Y Uyên tên thật Nguyễn Văn Uy, sinh ngày 6.8.1943 tại làng Dục Nội, quận Đông An, tỉnh Phúc Yên.
Năm 1954, theo gia đình vào Nam, định cư tại quận Gò Vấp (Sài gòn). Anh theo học trường Sư Phạm Sài Gòn, sau khi tốt nghiệp ra dạy học tại Tuy Hòa, Phú Yên.
Nhập ngũ khóa 27 trường Võ Bị Thủ Đức, mãn khóa, chuyển về đóng đồn ở Nora, Phan Thiết. Không bao lâu sau anh bỏ mình trong môt trận phục kích của VC bên một dòng suối gần chân núi Tà Lơn (Phan Thiết) ngày 8.2.1969.
Bắt đầu viết văn rất sớm lúc khoảng 15 tuổi nhưng tác phẩm đầu tay của Y Uyên, Một chỗ cho người tàn tật, chỉ xuất hiện vào năm 1960 trên Bách Khoa, một tạp chí chuyên về biên khảo dành chủ yếu cho giới trí thức ở miền Nam.
Trong những năm sau đó, ngoài Bách Khoa, Y Uyên còn cộng tác với nhiều tạp chí văn học, văn nghệ khác như Văn, Văn Uyển, Tân Văn…
Tuy mất sớm vào lúc mới có 29 tuổi đời nhưng Y Uyên đã để lại một văn nghiệp tương đối phong phú gồm 6 tuyển tập truyện ngắn và một truyện dài viết trong thời kỳ 1960-1968:
Tượng Đá Sườn Non (Thời Mới, 1966)
Bão Khô (Giao Điểm, 1966)
Quê Nhà (Trình Bày, 1967)
Ngựa Tía (truyện dài, Giao Điểm, 1967)
Đuốc Sậy (Văn Uyển, 1969)
Chiếc Xương Lá Mục (Tân Văn, 1971)
Có Loài Chim Lạ (Tân Văn, 1971)...
(nguồn http://giaocam.saigonline.com)
Comment