Xin nhờ HQPD chỉ cho...
Không biết tôi có post gì sai không mà trong bài chính, khoảng cách (space) giữa 2 "paragraph" vừa đúng. Thế mà khi copy rồi post vào HQPD thì khoảng cách giữa 2 paragraph tự động cách ra thêm 2 space, không giống như trong bài chính (chỉ có 1 space).
Vì thế, tôi phải vào edit, delete space cho từng paragraph... rất mất thời gian.
Cám ơn.
KiwiTeTua
Thí dụ:
Chương 11
Ấy thế là cuộc đời của tôi gắn liền với cái trạm xăng Amoco có hơn chục vòi bơm, có ga-ra sửa xe và có máy rửa xe hút bụi. Tôi bầu bạn với Mỹ trắng, Mỹ đen với Mễ thuộc đủ tầng lớp xã hội, đủ mọi thành phần già trẻ nam nữ. Quanh quẩn bên mình là cái máy đo bình điện, máy xạc ắc-quy, dầu mỡ, lốp xe, kìm búa, mỏ lết, kích, giây điện, bu-gi... Trang bị bản thân với chiếc quần mầu xanh, cái áo sơ mi trắng cộc tay có nhãn hiệu Amoco, túi sau nhét chiếc khăn lau nhỏ mầu cam toòng teng, tôi chạy qua chạy lại, lạch bạch như con vịt bầu. Thân hình đã thấp bé lại đa mang cái tuổi già tóc ngả muối tiêu, nom mình chả giống ai thì chắc bạn bè có ai trông thấy hẳn cũng động lòng trắc ẩn. Đành rằng ở cái xứ người văn minh tân tiến, một anh trước rửa bát hoặc chăn bò, hoặc đóng phim xi la ma mà sau nhờ ôm chí lớn, gặp thời cơ vẫn có thể thành nguyên thủ quốc gia và lấy làm hãnh diện về cái thuở thiếu thời, hàn vi với những thành tích lẹt đẹt như thế. Nhưng mình là người phương Đông, sau lại học cái học bên Tây cho nên đầu óc bao giờ cũng phân ngôi thứ Sĩ, Nông, Công, Thương, Binh rất là lớp lang rành rẽ. Những giai cấp xã hội đã minh định phân miêng, không thể lộn xộn.
space
Ngẫm trước kia dẫu gì mình cũng ngạch ngỗng như ai, mần việc chính phủ đình huỳnh, kẻ đưa người đón, vẫy vùng một cõi biên thùy. Đến nay, qua cuộc bể dâu, những điều trông thấy mà đau đớn lòng, đang thầy xuống thợ, đang ông xuống thằng, đang làm công dân Việt Nam Cộng Hòa bỗng thành kẻ tị nạn ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Mọi chuyện đảo lộn tùng phèo. Gia đình ly tán, bè bạn trôi dạt như bèo như mây, như gió thoảng. Dẫu làm thân mất nước vẫn ôm khư khư cái dĩ vãng tô mầu vàng son rực rỡ lung linh, cho nên mới khổ. Và không muốn để ai coi mình hèn mọn nên đã thổi phồng, đánh bóng cái tôi để lừa dối mình, để mong người khác kính nể, tự mãn tự hào trong giây lát.
Chương 11
Ấy thế là cuộc đời của tôi gắn liền với cái trạm xăng Amoco có hơn chục vòi bơm, có ga-ra sửa xe và có máy rửa xe hút bụi. Tôi bầu bạn với Mỹ trắng, Mỹ đen với Mễ thuộc đủ tầng lớp xã hội, đủ mọi thành phần già trẻ nam nữ. Quanh quẩn bên mình là cái máy đo bình điện, máy xạc ắc-quy, dầu mỡ, lốp xe, kìm búa, mỏ lết, kích, giây điện, bu-gi... Trang bị bản thân với chiếc quần mầu xanh, cái áo sơ mi trắng cộc tay có nhãn hiệu Amoco, túi sau nhét chiếc khăn lau nhỏ mầu cam toòng teng, tôi chạy qua chạy lại, lạch bạch như con vịt bầu. Thân hình đã thấp bé lại đa mang cái tuổi già tóc ngả muối tiêu, nom mình chả giống ai thì chắc bạn bè có ai trông thấy hẳn cũng động lòng trắc ẩn. Đành rằng ở cái xứ người văn minh tân tiến, một anh trước rửa bát hoặc chăn bò, hoặc đóng phim xi la ma mà sau nhờ ôm chí lớn, gặp thời cơ vẫn có thể thành nguyên thủ quốc gia và lấy làm hãnh diện về cái thuở thiếu thời, hàn vi với những thành tích lẹt đẹt như thế. Nhưng mình là người phương Đông, sau lại học cái học bên Tây cho nên đầu óc bao giờ cũng phân ngôi thứ Sĩ, Nông, Công, Thương, Binh rất là lớp lang rành rẽ. Những giai cấp xã hội đã minh định phân miêng, không thể lộn xộn.
space
space
Ngẫm trước kia dẫu gì mình cũng ngạch ngỗng như ai, mần việc chính phủ đình huỳnh, kẻ đưa người đón, vẫy vùng một cõi biên thùy. Đến nay, qua cuộc bể dâu, những điều trông thấy mà đau đớn lòng, đang thầy xuống thợ, đang ông xuống thằng, đang làm công dân Việt Nam Cộng Hòa bỗng thành kẻ tị nạn ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Mọi chuyện đảo lộn tùng phèo. Gia đình ly tán, bè bạn trôi dạt như bèo như mây, như gió thoảng. Dẫu làm thân mất nước vẫn ôm khư khư cái dĩ vãng tô mầu vàng son rực rỡ lung linh, cho nên mới khổ. Và không muốn để ai coi mình hèn mọn nên đã thổi phồng, đánh bóng cái tôi để lừa dối mình, để mong người khác kính nể, tự mãn tự hào trong giây lát.
Không biết tôi có post gì sai không mà trong bài chính, khoảng cách (space) giữa 2 "paragraph" vừa đúng. Thế mà khi copy rồi post vào HQPD thì khoảng cách giữa 2 paragraph tự động cách ra thêm 2 space, không giống như trong bài chính (chỉ có 1 space).
Vì thế, tôi phải vào edit, delete space cho từng paragraph... rất mất thời gian.
Cám ơn.
KiwiTeTua
Thí dụ:
Chương 11
Ấy thế là cuộc đời của tôi gắn liền với cái trạm xăng Amoco có hơn chục vòi bơm, có ga-ra sửa xe và có máy rửa xe hút bụi. Tôi bầu bạn với Mỹ trắng, Mỹ đen với Mễ thuộc đủ tầng lớp xã hội, đủ mọi thành phần già trẻ nam nữ. Quanh quẩn bên mình là cái máy đo bình điện, máy xạc ắc-quy, dầu mỡ, lốp xe, kìm búa, mỏ lết, kích, giây điện, bu-gi... Trang bị bản thân với chiếc quần mầu xanh, cái áo sơ mi trắng cộc tay có nhãn hiệu Amoco, túi sau nhét chiếc khăn lau nhỏ mầu cam toòng teng, tôi chạy qua chạy lại, lạch bạch như con vịt bầu. Thân hình đã thấp bé lại đa mang cái tuổi già tóc ngả muối tiêu, nom mình chả giống ai thì chắc bạn bè có ai trông thấy hẳn cũng động lòng trắc ẩn. Đành rằng ở cái xứ người văn minh tân tiến, một anh trước rửa bát hoặc chăn bò, hoặc đóng phim xi la ma mà sau nhờ ôm chí lớn, gặp thời cơ vẫn có thể thành nguyên thủ quốc gia và lấy làm hãnh diện về cái thuở thiếu thời, hàn vi với những thành tích lẹt đẹt như thế. Nhưng mình là người phương Đông, sau lại học cái học bên Tây cho nên đầu óc bao giờ cũng phân ngôi thứ Sĩ, Nông, Công, Thương, Binh rất là lớp lang rành rẽ. Những giai cấp xã hội đã minh định phân miêng, không thể lộn xộn.
space
Ngẫm trước kia dẫu gì mình cũng ngạch ngỗng như ai, mần việc chính phủ đình huỳnh, kẻ đưa người đón, vẫy vùng một cõi biên thùy. Đến nay, qua cuộc bể dâu, những điều trông thấy mà đau đớn lòng, đang thầy xuống thợ, đang ông xuống thằng, đang làm công dân Việt Nam Cộng Hòa bỗng thành kẻ tị nạn ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Mọi chuyện đảo lộn tùng phèo. Gia đình ly tán, bè bạn trôi dạt như bèo như mây, như gió thoảng. Dẫu làm thân mất nước vẫn ôm khư khư cái dĩ vãng tô mầu vàng son rực rỡ lung linh, cho nên mới khổ. Và không muốn để ai coi mình hèn mọn nên đã thổi phồng, đánh bóng cái tôi để lừa dối mình, để mong người khác kính nể, tự mãn tự hào trong giây lát.
Chương 11
Ấy thế là cuộc đời của tôi gắn liền với cái trạm xăng Amoco có hơn chục vòi bơm, có ga-ra sửa xe và có máy rửa xe hút bụi. Tôi bầu bạn với Mỹ trắng, Mỹ đen với Mễ thuộc đủ tầng lớp xã hội, đủ mọi thành phần già trẻ nam nữ. Quanh quẩn bên mình là cái máy đo bình điện, máy xạc ắc-quy, dầu mỡ, lốp xe, kìm búa, mỏ lết, kích, giây điện, bu-gi... Trang bị bản thân với chiếc quần mầu xanh, cái áo sơ mi trắng cộc tay có nhãn hiệu Amoco, túi sau nhét chiếc khăn lau nhỏ mầu cam toòng teng, tôi chạy qua chạy lại, lạch bạch như con vịt bầu. Thân hình đã thấp bé lại đa mang cái tuổi già tóc ngả muối tiêu, nom mình chả giống ai thì chắc bạn bè có ai trông thấy hẳn cũng động lòng trắc ẩn. Đành rằng ở cái xứ người văn minh tân tiến, một anh trước rửa bát hoặc chăn bò, hoặc đóng phim xi la ma mà sau nhờ ôm chí lớn, gặp thời cơ vẫn có thể thành nguyên thủ quốc gia và lấy làm hãnh diện về cái thuở thiếu thời, hàn vi với những thành tích lẹt đẹt như thế. Nhưng mình là người phương Đông, sau lại học cái học bên Tây cho nên đầu óc bao giờ cũng phân ngôi thứ Sĩ, Nông, Công, Thương, Binh rất là lớp lang rành rẽ. Những giai cấp xã hội đã minh định phân miêng, không thể lộn xộn.
space
space
Ngẫm trước kia dẫu gì mình cũng ngạch ngỗng như ai, mần việc chính phủ đình huỳnh, kẻ đưa người đón, vẫy vùng một cõi biên thùy. Đến nay, qua cuộc bể dâu, những điều trông thấy mà đau đớn lòng, đang thầy xuống thợ, đang ông xuống thằng, đang làm công dân Việt Nam Cộng Hòa bỗng thành kẻ tị nạn ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Mọi chuyện đảo lộn tùng phèo. Gia đình ly tán, bè bạn trôi dạt như bèo như mây, như gió thoảng. Dẫu làm thân mất nước vẫn ôm khư khư cái dĩ vãng tô mầu vàng son rực rỡ lung linh, cho nên mới khổ. Và không muốn để ai coi mình hèn mọn nên đã thổi phồng, đánh bóng cái tôi để lừa dối mình, để mong người khác kính nể, tự mãn tự hào trong giây lát.
Comment