Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Chuyện thời con nít

Collapse
X

Chuyện thời con nít

Collapse
 
  • Filter
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Chuyện thời con nít


    CHUYỆN THỜI CON NÍT.
    (Hai Hùng SG)
    *
    Sáng nay trời Sài gòn mưa lất phất, mặc dù mưa không lớn nhưng cũng đủ thấm ướt tân hồn người đa cảm như tui, nay gần bảy chục mùa xuân trôi qua gặp nhưng cơn mưa buồn như sáng nay nó khiến tui bồi hồi nhớ lại bao chuyện thời con nít của mình, nên mặc dù sức yếu mắt mờ, chân tay run rẩy tui cũng ráng chiếu chậm lại cuộn phim thời dại khờ con nít con nôi của tui ngày xưa nhe các bạn.
    *
    Tui được sinh ra và lớn lên nơi vùng đất có cái địa danh là Gò Vấp, hồi nhỏ nghe mấy đứa trong xóm nói với nhau tại sao là Gò Vấp, có phải nơi có cái gò cao ai tới cũng bị vấp té nên có tên gọi như vậy cho đến tận ngày nay, có đứa còn cắt cớ :

    - Sao không kêu bằng Gò té cho nó gọn.

    Có thằng cự lại thằng nọ liền:

    - Xàm quá mầy ơi, nó có cái gì đó thì người ta mới đặt tên là Gò vấp, chứ kêu bằng Gò té thì quê một cục quá luôn.

    Những chuyện tranh luận như vậy hồi đó khi kết thúc thì bất phân thắng bại, vì đâu có ai đứng ra giải thích cho tụi tui biết đâu, phải chi thời đó có ông bà "Gú gồ"(google) thì tụi tui đâu phải cãi cọ nhau chi cho mệt.

    Rồi một hôm nọ, cũng cái tật tài khôn và cái miệng bép xép nên mém chút xíu đám xây lố cố tụi tui bị bà Năm hàng xóm quất.cho mấy roi vì cái tội...

    Anh Út Một con của bà Năm trong xóm tui, nhà ảnh kế bên nhà thằng Trí xe Lô ( nó có biệt danh này là vì nhà nó có chiếc xe Lô chạy Sài Gòn Biên Hòa nên chết tên luôn), bữa nọ anh đang đi học về , anh ta mặc bộ đồ đồng phục quần short xanh nước biển với áo sơ mi trắng học trò, năm đó anh học lớp nhất trường Chánh trên đầu chợ Gò vấp, còn đám tụi tui thì mới lớp năm lớp tư nên học trái buỗi học với anh, anh Út Một có gương mặt khá vui và dễ gần gũi, có điều anh có cặp chân mày đậm đen, cũng vì cặp chân mày này nên nó là đề tài tụi tui chọc ghẹo ổng.

    Núp trong hàng rào Dâm bụt của nhà ông Tư "Đờ mi", anh Út Một đang xách cặp đi học về ngang cả đám đồng thanh la lớn lên :

    - Ăn mày, ăn mày tới tụi bây ơi .

    Trong đám bạn có thằng Vinh, thằng Hiễn là la lớn nhất. Nghe đám đàn em trong xóm kêu mình bằng "Ăn mày" , tui thấy ảnh giận dữ lắm rồi bằng cữ chỉ muốn đánh tụi tui, ảnh chỉ tay vô đám tụi tụi anh hô lớn:

    - Ai cho bây kêu tao bằng ăn mày, tao có xin xỏ ai cái gì đâu mà ăn mày, thằng Phương cầm đầu phải không, tao dọng cho một cái gãy răng ráng chịu nghe chưa.

    Nói hăm he vậy thôi chứ tui biết chắc mẽm anh không dám ăn thua đủ với tụi tui, vì gom lại đám giặc cỏ tui tui đông hơn anh nhiều, mình anh thì sao đấu lại, vì ông bà mình có câu : " Hai đánh một không chột cũng què", mà đàng này đám tui có gần chục đứa nên nói xong anh ngần ngừ rồi vội rão bước đi tiếp, biết anh ngán càng tụi tui nên vài đứa hùa tiếp:

    -Ăn mày, ăn mày.

    Nghe đám nhỏ còn nhây, anh giận quá bèn lượm mấy viên sõi nhỏ trước hàng rào nhà ông Tư, anh liệng vô nơi tụi tui đang núp, có lẽ anh không cố ý nên không đứa nào "Dính chưởng", đang khoái chí vì chọc giận được anh Út Một, bổng đâu tiếng bà Năm má anh Út lên tiếng:

    -Mấy thằng quỷ nhỏ này, bây ghẹo thằng Út gì đó.

    Nói xong bà bẽ cành cây Dâm bụt như trang bị sẳn vũ khí để tự vệ, nghe anh Út Một méc lại câu chuyện nóng hổi khi nãy, bà Năm xông vô túm lấy lưng áo kéo tui ra ngoài, rồi bằng giọng giận dữ bà chất vấn tui":

    -Thằng Phương nè, tại sao bây kêu thằng Út là ăn mày, nói cho lẹ không thôi tao quánh chi tét đít nha con.

    Bà Năm má anh Út vốn là người ăn nói rỗn rãng, qua vụ này khiến giọng nói bà dữ tợn hơn, tui tình thiệt nói với bà:

    -Bà Năm ơi! Tụi con thấy cặp chân mày anh Út ngộ quá tui con ghẹo thôi chú có làm gì đâu.

    Bà Năm chặn họng liền:

    - Chân mày nó đậm chút, mắc mớ gì bây kêu nó ăn mày, ăn mày là đi xin ăn đó biết chưa?

    Nghe bà Năm giải thích mấy đứa tui muốn "Té ngữa", vậy đó do không hiểu nghĩa ăn mày là gì mà thấy chân mày anh Út đậm đen mà A thần phù kêu là ăn mày.

    Bà Năm không đánh ai roi nào hết, bà cắt nghĩa cho tụi tui biết làm vậy là sĩ nhục anh Út Một, thấy tụi tui thiếu hiểu biết vô tình làm anh Út buồn và nhất là tui đã thể hiện ăn năn chuyện mình đã gây ra nên bà Năm vui lòng tha cho cả đám, tưởng vậy coi như vãng tuồng, nhưng chưa đâu.

    ***
    Đúng lúc đó có xe cà rem cây của chú Hai ba Tàu vừa trờ tới, bà Năm ngoắc vô mua cho mỗi đứa một cây ăn ngon thấu trời.

    Vậy đó, chuyện con nít ngày xưa tuy hơn nủa thế kỷ, bà Năm, anh Út Một từ lâu không còn trú ngụ trong xóm tui nữa, họ trôi dạt về đâu không ai biết, và họa chăng chỉ còn mình tui thằng Phương ròm ngày xưa còn nhớ đến bà Năm và anh Út Một "ăn mày" mà thôi.



    SG một sáng âm u.2.7.2023




Hội Quán Phi Dũng ©
Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




website hit counter

Working...
X