Những anh vui tính

Collapse
X

Những anh vui tính

Collapse
 
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts
  • Tinh Hoai Huong
    Senior Member

    • May 2009
    • 951

    #1

    Những anh vui tính

    Cảm ơn Admins. Cảm ơn anh chị thành viên ghé đọc bài viết về đời lính.

    Mến chúc quý vị luôn vui khỏe, bình an nhé. HH

    *

    NHỮNG ANH VUI TÍNH

    Tình Hoài Hương
    *

    Tiện cùng trên một đường đi, Thắng mời Hoài Hiếu rẽ qua nhà cho biết anh đang ở chung với bốn bạn độc thân. Căn nhà thuê đủ tiện nghi, vui vẻ đầy tiếng cười rộn rã. Họ bàn tán về lần đảo chánh thứ nhứt ngày 11-11-1960, do Đại tá Nguyễn Chánh Thi, Chỉ Huy Trưởng Nhảy Dù, Trung Tá Nguyễn Triệu Hồng, Vương Văn Đông, các Thiếu tá Phan Trọng Chinh, Phạm Văn Liễu, Đại úy Phan Lạc Tuyên, Bác Sĩ Phan Quang Đán.

    Lần thứ nhì do hai phi công: Trung úy Phạm Phú Quốc và Thiếu úy Nguyễn Văn Cử ném bom bắn cháy Dinh Độc Lập ngày 27 tháng 2 năm l962. Một trái bom không nổ rơi trúng phòng đọc sách của Tổng-thống Diệm, khi Cụ đang ngồi đọc sách, mà chẳng việc gì. Bà Nhu bị gãy một cánh tay. Một trái bom khác rơi ra ngoài sân dinh.

    Một lúc sau phòng không mới bắn trả lên. Phi cơ ông Quốc bị trúng đạn, ông nhảy dù ra rớt xuống Nhà Bè bị bắt tại trận và vô tù. Ông Cử bay mút qua Nam Vang, nhưng dân chúng bàn tán: ổng cũng bị chính phủ ở bển bắt nhốt vô tù!

    Chuyện dội bom gây xôn xao, rúng động dư luận trong nước và ngoại quốc, ảnh hưởng khá nhiều về mặt chính trị, ngoại giao, kinh tế, nhứt là đời sống dân cư đang an lành, bỗng chốc chững lại, bàng hoàng.

    Gia đình Ngô Tổng Thống phải dời qua Dinh Gia Long an vị, chờ kiến thiết lại Dinh Độc Lập. Bản vẽ Dinh Độc Lập sẽ tu chỉnh, do đồ án của kiến trúc sư đô thị gia Ngô Viết Thụ, người đã đoạt giải Khôi Nguyên La Mã đảm nhận.

    Thắng chua chát nghĩ thầm:

    - “Bại binh chi tướng bất khả ngôn dũng. Vong quốc chi đại phu bất khả ngôn trí”. (Có nghĩa là: “Làm tướng mà thua trận, thì đừng nói những câu có vẻ anh dũng. Làm quan mà bị mất nước, thì đừng nói những câu ra vẻ tài trí”.)

    Thấy Thắng về với bạn, họ tế nhị chuyển đề tài, niềm nở tiếp Hiếu. Sau khi giới thiệu cô với bạn hữu ở chung nhà, Thắng tươi cười:

    - Mời em ngồi, anh thay bộ quần áo nặng nề rồi ra ngay. Xin lỗi em!

    - Dạ, anh cứ tự nhiên.

    Bốn anh còn độc thân, có anh Lê Tiến lớn nhứt về tuổi tác cũng như binh nghiệp: Thiếu tá Nhảy Dù, ba mươi tuổi còn nét trẻ trung và vui tính. Anh Đào Ngũ Quang, hai mươi bốn tuổi: Thiếu úy Hải quân. Thiếu úy Đinh Toàn Thắng hai mươi hai tuổi: Bộ binh. Anh Nguyễn Kháng Chiến: Đại úy Biệt Động Quân. Sau hết anh Vương Quốc Tùng: Trung úy Y sĩ Quân Y vừa có gia đình.

    Anh chỉ là quân nhân Biệt Động.

    Đang thi hành "diệt Cộng an dân"

    Nhọc nhằn nguy hiểm bội phần.
    Mưa bom lưới đạn xả thân diệt thù (1)

    Anh Tiến nhìn Hiếu nháy mắt để trêu chọc anh Tùng:

    - Hiếu biết không! Anh thích làm nghề mổ tim gan phèo phổi, không phải như bác sĩ Tùng, mà anh thích mổ bò, heo, ngựa, dê kia!

    - Để làm gì cha nội?

    - Lấy bộ đồ lòng nấu phá lấu ăn ngon nhức nhĩ à nha.

    - Ghê quá!

    - Ấy, sao toa nóng quá vậy hả Quang? Chưa gì nó đã nhảy phóc vô miệng mình, còn hứng thú đâu mà kể chuyện tiếp. Moa không thèm nói, thì Quang có bổn phận trình bày tại sao toa đi lính? Sao mỗi lần nhận thư nhà, là toa khóc ré lên hả?

    Quang (người đã chở Thắng đi mua sắm Tết, mà Hiếu biết mặt) pha ly chanh đá bưng ra mời cô, anh tủm tỉm đùa:

    - Á à! Lúc đó tôi trốn chui trốn nhủi như con dế mèn trong lu giấu kín nơi góc phòng để luyện "tịch tà kiếm phổ", chẳng giống con giáp nào. Thế là có người nhà bưng cơm canh hầu tận chỗ. Đã nhe, ngon lành nhe. Mẹ kiếp! Trốn mới ba bốn ngày thì cảnh sát đến nhà nắm tóc lôi lên, hỏi cung tới tấp:

    - Anh có yêu đồng bào không?

    - Yêu.

    - Yêu lính tráng không?

    - Có.

    - Anh sẵn sàng hy sinh không?

    - Sẵn sàng.

    - Hãy chuẩn bị đi lính.

    - Tôi lỡ dại vãi vào đây bao nhiêu nước tiểu, khiến thân bại danh liệt rồi. Ngài coi tôi có phải một chân chấm, chân chấm phết, te tua, tàn tạ, tả tơi, thối tha từ tên tiểu tử hay không hì.

    - Đừng ấm ớ, không được đa. Tôi hỏi anh có yêu "nước" không?

    - Nước?

    - Có nghĩa là Tổ Quốc, đất nước, quê hương, chớ không phải nước uống. Anh nghe ra chưa?

    Lỡ vênh váo rồi, tôi tới luôn, tiến lên dọt liền, có gì sợ mà run. Có sức chơi thì có sức chịu, cứ liệu mà chơi:

    - Ô! Ông nói nghe hay đáo để! Tôi mà không yêu nước à!

    - Anh nầy giỏi. Bây giờ, tôi mời anh đi.

    - Đi đâu?

    - Đi lính.

    - Đi thì đi chứ sợ gì ai!

    - Họ nghĩ tôi ngông cuồng, thần kinh bất ổn bấn loạn. Anh kia cho ngay con số tám vô hai cườm tay kêu cái cộp. Ui cha ơi đau điếng thấy ông bà ông vải, khiến tôi tỉnh hẳn người. Bố kiếp! Thiên la địa võng ơi phen nầy mình hết giả đò thương tật, chân không đi điệu tango, bì bộp nhún nhảy rồi. Cũng may họ chưa tống cổ vô nhà thương Biên Hòa, thì chết cha đời trai!

    Do tôi nghĩ: “The world is a dangerous place to live, not because of the people who are evil but because of the people who don't do anything about it”. (Thế giới là nơi nguy hiểm để sống, không phải chỉ vì bọn cùng cực hung ác, mà còn vì những người ù lì, không làm bất cứ một điều gì, để trừ khử cái ác ấy). Albert Einstein. 1879-1955.

    - Đó chính là Đào Ngũ Quang mà bố mẹ đặt tên cho ta. Ah! Nè các bạn, “ngũ quang” là có năm con đường tươi sáng rạng rỡ hí. Cơ khổ! Vì cái họ trót lỡ “Đào”, tên đệm là “Ngũ”; thành thử vô tình tôi trở thành tên “đào ngũ”. Cha chả! Nó ám ảnh tôi triền miên cho tới ngày tôi ngậm ngùi ca: “Những đồi hoa sim, ôi những đồi hoa sim tím chiều hoang biền biệt...

    Đi lính tôi nghiêm trang đàng hoàng, sự thật “ta” đếch đào ngũ nhe. Tôi yêu mến đồng đội, đoàn kết chiến đấu, một lòng trung quân ái quốc. Tôi mong thăng cấp vọt lẹ như thằng Chiến bạn nối khố nè:

    Có những lúc muốn vá trời lấp biển.
    Vác kiếm qua sông dựng lại ngọn cờ.
    Ngày tháng qua rồi cả một đời ta.
    Nợ áo cơm vướng vai từng thân phận.
    Một đời người qua vội có gì đâu?
    Dẫu ngàn năm không vơi được nỗi sầu… (2)

    - Nè bạn, muốn thoát ra khỏi những đau thương dằn vặt giày vò trong quá khứ, khi không có cách nào che chắn lại dĩ vãng buồn đau, tôi phải cố gắng vượt qua, thế là thân và tình cũng mềm ra. Tôi nghiền ngẫm, suy nghĩ một trong nhiều dữ kiện và sự kiện từng nếm trải, những chia sẻ ngọt bùi đắng cay, thì phải vậy thôi:

    Khi ta đi lật qua trang sử mới.

    Đau khổ nhục nhằn trút xuống anh em.
    Luận anh hùng đâu dựa theo thành bại.
    Sao người về treo kiếm khóc rưng rưng? (3)

    Quang muốn nhảy dựng lên chơi giựt nổi với đời, anh thích lên mặt lấy hên dợt le xíu, phừng phưng nổ những pha mê ly nghe ghê hồn từ Long An tới Long Bình, Long Biên, Long Hải, Long Đất, Long Thành, "Long Cuội ngồi gốc cây đa". Nếu không bùi tai, không đẹp mắt, không lé mắt, không vẹo chân ẹo người cười vang, thì không ăn tiền. Quang không "nổi", thì đời trai kém vui đi.

    Lạ lùng thay, đến nay anh Quang đã thành nhân chi mỹ, anh đi lính "sống dưới nước non" bồng bềnh nhiều ngày tháng, hơn anh ở trên bờ, (chắc anh nhớ cái lu nước chăng?) Điều mà Hiếu rất ngạc nhiên, tưởng anh chỉ lè phè là một võ biền, ai ngờ về mặt tri thức và giao tế anh rất bặt thiệp. Quang lịch lãm, hóm hỉnh thì khỏi nói rồi.

    Tùng chuyển gói thuốc Quân Tiếp Vụ đến các bạn, anh thở từng hơi thuốc vặt:

    - Quang chọc quê anh đó, khi uống rượu thì phải biết, hắn rất chì. Rượu xịn mà “vô mỏ, vô cơ”, ui đã điếu rồi, hắn nói hết sẩy. Hiếu tin hắn, ắt có ngày em vô “ngũ tử” à nha.

    - Dạ. ảnh có tới "năm cửa", ai xớ rớ thì tiêu tùng! Ảnh lém lắm.

    Trong phòng bỗng chốc lặng như tờ, Quang có cảm tưởng các bạn nghĩ về chuyện mình kể nửa đúng nửa sai, và biết hối hận về ngày cũ lêu lổng. Lẽ ra bây giờ ít ra anh là Đại úy rồi. Thời buổi nầy không còn hàn sinh áo mão gánh gạo lên tỉnh thi Hội, thi Đình.

    Người trai hôm nay phải có hoài bão, ý chí, lập trường, kiên cường, có lý tưởng cùng vốn kiến thức sâu rộng, để tự vươn lên với đời đích thực hơn.

    Thắng bước ra phòng trong bộ pi-ra-ma màu kem viền sọc xanh, Hiếu thấy anh trẻ trung tươi mát giống một bạch diện thư sinh ngày ngày đi lượn phố Tết hôm nào. Thắng cười:

    - Trời ơi! Đoàn kết kiểu thằng Quang á hả? Đoàn kết là “đết còn” ấy.

    - Đừng có dốc tổ nghe. Ỷ ta đây đẹp trai, con nhà giàu, học giỏi ứ hử! Báo cho tụi nầy biết: cậu chịu đèn “đằng ấy tới đâu" rồi, thì bảo!

    Ô! anh Quang mập mờ, lơ lửng vu vơ, ngụ ý muốn “nhắc khéo ai” vậy cà? Những anh lính chiến phong sương nhuốm bụi trần, mỗi anh một cung cách: dí dỏm, hoan hỉ vui vẻ cười vang, thật trẻ trung hòa ái vô ngần. Họ tạm lãng quên những trách nhiệm và bổn phận người lính trước binh đao khói lửa đang chờ đón.

    Đó là những hiền huynh vui tính trong thời loạn mà cô có cảm tình nồng hậu, Hạnh có một thời thân quen quý anh, dù cho anh là ai:


    Nếu anh: lính Nhảy Dù.

    Em cố thành ưu tú.

    Sánh vai ta vui bước.
    Thủy Quân mình nguyện ước.


    Nếu anh là Binh Bộ
    Ngao du giữa sông hồ.
    Ngát hương đời dịu ngọt.
    Pháo Binh súng đề thơ.


    Trao về nhau tình mơ.
    Nếu anh là cánh buồm.
    Em làm áng mây trôi.
    Thiết Giáp vượt ngàn non.


    Nếu anh là Phi Công.
    Lả lướt trên thinh không.
    Em sẽ là nắng lụa.
    Đàn rung ngân phím loan


    Nếu anh lính Hải Quân.
    Em mơ mình nữ hoàng.
    Nối nhịp cầu tao ngộ.
    Tình yêu xuyên đại dương.

    Nếu anh gieo tình thương.
    Cùng chung một chí hướng.
    Em nguyện làm nữ tì.
    Hương trầm tỏa khói sương… (4)
    *

    Tình Hoài Hương


    (1)+(2) thơ Đông Quyên

    (3) thơ Trương Trọng Kiên
    (4) Tình Hoài Hương


    Mời xem tiếp chương sau.


    Hình mượn trên internet, xin miễn thứ bản quyền


    Last edited by Tinh Hoai Huong; 07-21-2025, 10:27 PM.
    Bút trần nào tả được lưu luyến!
    Thơ trần đành cam chịu vô duyên...
    Tình Hoài Hương


Hội Quán Phi Dũng ©
Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




website hit counter

Working...