Nhớ Mẹ - Trương kim Báu.
Nhớ Mẹ
Trương kim Báu.
Nhớ Mẹ
Trương kim Báu.
Cách đây không lâu, trong một dịp ghé thăm nhà người bạn, bạn tôi đem ra khoe cho tôi coi ba cái tượng bằng gỗ quý được đánh bóng rất đẹp. Nhìn thấy ba cái tượng tôi chợt cười lớn làm bạn tôi không kềm được cũng cười theo... Ðó là ba cái tượng, mỗi cái lớn hơn nắm tay một chút, khắc chạm rất khéo léo nhưng mà... lại chạm hình ba con khỉ..... Ba con khỉ ngồi trong ba tư thế khác nhau, con thì bịt mắt, con thì bịt tai, con thì bịt miệng... Sợ tôi không hiểu, bạn tôi nói:
- Nghe người ta nói ba cái tượng này mang nhiều ý nghĩa Thiền...
Tôi cũng mường tượng ra điều đó... Nhưng rồi một nỗi xót xa không biết từ đâu chợt kéo đến làm cho tôi suýt nữa đã không cầm được nước mắt... Vì nhìn hình ba con khỉ, con thì bịt mắt, con bịt tai con bịt miệng, trong lòng tôi chợt bùng lên hình ảnh cũ của một thời đã qua mà chỉ có những người cùng hoàn cảnh và cùng thời với chúng tôi mới hiểu được...
Ðó là thời sau tháng 4/75, những người vợ của những quân nhân và vợ các công chức của chế độ cũ như chúng tôi được “người ta” khoát cho một cái nhãn hiệu là “vợ ngụy” và vì “người ta” đã coi chúng tôi là kẻ thù cho nên “người ta” đã không đối đãi chúng tôi bằng tình người... Vì vậy nên tình cảnh của chúng tôi không khác gì ba con khỉ này...
Cửa địa ngục ở hai bên lồng ngực
Phải vác theo trăm tuổi đường dài
Nên có gửi cho ai vài giọng nói
Cũng nghe buồn da diết chạy trên môi (Nguyên Sa)
Có mắt nhưng phải giả như mù trước mọi cảnh ngang chướng chung quanh mình... Sách báo thì chỉ một chiều ca tụng “cách mạng” và nói tốt chế độ... Nếu coi sách báo cũ và bị ai đó bắt gặp thì coi chừng bị báo cáo và sẽ bị rắc rối... Lúc nào cũng lo âu sợ sệt, sợ bị báo cáo, như vậy thì người ta đâu còn tâm trí nào để mà xử dụng cặp mắt để nhìn cây ngắm cảnh... Cho nên cầu mong được nhắm mắt ngủ giấc ngàn thu có lẽ yên thân hơn là sống trong phập phồng...
Có tai nhưng tai của mình chỉ để nghe người ta chửi mình từ ngày này qua tháng nọ chớ không được nghe thứ gì khác, nghe một bản nhạc hay, nghe ngâm một bài thơ cũ đều được gán cho cái nhãn hiệu “phản cách mạng”.... Thà bịt tai lại cho tâm trí bớt đảo điên, cho lòng bớt sôi lên vì căm phẩn...
Có miệng nhưng không được nói điều mình muốn nói mà chỉ được nói lại những gì mà người ta muốn mình nói, cho dù phải nói đi nói lại, chẳng hạn mở miệng ra là phải nói tốt “cách mạng” nói tốt chế độ... Như vậy thì thà bịt miệng lại giả làm người câm mà lại hay hơn...
Hai mắt rỗng phải che bằng khói thuốc
Chúng tôi nằm run sợ cả chiêm bao
Mỗi buổi sáng mặt trời làm sấm sét
Nên nhìn đêm mở cửa chẳng đi vào . (Nguyên Sa)
{Tôi xin được nhắc lại những điều đó không phải để khích động sự thù hằn mà là để cho các thế hệ con cháu chúng tôi sau này hiểu rằng cha mẹ, ông Bà chúng đã trải qua những tình huống đắng cay như vậy ở ngay trên quê hương ruột thịt của mình cho nên mới phải trở thành những kẻ lưu vong tị nạn nơi xứ người.}
Cuộc sống của những người như chúng tôi như bị đóng trong một khuôn khổ nhứt định, có đôi lúc tôi có cảm tưởng như mình đang ở tù giữa lòng xã hội trên chính quê hương mình, cũng may là tôi còn có mấy chỗ dựa để được an ủi...
Những lúc tôi cảm thấy quá mệt mỏi với cảnh sống ngột ngạt ở thành phố, tinh thần bị căn thẳng, tôi bồng bế các con về quê thăm ba má chồng tôi, để tìm nơi ấy một sự an ủi...
Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má nhăn nheo của mẹ chồng tôi mỗi khi nhắc đến những đứa con trai của Bà hiện đang tù đày không biết nơi nào trên chính quê hương mình, trong đó có chồng tôi, tôi cảm thấy có một chút an ủi là không phải chỉ mình tôi khổ... Và tôi cũng cảm thấy rằng những giọt nước mắt của Bà đã đem lại cho tôi một nguồn sinh lực để tôi vững bước chống chỏi với những bất hạnh trên đời, để làm tròn bổn phận đối với các con tôi... Bà như chiếc phao còn tôi là người bị chìm tàu giữa biển đời đầy sóng gió...
Cứ muốn về ngã đầu vào lòng mẹ
Cởi mở nỗi niềm mà sợ mẹ buồn đau
Nghe con nói chắc mẹ lại thêm sầu
Mẹ khổ tâm khi biết đời con dâu bể (A Ka Thủy)
Trong ý nghĩ của tôi, mẹ chồng tôi đáng là một người đàn Bà Việt Nam gương mẫu, Bà đã hy sinh cả cuộc đời cho chồng, cho con, Bà đã buôn bán tảo tần giúp chồng nuôi một bầy con cho đến ngày trưỏng thành, đã có địa vị trong xã hội, mong ước sẽ được những chuổi ngày nhàn hạ ở cuối đời... Nhưng nay điều ước mong bình thường đó của Bà đã không thành, tình thế thay đổi, những người có địa vị trong chế độ cũ của niềm Nam bây giờ đã trở thành những người tù không có bản án, tức là tù không biết ngày nào ra... Ai ở vào hoàn cảnh của tôi lúc đó mới thấy một nổi xót xa đến cùng cực...
Trong tâm tôi, tôi kính phục mẹ chồng tôi, Bà là người mất mát nhiều hơn tôi, là người đau khổ nhất trong chúng tôi, nhưng Bà lại là người can đảm nhất. Cũng có thể vì Bà tự biết rằng Bà là người đứng đầu thuyền lướt sóng, không những Bà phải dìu dắt cho những nàng dâu ngơ ngác như tôi vượt qua biển khổ... Mà Bà còn có bổn phận an ủi vổ về các cô con gái và một bầy cháu nội cháu ngoại mà cha chúng đang chịu cảnh tù đày...
Trong đời người, ai cũng có những hình ảnh mà mình không bao giờ quên được mà đối với tôi hình ảnh Bà mẹ chồng tôi là một. Làm sao tôi quên được những ngày cận tết tôi đưa các con về quê nội. Từ sáng sớm Bà đã còng lưng với gánh trái cây vườn nhà đem ra chợ bán để đỗi lấy những thứ cần dùng cho ba ngày tết...
Về tới nhà, vừa hạ đôi quang gánh xuống là Bà bận bịu tíu tít để chuẩn bị các thứ cho nồi bánh tét sẽ nấu vào buổi tối. Trong khi gói bánh Bà nhớ ý thích của từng người con, dâu, các cháu, người thích bánh tét ít nhân nhiều nếp, người thì thích nhân không có mỡ, người thì thích bánh tét nhân chuối...v...v... Nghĩa là dủ loại, đủ kiểu... Rồi Bà còn xào một chảo chuối xào thật to, Bà nói như vậy mới đủ phần chia cho các con cháu về thăm mấy ngày tết để có quà đem theo về nhà mà ăn vì đứa nào cũng vắng cha....
Cứ muốn về ngã đầu vào lòng mẹ
Nắm bàn tay xương xẩu hao gầy
Bàn tay mẹ một đời che chở
Dắt con qua bao vực thẳm sông sâu (A Ka Thủy)
Tối đến, tôi ngồi bên Bà để canh lửa cho nồi bánh tét ở sân sau, nhìn ngọn lửa hồng, rồi nhìn Bà tôi thấy ở Bà hình ảnh của tất cả các Bà mẹ Việt Nam gương mẫu, có một sự chịu đựng bền chắc và hy sinh vô bờ bến. Những ngày ở gần Bà, nhiều lúc tôi thấy Bà quá vất vã nhưng tôi không hề nghe Bà than trách, Bà chỉ khóc mỗi khi nhắc đến các con đang trong cảnh tù đày không biết bây giờ đang ở phương nào. Tôi cảm thương mẹ chồng tôi, tôi tội nghiệp cho chính tôi và tôi tội nghiệp cho tất cả những người đàn Bà Việt Nam thời đó, những người đàn Bà có chồng bị tù đày mà không có án...
Ðó là hình ảnh mẹ chồng tôi. Còn mẹ ruột tôi, vì ở quá xa, phải mất hơn một ngày đường, cho nên tôi có muốn về để tìm hơi ấm trong vòng tay của Bà hay để nghe những lời an ủi vổ về của Bà cũng không được vì lúc đó phương tiện di chuyển đường xa thật hiếm hoi, vã lại lúc đó ai muốn đi xa như vậy phải có giấy phép... Mà những người “vợ ngụy” như tôi không dễ gì xin được...
Ðối với mẹ ruột tôi, tôi có những kỷ niệm thật khó quên...
Vào thời Pháp và Nhật đánh nhau trên đất nước mình, người dân ở thành phố thường bồng bế nhau chạy về miền quê để lánh nạn mà người ta gọi là “tản cư”... Mẹ tôi may một cái đãy để tôi ngồi trong đó rồi Bà đeo trước ngực cho dù đi bộ, đi ghe hay đi ngựa tôi luôn luôn được an toàn trong sự che chở của mẹ. Vì vậy, bây giờ ở đây, mỗi lần nhìn hình ảnh con căn-ga-ru bọc con trước ngực hay là con Koala cõng con trên lưng, cho dù gặp nguy hiễm đến đâu cũng không bỏ con là tôi liên tưởng tớ mẹ tôi...
Chưa hết, khi tôi lớn lên và được gởi đi học xa nhà, mỗi lần về lại nhà trong dịp bãi trường mẹ tôi thường đón tôi trước cổng và nói:
- Thấy cây phượng đầu làng nở bông rộ là má biết con sắp về...
Tôi biết Bà nói câu đó để giải tỏa sự nhớ nhung và lo lắng đã ẩn chứa trong lòng Bà trong suốt những ngày vắng tôi...
Ôi...! Trên đời này có thứ tình nào sánh bằng tình mẹ con và tôi đã trân trọng giữ gìn tấm tình mà mẹ chồng tôi và mẹ ruột tôi đã dành cho tôi... Dù không một đấng mẹ hiền nào mong con trả hiếu nhưng phận làm con ai lại quên công sanh thành, nhưng cơ hội trả hiếu của tôi đã không còn nữa vì cả mẹ ruột tôi và mẹ chồng tôi đã qua đời trong khi tôi còn tay trắng trong những ngày đầu của kiếp người tha hương tị nạn...
Cứ muốn về ngã đầu vào lòng mẹ
Thỏ thẻ mẹ nghe những bụi bặm cuộc đời
Chia sớt với mẹ những buồn vui nếm trải
Mà bao lần con có nói được đâu! (A Ka Thủy)
Tuy rằng ngày xưa, khi tôi theo chồng ở xa nhà, mỗi khi đến sinh nhựt của tôi thì việc đầu tiên tôi làm sáng sớm hôm đó là viết một cái thơ cho mẹ, nhắc lại những kỷ niệm vui vui của hai mẹ con... Nghĩ cho kỷ thì cái chuyện viết thơ đó cũng chỉ để nói rằng con vẫn nhớ mẹ... Nhưng nếu xét cho cùng thì cái nhớ đó rất hời hợt chớ không như bây giờ, nhứt là từ khi tôi biết đi chùa, biết chảy nước mắt khi đọc đến những lời Phật dạy trong kinh “Vu Lan Bồn”, kinh “Phụ Mẫu Báo Trọng Ân”... Lời kinh đã khơi dậy trong tôi cái tình mẫu tử thật đậm đà, thật thắm thía... Làm cho tôi có cảm tưởng rằng tôi vì vô tình nên đã để cho một cái gì đó thật trân quý tuột khỏi tầm tay mà không mong tìm lại được... Vì vậy, người ta thì sao tôi không biết nhưng với tôi và chồng tôi, chúng tôi dành trọn ngày sinh nhựt của chúng tôi để tưởng nhớ công ơn sanh thành dưỡng dục của mẹ...
Hôm nay nhân mùa vu lan , tôi muốn nói lên tấm lòng biết ơn của tôi đối mẹ ruột tôi, người đã mang nặng đẻ đau sinh ra tôi, dạy bảo tôi nên người và tôi cũng tưởng nhớ tới mẹ chồng tôi, người đã thương yêu, săn sóc, lo lắng cho tôi không khác lo cho một đứa con gái nhỏ của Bà.
Tôi xin mượn mấy câu thơ sau đây của Hồ Dzếnh để làm quà Vu Lan cho những người phụ nữ Việt Nam:
Cô gái Việt Nam ơi .
Nếu chử hy sinh có ở đời.
Tôi muốn nạm vàng muôn khổ cực
Cho lòng cô gái Việt Nam tươi .
- Nghe người ta nói ba cái tượng này mang nhiều ý nghĩa Thiền...
Tôi cũng mường tượng ra điều đó... Nhưng rồi một nỗi xót xa không biết từ đâu chợt kéo đến làm cho tôi suýt nữa đã không cầm được nước mắt... Vì nhìn hình ba con khỉ, con thì bịt mắt, con bịt tai con bịt miệng, trong lòng tôi chợt bùng lên hình ảnh cũ của một thời đã qua mà chỉ có những người cùng hoàn cảnh và cùng thời với chúng tôi mới hiểu được...
Ðó là thời sau tháng 4/75, những người vợ của những quân nhân và vợ các công chức của chế độ cũ như chúng tôi được “người ta” khoát cho một cái nhãn hiệu là “vợ ngụy” và vì “người ta” đã coi chúng tôi là kẻ thù cho nên “người ta” đã không đối đãi chúng tôi bằng tình người... Vì vậy nên tình cảnh của chúng tôi không khác gì ba con khỉ này...
Cửa địa ngục ở hai bên lồng ngực
Phải vác theo trăm tuổi đường dài
Nên có gửi cho ai vài giọng nói
Cũng nghe buồn da diết chạy trên môi (Nguyên Sa)
Có mắt nhưng phải giả như mù trước mọi cảnh ngang chướng chung quanh mình... Sách báo thì chỉ một chiều ca tụng “cách mạng” và nói tốt chế độ... Nếu coi sách báo cũ và bị ai đó bắt gặp thì coi chừng bị báo cáo và sẽ bị rắc rối... Lúc nào cũng lo âu sợ sệt, sợ bị báo cáo, như vậy thì người ta đâu còn tâm trí nào để mà xử dụng cặp mắt để nhìn cây ngắm cảnh... Cho nên cầu mong được nhắm mắt ngủ giấc ngàn thu có lẽ yên thân hơn là sống trong phập phồng...
Có tai nhưng tai của mình chỉ để nghe người ta chửi mình từ ngày này qua tháng nọ chớ không được nghe thứ gì khác, nghe một bản nhạc hay, nghe ngâm một bài thơ cũ đều được gán cho cái nhãn hiệu “phản cách mạng”.... Thà bịt tai lại cho tâm trí bớt đảo điên, cho lòng bớt sôi lên vì căm phẩn...
Có miệng nhưng không được nói điều mình muốn nói mà chỉ được nói lại những gì mà người ta muốn mình nói, cho dù phải nói đi nói lại, chẳng hạn mở miệng ra là phải nói tốt “cách mạng” nói tốt chế độ... Như vậy thì thà bịt miệng lại giả làm người câm mà lại hay hơn...
Hai mắt rỗng phải che bằng khói thuốc
Chúng tôi nằm run sợ cả chiêm bao
Mỗi buổi sáng mặt trời làm sấm sét
Nên nhìn đêm mở cửa chẳng đi vào . (Nguyên Sa)
{Tôi xin được nhắc lại những điều đó không phải để khích động sự thù hằn mà là để cho các thế hệ con cháu chúng tôi sau này hiểu rằng cha mẹ, ông Bà chúng đã trải qua những tình huống đắng cay như vậy ở ngay trên quê hương ruột thịt của mình cho nên mới phải trở thành những kẻ lưu vong tị nạn nơi xứ người.}
Cuộc sống của những người như chúng tôi như bị đóng trong một khuôn khổ nhứt định, có đôi lúc tôi có cảm tưởng như mình đang ở tù giữa lòng xã hội trên chính quê hương mình, cũng may là tôi còn có mấy chỗ dựa để được an ủi...
Những lúc tôi cảm thấy quá mệt mỏi với cảnh sống ngột ngạt ở thành phố, tinh thần bị căn thẳng, tôi bồng bế các con về quê thăm ba má chồng tôi, để tìm nơi ấy một sự an ủi...
Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má nhăn nheo của mẹ chồng tôi mỗi khi nhắc đến những đứa con trai của Bà hiện đang tù đày không biết nơi nào trên chính quê hương mình, trong đó có chồng tôi, tôi cảm thấy có một chút an ủi là không phải chỉ mình tôi khổ... Và tôi cũng cảm thấy rằng những giọt nước mắt của Bà đã đem lại cho tôi một nguồn sinh lực để tôi vững bước chống chỏi với những bất hạnh trên đời, để làm tròn bổn phận đối với các con tôi... Bà như chiếc phao còn tôi là người bị chìm tàu giữa biển đời đầy sóng gió...
Cứ muốn về ngã đầu vào lòng mẹ
Cởi mở nỗi niềm mà sợ mẹ buồn đau
Nghe con nói chắc mẹ lại thêm sầu
Mẹ khổ tâm khi biết đời con dâu bể (A Ka Thủy)
Trong ý nghĩ của tôi, mẹ chồng tôi đáng là một người đàn Bà Việt Nam gương mẫu, Bà đã hy sinh cả cuộc đời cho chồng, cho con, Bà đã buôn bán tảo tần giúp chồng nuôi một bầy con cho đến ngày trưỏng thành, đã có địa vị trong xã hội, mong ước sẽ được những chuổi ngày nhàn hạ ở cuối đời... Nhưng nay điều ước mong bình thường đó của Bà đã không thành, tình thế thay đổi, những người có địa vị trong chế độ cũ của niềm Nam bây giờ đã trở thành những người tù không có bản án, tức là tù không biết ngày nào ra... Ai ở vào hoàn cảnh của tôi lúc đó mới thấy một nổi xót xa đến cùng cực...
Trong tâm tôi, tôi kính phục mẹ chồng tôi, Bà là người mất mát nhiều hơn tôi, là người đau khổ nhất trong chúng tôi, nhưng Bà lại là người can đảm nhất. Cũng có thể vì Bà tự biết rằng Bà là người đứng đầu thuyền lướt sóng, không những Bà phải dìu dắt cho những nàng dâu ngơ ngác như tôi vượt qua biển khổ... Mà Bà còn có bổn phận an ủi vổ về các cô con gái và một bầy cháu nội cháu ngoại mà cha chúng đang chịu cảnh tù đày...
Trong đời người, ai cũng có những hình ảnh mà mình không bao giờ quên được mà đối với tôi hình ảnh Bà mẹ chồng tôi là một. Làm sao tôi quên được những ngày cận tết tôi đưa các con về quê nội. Từ sáng sớm Bà đã còng lưng với gánh trái cây vườn nhà đem ra chợ bán để đỗi lấy những thứ cần dùng cho ba ngày tết...
Về tới nhà, vừa hạ đôi quang gánh xuống là Bà bận bịu tíu tít để chuẩn bị các thứ cho nồi bánh tét sẽ nấu vào buổi tối. Trong khi gói bánh Bà nhớ ý thích của từng người con, dâu, các cháu, người thích bánh tét ít nhân nhiều nếp, người thì thích nhân không có mỡ, người thì thích bánh tét nhân chuối...v...v... Nghĩa là dủ loại, đủ kiểu... Rồi Bà còn xào một chảo chuối xào thật to, Bà nói như vậy mới đủ phần chia cho các con cháu về thăm mấy ngày tết để có quà đem theo về nhà mà ăn vì đứa nào cũng vắng cha....
Cứ muốn về ngã đầu vào lòng mẹ
Nắm bàn tay xương xẩu hao gầy
Bàn tay mẹ một đời che chở
Dắt con qua bao vực thẳm sông sâu (A Ka Thủy)
Tối đến, tôi ngồi bên Bà để canh lửa cho nồi bánh tét ở sân sau, nhìn ngọn lửa hồng, rồi nhìn Bà tôi thấy ở Bà hình ảnh của tất cả các Bà mẹ Việt Nam gương mẫu, có một sự chịu đựng bền chắc và hy sinh vô bờ bến. Những ngày ở gần Bà, nhiều lúc tôi thấy Bà quá vất vã nhưng tôi không hề nghe Bà than trách, Bà chỉ khóc mỗi khi nhắc đến các con đang trong cảnh tù đày không biết bây giờ đang ở phương nào. Tôi cảm thương mẹ chồng tôi, tôi tội nghiệp cho chính tôi và tôi tội nghiệp cho tất cả những người đàn Bà Việt Nam thời đó, những người đàn Bà có chồng bị tù đày mà không có án...
Ðó là hình ảnh mẹ chồng tôi. Còn mẹ ruột tôi, vì ở quá xa, phải mất hơn một ngày đường, cho nên tôi có muốn về để tìm hơi ấm trong vòng tay của Bà hay để nghe những lời an ủi vổ về của Bà cũng không được vì lúc đó phương tiện di chuyển đường xa thật hiếm hoi, vã lại lúc đó ai muốn đi xa như vậy phải có giấy phép... Mà những người “vợ ngụy” như tôi không dễ gì xin được...
Ðối với mẹ ruột tôi, tôi có những kỷ niệm thật khó quên...
Vào thời Pháp và Nhật đánh nhau trên đất nước mình, người dân ở thành phố thường bồng bế nhau chạy về miền quê để lánh nạn mà người ta gọi là “tản cư”... Mẹ tôi may một cái đãy để tôi ngồi trong đó rồi Bà đeo trước ngực cho dù đi bộ, đi ghe hay đi ngựa tôi luôn luôn được an toàn trong sự che chở của mẹ. Vì vậy, bây giờ ở đây, mỗi lần nhìn hình ảnh con căn-ga-ru bọc con trước ngực hay là con Koala cõng con trên lưng, cho dù gặp nguy hiễm đến đâu cũng không bỏ con là tôi liên tưởng tớ mẹ tôi...
Chưa hết, khi tôi lớn lên và được gởi đi học xa nhà, mỗi lần về lại nhà trong dịp bãi trường mẹ tôi thường đón tôi trước cổng và nói:
- Thấy cây phượng đầu làng nở bông rộ là má biết con sắp về...
Tôi biết Bà nói câu đó để giải tỏa sự nhớ nhung và lo lắng đã ẩn chứa trong lòng Bà trong suốt những ngày vắng tôi...
Ôi...! Trên đời này có thứ tình nào sánh bằng tình mẹ con và tôi đã trân trọng giữ gìn tấm tình mà mẹ chồng tôi và mẹ ruột tôi đã dành cho tôi... Dù không một đấng mẹ hiền nào mong con trả hiếu nhưng phận làm con ai lại quên công sanh thành, nhưng cơ hội trả hiếu của tôi đã không còn nữa vì cả mẹ ruột tôi và mẹ chồng tôi đã qua đời trong khi tôi còn tay trắng trong những ngày đầu của kiếp người tha hương tị nạn...
Cứ muốn về ngã đầu vào lòng mẹ
Thỏ thẻ mẹ nghe những bụi bặm cuộc đời
Chia sớt với mẹ những buồn vui nếm trải
Mà bao lần con có nói được đâu! (A Ka Thủy)
Tuy rằng ngày xưa, khi tôi theo chồng ở xa nhà, mỗi khi đến sinh nhựt của tôi thì việc đầu tiên tôi làm sáng sớm hôm đó là viết một cái thơ cho mẹ, nhắc lại những kỷ niệm vui vui của hai mẹ con... Nghĩ cho kỷ thì cái chuyện viết thơ đó cũng chỉ để nói rằng con vẫn nhớ mẹ... Nhưng nếu xét cho cùng thì cái nhớ đó rất hời hợt chớ không như bây giờ, nhứt là từ khi tôi biết đi chùa, biết chảy nước mắt khi đọc đến những lời Phật dạy trong kinh “Vu Lan Bồn”, kinh “Phụ Mẫu Báo Trọng Ân”... Lời kinh đã khơi dậy trong tôi cái tình mẫu tử thật đậm đà, thật thắm thía... Làm cho tôi có cảm tưởng rằng tôi vì vô tình nên đã để cho một cái gì đó thật trân quý tuột khỏi tầm tay mà không mong tìm lại được... Vì vậy, người ta thì sao tôi không biết nhưng với tôi và chồng tôi, chúng tôi dành trọn ngày sinh nhựt của chúng tôi để tưởng nhớ công ơn sanh thành dưỡng dục của mẹ...
Hôm nay nhân mùa vu lan , tôi muốn nói lên tấm lòng biết ơn của tôi đối mẹ ruột tôi, người đã mang nặng đẻ đau sinh ra tôi, dạy bảo tôi nên người và tôi cũng tưởng nhớ tới mẹ chồng tôi, người đã thương yêu, săn sóc, lo lắng cho tôi không khác lo cho một đứa con gái nhỏ của Bà.
Tôi xin mượn mấy câu thơ sau đây của Hồ Dzếnh để làm quà Vu Lan cho những người phụ nữ Việt Nam:
Cô gái Việt Nam ơi .
Nếu chử hy sinh có ở đời.
Tôi muốn nạm vàng muôn khổ cực
Cho lòng cô gái Việt Nam tươi .
Comment