Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Phật Pháp Hay Thế Gian Pháp

Collapse
X

Phật Pháp Hay Thế Gian Pháp

Collapse
 
  • Filter
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Phật Pháp Hay Thế Gian Pháp

    Phật Pháp hay Thế Gian Pháp
    “Pháp lìa ngã của Phật giáo không phải là một triết lý,
    mà hẳn là một hành động có liên hệ mật thiết không thể thiếu giữa thân và tâm”.

    Phật pháp là pháp giải thoát lìa thế gian. Pháp lìa thế gian là pháp không đi ngược lại với cái biết, nhưng phải dựa trên cái biết và vượt trên mọi cái biết bằng một chánh pháp.
    Vì lẽ, cái biết nằm trong kiến thức, kiến thức là cái gì gom góp, vay mượn từ hoàn cảnh chung quanh, được cho vào ký ức. (Dù gà con cần vỏ trứng để bao che và trưởng thành, nhưng cứ ở mãi trong vỏ trứng, tuyệt đối sẽ không bao giờ trỡ thành con gà). Thế rồi xào nấu ra sản phẩm mới, có nguồn gốc của vay mượn và được bổ sung có thứ tự để không bị cho là đạo văn, đạo tư tưởng. Giải thoát ra khỏi biên kiến của đối đãi, chứ không phải sao chép tư tưởng từ đấng giải thoát. (Thức là học hành mới có, Trí là tu luyện mới có). Bức tường kiến thức là nhà tù giam những kẻ không có khả năng vượt lên chính mình, và luôn ngoan ngoãn làm việc và suy luận theo cái biết của mình. Cái biết này cũng phải trả cái giá rất đắt. Nhà tù này luôn là chỗ sơn son phết vàng, để những ai có đầy đủ tham vọng sẽ tiến mãi lên tới đỉnh của...dục vọng. Thế rồi tù nhân này ngủ một giấc thật dài, đến khoảng chừng 36 ngàn ngày, rồi cái biết ấy sẽ vô nghĩa, khi hơi thở sau cùng sẽ mang kiến thức kia và trỡ thành nghiệp lực cho kiếp kế tiếp. Đạo Phật gọi là nghiệp quả luân hồi .
    Cho dù vay mượn hay tự khám phá ra hằng hà triết lý phi thường, thì triết lý đó cũng sẽ phải tàn lụi, chỉ vì chúng có tính cách đối đãi, nằm trọn vẹn trong biên kiến của tốt xấu, thiện ác, cao thấp. Chúng sẽ phải đào thải bởi vô thường, không ai tránh khỏi luật chi phối này.
    Khác với pháp lìa ngã, khi tu hành và đạt tới cảnh giới lìa ngã rồi thì thức biến thành trí. Ví dụ uống một ngụm trà nóng, chúng ta không cần phải có kiến thức sâu rộng để biết được độ nóng như thế nào, sự cảm nhận tự nhiên đó đến với ta trước khi thức thần phân tích loại trà này có nguồn gốc mà ký ức có cơ hội phân biệt ngon dỡ, mắc rẻ....
    Biên kiến này sở dĩ có, từ bao nhiêu kinh nghiệm uống trà, khác với người chưa bao giờ dùng trà, trong khi hương vị của trà vẫn cố hữu, ngon hay dở tại vì kinh nghiệm khác nhau của từng cá nhân khi uống cùng một loại trà. Mỗi ngày qua rất nhiều người thấy ánh mặt trời, dù chỉ có một mặt trời, nhưng thiên hạ có khá nhiều ý tưởng khác nhau, vì kinh nghiệm khác nhau, nên sự hiểu biết có khác về chỉ một vấn đề.
    Nhìn cái gì trước mắt, ký ức liền chọn một tiền kiến nào đó, để ký ức để so sánh, trong thư viện ngổn ngang này chất chứa từ vô lượng kiếp, nẩy ra một tiêu chuẩn đã có trước, thế rồi thần thức phán quyết cho một cái nhìn y hệt như đã biết. (Lần đầu nhìn hoa hồng, có ai biết được màu đỏ thẳm của hồng đẹp cở nào). Cái biết này không chạy ra khỏi nhị biên của thế giới đối đải. Trong khi pháp lìa ngã vượt khỏi chính mình, vượt lên khỏi tiền kiến hoà nhập với hư vô, nơi đó không có chỗ đứng của thần thức.
    Khi thiện ác là cây thước đo đạo đức đời sống, thì cái thiện là cái nghịch đảo của cái ác. Dĩ nhiên từ thuở nhỏ, chúng ta học bài học đạo đức, có ghi rõ thiện ác, người, ta, sống chết. Đó là chuyện thế gian pháp.
    Pháp lìa ngã vượt ra khỏi Nhân, Ngã, Thiện, Ác, Sanh, Tử. (vô ngã vô nhân, phi thiện ác, liểu sanh tử). Và dĩ nhiên dựa vào thế gian để chế ngự bằng pháp lìa ngã, sống với thế gian mà không hoà nhập với thế gian.
    Khi lìa ngã rồi, thì yếu tố không gian và thời gian không còn tồn tại nữa. Đạo Phật nhìn nhận đau khổ và hạnh phúc của thế gian, nếu thế gian không có hạnh phúc và đau khổ thì làm sao con người phải điêu đứng như vậy. Chỉ vì không gian và thời gian là hai yếu tố ảo, chỉ được xác định bởi tư lương, khi động thì thời gian và không gian có vị trí hẳn hòi trong ta, khi tịnh thì chúng không có khả năng tồn tại, vì không có tự tánh.
    Trong đời sống hàng ngày, chúng ta động trong động, khi ngủ, tịnh trong mê. Khi Thiền Ðịnh là định trong tịnh. Chính ngay lúc này là lúc còn gọi là Chơn Động. Lúc chơn động mọi sinh hoạt tùy duyên theo yếu lý của mọi duyên nghiệp.Nếu cần, mọi duyên nghiệp sẽ phải triệt tiêu một cách tự nhiên vì nghiệp không có tự tánh không thể tồn tại, bởi mọi giá trị của thần thức phai mờ theo thời gian thiền định lâu ngày. Sự tịch tịnh là kết quả sau bao nhiêu năm thuần thục tu trì. Sự giao hoà trong cơ thể mọi người sẽ mãnh liệt, chỉ khi nào mọi sự cảm thọ đình chỉ lúc còn thức. Có ai trong chúng ta tịch tịnh được chừng 60 giây không?? Ðó là lý do tuyệt đối mà tôn chỉ của Phật tử phải đạt đến Vô Niệm. (Trong tiến trình nầy, chúng ta kinh qua, độc, tụng, niệm, tưởng, thiền định và sau cùng là Vô Niệm)
    Chúng ta không thể dùng thế gian pháp để giải thoát. Đạo Phật không chỉ là sự hiểu biết để ngăn ngừa, suy luận, đè nén, tránh né. Mà chính đạo Phật giúp lìa mọi sự dính mắc. Chỉ vì Phật tánh vốn hoàn hảo, khi ta tu, tức là dọn dẹp cắt xén, tắm gội cho đến khi nào không còn cái gì có thế lấy ra nữa. Cái còn lại sau cùng không thể tách ra được nữa, chính là chân tánh, chân tánh có tự tánh, hay còn gọi là Phật tánh.
    Như mọi người biết, đạo Phật bắt đầu bằng Tín Ngưỡng. Nếu không có sự tín ngưỡng, hẳn chúng ta đã không có sự bắt đầu. Nhưng đạo giaỉ thoát sẽ không ngừng lại ở sự tín ngưỡng.
    Ðạo Phật là một tôn giáo. Vâng, nhưng đạo Phật không hẳn là một tôn giáo. Ðạo Phật hơn là một tôn giáo. Vì đạo Phật đưa đến lià ngã, khi lià ngã rồi thì mọi giá trị nhị nguyên có tính cách giáo điều, tăng lữ không còn giá trị nữa.
    Ðạo Phật rất thấp cho người thấp, khi họ cầu cho bình an, phước báu. Ðạo Phật rất thâm sâu, cho những ai cầu giải thoát. Chúng ta đang ngồi lớp nào, trong 84 ngàn lớp?? Lớp vở lòng tu phước, hay lớp tu giải thoát. Hữu Lậu hay Vô Lậu. Ðừng bảo rằng 84 ngàn lớp giống nhau. Phước duyên là căn bản của nhiều giới, sẽ định đoạt khả năng lảnh hội tuỳ theo pháp môn thấp cao. Lấy cái biết giới hạn của mình, để mưu cầu những gì vô hạn, tức là làm chuyện hoài công, lo tu phước cho xong.
    Trước khi dấn thân vào đường tu học, phải tìm cho bằng được chánh pháp. Chánh pháp là gì?? Có phù hợp với kinh điển không? Nhớ rằng Kinh , Ðiển là đuốt soi đường, nhưng chính chúng ta phải bước đi.
    Tìm Phật, tuyệt đối không cầu mong ở ngoài ta. Khi bảo rằng không ở ngoài, có nghĩa là phải tìm nơi chính ta, chứ không phải vị Phật nào bên ngoài, khi tìm ở chính ta, bởi chính ta, tuyệt đối văn tự không cần thiết trong tiến trình này. Phật bảo rằng “Ta là Phật đã thành, Chúng sanh là Phật sẽ thành” ý Ngài nói rằng: ai cũng có Phật tánh, há sao Phật tánh của mình mà mình không tìm, lại đi tìm Phật tánh của Ngài ?? Hãy tìm cho được Phật tánh của chính mình. Phật đã tìm ra chính tánh của Ngài. Là con của Phật, hãy làm những gì Ngài đã làm và nên làm. Tìm Tánh ngoài thân nầy, là huyễn là vọng. Chỉ có trong thân, không ngoài đâu cả. Căn bản mà nói, thì muốn tìm Tánh Thật của mình, thì hãy buông bỏ bất cứ tánh giả nào có thể bỏ được. Mãi cho đến khi không còn bỏ thêm được nữa những gì còn lại trong ta. Cái còn lại sau cùng chính là Tánh Thật hay còn gọi là Chơn Tánh hay Phật Tánh.
    Tìm Phật tánh của mình, chứ không tìm vị Phật nào cả. Nếu niệm Phật để trừ vọng niệm, tạp niệm thì cũng nên. Chứ niệm Phật để thành Phật, e rằng chúng ta chưa thực hiện đúng pháp chánh niệm. Đức Phật xưa kia niệm ai mà thành?? Vì âm thinh, sắc tướng mà niệm, hẳn không phải là chánh pháp tuyệt đối để giải thoát.
    (Nhược dĩ sắc kiến ngã, Nhược dĩ âm thinh cầu ngã, Nhược nhân hành tà đạo. Bất năng kiến Như Lai. kinh Kim Cang). Nếu lấy mầu sắc tìm chân ngã, Nếu lấy âm thanh tìm chân ngã, Người đó đang hành tà đạo. Sẽ không thấy được bản tánh Như Lai.
    Văn tự vốn chuyên chở triết lý, khi yếu tố văn tự mang bản chất không tuyệt đối của thực thể, thì số phận của triết lý kia đi về đâu?? Đừng hòng dùng văn tự để diễn tả hạnh phúc và đau khổ, chỉ có những người trong cuộc, tự thân chứng lấy hoàn cảnh của họ mà thôi.
    Chỉ vì chúng ta chưa thấy Phật mà dám niệm Phật, e rằng đó là tà niệm chăng??? Niệm bằng tâm tư nhất tâm bất loạn?, hay bất ổn?? (kinh Bát Nhã đã phủ nhận mọi giá trị của ngũ uẩn, vậy ai có đủ khả năng niệm bằng chánh niệm??).
    Ngặc nỗi, vốn lục dục là của nguồn gốc phiền não, chúng ta tại sao không vô hiệu hoá lục thức bằng cách “Nhìn vô, nghe vô, thở vô, tưởng vô, nghĩ vô cùng một lúc....” Hướng lục thức về một chỗ chung. Chỗ chung này là điểm chung của lục thức, ở vị trí không phải bên ngoài có thể rờ ngắm được, dần dà lục thức sẽ phải thuần, chỗ ấy còn gọi là vô sở trụ. (trong kinh Kim Cang có ghi chỗ này).
    Tránh né lục thức bằng cách đối đãi, thì chúng ta đã đi ngược lại với kinh Bát Nhã, vì hẳn mọi sự liên hệ của lục căn hoàn toàn không có tự tánh, là huyễn, ngũ uẩn vốn giai không, dùng chúng đặt để một điều gì, quả là ngoại vi, hư ảo, vốn không thật.
    Pháp lìa ngã của Phật giáo không phải là một triết lý, mà hẳn là một hành động có liên hệ mật thiết không thể thiếu giữa thân và tâm. Nếu tu hành chỉ một trong thân và tâm, còn cho là bị chứng cô thiên, có nghĩa là cô âm, độc dương, chứ đáng lẽ ra phải tu hành theo lối âm dương. Hành giả còn phải được thân chứng, vì sống với nó, chứ không phải chỉ nghe qua và biết như vậy mà cần phải tự thân mình ấn chứng. Có con chim nào bay bằng một cánh bao giờ. Có sự trưởng thành nào mà thiếu sự trưởng dưỡng của âm dương, nhìn vạn vật khi hạt nẩy mầm, chuyện đầu tiên là vỡ làm đôi, chúng ta đã thấy biểu tượng âm dương từ vạn thể của thiên nhiên, cũng chính hai yếu tố âm dương là ngưỡng cửa bắt đầu của tiến trình lìa ngã. Muốn trở về với hư vô, mà không bắt nguồn từ bản thể thiên nhiên, khó mà hoà nhập với hư vô. (trong hư vô, mọi giá trị của không gian và thời gian bị triệt tiêu).
    Pháp Bất Lập Văn Tự mưu tìm giải thoát có liên quan gì đến Tứ Diệu Đế, Thập Nhị Nhân Duyên, Bát Chánh Đạo và hàng hà sa số có trong kinh, luật, luận của Phật giáo? Chúng ta phải hành, chứ không thể thừa hưởng sự “mầu nhiệm” của kiến thức !!! Nếu kiến thức là điều duy nhất để giải thoát, thì Lục Tổ, Ngài đã không thị hiện chốn thế gian. Ngoài ra, đạo Phật độ tận chúng sanh, nhưng tu nhân nào thì hưởng quả ấy. Tu phước, thì xuống lại thế gian để hưởng phước báo.
    Phật đã bảo “Suốt 49 năm ta không nói một lời gì về đạo”. Vậy chúng ta đang theo pháp giải thoát nào vậy?. Công Truyền hay Mật Truyền?, pháp nào là pháp Phật, pháp nào là pháp Thế Gian?. Chánh pháp nhãn tạng của đức Phật hiện giờ ai đang gìn giữ?. Là Phật tử, chúng ta có nói ngoa không? Có vô tình phỉ báng Ngài khi chúng ta gọi nhau là Phật tử, vì có quá nhiều tông phái, duy chỉ có một chánh pháp mà thôi. Trong khi hằng hà con Phật đang lang thang lê lết trên 84 vạn nẽo đường tu học... đâu là Pháp Phật, đâu là pháp Thế Gian??? Ðừng tự lừa dối mình bằng phương tiện dể nhất và cho đó là chánh pháp.
    Nếu chánh pháp giản dị đến đổi ai cũng biết rỏ, chỉ cần đến bất cứ chùa nào gần nhà, xem vài quyển kinh, sẽ thấy ngay chánh pháp?? Vậy tại sao Ngài Huệ Khả phải đứng ngoài tuyết mấy ngày để cầu đạo? Phải chặc cánh tay để tỏ long thành. Ðến những hai lần, Ðạt Ma Tổ Sư mới nói pháp cho Lương Võ Ðế nghe? Ngũ Tổ cần gì đến canh ba, chỉ mật truyền cho Lục Tổ. Nếu chỉ truyền lại Lục Tự Di Ðà, thì tăng chúng khỏi phải khổ công chạy theo hoà thượng Huệ Năng làm gì cho cực thân. Lục Tổ phải trôi dạt vào phương Nam để hoằng hoá, vì chỉ có những người phước đức sâu dầy mới lãnh hội được. Tại sao Ngũ Tổ không nói ra hết cho 3 ngàn tăng chúng, kể cả Thần Tú sẽ không mất công đặt bài kệ “chưa kiến tánh”. Trong khi Huệ Năng, gã đàn ông thất phu giã gạo dưới bếp…không biết chữ, lại nhờ người viết thay mình, những gì mình biết “không qua kinh điển”. Có điều gì để chúng ta hiểu rằng phải có một cái gì đó gọi là “bí truyền”, để sự truyền thừa Ðúng Người, Ðúng Chỗ, Ðúng Lúc (Phi nhân bất độ, Phi Thời Bất Ðộ, Phi Xứ Bất Ðộ, Ðạt Ma Tổ Sư). Thường chúng ta xem kinh, nhưng chỉ ghi nhớ và nhìn nhận những gì hiểu được, thông cảm được. Còn những mục khó hiểu coi như “không quan trọng sao???”)
    Đức Phật không phải là nhà đạo đức học, Ngài cũng không phải là nhà tư tưởng, không phải là vị thần linh. Thậm chí nếu dâng tặng cho Ngài vài chục cái giải Nobel, thì cũng chỉ vất sọt rác mà thôi. Hãy bỏ Ngài ra khỏi định kiến của thế gian, đừng dùng ngôn ngữ thế gian để hòng ca tụng Ngài uổng công, một khi đã lìa ngã rồi, thế gian ảo này, không còn là thực thể có đủ yếu tố để cần lý luận từ một đấng giải thoát.
    Khi âm dương hiệp nhất, thì thần thức, ký ức, sẽ không còn chỗ nương tựa nữa. Chính ngay lúc này, sự dao động một cách tự nhiên trong thân, tâm mà không dùng đến mọi giá trị của văn tự, âm thanh, sắc tướng, niệm, nguyện bất cứ ai, chính là cửa ngõ của giải thoát hay còn gọi là lìa ngã, không dính mắc bất cứ trạng thái nhị nguyên nào trước kia. Cảnh giới này không phải là ngoan không. (khi tâm sở đã bị vô hiệu hoá, chính tâm vương là mầm của chơn chủng tử). Phật pháp khác với thế gian pháp là ở chỗ này.
    By Nguyễn Hoàng Tân
    Last edited by Nguyen Hoang Tan; 03-11-2012, 06:54 AM.

  • #2
    Vài điều chia sẻ cùng Thiện Tri Thức

    Vốn là kẻ sơ cơ, lại sợ vướng vào sở tri chướng... nên Cóc tui chẳng dám lạm bàn. Thấy bài của huynh cũng hay hay, nhưng nói rộng quá, kiến văn của Cóc thì hạn hẹp nên không hiểu hết...

    Thôi thì đành giở kinh Kim Cang, đọc lại câu:
    "Phàm sở hữu tướng, giai thị hư vọng
    Nhược kiến chư tướng phi tướng, tức kiến Như Lai."

    Lại nhớ đến bài Mộng của thầy Thanh Từ, xin được chia sẻ:

    Gá thân mộng,
    Dạo cảnh mộng.
    Mộng tan rồi,
    Cười vỡ mộng.
    Ghi lời mộng,
    Nhắn khách mộng.
    Biết được mộng,
    Tỉnh cơn mộng.
    SỰ THẾ NHƯỢC ĐẠI MỘNG
    HỒ VI LAO KỲ SINH

    Comment


    • #3
      Nhược kiến chư tướng phi tướng
      Thấy tướng mà không nghĩ đó là tướng thì mới thấy được chân tánh của mình.
      Nhưng làm sao thấy mà không thấy, ấy gọi là Thị Chi Bất Kiến. Phàm phải nhìn vô, nghe vô, thở vô, tưởng vô, thì mới đoạn được phàm tâm, dần dần sẽ thấy cái thấy không thuộc một tiền kiến nào nữa. Sẽ rời xa cái biết, vượt trên mọi sự hiểu biết thế nhân.
      Chúc may mắn
      NHT

      Comment


      • #4
        Hàng Phuc Vọng. Tâm
        An. Trụ. Chân. Tâm
        ( kinh. Kim. Cang )
        Xin cảm ơn. Tác. Giả

        Comment



        Hội Quán Phi Dũng ©
        Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




        website hit counter

        Working...
        X