Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Hoa kỳ và chiến cuộc mùa hè 1972......

Collapse
X

Hoa kỳ và chiến cuộc mùa hè 1972......

Collapse
 
  • Filter
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Hoa kỳ và chiến cuộc mùa hè 1972......

    7.- HOA KỲ VÀ CHIẾN CUỘC MÙA HÈ 1972 Ở MIỀN NAM VIỆT NAM.
    TƯỚNG LÊ VĂN HƯNG TUYÊN BỐ ‘’TỬ THỦ AN LỘC’’

    Nguyễn Văn Dưỡng





    Tướng Hưng đang cạo râu trong hầm Tham Mưu của SĐ 5 /BB ở An Lộc,
    ảnh chụp bởi Trung tá Thiết Giáp QĐ Mỹ James H. Willbanks


    Thiết nghĩ, nếu muốn nói rõ vai trò quan trọng của các Tướng lãnh trên chiến trường thuộc lãnh thỗ Quân Đoàn III và Vùng 3 Chiến Thuật, nhất thiết phải nêu lên toàn cảnh chiến dịch Xuân-Hè 1972 của cộng sản Bắc Việt ở miền Nam Việt Nam. Hơn nữa, cần nhận định rõ vị thế và vai trò của Washington trong trận chiến đặc biệt quan trọng nầy trong toàn bộ chiến tranh Việt Nam.

    Sau các trận đánh lớn giữa các lượng Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa và quân cộng sản Bắc Việt trên lãnh thổ Lào và Miên trong năm 1971, nhận định của giới quan sát quốc tế am tường về tình hình thế giới và Chiến Tranh Việt Nam đều cho rằng sắp bước vào giai đoạn mà Nixon và Kissinger sẽ kết thúc cuộc chiến ở đó với bất cứ giá nào chớ không phải với ‘’hòa bình trong danh dự’’ (peace with honor) như các nhà lãnh đạo chính trị nầy rêu rao. Lúc đó cặp bài trùng nầy chỉ coi Việt Nam là một sideshow (một màn phụ diễn) của những vấn đề trọng đại hơn mà chính phủ Nixon của Đảng Cộng Hòa cần giải quyết, nếu không muốn để cho Đảng Dân Chủ thắng trong cuộc bầu cử sắp diễn ra trong các tháng cuối năm 1972. Giới nầy cho rằng Kissinger đã gần đánh bại Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa với âm mưu ‘’thí quân’’ của ông ta ở hai mặt trận này sau khi đã thi hành gần trọn vẹn sách lược ‘’Việt Nam Hóa Chiến Tranh’’, từ đó chiến tranh sẽ chấm dứt vì Nam Việt Nam sẽ như cua gãy càng. Kissinger nghĩ rằng miền Bắc cũng lâm vào tình trạng như vậy.

    Mà quả thật, từ tháng 7 cho cuối năm 1971, quân lực cả miền Bắc lẫn miền Nam đã bị những tổn thất rất nặng nề, không đủ sức đánh nhau trong sáu, bảy, tháng liền cho đến đầu năm 1972. Thời gian đó hội đàm Paris về Việt Nam trì trệ… Cuộc mật đàm giữa Kissinger và Lê đức Thọ cũng không đi đến đâu. Và tên phù thủy chính trị Kissinger, dù coi Việt Nam là một sideshow, đã biểu diễn màn ảo thuật quốc tế lớn lao chẳng những làm cho cả hai miền Nam, Bắc Việt Nam đều ngơ ngác sợ mà cả Liên Xô cũng thực sự lo lắng, nên sau đó cũng đã tiếp Nixon (May 22nd, 1972) và hòa hoãn hơn trong việc ký hiệp ước hạn chế Vũ Khí Nguyên Tử Chiến Lược SALT-Strategic Arms Limitation Talt sau đó. Từ mấy tháng trước, Kissinger đã dàn xếp xong màn diễn với việc Tổng Thống Nixon bay sang Bắc Kinh gặp gỡ Đặng Tiểu Bình, tên lãnh tụ thực sự của đảng cộng sản Trung Quốc, ngày 21 tháng 2, 1972. Ai cũng biết một cuộc ‘’dàn xếp tối mật’’ trật tự thế giới đang diễn ra. Nhưng diễn ra như thế nào là phần ước đoán riêng của mỗi người. Liên Xô đã nhìn thấy hiểm họa cho chính họ. Bắc Việt nằm trong tay những đầu xỏ như Lê Duẫn, Lê đức Thọ và Phạm Hùng với thay đổi lớn lao là chính họ đã cho phép phê phán ‘’Chủ Nghĩa Xét Lại’’ của Nikita Khrushchev đề ra trước đó, trong hội nghị trung ương đảng cộng sản Việt Nam lần thứ 9 và bí mật chủ trương theo Trung Cộng, mặc dù bên ngoài không để lộ ra, nhưng bên trong Lê đức Thọ (người thực sự lãnh đạo miền Bắc Việt Nam) với các em ruột ông này đang nắm ngành an ninh trong đảng, trong nước, và nắm toàn bộ tài sản ngoại viện của khối cộng sản quốc tế cho ‘’quân đội nhân dân’’…đã bắt đầu thủ thiêu những phần tử trong bộ chính trí và trung ương đảng, hay tướng lãnh quân đội nhân dân kể cả tước quyền tổng tư lệnh của Võ nguyên Giáp.

    Lúc đó, chính phủ Nguyễn Văn Thiệu càng lo sợ hơn về sách lược của Kissinger nhưng đành bó tay, chỉ còn biết trông cậy vào người đồng minh đỡ đầu của mình.

    Trên đây là nguyên nhân chính, nhưng xa, âm thầm diễn ra bên trong. Trên mặt nổi, hai sự kiện dưới đây là nguyên nhân gần bắt buộc Bắc Việt phải hành động trong một khoảng thời gian nhất định nào đó, nếu trễ hơn hậu quả đến với họ sẽ vô cùng trầm trọng.

    Một là, ngày 26 tháng 3.1972 Thứ Trưởng Quốc Phòng Liên Xô, Thống Chế Pedorovich, đến Hà Nội với một phái đoàn quân sự đông đảo duyệt xét lại toàn bộ kế hoạch tấn công miền Nam của quân ủy trung ương đảng cộng sản Việt Nam. Trước đó, Liên Xô cũng đã nhìn rõ ý đồ của Nhà Trắng về Việt Nam nên đã cho Phó Thủ Tướng chính phủ Podgorny trong tháng 12 năm 1971, bàn định về một kế hoạch tấn công miền Nam với lời hứa viện trợ bất bồi hoàn các loại chiến xa tối tân hạng nặng T-54, T-55 và PT-76 cùng các loại hỏa lực chiến lược như trọng pháo 130 ly, 150 ly, các chiến đấu cơ MIG-19 và MIG-21, các đại bác phòng không 23 ly và 57 ly, và các hỏa tiễn chống tank AT-3 Sagger và hỏa tiễn địa không SA-7 Strela chống các loại phi cơ quân sự, nhất là trực thăng võ trang và chuyển quân. Tất cả các vũ khí nầy được chuyển vận vào Cảng Hải Phòng với khối lượng khổng lồ trong mấy tháng liền nhưng việc phong tỏa Cảng Hải Phòng chỉ thực hiện mấy tháng sau khi cộng sản Bắc Việt đã kết thúc chiến dịch tổng tấn công miền Nam… Tuy nhiên, cuộc tổng tấn công này chỉ được thực hiện với sự chấp thuận của Bắc Kinh, mà trong thâm sâu Đặng Tiểu Bình cũng muốn triệt bớt tiềm năng nhân lực của quân đội nhân dân miền Bắc, đề dễ bề thao túng sau nầy.

    Hai là, tháng 11 năm 1972 sẽ là tháng bầu cử Tổng Thống và Thượng Nghị Sĩ, và Dân Biểu Lưỡng Viện Liên Bang Hoa Kỳ và cấp bộ lãnh đạo hành pháp và lập pháp các Tiểu Bang. Đây là cuộc tổng tuyển cử vô cùng quan trọng sẽ ảnh hướng lớn lao đến tình hình thế giới khi Hoa Kỳ còn trong thời kỳ chiến tranh. Nếu Đảng Dân Chủ Hoa Kỳ cầm quyền, chắc chắn là họ sẽ bỏ cuộc ở Việt Nam nhanh chóng hơn. Theo luận lý nầy cộng sản Bắc Việt cần phải đánh bại Nam Việt Nam trước, mới đánh bại được Nixon. Và cuộc chiến đó phải dứt điểm thành công vài tháng trước khi cuộc tổng bầu cử ở Hoa Kỳ bắt đầu. Điều nầy các cơ quan tình báo cấp cao miền Nam, dân sự lẫn quân sự, đều biết nhưng đã không ước lượng được sự lớn lao của cuộc chiến sắp diễn ra và thời điểm chính xác vì chỉ có Hoa Kỳ mới hiểu rõ mức độ vận chuyển các loại vũ khí chiến lược của khối cộng sản quốc tế vào cảng Hải Phòng và mức độ xâm nhập của cộng sản Bắc Việt vào Nam Việt Nam trên đường mòn Hồ chí Minh. Chắc chắn là Tòa Bạch Ốc biết, Ngũ Giác Đài biết và MACV ở Sài Gòn cũng biết, nhưng chúng ta (các cơ quan tình báo miền Nam) không biết… rõ, vì khả năng sưu tầm kỹ thuật của các cơ quan tình báo của chúng ta bị người bạn đồng minh của mình hạn chế trong cuộc chiến tranh chung nầy. Người bạn đồng minh nầy cũng độc quyền nắm sinh mạng quốc gia của chúng ta trong tay. Nhưng trên bình diện chính trị, khi cuộc chiến bắt đầu khai diễn, Washington đã có những phản ứng quyết liệt như Tổng Thống Nixon tuyên bố: ‘’The bastards have never been bombed like they’re going to be this time’’. Lũ khốn kiếp nầy chưa từng nhận những trận đánh bom nào như những trận bom sắp tới trong lần nầy. Và ông ta đã ra lệnh cho Không Lực Hoa Kỳ yểm trợ hỏa lực không kích yểm trợ tối đa cho Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, kể cả sử dụng vũ khí B-52 lợi hại của Không Quân Chiến Lược Hoa Kỳ mà chúng ta đã ghi nhận qua suốt trận chiến mùa Hè năm 1972 đó.

    Quân cộng sản Bắc Việt đã động viên toàn lực, kể cả việc động viên thiếu niên ở tuổi 16, đưa vào tấn công miền Nam ở ba mặt trận chính: Quảng Trị ở Vùng 1 Chiến Thuật, Kontum ở Vùng 2 Chiến Thuật và Bình Long ở Vùng 3 Chiến Thuật. Trong chiến dịch lớn lao, sống còn, này cộng sản Bắc Việt đã tung vào chiến trường tất cả trên dưới 200.000 quân tác chiến, không kể nhân lực phục dịch hậu cần và vận chuyển, thường bằng hoặc gấp hai lần nhân số tác chiến. Nếu tính thành đơn vị thì chúng đã sử dụng 14 sư đoàn bộ binh, 4 sư đoàn pháo binh và phòng không cơ giới, từ 4 đến 6 trung đoàn chiến xa, 26 đơn vị chuyên môn cấp trung đoàn. Tính chung chừng 22 sư đoàn với các loại vũ khí tân tiến nhất của Liên Xô và Trung Quốc, chia thành ba mũi dùi tấn công vào Quảng Trị và Thừa Thiên ở Vùng 1 Chiến Thuật vào Kontum và Bình Định ở Vùng 2 Chiến Thuật và vào Tây Ninh và Bình Long ở Vùng 3 Chiến Thuật. Mặt trận nào cũng nguy hiểm. Tuy nhiên, nếu Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa để mất một tỉnh nào ở Vùng 1 hoặc Vùng 2 thì tình trạng chung vẫn chưa thể gọi là nguy ngập. Một ước tính rộng lớn hơn cho rằng nếu cộng sản Bắc Việt thắng cả ở hai mặt trận ở các Vùng Chiến Thuật nầy miền Nam vẫn còn tồn tại từ Nha Trang trở vào. Như vậy, vẫn là chưa mất hẳn. Nhưng nếu mất Bình Long hay Tây Ninh ở Vùng 3, sát cạnh Sài Gòn thì tình trạng vô cùng nguy ngập, vì Sài Gòn có thể bị mất ngay sau đó. Vì vậy, chiến trường Bình Long vô cùng quan trọng cho sư sống còn của miền Nam trong năm 1972.

    Trận Tổng Công Kích của cộng sản Bắc Việt trong mùa Hè 1972 này vào miền Nam Việt Nam chúng chia vùng trách nhiệm lãnh đạo chỉ huy như sau: Mặt trận Trị-Thiên do chính bộ tư lệnh miền Bắc chỉ đạo. Miền Trung Việt Nam chia làm hai vùng: Vùng Cao Nguyên do bộ tư lệnh mặt trận B-3 Tây Nguyên chỉ huy, miền Duyên Hải do bộ tư lệnh quân khu 5 chỉ huy. Miền Nam: Vùng 3 và Vùng 4 Chiến Thuật do trung ương cục miền Nam chỉ đạo với chiến dịch Nguyễn Huệ.


    Tháng 4 Lữ Đoàn Dù tăng phái vào chiến trường An Lộc từ Lai Khê

    Trở lại mặt trận Vùng 3 Chiến Thuật, trung ương cục miền Nam, sau khi đã dứt điểm xong Lộc Ninh và thất bại trong việc bôn tập tấn công An Lộc trong ngày 7 tháng 4, đã phải đình hoãn trận tấn này lại như đã đề cập ở trên cho đến ngày 13 tháng 4. Trong sáu ngày này mặt trận đã có những thay đổi lớn, nhất là về việc tăng quân của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa cho Tỉnh Bình Long. Trong hai ngày 7 và 8 tháng 4, sau khi tăng cường cho Tướng Hưng trong Thị Xã An Lộc Chiến Đoàn 3 Biệt Động Quân và Trung Đoàn 8 (-), Trung Tướng Minh được Bộ Tổng Tham Mưu Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa tăng cường Lữ Đoàn 1 Nhẩy Dù từ trước trận đánh, nay Sư Đoàn 21 Bộ Binh được đưa từ miền Tây lên để tăng viện cho Tướng Minh giải tỏa chốt chặn của cộng sản Bắc Việt vùng suối Tàu Ô trên Quốc Lộ 13, phía Bắc Quận Chơn Thành. Chốt chặn này không phải là thứ chốt chặn cấp đại đội hay tiểu đoàn như đã biết trên những chiến trường khác trước đó, mà là một tuyến án ngữ dài và rộng trên Quốc Lộ và hai bên trục Quốc Lộ 13, với những hầm hố được đào đắp sâu và kiến cố, nhất là ở hai ngọn đồi hai bên Quốc Lộ chế ngự toàn khu vực nầy mà trước năm 1968 là căn cứ đóng quân kiên cố cấp tiểu đoàn của lực lượng Hoa Kỳ. Chốt chặn trong khu vực nầy do nguyên cả sư đoàn 7 của cộng sản Bắc Việt, một đại đơn vị thiện chiến và trang bị các loại vũ khí, các loại súng phòng không tân tiến, kể cả hỏa tiễn phòng không loại nhẹ, nhưng kiến hiệu, mới được phát hiện SA-7. Công trường 7 cộng sản Bắc Việt này đã bọc xuống phía Nam Thị Xã An Lộc khi công trường 5 cộng sản thuộc trung ương cục miền Nam đang bôn tập để tấn công Cầu Cần Lê và An Lộc ngày 7 tháng 4. Trong khi công trường 5 cộng sản thất bại và bị thiệt hại nặng phải rút xuống vùng Trị Tâm và Bời Lời trên Sông Sài Gòn gần Tỉnh lỵ Bình Dương để thay quân và bổ sung, thì công trường 7 cộng sản Bắc Việt thành công trong việc thiết lập được hệ thống chốt chặn kiên cố Tàu Ô. Với việc cắt đứt giao thông trên Quốc Lộ huyết mạch này, An Lộc hoàn toàn bị bao vây và cô lập kể từ ngày 10 tháng 4.1972.

    Trong buổi sáng ngày 9 tháng 4, một phái đoàn phóng viên của Nhật Báo Sóng Thần gồm Dương Phục, Thu Thủy và Nguyễn Tiến bay trực thăng lên An Lộc định phỏng vấn Tướng Lê Văn Hưng về chiến trường sắp diễn ra. Lúc đó Tướng Hưng đang bận nên ủy thác cho tôi tiếp phái đoàn. Tướng Hưng nói với tôi là xin cáo lỗi phái đoàn vì ông bận việc hành quân không tiếp được, Chỉ cho phép tôi nói là ‘’ÔNG NHẤT QUYẾT TỬ THỦ AN LỘC VÀ SẼ NHẤT ĐỊNH CHẾT Ở ĐÓ NẾU THÀNH PHỐ NẦY BỊ CÔNG SẢN CHIẾM’’. Ông cũng cho phép tôi nói những gì trong sự hiểu biết của tôi về các lực lượng cộng sản Bắc Việt. Trong mấy vị phóng viên này Dương Phục và Thu Thủy là những người bạn quen thân với tôi từ các cuộc hành quân Toàn Thắng năm 1970-1971 trên lãnh thổ Miên thời Tướng Đỗ Cao Trí. Tôi lập lại nguyên văn câu tuyên bố ‘’TỬ THỦ AN LỘC’’ của Tướng Hưng. Trong ngày hôm sau, cả Thủ Đô Sài Gòn và các thành phố miền Nam đều biết Tướng Hưng tuyên bố tử thủ An Lộc sau khi số báo Sóng Thần ra mắt độc giả. Hiện nay, tôi được biết các phóng viên nầy, nhất là Dương Phục và Thu Thủy, đang sống ở Texas, Hoa Kỳ, có thể xác nhận những điểu trên đây.

    Ở mặt trận toàn Vùng 3 Chiến Thuật này tướng cộng sản đối đầu với Trung Tướng Nguyễn Văn Minh là Thượng Tướng Trần văn Trà. Tướng Trà sinh tại Quảng Ngãi năm 1920, gia nhập đảng cộng sản Đông Dương năm 1938, kháng chiến chống Pháp trong quân đội nhân dân (the People’s Army) của đảng cộng sản Việt Nam mà Võ nguyên Giáp là tổng tư lệnh, từ năm 1946 đến năm 1954. Được phong cấp Thiếu Tướng năm 1961 và là tư lệnh mặt Trận B-2 của chúng, tức là phụ trách quân sự và chỉ huy toàn thể lực lượng cộng sản trong toàn lãnh thổ phía Nam của miền Nam Việt Nam (bao gồm một phần lãnh thổ của Vùng 2 Chiến Thuật và toàn thể Vùng 3 và Vùng 4 Chiến Thuật). Cũng trong năm đó, cộng sản Bắc Việt đưa Tướng Trần Lương (hay Trần nam Trung) và Trần Độ vào miền Nam thành lập trung ương cục miền Nam, hay trung ương cục miền Nam, mà phía Hoa Kỳ và MACV gọi là COSVN (Central Office of South Vietnam, xem lại ở phần trên), là cơ quan chỉ đạo cả về chính trị và quân sự của bộ chính trị đảng lao động Việt Nam (để kiện toàn hệ thống chỉ đạo của đảng ở B-2). Nguyễn Văn Linh là nhân vật lãnh đạo chính trị cao cấp nhất và Tướng Trần văn Trà là tư lệnh các lực lượng vũ trang. Từ năm 1964, Đại Tướng Nguyễn chí Thanh, ủy viên trung ương đảng được đưa vào Nam vừa là chính ủy và tư lệnh trung ương cục miền Nam thì hai nhân vật chính trị và quân sự kể trên được điều ra miền Bắc.

    Năm 1967, Nguyễn chí Thanh chết đột ngột (có thể bị thanh toán bằng độc dược). Phạm Hùng, nhân vật thứ tư của bộ chính trị đảng lao động Việt Nam được đưa vào Nam thay thế chỉ đạo toàn thể mọi tổ chức và hế thống ‘’kháng chiến’’của đảng ở miền Nam. Tư lệnh lực lượng quân sự ở miền Nam giao trở lại cho Tướng Trần văn Trà. Lúc đó, mặt trận giải phóng miền Nam Việt Nam của Nguyễn hữu Thọ và Huỳnh tấn Phát cũng đã được Hồ chí Minh cho thành lập và sau đó cải danh thành chính phủ lâm thời miền Nam Việt Nam, khi hội nghị hòa đàm ở Paris bắt đầu. Tướng Nguyễn Cao Kỳ Chủ Tịch Ủy Ban Hành Pháp Trung Ương và chính phủ miền Nam chỉ coi mặt trận giải phóng miền Nam như một thực tế chớ không phải là một thực thể (The Southern Liberation Front is a reality but not an entity). Và vì vậy nên cộng sản Việt Nam nâng cấp mặt trận giải phóng miền Nam từ một ‘’tổ chức’’ thành một ‘’chính phủ’’. Tướng Trần nam Trung là bộ trưởng quốc phòng của chính phủ lâm thời miền Nam Việt Nam. Tướng Trần văn Trà vừa là tư lệnh phó các lực lượng vũ trang trung ương cục miền Nam cũng là tư lệnh phó lực lượng vũ trang mặt trận giải phóng miền Nam Việt Nam.

    Phía Hoa Kỳ cho rằng NVA (North Vietnam Army) là lực lượng miền Bắc xâm nhập còn việt cộng là các đơn vị vũ trang của mặt trận giải phóng miền Nam Việt Nam hay của chính phủ lâm thời miền Nam Việt Nam. Đây là thứ hỏa mù. Trên thực tế tất cả những lực lượng võ trang trong chiến tranh của cộng sản ở miền Nam đều do đảng cộng sản Việt Nam xây dựng và chỉ đạo. Những kế hoạch tấn công lớn của cộng sản Việt Nam ở miền Nam Việt Nam (trong lãnh thổ mặt trận B-2 cũ mà Trà là tư lệnh) đều do Trần văn Trà thiết kế và chỉ đạo như trận Tết Mậu Thân, Trận Mùa Hè 1972 nầy, trận tấn công thăm dò đánh chiếm Phước Long đầu năm 1974, hay chiến dịch Nguyễn Huệ sau nầy bao vây và tấn chiếm Sài Gòn, năm 1975, v.v…) Tóm lại, Trần văn Trà là danh tướng của cộng sản Bắc Việt, đã chỉ huy hàng trăm trận đánh chống Pháp và các lực lượng Hoa Kỳ ở B-2, trước khi diễn ra trận Tổng Công Kích Tết Mậu Thân và Trận Tổng Công Kích mùa Hè 1972 này. Riêng trong chiến dịch Nguyễn Huệ mùa Hè này, Trần văn Trà, tư lệnh mặt trận B-2 cũ, là tư lệnh lực lượng của cộng sản Bắc Việt lẫn của trung ương cục miền Nam tấn công vào Quân Đoàn III và Vùng 3 Chiến Thuật. Có hiểu được ‘’tài’’ của Tướng Trần văn Trà, mới hiểu được ‘’trí’’ của Tướng Nguyễn Văn Minh.

    Điểm ghi nhận lớn nhất có thể nhìn thấy là kế hoạch tấn công của các lực lượng cộng sản Bắc Việt do các Tướng cộng sản Bắc Việt hay Tướng Trần văn Trà thiết lập quá dè dặt nên không chiếm lĩnh được mục tiêu là Tỉnh lỵ Bình Long, tức Thành Phố An Lộc. Trung ương cục miền Nam đã nướng quân khá nhiều khi tập trung tấn công Lộc Ninh với kế hoạch ‘’Tập Tấn’’ mà không dám nghĩ đến chiến thuật ‘Tản Tấn’’ nên mất thời cơ không chiếm được An Lộc ngay trong tuần lễ đầu, hay nói rõ hơn là bốn ngày đầu, của chiến dịch quy mô nầy. Chiến thuật tập tấn và tản tấn tôi đã đề cập sơ lược ở phần trên. Các tướng cộng sản Bắc Việt và trung ương cục miền Nam thiếu quyết đoán và thiếu tự tin. Nếu họ có các đức tính này, thì chiến tranh đã có thể chấm dứt ngay trước mùa bầu cử Hoa Kỳ năm 1972.

    Thử nhìn lại trận chiến ở tuần lễ đầu nầy từ 3 đến 7 tháng 4.1972. trung ương cục miền Nam có bốn sư đoàn bộ binh, một sư đoàn pháo nặng được tăng cường hai trung đoàn phòng không, hai trung đoàn chiến xa và một trung đoàn đặc công, và còn thêm trung đoàn 95B thiện chiến từ Tây Nguyên đưa vào, không kể một số trung đoàn và tiểu đoàn địa phương khác. Thực tế trận chiến diễn ra trong tuần lễ đầu của chiến dịch Nguyễn Huệ tấn công vào lãnh thổ Quân Đoàn III và Vùng 3 Chiến Thuật được ghi nhận là: Tướng Trà sử dụng sư đoàn Bình Long mới thành lập đánh dứ (nhưng có kết quả) ở Tây Ninh trong ngày 31.3.1972, coi như ‘’diện’’ (chiến thuật ‘’dương đông kích tây’’ mà mục tiêu đánh nhử là ‘’diện’’ và mục tiêu chính là ‘’điểm’’). Ba ngày sau, giữa khuya đêm 4 rạng 5 tháng 4, Tướng Trà đã tung vào chiến trường ‘’điểm’’ Lộc Ninh gần hết lực lượng lớn của mình để tấn công tiêu diệt Trung Đoàn 9 Bộ Binh và Thiết Đoàn 1 Kỵ Binh của Sư Đoàn 5 Bộ Binh và chiếm Lộc Ninh trước trong khi sử dụng chỉ một đơn vị đặc công và một đơn vị pháo nhỏ tấn công căn cứ và sân bay Quản Lợi, khoảng 5 km Đông An Lộc. Không có pháo kích và tấn công Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn 5 Bộ Binh ở Lai Khê hay vào An Lộc trong đêm 4 rạng ngày 5 tháng 4 như một số bài viết tưởng tượng.

    Sau khi dứt điểm Lộc Ninh mới dùng sư đoàn công trường 5 và các đơn vị chiến xa (trung đoàn 202 và 203 chiến xa) bôn tập theo trục Quốc Lộ 13 định vượt Cầu Cần Lê tấn công An Lộc trong ngày 7 tháng 4. Đêm trước, 6.4 hay có thể trước đó chừng nửa ngày, Tướng Trần văn Trà đã điều động công trường 7 cộng sản Bắc Việt vòng qua Thị Xã An Lộc và thiết lập hệ thống ‘’chốt chặn’’ ở khu vực Suối Tàu Ô trên Quốc Lộ 13 phía Nam An Lộc chừng 15 km, và phía Bắc của Quận lỵ Chơn Thành cũng chừng khoảng cách đó. Mục đích là chận viện của lực lượng bộ binh Việt Nam Cộng Hòa từ phía Nam tiến lên tiếp viện An Lộc đồng thời chặn đường rút lui của các lực lượng phòng thủ An Lộc. Kế hoạch như vậy, Tướng Hưng và chúng tôi gọi là ‘Tập Tấn’’, tức là lối tấn công tập trung dứt điểm từng cụm chiến trường, tiêu diệt từng phần lực lượng đối phương. ‘’quân đội nhân dân’’ Bắc Việt rập khuôn chiến thuật tập tấn biển người của Hồng Quân Trung Cộng. Chiến thuật này rõ ràng là để lộ quá nhiều sơ hở, đánh mất thời cơ, và đương nhiên hứng chịu nhiều tổn thất bởi phi pháo của đối phương. Kết quả của tuần lễ đầu đó, Tướng Lê Văn Hưng, Tư Lệnh Sư Đoàn 5 Bộ Binh dưới sự tập trung tấn công của gần như hai sư đoàn bộ binh và một sư đoàn pháo và chiến xa tất nhiên không giữ nổi Lộc Ninh nhưng, mặc dù bị mất hai đơn vị với hai nghìn quân, Tướng Hưng đã gây tổn thất nặng cho lực lượng của trung ương cục miền Nam ngay ở trận Lộc Ninh, và khi bộ binh và chiến xa của cộng sản Bắc Việt bôn tập trên Quốc Lộ 13 trong ngày 7.4, đồng thời Tướng Hưng có đủ thời gian đem quân về phòng thủ An Lộc, củng cố hệ thống phòng thủ, xin thêm viện binh ‘’tử thủ’’ An Lộc. Đó là cú đấm trả đầu tiên của Tướng Hưng. Cú đấm thứ hai là do Tướng Nguyễn Văn Minh, Tư Lệnh Quân Đoàn III và Vùng 3 Chiến Thuật đánh ra với sự khôn ngoan tinh tế và kinh nghiệm chiến trường của ông.

    Như ở phần trên tôi có đề cập Tướng Nguyễn Văn Minh không phải là dũng tướng như cố Đại Tướng Đỗ Cao Trí, nhưng là một Tướng lãnh rất thận trọng và ‘’túc trí’’, hay là một ‘’túc tướng’’. Ông suy nghĩ rất chặt chẽ trước khi đưa ra những quyết định hay những đề nghị hợp lý trong chiến thuật hành quân và dụng binh. Điều này tôi không nói ngoa mà cũng không tâng bốc Tướng Minh. Dưới đây là thí dụ điển hình về sự túc trí của Tướng Minh. Khi được trình về tin tức công trường 5 cộng sản và sư đoàn C30B (hay sư đoàn Bình Long mới thành lập) của trung ương cục miền Nam đồng thời cùng tập trung về vùng Trị Tâm và mật khu Bời Lời gần Tỉnh lỵ Bình Dương, trên thực tế là để bổ sung quân cho công trường 5 cộng sản sau khi bôn tập từ Lộc Ninh xuống tấn công An Lộc và bị tổn thất nặng trong ngày 7 tháng 4, như nói ở phần trên, nhưng lúc đó Tướng Minh tuyên bố với các phóng viên chiến trường, tôi nhớ đại khái là: ‘’Sau khi đánh xong Lộc Ninh, đại bộ phận công trường 5 bôn tập xuống Trị Tâm hoạt động phối hợp với sư đoàn C30B. Các đại đơn vị cộng sản nằm sát các thị trấn gần thủ đô, rất nguy hiểm khi thọc sâu xuống phía Nam. Phải chú ý theo dõi công trường 5 với những mặt trận mới có thể mở ra.’’ Khi tuyên bố như vậy chẳng những Tướng Minh ám chỉ là có thể công trường 5 phối hợp với sư đoàn C30B tấn công Tỉnh lỵ Bình Dương và Biên Hòa, kể cả Gia Định đồng thời trung ương cục miền Nam cũng sẽ mở những mặt trận mới với các lực lượng địa phương nhắm vào Long Khánh và Phước Tuy. Những gì ông tuyên bố đều là ‘’khả năng có thể có của các lực lượng trung ương cục miền Nam’’.

    Thực ra, như đã trình bày, mục đích của trung ương cục miền Nam điều công trường 5 và sư đoàn C30B về Trị Tâm trên vùng Sông Sài Gòn không phải để tấn công mà để cho công trường 5 lấy thêm quân từ sư đoàn C30B rồi sau đó công trường 5 trở lên mặt trận An Lộc, như đã nói ở trên, chớ không phải xuống đó để chuẫn bị tấn công Bình Dương. Tuy nhiên vì sự điều động hai đại đơn vị nầy của Tướng Trần văn Trà gần bên nách Sài Gòn nên Tướng Minh có lý do chính trình lên Bộ Tổng Tham Mưu Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa và Tổng Thống để giữ nguyên Sư Đoàn 18 Bộ Binh (trừ Chiến Đoàn 52 đã tăng viện cho Sư Đoàn 5 Bộ Binh trước trận Lộc Ninh) đang trấn đóng các tỉnh phía Đông Sài Gòn trên Quốc Lộ 1, và Sư Đoàn 25 Bộ Binh đang trấn đóng tại Củ Chi lên Tây Ninh trên Quốc Lộ 1 phía Tây Thủ Đô, và các đơn vị chiến xa và Biệt Động Quân thuộc Lữ Đoàn Xung Kích của Chuẩn Tướng Trần Quang Khôi trước đây, làm lực lượng trừ bị ở Biên Hòa. Đó là những đại đơn vị cơ hữu của Quân Đoàn III, Tướng Minh có đủ lực lượng chuẩn bị phá ‘’những mặt trận mới của trung ương cục miền Nam’’ trong lãnh thổ Quân Đoàn III và Vùng 3 Chiến Thuật, trong khi đó thì Tổng Tham Mưu Trưởng Bộ Tổng Tham Mưu Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, Đại Tướng Cao Văn Viên nhất định phải trình Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu tăng viện lớn lao cho Vùng 3 Chiến Thuật. Cũng dĩ nhiên Tổng Thống sẽ chấp thuận.


    Liên Đoàn 81 Biệt Cách Dù chuyển quân vào "chảo lửa" An Lộc

    Bộ Tổng Tham Mưu Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đã điều động Sư Đoàn 21 Bộ Binh, sau đó ít lâu còn điều động thêm Trung Đoàn 15 của Sư Đoàn 9 Bộ Binh tăng viện ở mặt trận Bình Long. Và cũng vì sợ nguy ngập cho Sài Gòn, nên Tổng Thống Thiệu còn điều động hai Lữ Đoàn 3 Dù từ Vùng 2 Chiến Thuật về tăng viện Tướng Minh, đưa Lư Đoàn 1 Dù và Liên Đoàn 81 Biệt Kích Dù vào An Lộc cho Tướng Hưng. Như vậy, với viễn kiến của mình, Tướng Minh đã nhìn thấy rõ mặt trận rộng lớn hơn trong toàn lãnh thổ mà ông chịu trách nhiệm, không phải chỉ hạn hẹp trong mặt trận An Lộc. Nghĩa là ông đã đoán được và hiểu biết trọn vẹn quan niệm hành quân của Tướng trung ương cục miền Nam Trần văn Trà trong chiến dịch mùa Hè năm 1972, là muốn đánh chiếm An Lộc cần thiết phải ‘’mở nhiều diện khác’’ trong lãnh thổ B-2, nhất là các tỉnh bao quanh thủ đô. Về phía các Tư Lệnh Hoa Kỳ từ Tướng Abram Creighton Tư Lệnh MACV, đến Tướng hai sao Hollingsworth James F. Tư Lệnh TRAC (Third Regional Assistance Command-Bộ Tư Lệnh Viện Trợ Quân Khu 3) tất nhiên cũng đặc biệt chú trọng đến tình hình chiến cuộc ở Quân Đoàn III và Vùng 3 Chiến Thuật, nên chắc chắn yểm trợ ưu tiên cho Tướng Nguyễn Văn Minh. Nếu nhìn thấy rõ những điều nầy mới hiểu rõ tài điều binh và sự túc trí của Tướng Nguyễn Văn Minh, ngược hơn những phán đoán từ trước đến nay về vị Tướng lãnh cẩn trọng này của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa.

    Với lực lượng như vậy, Tướng Minh đã phối trí các đơn vị hợp lý là tăng viện thêm cho An Lộc, nỗ lực giải tỏa chốt chặn của sư đoàn 7 cộng sản Bắc Việt ở phía Bắc Chơn Thành bằng các lực lượng tăng viện, trong khi đó giữ vững các đại đơn vị cơ hữu ở các vùng hiểm yếu trong lãnh thổ của mình để chờ những mặt trận mới của trung ương cục miền Nam.



    Trích trong bút ký
    "Tướng LÊ VĂN HƯNG Và Những Sự Thực Ở Chiến Trường AN LỘC Trong Mùa Hè 1972"
    tác giả Nguyễn Văn Dưỡng
    http://www.quehuongngaymai.com


Hội Quán Phi Dũng ©
Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




website hit counter

Working...
X