Gần 4 tháng trước, anh em vào thăm, nó lom khom vịn thành ghế đi lại. Nhà nó Ba mẹ để lại giờ chỉ còn hai chị em, bà chị Năm hơn 80 tuổi. Một bà già chăm sóc một anh khùng. Thu nhập nhờ vào cái chái nhà bên hông cho người ta thuê bán bánh mì, mỗi tháng được 3 triệu đồng.
Nền nhà lõm bõm nước, trước nhà là con lộ Bến Mễ cốc, con kênh Tàu Hũ nước đen thui, bao nhiêu năm rồi không nạo vét, đáy kênh chắc cũng ngang ngửa mặt đường. Hôm nào nước lớn là nhà cửa ngập lênh láng. Đường hư, nhà nước sửa, cứ tấp vào nền đường cho cao, nên nền nhà nó bị... thấp xuống, thấp hơn mặt đường cả thước.
Sáng nay vào thăm và chuyển quà của 72F Nguyễn Xuân Toán PD 233, và của một bạn F nữa ở hải ngoại, thấy cửa đóng im lìm, có dây xích khóa lại. Linh cảm có chuyện bất an, cô bán bánh mì bảo chú ấy gẫy chân, nằm nhà thương mấy tháng rồi.
Buổi trưa, hai thằng tìm thấy nhà thương, đứng ngoài cổng chờ Phước gửi xe xong để cùng vào, bất chợt thấy Chị Năm xếp hàng ngoài nắng xin cơm từ thiện.
Hơn 3 tháng từ ngày nó lội nước té trong nhà, chuyển 3, 4 nhà thương, giờ người ta đưa nó về đây. Ban đầu BS mổ xếp lại xương đùi, nẹp inox, bắt vít ngon lành, cho về nhà, cấm đi lại, giữ khô vết thương .... Đụng thẳng khùng, thích thì đi, nóng thì tắm, trong nhà là một bể bơi, tha hồ tắm rửa, bà chị già bất lực trước ông em điên, lộn xộn thì chỉ có chết, nhẹ nhàng thì ông quát mắng, nặng hơn ổng vác gậy phang téc đầu ...., thế là toi, nhiễm trùng nặng, lại phải mổ ra, bỏ nẹp, những chỗ hoại tử phải cắt bỏ, bây giờ phải cột tay chân vào giường những lúc lên cơn...
Xin làm anh mặt dầy, cầu mong các bạn cùng khóa và thân hữu, chia sẻ với nó và bà chị lúc ngặt nghèo này. Phải mua từ miếng băng, viên thuốc..., bảo hiểm chỉ cover tiền giường. Bà chị già hơn 40 năm chăm sóc cho nó giờ cũng đã quá mệt mỏi. Mỗi người một chút, để bà chị bớt lo âu. Nó thì...có cũng như không!
Nó hiện nằm tại BV Điều chỉnh và Phục hồi chức năng, 313 Âu dương Lân, Q8, Saigon.
Nhìn bạn chịu đựng cái khổ, cái thiếu, cái điên, cái khùng... từ dạo tháng tư ấy mà lòng bứt rứt khôn nguôi. Năm nào anh em cũng vài lần vào nhà thăm viếng nó, và gửi những tình cảm và vật chất, của các bạn đồng khóa ở quốc ngoại cũng như ở trong nước để hy vọng nó có một cuộc sống dễ dãi hơn...
Ra về, lòng hai thằng chợt chùng xuống, bảo nhau cám ơn Thượng đế, chúng mình may mắn hơn nó nhiều! Cầu mong cho nó chóng bình phục!!
(72F DCT 7505 Webb AFB)
Nền nhà lõm bõm nước, trước nhà là con lộ Bến Mễ cốc, con kênh Tàu Hũ nước đen thui, bao nhiêu năm rồi không nạo vét, đáy kênh chắc cũng ngang ngửa mặt đường. Hôm nào nước lớn là nhà cửa ngập lênh láng. Đường hư, nhà nước sửa, cứ tấp vào nền đường cho cao, nên nền nhà nó bị... thấp xuống, thấp hơn mặt đường cả thước.
Sáng nay vào thăm và chuyển quà của 72F Nguyễn Xuân Toán PD 233, và của một bạn F nữa ở hải ngoại, thấy cửa đóng im lìm, có dây xích khóa lại. Linh cảm có chuyện bất an, cô bán bánh mì bảo chú ấy gẫy chân, nằm nhà thương mấy tháng rồi.
Buổi trưa, hai thằng tìm thấy nhà thương, đứng ngoài cổng chờ Phước gửi xe xong để cùng vào, bất chợt thấy Chị Năm xếp hàng ngoài nắng xin cơm từ thiện.
Hơn 3 tháng từ ngày nó lội nước té trong nhà, chuyển 3, 4 nhà thương, giờ người ta đưa nó về đây. Ban đầu BS mổ xếp lại xương đùi, nẹp inox, bắt vít ngon lành, cho về nhà, cấm đi lại, giữ khô vết thương .... Đụng thẳng khùng, thích thì đi, nóng thì tắm, trong nhà là một bể bơi, tha hồ tắm rửa, bà chị già bất lực trước ông em điên, lộn xộn thì chỉ có chết, nhẹ nhàng thì ông quát mắng, nặng hơn ổng vác gậy phang téc đầu ...., thế là toi, nhiễm trùng nặng, lại phải mổ ra, bỏ nẹp, những chỗ hoại tử phải cắt bỏ, bây giờ phải cột tay chân vào giường những lúc lên cơn...
Xin làm anh mặt dầy, cầu mong các bạn cùng khóa và thân hữu, chia sẻ với nó và bà chị lúc ngặt nghèo này. Phải mua từ miếng băng, viên thuốc..., bảo hiểm chỉ cover tiền giường. Bà chị già hơn 40 năm chăm sóc cho nó giờ cũng đã quá mệt mỏi. Mỗi người một chút, để bà chị bớt lo âu. Nó thì...có cũng như không!
Nó hiện nằm tại BV Điều chỉnh và Phục hồi chức năng, 313 Âu dương Lân, Q8, Saigon.
Nhìn bạn chịu đựng cái khổ, cái thiếu, cái điên, cái khùng... từ dạo tháng tư ấy mà lòng bứt rứt khôn nguôi. Năm nào anh em cũng vài lần vào nhà thăm viếng nó, và gửi những tình cảm và vật chất, của các bạn đồng khóa ở quốc ngoại cũng như ở trong nước để hy vọng nó có một cuộc sống dễ dãi hơn...
Ra về, lòng hai thằng chợt chùng xuống, bảo nhau cám ơn Thượng đế, chúng mình may mắn hơn nó nhiều! Cầu mong cho nó chóng bình phục!!
(72F DCT 7505 Webb AFB)
Comment