Lời Tỏ Tình Ở Góc Đường Thiên Lý…
Lời Tỏ Tình Ở Góc Đường Thiên Lý…
Thân tặng anh BĐ & qúy quân nhân QLVNCH đã một thời vang bóng trên quê hương chinh chiến.
Nhất là vùng: Đà Nẵng, Quảng Nam, Quảng Ngãi, Mộ Đức, Sa Huỳnh, Minh Long… v.v…
THH
***
Sau ngày Hiền Hoà hân hạnh đạt danh hiệu rực rỡ: Hoa hậu Cây Mùa Xuân tại Sơn Trà – Đà Nẵng, thì Hoà được mời vào làm việc tại Sư-đoàn 2. Phòng 5. Do đó Hoà quen với Thắng, và khi cả phòng đi công tác lên các vùng điạ đầu giới tuyến, Hoà quen biết thêm nhiều anh chị khác tận miền Quảng Ngãi, Mộ Đức, Sa Huỳnh, Tà Biên, vân vân… Hoà đã quen thân một vị sĩ quan đang trú đóng ở tiền đồn Minh Long xa xôi heo hút, giá lạnh, khói lửa liên miên và buồn vô cùng. Anh ấy là Bửu Đan, tính tình Đan trầm lặng, buồn vui ẩn trong nhiều ý nghĩ sâu sắc, và chắc chắn một điều là Đan... cân nhắc thận trọng khi thổ lộ cùng em qua những trang thư gởi từ chiến trường KBC... nghe dễ thương làm sao: “Anh đã bị em ăn trộm trái tim và khối óc từ lúc anh chính thức biết rằng: anh yêu em rất nhiều và chân thật… Hiền Hòa à ”.
Thiệt tình! Một người đã bị mất trộm cả khối óc và trái tim trên chiến trường, ấy thế mà vẫn sống can trường và dũng cảm oanh liệt trong binh đao khói lửa! Thế mới lạ. Hoà ngây ngất với niềm vui & nỗi nhớ nhung vời vợi... dù anh & em chưa một lần tay nắm bàn tay nhau. Chi lạ rưá!? Rồi thì… dưới bóng mát ven khu rừng già, phía trước mặt là ruộng lúa mênh mông đã gặt hái. Lúc trước có vài lần Hoà đến nơi nầy thì ruộng lúa rợp trời, thân lúa kết quả đơm bông vàng rực, óng ánh dưới nắng, lúa oằng cong ngọn nằm ngã mình lả lơi lên nhau, trĩu hạt no tròn mum múp trông quá dễ thương. Nhờ màu xanh cây lá bên bìa rừng cành cây không rậm lá, lộ ra khoảng trời xanh êm mát mênh mông, lọt nắng vàng tươi qua kẽ cành đong đưa theo gió rì rào lao xao, mà cảnh vật trong vùng chiến tranh đỡ tiêu điều, hoang vu và cô quạnh biết mấy.
Một chiều xuân bất ngờ, Đan tìm đến Hoà khi em đọc quyển "Một Lần Gặp Nhau" của Châu Trang Long. Anh đưa hoa sen lên môi hôn, rồi ân cần tặng Hoà cánh sen còn tươi rói làn môi. Có lẽ Đan vừa hái ở đâu đó, cuống hoa và cánh hoa mọng nước, sắc hồng điểm màu trắng nhạt ven cánh. Trông tuyệt diệu dưới ráng chiều dắt vàng chan hòa trên cỏ cây nơi vùng hoang dã.
Hoa sen ở miền Trung và tại Huế trồng dồi dào nhất. Người ta ưa thích nó về nhiều mặt: Cánh sen ướp với trà uống vào có hương vị thật đặc biệt, trong trà lúc đó có vị chát, vị đắng cuả tim sen, khổ qua. Hoa sen cắm vào lọ chưng bày trên bàn thờ lâu tàn hơn các loài hoa khác. Hạt sen nấu chè thật bùi, hoặc hầm các món ăn, hạt sen còn làm bánh mứt. Thân non làm gỏi ngó sen, lá sen dùng gói hàng. Hầu như sen không bỏ phí đi một thứ gì mà trời đã ban tặng. Sen là loại thực phẩm vừa ngon, vừa đắt, tận dụng, tiện dụng và hiếm quý. Việt Câu Tiễn dâng nàng Tây Thi, cô gái nước Việt sắc nước hương trời, đẹp tuyệt trần sang Tàu triều cống Ngô Phù Sai thâm độc kinh khủng, mục đích làm cho Ngô Vương say mê đắm đuối Tây Thi; khi hoa sen cùng người đẹp Tây Thi xuất thân đến xứ người, thì dân Đế Đô ngàn năm cổ kính đất Thần Kinh càng yêu thích, luyến thương hoài nhớ Tây Thi, nên họ ưa trồng nhiều sen hơn. Thì phải!?
Hoà sững sờ nhưng mà vui mừng bỏ quyển sách xuống nệm cỏ xanh, hỏi Đan:
- Ồ. Chào anh. Anh đến… có việc gì gấp không? Anh!
Đan lắc đầu, anh hóm hỉnh mỉm cười không đáp, anh ngồi xuống bên cạnh Hoà, Đan lấy gói Pallall ra gài điếu thuốc lá lên môi, mồi lửa, Đan chỉ ghiền hút thuốc lá không đầu lọc và uống cà phê đen đậm không đường mà! Anh nheo mắt thở ngụm khói nhỏ, khuôn mặt trầm tư nén bớt vẻ khắc khổ, màu đen trên mái tóc pha màu khói lam, đôi mắt Đan hai mí to đẹp, sáng long lanh nép dưới hàng mi dài dày cong vút rung nhè nhẹ. Vì cặp mắt hai mí to đẹp ấy, mà lần đầu tiên vừa trông thấy anh, Hòa tưởng anh là "lai người Ấn Độ".
Hoà thắc mắc nhìn Đan mỉm cười, dò hỏi:
- Sao anh biết em ở đây, mà tìm thấy vậy?
- Nơi thanh vắng thế nầy hợp với em. Cũng như chỉ có Hoà, mới quyến rũ bước chân hồ hải của anh thôi.
Đan mỉm cười, nghiêng đầu ung dung ca nho nhỏ: (…) Thư của lính không xanh màu trời như mơ ước đâu em. Thư của lính không thơm nồng hương, không nét hoa đa tình. Thư của lính ba lô làm bàn nên nét chữ không ngay. Nhưng thư của lính ghi giữa rừng cây khi nhớ em thật đầy. (1)
Vẻ thanh lịch của Đan, có thể nói toát ra từ cử chỉ, dáng dấp ung dung, thư thái, vô hình trung tác động đến Hoà. Tim Hoà bỗng nhiên đập rộn ràng trong lồng ngực, vui vui, say say, và mơ mơ. Đan cầm quyển sách của Hoà đang đọc lên. Vô tình phong thư Hoà viết chưa kịp gởi cho Thắng, rơi xuống nệm cỏ giưã hai người. Có một vài giây, trái tim Hoà co xiết cuồng quay dường như ngừng đập. Hoà e dè dõi mắt liếc nhìn từng cử chỉ Đan thế nào, hầu xác định mối liên lạc tương lai, giữa Hoà và..."ba anh bạn, (bạn đúng nghĩa): Phú. Thắng, & Đan". Hoà ấp úng:
- Anh nầy… có nghĩa là anh... anh trai… của Hoà…
Đan nhìn phong thư ghi KBC, anh nheo nheo mắt, mỉm mỉm, cười cười, hóm hỉnh rất dễ... ghét:
- Lính kèn hả? Hay là lính kiểng?
- O… Ô!... Em không hiểu anh muốn nói gì?
- ...
- Vả lại em hỏi điều nầy, anh đừng trợn mắt lên à nha "lính kèn, lính kiểng" là thế nào, anh ha?
- À, là lính thành phố thổi vào tim em bản tình ca muôn thuở. Là lính cảnh, đưa em đi dạo phố phường trước sự chiêm ngưỡng mến phục của mọi người. Đó em!
- Ơ... Cái anh nầy.
- Coi em kìa: sao em bẽn lẽn, rụt rè, ngập ngừng khiếp vậy?
- Anh không làm việc sao, lại đến nơi nầy?
- Làm gì nỗi bây giờ? Em!
- Vậy sao?
- Anh buồn và nhớ... lạ lùng.
Tất cả quá khứ thoáng chốc trở về như tia chớp sáng lòa làm choáng ngợp đầu óc Hoà. Chân trời nầy sẽ trở lại rạng rỡ vui tươi, mời mọc, chào đón; Hay thê thảm buồn tênh hơn? Em biết rằng: Tình yêu thật kỳ diệu, nó đang mang hương nồng mới đến. Và, có thể xóa nhòa đi tất cả dĩ vãng ưu phiền lui xa. Hoà chợt nhớ đến chùm hoa “Forget Me Not” màu tím nhạt âm thầm rụt rè khoe sắc trước mùa xuân xưa cũ. “Ai đó” đã cài đoá hoa bẽn lẽn lên mái tóc em?. “Anh ta” nói câu gì ấy nhỉ? Hoà quên bẵng, quên phứt theo tháng ngày mệt nhọc buồn bã cơ khổ niềm nhớ bâng khuâng, lao đao theo chiến cuộc nơi chốn tha phương, ở xứ lạ quê người, rồi sao?
Hai người nhìn nhau không chớp mắt. Bỗng Hoà phì cười. Tiếng cười trong veo như mạch suối rừng hoang dại. Đan khẽ mỉm cười, lắc đầu nhè nhẹ, anh kín đáo thở dài. Dụi tắt điếu thuốc trên thân cây, rồi vứt đi. Đan nói:
- Em còn trẻ con không chịu được. Anh nói anh buồn, anh nhớ... Mà em cười ngạo anh. Hở?
- . . .
- Ngày đầu tiên, khi anh lội qua sông Nghĩa Phú, là anh mong ước làm quen với em. Em còn nhớ không?
Hoà nhớ “anh lính ấy” vô cùng. Nhớ đến nỗi em e dè cúi mặt xuống, vì bẽn lẽn, thẹn thùng, bối rối. Anh Đan xoay Hiền Hoà như xoay dế thế kia, Hoà không bối rối sao được chứ. Bởi vì, điều êm ái mới lạ đã xảy ra, rộn ràng mở hội trong trái tim muốn bừng lên hơi thở ngất ngây, say nồng lẫn dịu ngọt, trìu mến lạ thường.
- Bây giờ cũng vậy. Có khác chăng là ngày ấy anh lội qua sông sâu nước lạnh, dò tìm... Giờ đây, anh băng rừng vượt dốc, để đến bên Hoà. Anh sẵn sàng trả giá cao, để được sống giờ phút êm dịu, ngọt ngào, thi vị, mà anh đã chọn. Em có hiểu không. Hở em?
- . . .
- Em... Hoà thấy thế nào?
- Dạ... Chỉ sợ em không có diễm phúc đạt được ước mơ. Làm sao em biết được, ước mơ nầy sẽ có thật, đến mức độ nào... Anh à.
- Vấn đề là còn tùy... ở em đó.
Khu rừng bảng lảng ánh hoàng hôn. Gió thì thào trên đầu ngọn cây phong, như ươm vàng dưới ánh chiều nhợt nhạt buông lơi. Từng bè mây xám đục chen lẫn màu huỳnh tía, rồi ngả sang màu hoàng hôn ven đêm. Bầu trời lấp lánh vì sao hôm và những vì sao lác đác trong cảnh hoang tàn còn tươi nguyên dấu vết. Có một cái gì rờn rợn, lành lạnh, lồ lộ, ơn ớn vàng phai trên bình nguyên đang in lằn đạn tai biến. Hai người thu xếp túi xách, về phố nhỏ ăn cơm. Ráng chiều theo dòng men bia 33 rót vào lòng ly của anh. Hôm nay Đan có vẻ ưu tư hơn mọi ngày. Thỉnh thoảng vầng trán rộng in nếp nhăn. Hoà bắt gặp nhiều lần anh kín đáo thở dài nhè nhẹ. Hoà dè dặt liếc liếc nhìn Đan dò hỏi:
- Trông anh có vẻ buồn?
- Một vài tuần nữa thì chúng ta chia tay. Không biết bao giờ mới gặp lại. Anh muốn xin đổi về hậu cứ, không đi tác chiến nữa... để được gần em.
Hoà không biết trả lời sao cho phải, chỉ lặng lẽ nhìn Đan trìu mến, trên môi Hoà nở nụ cười nguyên vẹn tình nồng. Đan dè dặt xin Hoà tấm ảnh. Hoà được anh tặng lại hai tấm ảnh, Đan kèm theo một phong thư dày, (mà anh đã viết sẵn từ hồi nào không rõ):
- Lát nữa về trong Đoàn, em hãy đọc nhé.
- Không. Em đọc ngay... bi giờ kia.
Tính mở ra đọc thật, nhưng em thấy mặt Đan đỏ bừng, như người uống rượu quá say. Cô quân nhân binh nhì, lính mới tò te vừa nhập ngũ, thấy thương thương anh sĩ quan từng trải, nên Hoà không nở trêu phá anh. Hoà tủm tỉm cười thầm nghĩ: [Một anh chàng phong trần, dũng cảm xông pha ngoài chiến trường, không hề sợ súng đạn "diệt" giữa chốn giang đầu, mà chỉ sợ con muỗi Anopheles (như em) đốt cho bị sốt rét rừng, mà sinh bệnh "tương tư", thì khốn!]. Hoà cất thư Đan vào quyển sách, nơi đã có phong thư Hoà định gởi đi cho bạn.
Ngồi đối diện với Hoà, Đan chống một tay lên cằm, anh kín đáo nhìn Hoà nói:
- Em hãy đọc thư anh một lần. Anh mong chúng mình sẽ mang đến cho nhau niềm vui tràn ngập…
- Em biết nói gì bây giờ?
- Anh không muốn em nói gì cả, khi em chưa đọc thư anh.
Hoà nhìn rõ đâu đây trong quá khứ xa xôi nhạt nhòa niềm hạnh phúc, đau khổ, buồn rầu nào, qua bóng dáng “người xưa” lung linh trong khói thuốc vờn bay tản mạn vào không trung. Tuy buổi chiều đầu mùa xuân nhưng không khí cuối đông còn vương sót lại trên đầu cây ngọn cỏ, nên nắng yếu ớt chiếu xiên, hắt lên tường hai cái bóng cuả Hoà và Đan mờ mờ, chập chờn rung rinh, nhúc nhích. Hoà bỗng thấy lòng trào dâng lên nỗi buồn lâng lâng, man mác, lẫn dịu cảm ngọt ngào. Bởi tại đâu? Hay tại tiếng tơ lòng băn khoăn, xao xuyến, vấn vương do dự chút hạnh phúc từ những con sóng xô về, xếp lớp lăn tăn uốn lên uốn xuống, cùng con nước chảy trên giòng đời dạt dào giao động theo từng phím tơ rung?
Trở về phòng, chưa kịp thay quần áo, Hoà vội vàng ngồi xuống ghế bố, tay run hơn bao lần khi mở thư bạn ra đọc. Hai bàn tay Hoà lạnh toát ra mồ hôi. Trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, toàn thân em nóng ran, dường như bị lửa đốt. Hiền Hoà đọc đi đọc lại lá thư màu xanh, có nét chữ nghiêng nghiêng, đều đặn rõ ràng và khá đẹp của Đan. Trong căn phòng ngủ vắng lạnh, em đi đi lại lại nhiều lần. Cuối cùng Hoà ngồi phịch xuống ghế bố, nhắm mắt hồi lâu. Có lẽ cánh thư đầy ắp ân tình trìu mến của Đan vừa qua, là cả một sức mạnh đích thực... làm cán cân tình cảm nghiêng hẳn về một phía, mà trước đó Hoà do dự giữa ngả ba đường: Phú. Đan. Thắng.
Hoà bối rối, băn khoăn, ray rứt giữa ba hình ảnh đó thật. Nói rằng em "có số đào hoa". Có đúng không!? Nhưng lúc nầy Hoà như cánh hoa rừng vừa chớm nở, không nhiều thì ít, vẫn có hương vị mùa xuân đằm thắm ngọt ngào, quyến rũ, chân thật, dịu êm, mà ai ai cũng trải qua một vài lần: trong thời kỳ mới chớm lớn khôn. Không sững sờ run rẩy sao được! Khi chính Đan viết thư tỏ tình như thế nầy: ... & ... "Nếu Hiền Hoà đồng ý, không từ chối, thì anh về phép vào tháng tới. Anh sẽ bàn tính cùng gia đình xin cưới hỏi Hoà trong dịp Tết năm nay. Em à. Chúng ta sẽ là: Vũng Nắng Ươm Tình nghen:
Vũng nắng mây vàng hanh.
Đan trong biển nước xanh.
Tơ trời bay lác đác.
Cành lá reo dịu dàng.
Chiều nhớ thương mơ màng.
Hoàng hôn ươm hồng hơn.
Ráng hà gieo bảng lảng.
Chiếu xuống bàn chân son.
Da trời áo xanh nhạt.
Chắp tay xin nguyện cầu.
Hai ta chung làm một.
Xây cuộc tình bền lâu.
Dẫu mai sau bạc đầu.
Mình thủy chung trước sau.
Cánh tơ trời có mỏi.
Dù thời gian qua mau.
Tình yêu lên tiếng gọi.
Chiều lặng yên nơi nơi.
Thời gian ta vẫn đợi.
Khải hoàn ca tuyệt vời… (2)
Ôi! Thật sự như thế sao? Hoà như con chim bị thương nhốt trong lồng, bỗng nhiên được trả tự do, đâm ra choáng váng ngỡ ngàng, lúng túng, rụt rè do dự nhìn lại ô cửa quá khứ. Hoà quên mình có đôi cánh tung bay, tự do giữa biển trời lồng lộng! Cách xử thế khác nhau của mỗi một người trai đoan chính thân quen, họ đã cho đời sống và tình yêu của Hoà hạnh phúc ít hay nhiều. Hoà đã sống trong âu lo, run sợ, đau khổ do chiến tranh tàn khốc, chết chóc gần kề miệng vực giữa hai lằn đạn diệt vong. Nay Hiền Hoà nhận nơi Đan nụ cười ấm dịu, tha thiết, thân mật, tình yêu đằm thắm, ngọt ngào, êm ái, ngất ngây. Dù giữa Đan và Hoà hề chưa có một lần tay nắm nhẹ bàn tay ân tình trìu mến. Đan chưa hề hôn lên mái tóc phiêu bồng gợn sóng của Hiền Hoà. Nhưng... Hoà hạnh phúc xiết bao!
Mùa xuân nơi đây không nắng gắt oi nồng từng đợt gió chiều thoảng nhẹ, gợi lên trong lòng Hoà nhiều nhớ nhớ. Thương thương. Mến mến. Rưng rưng. Say say dấu tình hoang dại… Hoà nghĩ nhiều đến Đan, và cảm thấy lòng trầm lắng xuống nỗi xúc động dịu êm, ngọt ngào trong bình yên, đỡ quạnh hiu hay buồn vu vơ biết mấy!
* * *
Đan lái chiếc xe jeep dã chiến bạc phếch bụi đỏ đường hành quân chạy chầm chậm, trên quốc lộ 24B ra một bãi biển cách Quảng Ngãi độ chừng 15 km, thuộc vùng Cổ Lũy thôn. Xe lùa bụi đất mù bay dưới hàng thùy dương lộng gió làm nghiêng ngã lá cành. Ba anh lính ngồi đằng sau ghế quay lưng lại phía Hoà, bá vai vít cổ nhau khoái chí vui vẻ cười to. Đại dương bao la rì rào gió biển. Đường thiên lý dường như ở tận chân trời quang rạng những viền chỉ bạc lóng lánh, ngời sáng tít dặm ngàn hải lý. Nắng chiều hây hây thoi thóp và phe phẩy, nhè nhẹ rơi xuống mặt biển hờ hững. Biển ngủ quên trong niềm thống khổ, trên bao mái nhà ưu phiền đớn nghèo nơi quê hương.
Họ xuống xe, nhàn hạ tản bộ trên bãi cát mịn, độ dốc thoải, phía sau lưng là rừng dương bạt ngàn xanh thẳm. Các anh chọn tảng đá nâu vàng nhô mình ra góc biển. Phía xa, làng chài với những tấm lưới Đăng, lưới Rút, lưới Rồng, lưới Rê, lưới Rẽo, lưới Văng, phơi chằng chịt trên bãi cát vàng. Thấp thoáng xa xa có dăm bảy ụ muối trắng, mấy ngư dân đang lúp xúp làm việc: “Chồng chài. Vợ lưới. Con câu. Thằng rể đóng đáy. Con dâu đi mò”. Bức tranh đồng quê hiền hoà lặng lẽ chất phác, quả là tuyệt vời an phận, mà vui.
Dưới bãi cát vàng óng, các bạn đang chạy nhảy, nô đùa bơi lội dưới sóng nước. Đan bóc quả cam, tách ra từng múi rồi đưa cho Hoà. Hoà lí nhí nói lời cám ơn, e dè nhón lấy múi cam. Làm như sợ đụng tay chàng trai mà cô em đã phải lòng. Một cảm giác thật êm đềm ấm áp gợn lăn tăn trong lòng anh. Đan nghĩ mãi không ra, quả thật anh ngạc nhiên về chính mình: Anh đã từng trải chuyện yêu đương giữa trai và gái thuở xưa, chứ nào phải anh yêu Hoà là người tình đầu đâu, mà mình vẫn ngại? Tại sao một anh lính phong trần gan lì dũng cảm như Đan, ngồi bên người đẹp cũng có cử chỉ rụt rè, chết nhát, khi diện kiến cùng Hoà? Hay có lẽ tại vì Hoà quá bẽn lẽn, thơ ngây, và xinh đẹp nét tinh khôi, khiến mình e ngại!? Mỉm cười ý nhị, anh lặng nhìn vóc dáng đan thanh của Hoà, Đan đằm thắm nói:
- Em có chịu về ở Đà Nẵng, chờ đợi anh về thưa chuyện chúng mình với ba me anh không em?
Cúi đầu gật nhẹ mấy cái, Hoà chịu, chịu đến nỗi hai má hồng thắm hây hây như nhấp men say. Bóng dáng thon gọn, nhưng dường như tâm Hoà chứa đựng cả một lòng đại dương gào sóng xao động mạnh. Mắt Hoà ánh lên tia hy vọng mừng rỡ, nụ cười xinh tươi làm ngời sáng khuôn mặt, nhưng em áy náy:
- Có điều… sự mong ước và thành tựu, là hai việc khác nhau. Anh Đan à.
- Anh biết. Anh nói vấn đề là... còn tuỳ ở em thôi.
- Mai em xin đi lên Tà Noát cho anh coi. Tùy em mà.
- Bắt đền anh cái gì cũng được. Nhưng cho anh xin. Em đừng đi đâu hết. Em về nhà, chờ anh đôi ba tháng nhe.
- Không. Em cứ đi.
- Chà. Em tôi cứng đầu, lì lợm ghê à nha. Anh sợ em rồi đó.
Biết nói thế nào cho trung thực với lòng Hoà nhỉ! Khi ánh mắt anh thiết tha, nụ cười mời mọc, giọng nói ngọt ngào đầy ắp ân tình, qua cung cách Đan ung dung, điềm đạm, đứng đắn và chân thật đến vậy! Có phải cư xử như thế là anh đang tỏ tình không? Nhưng Đan chẳng làm gì hết. Lạ thật! Sao mà anh ấy đứng đắn quá đi, khiến Hoà cứ tưởng là anh ấy nhút nhát không tha thiết mấy chuyện yêu thương. Anh lính chiến chỉ nói đùa giỡn ngoài miệng cho vui mà thôi. Nào ngờ bây giờ đúng là chuyện thật.
Ngập ngừng do dự, Đan mở lời:
- Còn hai ngày nữa là mình chia tay. Việc anh ngỏ ý trước đó... là muốn em có thời gian suy nghĩ, trước khi quyết định việc hôn nhân. Hôm nay, em có thể cho anh biết, để anh liệu, rồi anh sẽ về thưa với ba me vào dịp anh nghỉ phép sắp đến không em?
- Anh thấy ngôi nhà lai xinh đẹp có tường cao, rào chắn kỹ càng, bên kia đường chứ? Gần kia là căn nhà đất mái tranh xiêu vẹo. Giữa hai nhà, có con đường tráng nhựa rộng thênh thang. Nhà ngói không thể xích lại, ở cạnh chung nhà tranh. Đan à. Anh và Em, có thể bị ngăn cách bởi lý do giản dị, gần như vậy.
- Em có ý tưởng lạ lùng. Anh yêu em, và tin rằng: Ba me anh hoàn toàn không phản đối. Các cụ tôn trọng sự tự do lựa chọn của anh. Họ không môn đăng hộ đối, (mặc dù thuộc dòng dõi quý tộc). Anh chị, ba cô em gái, cậu em trai của anh, càng không phản đối. Hoà à.
- Em thấy khó khăn, chứ không giản dị như vậy đâu. Anh và em không cùng tôn giáo. Chắc là không... gia đình anh không chịu em đâu.
- Điều ấy anh bảo đảm: Không có gì rắc rối.
- Còn một việc nữa, em thấy không xứng với anh: Hẳn hai bác không thích có con dâu "xướng ca vô loài".
Đan dụi tắt điếu thuốc nửa ngọn không đầu lọc vào gốc cây, rồi vứt xuống cát. Anh hơi phật ý. Đổi tư thế ngồi đối diện với Hoà, nhìn thẳng Hoà, Đan nói:
- Ngày chúng mình gặp nhau trên Ô Chai, anh đã nói về việc đó thế nào. Em quên rồi ư? Em không nhớ gì ráo trọi lời anh nói ha? Em ưu phiền đặt nặng vấn đề ấy, khi anh tin yêu em. Hở? Tại sao Hoà?
- Anh là... Pháo-binh có cánh lá ngọc... giát vàng bay giữa trời. Em vươn tay ra đón anh. Nhưng, muộn mất rồi. Xin ngã mũ kính chào.
- Đừng đùa dai như vậy. Cưng. Đau khổ lắm. Em nói đàng hoàng cho anh nghe. Em nghĩ sao về đề nghị đó?
- Em băn khoăn là mình còn quá trẻ, liệu em có mang lại hạnh phúc cho anh? Cho chính mình đi đến bến bờ hạnh phúc dài lâu? Vả lại, em còn xin... lĩnh hội ý kiến của gia đình em nữa.
Câu chuyện tình tứ ở một góc đường thiên lý, về giấc mộng vàng bên dãy thùy dương rủ bóng kia reo vui men hạnh phúc, vừa hé mở đã phũ phàng đóng ập lại ngay, làm rung khẽ cánh buồm ước mơ chân thật, mê đắm trong lòng mỗi người. Hoà băn khoăn lo lắng. Băn khoăn thật sự. Mười bảy tuổi đầu, hai bàn tay trắng, ít kiến thức khiêm nhường, hạn hẹp. Cuộc sống là con số không vĩ đại, mà có gia đình? Mỉa mai làm sao!
Phần Đan, anh muốn tiến tới việc hôn nhân, lẽ là anh yêu Hiền Hoà chân thành, Đan mong Hoà sống an ổn bình lặng, anh có quyền lo sợ, săn sóc em về mọi mặt. Anh có đầy đủ mọi yếu tố, dồi dào điều kiện thuận tiện... để xây dựng một gia đình hạnh phúc thật sự.
Cảm động vô cùng.
***
(1) “Tình Thư cuả Lính”: Trần Thiện Thanh
(2) Thơ Tình Hoài Hương
***
Tình Hoài Hương
Thân tặng anh BĐ & qúy quân nhân QLVNCH đã một thời vang bóng trên quê hương chinh chiến.
Nhất là vùng: Đà Nẵng, Quảng Nam, Quảng Ngãi, Mộ Đức, Sa Huỳnh, Minh Long… v.v…
THH
***
Sau ngày Hiền Hoà hân hạnh đạt danh hiệu rực rỡ: Hoa hậu Cây Mùa Xuân tại Sơn Trà – Đà Nẵng, thì Hoà được mời vào làm việc tại Sư-đoàn 2. Phòng 5. Do đó Hoà quen với Thắng, và khi cả phòng đi công tác lên các vùng điạ đầu giới tuyến, Hoà quen biết thêm nhiều anh chị khác tận miền Quảng Ngãi, Mộ Đức, Sa Huỳnh, Tà Biên, vân vân… Hoà đã quen thân một vị sĩ quan đang trú đóng ở tiền đồn Minh Long xa xôi heo hút, giá lạnh, khói lửa liên miên và buồn vô cùng. Anh ấy là Bửu Đan, tính tình Đan trầm lặng, buồn vui ẩn trong nhiều ý nghĩ sâu sắc, và chắc chắn một điều là Đan... cân nhắc thận trọng khi thổ lộ cùng em qua những trang thư gởi từ chiến trường KBC... nghe dễ thương làm sao: “Anh đã bị em ăn trộm trái tim và khối óc từ lúc anh chính thức biết rằng: anh yêu em rất nhiều và chân thật… Hiền Hòa à ”.
Thiệt tình! Một người đã bị mất trộm cả khối óc và trái tim trên chiến trường, ấy thế mà vẫn sống can trường và dũng cảm oanh liệt trong binh đao khói lửa! Thế mới lạ. Hoà ngây ngất với niềm vui & nỗi nhớ nhung vời vợi... dù anh & em chưa một lần tay nắm bàn tay nhau. Chi lạ rưá!? Rồi thì… dưới bóng mát ven khu rừng già, phía trước mặt là ruộng lúa mênh mông đã gặt hái. Lúc trước có vài lần Hoà đến nơi nầy thì ruộng lúa rợp trời, thân lúa kết quả đơm bông vàng rực, óng ánh dưới nắng, lúa oằng cong ngọn nằm ngã mình lả lơi lên nhau, trĩu hạt no tròn mum múp trông quá dễ thương. Nhờ màu xanh cây lá bên bìa rừng cành cây không rậm lá, lộ ra khoảng trời xanh êm mát mênh mông, lọt nắng vàng tươi qua kẽ cành đong đưa theo gió rì rào lao xao, mà cảnh vật trong vùng chiến tranh đỡ tiêu điều, hoang vu và cô quạnh biết mấy.
Một chiều xuân bất ngờ, Đan tìm đến Hoà khi em đọc quyển "Một Lần Gặp Nhau" của Châu Trang Long. Anh đưa hoa sen lên môi hôn, rồi ân cần tặng Hoà cánh sen còn tươi rói làn môi. Có lẽ Đan vừa hái ở đâu đó, cuống hoa và cánh hoa mọng nước, sắc hồng điểm màu trắng nhạt ven cánh. Trông tuyệt diệu dưới ráng chiều dắt vàng chan hòa trên cỏ cây nơi vùng hoang dã.
Hoa sen ở miền Trung và tại Huế trồng dồi dào nhất. Người ta ưa thích nó về nhiều mặt: Cánh sen ướp với trà uống vào có hương vị thật đặc biệt, trong trà lúc đó có vị chát, vị đắng cuả tim sen, khổ qua. Hoa sen cắm vào lọ chưng bày trên bàn thờ lâu tàn hơn các loài hoa khác. Hạt sen nấu chè thật bùi, hoặc hầm các món ăn, hạt sen còn làm bánh mứt. Thân non làm gỏi ngó sen, lá sen dùng gói hàng. Hầu như sen không bỏ phí đi một thứ gì mà trời đã ban tặng. Sen là loại thực phẩm vừa ngon, vừa đắt, tận dụng, tiện dụng và hiếm quý. Việt Câu Tiễn dâng nàng Tây Thi, cô gái nước Việt sắc nước hương trời, đẹp tuyệt trần sang Tàu triều cống Ngô Phù Sai thâm độc kinh khủng, mục đích làm cho Ngô Vương say mê đắm đuối Tây Thi; khi hoa sen cùng người đẹp Tây Thi xuất thân đến xứ người, thì dân Đế Đô ngàn năm cổ kính đất Thần Kinh càng yêu thích, luyến thương hoài nhớ Tây Thi, nên họ ưa trồng nhiều sen hơn. Thì phải!?
Hoà sững sờ nhưng mà vui mừng bỏ quyển sách xuống nệm cỏ xanh, hỏi Đan:
- Ồ. Chào anh. Anh đến… có việc gì gấp không? Anh!
Đan lắc đầu, anh hóm hỉnh mỉm cười không đáp, anh ngồi xuống bên cạnh Hoà, Đan lấy gói Pallall ra gài điếu thuốc lá lên môi, mồi lửa, Đan chỉ ghiền hút thuốc lá không đầu lọc và uống cà phê đen đậm không đường mà! Anh nheo mắt thở ngụm khói nhỏ, khuôn mặt trầm tư nén bớt vẻ khắc khổ, màu đen trên mái tóc pha màu khói lam, đôi mắt Đan hai mí to đẹp, sáng long lanh nép dưới hàng mi dài dày cong vút rung nhè nhẹ. Vì cặp mắt hai mí to đẹp ấy, mà lần đầu tiên vừa trông thấy anh, Hòa tưởng anh là "lai người Ấn Độ".
Hoà thắc mắc nhìn Đan mỉm cười, dò hỏi:
- Sao anh biết em ở đây, mà tìm thấy vậy?
- Nơi thanh vắng thế nầy hợp với em. Cũng như chỉ có Hoà, mới quyến rũ bước chân hồ hải của anh thôi.
Đan mỉm cười, nghiêng đầu ung dung ca nho nhỏ: (…) Thư của lính không xanh màu trời như mơ ước đâu em. Thư của lính không thơm nồng hương, không nét hoa đa tình. Thư của lính ba lô làm bàn nên nét chữ không ngay. Nhưng thư của lính ghi giữa rừng cây khi nhớ em thật đầy. (1)
Vẻ thanh lịch của Đan, có thể nói toát ra từ cử chỉ, dáng dấp ung dung, thư thái, vô hình trung tác động đến Hoà. Tim Hoà bỗng nhiên đập rộn ràng trong lồng ngực, vui vui, say say, và mơ mơ. Đan cầm quyển sách của Hoà đang đọc lên. Vô tình phong thư Hoà viết chưa kịp gởi cho Thắng, rơi xuống nệm cỏ giưã hai người. Có một vài giây, trái tim Hoà co xiết cuồng quay dường như ngừng đập. Hoà e dè dõi mắt liếc nhìn từng cử chỉ Đan thế nào, hầu xác định mối liên lạc tương lai, giữa Hoà và..."ba anh bạn, (bạn đúng nghĩa): Phú. Thắng, & Đan". Hoà ấp úng:
- Anh nầy… có nghĩa là anh... anh trai… của Hoà…
Đan nhìn phong thư ghi KBC, anh nheo nheo mắt, mỉm mỉm, cười cười, hóm hỉnh rất dễ... ghét:
- Lính kèn hả? Hay là lính kiểng?
- O… Ô!... Em không hiểu anh muốn nói gì?
- ...
- Vả lại em hỏi điều nầy, anh đừng trợn mắt lên à nha "lính kèn, lính kiểng" là thế nào, anh ha?
- À, là lính thành phố thổi vào tim em bản tình ca muôn thuở. Là lính cảnh, đưa em đi dạo phố phường trước sự chiêm ngưỡng mến phục của mọi người. Đó em!
- Ơ... Cái anh nầy.
- Coi em kìa: sao em bẽn lẽn, rụt rè, ngập ngừng khiếp vậy?
- Anh không làm việc sao, lại đến nơi nầy?
- Làm gì nỗi bây giờ? Em!
- Vậy sao?
- Anh buồn và nhớ... lạ lùng.
Tất cả quá khứ thoáng chốc trở về như tia chớp sáng lòa làm choáng ngợp đầu óc Hoà. Chân trời nầy sẽ trở lại rạng rỡ vui tươi, mời mọc, chào đón; Hay thê thảm buồn tênh hơn? Em biết rằng: Tình yêu thật kỳ diệu, nó đang mang hương nồng mới đến. Và, có thể xóa nhòa đi tất cả dĩ vãng ưu phiền lui xa. Hoà chợt nhớ đến chùm hoa “Forget Me Not” màu tím nhạt âm thầm rụt rè khoe sắc trước mùa xuân xưa cũ. “Ai đó” đã cài đoá hoa bẽn lẽn lên mái tóc em?. “Anh ta” nói câu gì ấy nhỉ? Hoà quên bẵng, quên phứt theo tháng ngày mệt nhọc buồn bã cơ khổ niềm nhớ bâng khuâng, lao đao theo chiến cuộc nơi chốn tha phương, ở xứ lạ quê người, rồi sao?
Hai người nhìn nhau không chớp mắt. Bỗng Hoà phì cười. Tiếng cười trong veo như mạch suối rừng hoang dại. Đan khẽ mỉm cười, lắc đầu nhè nhẹ, anh kín đáo thở dài. Dụi tắt điếu thuốc trên thân cây, rồi vứt đi. Đan nói:
- Em còn trẻ con không chịu được. Anh nói anh buồn, anh nhớ... Mà em cười ngạo anh. Hở?
- . . .
- Ngày đầu tiên, khi anh lội qua sông Nghĩa Phú, là anh mong ước làm quen với em. Em còn nhớ không?
Hoà nhớ “anh lính ấy” vô cùng. Nhớ đến nỗi em e dè cúi mặt xuống, vì bẽn lẽn, thẹn thùng, bối rối. Anh Đan xoay Hiền Hoà như xoay dế thế kia, Hoà không bối rối sao được chứ. Bởi vì, điều êm ái mới lạ đã xảy ra, rộn ràng mở hội trong trái tim muốn bừng lên hơi thở ngất ngây, say nồng lẫn dịu ngọt, trìu mến lạ thường.
- Bây giờ cũng vậy. Có khác chăng là ngày ấy anh lội qua sông sâu nước lạnh, dò tìm... Giờ đây, anh băng rừng vượt dốc, để đến bên Hoà. Anh sẵn sàng trả giá cao, để được sống giờ phút êm dịu, ngọt ngào, thi vị, mà anh đã chọn. Em có hiểu không. Hở em?
- . . .
- Em... Hoà thấy thế nào?
- Dạ... Chỉ sợ em không có diễm phúc đạt được ước mơ. Làm sao em biết được, ước mơ nầy sẽ có thật, đến mức độ nào... Anh à.
- Vấn đề là còn tùy... ở em đó.
Khu rừng bảng lảng ánh hoàng hôn. Gió thì thào trên đầu ngọn cây phong, như ươm vàng dưới ánh chiều nhợt nhạt buông lơi. Từng bè mây xám đục chen lẫn màu huỳnh tía, rồi ngả sang màu hoàng hôn ven đêm. Bầu trời lấp lánh vì sao hôm và những vì sao lác đác trong cảnh hoang tàn còn tươi nguyên dấu vết. Có một cái gì rờn rợn, lành lạnh, lồ lộ, ơn ớn vàng phai trên bình nguyên đang in lằn đạn tai biến. Hai người thu xếp túi xách, về phố nhỏ ăn cơm. Ráng chiều theo dòng men bia 33 rót vào lòng ly của anh. Hôm nay Đan có vẻ ưu tư hơn mọi ngày. Thỉnh thoảng vầng trán rộng in nếp nhăn. Hoà bắt gặp nhiều lần anh kín đáo thở dài nhè nhẹ. Hoà dè dặt liếc liếc nhìn Đan dò hỏi:
- Trông anh có vẻ buồn?
- Một vài tuần nữa thì chúng ta chia tay. Không biết bao giờ mới gặp lại. Anh muốn xin đổi về hậu cứ, không đi tác chiến nữa... để được gần em.
Hoà không biết trả lời sao cho phải, chỉ lặng lẽ nhìn Đan trìu mến, trên môi Hoà nở nụ cười nguyên vẹn tình nồng. Đan dè dặt xin Hoà tấm ảnh. Hoà được anh tặng lại hai tấm ảnh, Đan kèm theo một phong thư dày, (mà anh đã viết sẵn từ hồi nào không rõ):
- Lát nữa về trong Đoàn, em hãy đọc nhé.
- Không. Em đọc ngay... bi giờ kia.
Tính mở ra đọc thật, nhưng em thấy mặt Đan đỏ bừng, như người uống rượu quá say. Cô quân nhân binh nhì, lính mới tò te vừa nhập ngũ, thấy thương thương anh sĩ quan từng trải, nên Hoà không nở trêu phá anh. Hoà tủm tỉm cười thầm nghĩ: [Một anh chàng phong trần, dũng cảm xông pha ngoài chiến trường, không hề sợ súng đạn "diệt" giữa chốn giang đầu, mà chỉ sợ con muỗi Anopheles (như em) đốt cho bị sốt rét rừng, mà sinh bệnh "tương tư", thì khốn!]. Hoà cất thư Đan vào quyển sách, nơi đã có phong thư Hoà định gởi đi cho bạn.
Ngồi đối diện với Hoà, Đan chống một tay lên cằm, anh kín đáo nhìn Hoà nói:
- Em hãy đọc thư anh một lần. Anh mong chúng mình sẽ mang đến cho nhau niềm vui tràn ngập…
- Em biết nói gì bây giờ?
- Anh không muốn em nói gì cả, khi em chưa đọc thư anh.
Hoà nhìn rõ đâu đây trong quá khứ xa xôi nhạt nhòa niềm hạnh phúc, đau khổ, buồn rầu nào, qua bóng dáng “người xưa” lung linh trong khói thuốc vờn bay tản mạn vào không trung. Tuy buổi chiều đầu mùa xuân nhưng không khí cuối đông còn vương sót lại trên đầu cây ngọn cỏ, nên nắng yếu ớt chiếu xiên, hắt lên tường hai cái bóng cuả Hoà và Đan mờ mờ, chập chờn rung rinh, nhúc nhích. Hoà bỗng thấy lòng trào dâng lên nỗi buồn lâng lâng, man mác, lẫn dịu cảm ngọt ngào. Bởi tại đâu? Hay tại tiếng tơ lòng băn khoăn, xao xuyến, vấn vương do dự chút hạnh phúc từ những con sóng xô về, xếp lớp lăn tăn uốn lên uốn xuống, cùng con nước chảy trên giòng đời dạt dào giao động theo từng phím tơ rung?
Trở về phòng, chưa kịp thay quần áo, Hoà vội vàng ngồi xuống ghế bố, tay run hơn bao lần khi mở thư bạn ra đọc. Hai bàn tay Hoà lạnh toát ra mồ hôi. Trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, toàn thân em nóng ran, dường như bị lửa đốt. Hiền Hoà đọc đi đọc lại lá thư màu xanh, có nét chữ nghiêng nghiêng, đều đặn rõ ràng và khá đẹp của Đan. Trong căn phòng ngủ vắng lạnh, em đi đi lại lại nhiều lần. Cuối cùng Hoà ngồi phịch xuống ghế bố, nhắm mắt hồi lâu. Có lẽ cánh thư đầy ắp ân tình trìu mến của Đan vừa qua, là cả một sức mạnh đích thực... làm cán cân tình cảm nghiêng hẳn về một phía, mà trước đó Hoà do dự giữa ngả ba đường: Phú. Đan. Thắng.
Hoà bối rối, băn khoăn, ray rứt giữa ba hình ảnh đó thật. Nói rằng em "có số đào hoa". Có đúng không!? Nhưng lúc nầy Hoà như cánh hoa rừng vừa chớm nở, không nhiều thì ít, vẫn có hương vị mùa xuân đằm thắm ngọt ngào, quyến rũ, chân thật, dịu êm, mà ai ai cũng trải qua một vài lần: trong thời kỳ mới chớm lớn khôn. Không sững sờ run rẩy sao được! Khi chính Đan viết thư tỏ tình như thế nầy: ... & ... "Nếu Hiền Hoà đồng ý, không từ chối, thì anh về phép vào tháng tới. Anh sẽ bàn tính cùng gia đình xin cưới hỏi Hoà trong dịp Tết năm nay. Em à. Chúng ta sẽ là: Vũng Nắng Ươm Tình nghen:
Vũng nắng mây vàng hanh.
Đan trong biển nước xanh.
Tơ trời bay lác đác.
Cành lá reo dịu dàng.
Chiều nhớ thương mơ màng.
Hoàng hôn ươm hồng hơn.
Ráng hà gieo bảng lảng.
Chiếu xuống bàn chân son.
Da trời áo xanh nhạt.
Chắp tay xin nguyện cầu.
Hai ta chung làm một.
Xây cuộc tình bền lâu.
Dẫu mai sau bạc đầu.
Mình thủy chung trước sau.
Cánh tơ trời có mỏi.
Dù thời gian qua mau.
Tình yêu lên tiếng gọi.
Chiều lặng yên nơi nơi.
Thời gian ta vẫn đợi.
Khải hoàn ca tuyệt vời… (2)
Ôi! Thật sự như thế sao? Hoà như con chim bị thương nhốt trong lồng, bỗng nhiên được trả tự do, đâm ra choáng váng ngỡ ngàng, lúng túng, rụt rè do dự nhìn lại ô cửa quá khứ. Hoà quên mình có đôi cánh tung bay, tự do giữa biển trời lồng lộng! Cách xử thế khác nhau của mỗi một người trai đoan chính thân quen, họ đã cho đời sống và tình yêu của Hoà hạnh phúc ít hay nhiều. Hoà đã sống trong âu lo, run sợ, đau khổ do chiến tranh tàn khốc, chết chóc gần kề miệng vực giữa hai lằn đạn diệt vong. Nay Hiền Hoà nhận nơi Đan nụ cười ấm dịu, tha thiết, thân mật, tình yêu đằm thắm, ngọt ngào, êm ái, ngất ngây. Dù giữa Đan và Hoà hề chưa có một lần tay nắm nhẹ bàn tay ân tình trìu mến. Đan chưa hề hôn lên mái tóc phiêu bồng gợn sóng của Hiền Hoà. Nhưng... Hoà hạnh phúc xiết bao!
Mùa xuân nơi đây không nắng gắt oi nồng từng đợt gió chiều thoảng nhẹ, gợi lên trong lòng Hoà nhiều nhớ nhớ. Thương thương. Mến mến. Rưng rưng. Say say dấu tình hoang dại… Hoà nghĩ nhiều đến Đan, và cảm thấy lòng trầm lắng xuống nỗi xúc động dịu êm, ngọt ngào trong bình yên, đỡ quạnh hiu hay buồn vu vơ biết mấy!
* * *
Đan lái chiếc xe jeep dã chiến bạc phếch bụi đỏ đường hành quân chạy chầm chậm, trên quốc lộ 24B ra một bãi biển cách Quảng Ngãi độ chừng 15 km, thuộc vùng Cổ Lũy thôn. Xe lùa bụi đất mù bay dưới hàng thùy dương lộng gió làm nghiêng ngã lá cành. Ba anh lính ngồi đằng sau ghế quay lưng lại phía Hoà, bá vai vít cổ nhau khoái chí vui vẻ cười to. Đại dương bao la rì rào gió biển. Đường thiên lý dường như ở tận chân trời quang rạng những viền chỉ bạc lóng lánh, ngời sáng tít dặm ngàn hải lý. Nắng chiều hây hây thoi thóp và phe phẩy, nhè nhẹ rơi xuống mặt biển hờ hững. Biển ngủ quên trong niềm thống khổ, trên bao mái nhà ưu phiền đớn nghèo nơi quê hương.
Họ xuống xe, nhàn hạ tản bộ trên bãi cát mịn, độ dốc thoải, phía sau lưng là rừng dương bạt ngàn xanh thẳm. Các anh chọn tảng đá nâu vàng nhô mình ra góc biển. Phía xa, làng chài với những tấm lưới Đăng, lưới Rút, lưới Rồng, lưới Rê, lưới Rẽo, lưới Văng, phơi chằng chịt trên bãi cát vàng. Thấp thoáng xa xa có dăm bảy ụ muối trắng, mấy ngư dân đang lúp xúp làm việc: “Chồng chài. Vợ lưới. Con câu. Thằng rể đóng đáy. Con dâu đi mò”. Bức tranh đồng quê hiền hoà lặng lẽ chất phác, quả là tuyệt vời an phận, mà vui.
Dưới bãi cát vàng óng, các bạn đang chạy nhảy, nô đùa bơi lội dưới sóng nước. Đan bóc quả cam, tách ra từng múi rồi đưa cho Hoà. Hoà lí nhí nói lời cám ơn, e dè nhón lấy múi cam. Làm như sợ đụng tay chàng trai mà cô em đã phải lòng. Một cảm giác thật êm đềm ấm áp gợn lăn tăn trong lòng anh. Đan nghĩ mãi không ra, quả thật anh ngạc nhiên về chính mình: Anh đã từng trải chuyện yêu đương giữa trai và gái thuở xưa, chứ nào phải anh yêu Hoà là người tình đầu đâu, mà mình vẫn ngại? Tại sao một anh lính phong trần gan lì dũng cảm như Đan, ngồi bên người đẹp cũng có cử chỉ rụt rè, chết nhát, khi diện kiến cùng Hoà? Hay có lẽ tại vì Hoà quá bẽn lẽn, thơ ngây, và xinh đẹp nét tinh khôi, khiến mình e ngại!? Mỉm cười ý nhị, anh lặng nhìn vóc dáng đan thanh của Hoà, Đan đằm thắm nói:
- Em có chịu về ở Đà Nẵng, chờ đợi anh về thưa chuyện chúng mình với ba me anh không em?
Cúi đầu gật nhẹ mấy cái, Hoà chịu, chịu đến nỗi hai má hồng thắm hây hây như nhấp men say. Bóng dáng thon gọn, nhưng dường như tâm Hoà chứa đựng cả một lòng đại dương gào sóng xao động mạnh. Mắt Hoà ánh lên tia hy vọng mừng rỡ, nụ cười xinh tươi làm ngời sáng khuôn mặt, nhưng em áy náy:
- Có điều… sự mong ước và thành tựu, là hai việc khác nhau. Anh Đan à.
- Anh biết. Anh nói vấn đề là... còn tuỳ ở em thôi.
- Mai em xin đi lên Tà Noát cho anh coi. Tùy em mà.
- Bắt đền anh cái gì cũng được. Nhưng cho anh xin. Em đừng đi đâu hết. Em về nhà, chờ anh đôi ba tháng nhe.
- Không. Em cứ đi.
- Chà. Em tôi cứng đầu, lì lợm ghê à nha. Anh sợ em rồi đó.
Biết nói thế nào cho trung thực với lòng Hoà nhỉ! Khi ánh mắt anh thiết tha, nụ cười mời mọc, giọng nói ngọt ngào đầy ắp ân tình, qua cung cách Đan ung dung, điềm đạm, đứng đắn và chân thật đến vậy! Có phải cư xử như thế là anh đang tỏ tình không? Nhưng Đan chẳng làm gì hết. Lạ thật! Sao mà anh ấy đứng đắn quá đi, khiến Hoà cứ tưởng là anh ấy nhút nhát không tha thiết mấy chuyện yêu thương. Anh lính chiến chỉ nói đùa giỡn ngoài miệng cho vui mà thôi. Nào ngờ bây giờ đúng là chuyện thật.
Ngập ngừng do dự, Đan mở lời:
- Còn hai ngày nữa là mình chia tay. Việc anh ngỏ ý trước đó... là muốn em có thời gian suy nghĩ, trước khi quyết định việc hôn nhân. Hôm nay, em có thể cho anh biết, để anh liệu, rồi anh sẽ về thưa với ba me vào dịp anh nghỉ phép sắp đến không em?
- Anh thấy ngôi nhà lai xinh đẹp có tường cao, rào chắn kỹ càng, bên kia đường chứ? Gần kia là căn nhà đất mái tranh xiêu vẹo. Giữa hai nhà, có con đường tráng nhựa rộng thênh thang. Nhà ngói không thể xích lại, ở cạnh chung nhà tranh. Đan à. Anh và Em, có thể bị ngăn cách bởi lý do giản dị, gần như vậy.
- Em có ý tưởng lạ lùng. Anh yêu em, và tin rằng: Ba me anh hoàn toàn không phản đối. Các cụ tôn trọng sự tự do lựa chọn của anh. Họ không môn đăng hộ đối, (mặc dù thuộc dòng dõi quý tộc). Anh chị, ba cô em gái, cậu em trai của anh, càng không phản đối. Hoà à.
- Em thấy khó khăn, chứ không giản dị như vậy đâu. Anh và em không cùng tôn giáo. Chắc là không... gia đình anh không chịu em đâu.
- Điều ấy anh bảo đảm: Không có gì rắc rối.
- Còn một việc nữa, em thấy không xứng với anh: Hẳn hai bác không thích có con dâu "xướng ca vô loài".
Đan dụi tắt điếu thuốc nửa ngọn không đầu lọc vào gốc cây, rồi vứt xuống cát. Anh hơi phật ý. Đổi tư thế ngồi đối diện với Hoà, nhìn thẳng Hoà, Đan nói:
- Ngày chúng mình gặp nhau trên Ô Chai, anh đã nói về việc đó thế nào. Em quên rồi ư? Em không nhớ gì ráo trọi lời anh nói ha? Em ưu phiền đặt nặng vấn đề ấy, khi anh tin yêu em. Hở? Tại sao Hoà?
- Anh là... Pháo-binh có cánh lá ngọc... giát vàng bay giữa trời. Em vươn tay ra đón anh. Nhưng, muộn mất rồi. Xin ngã mũ kính chào.
- Đừng đùa dai như vậy. Cưng. Đau khổ lắm. Em nói đàng hoàng cho anh nghe. Em nghĩ sao về đề nghị đó?
- Em băn khoăn là mình còn quá trẻ, liệu em có mang lại hạnh phúc cho anh? Cho chính mình đi đến bến bờ hạnh phúc dài lâu? Vả lại, em còn xin... lĩnh hội ý kiến của gia đình em nữa.
Câu chuyện tình tứ ở một góc đường thiên lý, về giấc mộng vàng bên dãy thùy dương rủ bóng kia reo vui men hạnh phúc, vừa hé mở đã phũ phàng đóng ập lại ngay, làm rung khẽ cánh buồm ước mơ chân thật, mê đắm trong lòng mỗi người. Hoà băn khoăn lo lắng. Băn khoăn thật sự. Mười bảy tuổi đầu, hai bàn tay trắng, ít kiến thức khiêm nhường, hạn hẹp. Cuộc sống là con số không vĩ đại, mà có gia đình? Mỉa mai làm sao!
Phần Đan, anh muốn tiến tới việc hôn nhân, lẽ là anh yêu Hiền Hoà chân thành, Đan mong Hoà sống an ổn bình lặng, anh có quyền lo sợ, săn sóc em về mọi mặt. Anh có đầy đủ mọi yếu tố, dồi dào điều kiện thuận tiện... để xây dựng một gia đình hạnh phúc thật sự.
Cảm động vô cùng.
***
(1) “Tình Thư cuả Lính”: Trần Thiện Thanh
(2) Thơ Tình Hoài Hương
***
Tình Hoài Hương
Comment