Bảy Viễn Thủ Lĩnh Bình Xuyên
Nguyên Hùng
Bảy Viễn Thủ Lĩnh Bình Xuyên
(Phần 52)Hai bản án
Tòa án Phân khu Duyên Hải làm to chuyện Tư Huỳnh.
Hai Ðại, Chính ủy Phân khu trong vai công tố viên lên án Tư Huỳnh là người của Bảy Viễn cài lại để lôi kéo cán bộ chỉ huy cấp trung đoàn và tiểu đoàn như Mười Lực, Bảy Môn trốn ra thành theo chân Bảy Viễn. Nhân dịp này Hai Ðại khuyên các Trung đoàn có bộ đội Bình Xuyên tháp ghép nên đề cao cảnh giác với các tay giang hồ còn kẹt lại trong khu.
Tư Huỳnh phát biểu trước vành móng ngựa:
- Tôi là dân giang hồ chính hiệu, nhưng đó là trước ngày Nam bộ kháng chiến. Từ khi theo cách mạng, Tư Huỳnh là cán bộ chỉ huy cấp tiểu đoàn, luôn luôn nêu gương dũng cảm, trước quân thù. Ra trận, bao giờ Tư Huỳnh cũng đứng thẳng lưng mà chỉ huy, vậy mà nay bị tố là đào ngũ theo Bảy Viễn ? Vô lý ! Người ta giao công tác về thành "địch vận" Bảy Viễn cho tôi, một công tác hết sức vô lý vì Tư Huỳnh là em út của Bảy Viễn, làm sao Tư Huỳnh nói mà Bảy Viễn nghe ? Huống chi Bảy Viễn nào có xa lạ gì cấp lãnh đạo Việt Minh...
Chánh án Năm Hà cắt lời Tư Huỳnh:
- Bị can chỉ được nói về việc lôi kéo Mười Lực và Bảy Môn theo Bảy Viễn.
Tư Huỳnh:
- Tôi nhìn nhận có chuyển lời của Bảy Viễn tới hai anh Mười Lực và Bảy Môn. Còn chuyện đi hay ở là chuyện riêng của hai anh ấy.
Trong phiên xử Tư Huỳnh có một đồng phạm, đó là Ba Bay.
Công tố viên hỏi:
- Anh Ba Bay, tại sao anh biết ba người tính chuyện về thành mà không khai báo ?
Ba Bay:
- Tình cờ tôi đi ngang qua nhà anh Mười Lực. Lúc đó ba anh đang nhậu. Tôi có nghe bàn chuyện đi hay ở, nhưng tôi cho đó là chuyện rượu nói chớ không phải ba anh ấy nói. Vì sao? Cả ba đều là đàn anh của tôi, là chỉ huy trung đoàn, tiểu đoàn chứ đâu phải trẻ con ! Tôi nghĩ là ba anh nói cho vui. Mà dù ba anh nói thật lòng thì đó là chuyện riêng của người ta.
Công tố viên:
- Biết mà không khai báo, kể như đồng lõa.
Ba Bay:
- Tôi ít học, không biết luật. Tôi chỉ nói trước tòa như thế này: Ba Bay là dân giang hồ, từng cho nhiều Việt gian "mò tôm" vào những ngày đầu kháng chiến. Tuy ít học nhưng tôi thù ghét nhất trong đời cái nghề làm điểm chỉ. Cho nên dù biết họ bàn bạc chuyện về thành theo Bảy Viễn, tôi vẫn giữ bí mật cho họ. Tùy tòa muốn phạt bao nhiêu cũng được !
Phiên tòa kết thúc nhanh với hai bản án: tử hình cho Tư Huỳnh và ba năm tù cho Ba Bay.
Tư Huỳnh chỉ cười lạt:
- Tội tôi làm tôi chịu. Xin tòa cho tôi một đặc ân: xin cho tôi tự xử.
Chánh án Năm Hà chưa có ý kiến thì công tố viên Hai Ðại nghiêm giọng:
- Không được ? Tử tội không xứng đáng hưởng đặc ân tự xử.
Vụ hành quyết diễn ra ngay sau đó tại hàng điều xã Phước An.
Chủ trương "lấy gai lể gai" "lấy độc trừ độc" của Hai Ðại ngay trận ra quân đầu tiên đã dẫn đến kết quả: Tư Huỳnh bị xử tử, Mười Lực và Bảy Môn bỏ bưng về thành.
Hai Ðại sau đó đưa thêm một số người nữa, trong đó có Năm Chàng và Bảy Rô, nhưng cả hai đều không "địch vận" nổi Bảy Viễn. Trái lại mạng sống cả hai còn bị đe dọa hằng ngày vì bọn Thái Hoàng Minh luôn luôn rình mò. Nhờ thân thiết với Bảy Viễn mà Năm Chàng được yên thân, những lời sàm tấu của Thái Hoàng Minh bị Bảy Viễn gạt bỏ.
Theo Bảy Viễn, cháu vợ không đáng tin cậy hơn bạn giang hồ.
Riêng Bảy Rô thì vừa tới tư dinh của Bảy Viễn đã được bạn cũ nhắn nhỏ:
- Vọt ngay đi, coi chừng ông Năm bắt" (ông Năm là Năm Tài, bí thư của ông Bảy). Bảy Rô liền nhảy xuống miền Tây, đầu quân sư thúc Hòa Hảo là Mười Trí.
Hai Ðại thấy Bảy Viễn làm trời ở Rừng Sác trong thời kỳ hậu thanh trừng. Chỉ có Tám Tâm, nhờ bén nhạy trong nhận xét và dám nghĩ dám làm, là thấy được "tim đen" của Hai Ðại mà ít người trông thấy, mà dù có thấy cũng không dám vạch ra.
(phần 53 )Phái đoàn ra Bắc
Bảy Viễn chạy về thành với thân phận hàng thần lơ láo, các bộ hạ của Bảy Viễn bị tảo thanh hàng chục, kẻ ưng người oán. Tài sản Bảy Viễn để lại quá lớn. Tất cả đều tập trung giao cho Chính ủy Hai Ðại trông coi. Trong chiến khu nghèo khổ, số tài sản lớn này làm tối mắt kẻ có lòng tham: 15 ký vàng, hai triệu bạc xanh. Thời đó, bạc xanh rất quý vì tiền Ðông Dương ngân hàng lưu hành ở mọi miền, còn tiền cụ Hồ chỉ dùng trong khu.
Tám Tâm đảm trách công tác thanh trừng trong Chi đội 9 của Bảy Viễn. Số tiền và vàng này anh phải giao tận tay Chính ủy Hai Ðại.
Ðứng chờ hoài mà không thấy Hai Ðại làm giấy biên nhận, anh nói lớn:
- Ðồng chí ký cho tôi giấy biên nhận.
Hai Ðại nhìn Tám Tâm trân trân:
- Anh không tin Ðảng sao?
- Tin chớ !
- Tin sao bắt Ðảng phải làm biên nhận ?
- Xin lỗi, đồng chí không phải là Ðảng... Tôi rất tin đồng chí, nhưng người khác không tin tôi. Số tiền và vàng đó, tôi phải có biên nhận để khi cấp trên hỏi, tôi trưng ra là đã giao cho Chính ủy.
Thấy Tám Tâm nói cứng, Hai Ðại tức lắm, nhưng không làm gì được. Tám Tâm nổi tiếng là thiện xạ số 1 của Chi đội 9 và của cả phân khu.
Hai Ðại đành nhân nhượng:
- Tôi chỉ thử đồng chí thôi. Ðể tôi làm biên nhận như đồng chí yêu cầu.
Thủ tờ biên nhận, Tám Tâm ra về lẩm bẩm:
- Thằng cha già râu kẽm này đáng nghi lắm ? Cặp mắt lão ta lóe lên khi thấy số tiền và đống vàng mình giao cộng với thái độ làm lơ không chịu biên nhận. Ðáng nghi lắm ? Mình sẽ theo dõi cha này thật kỹ mới được ?
Do nghi ngờ Hai Ðại nên Tám Tâm thấy rõ sự thảm bại trong chủ trương đưa dân giang hồ Bình Xuyên về thành địch vận Bảy Viễn. Theo Tám Tâm, đó là đẩy đồng chí mình vào chỗ chết.
Em út làm sao nói Bảy Viễn nghe ? Huống chi Bảy viễn như con chim mới bị tên, thấy cây cong là sợ .
Liền sau khi tảo thanh, Hai Ðại hốt hết văn phòng Bảy Viễn. Tất cả giấy tờ, hồ sơ, kể cả mấy cô thư ký văn phòng trẻ đẹp. Cũng từ đó, nếu để ý sẽ thấy Chính ủy chăm sóc kỹ hơn dung nhan của mình. Bộ râu kẽm được cắt tỉa sắc lém. Thay cho bộ bà ba mốc cời là những bộ quân phục cắt may thẳng thơm hơn. Trông người trẻ trung và rắn rỏi hơn trước nhiều. Có người khen nịnh, Hai Ðại cười vểnh râu:
- Lúc này mình khỏe ra nhờ cơ thể cắt bỏ được khối ung nhọt Bảy Viễn.
Tám Tâm cố giấu nụ cười chế nhạo. Ðể rồi xem ! Cha này rồi cũng chết vì tiền bạc và đàn bà như Bảy Viễn.
Ðúng như Tám Tâm nghi, Hai Ðại "hốt ổ" Bảy Viễn. Vài cô không chịu được sự thân mật quá trớn của ông Hai đã xin đổi cơ quan khác.
Tám Tâm đang ngày đêm rà soát sinh hoạt của Chính ủy thì được tin mình có chân trong phái đoàn ra Bắc báo cáo về vụ Bình Xuyên. Trưởng đoàn là Phạm Hùng. Dân Bình Xuyên được chọn ra Bắc có Hai Vĩnh - Chi đội trưởng Chi đội 7, người có công trong vụ bắt Phán Huề, qua đó nắm chắc bằng cớ Bảy Viễn đi đêm với Phòng Nhì. Ngoài Tám Tâm còn có Chính trị viên Lưu Quý Thoái và thư ký riêng của tướng Nguyễn Bình phụ trách liên lạc giữa Bộ Tư lệnh Khu 7 với Liên khu Bình Xuyên là Lương Văn Trọng. Trong chuyến đi này, trách nhiệm của Hai Trọng rất quan trọng. Trước đó một tuần, tướng Nguyễn Bình đã cùng Hai Trọng bàn thảo đề cương báo cáo về công tác lãnh đạo các đơn vị bộ đội giang hồ theo kháng chiến dưới cái tên Bình Xuyên. Cả hai đều mệt nhoài nhưng hết sức phấn khởi.
Nguyễn Bình nói:
- Ðúng là lịch sử thường lặp lại. Chuyện thập nhị sứ quân thời Ðinh Bộ Lĩnh, Lê Hoàn nay lại tái diễn tại miền Ðông Nam Bộ này. Chung sống với dân giang hồ trong thời đánh Tây này, mình phải là hảo hớn mới gây được lòng tin của các thủ lĩnh Bình Xuyên. Vụ xử Ba Nhỏ ở Long Thành, nếu mình không có dũng khí thì có thể cục diện sẽ đổi khác.
Trước ngày lên đường một hôm, phái đoàn ghé văn phòng Chi đội 4, nay là Trung đoàn 304.
Mười Trí đang chuẩn bị xuống miền Tây cũng đãi đoàn một bữa tiệc.
(phần 54 )Ngôn ngữ Giang hồ
Mười Trí muốn báo cáo với Trung ương về việc anh không giữ được Bảy Viễn. Lòng dạ anh đang rối bời, muốn bày tỏ cùng thượng cấp. Trong khi anh em trong đoàn dùng bữa, Mười Trí chỉ gắp vài miếng rồi xin phép vào trong thảo bức tâm thư gửi lên. Chừng anh em ăn xong, ngồi uống trà khá lâu anh Mười mới hấp tấp bỏ lá thư vào phong bì trao cho trưởng đoàn Phạm Hùng:
- Anh Hai, đây là bức tâm thư của Mười Trí gửi câp trên, nhờ phái đoàn chuyển giúp.
Phạm Hùng cầm bức thư, nói :
- Sao không dán lại, anh Mười?
Mười Trí lắc đầu:
- Gửi thư tay mà dán sao được ! Phải để người cầm thư coi, hễ thấy lời lẽ trong thư coi được thì họ mới chuyển giúp, còn viết coi không được thì họ có quyền xé bỏ.
Phạm Hùng cười:
- Anh Mười không dán bức thư lại là có ý để cho phái đoàn kiểm duyệt, phải không?
Mười Trí gật:
- Ðúng vậy? Ngay bây giờ anh Hai có quyền mở ra đọc trước.
Phạm Hùng cười và chào từ biệt:
- Thôi, xin chào anh Mười và chị Mười, chúc xuống miền Tây cộng tác tốt. Tụi này ra Trung ương họp Ðại hội rồi cũng trở về Nam. Hẹn gặp lại một hai năm sau.
Lên tới miền Ðông, Tám Tâm nhắc chuyện lá thư:
- Mình muốn biết anh Mười viết gì về vấn đề Bình Xuyên, nhất là về Bảy Viễn. Hai người đó là bạn chí thân.
Lưu Quý Thoái cũng nói vô:
- Anh Hai nên mở ra xem. Anh Mười không dán phong bì là có ý để cho đoàn xem trước như là kiểm duyệt.
Phạm Hùng gật đầu tán đồng và lấy bức thư trong xắc ốt ra đọc.
Mọi người nhìn sắc mặt trưởng đoàn để theo dõi. Bỗng họ thấy trưởng đoàn lắc đầu , óc tò mò như muốn đẩy họ chồm tới, nhưng vì lễ phép họ gượng lại.
Phạm Hùng nói:
- Anh Mười viết thế này, ai dám chuyển tới ?
Tám Tâm đứng gần trưởng đoàn đưa tay xin lá thư, đọc ngấu nghiến rồi lắc đầu:
- Tôi cũng đồng ý với trưởng đoàn là không thể chuyển bức tâm thư này lên .
Lá thư lần lượt được chuyền tay tất cả các thành viên trong đoàn. Ða số đều lấn cấn, không biết có nên chuyển tới hay không.
Người đọc sau cùng là anh Hà Huy Giáp. Anh Giáp suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
- Mình hội ý về lá thư này. Xin anh em cho biết ý kiến.
Ða số lặp lại ý mình là không nên trao thư .
Hà Huy Giáp im lặng một lúc rồi nói:
- Ý tôi khác với ý các anh. Tại sao lại không chuyển giúp lá thư của anh Mười Trí tới ? Tôi thấy không có vấn đề gì. Ðây tôi đọc lớn để anh em cùng nghe rồi có ý nghĩ sau cùng.
Anh tằng hắng lấy giọng đọc to:
Bức tâm thư gửi anh Hồ.
Thằng em của anh là Mười Trí gửi thư này chúc anh khõe mạmh... Thằng Bảy Viễn đã đầu Tây rồi, thằng em của anh rất lấy làm buồn vì không ngăn cản được nó. Nhưng thằng em của anh xin hứa chắc với anh là thằng em của anh sẽ tiếp tục kháng chiến cho tới thắng lợi cuối cùng.
Dân giang hồ một khi đã theo cách mạng là nhất định sẽ đi tới cùng, không bao giờ sanh nhị tâm.
Ký tên: Huỳnh Văn Trí
Trung đoàn trưởng Trung đoàn 304.
Lá thư được đóng dấu đỏ chói.
Ðọc xong, Hà Huy Giáp nói thêm:
Mọi người im lặng, anh Giáp nói tiếp:
- Còn về nội dụng thì bức thư cho anh Hồ biết Bảy Viễn đã đầu Tây. Anh Mười cũng thú nhận là rất buồn và hứa vẫn tiếp tục kháng chiến tới cùng. Như vậy là quá hay rồi. Phải không anh Hai ?
Phạm Hùng gật:
- Anh Giáp đúng là nhà lý luận. Mình có phản ứng đầu tiên là thấy "dội" vì cách xưng hô. Gọi Bác bằng anh là chuyện lạ, ít ai xưng hô như vậy . Rồi còn "thằng em của anh", nghe "giang hồ" quá !
Hai Vĩnh cười:
- Dân giang hồ chính cống mà không cho nói giọng giang hồ làm sao được anh Hai ?
Hà Huy Giáp lên tiếng
- Vậy ý kiến chung của đoàn là sao đây? Chuyển thư hay không chuyển? Bây giờ chắc đa số đồng ý với tôi là nên chuyển. Qua bức thư này, cấp trên hiểu thêm tâm tình anh em giang hồ theo kháng chiến. Chỉ một mình Bảy Viễn là gãy gánh giữa đường thôi. Còn tất cả đều vững vàng theo cách mạng tới cùng. Phải vậy không?
(phần 55 )Bắt Bò lạc
Ngày 13.6.1948 là ngay trọng đại đối với Bảy Viễn: Tướng De la Tour gắn lon đại tá cho tư lệnh quân đội Bình Xuyên. Cũng từ ngày này, ba tiểu đoàn Bình Xuyên được cấp lương hàng tháng. Bảy Viễn mừng rỡ biết chắc tương lai hàng thần của mình đã được bảo đảm. Lập tức ngài Ðại tá làm hai việc dự định từ lâu:
- Thứ nhất, làm lễ cầu siêu cho các đồng đội đã chết trong cuộc thanh trừng... Ngôi chùa nhỏ dưới dạ cầu Chứ Y, sát văn phòng Bình Xuyên được giao làm lễ cầu siêu thật trịnh trọng. Các chỉ huy đều tham gia. Maurice Thiên đến chùa cúng vái cẩn thận.
- Việc thứ hai là tổ chức tiệc thết đãi các chiến hữu đã vượt qua thử thách lớn trong đời. Các binh tôm tướng cá trung thành với Bảy Viễn được mời tới tửu lâu Ðại La Thiên sống một đêm "Nhất dạ đế vương" .
Mỗi người được quyền mời một "người đẹp không khó tánh" - chữ của Bảy Viễn tặng cho các em vũ nữ trong Chợ Lớn.
Trước thái độ chịu chơi của đại ca, đám em út của Bảy Viễn đều vui vẻ hứa hẹn sẽ hết lòng phò tá đàn anh.
Tướng De la Tour giao ngay công tác cho Bảy Viễn:
- Ngày nay, Bình Xuyên chính thức là quân đội bổ túc của chính quyền cựu hoàng Bảo Ðại, các ông được hưởng tiền lương hàng tháng như lính thân binh. Quyền lợi đi đôi với nghĩa vụ. Tôi chính thức giao vai trò bảo vệ an ninh thành phố Sài Gòn - Chợ lớn cho Bình Xuyên các ông.
Bảy Viễn vui vẻ dáp:
- Anh em Bình Xuyên đang mong được Thiếu tướng giao nhiệm vụ. Bảo vệ an ninh Sài Gòn - Chợ Lớn là công tác thích ứng với anh em Bình Xuyên, vì đa số đều là dân thành phố trước khi tham gia kháng chiến.
Tướng De la Tour nói tiếp:
- Các ban Công tác thành của Việt Minh thường ra đây quyên góp tiền bạc, thuốc men đưa vô khu. Các ông phải diệt cho được những đầu mối tiếp tế đó. Ðó là nhiệm vụ thứ nhất. Thứ hai, các ông phải cung cấp tin tức của Việt Minh cho nhà binh Pháp. Về phương diện này, các ông liên hệ với Phòng Nhì mà chỉ huy là thiếu tá Savani .
Bảy Viễn gật:
- Xin nhận hai nhiệm vụ Thiếu tướng giao.
Từ ngày ấy, dân Sài Gòn thấy lính Bình Xuyên tụ tập ở các ngã ra vào thành phố. Tiếng là đón bắt những cán bộ Việt Minh len lỏi ra vô thành nhưng trên thực tế thì đám lưu manh này dòm ngó những nhà có máu mặt để làm tiền, đón đường phụ nữ đẹp di chợ để trêu ghẹo, cợt nhả.
Nhiều vụ ẩu đả trong quán nhậu xảy ra chỉ vì tranh giành gái. Lính Bình Xuyên trở thành mối lo sợ của người dân lương thiện.
Một hôm Maurice Thiên tới bàn với Bảy Viễn:
- Công việc đã ổn rồi, bây giờ ta nên tìm cánh làm áp phe đi Ðại tá.
- Làm áp phe là sao? Nói cụ thể nghe?
- Sài Gòn - Chợ Lớn có hai "máy đẻ tiền" : khu Ðại Thế Giới và sòng bạc Kim Chung. Lâu nay Ðại Thế Giới do mấy tay tài phiệt Ma cao đấu thầu khai thác. Chúng giàu "nứt trứng".
Bảy Viễn gật:
- Lớn thuyền lớn sóng. Nghe nói đóng thuế nhà nước hàng ngày mấy trăm ngàn.
Maurice Thiên cười:
- Ðóng thuế và trừ mọi chi phí, mỗi tháng chúng vẫn còn lời nữa triệu bạc. Nguyên tắc làm ăn của chúng là "moitié moitié" (chia đôi) - nhà nước một nửa, chúng một nửa.
Bảy Viễn lắc đầu:
- Mình không có tiền đấu thầu với chúng nó.
Maurice Thiên khoát tay:
- Tiền bạc không thành vấn đề. Cái chính là Ðại tá có chịu đứng ra khai thác Ðại Thế Giới và Kim Chung hay không?
Bảy Viễn đắn đo:
- Thấy tiền thì ham, nhưng nghe nói có ngày xảy ra mấy vụ tự tử vì thua tài xỉu. Mình sợ mang tiếng... .
Tư Thiên cười:
- Ðã muốn làm giàu thì phải gác bỏ lương tâm ra ngoài. Sánh có chữ "Vi nhân bất phú" và "Vi phú bất nhân".
Bảy Viễn im lặng, Tư Thiên nói tiếp:
- Mình khai thác hai cái máy đẻ tiền này còn hơn là để nó trong tay mấy thằng xì thẩu Ma cao. Hàng tháng nó gửi bạc triệu về xứ. Còn nếu tiền đó trong tay mình thì mình có thể dùng vào việc nghĩa như xảy cất tổng hành dinh Bình Xuyên cho khang trang thay vì ở phố nhỏ hẹp trong Chợ Lớn. Có số vốn đó, ta còn làm được nhiều việc hữu ích khác nữa.
Thấy Bảy Viền có vẻ xuôi theo, Maurice nói thêm:
- Tối nay tôi mời Ðại tá vô Ðại Thế Giới chơi, đại tá sẽ quan sát và quyết định có nên khai thác cái máy đẻ tiền này hay không. Nội chuyện "bắt bò lạc" trong đó cũng thú vị tuyệt trần rồi ?
Nghe nói "bắt bò lạc", Bảy Viễn cười tươi rói:
- Ðược ! Tối nay mình đi "bắt bò lạc" chơi !
Còn tiếp.....
Nguyên Hùng
Bảy Viễn Thủ Lĩnh Bình Xuyên
(Phần 52)Hai bản án
Tòa án Phân khu Duyên Hải làm to chuyện Tư Huỳnh.
Hai Ðại, Chính ủy Phân khu trong vai công tố viên lên án Tư Huỳnh là người của Bảy Viễn cài lại để lôi kéo cán bộ chỉ huy cấp trung đoàn và tiểu đoàn như Mười Lực, Bảy Môn trốn ra thành theo chân Bảy Viễn. Nhân dịp này Hai Ðại khuyên các Trung đoàn có bộ đội Bình Xuyên tháp ghép nên đề cao cảnh giác với các tay giang hồ còn kẹt lại trong khu.
Tư Huỳnh phát biểu trước vành móng ngựa:
- Tôi là dân giang hồ chính hiệu, nhưng đó là trước ngày Nam bộ kháng chiến. Từ khi theo cách mạng, Tư Huỳnh là cán bộ chỉ huy cấp tiểu đoàn, luôn luôn nêu gương dũng cảm, trước quân thù. Ra trận, bao giờ Tư Huỳnh cũng đứng thẳng lưng mà chỉ huy, vậy mà nay bị tố là đào ngũ theo Bảy Viễn ? Vô lý ! Người ta giao công tác về thành "địch vận" Bảy Viễn cho tôi, một công tác hết sức vô lý vì Tư Huỳnh là em út của Bảy Viễn, làm sao Tư Huỳnh nói mà Bảy Viễn nghe ? Huống chi Bảy Viễn nào có xa lạ gì cấp lãnh đạo Việt Minh...
Chánh án Năm Hà cắt lời Tư Huỳnh:
- Bị can chỉ được nói về việc lôi kéo Mười Lực và Bảy Môn theo Bảy Viễn.
Tư Huỳnh:
- Tôi nhìn nhận có chuyển lời của Bảy Viễn tới hai anh Mười Lực và Bảy Môn. Còn chuyện đi hay ở là chuyện riêng của hai anh ấy.
Trong phiên xử Tư Huỳnh có một đồng phạm, đó là Ba Bay.
Công tố viên hỏi:
- Anh Ba Bay, tại sao anh biết ba người tính chuyện về thành mà không khai báo ?
Ba Bay:
- Tình cờ tôi đi ngang qua nhà anh Mười Lực. Lúc đó ba anh đang nhậu. Tôi có nghe bàn chuyện đi hay ở, nhưng tôi cho đó là chuyện rượu nói chớ không phải ba anh ấy nói. Vì sao? Cả ba đều là đàn anh của tôi, là chỉ huy trung đoàn, tiểu đoàn chứ đâu phải trẻ con ! Tôi nghĩ là ba anh nói cho vui. Mà dù ba anh nói thật lòng thì đó là chuyện riêng của người ta.
Công tố viên:
- Biết mà không khai báo, kể như đồng lõa.
Ba Bay:
- Tôi ít học, không biết luật. Tôi chỉ nói trước tòa như thế này: Ba Bay là dân giang hồ, từng cho nhiều Việt gian "mò tôm" vào những ngày đầu kháng chiến. Tuy ít học nhưng tôi thù ghét nhất trong đời cái nghề làm điểm chỉ. Cho nên dù biết họ bàn bạc chuyện về thành theo Bảy Viễn, tôi vẫn giữ bí mật cho họ. Tùy tòa muốn phạt bao nhiêu cũng được !
Phiên tòa kết thúc nhanh với hai bản án: tử hình cho Tư Huỳnh và ba năm tù cho Ba Bay.
Tư Huỳnh chỉ cười lạt:
- Tội tôi làm tôi chịu. Xin tòa cho tôi một đặc ân: xin cho tôi tự xử.
Chánh án Năm Hà chưa có ý kiến thì công tố viên Hai Ðại nghiêm giọng:
- Không được ? Tử tội không xứng đáng hưởng đặc ân tự xử.
Vụ hành quyết diễn ra ngay sau đó tại hàng điều xã Phước An.
Chủ trương "lấy gai lể gai" "lấy độc trừ độc" của Hai Ðại ngay trận ra quân đầu tiên đã dẫn đến kết quả: Tư Huỳnh bị xử tử, Mười Lực và Bảy Môn bỏ bưng về thành.
Hai Ðại sau đó đưa thêm một số người nữa, trong đó có Năm Chàng và Bảy Rô, nhưng cả hai đều không "địch vận" nổi Bảy Viễn. Trái lại mạng sống cả hai còn bị đe dọa hằng ngày vì bọn Thái Hoàng Minh luôn luôn rình mò. Nhờ thân thiết với Bảy Viễn mà Năm Chàng được yên thân, những lời sàm tấu của Thái Hoàng Minh bị Bảy Viễn gạt bỏ.
Theo Bảy Viễn, cháu vợ không đáng tin cậy hơn bạn giang hồ.
Riêng Bảy Rô thì vừa tới tư dinh của Bảy Viễn đã được bạn cũ nhắn nhỏ:
- Vọt ngay đi, coi chừng ông Năm bắt" (ông Năm là Năm Tài, bí thư của ông Bảy). Bảy Rô liền nhảy xuống miền Tây, đầu quân sư thúc Hòa Hảo là Mười Trí.
Hai Ðại thấy Bảy Viễn làm trời ở Rừng Sác trong thời kỳ hậu thanh trừng. Chỉ có Tám Tâm, nhờ bén nhạy trong nhận xét và dám nghĩ dám làm, là thấy được "tim đen" của Hai Ðại mà ít người trông thấy, mà dù có thấy cũng không dám vạch ra.
(phần 53 )Phái đoàn ra Bắc
Bảy Viễn chạy về thành với thân phận hàng thần lơ láo, các bộ hạ của Bảy Viễn bị tảo thanh hàng chục, kẻ ưng người oán. Tài sản Bảy Viễn để lại quá lớn. Tất cả đều tập trung giao cho Chính ủy Hai Ðại trông coi. Trong chiến khu nghèo khổ, số tài sản lớn này làm tối mắt kẻ có lòng tham: 15 ký vàng, hai triệu bạc xanh. Thời đó, bạc xanh rất quý vì tiền Ðông Dương ngân hàng lưu hành ở mọi miền, còn tiền cụ Hồ chỉ dùng trong khu.
Tám Tâm đảm trách công tác thanh trừng trong Chi đội 9 của Bảy Viễn. Số tiền và vàng này anh phải giao tận tay Chính ủy Hai Ðại.
Ðứng chờ hoài mà không thấy Hai Ðại làm giấy biên nhận, anh nói lớn:
- Ðồng chí ký cho tôi giấy biên nhận.
Hai Ðại nhìn Tám Tâm trân trân:
- Anh không tin Ðảng sao?
- Tin chớ !
- Tin sao bắt Ðảng phải làm biên nhận ?
- Xin lỗi, đồng chí không phải là Ðảng... Tôi rất tin đồng chí, nhưng người khác không tin tôi. Số tiền và vàng đó, tôi phải có biên nhận để khi cấp trên hỏi, tôi trưng ra là đã giao cho Chính ủy.
Thấy Tám Tâm nói cứng, Hai Ðại tức lắm, nhưng không làm gì được. Tám Tâm nổi tiếng là thiện xạ số 1 của Chi đội 9 và của cả phân khu.
Hai Ðại đành nhân nhượng:
- Tôi chỉ thử đồng chí thôi. Ðể tôi làm biên nhận như đồng chí yêu cầu.
Thủ tờ biên nhận, Tám Tâm ra về lẩm bẩm:
- Thằng cha già râu kẽm này đáng nghi lắm ? Cặp mắt lão ta lóe lên khi thấy số tiền và đống vàng mình giao cộng với thái độ làm lơ không chịu biên nhận. Ðáng nghi lắm ? Mình sẽ theo dõi cha này thật kỹ mới được ?
Do nghi ngờ Hai Ðại nên Tám Tâm thấy rõ sự thảm bại trong chủ trương đưa dân giang hồ Bình Xuyên về thành địch vận Bảy Viễn. Theo Tám Tâm, đó là đẩy đồng chí mình vào chỗ chết.
Em út làm sao nói Bảy Viễn nghe ? Huống chi Bảy viễn như con chim mới bị tên, thấy cây cong là sợ .
Liền sau khi tảo thanh, Hai Ðại hốt hết văn phòng Bảy Viễn. Tất cả giấy tờ, hồ sơ, kể cả mấy cô thư ký văn phòng trẻ đẹp. Cũng từ đó, nếu để ý sẽ thấy Chính ủy chăm sóc kỹ hơn dung nhan của mình. Bộ râu kẽm được cắt tỉa sắc lém. Thay cho bộ bà ba mốc cời là những bộ quân phục cắt may thẳng thơm hơn. Trông người trẻ trung và rắn rỏi hơn trước nhiều. Có người khen nịnh, Hai Ðại cười vểnh râu:
- Lúc này mình khỏe ra nhờ cơ thể cắt bỏ được khối ung nhọt Bảy Viễn.
Tám Tâm cố giấu nụ cười chế nhạo. Ðể rồi xem ! Cha này rồi cũng chết vì tiền bạc và đàn bà như Bảy Viễn.
Ðúng như Tám Tâm nghi, Hai Ðại "hốt ổ" Bảy Viễn. Vài cô không chịu được sự thân mật quá trớn của ông Hai đã xin đổi cơ quan khác.
Tám Tâm đang ngày đêm rà soát sinh hoạt của Chính ủy thì được tin mình có chân trong phái đoàn ra Bắc báo cáo về vụ Bình Xuyên. Trưởng đoàn là Phạm Hùng. Dân Bình Xuyên được chọn ra Bắc có Hai Vĩnh - Chi đội trưởng Chi đội 7, người có công trong vụ bắt Phán Huề, qua đó nắm chắc bằng cớ Bảy Viễn đi đêm với Phòng Nhì. Ngoài Tám Tâm còn có Chính trị viên Lưu Quý Thoái và thư ký riêng của tướng Nguyễn Bình phụ trách liên lạc giữa Bộ Tư lệnh Khu 7 với Liên khu Bình Xuyên là Lương Văn Trọng. Trong chuyến đi này, trách nhiệm của Hai Trọng rất quan trọng. Trước đó một tuần, tướng Nguyễn Bình đã cùng Hai Trọng bàn thảo đề cương báo cáo về công tác lãnh đạo các đơn vị bộ đội giang hồ theo kháng chiến dưới cái tên Bình Xuyên. Cả hai đều mệt nhoài nhưng hết sức phấn khởi.
Nguyễn Bình nói:
- Ðúng là lịch sử thường lặp lại. Chuyện thập nhị sứ quân thời Ðinh Bộ Lĩnh, Lê Hoàn nay lại tái diễn tại miền Ðông Nam Bộ này. Chung sống với dân giang hồ trong thời đánh Tây này, mình phải là hảo hớn mới gây được lòng tin của các thủ lĩnh Bình Xuyên. Vụ xử Ba Nhỏ ở Long Thành, nếu mình không có dũng khí thì có thể cục diện sẽ đổi khác.
Trước ngày lên đường một hôm, phái đoàn ghé văn phòng Chi đội 4, nay là Trung đoàn 304.
Mười Trí đang chuẩn bị xuống miền Tây cũng đãi đoàn một bữa tiệc.
(phần 54 )Ngôn ngữ Giang hồ
Mười Trí muốn báo cáo với Trung ương về việc anh không giữ được Bảy Viễn. Lòng dạ anh đang rối bời, muốn bày tỏ cùng thượng cấp. Trong khi anh em trong đoàn dùng bữa, Mười Trí chỉ gắp vài miếng rồi xin phép vào trong thảo bức tâm thư gửi lên. Chừng anh em ăn xong, ngồi uống trà khá lâu anh Mười mới hấp tấp bỏ lá thư vào phong bì trao cho trưởng đoàn Phạm Hùng:
- Anh Hai, đây là bức tâm thư của Mười Trí gửi câp trên, nhờ phái đoàn chuyển giúp.
Phạm Hùng cầm bức thư, nói :
- Sao không dán lại, anh Mười?
Mười Trí lắc đầu:
- Gửi thư tay mà dán sao được ! Phải để người cầm thư coi, hễ thấy lời lẽ trong thư coi được thì họ mới chuyển giúp, còn viết coi không được thì họ có quyền xé bỏ.
Phạm Hùng cười:
- Anh Mười không dán bức thư lại là có ý để cho phái đoàn kiểm duyệt, phải không?
Mười Trí gật:
- Ðúng vậy? Ngay bây giờ anh Hai có quyền mở ra đọc trước.
Phạm Hùng cười và chào từ biệt:
- Thôi, xin chào anh Mười và chị Mười, chúc xuống miền Tây cộng tác tốt. Tụi này ra Trung ương họp Ðại hội rồi cũng trở về Nam. Hẹn gặp lại một hai năm sau.
Lên tới miền Ðông, Tám Tâm nhắc chuyện lá thư:
- Mình muốn biết anh Mười viết gì về vấn đề Bình Xuyên, nhất là về Bảy Viễn. Hai người đó là bạn chí thân.
Lưu Quý Thoái cũng nói vô:
- Anh Hai nên mở ra xem. Anh Mười không dán phong bì là có ý để cho đoàn xem trước như là kiểm duyệt.
Phạm Hùng gật đầu tán đồng và lấy bức thư trong xắc ốt ra đọc.
Mọi người nhìn sắc mặt trưởng đoàn để theo dõi. Bỗng họ thấy trưởng đoàn lắc đầu , óc tò mò như muốn đẩy họ chồm tới, nhưng vì lễ phép họ gượng lại.
Phạm Hùng nói:
- Anh Mười viết thế này, ai dám chuyển tới ?
Tám Tâm đứng gần trưởng đoàn đưa tay xin lá thư, đọc ngấu nghiến rồi lắc đầu:
- Tôi cũng đồng ý với trưởng đoàn là không thể chuyển bức tâm thư này lên .
Lá thư lần lượt được chuyền tay tất cả các thành viên trong đoàn. Ða số đều lấn cấn, không biết có nên chuyển tới hay không.
Người đọc sau cùng là anh Hà Huy Giáp. Anh Giáp suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
- Mình hội ý về lá thư này. Xin anh em cho biết ý kiến.
Ða số lặp lại ý mình là không nên trao thư .
Hà Huy Giáp im lặng một lúc rồi nói:
- Ý tôi khác với ý các anh. Tại sao lại không chuyển giúp lá thư của anh Mười Trí tới ? Tôi thấy không có vấn đề gì. Ðây tôi đọc lớn để anh em cùng nghe rồi có ý nghĩ sau cùng.
Anh tằng hắng lấy giọng đọc to:
Bức tâm thư gửi anh Hồ.
Thằng em của anh là Mười Trí gửi thư này chúc anh khõe mạmh... Thằng Bảy Viễn đã đầu Tây rồi, thằng em của anh rất lấy làm buồn vì không ngăn cản được nó. Nhưng thằng em của anh xin hứa chắc với anh là thằng em của anh sẽ tiếp tục kháng chiến cho tới thắng lợi cuối cùng.
Dân giang hồ một khi đã theo cách mạng là nhất định sẽ đi tới cùng, không bao giờ sanh nhị tâm.
Ký tên: Huỳnh Văn Trí
Trung đoàn trưởng Trung đoàn 304.
Lá thư được đóng dấu đỏ chói.
Ðọc xong, Hà Huy Giáp nói thêm:
Mọi người im lặng, anh Giáp nói tiếp:
- Còn về nội dụng thì bức thư cho anh Hồ biết Bảy Viễn đã đầu Tây. Anh Mười cũng thú nhận là rất buồn và hứa vẫn tiếp tục kháng chiến tới cùng. Như vậy là quá hay rồi. Phải không anh Hai ?
Phạm Hùng gật:
- Anh Giáp đúng là nhà lý luận. Mình có phản ứng đầu tiên là thấy "dội" vì cách xưng hô. Gọi Bác bằng anh là chuyện lạ, ít ai xưng hô như vậy . Rồi còn "thằng em của anh", nghe "giang hồ" quá !
Hai Vĩnh cười:
- Dân giang hồ chính cống mà không cho nói giọng giang hồ làm sao được anh Hai ?
Hà Huy Giáp lên tiếng
- Vậy ý kiến chung của đoàn là sao đây? Chuyển thư hay không chuyển? Bây giờ chắc đa số đồng ý với tôi là nên chuyển. Qua bức thư này, cấp trên hiểu thêm tâm tình anh em giang hồ theo kháng chiến. Chỉ một mình Bảy Viễn là gãy gánh giữa đường thôi. Còn tất cả đều vững vàng theo cách mạng tới cùng. Phải vậy không?
(phần 55 )Bắt Bò lạc
Ngày 13.6.1948 là ngay trọng đại đối với Bảy Viễn: Tướng De la Tour gắn lon đại tá cho tư lệnh quân đội Bình Xuyên. Cũng từ ngày này, ba tiểu đoàn Bình Xuyên được cấp lương hàng tháng. Bảy Viễn mừng rỡ biết chắc tương lai hàng thần của mình đã được bảo đảm. Lập tức ngài Ðại tá làm hai việc dự định từ lâu:
- Thứ nhất, làm lễ cầu siêu cho các đồng đội đã chết trong cuộc thanh trừng... Ngôi chùa nhỏ dưới dạ cầu Chứ Y, sát văn phòng Bình Xuyên được giao làm lễ cầu siêu thật trịnh trọng. Các chỉ huy đều tham gia. Maurice Thiên đến chùa cúng vái cẩn thận.
- Việc thứ hai là tổ chức tiệc thết đãi các chiến hữu đã vượt qua thử thách lớn trong đời. Các binh tôm tướng cá trung thành với Bảy Viễn được mời tới tửu lâu Ðại La Thiên sống một đêm "Nhất dạ đế vương" .
Mỗi người được quyền mời một "người đẹp không khó tánh" - chữ của Bảy Viễn tặng cho các em vũ nữ trong Chợ Lớn.
Trước thái độ chịu chơi của đại ca, đám em út của Bảy Viễn đều vui vẻ hứa hẹn sẽ hết lòng phò tá đàn anh.
Tướng De la Tour giao ngay công tác cho Bảy Viễn:
- Ngày nay, Bình Xuyên chính thức là quân đội bổ túc của chính quyền cựu hoàng Bảo Ðại, các ông được hưởng tiền lương hàng tháng như lính thân binh. Quyền lợi đi đôi với nghĩa vụ. Tôi chính thức giao vai trò bảo vệ an ninh thành phố Sài Gòn - Chợ lớn cho Bình Xuyên các ông.
Bảy Viễn vui vẻ dáp:
- Anh em Bình Xuyên đang mong được Thiếu tướng giao nhiệm vụ. Bảo vệ an ninh Sài Gòn - Chợ Lớn là công tác thích ứng với anh em Bình Xuyên, vì đa số đều là dân thành phố trước khi tham gia kháng chiến.
Tướng De la Tour nói tiếp:
- Các ban Công tác thành của Việt Minh thường ra đây quyên góp tiền bạc, thuốc men đưa vô khu. Các ông phải diệt cho được những đầu mối tiếp tế đó. Ðó là nhiệm vụ thứ nhất. Thứ hai, các ông phải cung cấp tin tức của Việt Minh cho nhà binh Pháp. Về phương diện này, các ông liên hệ với Phòng Nhì mà chỉ huy là thiếu tá Savani .
Bảy Viễn gật:
- Xin nhận hai nhiệm vụ Thiếu tướng giao.
Từ ngày ấy, dân Sài Gòn thấy lính Bình Xuyên tụ tập ở các ngã ra vào thành phố. Tiếng là đón bắt những cán bộ Việt Minh len lỏi ra vô thành nhưng trên thực tế thì đám lưu manh này dòm ngó những nhà có máu mặt để làm tiền, đón đường phụ nữ đẹp di chợ để trêu ghẹo, cợt nhả.
Nhiều vụ ẩu đả trong quán nhậu xảy ra chỉ vì tranh giành gái. Lính Bình Xuyên trở thành mối lo sợ của người dân lương thiện.
Một hôm Maurice Thiên tới bàn với Bảy Viễn:
- Công việc đã ổn rồi, bây giờ ta nên tìm cánh làm áp phe đi Ðại tá.
- Làm áp phe là sao? Nói cụ thể nghe?
- Sài Gòn - Chợ Lớn có hai "máy đẻ tiền" : khu Ðại Thế Giới và sòng bạc Kim Chung. Lâu nay Ðại Thế Giới do mấy tay tài phiệt Ma cao đấu thầu khai thác. Chúng giàu "nứt trứng".
Bảy Viễn gật:
- Lớn thuyền lớn sóng. Nghe nói đóng thuế nhà nước hàng ngày mấy trăm ngàn.
Maurice Thiên cười:
- Ðóng thuế và trừ mọi chi phí, mỗi tháng chúng vẫn còn lời nữa triệu bạc. Nguyên tắc làm ăn của chúng là "moitié moitié" (chia đôi) - nhà nước một nửa, chúng một nửa.
Bảy Viễn lắc đầu:
- Mình không có tiền đấu thầu với chúng nó.
Maurice Thiên khoát tay:
- Tiền bạc không thành vấn đề. Cái chính là Ðại tá có chịu đứng ra khai thác Ðại Thế Giới và Kim Chung hay không?
Bảy Viễn đắn đo:
- Thấy tiền thì ham, nhưng nghe nói có ngày xảy ra mấy vụ tự tử vì thua tài xỉu. Mình sợ mang tiếng... .
Tư Thiên cười:
- Ðã muốn làm giàu thì phải gác bỏ lương tâm ra ngoài. Sánh có chữ "Vi nhân bất phú" và "Vi phú bất nhân".
Bảy Viễn im lặng, Tư Thiên nói tiếp:
- Mình khai thác hai cái máy đẻ tiền này còn hơn là để nó trong tay mấy thằng xì thẩu Ma cao. Hàng tháng nó gửi bạc triệu về xứ. Còn nếu tiền đó trong tay mình thì mình có thể dùng vào việc nghĩa như xảy cất tổng hành dinh Bình Xuyên cho khang trang thay vì ở phố nhỏ hẹp trong Chợ Lớn. Có số vốn đó, ta còn làm được nhiều việc hữu ích khác nữa.
Thấy Bảy Viền có vẻ xuôi theo, Maurice nói thêm:
- Tối nay tôi mời Ðại tá vô Ðại Thế Giới chơi, đại tá sẽ quan sát và quyết định có nên khai thác cái máy đẻ tiền này hay không. Nội chuyện "bắt bò lạc" trong đó cũng thú vị tuyệt trần rồi ?
Nghe nói "bắt bò lạc", Bảy Viễn cười tươi rói:
- Ðược ! Tối nay mình đi "bắt bò lạc" chơi !
Còn tiếp.....
Comment