Xin trả lời anh Hiếu: Mộc Châu là một người rất yêu đời lính và yêu thơ, vậy thôi! Cám ơn anh đã có lời khen cho những giòng thơ tản mạn không đầu không đuôi của MC.
Xin phép Mộc Châu cho tôi được gởi bài thơ này vào đây,
với tấm lòng chân thành :
Ghi nhớ ơn anh !
Thương tặng các anh người lính VNCH .
Người lính già , không già trong tim óc.
Yêu quê-hương nên khó nhọc xem thường.
Yêu quê-hương nên mạnh- mẽ kiên cường.
Anh vẫn trẻ , trong lòng người yêu lính!
Thế-hệ đàn em cúi đầu thành kính.
Cảm ơn anh dâng tuổi trẻ máu xương.
Cảm ơn anh đã gìn giữ quê-hương.
Cảm ơn anh chịu khổ hình, tù tội.
Lòng yêu lính trong trái tim nóng hổi.
Vẫn còn đây! “ người lính trẻ hào-hùng “.
Các anh đi để gìn giữ núi sông.
Kỷ niệm đẹp sử xanh còn lưu giữ .
Gương anh dũng vẫn muôn đời bất tử.
Những anh hùng đã" vị quốc vong thân ".
Dẫu tóc điểm sương, hào khí trào dâng!
Anh vẫn trẻ, trong lòng người yêu lính!
Lệ Tâm.
Trăng soi lặng lẽ bình yên
Sáng trên sông, trải một viền mơ xanh
Sương khuya nhỏ giọt trên cành
Đọng buồn mấy hạt long lanh ánh vàng
Mây trôi nhẹ, rủ gió sang
Thoáng trong hơi gió tưởng chàng ...gọi theo
Thẫn Thờ
Người thơ nay khuất xa rồi
Tình thơ cũng chết bên trời thu xưa
Lòng cô quạnh những chiều mưa
Giọt buồn theo gió nhẹ lùa vào tim
Vàng sân thảm lá im lìm
Lao xao chân bước đi tìm dấu thơ
Chỉ là mơ, chỉ là mơ
Sao nghe hồn vẫn vu vơ thẫn thờ
Thuyền tình sao mãi lênh đênh?
Trôi theo con sóng, gập ghềnh thác mơ!
Nhìn trăng ẩn dưới mây mờ
Chạnh lòng nhớ đến người thơ thuở nào
Mùa thu ngày đó lao xao
Lá vàng rụng kín ngõ vào tim nhau
Đông sang lạnh trắng một màu
Tự nhiên nghe nặng nỗi đau ngút ngàn
Một trời kỷ niệm chứa chan
Buồn, vui, thương nhớ ngập tràn mắt sâu
Giờ người xưa biết ở đâu
Nơi phương trời ấy có sầu như em??
Say
Ta ngồi nhấp chén rượu cay
Nghe trong vị đắng sao đầy xót xa?
Thả hồn theo với men ngà
Tưởng như có bóng ai qua giữa đời
Quay cuồng nỗi nhớ chơi vơi
Trong cơn chếnh choáng, rã rời bước chân
Khi say lại thấy tình gần
Bên lời thơ cũ những lần mộng du
Tàn rồi một giấc mơ thu
Chôn vào dĩ vãng một hư ảo buồn !!!
Buồn
Một ngày nào mình đã quên nhau
Giữa cảnh trời thu lá đổi màu
Bài thơ dang dở còn trên giấy
Viết nữa làm chi, thêm nỗi đau
Những buổi chiều thu gió giận hờn
Trút hàng lá đổ khóc cô đơn
Trăng soi sầu muộn cho tình khuyết
Nửa mảnh thơ rơi buốt lạnh hồn
Nghe tin trong nước mà buồn
Thương dân Việt, vẫn quay cuồng khổ đau
Biển đông dậy sóng, tin đầu
Lòng dân căm phẫn chống Tàu xâm lăng
“Sơn hà nguy biến, nghe chăng ..?”
Sao chính quyền nỡ cản ngăn biểu tình?
Trải dàn mật vụ an ninh
Kẻ canh cửa trước, người rình cửa sau
Quyết bắt những ai chống Tàu
Thẳng tay trừng trị, đập đầu dân oan
Đánh người cô thế dã man
Chẳng tha phụ nữ chẳng màng thanh niên
Nỗi đau dân tộc triền miên
Khóc cho vận nước ngả nghiêng điêu tàn
Chuyện đàm phán, như muốn hàng
Chần chừ để giặc xây giàn khoan hai
Tội nghiệp số phận dân chài
Đánh bắt cá, kế sinh nhai chẳng còn
Lại thêm thiệt hại nhiều hơn
Công, của, tính mạng đang vờn hiểm nguy
Bao năm hưởng lộc trị vì
Quan nào lo chuyện lâm nguy nước nhà
Trong nước thì cấm dân ta
Nhưng nơi hải ngoại lệnh ra biểu tình
Truyền cho khắp chốn du sinh
“Kiều bào hải ngoại” mượn danh thi hành
Giương cờ đỏ, để cạnh tranh
Vì lòng yêu nước hay giành tiếng thơm?
Trong nước bao nỗi oán hờn
Cướp quyền, cướp đất, cướp cơm dân nghèo
Bên ngoài cờ đỏ mang theo
Có ai tin nổi tình yêu nước nhà?
Cờ đỏ là của đảng ta
Độc tài, gian xảo biến tà thành ngay
Quê hương đang mất từng ngày
Trong niềm lo với đắng cay xót lòng
Bóng đêm dưới mặt trời hồng
Người tìm ánh sáng vướng vòng tù gông
Ôi, Việt Nam giống Tiên rồng
Đấu tranh truyền thống Lạc Hồng ngàn xưa
Bao thế hệ đã bị lừa
Chính thể vừa độc, lại vừa bất nhân
Lợi dụng yêu nước trăm dân
Giành quyền hưởng lợi, công thần ra oai
Quê hương khổ vẫn còn dài
Cùng nhau đứng dậy chống loài hung nô
Cất cao tiếng nói tự do
Chủ quyền trên biển là bờ Việt Nam
Comment