Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Tại sao không nên dùng hai chữ Trung Quốc?

Collapse
X

Tại sao không nên dùng hai chữ Trung Quốc?

Collapse
 
  • Filter
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Tại sao không nên dùng hai chữ Trung Quốc?

    Tại sao không nên dùng hai chữ Trung Quốc?



    Trần Đức Dũng


    Khởi đầu, những bộ tộc nhỏ sống trên vùng đồng bằng giữa hai dòng sông; Hoàng Hà phía bắc và Dương Tử phía nam, gọi nơi này là Trung Nguyên. Tức vùng bình nguyên giữa hai con sông. Trung là ở giữa. Nguyên là cánh đồng. Cho nên chữ Trung Nguyên chỉ có nghĩa là cánh đồng giữa hai dòng sông.

    Hai chữ Trung Nguyên quá mơ hồ không rõ ràng, cho cả vùng rộng lớn. Trong vùng này có một địa phương, khá đông dân cư, gọi là Hoa Âm (thuộc địa phận tỉnh Hoa Nam hiện nay), nên còn được gọi là Trung Hoa. Từ đó hai chữ Trung Nguyên hay Trung Hoa thường được dùng lẫn lộn. Để phân biệt với Bắc Mạc, tức vùng sa mạc phía bắc sông Hoàng Hà, họ gọi là Trung Nguyên. Để phân biệt với Lĩnh Nam, tức vùng đồng bằng phía nam sông Dương Tử, họ gọi là Trung Hoa.

    Thế rồi, qua nhiều thời kỳ, các kẻ nắm quyền cai trị tự vẽ vời ra đủ điều để sơn phết cho hai chữ Trung Hoa nhằm đánh bóng thân thế đối với các xứ lân cận.

    Lúc này, bọn cầm quyền bắt tên bồi bút Khổng Khâu, mà người Việt thường gọi là Khổng Tử, vẽ vời cho rằng Trung là ở giữa, Hoa là có văn hóa. Ý muốn tôn xưng rằng chỉ có nơi đây mới là trung tâm văn hóa của con người. Một loại “đỉnh cao trí tuệ” của thế giới vào thời bấy giờ. Vì thế họ gọi những dân tộc sống vùng chung quanh là súc vật như: Nam Man (chó); Bắc Địch (sâu); Đông Di (rắn); Tây Nhung (khỉ). Cũng bởi ngu si và đầu óc bán khai, kém tiến hóa, nên họ không hề biết rằng gọi như thế tự chính họ còn thua cả súc vật. Kẻ ngu si thường mắc phải căn bệnh hoang tưởng này để giải tỏa ẩn ức tâm lý hèn kém, mà cho đến nay chúng ta vẫn còn nhận thấy.

    Thật ra, tên họ Khổng xứ Lỗ (nay thuộc tỉnh Sơn Đông) nhận lệnh đi ăn cắp văn hóa của phương Nam, tức của dân Bách Việt, rồi đem về xào nấu, nên hắn ta chỉ dám gọi đó là đồ ăn cắp chứ không phải tự tay tạo ra (thuật nhi bất tác). Bán khai đến độ, hắn ta cũng không hề biết và cho rằng trà và lúa của dân Bách Việt phía nam sông Dương Tử đang dùng là kỳ lạ và chẳng phải là những món ăn uống mà kẻ có văn hóa nên dùng. Thế nhưng sau khi uống thử rồi thấy ngon thấy ghiền. Cái tài lưu manh của kẻ ăn cắp luôn là tẩy xóa hết dấu vết cũ rồi cho là của mình. Để bây giờ cả thế giới, ngay người Việt cũng tin chắc rằng trà phát xuất từ Tàu. Cũng theo lệnh trên, tên bồi bút họ Khổng này đưa ra những thuyết ma mỵ để đặt ách nô lệ lên đầu người dân như; thuyết thiên mệnh, ngũ thường, và trung quân ái quốc, vân vân.

    Con trời, gì mà bị kẻ khác soán ngôi tàn sát thẳng tay không chừa một mống. Ngũ thường gì mà trong cung đình, con giết cha để cướp ngôi, hai cha con cùng lấy một vợ, con cướp vợ của cha rồi loạn luân, chém giết, tàn sát lẫn nhau đủ kiểu. Thế nhưng chúng bắt mọi người dân phải trung thành với kẻ cai trị mới gọi là yêu nước. Điều này chẳng khác gì hiện nay bọn giặc cộng cố tình nhét vào đầu người dân Việt câu “yêu nước là yêu chủ nghĩa xã hội.”

    Thật ra, tên Khổng Khâu này chỉ là một kẻ bồi bút cho bọn cầm quyền vào thời bấy giờ. Chẳng khác nào Tố Hữu, Cù Huy Cận, Chế Lan Viên, Xuân Diệu sau này của Việt cộng. Và hiện nay, để áp đặt ách nô lệ này, giặc Bắc ra lệnh cho bọn tay sai Việt cộng thành lập viện Khổng Tử tại Hà Nội để bắt dân Việt thờ lạy như ngày trước trong thời đại phong kiến gọi là Văn Miếu.

    Những người Việt mang nặng tinh thần nô lệ nên cứ mãi bị giặc Bắc lừa gạt mà tôn thờ tên bồi bút này là bậc thầy muôn đời (vạn thế sư biểu). Hãy để cho những người này thỏa mãn kiếp nô lệ và thờ Tàu của họ. Nhưng chúng ta, những người Việt biết tự trọng và có tinh thần dân tộc, không nên làm điều này. Không những thế, mỗi người nên có trách nhiệm đối với dân tộc và tổ quốc. Nghĩa là khi nghe người khác hiểu sai nói sai, chúng ta nên trình bày, giải thích cho họ hiểu rõ sự việc. Cùng giúp nhau hiểu rõ vấn đề, thì không có gì phải ngần ngại, hay lo sợ cả. Mà đây lại là vấn đề sống còn của cả một dân tộc. Đây là trách nhiệm của mọi người Việt, không riêng gì ai cả. Mọi người dân đều hiểu rõ tức là dân trí được nâng cao. Sự hiểu biết của người dân càng nhiều, bọn Việt cộng càng lo sợ. Điều này ai cũng hiểu cả.

    Để áp đặt tinh thần nô lệ và phong kiến trở lại, kẻ cầm quyền Việt cộng đang âm thầm đem các từ ngữ mang nặng tính thần quan liêu phong kiến, vào đầu người Việt như: quan chức, ngài. Người Việt sống tại Miền Nam trước năm 1975 sẽ dễ dàng nhận ra điều này. Danh từ QUAN CHỨC hoàn toàn không có trong ngôn ngữ Miền Nam. Thay vào đó, là nhân viên, hay viên chức chính quyền. Hoàn toàn không có chữ quan trong đầu người dân sống dưới chế độ tự do dân chủ Việt Nam Cộng Hòa. Danh từ ngài, chỉ dùng cho các đấng tối cao, giáo chủ trong tôn giáo. Trường hợp ngôi thứ hai trong văn bản, thì chỉ là: “Thưa tổng thống.” Không bao giờ có hình ảnh của kẻ nô lệ cúi đầu khuất phục như trong câu: “Kính thưa ngài thủ tướng,” như hiện nay trong xã hội cộng sản. Nêu ra điều này để mọi người cùng nhận ra rằng, qua ngôn ngữ, Việt cộng đã cố tình đưa người dân Việt trở về thời kỳ quan liêu phong kiến và nô lệ cũ.

    Từ xưa, Trung Nguyên này là nơi tranh giành quyền lực tự do và được xem là vườn hưu hoang không có chủ. Kẻ nào giành được thì mặc sức mà cai trị. Và họ cũng chẳng có khái niệm gì về quốc gia dân tộc. Kẻ nắm quyền cai trị luôn có tham vọng bành trướng và xâm chiếm các nước chung quanh. Thời kỳ Chiến Quốc là một thí dụ điển hình lịch sử về sự tranh giành quyền lực nơi vườn hưu hoang này. Với tinh thần đó, và nhằm trấn áp người dân để cai trị nên kẻ nào lên nắm quyền cũng tự xưng mình là con trời, là lớn, là đại. Như Đại Chu, Đại Tần, Đại Hán, Đại Đường, Đại Tống, Đại Nguyên, Đại Minh, Đại Thanh. Đại sau thẳng tay tàn sát tiêu diệt đại trước. Và đại cuối cùng thì bị tám cường quốc Tây phương cùng nhau xẻ thịt. Nên thực tế chẳng có ma nào là đại cả.

    Cho nên người Tàu chỉ có khái niệm về triều đại chứ không biết thế nào là dân tộc và tổ quốc. Điều này còn hiện rõ trong nếp sinh hoạt của người Tàu hiện nay nơi hải ngoại. Thí dụ; Tàu Hồng Kông, Tàu Singapore, Tàu Đài Loan, Tàu Phúc Kiến, Tàu Quảng Đông, Tàu Mã Lai, vân vân. Không Tàu nào chịu chơi chung với Tàu khác cả. Bởi điều dễ hiểu, trong đầu người dân đến cả kẻ nắm quyền cai trị, không có dân tộc Tàu, không có dân tộc Trung Hoa, hay Trung Quốc. Bởi thế, để thực hiện Bước Tiến Nhảy Vọt, dùng lương thực của Tàu đổi lấy kỹ thuật của các nước cộng sản Đông Âu, Mao Trạch Đông sẵn sàng cho 17 triệu người Tàu chết đói mà chẳng hề bận tâm.

    Chữ triều có nghĩa là nhiều lượn sóng có ngọn gập đầu xuống cùng nhau chạy về một hướng, là tấp vào bờ, như thủy triều, hải triều. Từ đó, bọn cai trị dùng chữ triều mang ý nghĩa cùng khoanh tay cúi đầu chầu và hướng về. Bởi vậy trên trang phục chúng luôn cho thêu nhiều lượn sóng cuốn gục đầu trên áo quần các quan lại, hoặc các nơi như sảnh đường xử án. Và khi gặp nhau, kẻ dưới phải khoanh tay và cúi đầu theo đúng hình ảnh của chữ triều đã thêu trên quần áo, và hiện hữu khắp nơi qua tranh ảnh, chạm khắc. Nói theo ngôn ngữ trong khoa Tâm Lý Học, đó là những kỹ thuật khống chế tư tưởng (mind control) vô cùng tinh vi và ma quỷ.

    Triều cống nghĩa là cúi đầu dâng nộp phẩm vật quý giá lên cho ông chủ. Triều dinh là cái sân để cả đám quan lại đứng khoanh tay cúi đầu chầu về ông vua ngồi trên cao. Triều đại có ý nghĩa nguyên thủy là khoanh tay cúi đầu hướng về ông chủ lớn. Những chữ này, thể hiện tinh thần ngạo mạn, tham vọng quyền lực, luôn bắt các nước nhỏ xung quanh phải quy phục kẻ cai trị ngồi ở giữa. Các chữ Trung Hoa hay Trung Quốc cũng mang tinh thần ngu xuẩn nhưng ngạo mạn này. Ngày nay với kiến thức về địa dư thế giới, mọi người Việt đều biết rõ xứ này chẳng có gì để tự xưng là Nước Ở Giữa cả. Thế nhưng nhiều người Việt vẫn đang chấp nhận điều này qua ngôn ngữ. Đây là biểu hiện của một kiến thức kém cõi và nặng tinh thần nô lệ.

    Người Việt, sống trên vùng đất phía nam sông Dương Tử, từ vùng núi Ngũ Lĩnh và hồ Động Đình trở về nam, nên gọi là xứ Lĩnh Nam. Họ vẫn luôn biết mình là dân tộc Bách Việt. Để chống lại ý tưởng bá chủ, hống hách của những kẻ phương Bắc, và quyết tâm giữ vững tinh thần tự chủ và độc lập, người Việt luôn nêu cao tinh thần Đại Việt, Đại Nam qua mọi thời kỳ lịch sử.

    Lưu Bang, một tên thôn trưởng lưu manh sống bên dòng sông Hán Thủy, cướp công Hạng Võ, diệt Tần lên nắm quyền cai trị (256 trước TL). Để thành lập triều đại, Lưu Bang lấy chữ Hán từ tên con sông rồi gọi là Triều Hán, và tự xưng là Đại Hán. Sự cai trị của dòng họ lưu manh này kéo dài suốt 400 năm, nên hai chữ đại hán đã ăn sâu vào đầu của nhiều thế hệ dân cư trong vùng. Để sống còn, tránh cảnh bị tàn sát và tiêu diệt, dân tộc hay bộ tộc nào trong vùng bị cai trị cũng tự gọi mình là người Hán. Ngay cả chữ viết đã có trước đó từ lâu chúng cũng bắt mọi người gọi là chữ Hán. Người Việt sau này, dưới sự áp đặt của Tàu mấy trăm năm trước cũng mặc nhiên chấp nhận điều này. Cho đến nay, hầu hết người Việt cũng vẫn còn gọi là chữ Hán. Không mấy ai dám gọi là chữ Tàu cả. Vì họ sợ. Sợ điều gì họ cũng không rõ. Nhưng vẫn cứ sợ và gọi như thế là đủ an tâm. Nêu điều này ra để chúng ta cùng nhận rõ cái tinh thần nô lệ này đã truyền đời đến cả ngàn năm nay vẫn còn nhiều người Việt không chịu nhận ra và quyết tâm tiêu trừ.

    Sau khi Mông Cổ diệt Đại Tống lập Đại Nguyên cai trị xứ này cả trăm năm. Đến khi Trần Hữu Lượng (Lượng là con trai Chiêu Quốc Vương Trần Ích Tắc – qua việc thông đồng với giặc, Vương bị anh là vua Trần Thánh Tông không giết nhưng đuổi ra khỏi Việt Nam và qua Tàu sống ở vùng Trường Sa, Quảng Đông ngày ngay) đánh đuổi Mông Cổ chuẩn bị lên ngôi thì bị Chu Nguyên Chương cướp công và lập nên Đại Minh. Dòng họ Ái Tân Giác La của bộ tộc Mãn Châu (Nữ Chân, Kim sau đổi là Thanh) diệt Minh, rồi cũng gọi là Đại Thanh. Thời kỳ nầy không còn ai dám nhận mình là Đại Hán hoặc Đại Minh nữa cả. Và bọn đại hán (trong đầu người Việt) phải cạo đầu thắt bính như người Mãn Châu. Nếu không sẽ bị chặt đầu ngay. Lúc bấy giờ, trong dân gian, vì quen miệng họ vẫn gọi xứ này là Trung Nguyên hay Trung Hoa. Tuy rằng biên giới đã vượt qua sông Dương Tử và tiến xa xuống phương nam.

    Sau này một vài người Tây phương, vốn không biết nhiều về xứ này, nên cho rằng người sống ở đây là dân Hán, nhưng họ lại gọi là nước Tần. Người Việt vốn nặng tinh thần nô lệ lại tôn thờ khoa học tây phương, nghe người da trắng Âu Châu gọi thế nên vội vã cho là có tộc Hán. Đây là sự di căn của căn bệnh nô lệ. Ngày trước họ thờ Tàu. Khi Tàu đi, Tây đến thì họ đành phải thờ Tây. Đối với họ hễ người Tây phương nói là phải đúng, và họ không hiểu rõ nghĩa chữ tộc trong tiếng Việt. Điều này cũng ngây ngô chẳng khác nào hiện nay bảo những người sống tại Mỹ là dân tộc Hoa Kỳ. Ai cũng biết chỉ có người Mỹ chứ không có dân tộc Hoa Kỳ. Xứ Tàu cũng chỉ là một loại hợp chủng quốc ở Châu Á mà thôi. Hiện nay, ngoài hàng trăm ngôn ngữ của những dân tộc thiểu số, Tàu vẫn còn xử dụng sáu ngôn ngữ chính. Ngay cả Mao Trạch Đông vẫn nói tiếng Hồ Nam, khiến nhiều người Tàu nghe không hiểu. Không có ngôn ngữ Tàu chính thống, tuy rằng phần lớn là tiếng Việt do dân Bách Việt sống khá nhiều ở vùng phía Nam sông Dương Tử, mà còn giữ rõ âm Việt nhất là tiếng Quảng Đông, Quảng Tây. Vì sự kiện này nhiều người Việt Nam, không chịu tìm hiểu lịch sử của tộc Bách Việt, lại nặng tinh thần nô lệ, nên cứ cho rằng tiếng Việt hiện nay là mượn từ tiếng Quảng Đông của Tàu. Dù vẫn còn sáu ngôn ngữ chính, nhưng chữ viết chỉ một, do Doanh Chính, tức Tần Thủy Hoàng, thống nhất chữ viết để dễ bề cai trị, và gọi là quan thoại, tức ngôn ngữ của quan lại. Đến thời bạo chúa Mao Trạch Đông, vốn xem Tần Thủy Hoàng là thần tượng, cũng bắt chước Doanh Chinh bắt sửa lại chữ Tàu và gọi là chữ Tàu đơn giản. Ở đây chúng ta gọi là chữ Tàu, nhưng sẽ còn vô số người Việt quyết tâm giữ chữ Hán trong đầu cho đến chết, và truyền lại cho con cháu.

    Dưới áp lực xâm lăng của giặc Bắc, người Việt từ vùng Động Đình Hồ, dần dần bị đẩy xa về phương nam. Qua thời gian, người Việt còn ở lại vùng phía Nam sông Dương Tử đã quên mất nguồn gốc Bách Việt của mình. Nhưng họ không hề bị đồng hóa, vì dân số Việt tộc ở những vùng này vẫn luôn nhiều hơn những bộ tộc hỗn tạp nhỏ khác. Họ chỉ mất gốc. Một điển hình trong lịch sử cận đại là Tôn Dật Tiên (Sun Yat Sen), sinh ở Quảng Đông, người mà dân Tàu đang thờ phượng và suy tôn là cha đẻ của cuộc Cách Mạng Tam Dân, vốn là người Việt. Ông ta biết rõ điều này. Tuy vậy, vì quá lâu đời và vì sự nghiệp chính trị ông không dám nói rõ thân thế. Trong khi đó dòng họ Lý của Việt Nam sống tại Đại Hàn gần ngàn năm nay vẫn luôn tự hào mình là người gốc Việt. Nên khi vừa lên cầm quyền, tổng thống Lý Thừa Vãn của Nam Hàn đã nhờ tổng thống Ngô Đình Diệm truy tìm gia phả của dòng họ Lý tại Việt Nam.

    Chiến thắng mùa xuân năm Kỷ Dậu (1789) mọi người Việt đều đã biết. Sau khi đánh quân Thanh một trận nhớ đời và đuổi ra khỏi bờ cõi, Quang Trung Hoàng Đế liền có kế hoạch lấy lại đất bị giặc Bắc cướp trước đó. Theo chương trình, vua Quang Trung sẽ đuổi Mãn Thanh trở ngược về phía Bắc sông Dương Tử, quyết lấy lại vùng Lĩnh Nam của dân Bách Việt ngày xưa. Bước đầu, nhà vua bắt Càn Long phải gả con gái và trả lại hai vùng đất Quảng Đông và Quảng Tây. Sau đó sẽ làm bàn đạp để bắc tiến và tây tiến. Càn Long liền gởi chiếu mời vua Quang Trung sang Bắc Kinh để đàm phán. Nhắm để phòng sự tráo trở của giặc Bắc cùng sẵn dịp hạ nhục Càn Long của Đại Thanh, vị Hoàng Đế Đại Việt cho người giả trang dẫn phái đoàn sang Tàu. Trên đường đi phái đoàn Việt cố tình hành hạ bọn quan lại Tàu đủ điều, nhưng chúng cũng phải cúi đầu chịu nhục. Càn Long vẫn biết rõ trưởng phái đoàn chỉ là vị vua giả. Nhưng mở miệng ra lại sợ nhục nhã, nên hắn đành phải câm miệng và dùng đủ lễ nghi để tiếp đãi phái đoàn. Đây cũng là một sự nhục nhã nặng nề mà Càn Long của Đại Thanh đành phải nuốt sâu vào lòng.

    Vua Quang Trung cho Càn Long biết, nếu không chịu trả đất, vua Việt sẽ giúp bọn phục Minh nổi dậy diệt Thanh.

    Vừa mới bị đánh một trận kinh hoàng, lại muốn giữ ngôi để tiếp tục cai trị xứ Tàu, Càn Long đành phải nuốt nhục cúi đầu chấp nhận. Nhưng mọi việc chưa xong thì vua Quang Trung băng hà. Thế là việc đòi lại đất của người Việt xem như bất thành.

    Nếu vua Quang Trung không mất sớm và bắt Càn Long của Đại Thanh trả lại Quảng Đông, Quảng Tây cho Đại Việt thì hôm nay đã không có Tôn Dật Tiên cho dân Tàu thờ làm Quốc Phụ. Nêu ra điều này để người dân Việt thấy được sự ngu ngốc của người Tàu. Đúng ra, mọi người Việt đều có bổn phận phải nói rõ điều này cho người Tàu, và nhất là cho Tập Cận biết mỗi khi hắn cúi đầu lạy Tôn Dật Tiên.

    Chữ Qin được Tàu phát âm là Ch’in, người Việt phát âm là Tần. Từ âm Ch’in này người da trắng gọi xứ này là China hay Sino. Khi nắm quyền Doanh Chính dùng chữ Đại Tần vì lấy tên địa phương của xứ Tần (hiện nay thuộc tỉnh Giang Tô). Cho nên người Tây phương dùng chữ China, Sino, Chinois là do sự diễn âm chữ Tần (Ch’in), để gọi xứ này. Hoàn toàn không có ý nghĩa gì là Nước Ở Giữa cả. Xin người Việt không nên đem hình ảnh của hai chữ Trung Quốc trong đầu của mình mà áp đặt lên chữ China, Sino của người da trắng.

    Người da trắng gọi họ là Tần. Tại sao chúng ta không dám gọi họ là Chệt hay Tàu? Hỏi tức đã trả lời rồi vậy.

    Mãi đến thời kỳ Mãn Thanh vẫn chưa có hai chữ Trung Quốc. Năm 1927, Nhật tiến chiếm vùng Mãn Châu, lập ra Mãn Châu Quốc, sau đó cai trị toàn xứ Tàu. Tiếp theo xứ Tàu bị Hoa Kỳ chẻ ra làm hai thế lực chính trị vào năm 1949. Ngay sau khi đánh bại Nhật, năm 1945, lúc đầu Mỹ tính giao cả nước Tàu cho Tưởng Giới Thạch, để loại trừ Trương Học Lương, vốn gốc Mãn Châu, lên năm quyền. Nhưng sau đó, năm 1948, Mỹ đổi ý, đem giao cả đại lục cho Mao Trạch Đông, được gọi là People's Republic of China. Đảo Đài Loan thì Mỹ giao cho Tưởng Giới Thạch được gọi là Republic of China. Để làm vui lòng kẻ bị bạc đãi vì chia đất cho quá ít, Mỹ cho Tưởng Giới Thạch vào Liên Hiệp Quốc để xoa dịu tự ái. Đến năm 1972, sau thời gian đủ lâu, Mỹ đuổi Tưởng ra khỏi Liên Hiệp Quốc, đem Mao Trạch Đông vào thay thế. Và bắt Tưởng phải dẹp bỏ danh xưng Republic of China, mà từ đó về sau chỉ được gọi là Taiwan, không có vị thế quốc gia trên chính trường quốc tế.

    Hai xứ này, lúc bấy giờ, nếu dịch sang tiếng Việt cho đúng nghĩa quốc tế, ở đây chúng ta sẽ dựa trên tiếng Mỹ, phải là Cộng Hòa Nhân Dân Tàu (Tần), và Cộng Hòa Tàu (Tần). Cũng như Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam là Socialist Republic of Vietnam, hay Việt Nam Cộng Hòa là Republic of Vietnam.

    Ở đây, chúng ta nhận ra thêm một điều vô cùng quan trọng là, do bản chất nô lệ giặc Bắc, Việt cộng đã âm thầm dùng tiếng Việt theo kiểu Tàu. Các chữ Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa đi trước hai chữ Việt Nam. Có nghĩa là tính từ đi trước danh từ. Trong khi đó danh xưng Việt Nam Cộng Hòa, tính từ phải đi sau danh từ. Người Việt chúng ta chỉ nói trái ổi xanh, hoặc biển xanh. Chỉ có dân Tàu mới nói xanh trái ổi, và thương hải.

    Có người sẽ cho rằng chỉ là thứ tự trước sau, ý nghĩa vẫn có đủ, việc gì mà phải chẻ sợi tóc làm tư.

    Xin thưa. Một người đảng viên cộng sản, dù nói hay viết, mà dùng chữ nhân dân, hay nhà nước trước chữ đảng, chắc chắn sẽ bị giết ngay. Thực tế, không có người nào dám làm điều này. Bởi họ biết rõ nguyên tắc sinh tử của băng đảng sắt máu côn đồ này là: Nói Bậy Là Chết.

    Trở lại hai chữ Trung Quốc. Người Tàu, bởi ngu si lại nặng tinh thần hống hách luôn tự cho mình là lớn, là trung tâm của thế giới, nên họ tự gọi là Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, và Cộng Hòa Trung Hoa, viết và hiểu theo cách Tàu dùng tiếng Việt. Sau khi được Mỹ giao cho cai trị toàn miền đại lục, Mao Trạch Đông vẫn tiếp tục truyền thống ngu si và bạo chúa nên tự gọi là Trung Quốc. Thứ nhất; nhắm kích thích tinh thần ngông cuồng của dân trong xứ. Thứ hai; bắt cộng sản Việt Nam phải tuân dùng theo, để tròng ách nô lệ lên đầu người Việt, mà trước nhất là những kẻ tay sai Việt cộng. Hiểu một cách rõ ràng, chữ Trung Quốc vẫn hoàn toàn không có ý nghĩa gì là Nước Ở Giữa cả. Bởi chữ Trung vốn có gốc từ chữ Trung Nguyên từ thời xa xưa. Tuy vậy, Tàu cộng vẫn mập mờ để bắt Việt cộng phải áp đặt vào đầu những người Việt, kém hiểu biết lại nặng tinh thần nô lệ phương Bắc, nên tự suy diễn ra là Nước Ở Giữa để nuôi trong đầu.

    Xin mở một dấu ngoặc. Trong hồi ký của mình, ông bác sĩ riêng của Mao Trạch Đông cho biết; kể từ khi nắm quyền đến lúc chết (1949-1976), suốt 28 năm Mao không hề tắm, và nhất định không chịu đánh răng súc miệng. Tên bạo chúa này tuyên bố hắn chỉ cần “tắm” trong âm hộ của người đàn bà là đủ, và hắn không tin có loại bệnh có thể truyền nhiễm qua đường tình dục. Để tránh tình trạng này, ông bác sĩ riêng phải gạt hắn ta bảo là uống thuốc bổ tăng cường sinh dục, nhằm tránh tình trạng Mao truyền bệnh giang mai cho cả ngàn người đàn bà mà hắn xem là cung tần phi nữ. Một loại bạo chúa ngu si của thời đại. Nêu điều này nơi đây để mọi người Việt biết sự ngu si và bệnh hoạn của Mao, và cũng là của dân Tàu. Thế mà tên cáo họ Hồ bắt dân Việt Nam phải học tập tư tưởng của Mao.

    Vốn là kẻ tôi tớ luôn cúi đầu phục tùng mệnh lệnh của ông chủ, lại sống kiếp sống của kẻ vô tổ quốc, phi dân tộc, nên người cộng sản Việt Nam không dám gọi là Tàu. Và họ bắt người dân phải gọi là Trung Quốc để áp đặt và nhồi nhét tinh thần nô lệ vào đầu người Việt qua ngôn ngữ.

    Trước năm 1975, người Việt tại Miền Nam thường gọi hai quốc gia này là Trung Hoa Cộng Sản và Trung Hoa Quốc Gia để chỉ cho hai thể chế chính trị, nhưng vẫn gọi chung là người Tàu. Như; Tàu Đài Loan, Tàu Chợ Lớn, Tàu Hồng Kông, Tàu Đại Lục. Chính những người Tàu sống ở Việt Nam cũng tự gọi họ là người Tàu. Từ thời tổng thống Ngô Đình Diệm, chính phủ Việt Nam Cộng Hòa cấm không cho người Tàu làm 11 nghề chính để bảo vệ kinh tế cho người dân Việt Nam. Nguồn gốc phát xuất âm Tàu trong tiếng Việt, cho đến nay vẫn chưa rõ ràng. Có thể là do nghe và nói lại một cách sai lạc âm của chữ Tần mà người Tây Phương tại Việt Nam thường dùng vào thế kỷ 18, 19. Cả Philippines, Thailand, Kampuchia, trong ngôn ngữ của các quốc gia này, họ cũng không gọi xứ này là Nước Ở Giữa. Riêng người Nhật dùng chữ China với ý nghĩa khinh miệt là lũ người bệnh hoạn, ngu si, nhu nhược, yếu hèn. Đến nay chỉ có người Tàu và dân Việt dùng chữ Trung Quốc. Nêu điều này ra nơi đây, để mọi người cùng nhận thấy rõ sự nô lệ trong tư tưởng, thể hiện qua ngôn ngữ của người Việt, do sự tiếp tay của Việt cộng, đã bị Tàu cộng áp đặt sâu nặng đến thế nào.

    Một thí dụ điển hình cho căn bệnh nô lệ giặc Bắc, là cho đến hôm nay, trong đầu khá nhiều người Việt vẫn tin chắc rằng võ thuật của Việt Nam thì phải “bắt nguồn từ Trung Quốc.” Hỏi tiếp nữa thì họ chống chế rằng bởi từ Thiếu Lâm Tự, và do Đạt Ma Sư Tổ truyền ra. Quả là khôi hài. Nếu vậy thì phải bảo rằng võ thuật của Tàu vốn do Ấn Độ truyền sang. Khổ thật. Kiến thức của họ đã kém, khả năng suy luận cũng không có, lại mang nặng căn bệnh thờ Tàu. Từ thời Khổng Khâu xa xưa mãi cho đến hôm nay, bọn người này chỉ có truyền thống chuyên nghiệp là đi ăn cắp và ăn cướp, xong đem về bôi xóa dấu vết rồi cho là của mình.

    Vì thế, để thể hiện tinh thần tự chủ và độc lập của dân tộc, người Việt nên ý thức rõ điều này. Và không nên dùng hai chữ Trung Quốc. Bởi đây là thâm ý của cộng sản Việt, theo lệnh ông chủ Bắc Kinh, cố tình nhồi nhét tinh thần nô lệ vào đầu người dân Việt Nam.

    Do đó, để chống Tàu, trước hết mọi người Việt nên chống lại âm mưu áp đặt tinh thần nô lệ này, qua ngôn ngữ, của giặc Bắc.
    Nếu vẫn có người chưa chịu tin điều này, xin hãy nhớ lại chữ triều và hình ảnh những lượn sóng cuộn đầu trên áo quần quan lại thời phong kiến của Tàu ngày xưa. Xin nhắc lại, đây là kỹ thuật khống chế tư tưởng (mind control) nhắm đánh sâu vào vô thức (subconcious, 88%), không nằm trên bình diện ý thức (concious, 12%) nên khó lòng nhận biết.

    Việc chống Tàu qua ngôn ngữ nô lệ và mất nước này sẽ không dễ dàng vì bọn tay sai Việt cộng, theo lệnh chủ, đang tận sức phá nát ngôn ngữ Việt chính thống nhắm thay thế và áp đặt ách nô lệ qua ngôn ngữ trong mọi hoàn cảnh. Người dân Việt vô tình, nhưng bọn Việt cộng lại quyết tâm. Tránh sao khỏi cảnh này. Bao năm qua vì vô tình, không đế ý, nhiều người đã dùng đến quen miệng. Bây giờ mở miệng ra nói khác đi chắc chắn sẽ khó làm được ngay. Nếu không tin, mọi người hãy thử và sẽ thấy rõ tác dụng này.

    Bảo rằng do thói quen, thì nên tự hỏi mình có dám bỏ cái thói quen này hay không? Dĩ nhiên, không mấy ai dám chấp nhận rằng vì sợ nên phải dùng hai chữ Trung Quốc. Vẫn có nhiều người sẽ tìm đủ lý do để biện minh cho hai chữ Trung Quốc nơi cửa miệng.

    Chắc chắn có người sẽ cho rằng Trung Hoa hay Trung Quốc cũng chỉ là danh xưng, đâu có gì quan trọng. Những người này đang tự lừa dối chính mình và cố tình dùng xảo ngôn để lấp liếm và che dấu căn bệnh nô lệ truyền đời. Nếu chỉ là danh từ, và không có ý gì, thì tại sao không dám gọi là Tàu cộng?

    Nhưng xin hãy tự hỏi mình rằng; cô nữ sinh viên Nguyễn Phương Uyên dù đang sống dưới sự cai trị của Việt cộng, vẫn dám gọi là Tàu khựa. Và chính họ cũng gọi họ là Tàu. Vậy tại sao mình phải tìm đủ lý do để dùng hai chữ Trung Quốc? Hãy cố gắng tự nhớ lại xem mình bắt đầu dùng từ lúc nào, để bây giờ gọi là quen miệng? Và tại sao mình không dám gọi là Tàu cộng?




    Nếu không dám tức đã có nỗi lo sợ ẩn sâu trong đầu. Bởi sợ mới không dám. Sợ điều gì? Sợ ai? Hoàn toàn tìm không ra dấu vết. Đây chính là cái tác dụng của sự nô lệ và hèn nhược qua ảnh hưởng của ngôn ngữ. Đây cũng là hậu quả của sự khống chế tư tưởng (mind control) đã nêu ra ở trên. Có vài người, vì mặc cảm tự ti kém khuyết, để tự gạt mình nhằm che dấu căn bệnh nô lệ ẩn sâu trong tư tưởng, họ bảo rằng gọi như thế sẽ làm giảm giá trị trình độ trí thức và lịch sự của họ. Vì thế họ chỉ dám dùng chữ Trung Quốc, Trung Hoa để chứng tỏ họ là kẻ có học thức, là người lịch sự.

    Khi vua Quang Trung tuyên bố trước ba quân: “Phải đuổi hết lũ giặc phương Bắc ra khỏi bờ cõi. Đánh cho chúng nó không còn manh giáp.” Ai dám bảo vua Quang Trung là phường vô học?

    Trong cuộc hải chiến Hoàng Sa, tháng 1/1974, tổng thống Nguyễn Văn Thiệu ra lệnh cho Hải Quân Việt Nam Cộng Hòa: “Các anh cứ đánh tụi nó thẳng tay cho tôi.” Ai dám bảo tổng thống Nguyễn Văn Thiệu là người thiếu lịch sự?

    Để giữ gìn nền độc lập và tinh thần tự chủ của dân tộc, mong rằng những người Việt này cũng nên từ bỏ cái ảo giác có học thức và lịch sự của mình.

    Nên hiểu rằng khi người Tây phương gọi những xứ này là China, Sino, Chinois, qua ngôn ngữ của họ, trong đầu họ vẫn xem đó là xứ Tần. Qua ngôn ngữ xử dụng, họ hoàn toàn không có khái niệm hay ý nghĩ gì về một Nước Ở Giữa cả. Trong khi đó, người Việt nói đến hai chữ Trung Quốc, chắc chắn cái hình ảnh Nước Ở Giữa đã thấp thoáng trong đầu. Xin mọi người để ý đến điều này.

    Nếu người đọc vẫn tìm mọi cách để chống chế, vẫn chưa đồng ý, và chưa hiểu rõ tác dụng của ngôn ngữ, xin nêu ra một thí dụ để chúng ta cùng nhận xét.

    Khi nghe nói đến các chữ; cô ấy, bà ấy hay mụ ấy, trong đầu người nói và người nghe đều có ba hình ảnh khác nhau. Một cô gái trẻ đẹp (cô ấy), một người phụ nữ lớn tuổi (bà ấy) và một người phụ nữ xấu xí, lôì thôi lếch thếch (mụ ấy). Khi nói và nghe chữ Trung Quốc hay Tàu cộng cũng có tác dụng tương tự. Xin mọi người hãy tự suy nghiệm.

    Ngôn ngữ thể hiện tâm lý là điều ai cũng hiểu và đồng ý. Nếu không thế, cô sinh viên Nguyễn Phương Uyên đã không nói: “Tàu khựa hãy chết đi.” Và nếu không hiểu ý này, nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam đã không bắt cô ta. Thật ra, vì hiểu nên họ quá lo sợ bị ông chủ phương Bắc trừng trị, nên họ phải bắt cô ta. Hãy thử tượng tượng cái tác dụng tâm lý khi cô sinh viên này nói: “Trung Quốc khựa hãy chết đi.” Rõ ràng, câu này hoàn toàn không có tác dụng. Bởi tự nó đã thể hiện cái tâm lý nhu nhược hèn yếu và nô lệ qua hai chữ Trung Quốc trong câu. Hy vọng nhiều người Việt sẽ nhận rõ điềư này.

    Khi đăng những bản tin ghe thuyền của Tàu cộng tấn công ngư dân Việt, báo chí Việt cộng chỉ dám dùng hai chữ 'tàu lạ'. Mọi người đều hiểu tại sao. Ở đây chúng ta không cần diễn giải thêm. Rõ ràng là ngôn ngữ thể hiện tâm lý của người xử dụng. Và ai cũng hiểu đó lá cái tâm lý hèn hạ nhu nhược nô lệ của người cộng sản Việt Nam đối với bọn giặc phương Bắc.

    Tương tự như thế, bất kỳ ai, mở miệng dùng hai chữ Trung Quốc cũng không thoát khỏi tâm lý này, dù họ có lớn tiếng hô to: “Đả đảo Trung Quốc xâm lược.” Hãy tự hỏi chính mình, tại sao mình không mở miệng nói được câu: “Đả đảo Tàu cộng xâm lược.” Chẳng lẽ mình vẫn còn muốn chứng tỏ cho người khác biết mình là con người có học thức và lịch sự?




    Đã không xóa nổi hai chữ Trung Quốc ra khỏi đầu thì khoan nói đến chuyện chống Việt cộng hay Tàu cộng. Nếu chỉ là danh từ, tại sao không dám gọi là Tàu cộng? Không nên tiếp tục lừa dối chính mình nữa. Xin suy nghĩ kỹ điều này.

    Việt Nam cộng sản gọi là Việt cộng. Tàu cộng sản gọi là Tàu cộng. Đâu có gì là không học thức, không lịch sự ở đây. Mà đối với bọn giặc Bắc, trong khi họ luôn tìm cách tiêu diệt mình, mà mình cứ mãi lịch sự với họ thì quả là một tâm lý bệnh hoạn. Ở đây chúng ta không thể dùng chữ nhu nhược, mà phải gọi là bệnh hoạn. Chúng ta thấy vẫn còn nhiều người Việt mang nặng cái tâm lý bệnh hoạn này trong đầu.

    Những người đảng viên cộng sản Việt Nam chắc chắn sẽ không bao giờ dám mở miệng nói đến chữ Tàu, dù là; ông Tàu vĩ đại, bác Tàu kính yêu. Chỉ nghe đến cái âm Tàu họ cũng đã hoảng sợ đến kinh người. Vì quá kinh sợ họ trở nên tức giận điên cuồng. Đối với họ, đó là loại ngôn ngữ phạm thượng. Quen sống kiếp nô lệ, họ không thể nào chấp nhận loại ngôn ngữ phạm thượng này đối với ông chủ phương Bắc được. Và cho đó là ngôn ngữ phản động. Bởi thế họ phải bắt ngay cô sinh viên Nguyễn Phương Uyên.




    Đến hôm nay, chúng ta đều thấy rõ rằng; nhóm cầm quyền cộng sản Việt Nam chỉ giỏi hèn với giặc, nhưng luôn ác với dân. Để chứng tỏ mình không hèn với giặc, như bọn người đang sống kiếp nô lệ này, điều đầu tiên và dễ dàng nhất là mọi người nên vất bỏ hai chữ Trung Quốc ra khỏi ngôn ngữ của mình. Bảo là dễ dàng nhưng sẽ có rất nhiều người không làm nổi điều này.

    Trần Đức Dũng (Facebook)
    Last edited by Nguyen Huu Thien; 03-06-2024, 03:20 PM.

  • #2
    Bài viết phân tích hay và chí lý! Khi chúng tôi đi sang Tây và VN chơi thì thấy bọn "Hán...g" (tụi nó kiêu ngạo tự xưng như thế), làm nhiều trò không giống ai, không giống con giáp nào hết.... Hôm nào rãnh rổi sẽ kể bọn "Háng" ra xứ ngoài làm "trò khỉ" như thế nào (sorry các chú khỉ thật nghe, các chú vẫn còn khá hơn bọn "Háng" này).

    Comment


    • #3

      Hà Bá vùng Vịnh thấy hình du khách "Đại Hán" này chưa?
      Có tự nhiên như người Hà Nội thì ra đường cũng chỉ đái bậy là cùng!
      Last edited by Nguyen Huu Thien; 03-14-2024, 06:56 AM.

      Comment


      • #4

        Nói "vơ đủa cả nắm" thì cũng không được.

        Lúc mới qua Mỹ năm '75, sang semester năm '76, ban ngày đi làm cu-li, chiều tối tui lúi cúi cắp sách trở lại trường học các lớp ban đêm, với hy vọng cầm được mảnh bằng để thăng tiến, kiếm được nhiều tiền để cuộc đời khấm khá, lên hương hơn...
        Trong 2 lớp English 1A, 1B (required trong các major), học chung với các học sinh ngoại quốc, tui quen 1 anh chàng Taiwan, đã có BS sang Mỹ học lên MS, MBA, và 1 anh Tàu Hồng Kông lớn tuổi hơn, đang làm chef cook ở một Mexican restaurant ban ngày, tối học thêm English, hy vọng sẽ học lấy một mãnh bằng.

        Thấy tui không biết nấu, cả ngày chỉ ra hàng quán ăn đầu đường xó chợ nên thỉnh thoảnh khi nào rãnh, anh Taiwan ghé qua chỉ tui nấu vài món "stir-fried" của Tàu. Anh Tàu chef cook thỉnh thoảng kêu tôi đến nhà hàng Mexican, ngồi lấy order anything, rồi anh ta tự nấu, nhưng tất cả đều FREE... Nhà hàng rộng lớn, "authentic" Mexican với thực đơn tôm cá, heo bò đầy đủ nên rất ngon, không như tacos, burritos ở Taco Bell, ăn ngán gần chết.

        Chắc nhờ tui ăn ở đàng hoàng, phúc đức ông bà để lại nên đi đâu hay có quý nhân giúp đở... Dù là người Công Giáo, nhưng ngày xưa có lần bà già xách đầu tui lại thầy bói ở khu Hàng Xanh để coi tướng số tương lai tui ra sao? Que sera, sera...? Ông thày bảo, "... cậu này mai mốt lớn, không nghèo thì giàu... không giàu thì cũng có tiền ra tiền vô, rũng rỉnh... luôn luôn có qưới nhân phù hộ... blah, blah..."
        Nói kiểu không ăn không thua như vầy thì tui đi làm thầy bói cũng được.

        Sau này sang San Jose, CA đi làm có quen vài cô bạn Tàu, một là người Hồng Kông, ba má từ lục địa Trung cộng di cư sang Hồng Kông khi còn người Anh quản trị. Cô kia người Việt, ba người Tàu Tiều Châu, má VN... Hai cô đều hiền lành, đàng hoàng... Tui có quen vài người Tàu Singapore, tất cả đều có tư cách...

        Tui kể lể lòng vòng là để chứng minh có nhiều người Tàu làm bạn, làm bè rất tốt, rất tử tế thật tình chứ không như những câu chuyện, những hình ảnh nhố nhăng của một số bọn Tàu Trung cộng đi du lịch... chúng ta đọc thấy trên Internet.


        Vài chuyện trời ơi của du khách Trung Cộng


        Bản tính bủn xỉn, keo kiệt vốn có từ nhiều đời trước, dân Trung Cộng bỏ ra hàng ngàn Mỹ kim để đi du lịch thì được nhưng lại tiếc 5 bath Thái Lan, tức tương đương với 3,500 đồng Việt Nam hay 18 xu Mỹ (cứ 31 bath ăn 1 Mỹ kim), không chịu vào nhà vệ sinh, phóng uế tùm lum tà la tại các danh lam thắng cảnh hoặc các chùa chiền được coi là linh thiêng nhất, khiến dân chúng Thái Lan hết sức bất mãn. Cả thế giới không nước nào ưa nổi khách từ Trung Hoa Lục Địa.

        Bây giờ xin mời quý bạn xem xét những hành vi trời ơi đất hỡi chẳng “văn minh” một tí nào hết của họ. Tất cả đều có hình ảnh chứng minh cụ thể, chỉ tiếc là các hình ảnh này được khách du lịch các nước chụp bằng cell-phone trong lúc bất ngờ nên không được rõ lắm. Xin mời quý bạn coi qua cho biết…


        Du khách TC đá vào chuông chùa rồi cười với nhau gây phẫn nộ cho dân địa phương Thái Lan


        1. Hành khách Trung Cộng hất nước nóng và tô mì vào mặt nữ tiếp viên Thái


        Ngày 11/12/2014, trên chuyến bay của Thai AirAsia từ Bangkok đi thành phố Nam Kinh, Trung Cộng, một nữ hành khách Trung Cộng đã hất nước nóng và tô mì vào mặt một tiếp viên Thái Lan vì cô tiếp viên này cứ theo số ghế, không chịu đổi chỗ cho 4 người cùng nhóm được ngồi gần nhau. Các hành khách khác trên máy thấy việc tạt nước nóng và ném tô mì là quá quắt nên thì thầm, dị nghị với nhau. Một thanh niên cùng nhóm với 3 người kia hét lớn, la mắng mọi người là hãy câm miệng đi, việc “con nhóc” tiếp viên bị bỏng chỉ là tai nạn nho nhỏ không đáng kể khi bưng nước nóng và tô mì vậy thôi.

        Anh ta còn dọa nếu mọi người không câm miệng, anh ta sẽ đánh bom máy bay cho chết cả lũ.




        Sự việc đã khiến phi công trưởng buộc lòng phải cho máy bay quay trở lại Bangkok, kêu an ninh phi trường lên lôi cô hành khách tạt nước nóng, cậu thanh niên và hai người khác cùng nhóm xuống máy bay để phi trường “xử lý”, có thể là sẽ bị phạt.

        Một đoạn video phát trên đài truyền hình CCTV Trung Cộng cho thấy toàn bộ chuyện này, và cơ quan Du lịch Trung Cộng thông báo nhóm du khách đã làm gián đoạn chuyến bay đồng thời gây ảnh hưởng xấu, “hủy hoại nặng nề hình ảnh dân chúng Trung Cộng” họ sẽ bị trừng phạt thích đáng để làm gương cho mọi người khác.

        Tuy nhiên, cơ quan này không cho biết nhóm du khách nói trên sẽ bị trừng phạt như thế nào. Cũng theo cơ quan này, có thể công ty tổ chức chuyến du lịch cũng sẽ bị phạt vì không hướng dẫn để du khách xử sự đúng đắn khi ra nước ngoài, và công ty phải liệt nhóm du khách có hành vi xấu nói trên vào danh sách đen để thông báo cho các công ty du lịch khác trong nước biết để họ không chấp nhận những người nói trên đi du lịch bằng máy bay tiếp.

        Nhiều người Trung Cộng cho biết họ cảm thấy xấu hổ về các hành vi tương tự. Chủ tịch Trung Cộng Tập Cận Bình trong chuyến thăm mới đây tới Maldives cũng kêu gọi du khách Trung Cộng hãy văn minh hơn bằng cách không ném ly giấy, túi giấy, chai nhựa v.v… bừa bãi hay phá hủy các rặng san hô.

        Đây không phải là lần đầu tiên hành khách Trung Cộng gây rắc rối trên máy bay, nhưng hầu hết những vụ trước đó chỉ giới hạn trong các chuyến bay nội địa. Các hành khách nước này thường không kiềm chế được cơn giận dữ vì chuyến bay bị trễ hoặc bị hoãn, thức ăn trên máy bay không ngon hoặc dịch vụ không vừa ý.

        Sau cơ quan Du lịch Quốc gia, đến lượt các nhà chức trách Trung Cộng tuyên bố sẽ trừng phạt nghiêm khắc nhóm hành khách hất nước nóng cùng tô mì vào mặt tiếp viên hàng không Thái Lan cũng như đe dọa đánh bom máy bay sau khi không hài lòng với việc sắp xếp chỗ ngồi.

        Đoạn video quay lại cảnh hung hăng của những người này đã lan truyền rộng rãi trên mạng Internet.

        2. Đền Trắng Thái Lan từ chối du khách Trung Cộng do làm mất vệ sinh

        Tờ Nhân dân Nhật báo Online của Trung Cộng cho biết: Đền Wat Rong Khun (còn gọi là Đền Trắng, ngôi đền nổi tiếng nhất ở Chiang Rai, Thái Lan) vào hôm 03/02/2015 đã từ chối khách du lịch Trung Cộng. Theo trang mạng xã hội có tên Thailand Headlines, nguyên nhân là do người Trung Cộng sử dụng không đúng cách nhà vệ sinh của đền.



        Về phần đền thờ, ban quản trị Đền Trắng cũng xác nhận họ đã không cho phép du khách Trung Cộng vào đền từ sáng 03/02/2015 do du khách nước này thường sử dụng không đúng cách nhà vệ sinh, đặc biệt chiều hôm trước có một nữ du khách Trung Cộng bỏ giấy vệ sinh mà cô đã dùng vào bồn nước trong toilet rồi bỏ đi mặc dầu đã được nhân viên của đền thờ nhắc nhở là phải nhặt ra và làm sạch bồn.


        Chủ sở hữu Đền Trắng đã ra lệnh cho nhân viên từ chối khách du lịch Trung Cộng từ sáng ngày hôm sau, nhưng sau đó nửa ngày Đền Trắng đã phải mở cửa trở lại cho du khách Trung Cộng vì có một số lượng rất lớn du khách phản đối bên ngoài cổng đền. Sau khi mở cửa trở lại, ban quản trị Đền Trắng đã thông báo cho các hướng dẫn viên du lịch từ Trung Cộng rằng nếu khách hàng của họ làm dơ nhà vệ sinh, bản thân hướng dẫn viên có trách nhiệm phải dọn dẹp.

        Đền Trắng là một ngôi đền Phật giáo đương đại do tư nhân sở hữu. Ngôi đền được ông Chalermchai Kositpipat xây dựng và bắt đầu mở cửa đón khách từ năm 1997, vào thăm miễn phí. Báo Direct Matin của Pháp còn nói những người phụ trách quản lý Đền Trắng đang dự tính xây thêm nhà vệ sinh dành riêng cho du khách Trung Cộng.

        Hôm 28/02/2015, một người phụ trách của Đền Trắng than phiền về chuyện hành xử mất vệ sinh của du khách Trung Cộng: “Họ phóng uế bừa bãi cả trên sàn nhà vệ sinh, tiểu tiện ở tường bên ngoài nhà vệ sinh và dùng giấy vệ sinh xong thì vứt vô tội vạ”.
        Theo nhân viên này, mỗi khi có đoàn người Trung Cộng đến thăm Đền Trắng thì những du khách khác không thể dùng tiếp được nhà vệ sinh, do đó, Đền Trắng đang dự tính xây nhà vệ sinh riêng biệt cho du khách Trung Cộng.

        Dù là nguồn khách lớn ở Thái Lan với khoảng 4,62 triệu người ghé thăm mỗi năm, nhưng du khách Trung Cộng đã khiến cho dân bản địa không ít lần phải than phiền.

        Hồi cuối tháng 2 mới đây, theo Daily Mail, các trang mạng của Thái Lan đã lan truyền với tốc độ rất nhanh một đoạn video quay cảnh một anh Ba công dân Trung Cộng dùng chân đá vào dàn chuông thiêng ở chùa Wat Phra That Doi Suthep, gần Chiang Mai, rồi cười lớn với nhau trước khi quay đi.

        Hành vi bất kính đó khiến dân chúng Thái Lan vô cùng phẫn nộ và cảnh sát khẳng định họ sẽ truy lùng các du khách này để trừng phạt.

        Thậm chí, giới quản lý du lịch Thái Lan đã cho phát hành cuốn cẩm nang “Hướng dẫn hành xử đúng mực” bằng tiếng Hoa chỉ dành riêng cho du khách Trung Cộng.

        3. Hành khách Trung Cộng đánh nhau túi bụi trên máy bay
        Vừa có thêm một vụ đánh nhau trên máy bay và một vụ… mở cửa thoát hiểm “cho thoáng” xảy ra, bổ sung vào loạt scandal hành khách Trung Cộng gây rối trên máy bay trong thời gian gần đây.

        Trên chuyến bay của hãng China Airlines từ Trùng Khánh đi Hong Kong ngày 19/12/2014, hai phụ nữ lấy làm khó chịu vì tiếng khóc của một em bé ở ghế phía sau. Chuyến bay cất cánh lúc 9 giờ sáng, hai người phụ nữ Trung Cộng đang thiu thiu ngủ thì bị đánh thức bởi tiếng khóc của trẻ con. Họ bắt đầu phàn nàn với người mẹ 27 tuổi của em bé, tên trong vé máy bay của người mẹ này là Chan Juan Sung (Trần Nguyên Tống – ĐD).

        Một nhân chứng kể lại rằng hai người phụ nữ kia đã to tiếng, bắt người mẹ của đứa bé phải làm cho nó im lặng. Tuy nhiên, chẳng hiểu sao người mẹ 27 tuổi lại tức khí đánh một trong hai phụ nữ và hai người này đánh trả lại dữ dội. Cuộc “hỗn chiến” xảy ra, đứa trẻ thì gào khóc còn hành khách chung quanh thì la ó. Cảnh tượng náo loạn y như trong phim. Các tiếp viên nam nữ phải nhào vô lôi kéo họ ra, bấy giờ trật tự mới được vãn hồi.




        Cũng may lịch trình của chuyến bay không bị ảnh hướng và máy bay vẫn tới điểm đến đúng giờ. Cảnh sát đã chờ sẵn để “dàn chào” cả ba hành khách này. Phát ngôn viên của China Airlines cho biết, du khách không thể cư xử kiểu đó được, mọi người đều phải tuân theo Luật Hàng Không, nếu ai gây rối sẽ bị xử phạt như quy định, gần đây sự việc hành khách Trung Cộng gây ảnh hưởng xấu đến hình ảnh người Trung Cộng quá nhiều.

        Riêng vụ hành khách định mở cửa thoát hiểm “cho thoáng” thì tiếp viên đã ngăn lại kịp, nhưng hành khách đó cũng bị cột cả hai tay vào thành ghế và bị lập biên bản cấm kể từ nay không được đi máy bay của bất cứ một hãng hàng không nào nữa.

        4. Dân chúng Nhật tránh gặp du khách Trung Cộng
        Trang báo Phượng Hoàng của Trung Cộng đưa tin: hôm 10/2/2015, Bộ Ngoại giao Trung Cộng đã kêu gọi dân chúng nước này “không nên cậy có tiền mà làm bừa, hay do không biết mà hành xử không có giới hạn”. Song dường như lời kêu gọi đó không đem lại hiệu quả, bởi vì trong dịp Tết Âm Lịch vừa qua, những hành vi kém văn minh của du khách Trung Cộng vẫn tái diễn.





        Điển hình là mới đây, một đài truyền hình Nhật Bản đã ghi lại hình ảnh một phụ nữ Trung Cộng cho con mình đi tiểu ngay trước Trung tâm thương mại ở khu Ginza, Tokyo.

        Điều đáng nói, khi bị phát giác, người phụ nữ Trung Cộng này đã ngay lập tức giơ một chiếc túi ni-lon ra và cãi rằng cô đã cho con trai tiểu vào đó chứ không “đi bậy” ra mặt đường. Người này cũng kiên quyết không thừa nhận hành vi của mình là thiếu văn hóa.

        Ngay cả khi đi vào các trung tâm thương mại tại Nhật Bản, du khách Trung Cộng vẫn bị tố không chịu tuân thủ các quy định và thường xuyên bóc mở các gói thực phẩm trong siêu thị, chê thì bỏ lại, trước khi trả tiền. Nhiều người Nhật Bản không muốn tới những khu vui chơi “tràn ngập du khách Trung Cộng”.

        Cư dân mạng Trung Cộng đã phải lên tiếng hối thúc người dân nước mình khi đi du lịch cần “nhập gia tùy tục” và… không thể “tiểu bậy trên khắp thế giới được”.

        5. Viết và vẽ bậy trên di tích cổ của Ai Cập
        Hồi năm 2013, cha mẹ của một thiếu niên 14 tuổi ở Trung Cộng đã phải lên tiếng xin lỗi khi con trai họ bị cư dân mạng lên án vì hành động vẽ bậy lên di tích tại một ngôi đền cổ 3.500 tuổi ở Luxor, Ai Cập.




        Vụ này diễn ra chỉ sau ít ngày Phó thủ tướng Trung Cộng Uông Dương cho rằng “hành vi thiếu văn minh” của một số du khách Trung Cộng đang làm tổn hại đến hình ảnh quốc gia.

        Ông Uông Dương nói: “Họ gây ồn ào ở nơi công cộng, khắc tên mình lên di tích lịch sử, vượt đèn đỏ và khạc nhổ ở khắp mọi nơi. Những hành vi ấy đang làm xấu đi hình ảnh của Trung Cộng và gây ra những hậu quả không đáng có”.

        6. Tiếc tiền nên “phục kích” phóng uế ở đảo Jeju, Nam Hàn
        Bắc Kinh hiện nay là đối tác thương mại lớn nhất của Seoul, do đó, không ít người dân Hàn Quốc lo sợ trong tương lai Trung Cộng sẽ có tiếng nói trong mọi chính sách của nước này. Bởi trong số 6,1 triệu du khách Trung Cộng đến thăm Nam Hàn vào năm 2014, gần một nửa trong số đó tới đảo Jeju, tăng gấp 5 lần so với năm 2011.




        Jeju là hòn đảo đẹp mê hồn, có các nhà vệ sinh kín đáo, sang trọng và giá vé chỉ tương đương 1 Nhân dân tệ (tức khoảng 3.400 đồng Việt Nam hay 16 xu Mỹ) nhưng du khách Trung Cộng lại “tiết kiệm”, không thích vào nhà vệ sinh mà thường tìm chỗ khuất sau các tảng đá hoặc các lùm cây ngay tại bãi biển để tiểu tiện hoặc phóng uế, khiến cảnh quan không còn trong sạch và khách tham quan của chính Nam Hàn hay các nước khác thấy ghê sợ, hết sức bất mãn. Việc “chống Trung Cộng” lên cao đến nỗi nhiều khách sạn ở vùng đảo Jeju phải treo bảng thông báo họ không liên quan gì tới Trung Cộng.

        Kim Hong-gu, một doanh nhân Jeju, phàn nàn về việc người Trung Cộng hay tranh cãi và hút thuốc trên đường phố. Ông Kim cho rằng Trung Cộng đang dùng tiền của mình để biến Jeju thành một “khu phố của người Tàu”.

        Bên cạnh những cáo buộc liên quan tới việc các nhà đầu tư bất động sản Trung Cộng “xâm lấn” Nam Hàn, giới truyền thông Nam Hàn còn nhận định rằng, hầu hết du khách Trung Cộng không chỉ coi thường và vi phạm một số tập quán xã hội của Triều Tiên mà còn thường chỉ lưu trú, ăn và đi mua sắm trong khách sạn, nhà hàng và các trung tâm mua sắm do người Trung Cộng làm chủ.

        Trong một cuộc khảo sát 1.000 người dân đảo Jeju năm 2014, 68% cho biết số lượng du khách Trung Cộng ngày càng tăng nhưng không hề đóng góp gì cho sự phát triển của đảo Jeju.

        7. Tiếc tiền, đi vệ sinh bừa bãi cả ở Âu Châu
        Tờ Bưu điện Hoa Nam Buổi sáng, dẫn lời một hướng dẫn viên du lịch tên Linda Li, kể về câu chuyện một đoàn xe chở khách du lịch Trung Cộng dừng chân tại trạm nghỉ trên đường cao tốc ở Frankfurt, Đức. Khi cô thông báo lệ phí đi nhà vệ sinh công cộng là 0,5 Nhân dân tệ (khoảng 8 xu Mỹ – ĐD), hầu hết du khách Trung Cộng đều phản đối dữ dội. Thậm chí, nhiều nam du khách đã tiểu tiện ngay ngoài trời hoặc chấp nhận nhịn đi vệ sinh.




        Cô Li nói: “Tôi đã bị choáng. Nhiều người ăn mặc bảnh bao, giàu có cũng không chịu bỏ ra 0,5 Nhân dân tệ để đi vệ sinh trong khi họ có thể chi hàng ngàn euro để mua một chiếc đồng hồ hàng hiệu Vacheon Constantin”.

        Theo ý kiến của một số chuyên gia trong ngành du lịch Trung Cộng, cuốn Cẩm nang hướng dẫn cách cư xử cho công dân nước mình khi ở nước ngoài của Cơ quan Du lịch Trung Cộng phát hành hay lời kêu gọi của ông Tập Cận Bình hoàn toàn vô tác dụng. Bởi những người thiếu văn minh thì vẫn hành xử bậy bạ, còn người hiểu biết thì luôn đúng mực.

        Tuy nhiên, hướng dẫn viên Li nhấn mạnh lối hành xử không đúng của du khách Trung Cộng xuất phát từ nguyên nhân ngành du lịch Trung Cộng mới chỉ chăm chăm kiếm tiền mà không hướng tới giáo dục cho người dân về ý thức bảo vệ môi trường như tại các nước phương Tây. Nói cách khác, du khách Trung Cộng cần phải học cách ứng xử tử tế, thân thiện với môi trường ngay từ khi ở nước nhà.

        Theo tờ Phượng Hoàng, ngay tại các ga tàu hỏa đông đúc ở thủ đô Bắc Kinh, những hành vi thiếu văn hóa của người dân vẫn thường xuyên tái diễn. Hình ảnh người lớn cho trẻ nhỏ đi tiểu ra đường đã trở thành việc thường ngày đến mức các nhân viên vệ sinh chán không nhắc nhở nữa.

        8. Người Hồng Kông cũng chịu không nổi người Trung Cộng
        Ở Hồng Kông, làn sóng phản đối du khách Trung Cộng tăng cao đột biến sau sự việc một cặp vợ chồng người Trung Cộng cho cậu con trai 2 tuổi phóng uế ngay trên đường phố Hồng Kông.




        Mới đây, Channel New Asia đưa tin, người dân Hồng Kông còn tham gia vào các cuộc biểu tình phản đối du khách Trung Cộng cứ đổ xô tới đặc khu mua sắm khiến giá cả nhiều mặt hàng tăng chóng mặt, ảnh hưởng tới cuộc sống thường ngày của người dân Hồng Kông. Các mặt hàng như sữa bột trẻ em, mỹ phẩm, dược phẩm và hàng hóa cao cấp là những sản phẩm yêu thích được nhiều người Trung Cộng tìm mua nhiều nhất khi đặt chân tới Hồng Kông.

        Thậm chí, tại quận Yuen Long, cảnh sát Hồng Kông đã buộc phải bắt giữ 38 người dân và dùng hơi cay để giải tán đám đông tụ tập biểu tình trước cửa một trung tâm mua sắm để phản đối du khách Trung Cộng.

        9. Indonesia trục xuất 18 người Trung Cộng
        Giới chức di trú ở tỉnh Jambi của Indonesia ngày 17/01/2015 đã trục xuất 18 người Trung Cộng nhập cư bất hợp pháp và bị cáo buộc điều hành một mạng lưới đánh bạc qua mạng quốc tế.

        Theo tờ The Jakarta Post, một nhóm người Trung Cộng, gồm 3 phụ nữ và 15 người khác, đã bị buộc phải rời khỏi Indonesia qua ngả phi trường Quốc tế Sukarno-Hatta Tangerang, Banten, gần thủ đô Jakarta.

        “Những người nhập cư bất hợp pháp này bị trục xuất trong tình trạng an ninh thắt chặt. Họ sẽ được đưa về Trung Cộng trên hai chuyến bay và sẽ không bao giờ được phép quay trở lại Indonesia nữa”, ông Davenson, một quan chức di trú ở Jambi, cho biết.

        Nhóm người Trung Cộng nói trên không có hộ chiếu và hiện chưa rõ họ nhập cảnh Indonesia bằng cách nào. Một lực lượng an ninh hỗn hợp của Indonesia đã bắt giữ nhóm người này trong cuộc lục soát một ngôi nhà ở khu vực Talang Bakung thuộc Jambi.

        Cảnh sát đã tịch thu hàng chục điện thoại và các thiết bị khác tại ngôi nhà nói trên. Theo hãng thông tấn Antara của Indonesia, cuối năm ngoái chính quyền tỉnh Trung Sulawesi của Indonesia cũng đã trục xuất 5 người Trung Cộng vì họ vi phạm các quy định về di trú.

        10. Tây Ban Nha: “Cấm chó và người Trung Cộng”
        Phía Trung Cộng vừa hối thúc truyền thông Tây Ban Nha phải “sửa sai” sau khi một chương trình truyền hình của Tây Ban Nha phát sóng hình ảnh “xúc phạm đến người Trung Cộng”.

        Đài truyền hình Telecino đã phát sóng một chương trình mang tên Aida. Trong tập phim phát ngày 15/05/2014, họ đưa hình ảnh một người đàn ông Trung Cộng tức giận bỏ về từ một quán bar vì bị chủ quán phân biệt chủng tộc.

        Nhân vật này đã bị chủ quán chỉ vào tấm biển có dòng chữ “Cấm chó và người Trung Cộng”. Sự việc đã tạo thành làn sóng phẫn nộ trong cộng đồng người Hoa tại Tây Ban Nha.




        Mới đây, người phát ngôn Bộ Ngoại giao Trung Cộng Hồng Lỗi nói rằng Đài truyền hình Tây Ban Nha Telecino thường xuyên phát sóng nhiều chương trình sỉ nhục người Trung Cộng. Ông đòi hỏi đài này phải nhìn nhận khuyết điểm và sửa chữa tính chất kỳ thị này.

        Phía Trung Cộng khẳng định, suốt một thời gian dài, cộng đồng người Trung Cộng sống tại Tây Ban Nha đã chấp hành nghiêm chỉnh luật pháp, sống hòa thuận với người dân địa phương, đóng góp vào kinh tế, phát triển xã hội và sự đa dạng của đất nước sở tại.
        (trích từ Báo Mai)
        Last edited by KiwiTeTua; 03-14-2024, 09:57 PM.

        Comment



        Hội Quán Phi Dũng ©
        Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




        website hit counter

        Working...
        X