Noel Ơi! Ôi là buồn!!!
Noel Ơi... Ôi là buồn!!!
(gợi nhớ sau chuyến viễn hành 12-2015)
***
Vài tháng sau ngày Hoàng Phương Nam & Thương Mười đính ước, và sau đêm Nam ở lại trên phòng riêng của Mười, hai người vẫn vô-tư-lự và sạch trong với nhau, không hề có một gợn đục tình cảm nào. Mừng vui thay! Thì… hôm nay, do cùng chung đường về, Thu Hồng mời Mười ghé đến nhà cô ăn chè đậu ván (món ăn Mười thích nhất). Ngồi dưới bếp, hai đứa ăn uống, chuyện trò vui vẻ xong, Mười vào phòng tắm rửa mặt. Gió lộng thổi cánh cửa đánh bật ra, nên Mười đến bên cửa sổ, vói tay định kéo cánh cửa vào.
Bỗng nàng giật nẩy người, lùi hẳn nép người vô bóng tối, thập thò lấp ló nhìn qua bên khách sạn Mimosa. Phương Nam! Trời ơi! Phải! chàng ở trần, khăn tắm vắt vai, Nam đang tựa bên cửa sổ hút thuốc lá. Sau cửa sổ là người đàn bà xoã mái tóc rối, cô ả kêu réo cười cợt, eo éo chớt nhã gọi Nam. Nam khuất vào một bên vách, để lộ ra giường nệm xô lệch, gối rơi xuống sàn nhà, cạnh bộ quần áo của chàng (mà tuần trước Mười đã giặt ủi cẩn thận). Tiếng người đàn bà bỗng gào rú lên, chen lẫn tiếng nước chảy trong phòng tắm lơi lả.
Thương Mười vẫn tự hào là người đẹp chưa bao giờ bị tình phụ, để nếm mùi đau khổ, cho biết đời. Người con gái diễm kiều rất thông minh, khôn ngoan, thùy mị nết na nầy luôn luôn có những “cây tình si” ao ước làm người bạn đời, thiết tha, trìu mến yêu thương cô. Thế nên, Mười vẫn hồn nhiên với tình yêu giữa Nam & Mười là thần thánh, sạch trong, mà cuộc đời tỏ ra ưu ái khoan dung, nuông chiều theo sở vọng riêng ta. Đến mức Mười chẳng lo lắng về tương lai, hạnh phúc, tình yêu sẽ vỗ cánh bay đi. Ngược lại, Mười rất bình yên, không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị phản bội.
Nào ngờ!... bây giờ sự thật đã phơi bày! Mười thấy lòng hẫng đi, điên cuồng, nhục nhã, xấu hổ, quay quắt. Giống như có vật gì bén nhọn, như cây mã tấu đâm vào trái tim, khiến trái tim và đầu óc nàng tan nát, vỡ vụn ra từng mãnh, bèo bọt xót xa vô ngần. Lòng Mười trĩu nặng đớn đau, dày vò, tủi thương thân, rã rời điếng lặng. Tình yêu như chiếc mặt nạ vừa rơi tuột qua kẽ tay! Đáng lẽ ra Nam không nên đưa ba má anh lên làm dạm ngỏ, đính ước, đám hỏi, đám… “khỉ gió mốc xì” gì cả. Giờ đây, ai ai cũng biết Mười là vị hôn thê của Nam. Trời ơi! Ba má anh ta đã mang quà sính hôn đến nhà, công nhận Mười là con dâu nhà họ "Đỗ, Lữ" làm gì sớm thế. Hở Trời!?
Khi Mười như con điên lò mò lê đôi guốc kêu xèn xẹt từng bước thấp bước cao trên đại lộ vắng hoe, bờ vai nàng khoát hờ chiếc áo lạnh xề xệ, kéo lết bết trên đường ướt mưa. Mười đi bộ về nhà dưới cơn mưa tầm tã, thì trên phòng riêng của mình đang sáng đèn. Mười găp chị Tuế ở cầu thang lầu, chị nói Nam đã đến nhà chờ Mười khá lâu. Mười mới đi khỏi căn phòng thân yêu nầy chỉ một ngày, một buổi chiều, và gần nửa đêm thẩn thờ lang thang đó đây, mà nay Mười tưởng chừng như mình xa vắng nơi đây cả đời người, vẫn chưa về đến đích gần nhất, (trong cuộc hành trình đi tìm hạnh phúc dường như vừa mất). Gặp Nam ở balcon, Mười không thể khóc, chỉ lạnh nhạt nói:
- Đừng đụng tới em. Chờ chút, em có chuyện cần nói với anh.
Chàng trìu mến nở nụ cười, nụ cười á thánh ngây thơ, lẽo đẽo theo nàng vào phòng, Nam bình thản lấy gói thuốc lá rồi quẹt diêm. Mười đi thay bộ quần áo ướt sũng nước, lòng những tưởng sau khi gặp chàng, Mười sẽ vồ xé Nam cho tan ra từng mãnh. Hoặc Mười tìm những lời nói cay độc để xỉ vả, đay nghiến, cằn nhằn Nam. Cũng có thể nàng lăn kềnh ra đất kêu gào, xé áo xé quần Nam khóc lóc thảm thiết vì ghen, (giống như xem trong phim ảnh). Chứ có ngờ đâu tuy lòng đau hơn bị dao cắt, mà mặt Mười cố làm ra vẻ tỉnh bơ, lạnh tanh thế nầy! Mười bước ra phòng tắm, kéo ghế ngồi đối diện:
- Có lẽ, không còn gì để nói với nhau nữa. Ta nên xa nhau đi là vừa.
- Lại định giở trò gì đây? Cưng!
- Không dám. Nam yêu em, chỉ chuốc thêm ưu phiền, bực bội. Chả ích lợi gì đâu.
- Kỳ quặc hết chỗ nói.
- Hẳn là anh chưa quên hỉ!
- Quên... sao được!
- Hừ!
- Em lộn xộn quá.
- Hồi xưa anh kể chuyện: một thằng “Tây Ban Nha” nọ, đã lừa bịp, phản bội vợ hắn. Sau đó hắn trở thành “Tây Bán Nhà”, bị điên, vì tiếc người tiếc của. Hỉ!?
- Ừa.
- Hồi chiều, anh rời khỏi Hotel Mimosa về đây, anh giống hệt thằng bán nhà kia. Anh đã trở thành hắn.
- Ớ… Á…
- Có gì đâu, tình cờ thôi à. Quả thật rất tình cờ đó, ông Trời mở mắt cho em thấy: từ chiếc khăn tắm sọc xanh đỏ anh vắt trên vai trần; đến cái mini robe màu đỏ tươi của người đàn bà kia, bả sung sướng hét to lên từng cơn thống khoái, cợt nhả nơi phòng tắm đó. Hẳn anh chưa quên hỉ! Nam nè, anh biết tính em; không phải là em chủ tâm đi rình mò, theo dõi, dò xét anh đâu nha. Em ngu sao cần gì đeo mặt nạ làm vậy. Quê lắm, thộn lắm!
Chàng trợn trừng mắt, kinh ngạc tột cùng bàng hoàng nhìn nàng. Có lẽ điều Mười vừa thốt ra, là một trong những chuyện quái ác, kinh dị hơn gáo dầu sôi bỏng tạt mạnh vào mặt nhau. Nóng bỏng. Lạnh lùng mà hết sức phũ phàng, đau đớn; đã để lại vết sẹo ghim trên trán Nam, khó phai. Mỗi lần Nam soi gương chải tóc, rửa mặt, nó vẫn là vết sẹo vô ý thức lột phăng cái mặt nạ trơ trẽn, trần trụi rơi tụt xuống, nó lạnh lẽo và vô trách nhiệm trong cuộc tình chung nầy, cũng nên?
Lẽ ra, Mười không nên thẳng thừng bốp chát quá vậy!? Mười đứng dậy, lấy chùm chìa khóa đến cửa phòng mở cửa, đi ra ngoài, rồi khóa trái lại. Trong lúc đó, Nam cứ tưởng nàng đi khóa cửa như mọi lần. Ở trong phòng ngẩn ngơ vài giây, Nam vội vàng nhảy đến cửa lớn, gạt tấm màn voan sang một bên, Nam gỏ gỏ vào cửa kính liên tục, mạnh và lớn đến nỗi Mười sợ anh chị Tuế ngủ dưới lầu nghe thấy. Lưỡng lự đôi phút, Mười đành quay bước lên bậc thang, nàng đút chìa khóa vào ổ, mở ra. Mặt Nam đỏ bừng vì giận, Nam xoay tay nắm giật cánh cửa mở tung ra, cơn gió canh khuya ào ào lùa vô phòng rất lạnh giá. Chàng kéo giật cánh tay Mười lôi vô phòng, đóng sập cửa lại, mạnh đến nỗi làm cánh cửa bung ra. Mười thản nhiên đến bên giường, rủ gối mền, cười gằn:
- Lãng chưa! Người đau khổ nhất cần được vỡ tung ra là em. Chứ cánh cửa nào có tội tình gì, mà anh hành hạ nó đau. Tội quá!
Chàng khóa cửa lại, cất dấu chìa khóa ở đâu đó, Nam thay bộ veston, vắt trên ghế dựa, (chàng mặc bộ pirama vẫn để lại đây phòng hờ, mỗi khi chàng đến nhà nô đùa với cháu), Nam cởi giày, rồi lặng lẽ úp mặt nằm lên giường, hai tay ôm lấy đầu, thở vắn thở dài. Trong khi Mười quay mặt vào vách, hai hàm răng nghiến chặt, lòng dặn lòng cương quyết không khóc lóc, không kêu la, không rên xiết, không van nài, không xin xỏ. Mười dặn lòng phải nhất định quên chuyện đau đớn đang phừng phừng dày xéo lên trái tim. Mình phải đoạn tuyệt với con người dã man tàn ác nầy.
- Thương Mười!
-. . .
- Em ơi, hãy cố gắng hiểu nguyên nhân của dữ kiện, đừng tìm hiểu sự kiện trước mắt, để rồi vội vàng kết luận. Sự việc xảy ra ít lâu nay, phần lớn do bạn bè thách thức, khiêu khích, cá độ anh, nhất là vì anh tự ái khi bạn bè thách đố anh. Họ nói: - “Anh chỉ là thằng hề trước mặt người đẹp, anh không cua được cô hoa khôi kia đâu”. Thế nên, anh đã... xác minh cho họ tận mắt chứng kiến vụ việc, như em thấy. Hồi xế chiều họ đã đến đây tạ lỗi cùng em. Chờ em không nỗi, họ vừa về. Anh xin lỗi em.
- Hừ… Không thể tưởng tượng ai đó nỡ… “bẽ cành bán rao”.
- . . .
Mười cười khẩy:
- Họ không nhào vô "bà đó", (bi giờ em không gọi Hà là cô, vì Hà đã trở thành đàn bà, không còn là con gái), họ chỉ ranh ma đứng ngoài khiêu khích anh, để anh hí hửng nhập cuộc. Họ vỗ tay hoan hô ai đây? Ấy, tình yêu là gì? khi anh dám đánh giá… cá độ cả tình yêu, tương lai và hạnh phúc, để đổi lấy hư danh hão huyền. Vì chút danh dự hay tự trọng “dỡm đời”, bồng bột của thằng con trai háo sắc và háu chiến. Chữ “yêu” bắt đầu từ chỗ dễ dàng trao đổi một lần… năm ba lần… khi đó có con cái, (dù không phải tác phẩm của anh chăng nữa, nhưng có bạn bè chứng kiến mà). Ừa, cũng vui ha.
- Làm gì có chuyện đó. Anh xin lỗi em.
- Anh có lỗi gì mà xin.
- Anh khẳng định trước em và bạn bè, anh không hề yêu cô... à à,... bà Hà ấy. Em nghe rõ nhé, anh không yêu ai cả, ngoại trừ anh yêu em. Em là tình yêu của anh.
- Lạ quá! Chờ đến lúc tình yêu giữa anh và em hoàn toàn tan vỡ, anh mới tỉnh ngộ chắc. Kể cũng lạ!
- Chuyện vớ vẩn xui xẻo qua đường mà em. Anh đã đạt đến đỉnh danh dự, xoa dịu lòng tự trọng, tự ái rồi, anh hứa chẳng bao giờ bị vấp ngã nữa.
- Anh biết là em rất yêu anh, em từ bỏ tất cả để có anh. Nhưng tại sao anh lại làm vậy? Gia đình em thấy anh với bà Hà nhiều lần, chính em và bạn bè cũng thấy. Ngồi trên xe lam em thấy anh chở Hà và Hoàng Hồng Anh đó. Họ nghĩ thế nào về chuyện nầy, hở anh?
- Anh với Hà, hay với Hồng Anh, chỉ đơn thuần là bạn.
- Hừ! Bạn gì mà ôm eo nhau, chở đi ngoài phố, thân mật như anh với em bi giờ. Ngộ ghê.
- Em nói nhiều, ồn quá.
- Nếu không thích ồn... Anh hoàn toàn tự do đi về nhà.
Thương Mười giận, nằm quay mặt vào sát tường, nàng nghiến chặt hai hàm răng, cho khỏi bật thành tiếng khóc. Chàng quay mặt ra ngoài hút thuốc liên miên. Thỉnh thoảng Nam thở dài thườn thượt. Thấy mà ghét. Khi điếu thuốc cuối cùng trong bao đã tàn, Nam xoay người trên nệm, nhẹ nhàng nâng tấm mền bông đắp lên ngực Mười. Nam vòng tay qua ôm Mười, chàng hôn lên tóc, lên má em, rồi nói:
- Đừng buồn vì chuyện nhỏ mà em. Em biết là anh rất yêu em. Ngoài em ra, trước em và sau em, anh không hề yêu ai. Anh nhắc lại: em không chỉ là người yêu, mà em chính là tình yêu duy nhất, là tình đầu cũng là tình cuối của anh. Muôn năm.
Mười nhắm nghiền mắt, bĩu môi không đáp vì nghe: “muôn năm” khiến nàng tức cười, nhưng Mười cố nín khe, không dám cười. Mãi lâu, chàng tiếp:
- Chính vì vậy, có lần anh dấu em vài chuyện, vì anh xét thấy nó không là cái đinh gì cả. Không cần thiết. Không quan trọng. Chuyện nhỏ mà em! Nói chung, anh chỉ yêu một mình em. Hãy tin tưởng nơi anh.
Nam vuốt má, tha thiết hôn lên môi Mười, ân cần nói:
- Anh xin lỗi, vì có điều không phải với em. Nhưng anh muốn khuyên em một điều: Hãy tin tưởng và nghe những gì anh nói: Anh yêu em nhiều kinh khủng! Anh không thể thiếu em.
Nghe những lời “đường mật tha thiết và hứa hẹn đầy ắp tình yêu”, khiến Mười quên hết mọi sự, quên Nam đã làm gì ở Hotel, quên hết… quên tuốt luốt! Chẳng hiểu tại sao Mười quá nhẹ dạ, lạc lòng, dễ dàng tha thứ cho Nam, tha một lỗi phản bội tình yêu trắng trợn như thế!? Mười ngúng nguẩy nguýt Nam một cái rõ dài, bắt chước nói:
- Anh nói nhiều, ồn quá!
Chàng cười say đắm ôm nàng vào lòng, môi tìm môi. Hơi thở dập dồn, nồng say, như quyện lấy hai thân thể. Mười quên giận, quên ghen ngay. Mười khe khẽ nói:
- Nam ơi! Hãy làm chồng em, đêm nay.
- Không được. Anh yêu em ngần ấy, đủ rồi.
- Anh chẳng yêu em.
- Chính vì yêu em kinh khủng, nên anh mới giữ gìn cho em đó. Mình để dành tuần trăng mật sau ngày cưới chứ em. Lo gì mà sợ mất. Đêm tân hôn thì em... chết mí anh.
- Vậy thì mình đi ngủ nghen anh. Chúc anh ngủ ngon.
- Từ hồi nhỏ đến giờ, anh quen ngủ một mình, không ngủ chung với ai, nhất là nếu ai ôm anh, thì coi như anh thức trắng đêm. Em đừng ôm anh nhe. Chúc em ngủ ngon.
- Dạ, hổng thèm ôm anh đâu.
Chàng hôn lên môi, lên má Mười, rồi nằm ngửa, mắt nhắm lại, hai tay vòng trước ngực, chỉ mươi phút sau, giấc ngủ an lành dễ dàng đã đến. Trong khi Mười nằm im, không dám nhúc nhích cục cựa, sợ quấy rầy Nam đang say giấc mộng đẹp. Hai người lại ở bên nhau đằm thắm nói chuyện gần đến sáng, như ngày tháng đong đưa sợi tơ nhện trên cành thông là đà, như đôi bạn chí thân, hồng nhan tri kỷ. Họ yêu nhau chân thành, say đắm, ngọt ngào và thanh cao: Vì hai tâm hồn đồng điệu, vì thấu hiểu hạnh phúc vô bờ. Chứ không vì thể xác hèn mọn. Đôi khi chàng chỉ âu yếm Mười qua môi hôn ngọt lịm tươi nguyên nét xuân thì, nương nhẹ. Tuyệt đối Nam không tìm cơ hội “chiếm đoạt tài sản quốc cấm quý giá cuả Mười”. Điều nầy khiến Mười suy nghĩ nhiều... Rất có thể đúng: Nam thật sự yêu Mười kinh khủng! Một tình yêu cao khiết, thánh thiện, nâng niu giữ gìn và trân trọng.
Nếu đêm hôm đó Mười trở thành vợ Nam, dù chưa chính thức làm lễ cưới, hay nói đúng ra chưa cột sợi dây xích hôn thú tròng vô cổ, mà Mười đã trở thành người đàn bà của Nam, thì giờ đây chắc sẽ không có sự việc đáng tiếc xảy ra. Mười quả quyết như thế, sau khi suy nghĩ nhiều tháng nhiều đêm ngày.
* * *
Suốt ngày lễ giáng sinh, Mười trông đứng trông ngồi, nhưng bóng dáng Nam vẫn bặt tăm, bặt tích. Các anh sinh viên ở cùng nhà trọ với Nam đã mời Thu Nhi, Vân, Đấu… đi chung vui. Mấy cô tới rủ Mười đến nhà họ dự party. Còn Nam dấu nhẹm, không hề nói với Mười việc nầy, cũng như không hề nhắc nhở Mười đi lễ Noel. Vì quá yêu chàng, Mười đâm ra mù quáng, quên cả tự trọng, nàng thay quần áo đẹp đi cùng bạn. Các anh ở chung nhà nhìn Mười bằng con mắt xót thương, ái ngại. Họ không thể nói những điều không mấy tốt về Nam, khiến chính họ cũng đau lòng thay. Họ im lặng và dè dặt. Nhìn những cử chỉ của bạn, Mười là cô gái thông minh đã hiểu, càng khiến Mười cảm thấy đắng cay, đau đớn tủi hờn hơn!
Biết Cầu đau ốm nặng nằm dưới lầu, mượn cớ đi thăm người đau, Mười ngồi riết trong phòng anh ấy, hai người nói đủ thứ chuyện vớ vẩn, Mười không đề cập về việc Cầu làm “nội-gián” cho bọn phản nước hoạt động kín ở trong bưng. Tuyệt nhiên Mười cũng không đề cập đến chuyện Nam. Tầng trên lầu nhạc dìu dặt bắt đầu rộn ràng cho buổi “bum” khá lâu, những cặp trai gái đã dìu nhau nhảy lộp cộp có khi rầm rầm trên đầu, rất ồn ào. Thế mà không hiểu sao Cầu chỉ mỉm cười nhìn lên, không hề than van. Mười cảm phục cho sự kiên trì chịu đựng nhẫn nhục của Cầu.
Vả chăng ngồi hoài cũng thấy kỳ, để Cầu nghỉ ngơi, nên Mười từ giã anh ta. Nàng trở lên lại trong phòng khách. Bất ngờ, Nghi hiện ra nơi khung cửa tối đèn. Nghi vui vẻ chào và dạy Mười mấy điệu nhảy. Nàng yếu kém trong chuyện “nhảy với nhót”, cứ bị dẫm lên chân Nghi hoài. Nghi kiên nhẫn dạy, cứ mỉm cười trêu Mười. Nghi thủ thỉ bên tai Mười:
- Anh thú nhận: mình vẫn yêu Mười câm lặng, mặc dù anh biết trái tim em đã thuộc về ai. Nay anh đã có “bồ”, nói rõ ràng là bồ bịch vui vui, chứ không phải người yêu, người tình!
Bất ngờ và lúng túng, Mười xiểng liểng suýt đo ván trên sàn nhảy. Thấy ngượng, nàng buông bạn ra, tới ngồi trên ghế xem các anh chị trình diễn “khiêu vũ thời trang”. Khoảng hơn mười một giờ khuya, Nam về. Nhìn nét mặt chàng, Mười biết chắc chắn là chàng đang tức giận, bất đồng, bực bội gì đó với "bà ta” vì cuộc đi chơi riêng không thú vị đã qua. Hình như có ai đã tàn nhẫn tháo chiếc mặt nạ rời ra, để lộ khuôn mặt Nam ủ dột, đầy buồn phiền trơ trẽn trước mặt Mười rồi! Có lẽ Nam không nghĩ Mười có mặt trong buổi party nầy, thế nên lúc bất ngờ gần như sửng sốt thấy Mười ngồi lù lù trong góc nhà, gần phòng ngủ của Nam, Nam tỏ ra khá lúng túng, hơi ngượng. Nam ngồi cạnh Mười mà thừ người ra khá lâu. Nhảy nhót là môn Nam thích nhất, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay chàng chẳng có hứng thú??? Nam chỉ ngồi ì xem các bạn nhảy đầm. Mười mở lời:
- Chào anh mới về.
- Chào em.
Một lúc sau chàng thì thầm bảo Mười vào phòng riêng. Quả thật Nam không ngờ Mười đến nhà hôm nay. Nam không hề báo tin cho Mười biết có mở cuộc vui nầy, nên Nam quên lững chuyện tấm ảnh của Mười do Nam thường chưng trên mặt tủ, bây giờ tấm ảnh đã bị úp mặt vào tường, (thay vào đó là tấm ảnh của Hà). Nam vội quay lưng lại, rất nhanh, chàng thò tay lấy khung ảnh của Hà dấu vô trong hộc tủ. Mười vờ không nhìn thấy cử chỉ ấy, nàng e ấp vén tà áo dài tím, ngồi trên nệm, lòng trũng xuống những cơn buồn trĩu nặng xót xa và tê tái, nàng thầm nghĩ: Đã muộn rồi, anh ơi!
Ôm hôn Mười như bao lần gặp gỡ, Nam thẩn thờ âu yếm nàng như người mất hồn, như kẻ mộng du, như khách phiêu bồng lỡ hẹn. Mười cảm nhận mật ngọt yêu thương thật sự mất rồi ở đầu môi tình phụ! Một lần nữa, đáng lẽ ra thừa cơ hội nầy, Mười nên tỏ ra là người vợ tương lai dễ thương, khôn ngoan khéo léo chìu chuộng, âu yếm, vuốt ve Nam, để giành lại người yêu dấu từ tay "con kia", mới phải. Nhưng nàng buồn nãn, đau đớn, khổ sở buông xuôi, mặc cho tình yêu vỗ cánh xa bay, kệ con thuyền tình muốn trôi giạt đi đâu, thì đi, đến đâu thì đến. Mười không thèm khát nâng niu và níu kéo nữa. Nói trắng ra, nàng cảm thấy chán ngấy lên tột đỉnh kinh khủng! Đó là mãnh tình-sầu đã trôi theo nụ hôn nhạt nhẽo nơi lần yêu cuối cùng.
Mười hai giờ kém mười lăm phút, tất cả đi lễ ở nhà thờ Domain De Marie. Gió lồng lộng thổi trên ngọn đồi cao, trời lạnh kinh khủng, cái lạnh tê buốt, xoáy vào thịt da, se sắt lòng người khiến ai nấy đều xuýt xoa rùng mình. Mười đăm đăm nhìn lên cung thánh, thì thầm lời cầu xin. Thật ra từ đáy lòng Mười bật lên tiếng rên xiết, than vãn, oán trách vô biên mọi vị thần linh đứng trên bục cao cúi nhìn, vừa lạnh, vừa im lìm, thờ ơ không chịu để tâm nhìn xuống kẻ phàm trần cơ-khổ, bỏ mặc Mười trong cơn đớn đau, khốn cùng thế nầy!?
* * *
Khi tán lá còn vương từng mảng tối, sương muối kéo từng bè, như chiếc sô tang mỏng tanh quấn trên đồi cỏ non. Rồi tấm màn mây màu lưu huỳnh trùm lên đỉnh đồi khu Domain dần dà hé mở, ánh mặt trời vươn lên, trở lại màu sắc rạng rỡ tự nhiên mỗi ngày. Cả vùng rộn lên tiếng thông reo vi vu triền miên. Tiếng chim hót líu lo từ trong thinh không im vắng. Buổi sáng tinh mơ của ngày lễ có ông già Noel đứng gác cửa nhà Nam (Santa Claus), (chữ Noel là tiếng Pháp, viết tắt từ chữ Emmanuel) mà Nam ưa nói "Merry Christmas" với bạn, cũng do từ tiếng Anh: Christ / ngắt chữ mass ra). Một mình Mười đứng vẩn vơ trước ngôi biệt thự nơi Nam cư ngụ. Bỗng nhiên Mười cảm thấy do dự, ngập ngừng, không muốn gõ cửa vào nhà Nam. Lỡ đằng sau cánh cửa phòng riêng, vô tình lại vén lên tấm màn đau xót quá thật: giữa Nam và Hà khắng khít mật thiết bên nhau như bao lần, thì sao!? thì… tan nát cõi lòng mình hơn. Mười ngập ngừng, e dè rón rén quay gót trở về nhà. Thật não nùng!
Ôi! Noel năm xưa, sao cả anh và em đều rộn ràng dấu ấn hoan ca, sao ngọt ngào, thắm thiết lạ thường, ríu rít trìu mến xiết đỗi! Thế sao Noel bây giờ không còn dư vị đắm say ngọt ngào trìu mến ngày cũ? Tình yêu bây giờ không còn tuyệt vời thuở trước? Bây giờ cũng là Noel rồi đó anh, sao anh nở lòng nào!? Mình đã nhẫn tâm tạt vào mặt nhau hũ mật đắng, nhuộm đen cuộc đời kinh khiếp thế sao đành? Vòm trời Cao Nguyên Lâm Viên lồng lộng, có gió lạnh sương mù vây kín núi, có tiếng thông reo vi vu rất nên thơ, đầy xao xuyến một thuở tôi mến yêu người. Giờ nầy hết mộng với mơ, hết quyến rũ rồi.
Bao đau khổ đã xảy ra trong những ngày kế tiếp. Mười sống trong ngọn lửa yêu mến, với lòng nhớ nhung không tắt. Mười hy sinh tất cả, sống trọn vẹn cho người chồng tương lai. Buồn một nỗi nàng không uốn lòng biết niềm nở “dẽo mồm, dẽo miệng” săn đón chăm sóc chàng, hầu kéo Nam trở về với mình. Mặc dù chàng vẫn ân cần, niềm nở; nhưng Mười tự bảo lòng: đó là sự giả dối tráo trở đáng nguyền rủa. Vô tình Mười đứng về hướng đối nghịch, đá hất Nam ra khỏi vòng ôm mê đắm, xua chàng đi về hẳn với kẻ tình địch bất cộng đái thiên rồi.
Mười đau đớn nhận thấy tự mình đã nhận chân được giá trị tình yêu hiện hữu, trước khi nó trở thành quá tệ. Đây chính là giờ phút Mười cần có nghị lực, kiên cường, quyết định dứt khoát mối tình say đắm nầy, chen lẫn nỗi niềm đắng cay, chua chát, buồn phiền, thách đố, chán nãn, và long trọng phủ định biện chứng tin yêu. Nỗi đớn đau (ghen tương và thù hận) làm Mười dại người. Mười trơ mắt nhìn cuộc đời trôi đi, (trong đó có chàng: đã dối trá, đả thương nàng). Ở đâu, nghe gì, thấy gì lòng cô em cũng lạnh lùng, trắc ẩn, ngờ vực, khinh dễ. Chính vì thế, Mười đã phá tan mối thâm giao với chàng từ gốc rễ. Mười nghĩ: sự ân cần nhã nhặn của chàng đối với mình; chỉ là phỉnh phờ, lừa dối. Thất vọng làm sao khi dòng đời tách rời hai người đi về hai hướng riêng biệt: gạt phăng Mười và Nam ra một bên, không có cục nam châm nào thu hút, quyến rũ lôi kéo hai người trở về nguyên thủy tình yêu trong vắt, thanh cao, thánh thiện, sáng ngần, xưa cũ... Ôi là buồn!!!
* * *
Tình Hoài Hương
Noel Ơi... Ôi là buồn!!!
(gợi nhớ sau chuyến viễn hành 12-2015)
***
Vài tháng sau ngày Hoàng Phương Nam & Thương Mười đính ước, và sau đêm Nam ở lại trên phòng riêng của Mười, hai người vẫn vô-tư-lự và sạch trong với nhau, không hề có một gợn đục tình cảm nào. Mừng vui thay! Thì… hôm nay, do cùng chung đường về, Thu Hồng mời Mười ghé đến nhà cô ăn chè đậu ván (món ăn Mười thích nhất). Ngồi dưới bếp, hai đứa ăn uống, chuyện trò vui vẻ xong, Mười vào phòng tắm rửa mặt. Gió lộng thổi cánh cửa đánh bật ra, nên Mười đến bên cửa sổ, vói tay định kéo cánh cửa vào.
Bỗng nàng giật nẩy người, lùi hẳn nép người vô bóng tối, thập thò lấp ló nhìn qua bên khách sạn Mimosa. Phương Nam! Trời ơi! Phải! chàng ở trần, khăn tắm vắt vai, Nam đang tựa bên cửa sổ hút thuốc lá. Sau cửa sổ là người đàn bà xoã mái tóc rối, cô ả kêu réo cười cợt, eo éo chớt nhã gọi Nam. Nam khuất vào một bên vách, để lộ ra giường nệm xô lệch, gối rơi xuống sàn nhà, cạnh bộ quần áo của chàng (mà tuần trước Mười đã giặt ủi cẩn thận). Tiếng người đàn bà bỗng gào rú lên, chen lẫn tiếng nước chảy trong phòng tắm lơi lả.
Thương Mười vẫn tự hào là người đẹp chưa bao giờ bị tình phụ, để nếm mùi đau khổ, cho biết đời. Người con gái diễm kiều rất thông minh, khôn ngoan, thùy mị nết na nầy luôn luôn có những “cây tình si” ao ước làm người bạn đời, thiết tha, trìu mến yêu thương cô. Thế nên, Mười vẫn hồn nhiên với tình yêu giữa Nam & Mười là thần thánh, sạch trong, mà cuộc đời tỏ ra ưu ái khoan dung, nuông chiều theo sở vọng riêng ta. Đến mức Mười chẳng lo lắng về tương lai, hạnh phúc, tình yêu sẽ vỗ cánh bay đi. Ngược lại, Mười rất bình yên, không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị phản bội.
Nào ngờ!... bây giờ sự thật đã phơi bày! Mười thấy lòng hẫng đi, điên cuồng, nhục nhã, xấu hổ, quay quắt. Giống như có vật gì bén nhọn, như cây mã tấu đâm vào trái tim, khiến trái tim và đầu óc nàng tan nát, vỡ vụn ra từng mãnh, bèo bọt xót xa vô ngần. Lòng Mười trĩu nặng đớn đau, dày vò, tủi thương thân, rã rời điếng lặng. Tình yêu như chiếc mặt nạ vừa rơi tuột qua kẽ tay! Đáng lẽ ra Nam không nên đưa ba má anh lên làm dạm ngỏ, đính ước, đám hỏi, đám… “khỉ gió mốc xì” gì cả. Giờ đây, ai ai cũng biết Mười là vị hôn thê của Nam. Trời ơi! Ba má anh ta đã mang quà sính hôn đến nhà, công nhận Mười là con dâu nhà họ "Đỗ, Lữ" làm gì sớm thế. Hở Trời!?
Khi Mười như con điên lò mò lê đôi guốc kêu xèn xẹt từng bước thấp bước cao trên đại lộ vắng hoe, bờ vai nàng khoát hờ chiếc áo lạnh xề xệ, kéo lết bết trên đường ướt mưa. Mười đi bộ về nhà dưới cơn mưa tầm tã, thì trên phòng riêng của mình đang sáng đèn. Mười găp chị Tuế ở cầu thang lầu, chị nói Nam đã đến nhà chờ Mười khá lâu. Mười mới đi khỏi căn phòng thân yêu nầy chỉ một ngày, một buổi chiều, và gần nửa đêm thẩn thờ lang thang đó đây, mà nay Mười tưởng chừng như mình xa vắng nơi đây cả đời người, vẫn chưa về đến đích gần nhất, (trong cuộc hành trình đi tìm hạnh phúc dường như vừa mất). Gặp Nam ở balcon, Mười không thể khóc, chỉ lạnh nhạt nói:
- Đừng đụng tới em. Chờ chút, em có chuyện cần nói với anh.
Chàng trìu mến nở nụ cười, nụ cười á thánh ngây thơ, lẽo đẽo theo nàng vào phòng, Nam bình thản lấy gói thuốc lá rồi quẹt diêm. Mười đi thay bộ quần áo ướt sũng nước, lòng những tưởng sau khi gặp chàng, Mười sẽ vồ xé Nam cho tan ra từng mãnh. Hoặc Mười tìm những lời nói cay độc để xỉ vả, đay nghiến, cằn nhằn Nam. Cũng có thể nàng lăn kềnh ra đất kêu gào, xé áo xé quần Nam khóc lóc thảm thiết vì ghen, (giống như xem trong phim ảnh). Chứ có ngờ đâu tuy lòng đau hơn bị dao cắt, mà mặt Mười cố làm ra vẻ tỉnh bơ, lạnh tanh thế nầy! Mười bước ra phòng tắm, kéo ghế ngồi đối diện:
- Có lẽ, không còn gì để nói với nhau nữa. Ta nên xa nhau đi là vừa.
- Lại định giở trò gì đây? Cưng!
- Không dám. Nam yêu em, chỉ chuốc thêm ưu phiền, bực bội. Chả ích lợi gì đâu.
- Kỳ quặc hết chỗ nói.
- Hẳn là anh chưa quên hỉ!
- Quên... sao được!
- Hừ!
- Em lộn xộn quá.
- Hồi xưa anh kể chuyện: một thằng “Tây Ban Nha” nọ, đã lừa bịp, phản bội vợ hắn. Sau đó hắn trở thành “Tây Bán Nhà”, bị điên, vì tiếc người tiếc của. Hỉ!?
- Ừa.
- Hồi chiều, anh rời khỏi Hotel Mimosa về đây, anh giống hệt thằng bán nhà kia. Anh đã trở thành hắn.
- Ớ… Á…
- Có gì đâu, tình cờ thôi à. Quả thật rất tình cờ đó, ông Trời mở mắt cho em thấy: từ chiếc khăn tắm sọc xanh đỏ anh vắt trên vai trần; đến cái mini robe màu đỏ tươi của người đàn bà kia, bả sung sướng hét to lên từng cơn thống khoái, cợt nhả nơi phòng tắm đó. Hẳn anh chưa quên hỉ! Nam nè, anh biết tính em; không phải là em chủ tâm đi rình mò, theo dõi, dò xét anh đâu nha. Em ngu sao cần gì đeo mặt nạ làm vậy. Quê lắm, thộn lắm!
Chàng trợn trừng mắt, kinh ngạc tột cùng bàng hoàng nhìn nàng. Có lẽ điều Mười vừa thốt ra, là một trong những chuyện quái ác, kinh dị hơn gáo dầu sôi bỏng tạt mạnh vào mặt nhau. Nóng bỏng. Lạnh lùng mà hết sức phũ phàng, đau đớn; đã để lại vết sẹo ghim trên trán Nam, khó phai. Mỗi lần Nam soi gương chải tóc, rửa mặt, nó vẫn là vết sẹo vô ý thức lột phăng cái mặt nạ trơ trẽn, trần trụi rơi tụt xuống, nó lạnh lẽo và vô trách nhiệm trong cuộc tình chung nầy, cũng nên?
Lẽ ra, Mười không nên thẳng thừng bốp chát quá vậy!? Mười đứng dậy, lấy chùm chìa khóa đến cửa phòng mở cửa, đi ra ngoài, rồi khóa trái lại. Trong lúc đó, Nam cứ tưởng nàng đi khóa cửa như mọi lần. Ở trong phòng ngẩn ngơ vài giây, Nam vội vàng nhảy đến cửa lớn, gạt tấm màn voan sang một bên, Nam gỏ gỏ vào cửa kính liên tục, mạnh và lớn đến nỗi Mười sợ anh chị Tuế ngủ dưới lầu nghe thấy. Lưỡng lự đôi phút, Mười đành quay bước lên bậc thang, nàng đút chìa khóa vào ổ, mở ra. Mặt Nam đỏ bừng vì giận, Nam xoay tay nắm giật cánh cửa mở tung ra, cơn gió canh khuya ào ào lùa vô phòng rất lạnh giá. Chàng kéo giật cánh tay Mười lôi vô phòng, đóng sập cửa lại, mạnh đến nỗi làm cánh cửa bung ra. Mười thản nhiên đến bên giường, rủ gối mền, cười gằn:
- Lãng chưa! Người đau khổ nhất cần được vỡ tung ra là em. Chứ cánh cửa nào có tội tình gì, mà anh hành hạ nó đau. Tội quá!
Chàng khóa cửa lại, cất dấu chìa khóa ở đâu đó, Nam thay bộ veston, vắt trên ghế dựa, (chàng mặc bộ pirama vẫn để lại đây phòng hờ, mỗi khi chàng đến nhà nô đùa với cháu), Nam cởi giày, rồi lặng lẽ úp mặt nằm lên giường, hai tay ôm lấy đầu, thở vắn thở dài. Trong khi Mười quay mặt vào vách, hai hàm răng nghiến chặt, lòng dặn lòng cương quyết không khóc lóc, không kêu la, không rên xiết, không van nài, không xin xỏ. Mười dặn lòng phải nhất định quên chuyện đau đớn đang phừng phừng dày xéo lên trái tim. Mình phải đoạn tuyệt với con người dã man tàn ác nầy.
- Thương Mười!
-. . .
- Em ơi, hãy cố gắng hiểu nguyên nhân của dữ kiện, đừng tìm hiểu sự kiện trước mắt, để rồi vội vàng kết luận. Sự việc xảy ra ít lâu nay, phần lớn do bạn bè thách thức, khiêu khích, cá độ anh, nhất là vì anh tự ái khi bạn bè thách đố anh. Họ nói: - “Anh chỉ là thằng hề trước mặt người đẹp, anh không cua được cô hoa khôi kia đâu”. Thế nên, anh đã... xác minh cho họ tận mắt chứng kiến vụ việc, như em thấy. Hồi xế chiều họ đã đến đây tạ lỗi cùng em. Chờ em không nỗi, họ vừa về. Anh xin lỗi em.
- Hừ… Không thể tưởng tượng ai đó nỡ… “bẽ cành bán rao”.
- . . .
Mười cười khẩy:
- Họ không nhào vô "bà đó", (bi giờ em không gọi Hà là cô, vì Hà đã trở thành đàn bà, không còn là con gái), họ chỉ ranh ma đứng ngoài khiêu khích anh, để anh hí hửng nhập cuộc. Họ vỗ tay hoan hô ai đây? Ấy, tình yêu là gì? khi anh dám đánh giá… cá độ cả tình yêu, tương lai và hạnh phúc, để đổi lấy hư danh hão huyền. Vì chút danh dự hay tự trọng “dỡm đời”, bồng bột của thằng con trai háo sắc và háu chiến. Chữ “yêu” bắt đầu từ chỗ dễ dàng trao đổi một lần… năm ba lần… khi đó có con cái, (dù không phải tác phẩm của anh chăng nữa, nhưng có bạn bè chứng kiến mà). Ừa, cũng vui ha.
- Làm gì có chuyện đó. Anh xin lỗi em.
- Anh có lỗi gì mà xin.
- Anh khẳng định trước em và bạn bè, anh không hề yêu cô... à à,... bà Hà ấy. Em nghe rõ nhé, anh không yêu ai cả, ngoại trừ anh yêu em. Em là tình yêu của anh.
- Lạ quá! Chờ đến lúc tình yêu giữa anh và em hoàn toàn tan vỡ, anh mới tỉnh ngộ chắc. Kể cũng lạ!
- Chuyện vớ vẩn xui xẻo qua đường mà em. Anh đã đạt đến đỉnh danh dự, xoa dịu lòng tự trọng, tự ái rồi, anh hứa chẳng bao giờ bị vấp ngã nữa.
- Anh biết là em rất yêu anh, em từ bỏ tất cả để có anh. Nhưng tại sao anh lại làm vậy? Gia đình em thấy anh với bà Hà nhiều lần, chính em và bạn bè cũng thấy. Ngồi trên xe lam em thấy anh chở Hà và Hoàng Hồng Anh đó. Họ nghĩ thế nào về chuyện nầy, hở anh?
- Anh với Hà, hay với Hồng Anh, chỉ đơn thuần là bạn.
- Hừ! Bạn gì mà ôm eo nhau, chở đi ngoài phố, thân mật như anh với em bi giờ. Ngộ ghê.
- Em nói nhiều, ồn quá.
- Nếu không thích ồn... Anh hoàn toàn tự do đi về nhà.
Thương Mười giận, nằm quay mặt vào sát tường, nàng nghiến chặt hai hàm răng, cho khỏi bật thành tiếng khóc. Chàng quay mặt ra ngoài hút thuốc liên miên. Thỉnh thoảng Nam thở dài thườn thượt. Thấy mà ghét. Khi điếu thuốc cuối cùng trong bao đã tàn, Nam xoay người trên nệm, nhẹ nhàng nâng tấm mền bông đắp lên ngực Mười. Nam vòng tay qua ôm Mười, chàng hôn lên tóc, lên má em, rồi nói:
- Đừng buồn vì chuyện nhỏ mà em. Em biết là anh rất yêu em. Ngoài em ra, trước em và sau em, anh không hề yêu ai. Anh nhắc lại: em không chỉ là người yêu, mà em chính là tình yêu duy nhất, là tình đầu cũng là tình cuối của anh. Muôn năm.
Mười nhắm nghiền mắt, bĩu môi không đáp vì nghe: “muôn năm” khiến nàng tức cười, nhưng Mười cố nín khe, không dám cười. Mãi lâu, chàng tiếp:
- Chính vì vậy, có lần anh dấu em vài chuyện, vì anh xét thấy nó không là cái đinh gì cả. Không cần thiết. Không quan trọng. Chuyện nhỏ mà em! Nói chung, anh chỉ yêu một mình em. Hãy tin tưởng nơi anh.
Nam vuốt má, tha thiết hôn lên môi Mười, ân cần nói:
- Anh xin lỗi, vì có điều không phải với em. Nhưng anh muốn khuyên em một điều: Hãy tin tưởng và nghe những gì anh nói: Anh yêu em nhiều kinh khủng! Anh không thể thiếu em.
Nghe những lời “đường mật tha thiết và hứa hẹn đầy ắp tình yêu”, khiến Mười quên hết mọi sự, quên Nam đã làm gì ở Hotel, quên hết… quên tuốt luốt! Chẳng hiểu tại sao Mười quá nhẹ dạ, lạc lòng, dễ dàng tha thứ cho Nam, tha một lỗi phản bội tình yêu trắng trợn như thế!? Mười ngúng nguẩy nguýt Nam một cái rõ dài, bắt chước nói:
- Anh nói nhiều, ồn quá!
Chàng cười say đắm ôm nàng vào lòng, môi tìm môi. Hơi thở dập dồn, nồng say, như quyện lấy hai thân thể. Mười quên giận, quên ghen ngay. Mười khe khẽ nói:
- Nam ơi! Hãy làm chồng em, đêm nay.
- Không được. Anh yêu em ngần ấy, đủ rồi.
- Anh chẳng yêu em.
- Chính vì yêu em kinh khủng, nên anh mới giữ gìn cho em đó. Mình để dành tuần trăng mật sau ngày cưới chứ em. Lo gì mà sợ mất. Đêm tân hôn thì em... chết mí anh.
- Vậy thì mình đi ngủ nghen anh. Chúc anh ngủ ngon.
- Từ hồi nhỏ đến giờ, anh quen ngủ một mình, không ngủ chung với ai, nhất là nếu ai ôm anh, thì coi như anh thức trắng đêm. Em đừng ôm anh nhe. Chúc em ngủ ngon.
- Dạ, hổng thèm ôm anh đâu.
Chàng hôn lên môi, lên má Mười, rồi nằm ngửa, mắt nhắm lại, hai tay vòng trước ngực, chỉ mươi phút sau, giấc ngủ an lành dễ dàng đã đến. Trong khi Mười nằm im, không dám nhúc nhích cục cựa, sợ quấy rầy Nam đang say giấc mộng đẹp. Hai người lại ở bên nhau đằm thắm nói chuyện gần đến sáng, như ngày tháng đong đưa sợi tơ nhện trên cành thông là đà, như đôi bạn chí thân, hồng nhan tri kỷ. Họ yêu nhau chân thành, say đắm, ngọt ngào và thanh cao: Vì hai tâm hồn đồng điệu, vì thấu hiểu hạnh phúc vô bờ. Chứ không vì thể xác hèn mọn. Đôi khi chàng chỉ âu yếm Mười qua môi hôn ngọt lịm tươi nguyên nét xuân thì, nương nhẹ. Tuyệt đối Nam không tìm cơ hội “chiếm đoạt tài sản quốc cấm quý giá cuả Mười”. Điều nầy khiến Mười suy nghĩ nhiều... Rất có thể đúng: Nam thật sự yêu Mười kinh khủng! Một tình yêu cao khiết, thánh thiện, nâng niu giữ gìn và trân trọng.
Nếu đêm hôm đó Mười trở thành vợ Nam, dù chưa chính thức làm lễ cưới, hay nói đúng ra chưa cột sợi dây xích hôn thú tròng vô cổ, mà Mười đã trở thành người đàn bà của Nam, thì giờ đây chắc sẽ không có sự việc đáng tiếc xảy ra. Mười quả quyết như thế, sau khi suy nghĩ nhiều tháng nhiều đêm ngày.
* * *
Suốt ngày lễ giáng sinh, Mười trông đứng trông ngồi, nhưng bóng dáng Nam vẫn bặt tăm, bặt tích. Các anh sinh viên ở cùng nhà trọ với Nam đã mời Thu Nhi, Vân, Đấu… đi chung vui. Mấy cô tới rủ Mười đến nhà họ dự party. Còn Nam dấu nhẹm, không hề nói với Mười việc nầy, cũng như không hề nhắc nhở Mười đi lễ Noel. Vì quá yêu chàng, Mười đâm ra mù quáng, quên cả tự trọng, nàng thay quần áo đẹp đi cùng bạn. Các anh ở chung nhà nhìn Mười bằng con mắt xót thương, ái ngại. Họ không thể nói những điều không mấy tốt về Nam, khiến chính họ cũng đau lòng thay. Họ im lặng và dè dặt. Nhìn những cử chỉ của bạn, Mười là cô gái thông minh đã hiểu, càng khiến Mười cảm thấy đắng cay, đau đớn tủi hờn hơn!
Biết Cầu đau ốm nặng nằm dưới lầu, mượn cớ đi thăm người đau, Mười ngồi riết trong phòng anh ấy, hai người nói đủ thứ chuyện vớ vẩn, Mười không đề cập về việc Cầu làm “nội-gián” cho bọn phản nước hoạt động kín ở trong bưng. Tuyệt nhiên Mười cũng không đề cập đến chuyện Nam. Tầng trên lầu nhạc dìu dặt bắt đầu rộn ràng cho buổi “bum” khá lâu, những cặp trai gái đã dìu nhau nhảy lộp cộp có khi rầm rầm trên đầu, rất ồn ào. Thế mà không hiểu sao Cầu chỉ mỉm cười nhìn lên, không hề than van. Mười cảm phục cho sự kiên trì chịu đựng nhẫn nhục của Cầu.
Vả chăng ngồi hoài cũng thấy kỳ, để Cầu nghỉ ngơi, nên Mười từ giã anh ta. Nàng trở lên lại trong phòng khách. Bất ngờ, Nghi hiện ra nơi khung cửa tối đèn. Nghi vui vẻ chào và dạy Mười mấy điệu nhảy. Nàng yếu kém trong chuyện “nhảy với nhót”, cứ bị dẫm lên chân Nghi hoài. Nghi kiên nhẫn dạy, cứ mỉm cười trêu Mười. Nghi thủ thỉ bên tai Mười:
- Anh thú nhận: mình vẫn yêu Mười câm lặng, mặc dù anh biết trái tim em đã thuộc về ai. Nay anh đã có “bồ”, nói rõ ràng là bồ bịch vui vui, chứ không phải người yêu, người tình!
Bất ngờ và lúng túng, Mười xiểng liểng suýt đo ván trên sàn nhảy. Thấy ngượng, nàng buông bạn ra, tới ngồi trên ghế xem các anh chị trình diễn “khiêu vũ thời trang”. Khoảng hơn mười một giờ khuya, Nam về. Nhìn nét mặt chàng, Mười biết chắc chắn là chàng đang tức giận, bất đồng, bực bội gì đó với "bà ta” vì cuộc đi chơi riêng không thú vị đã qua. Hình như có ai đã tàn nhẫn tháo chiếc mặt nạ rời ra, để lộ khuôn mặt Nam ủ dột, đầy buồn phiền trơ trẽn trước mặt Mười rồi! Có lẽ Nam không nghĩ Mười có mặt trong buổi party nầy, thế nên lúc bất ngờ gần như sửng sốt thấy Mười ngồi lù lù trong góc nhà, gần phòng ngủ của Nam, Nam tỏ ra khá lúng túng, hơi ngượng. Nam ngồi cạnh Mười mà thừ người ra khá lâu. Nhảy nhót là môn Nam thích nhất, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay chàng chẳng có hứng thú??? Nam chỉ ngồi ì xem các bạn nhảy đầm. Mười mở lời:
- Chào anh mới về.
- Chào em.
Một lúc sau chàng thì thầm bảo Mười vào phòng riêng. Quả thật Nam không ngờ Mười đến nhà hôm nay. Nam không hề báo tin cho Mười biết có mở cuộc vui nầy, nên Nam quên lững chuyện tấm ảnh của Mười do Nam thường chưng trên mặt tủ, bây giờ tấm ảnh đã bị úp mặt vào tường, (thay vào đó là tấm ảnh của Hà). Nam vội quay lưng lại, rất nhanh, chàng thò tay lấy khung ảnh của Hà dấu vô trong hộc tủ. Mười vờ không nhìn thấy cử chỉ ấy, nàng e ấp vén tà áo dài tím, ngồi trên nệm, lòng trũng xuống những cơn buồn trĩu nặng xót xa và tê tái, nàng thầm nghĩ: Đã muộn rồi, anh ơi!
Ôm hôn Mười như bao lần gặp gỡ, Nam thẩn thờ âu yếm nàng như người mất hồn, như kẻ mộng du, như khách phiêu bồng lỡ hẹn. Mười cảm nhận mật ngọt yêu thương thật sự mất rồi ở đầu môi tình phụ! Một lần nữa, đáng lẽ ra thừa cơ hội nầy, Mười nên tỏ ra là người vợ tương lai dễ thương, khôn ngoan khéo léo chìu chuộng, âu yếm, vuốt ve Nam, để giành lại người yêu dấu từ tay "con kia", mới phải. Nhưng nàng buồn nãn, đau đớn, khổ sở buông xuôi, mặc cho tình yêu vỗ cánh xa bay, kệ con thuyền tình muốn trôi giạt đi đâu, thì đi, đến đâu thì đến. Mười không thèm khát nâng niu và níu kéo nữa. Nói trắng ra, nàng cảm thấy chán ngấy lên tột đỉnh kinh khủng! Đó là mãnh tình-sầu đã trôi theo nụ hôn nhạt nhẽo nơi lần yêu cuối cùng.
Mười hai giờ kém mười lăm phút, tất cả đi lễ ở nhà thờ Domain De Marie. Gió lồng lộng thổi trên ngọn đồi cao, trời lạnh kinh khủng, cái lạnh tê buốt, xoáy vào thịt da, se sắt lòng người khiến ai nấy đều xuýt xoa rùng mình. Mười đăm đăm nhìn lên cung thánh, thì thầm lời cầu xin. Thật ra từ đáy lòng Mười bật lên tiếng rên xiết, than vãn, oán trách vô biên mọi vị thần linh đứng trên bục cao cúi nhìn, vừa lạnh, vừa im lìm, thờ ơ không chịu để tâm nhìn xuống kẻ phàm trần cơ-khổ, bỏ mặc Mười trong cơn đớn đau, khốn cùng thế nầy!?
* * *
Khi tán lá còn vương từng mảng tối, sương muối kéo từng bè, như chiếc sô tang mỏng tanh quấn trên đồi cỏ non. Rồi tấm màn mây màu lưu huỳnh trùm lên đỉnh đồi khu Domain dần dà hé mở, ánh mặt trời vươn lên, trở lại màu sắc rạng rỡ tự nhiên mỗi ngày. Cả vùng rộn lên tiếng thông reo vi vu triền miên. Tiếng chim hót líu lo từ trong thinh không im vắng. Buổi sáng tinh mơ của ngày lễ có ông già Noel đứng gác cửa nhà Nam (Santa Claus), (chữ Noel là tiếng Pháp, viết tắt từ chữ Emmanuel) mà Nam ưa nói "Merry Christmas" với bạn, cũng do từ tiếng Anh: Christ / ngắt chữ mass ra). Một mình Mười đứng vẩn vơ trước ngôi biệt thự nơi Nam cư ngụ. Bỗng nhiên Mười cảm thấy do dự, ngập ngừng, không muốn gõ cửa vào nhà Nam. Lỡ đằng sau cánh cửa phòng riêng, vô tình lại vén lên tấm màn đau xót quá thật: giữa Nam và Hà khắng khít mật thiết bên nhau như bao lần, thì sao!? thì… tan nát cõi lòng mình hơn. Mười ngập ngừng, e dè rón rén quay gót trở về nhà. Thật não nùng!
Ôi! Noel năm xưa, sao cả anh và em đều rộn ràng dấu ấn hoan ca, sao ngọt ngào, thắm thiết lạ thường, ríu rít trìu mến xiết đỗi! Thế sao Noel bây giờ không còn dư vị đắm say ngọt ngào trìu mến ngày cũ? Tình yêu bây giờ không còn tuyệt vời thuở trước? Bây giờ cũng là Noel rồi đó anh, sao anh nở lòng nào!? Mình đã nhẫn tâm tạt vào mặt nhau hũ mật đắng, nhuộm đen cuộc đời kinh khiếp thế sao đành? Vòm trời Cao Nguyên Lâm Viên lồng lộng, có gió lạnh sương mù vây kín núi, có tiếng thông reo vi vu rất nên thơ, đầy xao xuyến một thuở tôi mến yêu người. Giờ nầy hết mộng với mơ, hết quyến rũ rồi.
Bao đau khổ đã xảy ra trong những ngày kế tiếp. Mười sống trong ngọn lửa yêu mến, với lòng nhớ nhung không tắt. Mười hy sinh tất cả, sống trọn vẹn cho người chồng tương lai. Buồn một nỗi nàng không uốn lòng biết niềm nở “dẽo mồm, dẽo miệng” săn đón chăm sóc chàng, hầu kéo Nam trở về với mình. Mặc dù chàng vẫn ân cần, niềm nở; nhưng Mười tự bảo lòng: đó là sự giả dối tráo trở đáng nguyền rủa. Vô tình Mười đứng về hướng đối nghịch, đá hất Nam ra khỏi vòng ôm mê đắm, xua chàng đi về hẳn với kẻ tình địch bất cộng đái thiên rồi.
Mười đau đớn nhận thấy tự mình đã nhận chân được giá trị tình yêu hiện hữu, trước khi nó trở thành quá tệ. Đây chính là giờ phút Mười cần có nghị lực, kiên cường, quyết định dứt khoát mối tình say đắm nầy, chen lẫn nỗi niềm đắng cay, chua chát, buồn phiền, thách đố, chán nãn, và long trọng phủ định biện chứng tin yêu. Nỗi đớn đau (ghen tương và thù hận) làm Mười dại người. Mười trơ mắt nhìn cuộc đời trôi đi, (trong đó có chàng: đã dối trá, đả thương nàng). Ở đâu, nghe gì, thấy gì lòng cô em cũng lạnh lùng, trắc ẩn, ngờ vực, khinh dễ. Chính vì thế, Mười đã phá tan mối thâm giao với chàng từ gốc rễ. Mười nghĩ: sự ân cần nhã nhặn của chàng đối với mình; chỉ là phỉnh phờ, lừa dối. Thất vọng làm sao khi dòng đời tách rời hai người đi về hai hướng riêng biệt: gạt phăng Mười và Nam ra một bên, không có cục nam châm nào thu hút, quyến rũ lôi kéo hai người trở về nguyên thủy tình yêu trong vắt, thanh cao, thánh thiện, sáng ngần, xưa cũ... Ôi là buồn!!!
* * *
Tình Hoài Hương
Comment