Cảm ơn Admins. Cảm ơn anh chị đọc thơ tôi viết.
Chúc quý vị vui khỏe, an lạc trong đời sống và trong tâm hồn nhé.
Thân ái.
*
GIẤU CHÚT ĐẮNG Ở TRONG LÒNG
Tình Hoài Hương
*
Hai tay hứng gió rải hoa chạy trong nắng,
Biết mấy mùa xa vắng… lòng chợt đắng.
Nhìn mây bay đem kỷ niệm đuổi theo người.
Em lượm lặt cành hoa tươi thả biển khơi.
Sóng gió lao xao, bến bờ xa lạ.
Đôi lúc “khóc hổ ngươi, cười..."(*) bất nhã.
Giấu trong lòng chút đắng sớm pha sương.
Đời tang hải thì sá gì kiếp nợ vấn vương.
Như hoa lá cũng lắm khi vàng võ,
Lữ khách còn nhớ về con ngõ?
Một thời trăm nhớ lẫn ngàn thương.
Anh phượng hoàng sông núi vượt biên cương.
Mà hoa chẳng giữ. Vô thường!
*
Tình Hoài Hương
Ghi chú:
Khóc hổ ngươi cười… (*) Do từ câu: “Khóc hổ ngươi, cười ra nước mắt” (thành ngữ).
Cũng dẫn từ điển tích “Tam Quốc Chí” có ghi:
Lưu Huyền Đức đem quân đi đánh Viên Thuật. Ông Huyền Đức giao thành lại cho Trương Phi canh giữ.
Lưu Huyền Đức biết tay nầy “nát rượu” nên căn dặn:
- “Trương Phi không được uống rượu”.
Trương Phi cam kết sẽ nghe lời anh.
Nhưng khi Huyền Đức vừa kéo quân đi ra khỏi thành. Thì… Trương Phi “quên lửng”… ông liền bày tiệc rượu ra uống liên miên. Trương Phi ngà ngà say, ông bưng chén rượu đi mời từng quân lính, bắt mọi người cùng uống, thì ông mới chịu.
Khi Trương Phi đến mời Tào Tháo, Tào Tháo từ chối:
- Tôi ăn chay, nên không uống được rượu.
Trương Phi nhất định không chịu, nói rằng:
- Đã là người cầm gươm giết giặc, thì phải biết uống rượu. Mi phải cạn chén với ta, mới được.
Tào Tháo lúc nầy thật khổ tâm, ông dở khóc dở cười, nếu mình khóc thì hèn, mà cười thì không sao cười cho nỗi. Cuối cùng Tào Tháo đành ngậm ngùi nâng chén rượu trên tay Trương Phi, mà nhắm mắt uống; cho vừa lòng Trương Phi…
*
Tình Hoài Hương


