong nỗi nhớ nhung tràn ngập cõi lòng anh? Có vui cho anh cùng vui ? Có cười cho anh tận hưởng dung nhan mùa xuân tươi mát. Nơi thiên nhiên đặc biệt ưu ái đến các kiều nữ xứ hoa đào? Có yêu, một tình yêu hồn nhiên, ngây thơ, trong sáng màu lá non?
Anh mong Mười là gió, hầu thổi về dự định sông hồ, của người trai trước ngưỡng đời. Anh mong em là mây chở anh đến bến sông Ngân Hà ước mơ và hy vọng. Em là con thuyền vững chãi đưa nhau ra tận đại dương mênh mông. Nơi có nắng chói, biển cả, bầu trời. Lục địa ở phương xa. Có bến bờ tự do, hạnh phúc vĩnh cữu một đời. Có Anh và Em – Thương Mười có chịu để hai chúng ta ngồi chung thuyền không?
À, nhớ viết thư đều nhe. Mười không viết thư, (nói nhỏ bên tai em nghe thôi, nhỡ các cháu nghe được, cười an, anh mắc cỡ, xấu hổ chết được, em à!) Anh sẽ lên Đà Lạt và khóc nhè ra, rống tướng lên. Cho em coi! Em dỗ mệt nghỉ à nha. Anh kính lời thăm gia đình chị Khánh, chị Lê, chị Hạnh, Thùy, các cháu. Riêng Mười của anh vui vẻ, mạnh khỏe, trẻ đẹp, vững tiến trên con đường học vấn.
Thương nhớ chào em.
Phương Nam.
Thong thả dạo bước trên đường, vừa đọc xong, Hoàng bỏ thư vào phong bì, cất trong quyển "Kim chỉ nam của học sinh". Anh nghiêng đầu trên mái tóc Mười, mỉm cười, dịu dàng hỏi:
- Còn "ghét" anh. Như em đã viết không?
- Nếu em nói "phản nghĩa" lại... anh nghĩ sao?
Nam muốn ôm Mười vào lòng, hôn nàng giữa lòng đại lộ thênh thang, nơi thanh thiên bạch nhật thế nầy, nhưng, anh sợ Mười mắc cỡ, dỗi hờn, viền mắt ướt long lanh, ngấn thủy tinh tròn bên khóe. Sợ nắng ấm thấp thoáng dưới đôi má ửng hồng, càng e thẹn. Anh sợ! nên không dám, chỉ âu yếm xiết nhẹ bàn tay, nhìn Mười nồng nàn, nụ cười dịu ngọt biết bao. Nam thân ái nói:
- Chaneolier Oxenstierin đã nói: "Thân thiết mở cửa Ái tình, và đóng cửa Tình bạn". Em thấy sao?
- Tình yêu có tình bạn hậu thuẫn. Tình bạn không nên kèm song song tình yêu, thì tình bạn sẽ vô tư, chân thật, bền lâu. Anh nhỉ!
- Đồng ý.
Tay trong tay, chàng khe khẽ ca bài "Mộng dưới hoa" của Đinh Hùng. Ồ. Thật không ngờ! Anh ca rất hay. Thế mà không biết, để Mười bắt anh ca hoài cho nghe. Tình xanh nhẹ như hơi thở, mỏng như làn sương, êm ái như nệm cỏ nhung mềm trên đồi, dịu mát như dòng suối quê hương, hồng thắm như cành hoa anh đào hé nở, tô điễm vòm trời Cao Nguyên thêm sắc, thêm duyên, thêm thơ mộng. Hai người mỉm cườI âu yếm chia tay ở đầu ngõ.
Mười cất quyển sách, thay quần áo, rồi đi lấy nước cắm hoa. Bây giờ nàng mới thấy tờ giấy báo gói hoa hồng, rách te tua. Chục hoa cái gãy lìa cuống. Cái xù cánh rơi lả tả, trơ nắm nhụy vàng. Có búp chưa kịp nở, cuống hoa mềm èo, lúc lắc như chiếc răng rụng. Chỉ có năm hoa còn tươi. Nhìn bó hoa thảm hại hết chỗ nói. Mười loay hoay cắm hoa. Chị Khánh vào phòng khách, dừng lại nhìn, chị la em một hơi dài:
- Trời đất qủy thần ơi! Con nhỏ nầy, sao ngu quá? Mua hoa, phải lựa từng cái. Đem về cắm ngay. Mang xuống hết dưới bếp, đổ đầy xô nước. Ngâm một tí. Rồi cắm vô lọ. Làm ăn như vậy. Có chết tui không! La cà ở đâu bây giờ mới mò về nhà, để hoa héo hết trơn vậy! Hả?!
Mười sợ chị Khánh, chị khó tính và dữ như cọp! Nàng buồn cười khi nhìn bó hoa thật dễ sợ, cái gục đầu, cái xù cánh. Thấy mà ghê. Hoa hồng đi ngao du thắng cảnh với tình yêu. Nó cảm động. Thông cảm đến độ “gục gặc”. Xù cả tai cả tóc ra. Thế là nhất rồi. Còn gì bằng!
Buổi chiều, Nam đến chào gia đình. Chị Khánh sai các em hái rổ mận giống Trại Hầm, chàng ra vườn hái mận giúp nàng. Vừa làm việc, nàng kể lại chuyện "Hoa hồng gục gặc xù lông nhím" cho Nam nghe. Hai người cười thật tươi. Quên cả mọi sự trên đời. Chị Khánh gói hai kí trà La Ba loại bạch mao, gói mận. Gửi chàng đem về làm quà biếu gia đình. Hai bạn nhỏ len lén nhìn nhau nheo mắt âu yếm mỉm cười. Ra dấu về bó hoa hồng như thầm nói: "Nếu chúng mình không đi bên nhau. Có lẽ hoa tươi không ủ dột, tàn úa nhanh. Trước thời gian đâu nhỉ!" Họ bắt gặp thoáng mắt trong veo, liếc nhanh về phía chị Khánh, nói với nhau lời chia tay thầm lặng. Mắt môi đã nói thay lời, họ quên hết mọi chuyện trên đời, quên cả trời choạng vạng, dù chưa tối, mà nhà nhà đã lên đèn.
***
Nếp sinh hoạt bình nhật ở Đà Lạt, thành phố trên cao, sương mù mỗi sáng mỗi chiều. Đa số người dân sống êm ái hiền hòa, lặng lẽ, không huyên náo. Họ quây quần trong nhà, đêm đêm đi ngủ sớm. Ít khi la cà ngoài phố vắng. Khoảng mười giờ đêm thành phố hầu như chìm trong giấc mộng. Ngoại trừ những đêm có đoàn cải lương, đại hội ca nhạc kịch, phố thị huyên náo giây lát, lúc vào xem hoặc khi ra về. Sau đó sự yên tĩnh cố hữu, của thành phố thơ và mộng, được trả về với canh khuya đơn điệu ngàn đời. (Trừ người có công kia việc nọ). Ăn ngủ đều hòa, đa số người ta trắng da dài tóc, mập mạp hồng hào! Nếp sống người dân Đà Lạt hiền hòa như thảo mộc, ít khi có chuyện "động trời" khuấy động tính hiếu kỳ, hoạ huần nếu có chuyện gì xảy ra, chỉ mười ngày nửa tháng, rồi mọi chuyện rơi vào quên lãng. Thiên nhiên ưu ái đãi ngộ con người. Ban cho khí hậu thoáng mát. Tiết trời thuận lành, man mác, trong veo, vương đọng trên đầu cây ngọn cỏ. Tạo thành một Đà Thành lãng mạn đa tình, thơ mộng, duyên dáng và quyến rũ dường bao. Nên tâm hồn họ cũng có ít nhiều chất thơ. Chất nhạc đầy men tình nồng đượm hương yêu.
Buổi sáng dậy sớm, Mười chui qua phòng chị Hạc, nằm nói chuyện. Chị đi làm thư ký đánh máy, kiêm bán hàng cho nhà sách Họ Nhà Thờ Chính Tòa. Chị hiền lành đôn hậu, chất phác nhất trong gia đình có mười người con. Chị dạy bảo em điều hay lẽ phải ôn tồn hoà ái. Không nghiêm khắc, la lối om sòm, như chị Khánh. Ai cũng sợ chị Khánh một phép. Mặc dù đôi khi cao hứng, chị Khánh kể chuyện vui buồn ngày trước, thuở gia đình còn ở làng quê. Năm 1925, ba má đi khai phá đất hoang ở vùng đất "Hoàng Triều Cương Thổ" Chị kể những gian truân khốn khó thăng trầm. Từ ngày gia đình thực sự bước vào con đường "vạn sự khởi đầu nan". Chị kể chuyện lưu loát, duyên dáng thu hút người nghe tài tình. Gia đình ngồi quây quần bên nhau vào lúc "trà dư tửu hậu". Há hốc mồm nghe chị nói. Chị pha trò khá hấp dẫn. Nhiều lần cười ngất, cười ra nước mắt. Thỉnh thoảng hoàng hậu Nam Phương, cho gọi chị vào dinh thự, để nhận lãnh phần đan, thêu, may, móc, cho bà và hoàng tử, công chúa. Tay nghề chị, ít có ai theo kịp.
Chín giờ sáng, Mười, chị Hạc, đi ra chợ mua hộp dâu tây, trái hồng Đà Lạt tặng Nam để trả lễ hôm trước chàng mua quà biếu gia đình. Ngồi trên xe đò thấy chị em Mười đến, Nam vui mừng giới thiệu họ với hai anh: Trung dáng người trung bình không mập không ốm, da trắng trán cao, miệng rộng, mắt mí lót hơi nhỏ. Coi như Trung “lù đù”, nhưng coi chừng “lù đù có ông Cù độ mạng! Anh Trung có mộng ước sẽ trở thành bác sĩ, tận hiến muôn điều đã đạt được trong kiến thức, hầu giúp đời. Có thể thành công, vì anh xuất sắc từ mọi lĩnh vực. Thạch dáng người cao ráo, da ngăm ngăm, vài chiếc răng khểnh trông ngồ ngộ mỗi khi anh cười. Anh là thi sĩ My Sơn, có nhiều bài thơ Mười rất thích như "Viết tên Em" hoặc "Tôi sẽ kể", v.v...
Nếu tôi xin phép viết tên em
Gần với tên tôi gần một đêm.
Em sẽ mỉm cười không nói.
Hay yêu cầu đừng ai bán bút nghiên.
Nếu tôi nói thật “tôi mến em”
Em có bao giờ mở ngỏ tim
Cho tôi cung kính vào thăm viếng...
Để viết thành thơ và nhạc tiên?
Hoặc bài thơ "Tôi sẽ kể" :
Tôi sẽ kể, dù cho em có trách
Chuyện chúng mình cho thiên hạ giải sầu.
Bởi phụ phàng nào có lạ gì đâu!
Yêu, đau khổ, vẫn thường trong thiên hạ.
... Nếu em biết: Tôi yêu em tình thứ nhất...
Như bạn, anh học giỏi, làm thơ hay. Tuy vậy, anh thích trở thành một tổng lãnh sự. Một nhà ngoại giao. Một nhà chính trị lỗi lạc. Nam ước mộng sẽ trở thành phi công, giang hồ qua bốn bể, phỉ chí tang bồng hồ thỉ nam nhi! Ba người bạn chí thân có sở thích, sở trường, lý tưởng, hoài bão khác nhau. Thế mà vẫn hợp ý nhau kinh khủng.
Mặc hai bạn nói với chị về chuyện nắng mưa Đà Lạt. Nam nhìn Mười tần ngần đứng nép bên hông xe. Em nhìn vu vơ lên khoảng trời cao lồng lộng. Anh thấy nắng yếu vương trong lòng mắt nàng. Gió bâng khuâng ngại ngần tiễn đưa nhau. Có khói lam cuộc tình quấn quít trên bờ môi vụng dại. Em đứng bên anh, nhưng bẽn lẽn vô cùng, đơn điệu vô cùng. Nhút nhát vô cùng. Bơ vơ vô cùng. Thương em, người yêu đơn sơ bé nhỏ, trước tương lai mù mịt xa xăm của hai người. Và vì thế, bỗng dưng nỗi buồn se sắt, thấm thía, dâng ngập hồn chàng thư sinh mặt trắng tay trơn trước đài danh vọng. Nam gục đầu trên đôi cánh tay, đan vào băng ghế trước khá lâu. Trung ngồi giữa, lấy cùi chỏ húc vào người Nam mấy cái, ra dấu cho Nam nên lịch sự, không buồn rầu gục mặt trước chị em Mười. Mười đá nhẹ hàng mi, mỉm cười thân ái. Xe từ từ lăn bánh. Hai anh bạn vẫy tay chào nói lời từ biệt với chị em nàng. Nam chào chị Hạc, rồi nhìn Mười đắm đuối, Nam thò tay ra hông xe xiết nhẹ tay nàng, qua tiếng thì thầm:
- Tạm biệt em yêu dấu.
Nam gục đầu lên thành ghế phiá trước, không nói thêm lời nào. Chị em đứng lại trên lề phố Hàm Nghi, trước cửa tiệm cà phê Domino. Họ nhìn theo lớp bụi nhỏ vướng theo bánh xe lăn. Mây chia ly phủ trên mảnhtim cô gái nỗi buồn nhẹ nhàng đằm thắm. Khởi đi từ phiến đàn lòng thứ nhất Mười đã biết ưu sầu từ đó, nhớ nhung từ đó, thiết tha từ đó.
Phải rồi Nam ạ! Mười yêu chàng không biết nhân chia trừ cộng, không hề tính toán suy nghĩ thiệt hơn, một tình yêu chân thành, hồn nhiên vô vụ lợi. Em yêu anh, từ ánh bình minh đầu tiên bừng lên tia hào quang lấp lánh, xuyên qua kẻ lá chiếu trên đồi cỏ xa. Em yêu anh khi thành phố tỉnh giấc mộng. Chuyển mình qua mọi sinh hoạt thường ngày. Em yêu Nam khi gác chuông giáo đường cao vút tôn nghiêm thánh thót ngân nga. Mỗi sáng, trưa, chiều, tiếng chuông chiêu mộ con chiên trở về trong vòng tay từ ái, rộng mở của Chúa. Em yêu anh giữa biển sương mù trắng xóa núi đồi. Em yêu anh qua tiếng còi hụ báo hiệu giờ ngọ trên đỉnh nóc phố Khu Hòa Bình. Em yêu anh khi tia nắng cuối cùng chen lẫn màu hoàng hôn, và màu ven đêm lấp ló trên nóc chùa Sư Nữ. Khi cánh sao hôm nhấp nháy trên bầu trời bảng lảng gờn gợn lớp sương dày bao phủ núi rừng.
Em yêu anh khi đêm sa hẳn trên phố phường, khuya về lạnh buốt, gió lồng lộng thổi quanh dốc đồi cao. Có con đường mòn chật hẹp bóng láng nằm duỗi mình giữa tháng năm dài. Có bước chân ai cô quạnh âm thầm đi về mỗi ngày buồn tênh. Từng mùa Thu lá rụng xào xạc bên suối vẵng tiếng mưa dầm rã rích suốt ngày đêm không biết mệt. Em yêu anh khi tiếng xe thổ mộ đầu tiên lóc cóc báo hiệu hừng đông, để người người đi họp chợ. Mặc dù em mỏi mệt gục đầu trên đôi cánh tay vòng trên bàn học. Trong giấc mộng thiêm thiếp chập chờn em biết ngày ngày qua tháng tháng, năm rồi lại qua năm... Trong cơn mơ, em vẫn gọi tên Phương Nam, và em yêu anh mãi mãi...
Tiễn anh về quê mẹ, chưa bao giờ Mười buồn đến thế! Anh đã chia nửa hồn em, mang con tim đi trên lộ trình thiên lý, khuất xa nghìn trùng. Tình yêu nầy còn đọng lại trên giếng mắt, trên bờ môi vụng dại nụ cườI ngời sáng tin yêu. Trên đôi bàn tay em nâng niu, trang trọng. Tình yêu sống mãi trong tư tưởng, đầy luyến-lưu hồi tưởng trong tiềm thức từ hoài niệm Thương Mười...
***
(*) Thơ Tình Hoài Hương
Tình Hoài Hương
Ngọt Ngào Niềm Luyến Lưu
Tình Hoài Hương
***
Sáu giờ sáng. Phố nhỏ chìm trong biển sương mù trắng xóa, khí trời ban mai khoáng đạt tỏa lạnh cùng khắp, thoáng mát. Thoang thoảng hương bưởi thơm từ ngoài vườn bay vào. Thật dễ chịu. Mười thức dậy, mở tủ lấy áo lạnh mặc vào, rồi xuống bếp cắm điện nấu nước sôi. Pha cà phê cho anh Khánh uống, đi làm sớm. (Anh Khánh làm việc tại Hotel Palace, anh nổi danh là một cây đánh ténnis xuất sắc, anh thường giật cúp vàng, bạc, mỗi khi thi đấu cùng các cao thủ từ Thủ Đô đến dự tranh. Mấy chiếc cúp danh dự chưng bày nơi phòng khách. Anh có biệt danh là Tư Cóc. Giới thể thao Đà Lạt và khu xóm nầy, không mấy ai không biết tên anh). Anh Khánh ngạc nhiên hỏi:
- Sao hôm nay cô đặc biệt thế?
Nàng ngại ngùng ghê. Làm sao nói được! Làm sao nói hết những xôn xao trẻ dại của người con gái trước cảnh đời rộng mở hôm nay! Sau đó cả nhà thức dậy khi mặt trời bừng lên ở phương đông. Mười mặc áo dài ''hắc y nữ hiệp", Mười thích màu tím, màu đen, màu vàng. Không hiểu tại sao!? Vừa mặc thêm áo lạnh màu xanh cẩm thạch, chị Khánh gọi:
- Út à! Ra đây chị biểu cái nầy.
- Dạ.
Trống ngực đánh loạn xạ. Nàng hồi hộp lo sợ, khi vào nhà kho gặp chị. Đang kiểm lại kho lương thực, chị nhìn em từ đầu đến chân, rồi nói:
- Đi đóng tiền huê ngoài cô Ba Chỉ cho chị, lúc về em mua một bóng đèn tròn, mua hai chục hoa hồng. Nhớ chưa?
- Dạ nhớ.
- Tính đi đâu đó?
- Em trả phù hiệu, trường cho mượn, chưa trả, chị à.
Không nói gì, đưa tiền cho em, chị nhìn nàng y như lần trước. Lồng ngực bé tí xíu của cô em nổi lên nhịp trống, mạnh đến nỗi em sợ chị nghe thấy, thì phiền lắm. Đây là lần đầu Mười nói dối ngọt xớt. Ra ngã ba Đào Duy Từ và Yersin, Mười thấy Nam mặc bộ complé đen đi tới đi lui ở điểm hẹn, điếu thuốc đỏ gài trên môi, từng làn khói vờn quanh khuôn mặt, vật vờ bay lên. Nhìn thấy nàng, anh vứt điếu thuốc xuống lề đường, lấy gót giày dậm tắt. Tiến về phía nàng, Nam cười vui. Mười hỏi:
- Anh chờ Mười có lâu không?
- Mười phút thôi, nhưng thấy… lâu ơi là lâu.
- Em đi đúng giờ mà.
- Đồng hồ tự động biết anh sốt ruột. Nên co giản kiểu cao su ấy mà.
- Nó hợp gu với hoàn cảnh của mỗi người. Anh nhỉ.
Nhìn nhau mỉm cười âu yếm, ánh mắt trao đưa nồng nàn. Đón taxi ra phố. Nam nghiêng đầu trên mái tóc nàng. Giọng nói êm ái, hơi thở ấm áp len vào tóc nàng:
- Đêm qua, em ngủ có ngon giấc không?
Nàng nũng nịu lắc đầu không nói, anh tiếp:
- Anh cũng vậy, trằn trọc mãi không sao ngủ được, khiến hai bạn mất ngủ luôn. Thạch, Trung, dậy trêu phá anh một hồi lâu. Họ pha cà phê uống, hút thuốc. Ra balcon ngắm thành phố mờ ảo, ẩn hiện trong biển sương mù. Bây giờ hai anh đó ngủ li bì. Mười có biết tại sao. Chúng mình ngủ không được. Hả em?
Tại sao? Nàng biết rồi. Biết, nên em nép đầu bên vai anh, e ấp kéo mái tóc dài che bớt bên má, dấu nỗi thẹn thùng cho Nam đừng trông thấy. Bởi vì, có nhiều điều quá sức lạ lùng, đến nỗi tim mình như chạm dòng phún thạch. Xe ngừng ở đầu tiệm Vĩnh Hòa, hai người làm công việc chị Khánh dặn xong. Nam mua quyển sách "Kim chỉ nam của học sinh" do Nguyễn Hiến Lê" viết. Mua tờ nhật báo. Mua kẹo, chewing gum. Chocolate. Anh định đón taxi, nhưng nàng gạt đi, sợ anh tốn tiền. Vả lại tản bộ bên nhau thú vị biết mấy. Dù cõng thêm chiếc nón lá bài thơ và mấy thứ đồ đạc lỉnh kỉnh lủng củng. Mặc kệ! Chả sao cả.
Qua khỏi cầu Ông Đạo rẻ về lối Thủy Tạ. Nam nắm tay nàng dừng lại, chờ chiếc xe hàng qua mặt. Có thế thôi. Thế mà, đôi bàn tay hai người chợt nóng chợt lạnh, như có dòng điện vút qua. Khiến tay nàng run rẩy trong tay anh. Dù chỉ có thế thôi. Nam mỉm cười thầm nghĩ: “Từ giờ phút nầy, tâm tư anh và em, sẽ chẳng bao giờ lặng yên nữa”.
Hai người thả bộ xuống cuối Thao Trường, ngồi dưới chòm thông cao xanh ngắt, ngút ngàn. Nhìn xéo về hướng Bích Câu Kỳ Ngộ ở bên kia hồ. Thỉnh thoảng Mười bóc chewing gum cho Nam. Chàng bóc chocolate đưa nàng. Chiếc nón lá kè kè cắp bên hông vô tình bị gió giật tung bay lông lốc xuống hồ! Hai anh chị ngỡ ngàng nhìn chiếc nón xoáy vòng trên mặt nước mà không kịp trở tay! Chả biết lát nữa về nhà Mười sẽ ăn nói làm sao với chị? Anh đốt điếu thuốc thơm, gió lộng thổi không cháy được. Nàng lấy tờ báo che chiều gió. Vẫn không cháy, lần nầy nàng lấy chiếc veston của Nam vắt trên băng ghế đá trùm trên đầu hai người, phía trước che tờ báo. Đánh hai cây diêm một lúc Nam cười, nói:
- Lần nầy nếu không có lửa, anh bỏ hút thuốc thật.
- Anh nói thật nhe.
- Ơ... nghe hù vậy, sợ anh giận. Gió ngừng thổi, anh có lửa để hút thuốc kià. Em có bắt chước gió. Dỗ dành khi anh giận không?
- Em không thèm dỗ người thích hút thuốc.
- Khổ thật.
Chàng quàng chiếc áo veste lên vai nàng cho đỡ lạnh, âu yếm cụng nhẹ vào đầu nàng. Hơi thở ấm nồng vương trên làn tóc rối, như làn sương mong manh. Cầm tay nàng, Nam muốn nhìn Mười có đôi má đào ửng hồng, hai hàng mi cong cong chơm chớp, bẽn lẽn ngại ngùng, hàm răng Mười trắng bóng đều đặn, e dè cắn lấy làn môi. Anh yêu nàng, vì nét ngây thơ hồn nhiên pha chút bối rối thẹn thùng tuổi thơ xanh ngát, đôi mắt sáng long lanh chưa vương bụi đời, nụ cười rạng rỡ làm thắm khuôn mặt. Nhất là Mười thông minh, hiểu anh. Mười cảm nhận sâu sắc điều anh chưa diễn tả về vấn đề nào đó.
Ôi! Nam yêu Mười như trời yêu đất, như suối yêu ngàn, như chim yêu cánh, như cây yêu cành, như đồi thông yêu tiếng thông reo, như dãy trường sơn yêu mây tím lưng trời, như tinh tú yêu hằng nga, như sao yêu đêm, như cá yêu nước. Nam yêu Mười rất nhiều, mình cùng nhau đếm từng sợi tóc cuả anh và của em cộng lại, rồi nhân, rồi lủy thừa lên, và sẽ bện chặt lại. Mười chịu không? Anh yêu em như những nàng yêu những chàng yêu nhau ở trên trái đất. Ôi! Đôi mắt ấy đã quyện hút lòng anh, soi dọi vùng hào quang rực rỡ huy hoàng, là bến bờ hạnh phúc đời mình. Là suối mát, tình yêu bất diệt. Là giấc mơ hoa không lụi tàn.
Từ ngày hôm nay của anh là của em. Tương lai cuộc sống của Nam là của Mười. Đếm được bao nhiêu sao trên trời, anh sẽ gom lại, trao về em bằng ngần ấy tình yêu tha thiết, nâng niu và trân trọng. Tất cả. Bầu trời, tinh tú, gió mây, sông nước, biển cả, núi non, ao hồ trên vũ trụ nầy, là của chúng ta. Của muôn người yêu nhau say đắm trên trái đất. Ta theo nhau suốt đời, dù có "ráng vàng thì nắng, ráng trắng thì mưa". Cũng đành. Anh muốn nói với em điều nầy, đừng giận anh nhe: "Phải rồi em ạ! Trên đời nầy, nếu không có em, thì từ nay sẽ không còn anh. Chúng ta hãy xiết chặt tay nhau, đi hết cuộc đời, có khi phẳng lặng bình an, hay có lần dốc đá cheo leo gian nan cách trở. Em nhé. Em có muốn anh thổ lộ tâm tư thầm kín trong đáy lòng? Hay là em đã biết tỏng tong rồi! Khiến anh cảm thấy ngại ngùng, không dám nói ra”.
Nhìn chiếc áo veste khoát trên vai, Mười nói:
- Tóc em cùng màu với chiếc áo anh.
- Về nhà nhớ em, anh chỉ biết đem chiếc áo ra nhìn.
- Thiệt hở anh?
- Anh đã nhớ em thật nhiều… À, có mấy câu thơ nầy trong: “Những bức thư tình hay nhất thế giới”. Anh đọc lại em nghe nhé: "Anh nhớ nụ cười, gương mặt, suối tóc, làn môi, Anh nhớ em ngay từ buổi chia phôi. Anh mong mỏi ngày về, gặp gỡ".
Hai người thảo luận hồi lâu, sau đó làm bài thơ kỷ niệm Tiễn Anh:
Bút trần nào tả được lưu luyến.
Thơ trần đành cam chịu vô duyên.
Ngưu Lang Chức Nữ, cầu Ô Thước
Mưa Ngâu ly biệt khóc ngoài hiên
Em ơi! thơ sầu dâng lên mi,
Nghẹn ngào khi rời tay chia ly.
Tình cờ gặp nhau trong giây phút,
Rồi người Sơn cước, kẻ Kinh kỳ.
Biết viết gì đây! Biết nói gì?
Lệ sầu loang lỗ, lúc phân ly.
Kẻ về, người ở. Hồn thương nhớ.
Vương vấn tràn lan, mỗi bước đi.
Em tiễn anh đi, lúc xế chiều,
Một mình trở lại chốni cô liêu,
Xa xôi cách trở, ngàn thương cảm.
Bỗng thấy tâm tư mến thương nhiều.
Linh hồn ôm ấp hoa Violette ,
Lê gót rời xa chốn viễn phương.
Bến Tầm Dương trời xám sa lệ.
Anh bước chân xa khúc Nghê Thường.
Thương cho duyên kiếp mối tầm tơ,
Ướt áo nàng Thơ, đứng đợi chờ
Khói thuốc thả hồn theo ánh mắt,
Nghẹn ngào vuốt mặt, tưởng mình mơ. (*)
Bàn tay vấn vít bàn tay cho tim Mười tan ra trăm ngàn mảnh, lòng dạo khúc hoan ca mừng vui cuống quýt. Mười một giờ trưa, họ dìu nhau trở về trên con đường lộng gió. Bóng mát hai hàng cây xá lị ven đại lộ quạnh vắng. Dẫn qua lối Hotel Palace nên thơ. Họ không thấy mỏi mệt, lòng chợt lắng xuống với niềm vui thả bộ. Ôm mấy thứ lỉnh kỉnh, tay kia Nam nắm tay Mười như sợ em "thất lạc" mất:
- Nếu em bị mệt mỏi, vì phải đi bộ nhiều hôm nay. Lát nữa về nhà, em pha khoảng trăm gram muối, vào nước ấm mà tắm. Hoặc ngâm chân trong xô nước ấm có pha muối. Em sẽ thấy dễ chịu ngay.
Chưa kịp trả lời anh, nghe tiếng gọi tên mình ơi ới sau lưng. Mười giật mình quay nhìn: Nhan chở Nga bằng xe gắn máy, chạy về đường Trần Hưng Đạo. Hai cô nhìn Mười và cười tít mắt. Nhan giơ cao nắm đấm dọa nàng. Nga giơ cạnh bàn tay cứa lui cứa tới, ngang gáy Nhan. Chỉ về phía nàng. Họ cười ngất. Mười ngẩng nhìn anh, thỏ thẻ nói:
- Chết rồi! Bị bắt gặp, mai mốt tha hồ họ làm tội, làm thịt em. Anh à.
- Em có sợ không?
- Ồ! Có chứ. Thầy Đệ còn sợ, nữa là em. Họ nghịch như "quỷ xứ". Nhưng... anh biết, ai là đầu đảng không?
- Chắc là... em rồi đó.
Mười nhìn anh, phì cười:
- Anh đoán hay thật.
- Không hay! Sao ngày đó, anh quen em được kià.
Nàng kể nhiều chuyện đùa nghịch trong lớp, cho chàng nghe. Họ khoái chí cười to. Lúc đi ngang qua bưu điện, Mười ghé vào lấy thư lưu trữ. Đúng như dự đoán, có thư Nam. Thư Nam đã gửi trước khi đi cả tuần. Sau đó anh mới lên Đà Lạt. Thế mà người đã đến trước thư. Nàng nói “Nam đọc thư cho em nghe đi”. Chàng mỉm cười, cặp mấy quyển sách báo dưới nách, đưa chục hoa hồng, nhờ nàng cầm hộ. Xé thư ra, hắng giọng mấy lần lấy hơi. Như trêu đùa, Nam bắt đầu đọc:
Saigon, ngày 26 tháng 10 năm l9.
Thương Mười thân ái,
Vừa ở thư viện về, Toma cho anh biết có thư Mười. Anh mừng quá, định lấy thư xem. Nhưng Toma không chịu đưa. Cầm phong thư, nó chạy lên lầu ba, lên sân thượng. Bắt anh chạy theo năn nỉ bằng một chầu ciné, ăn cơm tiệm ở Victory. Em ấy mới chịu đưa thư cho anh. Thế đấy.
Mười ơi! (Em dạ dạ... đi) Khỏi cần dài dòng, em biết là anh nhớ em như thế nào rồi. Nhất là buổi chiều trời mây vần vũ trên Đô thành. Con đường Duy Tân xám ngắt như cuộc đời của chàng trai nhớ người yêu. Anh nhớ Mười. Anh yêu em. Lòng anh cố gắng gượng để khỏi thổn thức giữa cơn buồn. Anh ngồi đây giữa cánh thư màu xanh, với loài hoa Daisy. Tulip. Pensée. Mimosa. Violette. Forget Me Not. Cả loài hoa phù dung rất đẹp. Hoa qùy cánh lá toả rộng mọc dễ dàng, ở bất cứ nơi đâu. Không cần ai chăm sóc, vẫn xanh lá vàng hoa bốn mùa nữa chứ! A ha! Nói đến hoa phải nghĩ đến Đà Lạt. Nhớ đến hoa phải nhớ Đà Lạt. Chỉ vì ở nơi đây mới có đầy đủ một vườn hoa thành phố núi, đủ mọi loài tuyệt diệu. Trong thành phố hoa đó có cả người con gái diễm kiều độc đáo. Mà, anh rất yêu.
Nàng ưa ép hoa trong trang sách học trò, đã trao tặng anh. Anh ngồi đây với suy tư chất chồng, qua phong cách viết đặc biệt. Lời lẽ em giàu chất thơ, pha lẫn tính bông đùa tươi trẻ của mạch văn. Khiến người đọc cảm thấy mình sống lại tuổi thơ rong chơi thuở thiếu thời. Em như viên đá lóng lánh chói sáng hơn viên đá qúy, mà anh đã gặp. Bởi thế, khi em phân vân hỏi anh: "Sao ở nơi xa hoa hào nhoáng. Anh không chọn ai, mà chọn em, giữa chốn gió núi mây ngàn nầy?"
- Theo anh nghĩ, đó là một cách nói của người tự biết mình, và biết người nữa.
Thương Mười yêu! Trăng đêm nay buồn như ánh đèn ngoài phố. Sao rơi rụng từng mảng u sầu. Mây xám nhạt từng cuộn lang thang trôi. Đại lộ càng về khuya, càng ít người qua lại. Khuya về trắng cả tâm tư. Tiếc rằng thiếu một cơn mưa phùn, cho trọn vẹn khúc nhạc thê lương đang trổi. Ngồi trên sân thượng, anh miên man nghĩ đến em. Nghĩ đến bóng hình tha thiết, bắt anh lo âu chờ đợi khi chưa nhận thư. (Dư âm đó, bây giờ còn thấy sợ. Mặc dù anh vừa đọc thư em). Nầy nhé! Anh ngắt em một cái, đền cái tội bắt anh đi bộ, theo em trên con đường mưa phùn. Anh nhéo em hai cái, đền tội giận anh, không thèm viết thư đều đặn như đã hứa. Cào em ba cái, bắt đền (nhè nhẹ thôi mà, hổng đau đâu) vì anh nhớ mong và trông chờ. Cấu. . . _______
Coi kià! Sao em giựt cây bút, không cho anh viết tiếp hở? , anh giận em thật à. Ta giận nhau. Còn ai viết để anh lén đọc thư tình trong lớp học? Còn ai ngắm nhìn em, cho tình hồng dâng lên sóng mắt? Ai dìu em đi giữa buổi hoàng hôn sương trắng núi đồi? Ai đưa em về trên vũng nhạc, rừng thơ? Hai người cùng che chung một áo mưa, mặc cho gió bão gào thét trên đôi mái đầu! Ai đón em đi xem thắng cảnh Đào Nguyên thơ mộng: Cam-Ly, Prenn, Liên Khương, Gougah, Pongour, Suối Vàng, Suối Bạc, hồ Xuân Hương, hồ Lãng Ông, hồ Than Thở, Sân Cù, Rừng Ái Ân, Thung Lũng Tình Yêu, Đồi Thông Hai Mộ, cùng nhiều con đường mòn ngoằn ngoèo lượn khúc, uốn lên uốn xuống quanh sườn đồi có cỏ nâu vàng mịn óng như nhung?
Thương Mười ơi! Anh yêu buổi chiều trời mây vần vũ. Thích lang thang theo cánh gió lạc giữa phố phường. Yêu cơn mưa phùn thật nhỏ vướng theo gót chân, trên con đường khuya vắng độc hành. Có lúc anh ngừng lại giữa lòng thế kỷ, kiếm điếu thuốc lá gài trên môi, ngửa mặt thổi ngụm khói tròn như chữ O, dần tản mạn trong không gian. Anh vuốt mái tóc phiêu bồng, rồi lặng lẽ thả gót giày trên phố hoang vắng. Trong tâm tư anh mang theo hoài bão, mộng ước thời mới lớn. Và một bóng hình bé nhỏ thân yêu, canh cánh bên lòng. Với biến cố lịch sử, qua bi hài kịch trong cuộc đời anh đã dự kiến. Tất cả... Anh cố tìm nguồn an ủi từ người em nhỏ ở phương xa. Nhưng sao anh không đủ can đảm viết thư. Dù trong thư anh chỉ viết vỏn vẹn có ba chữ: "Anh nhớ Em". Hoặc "Anh yêu em".
Vì rằng... Mười tiết kiệm ngôn ngữ, bút từ ghê gớm. Khiến anh phải dè dặt. Nhưng... em hé mở cho người nhận thư một khung trời suy tư, mơ mộng, dạt dào cảm xúc dật dờ… Với hoài vọng và hy vọng. Có thế thôi.
Vâng! Chỉ có thế thôi. Em không thể hồi đáp lòng khao khát, mòn mõi nhớ nhung nầy hơn, qua ba tiếng: " Mười ghét Nam”, hoặc “anh dễ ghét". Nếu em nói "phản nghĩa" ba tiếng trên, thì qúy gíá biết bao! Cay đắng với niềm xót xa muộn màng. Anh vẫn thầm bên tai Mười ba dấu: chấm chấm chấm ... (tùy em muốn nghĩ gì ở ba dấu chấm nầy thì ...) Mười ơi! (em hổng thèm dạ nữa nghen, cứ dạ hoài mệt lắm).
Hôm nào nghỉ lễ, anh và hai bạn tên Ngọc Thạch và Tấn Trung, sẽ lên Đà Lạt quan sát tình hình vài ngày trước khi chọn lên học tại Viện Đại Học. Lúc ấy em có chịu đi dạo phố phường? Có vui vẻ chuyện trò? Có nhớ nhung, trong nỗi nhớ nhung tràn ngập cõi lòng anh? Có vui cho anh cùng vui ? Có cười cho anh tận hưởng dung nhan mùa xuân tươi mát. Nơi thiên nhiên đặc biệt ưu ái đến các kiều nữ xứ hoa đào? Có yêu, một tình yêu hồn nhiên, ngây thơ, trong sáng màu lá non?
Anh mong Mười là gió, hầu thổi về dự định sông hồ, của người trai trước ngưỡng đời. Anh mong em là mây chở anh đến bến sông Ngân Hà ước mơ và hy vọng. Em là con thuyền vững chãi đưa nhau ra tận đại dương mênh mông. Nơi có nắng chói, biển cả, bầu trời. Lục địa ở phương xa. Có bến bờ tự do, hạnh phúc vĩnh cữu một đời. Có Anh và Em – Thương Mười có chịu để hai chúng ta ngồi chung thuyền không?
À, nhớ viết thư đều nhe. Mười không viết thư, (nói nhỏ bên tai em nghe thôi, nhỡ các cháu nghe được, cười an, anh mắc cỡ, xấu hổ chết được, em à!) Anh sẽ lên Đà Lạt và khóc nhè ra, rống tướng lên. Cho em coi! Em dỗ mệt nghỉ à nha. Anh kính lời thăm gia đình chị Khánh, chị Lê, chị Hạnh, Thùy, các cháu. Riêng Mười của anh vui vẻ, mạnh khỏe, trẻ đẹp, vững tiến trên con đường học vấn.
Thương nhớ chào em.
Phương Nam.
Thong thả dạo bước trên đường, vừa đọc xong, Hoàng bỏ thư vào phong bì, cất trong quyển "Kim chỉ nam của học sinh". Anh nghiêng đầu trên mái tóc Mười, mỉm cười, dịu dàng hỏi:
- Còn "ghét" anh. Như em đã viết không?
- Nếu em nói "phản nghĩa" lại... anh nghĩ sao?
Nam muốn ôm Mười vào lòng, hôn nàng giữa lòng đại lộ thênh thang, nơi thanh thiên bạch nhật thế nầy, nhưng, anh sợ Mười mắc cỡ, dỗi hờn, viền mắt ướt long lanh, ngấn thủy tinh tròn bên khóe. Sợ nắng ấm thấp thoáng dưới đôi má ửng hồng, càng e thẹn. Anh sợ! nên không dám, chỉ âu yếm xiết nhẹ bàn tay, nhìn Mười nồng nàn, nụ cười dịu ngọt biết bao. Nam thân ái nói:
- Chaneolier Oxenstierin đã nói: "Thân thiết mở cửa Ái tình, và đóng cửa Tình bạn". Em thấy sao?
- Tình yêu có tình bạn hậu thuẫn. Tình bạn không nên kèm song song tình yêu, thì tình bạn sẽ vô tư, chân thật, bền lâu. Anh nhỉ!
- Đồng ý.
Tay trong tay, chàng khe khẽ ca bài "Mộng dưới hoa" của Đinh Hùng. Ồ. Thật không ngờ! Anh ca rất hay. Thế mà không biết, để Mười bắt anh ca hoài cho nghe. Tình xanh nhẹ như hơi thở, mỏng như làn sương, êm ái như nệm cỏ nhung mềm trên đồi, dịu mát như dòng suối quê hương, hồng thắm như cành hoa anh đào hé nở, tô điễm vòm trời Cao Nguyên thêm sắc, thêm duyên, thêm thơ mộng. Hai người mỉm cườI âu yếm chia tay ở đầu ngõ.
Mười cất quyển sách, thay quần áo, rồi đi lấy nước cắm hoa. Bây giờ nàng mới thấy tờ giấy báo gói hoa hồng, rách te tua. Chục hoa cái gãy lìa cuống. Cái xù cánh rơi lả tả, trơ nắm nhụy vàng. Có búp chưa kịp nở, cuống hoa mềm èo, lúc lắc như chiếc răng rụng. Chỉ có năm hoa còn tươi. Nhìn bó hoa thảm hại hết chỗ nói. Mười loay hoay cắm hoa. Chị Khánh vào phòng khách, dừng lại nhìn, chị la em một hơi dài:
- Trời đất qủy thần ơi! Con nhỏ nầy, sao ngu quá? Mua hoa, phải lựa từng cái. Đem về cắm ngay. Mang xuống hết dưới bếp, đổ đầy xô nước. Ngâm một tí. Rồi cắm vô lọ. Làm ăn như vậy. Có chết tui không! La cà ở đâu bây giờ mới mò về nhà, để hoa héo hết trơn vậy! Hả?!
Mười sợ chị Khánh, chị khó tính và dữ như cọp! Nàng buồn cười khi nhìn bó hoa thật dễ sợ, cái gục đầu, cái xù cánh. Thấy mà ghê. Hoa hồng đi ngao du thắng cảnh với tình yêu. Nó cảm động. Thông cảm đến độ “gục gặc”. Xù cả tai cả tóc ra. Thế là nhất rồi. Còn gì bằng!
Buổi chiều, Nam đến chào gia đình. Chị Khánh sai các em hái rổ mận giống Trại Hầm, chàng ra vườn hái mận giúp nàng. Vừa làm việc, nàng kể lại chuyện "Hoa hồng gục gặc xù lông nhím" cho Nam nghe. Hai người cười thật tươi. Quên cả mọi sự trên đời. Chị Khánh gói hai kí trà La Ba loại bạch mao, gói mận. Gửi chàng đem về làm quà biếu gia đình. Hai bạn nhỏ len lén nhìn nhau nheo mắt âu yếm mỉm cười. Ra dấu về bó hoa hồng như thầm nói: "Nếu chúng mình không đi bên nhau. Có lẽ hoa tươi không ủ dột, tàn úa nhanh. Trước thời gian đâu nhỉ!" Họ bắt gặp thoáng mắt trong veo, liếc nhanh về phía chị Khánh, nói với nhau lời chia tay thầm lặng. Mắt môi đã nói thay lời, họ quên hết mọi chuyện trên đời, quên cả trời choạng vạng, dù chưa tối, mà nhà nhà đã lên đèn.
***
Nếp sinh hoạt bình nhật ở Đà Lạt, thành phố trên cao, sương mù mỗi sáng mỗi chiều. Đa số người dân sống êm ái hiền hòa, lặng lẽ, không huyên náo. Họ quây quần trong nhà, đêm đêm đi ngủ sớm. Ít khi la cà ngoài phố vắng. Khoảng mười giờ đêm thành phố hầu như chìm trong giấc mộng. Ngoại trừ những đêm có đoàn cải lương, đại hội ca nhạc kịch, phố thị huyên náo giây lát, lúc vào xem hoặc khi ra về. Sau đó sự yên tĩnh cố hữu, của thành phố thơ và mộng, được trả về với canh khuya đơn điệu ngàn đời. (Trừ người có công kia việc nọ). Ăn ngủ đều hòa, đa số người ta trắng da dài tóc, mập mạp hồng hào! Nếp sống người dân Đà Lạt hiền hòa như thảo mộc, ít khi có chuyện "động trời" khuấy động tính hiếu kỳ, hoạ huần nếu có chuyện gì xảy ra, chỉ mười ngày nửa tháng, rồi mọi chuyện rơi vào quên lãng. Thiên nhiên ưu ái đãi ngộ con người. Ban cho khí hậu thoáng mát. Tiết trời thuận lành, man mác, trong veo, vương đọng trên đầu cây ngọn cỏ. Tạo thành một Đà Thành lãng mạn đa tình, thơ mộng, duyên dáng và quyến rũ dường bao. Nên tâm hồn họ cũng có ít nhiều chất thơ. Chất nhạc đầy men tình nồng đượm hương yêu.
Buổi sáng dậy sớm, Mười chui qua phòng chị Hạc, nằm nói chuyện. Chị đi làm thư ký đánh máy, kiêm bán hàng cho nhà sách Họ Nhà Thờ Chính Tòa. Chị hiền lành đôn hậu, chất phác nhất trong gia đình có mười người con. Chị dạy bảo em điều hay lẽ phải ôn tồn hoà ái. Không nghiêm khắc, la lối om sòm, như chị Khánh. Ai cũng sợ chị Khánh một phép. Mặc dù đôi khi cao hứng, chị Khánh kể chuyện vui buồn ngày trước, thuở gia đình còn ở làng quê. Năm 1925, ba má đi khai phá đất hoang ở vùng đất "Hoàng Triều Cương Thổ" Chị kể những gian truân khốn khó thăng trầm. Từ ngày gia đình thực sự bước vào con đường "vạn sự khởi đầu nan". Chị kể chuyện lưu loát, duyên dáng thu hút người nghe tài tình. Gia đình ngồi quây quần bên nhau vào lúc "trà dư tửu hậu". Há hốc mồm nghe chị nói. Chị pha trò khá hấp dẫn. Nhiều lần cười ngất, cười ra nước mắt. Thỉnh thoảng hoàng hậu Nam Phương, cho gọi chị vào dinh thự, để nhận lãnh phần đan, thêu, may, móc, cho bà và hoàng tử, công chúa. Tay nghề chị, ít có ai theo kịp.
Chín giờ sáng, Mười, chị Hạc, đi ra chợ mua hộp dâu tây, trái hồng Đà Lạt tặng Nam để trả lễ hôm trước chàng mua quà biếu gia đình. Ngồi trên xe đò thấy chị em Mười đến, Nam vui mừng giới thiệu họ với hai anh: Trung dáng người trung bình không mập không ốm, da trắng trán cao, miệng rộng, mắt mí lót hơi nhỏ. Coi như Trung “lù đù”, nhưng coi chừng “lù đù có ông Cù độ mạng! Anh Trung có mộng ước sẽ trở thành bác sĩ, tận hiến muôn điều đã đạt được trong kiến thức, hầu giúp đời. Có thể thành công, vì anh xuất sắc từ mọi lĩnh vực. Thạch dáng người cao ráo, da ngăm ngăm, vài chiếc răng khểnh trông ngồ ngộ mỗi khi anh cười. Anh là thi sĩ My Sơn, có nhiều bài thơ Mười rất thích như "Viết tên Em" hoặc "Tôi sẽ kể", v.v...
Nếu tôi xin phép viết tên em
Gần với tên tôi gần một đêm.
Em sẽ mỉm cười không nói.
Hay yêu cầu đừng ai bán bút nghiên.
Nếu tôi nói thật “tôi mến em”
Em có bao giờ mở ngỏ tim
Cho tôi cung kính vào thăm viếng...
Để viết thành thơ và nhạc tiên?
Hoặc bài thơ "Tôi sẽ kể" :
Tôi sẽ kể, dù cho em có trách
Chuyện chúng mình cho thiên hạ giải sầu.
Bởi phụ phàng nào có lạ gì đâu!
Yêu, đau khổ, vẫn thường trong thiên hạ.
... Nếu em biết: Tôi yêu em tình thứ nhất...
Như bạn, anh học giỏi, làm thơ hay. Tuy vậy, anh thích trở thành một tổng lãnh sự. Một nhà ngoại giao. Một nhà chính trị lỗi lạc. Nam ước mộng sẽ trở thành phi công, giang hồ qua bốn bể, phỉ chí tang bồng hồ thỉ nam nhi! Ba người bạn chí thân có sở thích, sở trường, lý tưởng, hoài bão khác nhau. Thế mà vẫn hợp ý nhau kinh khủng.
Mặc hai bạn nói với chị về chuyện nắng mưa Đà Lạt. Nam nhìn Mười tần ngần đứng nép bên hông xe. Em nhìn vu vơ lên khoảng trời cao lồng lộng. Anh thấy nắng yếu vương trong lòng mắt nàng. Gió bâng khuâng ngại ngần tiễn đưa nhau. Có khói lam cuộc tình quấn quít trên bờ môi vụng dại. Em đứng bên anh, nhưng bẽn lẽn vô cùng, đơn điệu vô cùng. Nhút nhát vô cùng. Bơ vơ vô cùng. Thương em, người yêu đơn sơ bé nhỏ, trước tương lai mù mịt xa xăm của hai người. Và vì thế, bỗng dưng nỗi buồn se sắt, thấm thía, dâng ngập hồn chàng thư sinh mặt trắng tay trơn trước đài danh vọng. Nam gục đầu trên đôi cánh tay, đan vào băng ghế trước khá lâu. Trung ngồi giữa, lấy cùi chỏ húc vào người Nam mấy cái, ra dấu cho Nam nên lịch sự, không buồn rầu gục mặt trước chị em Mười. Mười đá nhẹ hàng mi, mỉm cười thân ái. Xe từ từ lăn bánh. Hai anh bạn vẫy tay chào nói lời từ biệt với chị em nàng. Nam chào chị Hạc, rồi nhìn Mười đắm đuối, Nam thò tay ra hông xe xiết nhẹ tay nàng, qua tiếng thì thầm:
- Tạm biệt em yêu dấu.
Nam gục đầu lên thành ghế phiá trước, không nói thêm lời nào. Chị em đứng lại trên lề phố Hàm Nghi, trước cửa tiệm cà phê Domino. Họ nhìn theo lớp bụi nhỏ vướng theo bánh xe lăn. Mây chia ly phủ trên mảnhtim cô gái nỗi buồn nhẹ nhàng đằm thắm. Khởi đi từ phiến đàn lòng thứ nhất Mười đã biết ưu sầu từ đó, nhớ nhung từ đó, thiết tha từ đó.
Phải rồi Nam ạ! Mười yêu chàng không biết nhân chia trừ cộng, không hề tính toán suy nghĩ thiệt hơn, một tình yêu chân thành, hồn nhiên vô vụ lợi. Em yêu anh, từ ánh bình minh đầu tiên bừng lên tia hào quang lấp lánh, xuyên qua kẻ lá chiếu trên đồi cỏ xa. Em yêu anh khi thành phố tỉnh giấc mộng. Chuyển mình qua mọi sinh hoạt thường ngày. Em yêu Nam khi gác chuông giáo đường cao vút tôn nghiêm thánh thót ngân nga. Mỗi sáng, trưa, chiều, tiếng chuông chiêu mộ con chiên trở về trong vòng tay từ ái, rộng mở của Chúa. Em yêu anh giữa biển sương mù trắng xóa núi đồi. Em yêu anh qua tiếng còi hụ báo hiệu giờ ngọ trên đỉnh nóc phố Khu Hòa Bình. Em yêu anh khi tia nắng cuối cùng chen lẫn màu hoàng hôn, và màu ven đêm lấp ló trên nóc chùa Sư Nữ. Khi cánh sao hôm nhấp nháy trên bầu trời bảng lảng gờn gợn lớp sương dày bao phủ núi rừng.
Em yêu anh khi đêm sa hẳn trên phố phường, khuya về lạnh buốt, gió lồng lộng thổi quanh dốc đồi cao. Có con đường mòn chật hẹp bóng láng nằm duỗi mình giữa tháng năm dài. Có bước chân ai cô quạnh âm thầm đi về mỗi ngày buồn tênh. Từng mùa Thu lá rụng xào xạc bên suối vẵng tiếng mưa dầm rã rích suốt ngày đêm không biết mệt. Em yêu anh khi tiếng xe thổ mộ đầu tiên lóc cóc báo hiệu hừng đông, để người người đi họp chợ. Mặc dù em mỏi mệt gục đầu trên đôi cánh tay vòng trên bàn học. Trong giấc mộng thiêm thiếp chập chờn em biết ngày ngày qua tháng tháng, năm rồi lại qua năm... Trong cơn mơ, em vẫn gọi tên Phương Nam, và em yêu anh mãi mãi...
Tiễn anh về quê mẹ, chưa bao giờ Mười buồn đến thế! Anh đã chia nửa hồn em, mang con tim đi trên lộ trình thiên lý, khuất xa nghìn trùng. Tình yêu nầy còn đọng lại trên giếng mắt, trên bờ môi vụng dại nụ cườI ngời sáng tin yêu. Trên đôi bàn tay em nâng niu, trang trọng. Tình yêu sống mãi trong tư tưởng, đầy luyến-lưu hồi tưởng trong tiềm thức từ hoài niệm Thương Mười...
***
(*) Thơ Tình Hoài Hương
Tình Hoài Hương
Comment