Đoạn Cuối Một Cuộc Đời

 

Cuối năm 1979 tôi t́nh cờ gặp lại cô bạn ở đường Nguyễn Thông nối dài ngày xưa, và lại t́nh cờ vào giữa lúc nàng sắp chuyển hướng cuộc đời qua một khúc quanh mới. Ngân không c̣n là một cô gái ngơ ngác ngày nào vào Sài G̣n học trung học đệ nhị cấp nữa mà đă trở thành một người đàn bà sang trọng giũa thời xuân sắc. Trong đám cưới của một anh bạn học cũ ở Virginia tôi đă ngồi cạnh bàn Ngân hàng giờ mà không nhận ra nàng. Khi nàng rời ghế đứng lên đi dâu đó qua bàn tôi, tôi chỉ mơ hồ ghi nhận một chiếc áo nhung xanh rêu mặc bởi một người đàn bà đẹp như một chiếc hoa đă măn khai, thế thôi. Ngân đă là người nhận ra tôi trước.

Trong buổi tối hôm đó chúng tôi chỉ trao đổi vội vàng một vài câu vắn tắt. Tôi cho Ngân biết rằng sau ngày 30/04/1075 tôi đă chạy ra khỏi nước, và khi công an khu vực vào gọi chú tôi ra phường tŕnh diện th́ ông đă treo cổ chết trên cây vú sữa trước nhà, bởi ông biết rằng những quân nhân từ ngoài Bắc di cư vào Nam năm 1954 khó ḷng có thể sống sót trong lao tù cộng sản lần nầy, nhất là bây giờ ông không c̣n trẻ nữa. Khi tôi hỏi thăm về Ngân, nàng chỉ nói rằng đă sang Mỹ giữa tháng 04/1975, và hẹn rằng "trước sau ǵ rồi anh cũng biết".

Những ǵ tôi được biết về cuộc đời Ngân sau đó đă làm cho tôi bận tâm măi tới những năm sau nầy, kể cà sau khi Ngân mất. Trong năm 1974, khi Ngân bắt đầu năm thứ ba trường Luật th́ người tu sĩ của ḍng Khổ Sai ở Hàm Tân ngày xưa có t́m đến từ giă "con mọi nhỏ" và cho nàng một chiếc thánh giá bằng vàng nho nhỏ trước khi ông lên đường sang học và phụng vụ ở Ṭa Thánh Công Đồng Vatican. Ngân đă xin được một chân công chức do một người bạn học có gốc gác ở Sài G̣n giới thiệu. Hai người anh trai của Ngân đă mất trong chiến tranh, và cha mẹ nàng cũng v́ chiến tranh mà phải bỏ vườn tược không c̣n trồng cấy nữa. Trong công việc mới nầy nàng không phải làm chi cực nhọc mà lại c̣n có tiền giúp đở mẹ cha. Sau một thời gian th́ nàng đă được, hay bị, ông chủ lớn để ư tời, và tháng 04/1975 khi nàng đă có bầu sắp sanh với ông th́ ông đă đưa nàng sang Mỹ cùng với hai con, bỏ bà vợ lớn ở lại.

Năm 1981 Ngân đă giă từ địa vị vợ bé với ông chồng già để ra ở với mẹ nàng vượt biên mới sang. Ba năm sau Ngân lấy một người Mỹ gốc Ư và dọn về mở một nhà hàng khá sang trọng tại gần Universal Studio ở miền Nam California.

Trong lần duy nhất tôi ghé thăm Ngân vào năm 1990, người chồng lịch sự hào hoa của Ngân đă tiếp tôi hết sức nhă nhặn, hơn là tôi có thể làm được trong địa vị của ông. Ông đă mở nhạc Ư cho tôi nghe, trong đó cái bản mà tôi biết lời Việt là Trở Về Mái Nhà Xưa do ca sĩ tài danh Toni Rosi ǵ đó hát. Trước khi ra về tôi có xin phép đàng hoàng để được nói tiếng Việt với người bạn cũ trong giây lát. Tôi đọc cho Ngân nghe mấy gịng thơ con cóc tôi viết sau khi tới California:

Tôi đă đi Nữu Ước

Và đến Cựu Kim Sơn

Nhưng ḷng tôi c̣n ngập tang thuơng

của một lần dời đổi.

Tôi vẫn nhớ những nẻo đường tăm tối

Mà ngày xưa tôi đă đi qua

Những nẻo đường nay đă cách xa

Một nửa ṿng thế giới.

Nơi chôn ấy là nơi tôi đă tới

Đă lớn lên và chịu đựng khổ đau

Nhưng khổ đau là liều thuốc nhiệm mầu

Nuôi mầm thương yêu nẩy nở.

Những người cũ bây giờ tôi vẫn nhớ

Những ân t́nh nay đă quá xa xôi

Dù đồng bào tôi có lúc đăi bôi

Tôi vẫn hằng chấp nhận.

Có những điều làm cho tôi uất hận

Lớn lên trong xă hội đảo điên

Nhưng cuộc sống nào chẳng có những ưu phiền

Khi ḷng ta tha thiết.

Bài học cũ đă dạy cho tôi biết

Muốn làm người phải đứng thẳng lưng lên

Chớ ươn hèn cam làm kẻ cúi xin

Và phải giữ niềm tin không rạn nứt.

Trong khó khăn tôi vẫn luôn cố sức

Giữ trong tim nguyên vẹn một t́nh yêu

Bảo vật cuối cùng tôi được mang theo

Khi rời xa đất nước.

Tôi sẽ không mắc lỗi lầm của những người đi trước

Trả giá quá cao mua lấy thành công

Nhưng khi thành công mà đánh mất

Những tin yêu dành dụm ở trong ḷng

Chỉ là khi thất bại.

Tôi hằng mong một ngày tôi trở lại

Đứng chân cầu nh́n lại nhánh sông xưa

Thả hồn trôi theo ḍng nước lững lờ

Và tự nhủ "ḿnh vẫn chưa thay đổi".

Trước khi tàn buổi tối ngắn ngủi, tôi đă hát cho Ngân nghe một khúc nói về Huyền Trân Công Chúa (đă được, hay bị, vua cha gả cho Chế Bồng Nga để giữ t́nh lân bang hai nước Việt Chiêm) trong Con Đường Cái Quan của Phạm Duy:

Nhưng ánh tháp vàng

Cây quế giữa rừng

Tàn một mùa thương

Th́ hương th́ sắc tàn

Tàn cả t́nh yêu

V́ hận c̣n gieo Non nước cháy theo

Với ngọn lửa thiêu.

Nghe xong Ngân đă khóc, và tôi vội vàng đứng dậy kiếu từ. Đó là lần cuối cùng tôi gặp người bạn nhỏ của tôi. Một năm sau đó nàng chết trong giấc ngủ khi ôm trong ḷng đứa con trai hai tuổi. Người bạn đă cùng tôi chia vui xẻ buồn trong những năm bất an trước ngày vào quân ngũ của tôi đă ra đi rất nhẹ nhàng. Bây giờ sau nhiều lần chứng kiến cảnh người ta tử giả cơi đời, tôi đóan rằng Ngân đă buông xuôi. Chỉ khi người ta không c̣n muốn sống người ta mới chết dễ dàng như thế được. 

Mục lục