Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Mỗi tuần đọc Một bài thơ

Collapse
X

Mỗi tuần đọc Một bài thơ

Collapse
 
  • Filter
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Chưa

    Đầu cành chết tuổi lá non
    Vui chưa thế giới buồn còn quê hương
    Đất chưa nổi dậy hồn đường
    Xóm âm u nhớ phố phường nghìn sao

    Ngó thương nhau, vẫn nghẹn ngào
    Còn nghe biển đập phương nào mênh mông
    Đêm đen chưa trở ngày hồng
    Đời chưa vô hạn cho lòng tự do

    Rừng nghiêng bóng, núi ngu ngơ
    Suối chưa lại nhạc vào thơ cùng người
    Tin yêu chưa nở nụ cười
    Câm đau miệng ngọc giữa đời hoang vu

    Người nằm trong ngục suy tư
    Hướng chưa định hướng sương mù còn giăng
    Bên trong tiềm thức bâng khuâng
    Mưa xưa còn đổ mai xuân chưa thành

    Bao giờ đất trở mình xanh
    Cho khô mục lại tươi nhành lá non
    Bao giờ giai đoạn héo hon
    Lên vui lý tưởng cho ngon trái người.

    Mai Thảo

    Comment


    • Đêm

      (Tặng Duy Thanh)

      1.
      Những đêm nào chiến tranh đã quên
      Con mắt đen niềm im lặng
      Anh vẫn đi hoài trong thành phố
      Cô đơn
      Trưa nắng cháy
      Vào sâu trong ghẻ lạnh
      Với máu trong tim
      Chảy nhanh như máy móc đau ốm
      Ở cuối đêm
      Em rũ tóc nói những lời mê sảng
      Những ám hiệu
      Của mặt biển đen không
      Tình yêu tuyệt vọng
      Anh xé tóc em cùng những cành lá chết
      Mùa thu
      Ghi thương tích nơi cườm tay
      Khoá chặt
      Anh xô ngã em từ chóp đỉnh hạnh phúc
      Khuôn mặt vỡ tan
      Như cẩm thạch
      Như nước mắt
      Như muôn đời
      Không hối hận
      Con đường anh phải đi một mình
      Trần truồng dã thú
      Ðón anh ở cuối đường
      Hố sâu vĩnh viễn
      Không có em

      Bên kia bức tường
      Anh bị nhốt trong trại hủi
      Tiếng ngàn năm em gọi
      Yêu nhau hết một đời
      Hết một đời chưa đủ
      Còn kiếp nào gặp nhau
      Anh nguyền rủa
      Lời thằng du đãng
      Ðừng ràng buộc thiên tài
      Con chó vào cột nhà
      Cho đi hoang làm cơn lốc bi thảm
      Cuốn ngay chính mình chết theo không gian

      2.
      Ðêm tuôn dòng máu chảy
      Mạch mở ngỏ hết rồi
      Kẻ kia cười mọi rợ kẻ kia cười
      Tương lai đây chùm nho
      Như trò chơi
      Nó nói
      Tự trói hai tay lại
      Hạnh phúc sẽ đi tới
      Mặt mũi dùng làm gì
      Mọi người là đồng đội
      Trí não dùng làm gì?
      Chân lí không lừa dối
      Thiên tài dùng làm gì?
      Ðể gây ra tội lỗi

      Anh gọi em suốt hai bên thế giới
      Mùa thu đâu rồi? Sao bây giờ mùa xuân
      Anh đòi em đòi em hôm nay
      Không cần tương lai vo trong tay như hòn đất
      Không cần cuộc đời bằng hào quang vệ tinh
      Anh ráp lại những mảnh ngọc đớn đau
      Khuôn mặt em không nhìn thấy
      Trên môi anh những cạnh sắc ghim vào
      Trong hồn anh hầm hố bắt đầu đào

      Kẻ kia cười mọi rợ kẻ kia cười
      Thiên tài không tình yêu giống như con lợn lòi

      3.
      Ðêm hiền từ nhỏ to trên trán
      Màu đen sáng đủ ngó vào nụ cười
      Có đấy không này em mưa chan hoà
      Trên ngực trên ngực em bát ngát
      Một lần không gian xảo hết cả nhiệt tình
      Ðầy rất đầy hai trũng tay
      Người ta bảo đêm tháng giêng cỏ cây hiện thành người
      Anh bảo em chúng ta hãy là
      Những cây leo yếu đuối
      Những cỏ non dại dột
      Mùa xuân đòi em trong quấn quít chờ đợi

      Da trắng như tiếng hát ở trên trời
      Anh cúi hôn cánh môi tím màu đêm mà thương nhớ
      Từng chút một từng chút một
      Em biến thành pho tượng rực rỡ
      Anh biến thành thiên tài ngây thơ

      Trong đầu là hư vô
      Trong mắt là hoang đảo
      Trên môi là thần chú
      Trên tay là trống không
      Cả đời là sa mạc
      Cả tôi là tự do

      4.
      Những giấc ngủ xiềng xích
      Cuộc lưu đày thêm xa
      Tôi trốn về lẩn lút
      Ðất đai không tìm ra
      Ðâu cũng toàn quỷ sứ
      Giễu cợt tôi ngây ngô

      Cớ sao nhà ngươi khóc
      Muốn làm người là điên
      Con người thì cô độc
      Không phép thuật nhiệm mầu

      Tôi khóc mặt tôi khóc
      Bầy quỷ nhảy xung quanh
      Tôi khóc hoài tôi khóc
      Và chúng nó phát điên

      Chúng tước lấy tiếng nói
      Giam tôi trong bóng tối
      Tôi khóc không ra lời
      Và tôi đi lang thang

      Tôi đi tìm tiếng nói
      Cho cổ họng của tôi
      Tôi vẫn khóc vẫn khóc
      Hết linh hồn mới thôi

      Tôi đi tìm tiếng nói
      Cho ra tới ban ngày
      Người ta níu lại hỏi
      Cớ sao chịu đoạ đày

      Cớ sao mà không nói
      Nhìn người như điên khùng
      Thằng khùng điên khó hiểu
      Ðuổi ra khỏi cõi đời

      Tôi nhìn người tuyệt vọng
      Tôi nhìn người khẩn cầu
      Linh hồn tôi rách nát
      Lời nói còn ở đâu

      Cũng như loài quỷ sứ
      Người đầy vào lãng quên
      Tôi khóc người không thấy
      Suốt đời làm thằng điên

      Tôi khóc nào ai thấy
      Thằng điên vẫn đi tìm
      Ðất đai và tiếng nói
      Bởi đêm dài lặng câm

      5.
      Ðêm nay anh không ngủ, anh cô đơn, anh bị chiếm đoạt
      Còn gì chỉ là kỉ niệm, kỉ niệm ở ngày mai một lời nói thoáng
      Anh ôm ghì sự bất lực đói khát, mũi dao nhọn giữa lòng tin
      Thân thể này không của anh cũng không của em
      Ðó là nỗi giận dữ chẳng muốn nguôi, nỗi giận dữ của con bò rừng
      Người ta quơ trước mắt tấm nhung đỏ và sửa soạn đâm trên lưng
      Con bò rừng lồng lộn rồi quỳ xuống (tiếng
      vỗ tay ào ào) nhưng khăng khăng không chảy nước mắt

      Có phải là ngu muội?
      Anh thề với em rằng
      Anh không bao giờ biết chảy nước mắt
      Dù bao nhiêu đêm nay anh vẫn thầm bảo: đêm là gì? Nếu không là những dòng lệ
      Những dòng lệ không một màu không đau xót

      Người đàn ông khóc vì phải khóc
      Như anh phải ôm em và tủi cực vô cùng
      Cuộc đời cứ mở tròn những con mắt thản nhiên nhìn tội lỗi
      Còn anh chụp lấy tội lỗi bỏ vào miệng nuốt
      Cho mọi người ghê tởm. Cho em xa lánh anh

      (Tặng Mai Thảo)

      6.
      Vừa có một ngôi sao băng ngoài trời
      Ngôi sao lạnh lẽo một giọt lệ đơn côi
      Em nhìn rõ trong mắt anh

      Khuya khoắt
      Như mặt đường xa lánh bờ sông
      Phải anh thường làm thơ
      Bằng dáng điệu khổ sở
      Mười đầu ngón tay rưng rưng môi sầu lúc nửa đêm
      Ngón tay anh đẹp như ngòi bút
      Những rễ cây những mộng mị bàng hoàng
      Hai giờ đêm trong tiệm rượu
      Em còn nhìn anh
      Giây phút chết khoảng cách ngăn hai người

      Cuộc đối thoại âm thầm
      Khúc tình ca não nùng
      Chiếc máy hát cũ đầu kim mòn
      Thời gian cháy tàn những đầu thuốc lá
      Ðừng trói anh vào trần gian bằng mắt em nhìn kia
      Ðừng ngồi trước mặt anh Minh Châu
      Khuôn mặt anh xấu xí anh thù em
      Dù em là Minh Châu
      Dù em là Phương Thảo
      là Liên là Liên là Liên còn trong Hà Nội
      Ðã mất
      Tiếng cười tan thành khói trên những búp tóc rối
      Quên anh đi về căn phòng của em đóng chặt cửa sổ
      Căn phòng nhốt ý nghĩ mệt nhọc trời gần sáng
      Anh muốn được một mình
      Ðứt đoạn
      Ôm những quầy hàng bàn ghế như nhau
      Nghe thấy không nghe thấy không
      Sao em lại bật lên tiếng khóc
      Minh Châu Minh Châu Phương Thảo Phương Thảo
      Liên Liên ơi

      7.
      Những bài thơ tình không viết được
      Những hồn ma hoang đầu ngọn cây
      Xác chết rữa nát
      Trong kẹt rừng khô
      Ðêm thức dậy mở mắt mắt đã mù
      Hai con sâu nằm trên chân mày đang khoét lỗ
      Con quạ hôi hám mở lồng ngực bay lên
      Mỏ ngậm quả tim đựng hình ảnh đời người
      Ðời người thản nhiên như tên gọi

      8.
      Hơi thở của người đàn bà ngoại tình
      Màu da trắng nõn man trá
      Ðường môi cong chẳng một niềm hối hận
      Vội vàng như sóng say
      Núm lưỡi lửa cháy tan lời ân ái
      Khi chọn đường tội lỗi
      Nên lặng thinh
      Mặc cho ác mộng
      Ðồng loã với bóng đêm
      Suốt đời trôi nổi trên luyến tiếc
      Mặt biển ngu đần mặt biển ngu đần
      Không dông bão
      Cho chạy trốn mùa xuân
      Mùa xuân làm gì trên mặt biển không
      Trên trời không
      Cơn gió lớn chìm tôi xuống đáy thuỷ cung
      Và tôi nhìn màu ngọc bích
      Màu ngọc bích thơm hương hoàng lan
      Hoàng lan mềm như ngón tay trong sạch
      Thời con gái ủ dưới mái tóc rêu
      Và tôi không còn nhớ thương
      Không còn tỉnh dậy
      Không còn là con rắn điêu ngoa
      Tôi là cây san hô giơ những cành hối hận
      Và nước biển mặn nồng hơn nước mắt
      Và không ai trừng phạt

      (Tặng Trần Thanh Hiệp)

      9.
      Một giọng trầm đêm
      Niềm cô độc sâu
      Nét nhạc xanh cung thương đen
      Mi mắt trĩu mùa đông cũ
      Cái chết bốc hơi
      Tiếng kèn rách vô hình dáng
      Người con gái áo đen xoã tóc ngất
      Hai cánh tay dài quằn quại hai con trăn hiền lành
      Không khí nhiễm độc
      Ðập vỡ
      Quá khứ hỗn xược trên da trống
      Ném mảnh chai lên mặt trời mù
      Nói thầm nói thầm
      Mưa rét mướt
      Thời gian dần trừ khử
      Giọng như hơi cháy dưới sình lầy
      Nhát búa hoảng hốt
      Tương lai thét đớn đau
      Lửa ma trơi vụt tắt
      Tiếng cười dữ tợn
      Người con gái áo đen
      Thổ máu
      Cái chết bốc hơi chóng mặt
      Nôn xuống chân giận hờn đá sỏi
      Ðập vỡ đập vỡ đập vỡ đập vỡ
      Niềm cô độc sâu
      Giọng trầm đêm hút

      10.
      Có ai gọi tên tôi giữa phố, phố vắng và cái tên âm lên sự thù hằn. Tôi dừng lại trả lời:
      để cho tôi yên với tất cả đêm nay đang ngấm vào máu tôi. Không phải em gọi đâu, anh biết,
      em chẳng cần rõ tên anh mới yêu anh, với em anh chỉ gồm chân tay mặt mũi hơi thở và nỗi cô độc em bằng lòng ôm ấp.
      Anh thán phục, anh yêu em khi em che chở vuốt ve nỗi cô độc ấy, em muốn nó sáng rực như mặt trời đốt bóng em,
      tận cùng tâm khảm em lủi thủi nhớ thương những điều không nhớ được.

      Có ai gọi tên tôi giữa phố, phố hoảng sợ cái tên lăn như một xác chết nhập hồn.
      Tôi dừng lại níu giữ lấy đêm tối lại: để cho tôi yên, đồ khốn kiếp tôi không phải cái tên,
      tôi là một người không bao giờ biết giết người.
      Anh không phải là một cái tên, sao người ta cứ gọi như hú kêu loài ma quỷ?
      Mỗi lần muốn gặp anh em chỉ việc chọc dao thẳng vào tim,
      máu sẽ chảy và anh tới theo con đường máu tinh khiết ấy.
      Anh sẽ uống những giọt máu thơm tho của tình yêu làm anh bất tử.
      Em mỉm cười héo hon, anh càng lúc càng khốc liệt
      em bằng lòng để máu chảy hết và yêu anh kỳ khôi.

      Có ai gọi tên tôi giữa phố, ngay sau lưng phố cụt cái tên mọc hai cánh tay chới với.
      Tôi dừng lại rút khí giới, con dao của em, hét: Ðể cho tôi yên, quân vô lại,
      tôi sẽ không làm thơ nữa, tôi sẽ trừng phạt mày. Tình yêu anh đã giết em, trời ơi; anh hiểu,
      anh hiểu thấu mấy nghìn năm cái ngông cuồng rồ dại của anh,
      chàng Orphée đòi bỏ trần gian qua bao nhiêu miền địa ngục.
      Nhưng anh thì không bao giờ gặp em nữa, không bao giờ,
      vì anh đã nuốt chửng em hơn cả loài cầm thú dã man.

      Sao không ai gọi tôi nữa? Tôi đứng im đây, vực sâu trước mắt, cái tên sau lưng.
      Sao không ai gọi tên tôi nữa? Tôi quay lại, con dao trong tay, cái tên chết điếng.
      Sao không ai gọi tên tôi nữa? Kìa đồ khốn kiếp, quân vô lại, tôi cầm dao đâm mày đây, không một lời cầu cứu?
      Ðồ khốn kiếp... Hoá ra tôi đâm tôi chết tốt. Cũng xong.

      Thanh Tâm Tuyền

      (Liên, Đêm mặt trời tìm thấy, Sáng Tạo xuất bản, Sài Gòn 1964)

      Comment


      • Có hôm

        có hôm về ngậm sương tàn
        nghe hơi thở đã úa vàng ngọn cây
        có hôm đứng giữa trời mây
        mà thương dòng tóc guộc gầy rụng rơi
        có hôm đứng ngó lên trời
        một vầng trăng đã rạc rời về đâu
        có hôm thấy bạc mái đầu
        làm sao qua khỏi nhịp cầu tử sinh
        có hôm tự dối lòng mình
        thấy như trẻ lại để rình rập đêm
        có hôm vốc nước khỏa thềm
        mới hay trái đất đã mềm dưới chân
        có hôm thấy sao xuống gần
        mới hay đời cứ xa dần trần gian.

        Huỳnh Liễu Ngạn

        Comment


        • Giấc mơ nhỏ của tôi

          Tôi mơ ước mai này khi thức dậy
          Bỗng thấy mình đang đứng giữa quê hương
          Con chim nhỏ hót mừng tôi trở lại
          Quãng đường quen rực sáng nắng sân trường

          Chào cô gái học trò đang tới lớp
          Cho tôi làm viên sỏi dưới chân em
          Ðể xào xạc hồn tôi khi mới lớn
          Chút men tình năm tháng ấy chưa quên

          Chào chị gánh hàng rong qua trước ngõ
          Cho tôi làm một chút gió heo may
          Ðể thổi nhẹ lên vai gầy cực khổ
          Ðời cần lao nước mắt đã đong đầy

          Chào bác nông phu ra đồng tát nước
          Cho tôi làm bụi cỏ mọc ven đê
          Ðể mỗi sáng thở mùi hương lúa chín
          Lỡ mai xa tôi nhớ lối quay về

          Chào anh công nhân dệt từng tấm vải
          Cho tôi làm con thoi nhỏ trên tay
          Ðể tôi nối hai bờ sông Bến Hải
          Nối lòng người vời vợi cách xa nhau

          Chào chú bé mục đồng nghêu ngao hát
          Cho tôi làm tiếng sáo thổi vi vu
          Ðể được sống thời hồn nhiên đã mất
          Của đời tôi trong tuổi ấu thơ buồn

          Ôi quê hương, bao giờ tôi trở lại
          Ði giữa ngày không sợ bóng đêm đen
          Trong giấc ngủ không xích xiềng réo gọi
          Câu thơ tình chỉ viết để yêu em.

          Trần Trung Đạo

          Comment


          • Hoa tuyết điểm

            bạn biết tôi là gì, đã sống như thế nào?
            và từng biết tuyệt vọng;
            lúc đó bạn sẽ hiểu mùa đông có nghĩa gì.

            tôi không mong sống sót,
            bị đất đè lên trên. tôi hết mong dậy nữa,
            để cảm thấy thân mình dưới lớp đất ẩm ướt
            lại có thể đáp ứng, sau một thời gian dài
            vẫn nhớ làm thế nào mình sẽ lại nở ra
            trong ánh dương lạnh lẽo
            của thời tiết chớm xuân–

            lo sợ, tôi có chứ, nhưng rồi giữa các bạn
            lại xác tín thốt lên liều lĩnh một niềm vui

            trong cơn gió khô khốc buổi vạn vật hồi sinh.

            Bắc Phong
            phỏng dịch từ bài thơ



            Snowdrops

            Do you know what I was, how I lived? You know
            what despair is; then
            winter should have meaning for you.

            I did not expect to survive,
            earth suppressing me. I didn’t expect
            to waken again, to feel
            in damp earth my body
            able to respond again, remembering
            after so long how to open again
            in the cold light
            of earliest spring–

            afraid, yes, but among you again
            crying yes risk joy

            in the raw wind of the new world.

            Louise Glück
            Giải Nobel Văn học 2020
            [/COLOR]







            Louise Glück, nhà thơ nữ Hoa Kỳ, đoạt giải Nobel Văn Chương 2020

            Hai năm sau ngày Olga Tokarczuk, nhà văn nữ Ba Lan đoạt giải Nobel văn chương 2018, Nobel văn chương 2020 lại được trao cho một cây bút nữ, Louise Glück, một trong những nhà thơ lớn của văn chương đương đại Hoa Kỳ. Đây là cây bút nữ thứ 16 đoạt giải Nobel văn chương kể từ khi giải này được thành lập vào năm 1901.

            Khi loan báo trao giải Nobel cho Louise Glück, ông Anders Olsson, chủ tịch Ủy Ban Nobel, ca ngợi “giọng thơ hết sức giản dị” của bà, “nhất là những bài thơ chạm vào cốt lõi của cuộc sống gia đình.” Giọng thơ đó “không lẫn vào đâu được. Nó bộc trực và kiên quyết, nhưng đầy hài hước và dí dỏm cay đắng.”“nét đẹp giản dị mộc mạc khiến cho hiện hữu cá nhân trở thành phổ quát,” theo Olsson.

            Giải Nobel Văn Chương năm nay trị giá khoảng $1,125,000.

            Trả lời trong một cuộc phỏng vấn bằng điện thoại được Adam Smith, trưởng Ban Truyền Thông Giải Nobel(Chief Scientific Officer of Nobel Media), thực hiện ngay sau khi giải được loan báo, Louise Glück cho biết cảmnghĩ đầu tiên của bà là sợ mất bạn bè.

            “Tôi không biết. Cảm nghĩ đầu tiên của tôi là tôi sẽ chẳng còn bạn bè nào cả, vì hầu hết bạn bè tôi đều là nhà thơ nhà văn.” Theo bà, đây là một giải mà bất cứ nhà thơ ngoại hạng nào của Mỹ cũng mong ước. “Khi nghĩ đến những nhà thơ nhà văn Mỹ không đoạt giải, quả là một điều làm họ nản chí.”

            Bà thực sự choáng váng, không tin là bà có thể đoạt một giải thưởng lớn như thế. “Nó quá mới mẻ… Tôi thực sự không biết là nó có ý nghĩa gì nữa. Và tôi không biết đó có phải là một vinh dự lớn hay không nữa. Nói thực tế một chút thì là tôi muốn mua một căn nhà khác, một căn nhà ở tiểu bang Vermont – tôi hiện có một căn ở Cambridge – và tôi nghĩ, vâng, tôi có thể mua một căn nhà bây giờ…”

            Khi được hỏi tác phẩm đặc biệt nào mà bà muốn độc giả nên tìm đọc đầu tiên, Louise Glück cho biết: “Tôi gợi ý rằng họ không nên đọc tác phẩm đầu tiên của tôi vì nó xoàng. Nên đọc tác phẩm gần đây là ‘Averno’ và tác phẩm mới nhất là ‘Faithful and Virtuous Night.’”

            “Averno,” tựa đề đặt theo tên miệng núi lửa ở phía Tây thành phố Naples mà người La Mã ngày xưa xem như là đường vào địa ngục, xuất bản năm 2006 là một tuyển tập thơ, diễn giải lại huyền thoại nàng Persephone bị tử thần bắt cóc. Còn “Faithful and Virtuous Night” (Đêm Thủy Chung và Đức Hạnh) xuất bản năm 2014, là tác phẩm giúp Louise Glück được trao giải “National Book Award” (Giải Sách Quốc Gia).

            Tin nhà thơ Louise Glück đoạt giải Nobel đã nhận được ngay những phản ứng tích cực từ văn giới. Claudia Rankine, một bạn thơ Hoa Kỳ của bà, nói với tờ Guardian: “Bà là một nhà thơ lớn, một nhà thông thái và làmột người bạn tuyệt vời.”

            Robert Pinsky, Thi Sĩ Quốc Gia Hoa Kỳ (US Poet Laureate) ba năm liên tiếp 1997-2000, phát biểu: “Thỉnh thoảng, thế giới đã làm những điều đúng.” Và ông “hy vọng bà sẽ sớm cho ra đời một tập thơ mới tuyệt vời.”

            Trong lúc đó, Robert Casper, trưởng Trung Tâm Thi Ca Và Văn Chương Thư Viện Quốc Hội (Hoa Kỳ), cho biết: “Tôi rất biết ơn Ủy Ban Nobel đã trao giải năm nay cho Louise Glück mà những bài thơ đầy năng lượng và âm vang của bà là những mẫu mực điển hình cho nghệ thuật – đó cũng là lý do khiến bà được phong tặng ‘Thi Sĩ Quốc Gia Hoa Kỳ’ năm 2003 của Quốc Hội Hoa Kỳ. Giải Nobel sẽ không chỉ mang thơ bà ra toàn thế giới mà còn bảo đảm là chúng nằm cùng với văn chương vĩ đại nhất trong bất cứ ngôn ngữ nào, và bất cứ thời đại nào.”

            Dwight Garner của nhật báo New York Times ca ngợi: “Thơ của bà đầy chất trí tuệ và cảm xúc sâu lắng.”



            Nhà thơ Louise Glück (ảnh Webb Chappell 2013)


            Louise Glück sinh năm 1943 ở New York, là con gái đầu trong một gia đình gồm hai chị em gái, cha là DanielGlück, thương gia, người Hung gốc Do Thái, và mẹ là Beatrice Grosby, quản gia, người Nga gốc Do Thái. Bà có một thời tuổi trẻ không mấy hạnh phúc vì bị mắc chứng bệnh biếng ăn (anorexia nervosa), một thách đố lớn trong suốt thời thiếu niên và thanh niên, khiến tâm lý bà không ổn định, gây nhiều khó khăn trong việc học hành.

            Vào năm cuối cấp ba, bà bắt đầu chữa trị bằng “tâm lý trị liệu,” do đó, phải nghỉ học một thời gian. Sau khi tốt nghiệp trung học, bà tiếp tục việc chữa bệnh suốt thời gian bảy năm kế tiếp, khiến bà phải bỏ dở chương trình đại học và rời trường mà không lấy được mảnh bằng nào.

            Tuy nhiên về sau, khi đã trở thành một nhà thơ có tiếng tăm, bà ghi danh vào Đại Học Columbia, ngành “Nghiên Cứu Tổng Quát” (General Studies) chuyên về thơ như một sinh viên không chính thức. Nhờ thế, năm1984, bà được trường đại học William College nhận vào làm giảng viên trong phân khoa Anh Văn. Năm 2004, Đại Học Yale bổ nhiệm bà làm giảng viên về thơ với tư cách Nhà Thơ Nội Trú (Writer-in-Residence) trong chương trình Rosenkrannz (The Rosenkranz Writer in Residence at Yale University).

            Cuộc sống gia đình của bà cũng không mấy hạnh phúc. Năm 1967, bà lấy chồng, nhưng ly dị. Năm 1977, bà lấy chồng một lần nữa và có một đứa con, nhưng rồi cuộc hôn nhân thứ hai này cũng lại đổ vỡ.

            Sự nghiệp làm thơ của bà như một bù đắp cho những mất mát trong việc học hành và hôn nhân. Bà bắt đầu làm thơ ngay từ tuổi thiếu niên. Thành công đến với bà năm 1968 với tác phẩm đầu tay “Firstborn” (Con Đầu Lòng) và bà nhanh chóng trở thành một trong những nhà thơ lớn của văn chương Hoa Kỳ đương đại. Sau đó, bà liên tiếp đoạt những giải thưởng văn chương giá trị của Hoa Kỳ.

            Năm 1985, đoạt giải “National Book Critics Circle Award” cho tác phẩm “The Triumph of Achilles” (Khúc Khải Hoàn của Achilles); năm 1993, đoạt giải Pulitzer với tập thơ “The Wild Iris” (Hoa Diên Vĩ Hoang Dã); đến năm2014, đoạt giải “National Book Award” cho tập thơ “Faithful and Virtuous Night” (Đêm Chung Thủy và Đức Hạnh). Năm 2012, nhà xuất bản “Farrar, Straus and Giroux” tuyển chọn thơ của bà vào trong một tuyển tập nhan đề “Poems 1962-2012.”

            Theo Steven Ratiner của nhật báo Washington Post trong một bài điểm sách: “Tập thơ này chứa đầy nội dung tối tăm của vũ trụ nhân sinh, vốn không thể nhìn thấy được trong cuộc sống hằng ngày, nhưng nằm trong cốt lõi của kinh nghiệm ý thức của chúng ta.”

            Được hỏi về sự thành công của bà về thi ca trong cuộc phỏng vấn với tạp chí Poets and Writers, bà cho biết cần phải có sự cân bằng giữa đời sống và tác phẩm nghệ thuật: “Bạn phải sống cuộc đời của bạn nếu bạn muốn có tác phẩm nghệ thuật độc đáo” bởi vì “tác phẩm ra đời từ một cuộc sống đích thực.”

            Xin ghi lại một vài nhận xét của Ủy Ban Nobel, trích từ “Biobibliographical Notes,” được đăng tải trên trang mạng chính thức của nó: “Trong thơ bà, cái tự ngã lắng nghe những gì được để lại từ những giấc mơ và ảo mộng của nó, và không có ai cứng cỏi hơn bà khi chạm mặt với những ảo ảnh của tự ngã.” (…) “Glück tìm kiếm sự phổ quát, và trong sự tìm kiếm này, bà lấy cảm hứng từ những huyền thoại và những chủ đề cổ điển, hiện hữu trong hầu hết tác phẩm của bà.”

            Trong thơ Louise Glück, “Chúng ta bắt gặp những hình ảnh trung thực hầu như tàn bạo về những mối quan hệ đớn đau trong gia đình. Nó bộc trực, thẳng thắn, chẳng cần một chút tô son điểm phấn nào.” (…) “Louis Glück không chỉ bị ràng buộc bởi những lầm lẫn và những thăng trầm của cuộc đời, mà bà cũng còn là nhà thơ của đổi thay và tái sinh triệt để, nơi mà bước nhảy vọt về phía trước được hình thành từ một cảm thức sâu sắc về sự mất mát.”

            Giải thưởng Nobel 2020 đánh dấu một sự thay đổi nơi nhà thơ vốn rất sợ tên tuổi nằm trên những bản tin hàng đầu. Khi được tặng danh hiệu “Thi Sĩ Quốc Gia Hoa Kỳ” năm 2003, bà cho biết bà không quan tâm đền chuyện có nhiều độc giả, trái lại, chỉ thích một số lượng độc giả “nhỏ bé, có cảm xúc sâu sắc và đam mê.”

            Louise Glück đã xuất bản tất cả 12 tác phẩm, hầu hết là thơ, nổi tiếng nhất là “The Triumph of Achilles” (1985), “Ararat” (1990), “The Wild Iris” (1992), “Vita Nova” (1999), “Averno,” “Faithful and Virtuous Night” (2014)… Ngoài ra, bà còn có hai tập tiểu luận về thi ca: “Proofs and Theories: Essays on Poetry” (1994) và “AmericanOriginality: Essay on Poetry” (2017). Một số tác phẩm của bà cũng đã được dịch sang tiếng Tây Ban Nha, Thụy Điển và Đức.


            Trần Doãn Nho


            —–

            Tham khảo:
            -Interview Transcript (Nobel Committee):
            www.nobelprize.org/prizes/literature/2020/gluck/interview
            -Biobibliographical notes (Nobel Committee):
            www.nobelprize.org/prizes/literature/2020/bio-bibliography
            -New Yorker:

            www.newyorker.com/books/page-turner/nobel-laureate-louise-gluck-in-the-new-yorkerui
            -Wikipedia:
            https://en.wikipedia.org/wiki/Louise_Gl%C3%BCck
            -Các bản tin của CNN, New York Times, Washington Post, The Guardian, Indian Express…




            Nguồn
            Last edited by chieutim; 10-18-2021, 07:27 PM.

            Comment



            • Niệm Khúc Súng Gươm

              Nốc cạn cho say đời biệt xứ
              Mềm môi chưa sạch nỗi rêu rong
              Máu lửa trôi dài cơn mộng dữ
              Mịt mờ nhân ảnh bạc lòng không

              Đếm tuổi nhọc nhằn thêm tóc bạc
              Đếm tiền chưa đủ một cuộc say
              Lỡ đường đau tủi vài câu hát
              Én lạc ghềnh khơi mây trắng bay

              Ở đâu, tuổi trẻ dường thấp thoáng
              Bom đạn rền vang vẫn ngất cười
              Tiễn nhau sông nước còn vô hạn
              Xuôi ngược bềnh bồng chuyện diễu chơi

              Buổi tối dừng quân trời mưa lũ
              Gặp nhau men rượu cứ lưng lưng
              Tâm sự nói hoài sao chẳng đủ
              Lấp trống chia xa thuở bão bùng

              Thây kệ, đến đi ngày vô định
              Buồn tênh anh dũng với anh hùng
              Cát bụi ố hoen màu áo lính
              Mồ hôi pha máu chợt rưng rưng

              Ngoài kia thắp đuốc ngọn hỏa châu
              Trò chơi phiền muộn của đêm thâu
              Có tiếng gió gào trong sương quạnh
              Tưởng hàng mộ chí giữa ngàn lau

              Uống nữa, đỏ lòm đôi mắt đục
              Vài gân máu nổi chuyện xé trời
              Lửa đạn có ai làm di chúc
              Thành đom đóm lượn nẻo mù khơi

              Miệng vẫn mỉm cười, sao muốn khóc
              Thấy lòng chùng xuống tiếng đàn rung
              Thơ cổ ngâm nga trầm giọng đọc
              Ta dẫn ta đi trốn lạnh lùng.

              Nguyễn Mạnh Trinh
              Last edited by chieutim; 10-14-2021, 08:45 PM.

              Comment



              • Ngôi nhà ở ven sông

                Tôi thật muốn về căn nhà đó lại
                Bên con sông nhỏ có dòng nước trong
                Những con thuyền ngược xuôi qua đó
                Như một nốt buồn
                Nơi tôi và bạn ngồi ngắm trăng suông
                Kể cho nhau nghe những ngày lưu lạc
                Bây giờ hắn không còn nữa
                Căn nhà chỉ còn lại em

                Thuyền ngược thuyền xuôi đi về hai buổi
                Mang theo giọng hò mái đẩy lả lơi
                Dẫu đi xa lâu ngày như thế vẫn nhớ hoài
                Bởi vì ở đó có em

                Tôi muốn làm chiếc cầu đưa em sang sông
                Em là dòng nước trôi chảy ngang qua đó
                Ngày ngày ta được sum vầy
                Như nhánh sông không bao giờ chia biệt

                Tôi lại muốn là vầng trăng tỏ
                Ðể em đắm say ngắm thưởng đêm đêm
                Vậy là bớt phần thương nhớ
                Không ai cách chia mình được
                Vũ trụ vốn có muôn thuở
                Nên khó mà ly tan

                Ước mơ là ước mơ
                Mây trên trời cũng đôi lúc trăn trở
                Huống chi chúng mình.

                Cuộc phiêu lưu kỳ lạ
                Anh muốn làm một chuyến phiêu lưu cuối
                Ði thật xa vào chốn nào đó
                Tìm thấy muôn điều mới lạ
                về lại và khoe với em
                Có thế giới kỳ ảo này thật

                Như vậy anh là nhà thám hiểm thật rồi
                Anh vào tận trong trái tim em và nhìn thấy rõ
                Hai dòng máu chảy luân lưu nhịp nhàng
                Bao nhiêu điều muốn tỏ bày

                Anh thấy trong tim em
                dòng sông Hương trôi chảy
                Có chiếc đò chiều và giọng hò
                Cùng mái chèo khua bóng nước
                Cọng bèo trôi về với biển Thuận An

                Chính anh thấy trong tim em
                ở một góc khuất
                Lưu lượng của những mặn nồng
                Có ngọn lửa âm ấm cháy sáng
                Có âm thanh một chút cuồng điên

                Không hề gì đâu em chuyện đâu còn có đó
                Cũng chưa trễ cho chuyến tàu cuối ấy
                Bắt đầu làm lại một bắt đầu
                Rốt cuộc như cọng bèo
                mình sẽ về đến Thuận An
                Trước khi trời tối.

                Kiêm Thêm
                Dec.25.08

                (Trích “Hải Ðường say nắng”, 2009)



                @@@ Kiêm Thêm (1940-2021)
                Cầu chúc linh hồn nhà thơ sớm tiêu diêu miền lạc cảnh. (Hh)

                Last edited by chieutim; 10-14-2021, 08:41 PM.

                Comment


                • Xuân tha hương

                  Mơ trở về thăm một bến xuân
                  Cùng ai nhắp lại chén tương phùng
                  Tìm người mắt sáng ngời sương ngọc
                  Gợi thủa hồn xanh biếc cỏ nhung
                  Ngút mắt, cố hương xa vạn dặm
                  Sẩy tay, hạnh phúc biệt muôn trùng
                  Gương hồ phẳng lặng còn đâu nữa?
                  Gió nổi làm xao đợt sóng rung.

                  *
                  Ðợt sóng rung theo cuộc nhiễu nhương
                  Bước chân xa mãi bến thiên đường
                  Ðầm đìa lệ ướt đời tang hải
                  Chất ngất sầu trên xuân viễn phương
                  Tóc trắng chửa phai cơn ác mộng
                  Tai bưng còn vọng tiếng sa trường
                  Tìm xuân gặp Tết trong vang bóng
                  Ðào rực ánh hồng, mai thoảng hương.

                  Hồ Trường An

                  Last edited by chieutim; 10-14-2021, 08:31 PM.

                  Comment


                  • Ukraine bất khuất

                    Thế giới đã chiếu sáng bầu trời Ukraine
                    Berlin, Paris, Sydney, Rio de Janero, New York...
                    Màu cờ Ukraine phủ lên tất cả kỳ quan
                    Các di tích thế kỷ trên địa cầu đều xếp hai hàng dọc
                    Các kỳ quan kiến trúc bước đi từng bước một
                    Cánh tay phải giơ lên như người lính cúi chào
                    Như cuộc duyệt binh của những người yêu nước
                    Túy ngọa sa trường không sợ binh đao
                    Khi diễn viên hề kiêm tổng thống Zelensky xách súng xuống chiến hào
                    Khi vô địch quyền anh kiêm thị trưởng Klitschko hờm đại liên nhả đạn
                    Khi cựu tổng thống Poroshenko siết chặt khẩu AK
                    Cả đất nước Ukraine rùng mình thành hảo hán
                    Ngay cả lứa đôi cũng từ chối chăn êm nệm ấm
                    Cưới nhau xong là tuần trăng mật tại chiến trường
                    Anh hùng tử, khí hùng nào tử
                    Có chết cũng cùng gãy cánh uyên ương
                    Một đất nước từ tổng thống đến nhân dân
                    Từ những đứa trẻ đái vô xe tăng Nga đến các mỹ nhân tóc vàng cầm súng
                    Một đất nước lạm phát các thiên thần
                    Thì ma quỷ có tràn vào bao nhiêu cũng rụng
                    “Có thể ngày mai tôi không còn sống”
                    Câu nói của Tổng Thống Zelensky nhẹ tựa lông hồng
                    Nếu bạo chúa Putin còn liêm sỉ và lòng tự trọng
                    Thì nên tự thắt cổ mình ngay Cung Điện Mùa Đông
                    Ukraine bất khuất muôn năm!

                    Bùi Chí Vinh
                    27-2-2022

                    Comment



                    Hội Quán Phi Dũng ©
                    Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




                    website hit counter

                    Working...
                    X