Tham khảo tài liệu Ngày Lễ Tạ Ơn (Thanksgiving Day)
thì người viết nhận xét ra rằng: Nguồn gốc ngày lễ của Hoa Kỳ được khai sinh vào khoảng giữa thế kỷ 16, khi Đoàn Người Hành Hương (Pilgrims) đi tỵ nạn (Refugees) ở Hoa Kỳ, cũng giống hoàn cảnh hành hương và tỵ nạn của người viết sẽ đề cập ở trong cuối bài.
Đoàn người hành hương Anh Quốc bao gồm những thành phần ưu tú (Elite) và tri thức (knowledge) trong hai tôn giáo Công Giáo (Catholicism) và Thanh Giáo (Puritanism) đã bị Quốc Vương Charles dùng quyền lực (Power) bắt buộc tín hữu trên phải Cải Đạo Tin Lành (Protestant Reformation)/ hay Anh Giáo (Anglicanism) – một tôn giáo mới do nhà vua sáng lập.
Bởi thế chúng ta có nhận thức rằng: Quyền lực (Power) của kẻ thống trị là nguyên nhân gây ra những bất công và chia rẽ trong xã hội của người Châu Âu thời bấy giờ, cho nên Công Giáo và Thanh Giáo với đoàn người hành hương (Pilgrims) đi tỵ nạn chính trị/ cũng giống Lữ Hành Đức Tin của dân Israel trong Cựu Ước, quyết tâm đi tìm đất hứa do Thiên Chúa ban cho, mà toàn dân miệt mài lê bước tha phương cầu thực trên vùng sa mạc rộng lớn với cát nóng mênh mông… và người ta thà rằng tử vì đạo... chớ không phục tùng hay cải huấn theo đạo giáo mới của Vua Charles.
Cũng bởi thế mà Quốc Vương ra lệnh nhốt tù, giam hãm và đày ải tất cả những thành phần dân Anh chống đối, không chịu nhập đạo mà phải xuống thuyền tỵ nạn Hoa Tháng Năm (Mayflower) đi vượt biên/ vượt biển đến tận chân trời góc biển Châu Mỹ – một nơi mà thiên hạ gọi là Tân Thế Giới (New World) – vùng lãnh thổ rộng lớn đang làm thuộc địa Anh Quốc: Plymouth ở Tiểu Bang Masachussets vào mùa đông giá lạnh khắc nghiệt, dịch bệnh lan tràn, và chết chóc đau thương.
I. Đoàn Người Hành Hương
Khi thuyền vượt biên tỵ nạn Hoa Tháng Năm với chuyến đi kéo dài 66 ngày đêm, và khởi hành vào ngày 16 tháng 9 năm 1620, rồi bị bão tố đánh trôi dạt tới bến Cap Cod (Provicetown) vào ngày 21 tháng 11 năm 1620, chuyên chở 102 thuyền nhân bao gồm đàn ông, phụ nữ và trẻ em... và trong số này lại bị chết mất 46 người vì dịch bệnh và đói khát.
Đoàn người hành hương sống sót di chuyển đến vùng Plymouth, là nơi tưởng nhớ hải cảng nguyên thủy của họ và họ đặt tên. Nhưng vùng này lại không có gì, ngoài những ngôi làng trống trải, dụng cụ sinh hoạt hoang phế, vương vãi bên những bộ xương khô của nhóm thổ dân Da Đỏ (American Indians) đã bị bệnh dịch hoành hành giết chết, như đậu mùa, dịch hạch, sốt rét, sưng phổi hay ho lao… do những người Châu Âu mang tới vùng này và truyền bệnh trước đó.
Nhưng rồi tới mùa xuân năm sau, đoàn người hành hương đã trải qua cuộc sống nghiệt ngã, và họ lại được gặp mặt thổ dân Da Đỏ của bộ tộc Wampanoag giầu lòng nhân đạo và thương người, đã nhiệt tình cấp phát lương thực và cứu trợ cho đoàn người hành hương tỵ nạn, cũng như chỉ dẫn những phương cách sinh tồn, khai khẩn đất hoang, vun trồng hoa màu, và săn bắt thú rừng.
Từ đó đoàn người tỵ nạn định cư và tự do nhân bản, tự lập tự chủ hay tự túc tự cường... rồi mọi người quyết định tổ chức một Ngày Lễ Tạ Ơn Thiên Chúa đã ban cho họ một đời sống mới với trọn tình tương thân tương ái. Đồng thời họ cũng cảm ơn những Thổ Dân Da Đỏ trong vùng này đã giúp đỡ chia sẻ, để cùng nhau ăn uống thân tình trong một bữa Đại Tiệc với sản phẩm gà lôi (Turkey) và khoai tây (Potato) đang sẵn có ở vùng địa phương này.
II. Ngày Lễ Tạ Ơn
Và từ đó Ngày Lễ Tạ Ơn thường có bốn ngày nghỉ vào Thứ Năm, Thứ Sáu, Thứ Bảy và Chúa Nhật, được tính vào cuối tuần trong tháng 11, hàng năm. Lễ Tạ Ơn được tổ chức tại tư gia, và nó khác biệt với những ngày Lễ Độc Lập hay Giáng Sinh thường tổ chức ở nơi công cộng.
Lịch sử Ngày Lễ Tạ Ơn được tiếp diễn cho tới khi Tổng Thống George Washington công bố trở thành ngày đại lễ của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ vào ngày 26 tháng 11 năm 1789 như văn bản ghi nhận: “Là một Ngày Tạ Ơn công cộng và cầu nguyện bởi sự công nhận với lòng biết ơn sự gia ân, và tín hiệu tốt của Thiên Chúa Toàn Năng: As a day of public thanksgiving and prayer by gratefully acknowledging the graces and good tidings of Almighty God.”
III. Lữ Hành Đức Tin
Cũng như đời sống của người hành hương Plymouth nói trên, thì cuộc đời của Trung Úy Thần Báo Phạm Văn Bản, thuộc Phi Đoàn 520, Không Đoàn 74 Chiến Thuật, Sư Đoàn 4 Không Quân, sau ngày Sài Gòn xụp đổ vào 30 Tháng Tư Đen năm 1975, tôi cũng phải cởi bỏ áo bay, đi tù cải tạo trong khám lớn đầu tiên Rạch Giá, rồi sống trải qua hơn 7 năm đày ải khắc nghiệt, chịu tra tấn đánh đập dã man với tội danh “Ngụy Quân.”
Khi được thả ra khỏi ngục tù vào năm 1982 thì tôi không còn gì hơn, là cam tâm làm người lữ hành đức tin đi tìm đất hưa, và chuẩn bị cho gia đình vợ con xuống thuyền tam bản Hoa Tháng Năm đi tỵ nạn vượt Biển Đông giống như đoàn người Công Giáo Anh Quốc Pilgrims năm xưa!
Thuyền Mayflower của tôi khởi hành từ Sông Tắc Cậu, tiến ra cửa Biển Rạch Giá và đi tới Hải Phận Quốc Tế thì nhắm về hướng đất nước Mã Lai. Nhưng sau ba ngày bốn đêm thì thuyền bị giông bão đánh cho tan nát và chúng tôi phải trôi dạt vào bãi biển Khlong Yai, Thái Lan đương lúc trận chiến xảy ra trên đường biên giới của Cao Miên thời đó với bao sinh tử!
Nhưng Tạ Ơn Thiên Chúa và nhờ dân chúng cùng chính quyền Khlong Yai giúp đỡ cho nên những người hành hương Việt Nam chúng tôi được gặp phái đoàn Cao Ủy Tỵ Nạn của Liên Hiệp Quốc (United Nations High Commissioner for Refugees Mission) lập giấy cam kết là Người Tỵ Nạn Cộng Sản (Communist Refugees).
Cũng như người Pilgrims năm xưa, chúng tôi chống đối Cộng Sản vì nguyên lý bá đạo “Mâu Thuẫn Nội Tại” (The Principle of Internal Conflict) và “Đấu Tranh Giai Cấp” (Class Struggle) của Chủ Thuyết Mac-Lê (Marxism-Leninism) độc ác, phi nhân tính đã xóa bỏ Tình Nghĩa Đồng Bào của Bọc Mẹ Trăm Con Tiên Rồng, trong truyền thuyết “Quân Bình Định Lượng Tỷ Lệ: “50 con thuộc Mẹ Tiên = 50 con theo Cha Rồng” như nhiều người Việt Nam thường học hỏi về “nguyên lý Tiên Rồng Song Hiệp Hoàn Chỉnh” đang hướng dẫn Đời Sống Phúc Đức của Toàn Dân Việt Nam chúng tôi.
Chính vì thế mà Người Kinh/ hay Việt Nam chúng tôi không dùng vật chất để đo lường giá trị con người như những thảm họa của văn hóa Duy Vật Duy Lợi đang đầu độc nhân loại trong chủ thuyết Tư Bản (Capitalism) và Thời Đại Công Nghiệp (Industrial Age) như trước mắt hiện nay.
Mặt khác chúng tôi chỉ thấy con người và chỉ lấy con người làm căn bản trong cuộc sống... Cho nên chúng tôi cầu mong cho Thời Đại Tín Nghiệp (Information Age) với Kiến Thức (Knowldge) và Thông Toàn (Wisdom) sớm thay đổi toàn bộ đời sống xã hội và con người, nhằm mang lại nguyên lý Thân Thương và Bình Đẳng cho toàn thể nhân loại hôm nay và tương lai trong đời sống nhân bản, thịnh vượng, bình an và hạnh phúc.
VI. Một Miền Đất Hứa
Sau hai năm học hỏi về Đời Sống Mỹ trong các trại tỵ nạn Sikew, Singapore, Galang và ngày 10 tháng 8 năm 1984 gia đình chúng tôi được định cư ở Tỉnh Everett thuộc Tiểu Bang Washington của miền Tây Bắc Hoa Kỳ là trung tâm sản xuất phi cơ phản lực thương mại với hãng xưởng của Công Ty Boeing to lớn nhất thế giới. Chính vì thế mà tôi ước ao trở lại học đường 10 năm theo học về ngành khoa học không gian qua các trường đại học và cao học chuyên nghiệp... và khi ra trường ở tuổi đời 62 tôi cũng được Boeing chấp nhận vào làm việc toàn thời với các loại máy bay 747, 767, 777 và 787.
Vừa làm việc lại vừa học hành và nghiên cứu về Chương Trình Phát Triển Phi Cơ Hàng Không cho nên tôi được hãng Boeing tuyển chọn vào thực tập trong ngành chuyên môn về Quản Trị Vật Liệu Phi Cơ (Aircraft Materials Management Level B) thuộc cao cấp, và tôi cũng được Boeing cho làm Thuyết Trình Viên (Keynote Speaker) diễn thuyết trong nhiều cuộc lễ do hãng tổ chức như tại Everett, tới Auburn, Renton, và Saint Louis thuộc Tiểu Bang Missouri là nơi sản xuất Phi Cơ Quân Sự (Military Aircraft) của Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ (US Department Of Defense).
Tới ngày 18 tháng 2 năm 2021 thì tôi làm việc đã tròn 10 năm và nhận email của hãng cho phép về hưu nhưng phải chờ đợi sau thời gian một tháng để hãng quyết đình, và phần tôi đã ký tên và hưởng lương hưu (SSA & Pension) đầy đủ, nhưng Boeing lại yêu cầu tôi tiếp tục làm việc, tới nay đã qua 15 năm phục vụ và tôi đã chuyên nghiệp với các phần tứ chi của phi cơ gồm có đầu, thân, cánh và đuôi của Boeing đời mới là 777 Max sẽ xuất xưởng vào năm 2026 với giá 5 trăm triệu Mỹ Kim.
V. Kết Luận
Với tuổi đời gần 80 của tôi, hàng ngày vào hãng làm việc và lòng mình an vui và bình tâm sáng tạo, vui nhiều vì tôi được hưởng Đầy Đủ Quyền Lợi (Full Benefits) của Boeing, và đặc biệt trong Ngày Lễ Tạ Ơn trong tuần lễ sắp tới này, với nghỉ lễ 4 ngày trong Đại Tiệc Gia Đình và ngâm bài Tình Ca Đồng Bào:
Đoàn người hành hương Anh Quốc bao gồm những thành phần ưu tú (Elite) và tri thức (knowledge) trong hai tôn giáo Công Giáo (Catholicism) và Thanh Giáo (Puritanism) đã bị Quốc Vương Charles dùng quyền lực (Power) bắt buộc tín hữu trên phải Cải Đạo Tin Lành (Protestant Reformation)/ hay Anh Giáo (Anglicanism) – một tôn giáo mới do nhà vua sáng lập.
Bởi thế chúng ta có nhận thức rằng: Quyền lực (Power) của kẻ thống trị là nguyên nhân gây ra những bất công và chia rẽ trong xã hội của người Châu Âu thời bấy giờ, cho nên Công Giáo và Thanh Giáo với đoàn người hành hương (Pilgrims) đi tỵ nạn chính trị/ cũng giống Lữ Hành Đức Tin của dân Israel trong Cựu Ước, quyết tâm đi tìm đất hứa do Thiên Chúa ban cho, mà toàn dân miệt mài lê bước tha phương cầu thực trên vùng sa mạc rộng lớn với cát nóng mênh mông… và người ta thà rằng tử vì đạo... chớ không phục tùng hay cải huấn theo đạo giáo mới của Vua Charles.
Cũng bởi thế mà Quốc Vương ra lệnh nhốt tù, giam hãm và đày ải tất cả những thành phần dân Anh chống đối, không chịu nhập đạo mà phải xuống thuyền tỵ nạn Hoa Tháng Năm (Mayflower) đi vượt biên/ vượt biển đến tận chân trời góc biển Châu Mỹ – một nơi mà thiên hạ gọi là Tân Thế Giới (New World) – vùng lãnh thổ rộng lớn đang làm thuộc địa Anh Quốc: Plymouth ở Tiểu Bang Masachussets vào mùa đông giá lạnh khắc nghiệt, dịch bệnh lan tràn, và chết chóc đau thương.
I. Đoàn Người Hành Hương
Khi thuyền vượt biên tỵ nạn Hoa Tháng Năm với chuyến đi kéo dài 66 ngày đêm, và khởi hành vào ngày 16 tháng 9 năm 1620, rồi bị bão tố đánh trôi dạt tới bến Cap Cod (Provicetown) vào ngày 21 tháng 11 năm 1620, chuyên chở 102 thuyền nhân bao gồm đàn ông, phụ nữ và trẻ em... và trong số này lại bị chết mất 46 người vì dịch bệnh và đói khát.
Đoàn người hành hương sống sót di chuyển đến vùng Plymouth, là nơi tưởng nhớ hải cảng nguyên thủy của họ và họ đặt tên. Nhưng vùng này lại không có gì, ngoài những ngôi làng trống trải, dụng cụ sinh hoạt hoang phế, vương vãi bên những bộ xương khô của nhóm thổ dân Da Đỏ (American Indians) đã bị bệnh dịch hoành hành giết chết, như đậu mùa, dịch hạch, sốt rét, sưng phổi hay ho lao… do những người Châu Âu mang tới vùng này và truyền bệnh trước đó.
Nhưng rồi tới mùa xuân năm sau, đoàn người hành hương đã trải qua cuộc sống nghiệt ngã, và họ lại được gặp mặt thổ dân Da Đỏ của bộ tộc Wampanoag giầu lòng nhân đạo và thương người, đã nhiệt tình cấp phát lương thực và cứu trợ cho đoàn người hành hương tỵ nạn, cũng như chỉ dẫn những phương cách sinh tồn, khai khẩn đất hoang, vun trồng hoa màu, và săn bắt thú rừng.
Từ đó đoàn người tỵ nạn định cư và tự do nhân bản, tự lập tự chủ hay tự túc tự cường... rồi mọi người quyết định tổ chức một Ngày Lễ Tạ Ơn Thiên Chúa đã ban cho họ một đời sống mới với trọn tình tương thân tương ái. Đồng thời họ cũng cảm ơn những Thổ Dân Da Đỏ trong vùng này đã giúp đỡ chia sẻ, để cùng nhau ăn uống thân tình trong một bữa Đại Tiệc với sản phẩm gà lôi (Turkey) và khoai tây (Potato) đang sẵn có ở vùng địa phương này.
II. Ngày Lễ Tạ Ơn
Và từ đó Ngày Lễ Tạ Ơn thường có bốn ngày nghỉ vào Thứ Năm, Thứ Sáu, Thứ Bảy và Chúa Nhật, được tính vào cuối tuần trong tháng 11, hàng năm. Lễ Tạ Ơn được tổ chức tại tư gia, và nó khác biệt với những ngày Lễ Độc Lập hay Giáng Sinh thường tổ chức ở nơi công cộng.
Lịch sử Ngày Lễ Tạ Ơn được tiếp diễn cho tới khi Tổng Thống George Washington công bố trở thành ngày đại lễ của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ vào ngày 26 tháng 11 năm 1789 như văn bản ghi nhận: “Là một Ngày Tạ Ơn công cộng và cầu nguyện bởi sự công nhận với lòng biết ơn sự gia ân, và tín hiệu tốt của Thiên Chúa Toàn Năng: As a day of public thanksgiving and prayer by gratefully acknowledging the graces and good tidings of Almighty God.”
III. Lữ Hành Đức Tin
Cũng như đời sống của người hành hương Plymouth nói trên, thì cuộc đời của Trung Úy Thần Báo Phạm Văn Bản, thuộc Phi Đoàn 520, Không Đoàn 74 Chiến Thuật, Sư Đoàn 4 Không Quân, sau ngày Sài Gòn xụp đổ vào 30 Tháng Tư Đen năm 1975, tôi cũng phải cởi bỏ áo bay, đi tù cải tạo trong khám lớn đầu tiên Rạch Giá, rồi sống trải qua hơn 7 năm đày ải khắc nghiệt, chịu tra tấn đánh đập dã man với tội danh “Ngụy Quân.”
Khi được thả ra khỏi ngục tù vào năm 1982 thì tôi không còn gì hơn, là cam tâm làm người lữ hành đức tin đi tìm đất hưa, và chuẩn bị cho gia đình vợ con xuống thuyền tam bản Hoa Tháng Năm đi tỵ nạn vượt Biển Đông giống như đoàn người Công Giáo Anh Quốc Pilgrims năm xưa!
Thuyền Mayflower của tôi khởi hành từ Sông Tắc Cậu, tiến ra cửa Biển Rạch Giá và đi tới Hải Phận Quốc Tế thì nhắm về hướng đất nước Mã Lai. Nhưng sau ba ngày bốn đêm thì thuyền bị giông bão đánh cho tan nát và chúng tôi phải trôi dạt vào bãi biển Khlong Yai, Thái Lan đương lúc trận chiến xảy ra trên đường biên giới của Cao Miên thời đó với bao sinh tử!
Nhưng Tạ Ơn Thiên Chúa và nhờ dân chúng cùng chính quyền Khlong Yai giúp đỡ cho nên những người hành hương Việt Nam chúng tôi được gặp phái đoàn Cao Ủy Tỵ Nạn của Liên Hiệp Quốc (United Nations High Commissioner for Refugees Mission) lập giấy cam kết là Người Tỵ Nạn Cộng Sản (Communist Refugees).
Cũng như người Pilgrims năm xưa, chúng tôi chống đối Cộng Sản vì nguyên lý bá đạo “Mâu Thuẫn Nội Tại” (The Principle of Internal Conflict) và “Đấu Tranh Giai Cấp” (Class Struggle) của Chủ Thuyết Mac-Lê (Marxism-Leninism) độc ác, phi nhân tính đã xóa bỏ Tình Nghĩa Đồng Bào của Bọc Mẹ Trăm Con Tiên Rồng, trong truyền thuyết “Quân Bình Định Lượng Tỷ Lệ: “50 con thuộc Mẹ Tiên = 50 con theo Cha Rồng” như nhiều người Việt Nam thường học hỏi về “nguyên lý Tiên Rồng Song Hiệp Hoàn Chỉnh” đang hướng dẫn Đời Sống Phúc Đức của Toàn Dân Việt Nam chúng tôi.
Chính vì thế mà Người Kinh/ hay Việt Nam chúng tôi không dùng vật chất để đo lường giá trị con người như những thảm họa của văn hóa Duy Vật Duy Lợi đang đầu độc nhân loại trong chủ thuyết Tư Bản (Capitalism) và Thời Đại Công Nghiệp (Industrial Age) như trước mắt hiện nay.
Mặt khác chúng tôi chỉ thấy con người và chỉ lấy con người làm căn bản trong cuộc sống... Cho nên chúng tôi cầu mong cho Thời Đại Tín Nghiệp (Information Age) với Kiến Thức (Knowldge) và Thông Toàn (Wisdom) sớm thay đổi toàn bộ đời sống xã hội và con người, nhằm mang lại nguyên lý Thân Thương và Bình Đẳng cho toàn thể nhân loại hôm nay và tương lai trong đời sống nhân bản, thịnh vượng, bình an và hạnh phúc.
VI. Một Miền Đất Hứa
Sau hai năm học hỏi về Đời Sống Mỹ trong các trại tỵ nạn Sikew, Singapore, Galang và ngày 10 tháng 8 năm 1984 gia đình chúng tôi được định cư ở Tỉnh Everett thuộc Tiểu Bang Washington của miền Tây Bắc Hoa Kỳ là trung tâm sản xuất phi cơ phản lực thương mại với hãng xưởng của Công Ty Boeing to lớn nhất thế giới. Chính vì thế mà tôi ước ao trở lại học đường 10 năm theo học về ngành khoa học không gian qua các trường đại học và cao học chuyên nghiệp... và khi ra trường ở tuổi đời 62 tôi cũng được Boeing chấp nhận vào làm việc toàn thời với các loại máy bay 747, 767, 777 và 787.
Vừa làm việc lại vừa học hành và nghiên cứu về Chương Trình Phát Triển Phi Cơ Hàng Không cho nên tôi được hãng Boeing tuyển chọn vào thực tập trong ngành chuyên môn về Quản Trị Vật Liệu Phi Cơ (Aircraft Materials Management Level B) thuộc cao cấp, và tôi cũng được Boeing cho làm Thuyết Trình Viên (Keynote Speaker) diễn thuyết trong nhiều cuộc lễ do hãng tổ chức như tại Everett, tới Auburn, Renton, và Saint Louis thuộc Tiểu Bang Missouri là nơi sản xuất Phi Cơ Quân Sự (Military Aircraft) của Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ (US Department Of Defense).
Tới ngày 18 tháng 2 năm 2021 thì tôi làm việc đã tròn 10 năm và nhận email của hãng cho phép về hưu nhưng phải chờ đợi sau thời gian một tháng để hãng quyết đình, và phần tôi đã ký tên và hưởng lương hưu (SSA & Pension) đầy đủ, nhưng Boeing lại yêu cầu tôi tiếp tục làm việc, tới nay đã qua 15 năm phục vụ và tôi đã chuyên nghiệp với các phần tứ chi của phi cơ gồm có đầu, thân, cánh và đuôi của Boeing đời mới là 777 Max sẽ xuất xưởng vào năm 2026 với giá 5 trăm triệu Mỹ Kim.
V. Kết Luận
Với tuổi đời gần 80 của tôi, hàng ngày vào hãng làm việc và lòng mình an vui và bình tâm sáng tạo, vui nhiều vì tôi được hưởng Đầy Đủ Quyền Lợi (Full Benefits) của Boeing, và đặc biệt trong Ngày Lễ Tạ Ơn trong tuần lễ sắp tới này, với nghỉ lễ 4 ngày trong Đại Tiệc Gia Đình và ngâm bài Tình Ca Đồng Bào:
Thôn ấp tôi
Miền phì nhiêu Cái Sắn
Giòng An Giang êm ả chở phù sa
Bao nhánh kinh đan nhịp sống chan hòa
Tưới xanh mát đồng lúa khoai muôn dặm
Hàng dừa xanh thăm thẳm
Ðã bao năm tỏ lối chỉ đường
Tiếng hò khoan vọng lại thật thân thương
Ru tôi lớn với mỡ màu từ đất
Sinh thân tôi Tiên Rồng
Hai biểu tượng siêu linh – vật chất
Bọc Trăm Con tình huynh đệ vuông tròn
Tổ Tiên tôi người xây dựng nước non
Nêu truyền thống đầy kiên cường bất khuất
Ðã bao phen quê hương tôi tạm mất
Bởi xâm lăng giặc phương Bắc phương Tây
Bao nông phu áo vải vai gầy
Bình tâm chết dựng Hồn Thiêng Sông Núi
Thế, … giờ đây tôi đang buồn tủi
Nơi xứ người hồi tưởng chuyện ngày xưa
Thuở ấu thơ một thoáng trời mưa
Mẹ âu yếm dẫn tôi đến lớp
Thoạt chào thầy lòng mình đã khớp
Khóc đòi về với bạn tí, cu
Nghe mẹ khuyên không biết chữ … như mù
Học để sống, để tìm đường cứu nước
Nhớ thảm cảnh bao năm thuở trước
Giặc về cướp phá xóm làng tôi
Chém giết người, định cấp phân ngôi
Ðem chủ thuyết ngoại lai áp chế
Khinh dân diệt tổ, tạo thời thế
Một đám người phản quốc hại dân
Dẫn quê hương xuống tận bần cùng
Và từ đấy giặc lộ dần chân tướng …
Vang lời ca từ bao muôn hướng
“Á ơi, … đồng bào tình nghĩa xum vầy
Gây phúc lập đức ta xây Tiên Rồng."
Việt Bào Phạm Văn Bản
Miền phì nhiêu Cái Sắn
Giòng An Giang êm ả chở phù sa
Bao nhánh kinh đan nhịp sống chan hòa
Tưới xanh mát đồng lúa khoai muôn dặm
Hàng dừa xanh thăm thẳm
Ðã bao năm tỏ lối chỉ đường
Tiếng hò khoan vọng lại thật thân thương
Ru tôi lớn với mỡ màu từ đất
Sinh thân tôi Tiên Rồng
Hai biểu tượng siêu linh – vật chất
Bọc Trăm Con tình huynh đệ vuông tròn
Tổ Tiên tôi người xây dựng nước non
Nêu truyền thống đầy kiên cường bất khuất
Ðã bao phen quê hương tôi tạm mất
Bởi xâm lăng giặc phương Bắc phương Tây
Bao nông phu áo vải vai gầy
Bình tâm chết dựng Hồn Thiêng Sông Núi
Thế, … giờ đây tôi đang buồn tủi
Nơi xứ người hồi tưởng chuyện ngày xưa
Thuở ấu thơ một thoáng trời mưa
Mẹ âu yếm dẫn tôi đến lớp
Thoạt chào thầy lòng mình đã khớp
Khóc đòi về với bạn tí, cu
Nghe mẹ khuyên không biết chữ … như mù
Học để sống, để tìm đường cứu nước
Nhớ thảm cảnh bao năm thuở trước
Giặc về cướp phá xóm làng tôi
Chém giết người, định cấp phân ngôi
Ðem chủ thuyết ngoại lai áp chế
Khinh dân diệt tổ, tạo thời thế
Một đám người phản quốc hại dân
Dẫn quê hương xuống tận bần cùng
Và từ đấy giặc lộ dần chân tướng …
Vang lời ca từ bao muôn hướng
“Á ơi, … đồng bào tình nghĩa xum vầy
Gây phúc lập đức ta xây Tiên Rồng."
Việt Bào Phạm Văn Bản

