Ba Mươi Tháng Tư Thế Võ Lật Bánh Tráng

Collapse
X

Ba Mươi Tháng Tư Thế Võ Lật Bánh Tráng

Collapse
 
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts
  • saomai
    Moderator

    • Jun 2008
    • 2077

    #1

    Ba Mươi Tháng Tư Thế Võ Lật Bánh Tráng

    Ba Mươi Tháng Tư Thế Võ Lật Bánh Tráng


    Cung Tích Biền ♦ 30.04.2021







    1
    Biến cố Ba mươi tháng Tư 1975 là một cuộc trần ai, Lật bánh tráng. Một này lật úp trọn vẹn. Một kia lật ngửa, trần trụi, phô bày toàn thể cái Không-thể-giấu-giếm, của nó.
    Có người nói rằng, “Cuộc chiến Bắc Nam chấm dứt, kẻ thắng người thua đều là kẻ bại trận.” Nói vậy e không đúng lúc, ra cái điều ngụy quân tử; nhất là câu phát ngôn ấy của người bên “Hốt hết nhà cửa tiền vàng của người thua trận; đốt trụi sách vở; lùa người đưa vào trại tù; triệt tiêu cái tình huynh đệ Bắc-Nam; không một tỏ ra cao thượng nào tìm thấy, nơi kẻ gọi rằng chiến thắng.”
    Một cuộc thắng thông qua thuần vũ lực, không có lương tri nhân nghĩa nào có quyền chen vô can ngăn được; chỉ bằng áp đảo, xua cả thiếu niên ra trận, lót đường trùng trùng xương cốt xuôi dãy Trường Sơn; không thể ngay tức thì, ngày hôm trước xưng anh hùng, cờ xí mừng đại chiến thắng, chiều hôm sau nhún mình, trở bộ quân tử tàu, nói ngược lại mình cũng là kẻ bại trận; dù là câu nói ví von, hay ẩn dụ.
    Một cuộc xương máu hai mươi năm, “Nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn / vùi con đỏ xuống hầm sâu tai vạ”[*] không thể phán một câu là xong nợ, huề trất. Như cá độ bóng đá, tao với mày bắt tay, ra quán nhậu mần vài chai bia corona.
    Ngay đó, chỗ “Tình nghĩa Bắc Nam”, lại một cuộc thua trận. Cũng chẳng thể nói càn, “Đù má, Tao thua hồi nào?” Nhận mình bại trận, cũng là một sòng phẳng, lương thiện; để rồi, sau đó, càng thương yêu nhau hơn, đùm bọc nhau, cùng chung chia nỗi đau định mệnh, cùng nhau tìm con đường Phục quốc.
    Bất cứ một sự biện hộ nào, khi một vị Tổng thống đương nhiệm tuyên bố đầu hàng, bàn giao chính quyền cho kẻ thù địch, bằng văn bản, qua lệnh truyền trên đài phát thanh quốc gia rõ ràng, là thua.
    Một trận sống mái đã minh định.
    Chỉ duy một điều: Thời gian là quan tòa phán xét, Cái-này-sẽ-còn, Cái-kia-phải-mất-đi.


    2
    Sau khi chiếm gọn Miền Nam, khi đã xếp một phần vũ khi vào kho, xe tăng không còn phải ra trận; nhìn lên trời xanh thấy con cò bay thay máy bay Mỹ, thấy bờ giậu quê có cái hoa đỏ thắm tươi, không phải máu vết thương người, là lúc thần hồn đã tỉnh tại đôi khi. Thể thái bão hòa này là một báo hiệu mới. Nó xua đuổi một tổng thể đến chỗ rùng mình, cần thiết một Thành-tâm-Nhìn-lại. Khi bước đi giữa Sàigòn, thấy rõ Miền Nam trước mắt, mới chợt tỉnh. Ngồi cùng nhau Đo-Đếm lại đời mình.
    “Đếm, là diệu tưởng; đo, là nghi tâm.” [2]
    Cuộc Đo Đếm này không ngắn ngủi. Nó dài suốt nhiều thập kỷ về sau, khi tương tàn tạm nguôi ngoai. Dài, cái hữu hình, đo đếm được bằng gang tay, tấc thước, số lượng; cả đến cái dài thăm thẳm, của tấc lòng, cái bi kịch làm một con người, một thời.
    Cầm cái chân gỗ tra vào chỗ đầu gối, cầm con mắt nhựa ấn vào chỗ cái lỗ mắt trống hoác con mắt thịt nay không còn, mới là lúc ngậm ngùi. Ngậm ngùi nhìn lại. Thổn thức biết ra. Hòn bom trái đạn không là “món” duy nhất giải quyết mọi sự đời. Hãy còn những giải pháp nhân nghĩa, hòa bình, để thống nhất đất nước. Một ít “nhân dân” khác, sâu sắc hơn, đã chạm một thức tỉnh, một tâm linh nhắc nhở, “Chừng bao nhiêu năm qua, mình đã giết lầm một con người. Người đó e là chính mình.”
    Những “quả tim thép” đã bắt đầu nhũn ra. Những “cá thể” vô danh trong một tập thể bấy nay, bỗng tự tách riêng/mỗi, để hiểu rằng, “Dù muộn màng, trễ nãi, mình phải cố, “Sống sao cho ra kiếp sống một con người.”
    Bằng lòng một con người tầm thường, như cỏ lau trong bờ lau, như lá trong triệu lá của rừng. Là, sống cùng vợ con. Lo sao cho gia đình nhỏ bé đủ cơm ăn áo mặc, con cái được giáo dục đầy đủ, cái thường nhật là hạnh phúc, niềm vui, sự an toàn; tôn trọng, thương yêu lẫn nhau. Mỗi con người phải hiểu trách nhiệm và quyền lợi của giới hạn riêng/ mỗi.
    Bấy nay chúng ta “say” bởi một loại thuốc an-thần-tư-tưởng. Bị đẩy tới chỗ mù lòa trong tư thế chọn lựa.
    Trong một thực tế hối hả, đần độn, có không ít chúng ta, mỗi con người, một thời, đã trỗi dậy những giấc mơ. Mơ, và Mong. Mơ làm anh hùng, và mong được chết anh hùng. Muốn được tôn vinh, ta phải là một khối gỗ lấp cái lỗ châu mai, là một khối đá nằm chặn khẩu pháo không bị trượt ngược xuống sườn đồi; mơ nóng sốt, cao trào, mơ cực kỳ “phấn khởi.” Xương máu cha mẹ cho ta tựa gỗ rừng, xăng nhớt.


    3
    Ra đi từ một thôn làng Xứ Bắc quạnh quẽ, đường quê bụi mù, buồn hiu vì cây cành trơ trụi què quặt bởi bom đạn Mỹ; mái tranh quê chỉ còn những mẹ già, những người vợ vắng chồng, những con thơ năm năm, mười năm mong ngóng cha từ chiến trường Miền Nam trở lại; biết bao thương yêu; biết bao nước mắt không ranh giới giữa tạm biệt với vĩnh biệt, buổi tiễn đưa.
    Hôm nay bước đi trên đất Miền Nam. Đúng là, “Bước đi một bước day day lại dừng.” [3]
    Lạ lùng, bước đi trên đất quân thù, mà luôn khắc khoải. Một ánh lửa từ đường hầm lương tri soi tỏ. Cần thiết phải bình tâm so sánh Cái-Đang-nhìn-thấy-thực-tế trên đất quân thù Miền-Nam-hôm-nay, và/với, Cái-chân-dung-Miền-Nam đã được vẽ ra, được truyền bá, trước đây, trên xứ Bắc.
    Mối hận thù ngút ngàn khói lửa đã dần dà chuyển sang một tâm thức rõ/khác. Tạ ơn đời, đây là lúc cho tôi xa khuất một quá-khứ-nhiễm-độc, để cần thiết hòa mình với Những-tháng-ngày-sẽ-tới. Chạm mặt Miền Nam là chạm mặt một đầu đời. Một bình minh mới cho cuộc Phục sinh, Tái dựng.
    Một nhà văn trẻ [4] trong đoàn quân xâm lược Miền Nam, năm 1975 anh vừa ngoài hai mươi tuổi, đã nói thật lòng qua một bài viết có tựa đề, “Sàigòn đã giải phóng tôi.” Chỗ tài tình của anh là anh viết về những sự việc nhỏ nhoi, cây viết bút bi, chuyến xe đò từ miền Nam lần đầu tiên chạy ra xứ Bắc, cái cảm giác đầu tiên, cực là bỡ ngỡ khi nhìn thấy Sàigòn, lúc gặp gỡ con người Miền Nam ấm áp tình người.
    Một nhà văn nữ [5], trong đoàn quân thắng trận, đã ngồi gục xuống ngay lề đường Sàigòn, và, bật khóc. Một buổi sáng của 1975. Một buổi sáng của Sàigòn rực màu đỏ, đỏ khắp phố phường cờ. Sàigòn hóa đỏ phều phào, như đang bị cắt tiết.
    Chị nức nở khóc. Trái tim chị tan nát, vì bị đánh lừa, bàng hoàng nhận ra một sự thật, “Miền Nam không là cái hình hài tan nát khốn cùng dưới gót dày quân xâm lược. Sàigòn không đói ăn, người Miền Bắc phải mang theo từng lon gạo vào Nam tiếp cứu. Miền Nam không là nơi chốn chán đời sa đọa; trai trẻ mười thằng chín thằng xì ke ma túy; gái tơ mười đứa, may ra còn một đứa không mần đĩ. Cái biểu trưng cao khiết nhất của Sàigòn, là chị nhìn thấy những sách vở, những văn minh văn hóa, tư tưởng nhân loại được tự do in ấn, tự do phổ biến.”
    Đi qua những ngày hòa bình đầy trắc ẩn, qua một bài viết, chị nhắc lại hoàn cảnh Trường Sơn. Đoàn nữ binh của chị, không kể đến những thiếu thốn khổ đau, cái ác độc là nhiều ngày liền không nước tắm, thậm chí không giọt nước rửa ráy. “Cả một núi rừng thối mùi máu kinh nguyệt.”
    Tôi nghe tôi hiểu. Chị đã đi chung nắng với Sàigòn.
    Tôi nghe vi vu cái Lẽ Thường, nó báo rằng:
    Máu nào cũng là máu thôi.
    Máu của người.
    Máu cờ.
    Máu của lịch sử kinh qua.
    Nhất thiết phải cần một cuộc tắm gội.


    4
    Vì dồn toàn lực, nhân tài vật, cho cuộc chiến. Xua đi. Và, xua tất cả. Ta-cùng-đi. Miền Bắc đã trở nên một khoảng trống số phận. Cảnh vật tiêu sơ, xã hội con người bần cùng cạn kiệt nguồn sống; tranh nhau từng một nửa bước trước cửa hàng lương thực; không còn ai có thể mang an ủi tới cùng ai.
    Hạnh phúc xiết bao khi cha vào Nam trở về, cho con cái một cây viết bút bi, một tập vở giấy trắng tinh, từ bao nhiêu năm chúng chưa hề thấy. Tặng cho mẹ một chiếc áo ấm, tặng vợ một nồi cơm điện. Vui xiết bao khi cả nhà ngồi quanh nhau một chiếc quạt máy hiệu Sony, quay vù vù êm dịu.
    Những vật dụng tầm thường ấy, buổi đầu rải rác xuất hiện đôi nơi trên xứ Bắc, đã mở ra một cuộc Trở-giấc. Một thức tỉnh mờ sương, còn phảng phất, chen lấn những gì không có thật trong giấc mơ vừa tàn, đêm qua.
    Tiếng xe gắn máy, từ-Sàigòn-vừa-ra-tới, ai-đã-mang-về, vừa thoáng qua trên quãng phố khuya lạnh căm, nơi bấy nay chỉ thỉnh thoảng một chiếc Volga của một vị ủy viên lạnh lùng chạy vút qua. Đêm Thủ đô, cuộc chiến đã ngừng nhưng ám ảnh của tang thương hoạn nạn còn dài dặc, mông lung trong tiếng gió khuya. Lịch sử chuyển mình, từ ánh lửa hồng đêm đầu tiên khởi chiến chống Pháp; từ những chiều hoang tàn một khu phố nằm dưới làn bom B52 Mỹ, tro khói chiều, lửa cháy qua đêm. Đêm nay, 1975, một đêm mùa đông Hà Nội, bỗng ai đó mở nghe một bài nhạc của một nhạc sĩ Miền Nam Cộng Hòa. Tiếng hát ngọt ngào tha thiết, lời ca lạ lẫm, nhưng tâm sự chan hòa; rộng trải tự do, thăm thẳm tình người; chừng bao la một thổn thức cháy lòng.
    Những động tĩnh đầu tiên ấy, bỗng trở nên những tín hiệu nhiệm mầu, báo tin rằng “Ở đâu đó có một Miền Cứu rỗi!”
    Lần lượt một người, rồi người người vào Nam. Thấy tận mắt, sờ tận tay. Của cải mang về. Người có bà con trong Nam thì được nhiều quà biếu, những đồng hồ, radio, cassette, áo quần, giày dép, thức ăn đồ hộp, mền mùng, cả xe gắn máy, tủ lạnh, ti vi. Món gì ngoài ấy chúng tôi cũng thiếu cả.
    Người Miền Nam, cái thần hồn thì nát tan vì cú knock out bại trận, nhưng cái tình người thì mở rộng chia sẻ giúp người. Bác Tám hưu trí, anh Sáu cán bộ giờ đây khòm lưng chống gậy chờ hui nhị tì, hẳn còn nhớ những ngày Miền Nam sau tháng Tư, 1975 năm ấy.
    Sàigòn, và khắp các phố thị Miền Nam, là tràn ngập chợ trời. Hè phố, hàng hiên, bãi cỏ công viên đều biến ra chợ trời. Để Ông Trời chứng giám. Bày bán hàng vạn thứ, giá rẻ mạt. Bán tống tháo. Bỏ của chạy lấy người. Bán vét sạch trong nhà, từ bộ áo vét tới bộ lư đồng trên bàn thờ, kiếm chút tiền mua khoai gạo sống qua ngày. Chợ trời, có mặt đủ thứ/loại hàng, thượng vàng hạ cám; từ cái máy xay tiêu, cái lò nướng thịt chỗ bếp, đến những dàn máy hát tân tiến nhất vừa mới nhập nội đầu năm 1975; vô vàn những món quý giá, từ lâu vốn nằm trong những gia đình quyền quý, nay ra hè phố công viên; những bộ trường kỷ danh mộc cẩn xa cừ Nhị thập tứ hiếu; những món đồ cổ đời nhà Tống nhà Thanh, hàng Nội phủ; cả những tác phẩm nghệ thuật, những vật dụng, kỷ niệm, có từ thời Tây thuộc thế kỷ thứ mười chín trên đất Nam Kỳ…
    Tha hồ lấy không. Tha hồ mua sắm.


    5
    Nếp sống văn minh văn hóa, đời sống giàu sang thân thiện của người Miền Nam, ắt phải có một tầm ảnh hưởng đối với những ai đang trong những số phận đen tối, không may.
    Con đường “dẫn độ” một người từ buổi nan nguy nghèo khó tới chỗ được “ngự” an toàn trong một ngôi biệt thự sang trọng, cũng lắm điều thú vị, đáng tỉ tê. Đây là cái tiến trình cần phải có của nhu cầu sống, nhưng xem ra khá hài hước.
    Khi đói cơm, chỉ cần ăn để sao cho đầy bụng. Có khi đứng, khi bò lom khom, bốc mà ăn. Khi đã no, thì ăn làm sao cho Đủ. Bột, đạm, đường, rau xanh, vitamin, sao cho đề huề âm dương. Đủ rồi, ăn sao cho Sang. Chén đũa nĩa, khăn bàn, phòng ăn, sao là thẩm mỹ, bình hoa trên bàn, bức tranh trên bờ tường, nhạc trám cái lỗ tai.
    Sang rồi, phải ăn sao cho Đẹp. Ngồi chùm hum mà “tranh thủ đớp” là không được. Ngồi vào bàn, đôi mắt cứ chăm chăm món thịt cá, để “cải thiện” thì quê lắm. Sang, đẹp, là biết cách cụng ly, biết nhắm loại rượu nào, nụ cười trên môi nhiều hơn tay “triển khai gắp.” Mồm nhai ít hơn, để lưỡi thanh thản những câu chuyện trò thi vị. Rồi thì phải kiếm chác chút đỉnh kiến thức, để nói về nhạc Beethoven, triết lý Jean Paul Sartre.
    Dần dà những gì có hơi hám Sàigòn, cửa tiệm, quán ăn, mang tên Sàigòn, các đoàn hát từ Sàigòn ra, là ăn khách. Những hàng hóa từ trong Nam mang về, là sắc màu, “hoành tráng”, “chất lượng cao”, tiêu biểu cho văn minh, hiện đại. Bánh mì, áo dài, cà phê, tranh ảnh. tiểu thuyết, ca nhạc, cách đi, dáng đứng, mốt thời trang, màu sơn, cách thiết trí trong nhà, phòng ngủ có chân dung các nghệ sĩ “tư bản”, cách chơi hoa kiểng, chim chóc, vv và vv…
    Có những cái xem như lỗi thời tại Miền Nam, nay nó vì thời thế, được mang “ra ngoải”, bỗng trở nên là một thứ mới mẻ, thời thượng.
    Ngay dòng nhạc boléro, nó được sáng tác từ những nhạc sĩ tài hoa, tiêu biểu là Trần Thiện Thanh, nhưng tại Miền Nam nó đã trót mang cái tên “nhạc máy nước”, “nhạc sến.” Hôm nay nó sống lại mãnh liệt, là tiếng nói tâm tình thật lòng, là ngôn ngữ thời đại, nó được đón nhận, rất mực hân hoan thưởng ngoạn khắp Miền Bắc.
    Những ca sĩ Miền Nam, rất đáng yêu quý, thuộc hàng lão ông lão bà; nay đã “yêu kiều”, từ hải ngoại trở về cất tiếng hát. Giá vé cao ngất lưng trời; “người xem tớ cũng xem”, dù ca sĩ Chế Linh thân yêu đứng tít mù xa trên sân khấu, như …chai coca cola.
    Tiến trình này là một đảo ngược, mang tính hài hước, tiêu phí sự truy tìm quá khứ. Những cái đáng “khuất mặt” hôm nay trở ra sáng trưng, có đầy đủ yếu tính để chinh phục các thành phần cần thiết “mong được đồng hóa.”


    6
    “Bị Miền Nam đồng hóa ngược!” Đây là cuộc dâu bể tự phát; rất đương nhiên phải xảy ra. Sự tự thân thay đổi, tự thấy ra cái nhu cầu mình cần thiết phải đi theo, ấy thôi. Cũng là một hảo ý, tỏ rõ tiến bộ đi tìm một đời sống hạnh phúc, thân thiện, văn minh hơn.
    Biết làm sao được, những gì, dù tối thiểu, về vật chất lẫn tinh thần, chúng tôi cần, Miền Nam đều có cả. Lại mới mẻ, gọn nhẹ, hiện đại, hữu dụng, ngoài cả ước mơ chúng tôi cần có. Nguồn cung cấp từ Miền Nam cho chúng tôi lại cái giá quá hời, vì chúng tôi “Kẻ Bề trên.”
    Về chỗ văn hóa văn minh, chỗ tâm linh tín ngưỡng, cái đạo lý làm người, chúng tôi cũng thấy ngay. Trong gia đình “bọn ngụy quân ngụy quyền”, con trẻ rất hiền hòa lễ phép dễ dạy, ông bà được kính trọng nuôi dưỡng tận tình; đường phố “bị đế quốc Mỹ chiếm đóng ấy” người người nhường nhau từng lối đi, dừng xe mình để xe tang ưu tiên đi qua; làm những điều rất ư “phí phạm” như dừng lại, gỡ nón, nghiêng người chào vĩnh biệt kẻ nằm trong áo quan. Xã hội của bọn “bại trận” ấy có một nền tự do rộng rãi, một nền giáo dục rất nhân bản, một nền công lý phân minh giữa tư pháp và hành pháp.
    Thiệt là rồi đời. Tự thuở nào không biết, nhìn lại nhà cửa, phương tiện đi lại, mọi sinh hoạt xã hội, từ cách trang trí trong nhà, quần áo mặc trên người, đường phố, quán xá, tới bữa ni, tức là bây chừ, chúng tôi y chang Miền Nam. Hà Nội hôm nay lột xác phần nào, để sao cho giống một Sàigòn trước 1975. Tới nay, Sàigòn vẫn Sàigòn. Sàigòn bị Hà-Nội-hóa là chuyện chưa hề xảy ra.
    Bốn mươi lăm năm trôi qua, cuộc Miền-Nam-hóa, tự-đồng-hóa đang là một lan rộng, toàn thể, không thể kiểm soát được. Không thể đảo ngược, vì nó là một nhu cầu “sống còn” của đời sống mỗi con người. Đây là một diễn biến có thực tế minh biện.
    Nền kinh tế chỉ huy đã sụp đổ, thay là kinh tế thị trường Miền Nam vốn có từ trước. Hệ thống Hợp tác xã tan rã, trả quyền sinh hoạt, làm ăn cho tư nhân. Văn hóa Miền Nam được dần dà phục hồi. Những gì bị đả phá đánh đổ trước kia nay được truy phục, tôn vinh. Những danh nhân văn hóa, nhà yêu nước, trước kia bị bôi vôi hạ nhục, gọi là bán nước hại dân, nay được trân trọng phục hồi danh dự. Phần lớn tác phẩm trước kia được liệt vào danh sách tiêu hủy, nay được lần lượt trân trọng in lại. Người đọc đã buông bỏ, xa lìa những “loài” văn chương nghệ thuật minh họa, nịnh bợ. Tiếng hát át tiếng bom đã là những tiếng-thét-một-thời, nay đã có dòng suối mát âm nhạc lời ca, từ Miền Nam phong tỏa. Nữ sinh đi học bận áo dài, ta nhớ thuở nữ sinh Đồng Khánh, Trưng Vương một thời Cộng Hòa. Học trò biết vòng tay kính trọng thầy cô, không xưng “tôi” gọi thầy cô là “anh chị.” Trong nhà có cái bàn thờ ông bà tổ tiên, không phải dẹp đi, thòi ra cái chân-dung-râu-ria. Đám cưới, đôi nam nữ biết lạy bái tạ ơn ông bà [Lễ gia tiên], không phải tuyên thệ chỗ “hôn trường”, rồi ôm nhau cà rỡn…. Nói túm cái vành đai, tất cả lề thói, tập tục, phong hóa, tương tác xã hội, sinh hoạt đời thường, có từ thời Cộng Hòa, nay được tôn trọng, và lưu giữ; cả Miền Bắc đã phục hồi mọi sự.


    7
    Rõ ràng là như thế, hơn bốn thập kỷ trôi qua, có sự thể trái cựa, Kẻ chiếm đóng bị bên bị trị đồng hóa ngược một cách triệt để.
    Một kết luận đã có bấy nay, “1975 Miền Bắc thắng Miền Nam bằng súng đạn, hôm nay Miền Nam thắng ngược lại một cách toàn diện, qua con đường văn hóa, đạo lý.”
    Tôi tôn trọng mọi nhận định, phát biểu.
    Riêng tôi, tôi không nghĩ như thế. Ngoài cái cách tiếp cận Miền Nam thô bạo, ăn cướp cạn theo cái thế của bọn chiến thắng, hãy còn một đại bộ phận khác, chúng ta phải có một cái nhìn công bình hơn.
    Đó là một đại bộ phận quần chúng Miền Bắc, rất đáng trân trọng và thương yêu, họ là nhân danh chiến thắng, nhưng cũng chính là nạn nhân. Chính họ, sau 1975, đã mau chóng và sòng phẳng, chuyển đổi tâm thức, một thái độ trực diện với hiện tình Miền Nam, để tự nâng cao đời sống của mình; tự thoát ra nghèo khó kiệt quệ, tự bức thoát khỏi những lạc hậu, tối tăm, lừa mị bấy nay, để đến chỗ hạnh phúc hơn, tiếp cận cái văn hóa văn minh, trở về với nguồn đạo lý, phẩm giá giống nòi vốn có; tiến trình ấy là một Con-Đường-ánh-sáng.
    Nếu cứ cho rằng sự đồng hóa ngược này là một trận thắng, theo tôi, Miền Nam không cần Cuộc thắng trận này. Miền Nam, tấm gương soi. Soi cái mặt của mình. Thấy chỗ nào không sạch thì mau chóng rửa. Cái mũi cong queo thì đi Mỹ viện. Cái da thâm đen thì cần mỹ phẩm. Chuyện của người, không phải nhiệm vụ của gương.
    Miền Nam không ra công đổ mồ hôi, mưu cầu Cuộc thắng trận này. Đó là một diễn trình tự nhiên, ai đó muốn hướng thượng thì bước chân vào. Lòng người rộng thoáng. Mừng, khi một ai đó có một đời sống hạnh phúc, khi cả nước đã quân bình, nhịp điệu hài hòa Bắc Nam.
    Chuyện ác quỷ còn chờn vờn, chỗ thượng tầng của Hôm nay, là việc của tương lai, lịch sử sẽ tính sổ.


    Cung Tích Biền.
    Biệt Cốc, Midway City, tháng Tư, 2020.



    Ghi chú:
    [1] Bình Ngô đại cáo – Nguyễn Trãi
    [2] Bùi Giáng
    [3] Chinh phụ ngâm – Đoàn thị Điểm.
    [4] Nguyễn Quang Lập.
    [5] Dương Thu Hương


  • NGHICH_NHI
    Niên Trưởng

    • May 2009
    • 327

    #2
    Nhà văn này cũng nhanh chân gớm !
    Tôi có đọc một số bài viết đăng báo của nhà văn Cung tích Biền nầy trước 75; cũng một cây viết chống đối , cạnh khoé xa gần ,đâm thọt chê bai chế độ VNCH cũng lắm đây!
    Bây giờ thấy địa chỉ bên Mỹ. !
    Tưởng đâu ông vẫn sống bên VN ,và thich hợp với chế độ này hơn chứ!
    Ai dè ông cũng nhanh chân lẹ tay đấy nghe !
    Thôi qua Mỹ được rồi ,mặc sức mà viết chửi bới chế độ củ ,không cần tuởng nhớ và thương xót gì cho cái miền Nam đã nuôi dưỡng ông đâu
    Cho dù ông có ca tụng rợ Hồ , và bè Đảng nó cở nào cũng chả ai thèm để ý ,hoặc làm khó dễ gì với ông cả đâu .Yên tâm, sướng cái chỗ đó ông !
    Nếu ông có rảnh ghi lại những việc làm , hoặc hay biết gì bạn bè nào của nhóm ông trong đám "Ký giả ăn mày", Ngô công Đức , Lý quý Chung . ,Dương văn Ba , Hồ ngọc Nhuận ...v v.... nói nghe chơi đi . Vậy mà vui nghe !
    Hãy can đảm ,mạnh dạn lên mà viết thật ,đừng dùng ngòi viết để uốn éo ngã theo chiều gió, chán chết mẹ ông nhé ! N-N
    Last edited by NGHICH_NHI; 04-11-2024, 05:04 PM.

    Comment

    • KiwiTeTua
      Moderator

      • Jul 2008
      • 2055

      #3
      Ngày còn ở Việt Nam trước 1975, tôi không biết hay nghe nói gì về Cung Tích Biền và cũng không "care", không quan tâm đến những tay nhà văn, nhà báo ương ngạnh, gàn gàn dở dở này..., cũng như các lãnh tụ sinh viên chống đối ở Việt Nam trước 1975 như Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Văn Nuôi (chủ tịch của Liên đoàn Học Sinh Trung Học)... hay mấy thằng dân biểu thân Cộng chống đối chế độ VNCH Hồ Ngọc Nhuận, Ngô Công Đức, Kiều Mộng Thu... Sau này khi qua Mỹ, có thấy vài bài của Cung Tích Biền nhưng tôi cũng không để ý đến.

      ... Nhiều lãnh đạo của tổ chức này thực chất là Đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam, như chủ tịch hội Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Hiếu Đằng... vì vậy trong giai đoạn 1967-1971 Tổng hội chịu sự điều khiển của Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam Việt Nam. Sau30-4-1975, Tổng hội Sinh viên bị giải tán, nhiều thành viên lãnh đạo thân cộng sản tham gia và giữ các vị trí khác nhau trong chính quyền mới... (trích trong Wikipedia).

      Khi mấy sinh viên bị bọn Huỳnh Tấn Mẫm giật dây đi biểu tình chống đối, Cảnh Sát Dã Chiến đến bắn lựu đạn cay giải tán thì chúng tôi "khoái" vô cùng... Đang ngồi giảng đường học, được ông thầy cho tan hàng, được nghĩ học, chạy về, được "officiallly", danh chánh ngôn thuận nghĩ học hôm đó... Sinh viên làm biếng nên dzui quá là dzui... ai làm gì thì làm, cứ biểu tình bắn lựu đạn cay hoài là tui dzui rồi...

      Tình cờ thấy một bài viết về Cung Tích Biền nên tôi post lên cho các niên trưởng và độc giả HQPD đọc chơi... Thực hư, đúng hay sai thế nào không biết?

      KiwiTetua
      ____________________________


      cung tích bin: mt văn sĩ đi úy vnch không btrưng tp hc ci to?
      bài viết: vương trùng dương


      - ngày 30 tháng 4 / 1975 , người ta thấy Cung Tích Biền 'đeo băng đỏ', đội nón cối, cùng với
      Nguyễn vạn Hồng (Cung Văn); đến tiếp thu Câu lạc bộ Báo ch í-- và, có nguồi còn nói
      Cung Tích Biền Việt Cộng 'nằm vùng' ...

      (...) - tạm lược đoạn đầu, khoảng trên dưới 100 dòng. (Bt)

      Tên thật Trần ngọc Thao, sinh ngày 8 tháng 2 năm 1938 tại Thăng bình (Quảng nam/ Trung bộ), trong một gia đình truyền thống chữ nghĩa, thơ phú. Năm 12 tuổi, đã theo các anh, chị đi diễn kịch, đàn ca ở miền quê trong tỉnh. Năm 1954 ở lại quê nhà; anh em, bà con ruột thịt đếu tập kết ra Bắc. Năm 18 tuổi, bị bắt giam tại nhà lao Hà lam (quận Thằng bình/ Quảng nam) để tra khảo. Bị ăn đòn bằng những khúc tre tươi; vỡ đầu, suýt bị phèo óc; bị đánh [tới khi] khúc tre nát ra tua tủa như tăm xỉa răng. (...)

      Hồi còn học rung học, đã tập tễnh làm thơ, viết truyện ngắn. Năm 1958, được một giải thưởng truyện ngắn toàn vùng Quảng nam. Lúc học tại Huế; lại được giải thưởng thơ trường Quốc học. Theo học Đại học Văn khoa ở Huế, đầu thập niên 60, có phụ trách một chương trình cho đài phát thanh Huế; chương trình mang tên 'Còn tàu Thi ca'; thực hiện 3 chương trình liền nhau [về] nhà thơ tiền chiến đang sống ở Hà nội; nên bị Đài cúp ngay.

      Năm 1953, dạy học tại Điện bàn (Quảng nam) ; sau bị động viên vào Trương bộ binh Thủ đức; ra trường, bị chính quyền [tướng] Nguyễn Khánh có văn bản cưỡng bách cư trú tại miền Tây (Cần thơ), không được ra miền Trung, trong khoảng thời gian: 4 năm.

      Năm 1967, thân mẫu qua đời, không được về chôn cất. Mỗi tuần, phải trình diện An ninh quân đội Vùng 4 Chiến thuật 1 lần, vào ngày chủ nhật. [Sau] , An ninh quân đội đầy về Bạc liêu.

      (Miền Nam Cộng Hòa có cái hay; [tuy] nghi ngờ một sĩ quan động viên [nào đó] có liên hệ với CS, tham gia phong trào Sinh viên tranh đấu chống Ngô đình Diệm; từng sống trong vùng Kháng chiến 9 năm, có anh em ruột thịt tập kết ra Bắc; có liên hệ với bạn bè đã [ra] vùng Mặt trận giải phóng miền Nam; vậy mà, cứ cho lên lon, thăng chức bình thường như mọi sĩ quan khác.)

      Tháng 11 năm 1965, sáng tác truyện ngắn 'Ngoại ô', 'Dĩ an & Linh hồn Tôi'; khi phục vụ tại Sư đoàn 21 Bộ binh.
      Tháng 3 năm 1966, truyện ngắn đăng trên tuần báo Nghệ thuật lần đầu, ký bút hiệu Cung Tích Biền. ( bút hiệu này giữ tới hôm nay.)

      Từ 1968 đến 1973, mang lon đại úy; trú đóng ở Đức hòa (tỉnh Hậu nghĩa/ Nam bộ); năm 1970 về căn cứ Trảng lớn. ( tỉnh Tây ninh.)
      Năm 1973 [được] giải ngũ, cư ngụ tại Sài gòn.

      Sau tháng 4, năm 1975; đi học tập cải tạo một thời gian ngắn, củng tổ với Mai bá Trác + Nguyễn quốc Chính, " mất nhà cửa, bị tịch thu ( ở nhờ nhà chị của vợ, chị đi Mỹ); con cái ra nằm trần trên lề đường-- sau, ở nhờ nhà thi sĩ Đoàn minh Hải.)

      Chị Mai, hiền thê của Cung Tích Biền, nhỏ hơn chồng 15 tuổi; người Quảng trị; từng học trường Đồng khánh (Huế), tốt nghiệp cử nhân triết Tây Đại học Văn khoa Sài gòn. Có viết truyện ngắn, bút hiệu Hoàng Thị Kim ; lấy chồng, sinh con, bỏ viết. ( ...)

      Đã 5 năm nay, chị Mai ăn chay trường, " sớm mai thường trực tụng kinh, chiều chiều đi chùa; tối cúng kiếng trước cửa nhà, vãi gạo ra đường." .

      [Còni chồng] bươn chải đủ thứ nghề, chạy xe bá gác, xe ôm ở Ngã 3 ông Tạ. Rồi đi làm Mây tre lá bên quận 4, cùng Chu Vương Miện. Ra tận Bình dương, học nghè sơn mài;bị sơn ăn , sưng da, phù mỏ.
      [Rồi trở về, lại ra] đầu đường bán sách cũ, dọn vỉa hè bán cà phê, bò kho, thu gom ve chai.

      Năm 1976 xuống Cà mau làm cu li (*) xây trại nuôi heo [cho Tổ hợp Việt nam Kỹ thuật của Nguyễn văn Ngơi] cùng Thế Phong + Nguyễn thụy Long.
      ---
      * thực tế, Cung Tích Biền là đội phó hành chánh, không như Thế Phong + Nguyễn thụy Long khuân vác cây chàm, chuyển xuống thuyền ở Cà mau đưa về Giá rai, xây trại nuôi heo. (TP)

      Trong 'Hồi ký 40 năm cầm bút' (*), nhà văn Nguyễn thụy Long có đề cập thời điểm này -- tôi email hỏi Nguyễn Thụy Long, anh cho biết:
      " Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, tôi và Thế Phong, Cung Tích Biền xuống tận Cà mau làm cu li; thời gian không dài lắm, vài ba tháng. 'Tổ hợp Việt nam Kỹ thuật' bị giải thể; vì chủ nhiệm Nguyễn văn Ngơi, người quen cũ của nữ văn sĩ Lệ Hằng bị bắt, vì tổ chức vượt biên. Tổ hợp giải thể, 3 chúng tôi trở về Sài gòn; sau đó,, tôi bị bắt và đi tù cho đến năm 1980 mới trở về. Khi ra khỏi tù, tôi gặp Cung Tích Biền; tình cảm vẫn như xưa, dù CTB bị mang tiếng nhiều là người 'cách mạng 30- 4' -- nhưng anh chẳng hại ai hết, vẫn có những quý mến nhau như người xưa. Đôi khi còn có những giúp đỡ nhau thiết thực trong thời bao cấp. Như trường hợp thi sĩ Phan Nhự Thức bị bệnh ung thư và chết [vào] tháng 11 năm 1995 -- tôi biết CTB lo cho bạn [ chu đáo] ... "
      (...)
      ---
      * tựa sách chính xác' Hồi ký viết trên "gác bút ", Khánh Trường trình bày bìa, Văn nghệ xuất bản/ California - USA, 1999, kích cỡ
      12x 21 cm, 273 trang . ( ISBN -1- 886556-61-5 / c. by Văn nghệ.) . (TP)

      Khi [tôi] email cho anh Hồ Nam (nhà thơ Vương Tân) ; tôi nói sẽ viết bài về anh Cung Tích Biền; cần biết rõ hư thực-- vì 2 anh đã quen nhau trong nhiều thập niên. Anh [Hồ Nam] hồi âm cho biết: ' nên viết vì giải tỏa được vấn đề, trả lại sự công bằng trong văn học'. Bài viết của anh Hồ Nam từ Sài gòn, với tựa đề' Cung Tích Biền + những biến chuyển lịch sử' vừa nhận được, khi tôi đang viết bài [này.]
      (...)

      Cung Tích Biền (sinh 1937, giấy tờ ghi 1938) mặc áo lính, học trường Sĩ quan hành chính -tài chính, mãn kháo về một đơn vị thiết giáp; đội mũ nồi đen; thường giao du với Nguyên Vũ + Tú Kếu -- [ CTB] đưa truyện dài, nhờ Tú Kếu giới thiệu với Chu Tử -- Chu Tử không những đăng báo , còn khen CTB viết không kém gì Nguyễn Thụy Long...
      (...)

      Dưới mắt tôi thời ấy, Cung Tích Biền có văn tài, 'nhậu' vào loại hào sảng, một người có thể giao du được; chỉ thế thôi.

      Ngày 30 tháng 4 năm 1975 xảy ra, người ta thấy Cung Tích Biền 'đeo băng đỏ', cùng với Nguyễn vạn Hồng (Cung Văn) đến tiếp thu Câu lạc bộ Báo chí-- và, có người còn nói Cung Tích Biền là' Việt Cộng nằm vùng'
      (...)
      Sau những năm tôi đi tù cải tạo về; phụ giúp Phạm Kiều Tùng bán báo ở một quán ở góc đường Bùi Chu + Võ Tánh -- Cung Tích Biền ghé; mời đi uống cà-phê, [cho biết] nhà ở trên một cao ốc trên đường Nguyễn Huệ. Cung Tích Biền có một chai rượu ngon , có ý muốn mới tôi tới 'nhậu'.

      Tôi đã tới, mặc dù Nguyễn đình Đồng một loại, ' tay hòm chìa khóa' của Chu Tử khuyên 'không nên giao du với' công an chìm' như Cung Tích Biền.'
      (...)

      Sang thế kỷ 21, tôi nhận được điện thoại của Nguyễn Thụy Long báo: 'Nguyên Vũ (Vũ ngự Chiêu) [ từ Mỹ về] muốn gặp; rồi chuyển điện thoại cho Nguyên Vũ nói chuyện với tôi.
      (...)

      Tại quán 'nhậu' này (*); tôi thấy bên cạnh Nguyên Vũ, có Nguyễn Thụy Long + Cung Tích Biền. Bữa đó, khi rượu ngà ngà, tôi hỏi thẳng Cung Tích Biền về chuyện 'đeo băng đỏ' + tại sao là đại úy Quân lực Việt nam Cộng hòa không bị đi học cải tạo'.

      Cung Tích Biền nói lời cảm ơn về câu hỏi của tôi; để có dịp giải tỏa sự hiểu lầm. Trước hết, CTB nói; đã 'giải ngũ trước 30/4/ nhiều năm; vì là thương binh; có đi trình diện; đi học cải tạo tại trường Dũng lạc (Gò vấp) -- ở đây cán bộ VC cho về. Có lẽ nhờ Huỳnh bá Thành (họa sĩ ỚT [ vẽ châm biếm cho báo Sài gòn trước 75], hiện là ] trung tá CA Việt Cộng) can thiệp, sao đó.
      ---
      * cuộc gặp gỡ giữa người viết bài này, vào chiều ngày 11/ 9/ 2007 tại một quán đặc sản đất Quảng [đường Trần bình Trọng, phường 5, quận Bình thạnh] gần Tịnh xá Trung tâm. ( chú thích VTD.)

      Cung Tích Biền thú thật: có người anh ruột là VC đi tập kết, đã chết ở Trường sơn trước 1975; từng giao du thân mật với [viết báo Sài gòn cũ] Nguyễn vạn Hồng + Huỳnh bá Thành
      [ họa sĩ ỚT]; nên ngày 30/4/ 1975 có hu huơ 'đeo băng đỏ', chứ chẳng h ' nằm vùng' bao giờ cả.'

      Cung Tích Biền không giấu chuyện: có viết báo Công an [tp HCM] thời Huỳnh bá Thành làm tổng biên tập; khi Thành 'đột tử'-- CTB bị cho 'ra rìa'.
      (...)

      Bữa đó, có mấy người, uống hết hơn 10 chai Bordeaux; Nguyên Vũ có vẻ hứng lắm, cười luôn miệng; tâm sự rằng rất tâm đắc với câu nói Phật Thich ca " tướng cướp quăng dao trước cổng chùa, vào chùa nghe kinh, [cũng] có thể trở thành Bồ tát."
      (...)

      Nói về chuyện tạp chí Da mầu [ở Mỹ] làm số đặc biệt về CTB cho biết; trước kia tờ Hợp lưu cũng có ý định làm một số về CTB; nhưng CTB phản đối. Nay trên 70 tuổi rối, Da mầu làm số đặc biệt; thì CTB đồng ý; "vì mình đang gần đất, xa trời; không nên phụ lòng người mến mộ mình." (theo Hồ Nam).

      CTB còn cho biết
      , " ... từ khi được gọi là thành niên tới ngày hôm nay; tôi đã sống 21 năm trong nước VNCH, 31 năm trong [nước' Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt nam, hơn nửa thế kỷ. Tôi chưa từng dùng ngòi bút ca ngợi bất cứ một chế độ đương quyền nào. "(theo Hồ Nam, không biết [CTB] viết cho tờ Công a n [tp.HCM] , dùng bút hiệu nào?)

      Theo họa sĩ Nguyễn đình Thuần ở Little Saigon: năm 1989 triển lãm tranh ở hội Mỹ thuật, nhờ Cung Tích Biền viết bài giới thiệu . Khi [NđThuần] gởi bài đến tờ Lao động [ báo trung ương], nhờ đăng tải; báo nhìn thấy tên Cung Tích Biền, họ từ chối, khiến [NđThuần] phải nhờ người khác viết, mới được đăng.
      (...)

      ***
      Hình ảnh sau ngày 30/ 4/ 1975, Cung Tích Biền được đưa lên báo 'đeo băng xanh, băng đỏ'; nhưng rồi bị tước đọat tất cả, may mắn chỉ 'học tập cải tạo ngắn hạn';[ rồi] làm lại cuộc đời trong cảnh trớ trêu.
      Trong một gia đình, bên này và bên kia chiến tuyến không thể thoát khỏi oan trái xảy ra, của mỗi chế độ -- và, người trong cuộc dễ bị ngộ nhận.

      Giữa thập niên 60, sau thời gian xuất hiện với các truyện ngắn, CTB tạo được thế đứng trong làng [báo], anh cho biết,

      " Có một thời gian, cùng một lúc; tôi viết 'feuilleton' cho 5 tờ nhật báo: 'Độc lập', 'Đông phương', 'Điện tín', 'Sóng thần', 'Hòa bình' ... -- ngoài ra con viết mỗi tuần một kỳ 2 trang cho tuần báo 'Đời', -- do nhà báo Đỗ quý Toàn, thư ký tòa soạn , họa sĩ Đằng Giao trình bày, báo rất đẹp. Những truyện dà i'Bên dòng nước biếc', 'Luống cải vàng', ' Bến mưa ngâu', của tôi xuất hiện trên báo 'Đời'.
      (...)


      Các tác phẩm đã được xuất bản 'Ái tỉnh ai điên' (1968),'Hòa bình nàng tình rỗng' (1968),' Nỗi buồn thắp sáng' (1969),'Cõi ngoài' (1969) ..
      .(...)

      Nhàvăn Cung Tích Biền thành danh, nổi tiếng qua nhiều tác phẩm trong thập niên 60, 70, quen thuộc với độc giả; nhưng không hiểu sao, ít co bài viết về tác giả+ tác phẩm văn học.
      Ở trong nước [sau 30/4/75], tác phẩm CTB bị xếp vào bảng phong thần 'truyện phản động không được phép sao lục, chưa có phép lưu hành'.

      Khi bị liệt kê vào bảng phong thần; thì không có cây bút nào đả động đến; nếu có, không một tờ báo dám đăng tải [ bài]. May ra, có vài truyện ngắn sau này được đăng trong tuyển tập, như 'Thằng bắt quỷ' ('Truyện ngắn Việt nam thế kỷ 20' - nxb Kim Đông); truyện ngắn 'Không thể là hiện thực' trong tuyển tập 'Đêm bướm ma' . ( nxb Văn học ) ...

      Ở hải ngoại, các cây bút trong nước đã có môt thời quen thân với CTB; ( hiện đảm trách tờ báo trong tay, suốt 3 thập niên qua, ít ai đề cập.) có lẽ, họ ngần ngại, có thời điểm CTB đeo băng đỏ; nhưng họ không [chịu] cảm thông; khi CTB bị đuổi ra khỏi nhà; sống vất vưởng, nghề không ra nghề, thợ không ra thợ; để sống còn.

      Với những gì CTB đã nhận chân sự thật để nói ra; đó là sự thật; thì ' sự chân thành là cái danh dự của lương tri'. ( nói như Galerita.)

      Trong 'Văn học miền Nam'/ Võ Phiến (nxb Văn nghệ, Cali, 1986) trong phần tác giả -- tác phẩm chỉ ghi đôi dòng về tiểu sử Cung Tích Biền; trang trong sách không một lời nhắc đến. Bộ sách 'Văn học miền Nam' [ở] phần truyện (gồm 3 tập) đề cập hẩu hết các nhà văn; không có Cung Tích Biền.

      Quyển' Văn học từ điển'/ Thanh Tùng được tái bản ở Hoa Kỳ vào 1990; ( nxb Khai Trí, Saigon 1973 - [ tác giả Thanh Tùng còn ở trong nước] chỉ liệt kê tổng quát tiểu sử tác gia; có vài tác giả chỉ có 1, 2 tác phẩm, chưa có tên tuổi ( xuất hiện sau CTB) cũng được đề cập; nhưng không có tên 'nhà văn Cung Tích Biền'. []

      vương trùng dương
      Last edited by KiwiTeTua; 04-11-2024, 10:16 PM.

      Comment



      Hội Quán Phi Dũng ©
      Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




      website hit counter

      Working...