KHÔNG QUÂN NGOẠI TRUYỆN
QUAN NGỰ SỬ ÁO LIỀN QUẦN PHỤ TRÁCH
THƯ GỬI BẠN
Cùi thân mến,
Để mày khỏi ngạc nhiên, tao phải nói ngay cho mày biết rằng tao là Quan Ngự Sử Áo Liền Quần phụ trách tiết mục Không Quân Ngoại Truyện từ già một thập niên rưỡi qua trên giai phẩm Lý Tưởng và tờ đặc san Không Quân ở Bắc California.
Trong Không Quân ta có ban Quân sử chuyên trách ghi chép những biến cố trọng đại để viết ra một cuốn sử của Quân Chủng. Đó là chính sử hoặc biên niên sử. Từ khi Miền Nam ta rơi vào tay quân thù phương Bắc, những tài liệu quí giá đó đều bị thất tán, tiêu hủy. Cho nên khi Hội Không Quân Houston giao cho tao trách nhiệm làm sống lại tờ Lý Tưởng, tao đã có sáng kiến đặt ra một tiết mục gọi là Không Quân Ngoại Truyện để cho bất cứ người Không Quân nào cũng tham gia được (không nhất thiết phải là nhà văn), vì mỗi một người trong chúng ta đều có ít nhất một người bạn để nói về... Các nhân vật trong Không Quân ta cũng chẳng kém những kỳ nhân dị sĩ trong "Truyền Kỳ Mạn Lục" hay "Nam Hải Dị Nhân". Tao lẩm cẩm nghĩ rằng nếu mình không làm công việc đó thì đời sau con cháu chúng ta sẽ không biết rằng vào hậu bán thế kỷ 20 đã có một loài đại bàng mang tên Không Quân Việt Nam Cộng Hòa.
Bọn Không Quân mình bây giờ là những "sinh vật hiếm quí" (endangered species) mà không được một Hội Bảo Vệ nào đoái hoài tới sự diệt vong, thì chính chúng ta (chứ chẳng phải ai khác) phải có nhiệm vụ lưu truyền (dù là ngoại sử) cho hậu thế. Đó là một công việc hữu ích giúp các nhà khảo cổ của... mươi thế kỷ sau đỡ mất công đào xới kiếm tìm.
Mày biết không Cùi? Tao không ngờ tiết mục ấy là "cái đinh" của giai phẩm. Mỗi một lần độc giả nhận được tờ báo mới ra lò, họ đều giở mục đó ra đọc trước tiên để xem kỳ này "ai viết về ai". Nói theo ngôn ngữ của nhà buôn thì tao có thể kết luận: "mầng chơi mà ăn thiệt"!
Anh em chúng ta mỗi đứa một phương, một cảnh đời khác biệt, một giấc mộng tung hoành, tình cờ gặp nhau nơi quân trường như thể duyên tao ngộ để rồi tung ra khắp các nẻo đường mây, dọc ngang trên mọi miền đất nước, bỗng trở thành những kẻ yêu thương nhau hơn tình máu mủ ruột thịt. Vậy chúng ta đã là một đại gia đình mà khi có dịp thì hãy tìm về với nhau để dâng hồn mình cho Quốc Tổ thiêng liêng.
Do cái tiết mục mang chủ đề Không Quân Ngoại Truyện, cho nên mỗi một nhân vật được đề cập đến trong bài viết đều nêu lên cả "ngoại hiệu" hay "hỗn danh" do đồng đội đặt cho. Dựa vào cái chức năng và vai trò của mình, tao đã ngang nhiên nhắc đến ngoại hiệu của các bậc đàn anh trong các buổi tập họp Không Quân mà anh nào anh nấy đều vui vẻ đón nhận; chứ không hề trách móc tao là thằng đàn em hỗn láo.
Năm ngoái, tao tham dự buổi hội ngộ Hoa Anh Đào do anh em Không Quân miền Đông Bắc Hoa Kỳ tổ chức, thằng Đầu Bò tự nhiên cao hứng bốc tao lên làm MC. Trước cử tọa đông đủ, tao dám gọi đàn anh Nguyễn Cao Kỳ là ông Râu Kẽm, đàn anh Dương Thiệu Hùng là anh Hùng Cún, đàn anh Vũ văn Ước là anh Năm Ngắn. Anh Năm còn có biệt danh là William Short, là Astro Boy. Các đàn anh rất vui, chứ không hề khiển trách.
Cùi ơi! Mày biết tại sao như thế không?
Kể từ khi mất nước, đàn chim bỏ xứ lưu lạc muôn phương hễ có dịp tụm năm, tụm bảy, chén thù, chén tạc, trong lúc chuyện vãn bằng hữu thường nhắc đến thằng nọ, thằng kia, thằng còn, thằng mất, đứa tù tội, đứa phong ba. Mà những kẻ được đồng đội nhắc tên đều bằng cái "hỗn danh" không do cha mẹ đặt. Chẳng hạn, Vinh Gấu, Vinh L.T., Long Heo, Long Chà, Hùng Ống Nhổ, Hùng Xùi... Rồi bỗng nhiên có thằng trong bàn rượu chợt òa lên khóc bởi vì nó nhớ, nó thương một thằng bạn chẳng may bị đời đá lên đá xuống bầm dập. Tình nghĩa ấy, hỏi ai có được, ngoài chúng ta?
Tao không biết thằng nào trong khóa đã đặt cho mày cái ngoại hiệu "Cùi". Tao đã cất công đi làm cuộc điều nghiên tìm hiểu mà không đứa nào trả lời cho tao một cách thỏa đáng. Tao bèn mở rộng cuộc thăm dò những sự hiểu biết ngoài Quân Chủng.
Bên trường Võ Bị Quốc Gia Đà Lạt, tao nghe những anh em sinh viên xưng hô và gọi nhau là Cùi. Tao hỏi họ vì sao lại có cái danh hiệu đó thì họ giảng giải như sau: "Khi Đại tá Trần Ngọc Huyến về làm Chỉ Huy Trưởng Võ Bị Đà Lạt, ông ta gọi những sinh viên sĩ quan trong trường là Cùi. Chữ Cùi không có nghĩa là cùi hủi, mà là một lối xưng hô khiêm tốn nhún nhường ẩn dấu niềm tự hào và kiêu hãnh vì công phu trui rèn về trình độ văn hóa và thể chất do nhà trường đào tạo". "Cùi" dám dấn thân vào chốn gió tanh mưa máu để làm thăng hoa đời sống, để mang lại cho con người những giá trị nhân bản cao cả hơn. Tự xưng mình là "Cùi" giống như một kiếm sĩ danh gia vô địch thiên hạ mà khi xưng hô với mọi người thì dùng hai chữ "tại hạ".
Nghe họ giải thích xong, tao mới vỡ lẽ và thấy thằng nào đặt cho mày cái ngoại hiệu "Cùi" quả là thâm thúy và chính xác không khác gì một sinh viên sĩ quan Đà Lạt. Mày là con người có trình độ nhận thức sắc bén và lại là người hết lòng tận tụy với công việc được cấp trên giao phó. Bề ngoài, mày cứ giả ngây, giả dại nhưng cái ngây dại ấy tiềm ẩn một sự cao ngạo và gan lỳ. Tao rất tâm đắc về cái ngoại hiệu hoặc hỗn danh của mày mà hiếm có người tinh ý nhận biết được như tao (sic!).
Cùi ơi! Khi mày đọc tới đây thì mày đã thấy tao xứng đáng là thằng bạn tri kỷ của mày chưa?
Nhiều năm qua, tao thường hỏi thăm anh em về mày. Chúng nó cho tao biết mày quanh năm đầu tắt mặt tối với công việc hãng, nên rất ít khi gặp gỡ anh em. Tao biết tính mày, bất cứ việc gì mày nhúng tay vào, mày cũng muốn đạt được thành quả thượng hảo hạng. Tao không một chút ngạc nhiên mà lại mừng cho ý chí đã kiên định của mày. Mày đã hết lòng phụng sự cho nền thịnh vượng của bản quốc. Những đóng góp của mày thật là to lớn, tao xin ngã nón cúi chào. Người Mỹ đã may mắn tìm ra một nhà quản trị xí nghiệp tài ba và tận tụy. Có lẽ trong bản khai lý lịch xin việc mày đã ghi "một cựu sĩ quan an phi"?
Trái lại, từ ngày mất nước, không có một công việc nào tao làm mà tao cảm thấy... "enjoy". Tao xem các công việc mà tao đã và đang làm là chỉ để trả nợ áo cơm, chứ không phải là lý tưởng phục vụ xứ sở như thời gậm bánh mì hay nuốt vội nắm xôi để đi bay. Hồi ấy sống trong hoàn cảnh nghèo khó mà vui và tự hào. Nay mang tâm bệnh phục vụ bao tử nên lúc nào tao cũng cứ cảm thấy tủi thân, vì vậy tao chưa làm cho một hãng nào lâu quá năm năm. Hễ làm lâu một chút là tao chán. Ai hỏi tao đang làm nghề gì để sinh nhai thì tao đều trả lời làm phất pha phất phơ, rồi tìm cách nói lảng sang chuyện khác. Tóm lại, tao là đứa thất chí đang sống trong một môi trường cạnh tranh cật lực để đạt những thành tựu về vật chất. Vợ tao luôn luôn chê tao là kẻ viễn mơ, thiếu thực tế. Nhưng nàng làm sao hiểu được tâm trạng của một kẻ đào ngũ trước địch quân như tao? Mặc cảm ấy đeo đuổi tao hơn hai mươi mấy năm trời. Tuy nhiên, tao rất vui sướng khi nhìn thấy những thành tựu về mọi mặt của anh em, chứ không hề đem lòng đố kỵ, ghen ghét.
Năm nay anh em trong Hội Không Quân tại Houston cử tao làm Trưởng ban Tổ chức Đêm Không Gian. Sở dĩ tao dám nhận lời là vì tại Houston may mắn có những anh em Không Quân rất hăng hái và nồng nhiệt với tình gắn bó Quân Chủng. Thật là kỳ lạ, Cùi ạ! Những anh em này chưa từng hưởng ân huệ mưa móc của Không Quân, thế mà họ lại tận lực giương cao màu cờ sắc áo, chứ không như những người "cố quên" quá khứ. Tao nghe những anh em Không Quân của mình bị tù đầy như đàn anh Nguyễn Quang Tri (và nhiều anh em khác nữa) từng lén lút tổ chức làm lễ kỷ niệm Ngày Không Quân hằng năm trong lao xá. Họ cùng nhau hát Không Quân Hành Khúc, chia nhau ngụm trà ôi, miếng bánh hẩm, bất chấp những hình phạt dã man của bọn quản giáo. Tao rất thán phục sự dũng cảm của họ và vô cùng cảm động đến ứa nước mắt.
Với việc kiếm kế sinh nhai thì tao chểnh mảng, nhưng khi được giao công tác làm sống dậy tình nghĩa anh em thì tao rất phấn kích và hăng hái lạ thường, vì đó là niềm hãnh diện duy nhất tao có. Tao đề nghị chủ đề của Đêm Không Gian năm nay là "CÒN CHÚT GÌ ĐỂ NHỚ..." và được toàn thể anh chị em trong Hội tán thành. Cái chủ đề gợi cảm lắm đấy chứ, phải không Cùi? "CÒN CHÚT GÌ ĐỂ NHỚ..." không phải là để nhớ một thời huy hoàng, dọc ngang ngang dọc, mà để nhớ những ngày vất vả khốn khó nhưng tình nghĩa anh em sống chết tràn đầy. Và, đặc biệt, để nhớ rằng bên kia bờ Thái Bình Dương còn tám mươi triệu đồng bào ruột thịt đang sống dưới sự đè nén mất tự do của chế độ độc tài.
Thằng Dâm (khóa mày) là anh chàng nặng nợ với tình Quân Chủng. Nó bèn "chụp" ngay cơ hội ấy để phát động lập tức cuộc họp mặt khóa song hành với việc tao viết thư, điện thoại mời gọi anh em bốn phương. Nó đào xới tung tích của anh em trong khóa để gửi đi một bức "thư tình" nặng ký mà chỉ có gỗ đá (theo lời nó nói) mới trơ gan cùng... tuế nguyệt. Nó quyết định thực hiện một tờ báo mang tên "LỐI MỘNG" của Khóa 61 để làm món quà tinh thần cho bằng hữu về dự Đêm Không Gian. Nó bảo tao viết bài đóng góp vào đặc san. Không biết viết gì phù hợp với nội dung tờ báo, tao bèn viết thư cho mày dưới tựa đề "THƯ GỬI BẠN" với hy vọng nó sẽ không chê sự mộc mạc của tao.
Nói cho mày hay, thằng Dâm bây giờ là một nhà thơ nổi tiếng khắp bốn biển năm châu. Nếu nó lấy tên đặc san là "LỐI MỘNG" thì mày phải hiểu đó là ngôn ngữ đặc thù của thi sĩ. Ý chừng nó muốn thổ lộ rằng mỗi một anh em trong chúng ta chọn vào Không Quân là do tự đáy tâm hồn đã mang chất thơ. Mà Thơ với Mộng đều cùng một nghĩa như nhau, nên người ta mới gộp lại thành từ kép "Thơ-Mộng" (thi sĩ không ấp ủ giấc mộng thì làm thơ thế quái nào được?).
Thú thực với mày, trước khi vào Không Quân, tao đã từng đọc vài tác phẩm của Saint Exupéry như Vol de Nuit (Bay Đêm), Le Petit Prince (Hoàng Tử Bé)... và Đời Phi Công của Toàn Phong Nguyễn Xuân Vinh. Tao mê lắm, nhưng tao không hề có ý nghĩ đi Không Quân, chỉ vì cái thành kiến "Đi Lính" là do thất bại của sĩ tử trên con đường học vấn khoa cử. Thế mà cuối cùng tao trở thành người lính Không Quân, chỉ tại cái tính... bốc đồng. Số người "bốc đồng" như tao không ít đâu nghe Cùi!
Một hôm, đang ngồi học trong giảng đường, mấy thằng bạn ới nhau lên Tân Sơn Nhất nộp đơn đi Không Quân. Vì hiếu kỳ, tao theo chúng nó chơi cho vui. Thấy chúng nó điền đơn, tao cũng điền đơn như cái máy, chứ không có một tí ti ý niệm gì cả. Mấy hôm sau nhận được giấy báo đi khám sức khỏe, tao cũng đi để xem sức khỏe của mình tốt xấu thế nào; không ngờ tao lọt qua vòng tuyển lựa, trong khi mấy thằng bạn rủ rê lại trượt. Tao tự thấy tao... ngon lành. Tại Trung Tâm Giám Định Y Khoa, tao gặp mấy thằng sinh viên khóa mày từ Nha Trang về Sài Gòn khám sức khỏe đi du học Hoa Kỳ như thằng Nguyễn Duy Khoa Khôi là thằng cùng học với tao khi ở Huế. Tao mừng rỡ vì gặp lại bạn cũ một phần; phần quan trọng hơn, tao ngầm ngưỡng mộ nét rắn rỏi phong trần, nước da sạm nắng khác hẳn một Khoa Khôi bạch diện thư sinh ngày nào. Tao thấy những nét hiên ngang trong bộ quân phục màu vàng kaki, trên túi áo trái gắn nửa cánh bay, của các đồng đội nó,rồiợ tao bỗng sinh lòng thèm khát trở thành những chàng trai tuấn tú như họ. Thế là tao đặt bút ký hợp đồng với Quân Chủng. Thật tiếc cho một kẻ tài hoa như Khoa Khôi mà mệnh bạc.
Ngày tao xuống tóc, lãnh quân trang về nhà để sửa soạn hôm sau vào quân trường, mẹ tao ngất xỉu vì tao đã làm một quyết định táo bạo mà không cho bà hay trước. Kể từ hôm đó, mẹ tao không thèm nói chuyện với tao suốt mấy năm trời. Thế nhưng thương con, đêm nào bà cũng thắp nhang trước bàn Phật và cầu nguyện cho tao tai qua nạn khỏi. Tao đau đến đứt ruột vì đã làm buồn lòng mẹ.
Ban đầu, trải qua những ngày huấn nhục vất vả, đôi khi tao đã than thầm mình chọn nhầm nghề. Nhưng rồi ngày tháng dần dà trôi, tình bạn, tình đồng đội nẩy nở làm cho tao quên đi những nhọc nhằn thể xác. Viết đến đây tao chợt đến bạn Nguyễn Kiển Tiên có nước da bóng lưỡng như bức tượng đồng đen, mặt mày bậm trợn dữ dằn mà bản tính hiền lành như ông Bụt. Vinh "Chó Lửa" có chiếc răng vàng sáng chói huấn luyện khóa tao về môn tháo ráp vũ khí. Chẳng biết bây giờ anh ta sống chết ra sao? Con Hùm Xám Quách Thanh Dần nổi danh "hắc ám" ở quân trường, nhưng lại là người anh em điệu nghệ khi cùng học bay với nhau. Nói tóm lại, khóa mày, khóa tao hay bất cứ khóa nào đều có một đôi ba anh "Pilot Thái Bình" như nhân vật được Dương Hùng Cường mô tả. Hoặc những tay nghịch ngợm như Lê Nguyên Hải. Mình nhớ đến những nhân vật đặc biệt như Khoa Khôi, Dũng Mặt Đỏ, Phạm Đăng Cường, Lê Như Hoàn, Phong Say, Được "Cai Dù" đã đành mà còn nhớ đến cả những anh biết lái máy trước khi biết đi... xe đạp. Chẳng hạn, anh Nguyễn Quang Khọa (tên anh là Khóa được phát âm theo giọng Huế) ngoài dân sự "nể" tao lắm, nhưng hắn "đì" tao tận mạng để thị uy quyền hành "ma cũ"; bây giờ nhớ đến nó tao vẫn thương.
Để tao thử điểm danh những thằng khóa mày cùng về Liên Phi Đoàn Vận Tải một lượt với tao xem có sót ai không nhé: Phạm Bích, Phạm văn Cần, Từ Bộ Châu, Đặng Ngọc Hiển, Phạm văn Hiệp, Nguyễn văn Kiểm (Mập hoặc Heo), Phan văn Lộc (Thận), Nguyễn Tấn Minh (Móm), Nguyễn văn Nhân, Hoàng Nuôi, Nguyễn văn Tổng... và mày. Tao còn nhớ những nhân vật trong khóa mày nhưng khác ngành như Cao Minh Châu, Hồng văn Tý, Lê Trai (Đá Khéo), Phan Trừng, Phạm Vũ Thành, Đỗ văn Hiếu, Đặng Kim Quy (người cùng quê xứ Nghệ với tao)... Hoàng Nuôi là người hào sảng, ủng hộ công việc tao làm từ nhiều năm qua. Hôm mồng 8 tháng 7 ở nhà Luyện Cầy, hắn đã rút ra năm tờ trăm giúp Ban Tổ Chức Đêm Không Gian "Còn Chút Gì Để Nhớ". Tao đã mang số tiền ấy về nộp cho cô thủ quỹ.
Như trên đã nói, tao không mấy "mặn" khi dấn thân vào đời quân ngũ chỉ vì định kiến. Hai chữ "ở lính" khiến tao có cảm tưởng như đi... "ở đợ". Lâu dần, tự nhiên lòng yêu quê hương, yêu đồng bào tiệm tiến phát triển. Phải chăng tình yêu ấy nẩy nở là do những đêm bay túc trực trên bầu trời Vùng III và Vùng IV, tao thấy những đốm lửa cháy lập lòe của đạn đạo pháo binh; những khi bay chở thương binh hoặc quan tài, tao bỗng nghe lòng chùng xuống vì quê hương rách nát? Tao nhìn những vành khăn tang trên đầu thiếu phụ trẻ, con thơ hoặc nghe tiếng nấc của người cha già, mẹ yếu bỗng nhiên tao xót xa cho thân phận mình. Giả như người đang nằm xuống đó là mình thì mẹ tao chắc sẽ chết ngất theo?
Cùi ơi! Tao xin bắt chước lời De Amicis trong Le Grand Coeur để nói rằng "Lúc trước Mẹ ta còn, nay Người đã khuất núi, chỉ còn lại một mình ta. Bây giờ các Ngươi là gia đình của ta, nên ta ví các Ngươi như anh em ta...". Dù từ ngày cất bước lưu vong, tao chưa hề gặp lại mày; nhưng tao biết ở một phương trời nào đó đã có lúc mày châm điếu thuốc rít một hơi dài và chợt nhớ tới anh em. Qua màn khói thuốc, tao còn đoán biết mày đã nghĩ gì. Vì mày là thằng Không Quân chính hiệu, nên mày cũng không thể thoát mối hệ lụy... nòi tình. Tao dám quả quyết như vậy là vì hôm Thứ Bảy vừa rồi, nói chuyện với mày qua đường dây điện thoại viễn liên, nghe tiếng cười sảng khoái của mày làm cho tao có cảm tưởng đấy là tiếng cười của Kiều Phong cất lên khi nâng chén rượu uống với quần hào trước khi bước qua Nhạn Môn Quan để trở về Khiết Đan. Tiếng cười của mày là tiếng cười sửa soạn trở về sum họp với anh em. Mày nói mày sẽ về với anh em nếu mày thu xếp được công việc của hãng. Tao thì tin mày sẽ làm được cuộc hành trình nếu mày hạ quyết tâm. Cái quyết tâm của mày có khả năng vá biển lấp trời.
Thằng Già, thằng Xoăn thách đố tao rằng nếu tao "vực" mày về Houston kỳ này được thì chúng nó sẽ nghiêng mình bái phục. Còn vợ tao giục dã tao mời mày về để mày hát cho bà nghe lại bài La Feuille Morte, Autumn Leaves mà ngày xưa mày hay ngân nga tại Mây Bốn Phương. Tao không chờ đợi sự nghiêng mình bái phục của bọn thằng Già, thằng Xoăn; tao chỉ mong sao vợ tao được nghe tiếng hát ngày xưa của mày thì bà ta sẽ hết phàn nàn, kêu ca, than thở vì có anh chồng ưa làm chuyện trời ơi đất hỡi.
Sau khi nói chuyện trên điện thoại với mày xong, tao gọi Chuẩn Tướng Nguyễn Hữu Tần, cựu Tư Lệnh Sư Đoàn IV Không Quân. Tao gọi để vấn an, vì mới nghe tin ông mổ tim làm "by-pass", mà bị nước tràn vào phổi. Bấy lâu nay ông hành Thiền để tự chữa bệnh. Nghe tao gọi, ông bắt chước giọng Nam bông đùa: "Chào nhà dăng! Lúc này nhà dăng diếc tới quá hả?". Nói giỡn xong rồi ông cười một cách thống khoái, hồn nhiên. Đó là bản chất đích thực của người KQ dù đang đứng bên bờ tử sinh. Thấy ông vui, tao liền ngỏ ý mời ông về tham dự Đêm Không Gian. Ông hứa hẹn sẽ về với anh em, nếu từ giờ đến ngày đó sức khỏe của ông tiến triển.
Chuẩn Tướng Tần sống ẩn dật từ ngày di tản tị nạn. Nay nếu tao mời được cả Tướng Tần, Tướng Lượng về tham dự Đêm Không Gian thì rõ ràng cái chủ đề "CÒN CHÚT GÌ ĐỂ NHỚ..." đã hấp dẫn được anh em Không Quân bốn phương.
Thư này tao viết cho mày, nhưng sẽ đăng trên đặc san LỐI MỘNG, kỷ vật của khóa 61 nhằm đánh dấu đoạn đường đời của 40 năm qua. Mày hãy về đây mà nhận lãnh kỹ vật với anh em.
Thân ái chào mày.
QUAN NGỰ SỬ ÁO LIỀN QUẦN
QUAN NGỰ SỬ ÁO LIỀN QUẦN PHỤ TRÁCH
THƯ GỬI BẠN
Cùi thân mến,
Để mày khỏi ngạc nhiên, tao phải nói ngay cho mày biết rằng tao là Quan Ngự Sử Áo Liền Quần phụ trách tiết mục Không Quân Ngoại Truyện từ già một thập niên rưỡi qua trên giai phẩm Lý Tưởng và tờ đặc san Không Quân ở Bắc California.
Trong Không Quân ta có ban Quân sử chuyên trách ghi chép những biến cố trọng đại để viết ra một cuốn sử của Quân Chủng. Đó là chính sử hoặc biên niên sử. Từ khi Miền Nam ta rơi vào tay quân thù phương Bắc, những tài liệu quí giá đó đều bị thất tán, tiêu hủy. Cho nên khi Hội Không Quân Houston giao cho tao trách nhiệm làm sống lại tờ Lý Tưởng, tao đã có sáng kiến đặt ra một tiết mục gọi là Không Quân Ngoại Truyện để cho bất cứ người Không Quân nào cũng tham gia được (không nhất thiết phải là nhà văn), vì mỗi một người trong chúng ta đều có ít nhất một người bạn để nói về... Các nhân vật trong Không Quân ta cũng chẳng kém những kỳ nhân dị sĩ trong "Truyền Kỳ Mạn Lục" hay "Nam Hải Dị Nhân". Tao lẩm cẩm nghĩ rằng nếu mình không làm công việc đó thì đời sau con cháu chúng ta sẽ không biết rằng vào hậu bán thế kỷ 20 đã có một loài đại bàng mang tên Không Quân Việt Nam Cộng Hòa.
Bọn Không Quân mình bây giờ là những "sinh vật hiếm quí" (endangered species) mà không được một Hội Bảo Vệ nào đoái hoài tới sự diệt vong, thì chính chúng ta (chứ chẳng phải ai khác) phải có nhiệm vụ lưu truyền (dù là ngoại sử) cho hậu thế. Đó là một công việc hữu ích giúp các nhà khảo cổ của... mươi thế kỷ sau đỡ mất công đào xới kiếm tìm.
Mày biết không Cùi? Tao không ngờ tiết mục ấy là "cái đinh" của giai phẩm. Mỗi một lần độc giả nhận được tờ báo mới ra lò, họ đều giở mục đó ra đọc trước tiên để xem kỳ này "ai viết về ai". Nói theo ngôn ngữ của nhà buôn thì tao có thể kết luận: "mầng chơi mà ăn thiệt"!
Anh em chúng ta mỗi đứa một phương, một cảnh đời khác biệt, một giấc mộng tung hoành, tình cờ gặp nhau nơi quân trường như thể duyên tao ngộ để rồi tung ra khắp các nẻo đường mây, dọc ngang trên mọi miền đất nước, bỗng trở thành những kẻ yêu thương nhau hơn tình máu mủ ruột thịt. Vậy chúng ta đã là một đại gia đình mà khi có dịp thì hãy tìm về với nhau để dâng hồn mình cho Quốc Tổ thiêng liêng.
Do cái tiết mục mang chủ đề Không Quân Ngoại Truyện, cho nên mỗi một nhân vật được đề cập đến trong bài viết đều nêu lên cả "ngoại hiệu" hay "hỗn danh" do đồng đội đặt cho. Dựa vào cái chức năng và vai trò của mình, tao đã ngang nhiên nhắc đến ngoại hiệu của các bậc đàn anh trong các buổi tập họp Không Quân mà anh nào anh nấy đều vui vẻ đón nhận; chứ không hề trách móc tao là thằng đàn em hỗn láo.
Năm ngoái, tao tham dự buổi hội ngộ Hoa Anh Đào do anh em Không Quân miền Đông Bắc Hoa Kỳ tổ chức, thằng Đầu Bò tự nhiên cao hứng bốc tao lên làm MC. Trước cử tọa đông đủ, tao dám gọi đàn anh Nguyễn Cao Kỳ là ông Râu Kẽm, đàn anh Dương Thiệu Hùng là anh Hùng Cún, đàn anh Vũ văn Ước là anh Năm Ngắn. Anh Năm còn có biệt danh là William Short, là Astro Boy. Các đàn anh rất vui, chứ không hề khiển trách.
Cùi ơi! Mày biết tại sao như thế không?
Kể từ khi mất nước, đàn chim bỏ xứ lưu lạc muôn phương hễ có dịp tụm năm, tụm bảy, chén thù, chén tạc, trong lúc chuyện vãn bằng hữu thường nhắc đến thằng nọ, thằng kia, thằng còn, thằng mất, đứa tù tội, đứa phong ba. Mà những kẻ được đồng đội nhắc tên đều bằng cái "hỗn danh" không do cha mẹ đặt. Chẳng hạn, Vinh Gấu, Vinh L.T., Long Heo, Long Chà, Hùng Ống Nhổ, Hùng Xùi... Rồi bỗng nhiên có thằng trong bàn rượu chợt òa lên khóc bởi vì nó nhớ, nó thương một thằng bạn chẳng may bị đời đá lên đá xuống bầm dập. Tình nghĩa ấy, hỏi ai có được, ngoài chúng ta?
Tao không biết thằng nào trong khóa đã đặt cho mày cái ngoại hiệu "Cùi". Tao đã cất công đi làm cuộc điều nghiên tìm hiểu mà không đứa nào trả lời cho tao một cách thỏa đáng. Tao bèn mở rộng cuộc thăm dò những sự hiểu biết ngoài Quân Chủng.
Bên trường Võ Bị Quốc Gia Đà Lạt, tao nghe những anh em sinh viên xưng hô và gọi nhau là Cùi. Tao hỏi họ vì sao lại có cái danh hiệu đó thì họ giảng giải như sau: "Khi Đại tá Trần Ngọc Huyến về làm Chỉ Huy Trưởng Võ Bị Đà Lạt, ông ta gọi những sinh viên sĩ quan trong trường là Cùi. Chữ Cùi không có nghĩa là cùi hủi, mà là một lối xưng hô khiêm tốn nhún nhường ẩn dấu niềm tự hào và kiêu hãnh vì công phu trui rèn về trình độ văn hóa và thể chất do nhà trường đào tạo". "Cùi" dám dấn thân vào chốn gió tanh mưa máu để làm thăng hoa đời sống, để mang lại cho con người những giá trị nhân bản cao cả hơn. Tự xưng mình là "Cùi" giống như một kiếm sĩ danh gia vô địch thiên hạ mà khi xưng hô với mọi người thì dùng hai chữ "tại hạ".
Nghe họ giải thích xong, tao mới vỡ lẽ và thấy thằng nào đặt cho mày cái ngoại hiệu "Cùi" quả là thâm thúy và chính xác không khác gì một sinh viên sĩ quan Đà Lạt. Mày là con người có trình độ nhận thức sắc bén và lại là người hết lòng tận tụy với công việc được cấp trên giao phó. Bề ngoài, mày cứ giả ngây, giả dại nhưng cái ngây dại ấy tiềm ẩn một sự cao ngạo và gan lỳ. Tao rất tâm đắc về cái ngoại hiệu hoặc hỗn danh của mày mà hiếm có người tinh ý nhận biết được như tao (sic!).
Cùi ơi! Khi mày đọc tới đây thì mày đã thấy tao xứng đáng là thằng bạn tri kỷ của mày chưa?
Nhiều năm qua, tao thường hỏi thăm anh em về mày. Chúng nó cho tao biết mày quanh năm đầu tắt mặt tối với công việc hãng, nên rất ít khi gặp gỡ anh em. Tao biết tính mày, bất cứ việc gì mày nhúng tay vào, mày cũng muốn đạt được thành quả thượng hảo hạng. Tao không một chút ngạc nhiên mà lại mừng cho ý chí đã kiên định của mày. Mày đã hết lòng phụng sự cho nền thịnh vượng của bản quốc. Những đóng góp của mày thật là to lớn, tao xin ngã nón cúi chào. Người Mỹ đã may mắn tìm ra một nhà quản trị xí nghiệp tài ba và tận tụy. Có lẽ trong bản khai lý lịch xin việc mày đã ghi "một cựu sĩ quan an phi"?
Trái lại, từ ngày mất nước, không có một công việc nào tao làm mà tao cảm thấy... "enjoy". Tao xem các công việc mà tao đã và đang làm là chỉ để trả nợ áo cơm, chứ không phải là lý tưởng phục vụ xứ sở như thời gậm bánh mì hay nuốt vội nắm xôi để đi bay. Hồi ấy sống trong hoàn cảnh nghèo khó mà vui và tự hào. Nay mang tâm bệnh phục vụ bao tử nên lúc nào tao cũng cứ cảm thấy tủi thân, vì vậy tao chưa làm cho một hãng nào lâu quá năm năm. Hễ làm lâu một chút là tao chán. Ai hỏi tao đang làm nghề gì để sinh nhai thì tao đều trả lời làm phất pha phất phơ, rồi tìm cách nói lảng sang chuyện khác. Tóm lại, tao là đứa thất chí đang sống trong một môi trường cạnh tranh cật lực để đạt những thành tựu về vật chất. Vợ tao luôn luôn chê tao là kẻ viễn mơ, thiếu thực tế. Nhưng nàng làm sao hiểu được tâm trạng của một kẻ đào ngũ trước địch quân như tao? Mặc cảm ấy đeo đuổi tao hơn hai mươi mấy năm trời. Tuy nhiên, tao rất vui sướng khi nhìn thấy những thành tựu về mọi mặt của anh em, chứ không hề đem lòng đố kỵ, ghen ghét.
Năm nay anh em trong Hội Không Quân tại Houston cử tao làm Trưởng ban Tổ chức Đêm Không Gian. Sở dĩ tao dám nhận lời là vì tại Houston may mắn có những anh em Không Quân rất hăng hái và nồng nhiệt với tình gắn bó Quân Chủng. Thật là kỳ lạ, Cùi ạ! Những anh em này chưa từng hưởng ân huệ mưa móc của Không Quân, thế mà họ lại tận lực giương cao màu cờ sắc áo, chứ không như những người "cố quên" quá khứ. Tao nghe những anh em Không Quân của mình bị tù đầy như đàn anh Nguyễn Quang Tri (và nhiều anh em khác nữa) từng lén lút tổ chức làm lễ kỷ niệm Ngày Không Quân hằng năm trong lao xá. Họ cùng nhau hát Không Quân Hành Khúc, chia nhau ngụm trà ôi, miếng bánh hẩm, bất chấp những hình phạt dã man của bọn quản giáo. Tao rất thán phục sự dũng cảm của họ và vô cùng cảm động đến ứa nước mắt.
Với việc kiếm kế sinh nhai thì tao chểnh mảng, nhưng khi được giao công tác làm sống dậy tình nghĩa anh em thì tao rất phấn kích và hăng hái lạ thường, vì đó là niềm hãnh diện duy nhất tao có. Tao đề nghị chủ đề của Đêm Không Gian năm nay là "CÒN CHÚT GÌ ĐỂ NHỚ..." và được toàn thể anh chị em trong Hội tán thành. Cái chủ đề gợi cảm lắm đấy chứ, phải không Cùi? "CÒN CHÚT GÌ ĐỂ NHỚ..." không phải là để nhớ một thời huy hoàng, dọc ngang ngang dọc, mà để nhớ những ngày vất vả khốn khó nhưng tình nghĩa anh em sống chết tràn đầy. Và, đặc biệt, để nhớ rằng bên kia bờ Thái Bình Dương còn tám mươi triệu đồng bào ruột thịt đang sống dưới sự đè nén mất tự do của chế độ độc tài.
Thằng Dâm (khóa mày) là anh chàng nặng nợ với tình Quân Chủng. Nó bèn "chụp" ngay cơ hội ấy để phát động lập tức cuộc họp mặt khóa song hành với việc tao viết thư, điện thoại mời gọi anh em bốn phương. Nó đào xới tung tích của anh em trong khóa để gửi đi một bức "thư tình" nặng ký mà chỉ có gỗ đá (theo lời nó nói) mới trơ gan cùng... tuế nguyệt. Nó quyết định thực hiện một tờ báo mang tên "LỐI MỘNG" của Khóa 61 để làm món quà tinh thần cho bằng hữu về dự Đêm Không Gian. Nó bảo tao viết bài đóng góp vào đặc san. Không biết viết gì phù hợp với nội dung tờ báo, tao bèn viết thư cho mày dưới tựa đề "THƯ GỬI BẠN" với hy vọng nó sẽ không chê sự mộc mạc của tao.
Nói cho mày hay, thằng Dâm bây giờ là một nhà thơ nổi tiếng khắp bốn biển năm châu. Nếu nó lấy tên đặc san là "LỐI MỘNG" thì mày phải hiểu đó là ngôn ngữ đặc thù của thi sĩ. Ý chừng nó muốn thổ lộ rằng mỗi một anh em trong chúng ta chọn vào Không Quân là do tự đáy tâm hồn đã mang chất thơ. Mà Thơ với Mộng đều cùng một nghĩa như nhau, nên người ta mới gộp lại thành từ kép "Thơ-Mộng" (thi sĩ không ấp ủ giấc mộng thì làm thơ thế quái nào được?).
Thú thực với mày, trước khi vào Không Quân, tao đã từng đọc vài tác phẩm của Saint Exupéry như Vol de Nuit (Bay Đêm), Le Petit Prince (Hoàng Tử Bé)... và Đời Phi Công của Toàn Phong Nguyễn Xuân Vinh. Tao mê lắm, nhưng tao không hề có ý nghĩ đi Không Quân, chỉ vì cái thành kiến "Đi Lính" là do thất bại của sĩ tử trên con đường học vấn khoa cử. Thế mà cuối cùng tao trở thành người lính Không Quân, chỉ tại cái tính... bốc đồng. Số người "bốc đồng" như tao không ít đâu nghe Cùi!
Một hôm, đang ngồi học trong giảng đường, mấy thằng bạn ới nhau lên Tân Sơn Nhất nộp đơn đi Không Quân. Vì hiếu kỳ, tao theo chúng nó chơi cho vui. Thấy chúng nó điền đơn, tao cũng điền đơn như cái máy, chứ không có một tí ti ý niệm gì cả. Mấy hôm sau nhận được giấy báo đi khám sức khỏe, tao cũng đi để xem sức khỏe của mình tốt xấu thế nào; không ngờ tao lọt qua vòng tuyển lựa, trong khi mấy thằng bạn rủ rê lại trượt. Tao tự thấy tao... ngon lành. Tại Trung Tâm Giám Định Y Khoa, tao gặp mấy thằng sinh viên khóa mày từ Nha Trang về Sài Gòn khám sức khỏe đi du học Hoa Kỳ như thằng Nguyễn Duy Khoa Khôi là thằng cùng học với tao khi ở Huế. Tao mừng rỡ vì gặp lại bạn cũ một phần; phần quan trọng hơn, tao ngầm ngưỡng mộ nét rắn rỏi phong trần, nước da sạm nắng khác hẳn một Khoa Khôi bạch diện thư sinh ngày nào. Tao thấy những nét hiên ngang trong bộ quân phục màu vàng kaki, trên túi áo trái gắn nửa cánh bay, của các đồng đội nó,rồiợ tao bỗng sinh lòng thèm khát trở thành những chàng trai tuấn tú như họ. Thế là tao đặt bút ký hợp đồng với Quân Chủng. Thật tiếc cho một kẻ tài hoa như Khoa Khôi mà mệnh bạc.
Ngày tao xuống tóc, lãnh quân trang về nhà để sửa soạn hôm sau vào quân trường, mẹ tao ngất xỉu vì tao đã làm một quyết định táo bạo mà không cho bà hay trước. Kể từ hôm đó, mẹ tao không thèm nói chuyện với tao suốt mấy năm trời. Thế nhưng thương con, đêm nào bà cũng thắp nhang trước bàn Phật và cầu nguyện cho tao tai qua nạn khỏi. Tao đau đến đứt ruột vì đã làm buồn lòng mẹ.
Ban đầu, trải qua những ngày huấn nhục vất vả, đôi khi tao đã than thầm mình chọn nhầm nghề. Nhưng rồi ngày tháng dần dà trôi, tình bạn, tình đồng đội nẩy nở làm cho tao quên đi những nhọc nhằn thể xác. Viết đến đây tao chợt đến bạn Nguyễn Kiển Tiên có nước da bóng lưỡng như bức tượng đồng đen, mặt mày bậm trợn dữ dằn mà bản tính hiền lành như ông Bụt. Vinh "Chó Lửa" có chiếc răng vàng sáng chói huấn luyện khóa tao về môn tháo ráp vũ khí. Chẳng biết bây giờ anh ta sống chết ra sao? Con Hùm Xám Quách Thanh Dần nổi danh "hắc ám" ở quân trường, nhưng lại là người anh em điệu nghệ khi cùng học bay với nhau. Nói tóm lại, khóa mày, khóa tao hay bất cứ khóa nào đều có một đôi ba anh "Pilot Thái Bình" như nhân vật được Dương Hùng Cường mô tả. Hoặc những tay nghịch ngợm như Lê Nguyên Hải. Mình nhớ đến những nhân vật đặc biệt như Khoa Khôi, Dũng Mặt Đỏ, Phạm Đăng Cường, Lê Như Hoàn, Phong Say, Được "Cai Dù" đã đành mà còn nhớ đến cả những anh biết lái máy trước khi biết đi... xe đạp. Chẳng hạn, anh Nguyễn Quang Khọa (tên anh là Khóa được phát âm theo giọng Huế) ngoài dân sự "nể" tao lắm, nhưng hắn "đì" tao tận mạng để thị uy quyền hành "ma cũ"; bây giờ nhớ đến nó tao vẫn thương.
Để tao thử điểm danh những thằng khóa mày cùng về Liên Phi Đoàn Vận Tải một lượt với tao xem có sót ai không nhé: Phạm Bích, Phạm văn Cần, Từ Bộ Châu, Đặng Ngọc Hiển, Phạm văn Hiệp, Nguyễn văn Kiểm (Mập hoặc Heo), Phan văn Lộc (Thận), Nguyễn Tấn Minh (Móm), Nguyễn văn Nhân, Hoàng Nuôi, Nguyễn văn Tổng... và mày. Tao còn nhớ những nhân vật trong khóa mày nhưng khác ngành như Cao Minh Châu, Hồng văn Tý, Lê Trai (Đá Khéo), Phan Trừng, Phạm Vũ Thành, Đỗ văn Hiếu, Đặng Kim Quy (người cùng quê xứ Nghệ với tao)... Hoàng Nuôi là người hào sảng, ủng hộ công việc tao làm từ nhiều năm qua. Hôm mồng 8 tháng 7 ở nhà Luyện Cầy, hắn đã rút ra năm tờ trăm giúp Ban Tổ Chức Đêm Không Gian "Còn Chút Gì Để Nhớ". Tao đã mang số tiền ấy về nộp cho cô thủ quỹ.
Như trên đã nói, tao không mấy "mặn" khi dấn thân vào đời quân ngũ chỉ vì định kiến. Hai chữ "ở lính" khiến tao có cảm tưởng như đi... "ở đợ". Lâu dần, tự nhiên lòng yêu quê hương, yêu đồng bào tiệm tiến phát triển. Phải chăng tình yêu ấy nẩy nở là do những đêm bay túc trực trên bầu trời Vùng III và Vùng IV, tao thấy những đốm lửa cháy lập lòe của đạn đạo pháo binh; những khi bay chở thương binh hoặc quan tài, tao bỗng nghe lòng chùng xuống vì quê hương rách nát? Tao nhìn những vành khăn tang trên đầu thiếu phụ trẻ, con thơ hoặc nghe tiếng nấc của người cha già, mẹ yếu bỗng nhiên tao xót xa cho thân phận mình. Giả như người đang nằm xuống đó là mình thì mẹ tao chắc sẽ chết ngất theo?
Cùi ơi! Tao xin bắt chước lời De Amicis trong Le Grand Coeur để nói rằng "Lúc trước Mẹ ta còn, nay Người đã khuất núi, chỉ còn lại một mình ta. Bây giờ các Ngươi là gia đình của ta, nên ta ví các Ngươi như anh em ta...". Dù từ ngày cất bước lưu vong, tao chưa hề gặp lại mày; nhưng tao biết ở một phương trời nào đó đã có lúc mày châm điếu thuốc rít một hơi dài và chợt nhớ tới anh em. Qua màn khói thuốc, tao còn đoán biết mày đã nghĩ gì. Vì mày là thằng Không Quân chính hiệu, nên mày cũng không thể thoát mối hệ lụy... nòi tình. Tao dám quả quyết như vậy là vì hôm Thứ Bảy vừa rồi, nói chuyện với mày qua đường dây điện thoại viễn liên, nghe tiếng cười sảng khoái của mày làm cho tao có cảm tưởng đấy là tiếng cười của Kiều Phong cất lên khi nâng chén rượu uống với quần hào trước khi bước qua Nhạn Môn Quan để trở về Khiết Đan. Tiếng cười của mày là tiếng cười sửa soạn trở về sum họp với anh em. Mày nói mày sẽ về với anh em nếu mày thu xếp được công việc của hãng. Tao thì tin mày sẽ làm được cuộc hành trình nếu mày hạ quyết tâm. Cái quyết tâm của mày có khả năng vá biển lấp trời.
Thằng Già, thằng Xoăn thách đố tao rằng nếu tao "vực" mày về Houston kỳ này được thì chúng nó sẽ nghiêng mình bái phục. Còn vợ tao giục dã tao mời mày về để mày hát cho bà nghe lại bài La Feuille Morte, Autumn Leaves mà ngày xưa mày hay ngân nga tại Mây Bốn Phương. Tao không chờ đợi sự nghiêng mình bái phục của bọn thằng Già, thằng Xoăn; tao chỉ mong sao vợ tao được nghe tiếng hát ngày xưa của mày thì bà ta sẽ hết phàn nàn, kêu ca, than thở vì có anh chồng ưa làm chuyện trời ơi đất hỡi.
Sau khi nói chuyện trên điện thoại với mày xong, tao gọi Chuẩn Tướng Nguyễn Hữu Tần, cựu Tư Lệnh Sư Đoàn IV Không Quân. Tao gọi để vấn an, vì mới nghe tin ông mổ tim làm "by-pass", mà bị nước tràn vào phổi. Bấy lâu nay ông hành Thiền để tự chữa bệnh. Nghe tao gọi, ông bắt chước giọng Nam bông đùa: "Chào nhà dăng! Lúc này nhà dăng diếc tới quá hả?". Nói giỡn xong rồi ông cười một cách thống khoái, hồn nhiên. Đó là bản chất đích thực của người KQ dù đang đứng bên bờ tử sinh. Thấy ông vui, tao liền ngỏ ý mời ông về tham dự Đêm Không Gian. Ông hứa hẹn sẽ về với anh em, nếu từ giờ đến ngày đó sức khỏe của ông tiến triển.
Chuẩn Tướng Tần sống ẩn dật từ ngày di tản tị nạn. Nay nếu tao mời được cả Tướng Tần, Tướng Lượng về tham dự Đêm Không Gian thì rõ ràng cái chủ đề "CÒN CHÚT GÌ ĐỂ NHỚ..." đã hấp dẫn được anh em Không Quân bốn phương.
Thư này tao viết cho mày, nhưng sẽ đăng trên đặc san LỐI MỘNG, kỷ vật của khóa 61 nhằm đánh dấu đoạn đường đời của 40 năm qua. Mày hãy về đây mà nhận lãnh kỹ vật với anh em.
Thân ái chào mày.
QUAN NGỰ SỬ ÁO LIỀN QUẦN
Comment