Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Cô Gái Huế Trong Thơ

Collapse
X

Cô Gái Huế Trong Thơ

Collapse
 
  • Filter
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Cô Gái Huế Trong Thơ

    Cô Gái Huế Trong Thơ
    Yêu Huế
    ---oo0oo---

    Đã từng có một cô gái Huế trong thơ, có lẽ không một địa phương nào, đặc biệt là chốn đô thị kinh kỳ nào lại có thể in hình người phụ nữ của mình vào thơ đậm đến thế.

    Đây là một hiện tượng đặc biệt mà cho tới nay ta chưa lý giải. Hình ảnh “Cô gái Huế” có lúc được sưu tầm lại hẳn thành một tập thơ về những cô gái Huế, mà gốc tích của họ đã được các tác giả xác nhận.

    Dường như chỉ cần gọi tên nàng lên, là thế giới của Đẹp và Thơ đã xuất hiện “Học trò xứ Quảng ra thi – Thấy cô gái Huế chân đi không đành”. Câu thơ dân gian đã chứa đựng một nét nghệ thuật khá quen thuộc: ở nhiều bài thơ khi nói đến cô gái Huế, rất ít khi nàng được miêu tả trực diện. Có thể vì cách biểu hiện ấy thích hợp với phong cách cô gái Huế chăng? Điều lạ lùng là tuy được gợi lên qua bao nét bút khác nhau, nhưng chúng ta vẫn giữ được một ấn tượng chung về cô gái Huế.

    Có thể do tính chất cô đọng, ước lệ, qui phạm, mã hóa và khả năng bảo tồn tiếng nói dân tộc qua ngôn từ nên thơ đã bảo tồn lạ cho ra chân dung, phong cách của con người và cái hồn dân tộc.


    Trước hết, đó là một màu áo, Đoàn Phú Tứ giải thích sắc Huế của bài Màu thời gian là do câu “Màu thời gian tím ngắt”. Nhưng điều đáng lưu ý là thơ lại thường giữ lại màu trắng ở tà áo cô gái Huế chứ không phải cái màu đã được gọi là “tím Huế” ấy. Huy Cận xếp bài thơ Áo trắng vào tập thơ về Huế, còn Nguyễn Bá Trạc ở tận California nhớ về Huế cho tới bây giờ vẫn gợi lại “…bọn học trò áo trắng mùa thu”, cũng như Nguyễn Duy vào những thập kỷ này vẫn khắc khoải:

    Tôi về xứ Huế mưa sa
    Em ơi Đồng Khánh đã là ngày xưa
    Tôi về xứ Huế chiều mưa
    Em ơi áo trắng bây giờ ở đâu


    Một màu áo, và cùng một vẻ đẹp. Có lẽ không ai tả màu áo trắng và vẻ đẹp của cô gái Huế độc đáo bằng Hàn Mặc Tử, có thể bởi vậy, mà hình ảnh của thơ ông (thôn Vĩ) đã làm tiêu đề cho cả một tập thơ về Huế. Một gương mặt nhìn không rõ, cả tà áo cũng vậy, thế mà tất cả bóng hình của cô gái Huế đã hiển hiện:

    Sao anh không về chơi thôn Vĩ?
    Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên,
    Vườn ai mướt quá xanh như ngọc,
    Lá trúc che ngang mặt chữ điền
    (…)
    Mơ khách đường xa, khách đường xa,
    Áo em trắng quá nhìn không ra
    Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
    Ai biết tình ai có đậm đà?


    Tà áo trắng ấy huyền ảo tới mức không còn sắc màu khi Hàn Mặc Tử mộng thấy nàng Thương Thương, người tình chưa từng gặp “Bàn tay mềm mại nên thơ quá – Tà áo lung linh dày tợ sương”


    Một tà áo, một gương mặt, một bóng dáng, nhòa phai, duyên nhiều hơn là đẹp. Cái vẻ “nhìn không ra”, “mờ nhân ảnh” ấy được lặp lại ở tất cả những bức tranh về cô gái Huế. Tố Hữu nói đến “Cô gái thẩn thờ vê áo mỏng – Nghiêng nghiêng vành nón dáng chờ ai” đã ghi lại một nét duyên của cô gái Huế chiếc nón khiến ta nhìn không rõ mặt. Có ai cười như cô gái Huế? Nữ sĩ Quỳnh Giao còn lại được với ngày nay có lẽ chỉ do một câu thơ:

    Một hàng Tôn nữ cười trong nón…

    E lệ, bởi vì cổ kính. Muốn tìm vẻ đẹp của Thị Bằng, của giai nhân cố đô, nhà thơ chỉ có cách:

    Đập cổ kính ra tìm lấy bóng
    Xếp tàn y lại để thành hơi


    Bởi thế, có lẽ không nên lấy lập trường giai cấp ra để trách một số nhà thơ, hễ tả Huế lại mường tượng lại cái thời:

    Ngày xưa không lạnh nữa, Tần phi

    Tóc mây một món chiếc dao vàng
    Nghìn trùng e lệ phụng quân vương
    Trăm năm tình cũ lìa không hận
    Thà nép mày hoa thiếp phụ chàng
    (Đoàn Phú Tứ)


    Hoặc:

    Gió cầu vương áo nàng Tôn nữ
    Quai lỏng nghiêng vành chiếc nón thơ
    …Mơ mộng giai nhân buông mắt nhìn
    Lâu đài cung điện bóng in xa…
    (Đông Hồ)


    Và:

    Cung tần mỹ nữ ngời son phấn
    Theo gót nhà vua nở gót sen
    (Nguyễn Bính)


    Có thể gọi đó là những ước lệ, những “mã” về xứ Huế nhiều hơn là tư tưởng, cái buồn, đó cũng là một hình ảnh của Huế đã mã hóa. Bởi thế, dù là giai nhân, cung tần, mỹ nữ, “gái hộ lăng”, vóc dáng của họ từ ấy đã tạc trên nền của một dòng sông, một bầu trời, một mùa thu và những ngày “mưa ở xứ Huế sao buồn thế”…(vẫn Nguyễn Bính). Có lẽ thơ tả cô gái Huế cười, chỉ còn lại một câu thơ của Quỳnh Dao nói trên, mà thực ra đó là nét duyên hơn là nét vui. Niềm hân hoan ở cuối bài Cô gái sông Hương của Tố Hữu mãi mãi là một viễn cảnh, bởi từ đấy không có bài thơ nào nổi tiếng về niềm vui của cô gái Huế. Đến cả bóng dáng người con gái lao động cũng đơn côi:

    Chị ấy năm nay còn gánh thóc
    Dọc bờ sông trắng nắng chang chang
    (Hàn Mặc Tử)


    Bởi người con gái ấy là một số phận. Trong thơ Lưu Trọng Lư, người tình xưa là một cô gái Huế “nằm trong nhung lụa”, theo như giai thoại, người ta còn nói rằng tên nàng trùng với tên bông hoa của mù thu (Giống như Hoàng Cúc của Hàn Mặc Tử). Song “tiếng thu” cũng là một khúc nhạc buồn, và “gái trong song cửa” cũng vẫn chỉ là “Người em sầu mộng của muôn đời”. Con thuyền – một hình tượng gần như ước lệ gắn với cô gái Huế - lại cũng là một biểu tượng của số phận, từ thời ca dao:

    Thuyền về Đại Lược,
    noốc ngược Kim Luôn
    Đây là ngả rẽ của đôi dòng…


    Bởi thế nên dù là tần phi, tôn nữ hay người lao động thì số phận của họ cũng được biểu tượng qua những mã chung với “người kỷ nữ” con thuyền, dòng sông, khúc hát và cả vầng trăng nữa. Xuân Diệu dệt bởi tất cả những gì đã bắt đầu từ ca dao đến Thơ Mới với Lời Kỷ Nữ đã làm bất tử hình ảnh nàng, nâng thành biểu tượng

    Em sợ lắm. Giá băng tràn mọi nẻo
    Trời đầy trăng lạnh lẽo suốt xương da
    Người giai nhân; bến đợi dưới cây già
    Tình du khách thuyền qua không buộc chặt



    Người con gái sông Hương đó là một khúc ca đứt đoạn “Vì nghe nương tử trong câu hát – Đã chết đêm rằm theo nước xanh”…Đến đây chúng ta hiểu được vì sao cô gái Huế lại là thơ: bởi nàng là nhạc. Song thể hiện nàng bằng âm thanh, có lẽ phải nhờ nhạc sĩ Văn Cao với hai câu thơ toàn vầng bằng êm dịu kết hợp với giọng nói Huế, mà nhịp phách là canh

    trời điểm bằng sao rơi
    Sao đàn u hoài gì mùa thu?
    Sao đàn u hoài gì mùa thu


    Thuyền xô về bến mô thuyền hỉ
    Sông trắng bờ xa lộ bóng nhà
    Giọng hát sầu chi phấn nữ oi
    Từng canh trời điểm một sao rơi
    Tà tà trăng lặng hiu hiu gió
    Ánh lửa chài xa thấp thoáng trôi


    Số phận của người suốt đời là “con gái” quả không  có gì vui song không phải chỉ có người kỷ nữ phải mang cái bệnh cô đơn ấy. Những “gái hộ lăng” một hình tượng Huế - may mắn thay giờ không còn nữa – nhờ nhà thơ Xuân Tâm mà vận mệnh của họ được ghi lại. Những người…“trải qua hai thế kỷ - sóng thời gian gội tóc bạc phau phau” vẫn cứ là trinh nữ

    …Để đêm đông lạnh buốc đơn hương lửa
    Đến ngày lầu son nát trước lòng son


    Cô gái Huế, đâu có phải chỉ là áo trắng, nón bài thơ…Họa chăng người ở Đàng ngoài mới tưởng rằng:

    Chỉ thiếu chiếc kiềng vàng
    Con thành “Cô gái Huế”
    (Nguyễn Thị Thiếu Anh)


    Cho đến trong ký ức, nơi quê mẹ gắn với tuổi nhỏ, hình ảnh cô gái Huế mới lớn qua thơ Nguyễn Bá Trạc vào những thập kỷ này vẫn cứ phảng phất buồn

    Chao ơi, cơn gió mùa đông cũ
    Còn thổi mưa lên mấy cửa thành
    Vườn nhà ông ngoại thơm hoa bưởi
    Khi tóc em vừa mới chớm xanh


    Như vậy, cả nổi buồn nữa, cũng là một cái “mã” của Huế. Ta hiểu được vì sao hình ảnh cô gái Huế đậm nét nhất chính là trong thơ trước 1945. Vả chăng, có hai điều kiện khiến thơ ca ngày nay không còn ghi lại hình ảnh cô gái Huế trước hết là  lối sống có phần giống hệt nhau giữa các địa phương ở Việt Nam sau 1975. Còn một điều kiện thứ hai có thể chưa rõ nét ở Việt Nam, song cũng sẽ tất yếu góp phần xóa mờ màu sắc địa phương: lối sống ở xã hội công nghiệp. Những siêu chợ, những phương tiện thông tin đại chúng sẽ khiến ngay cả thị hiếu, thời trang cũng xích lại gần nhau: Ngày nay, mọi cô gái đều diện quần bò, áo phông…Thơ ca, với những mã của nó – mà chốn cố đô chính là nơi được quy phạm, được ước lệ, được mã hóa rõ rệt nhất – sẽ bảo tồn, mãi mãi vẻ đẹp và nổi buồn của thời xưa một đi không trở lại.

    Theo Huế mến yêu


Hội Quán Phi Dũng ©
Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




website hit counter

Working...
X