Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Những Người Anh Phong Sương Vui Tính

Collapse
X

Những Người Anh Phong Sương Vui Tính

Collapse
 
  • Filter
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Những Người Anh Phong Sương Vui Tính



    Những Người Anh Phong Sương Vui Tính





    Anh Toàn Thắng hiên ngang oai hùng đẹp trai trong bộ quân phục màu vàng ka ki, cà vạt đen, găng tay trắng, mũ két cầm tay, giày đen, dây biểu chương tam hợp móc bên trái gù vai đỏ. Anh đến nhà đón Hoài đi dự Lễ Giỗ Tổ Hùng Vương. Không phải là chờ xem buổi đại lễ long trọng, mà Hoài cùng dân chúng dám bất bình la ó om sòm, khi trải qua ba giờ chầu chực mỏi mệt, khó chịu dưới ánh mặt trời nắng chang chang. Thì thật là hỗn láo, kỳ thị và bất công nhỉ!
    Nhất là có ông Mỹ tên Timothy làm trưởng đoàn cố vấn. Đại tá Tư Lệnh Sư Đoàn II có Cố Vấn William là quan khách ngoại quốc danh dự đầu tiên đến Việt Nam, được ông Tỉnh Thị Trưởng kiêm Tiểu Khu Trưởng lo hành chánh và quân sự mời tham dự. Hầu thực hiện việc yểm trợ, tiếp liệu các nhu yếu của Mỹ Quốc Viện Trợ (trong việc thực hiện chương trình tay bắt tay hoà hảo mật thiết. Cờ Mỹ năm mươi ngôi sao lấp lánh, có mười ba sọc gồm sáu trắng bảy đỏ, nền xanh biển in trên hầu hết các nhu yếu phẩm từ Mỹ chuyển về xứ ta). Đó là những kinh viện và quân viện; một nhu cầu chính trị thực hiện giai đoạn then chốt đầu tiên. Mỹ giàu thật! Họ đã bay đi viện trợ khắp bốn phương trời. Kể cả nước nghèo và chậm tiến ở bên bờ đại dương nầy, cũng được Mỹ ưu ái nhìn ngắm đến. Không hiểu họ có muốn đổi chác, nghiên cứu dòm ngó gì, hay không kỳ vọng mơ tưởng mảy may, mà họ muốn hào phóng cho đi tất cả (?!).
    Các vị hành pháp, tư pháp mũ mão cân đai chỉnh tề đi sau vị chủ toạ, những “ôn” quyền uy bệ vệ khệnh khạng đủng đỉnh lên khán đài chính (kèm bên qúy phu nhân thủng thỉnh kiêu sa, đài các qua mái tóc búi quá cao làm kỹ ở ngoài tiệm, quần là áo lụa chưng diện theo mốt cổ áo hở như bà Nhu khoe yết hầu, vai toác hoác xề xệ thổn thện tới gần ngực; đây cũng là có dịp để quý bà phô trương thân hình úc núc giàu bơ sữa, khoe vòng vàng sáng chói, quần áo sang trọng rực rỡ và thơm tho. Quý phu-quân kiêu hùng oai dũng hiên ngang với chiến thắng tài danh lẫy lừng, đã đành thế! Nhưng qúy phu nhân không làm gì, ngoài dựa hơi hám vai vế của chồng, một bước bà ta nhảy tót lên sàng danh vọng, cũng ưỡn cặp vú bơm silicon, vênh váo bộ mặt tô trét son diêm dúa phấn dày cui, dương dương tự đắt do sữa mắt hai mí, hếch mũi độn nòng, bơm thừ lừ cặp môi mỏng dính thành “cằm đôi môi chẽ” khêu gợi, và nhoi nhoi cái đít sung túc phì nhiêu lên... thì ai mà chả biết “phu nhân”, hùm chết để da, người ta chết để tiếng). Khán giả... đứng dưới tha hồ chỉ chỏ, nói chuyện bàn tán lộ liễu trắng trợn và bất lịch sự quá chừng, lấn át tiếng người xướng ngôn viên gào lên trong máy phóng thanh 100 watl đặt trên nhiều cột điện cao thế. Mặc đám dân ngu khu đen đứng dưới khán đài nầy trơ mắt ếch, há hốc miệng, thộn ra nhìn như kỳ lân đá. Từng đôi một tiến lên khán đài trịnh trọng khệnh khạng và trang nghiêm. Người xướng ngôn viên xướng danh các vị, thì trên khán đài vụt đứng dậy hăng hái vỗ tay chào đón hoài. Khi quốc thiều và quốc kỳ kéo lên, họ mới im lặng đứng yên. Riêng đám dân gian lo đứng thộn ra ngắm nhìn những cặp vú trái bưởi ưỡn ra trước, và những cặp mông diêu nhô phía sau như cái thúng úp vô đít, thì dân gian cũng vỗ tay rời rạc, lổng chổng vang lên lẻ tẻ ở nhiều nơi. Họ vỗ tay không nhiệt tình hưởng ứng, mà do “bổn phận, miễn cưỡng” của kẽ thấp cổ bé họng, thì đúng hơn. Buổi lễ long trọng càng kéo dài giống như bất cứ buổi lễ nào khác. Gió lộng xô đầu bù tóc rối, áo quần ai nấy đều bám bụi vàng, mặt mày bơ phờ mệt mỏi hốc hác; đồng bào chán ngán thở phào, như trút xong gánh nặng đè vai, họ vội vã tuông về trên các ngả đường nghẹt cứng ứ nghẽn người tất bật lo chạy ngược xuôi kiếm sống.
    * * *
    Tiện cùng trên một đường đi nên Thắng mời Hoài rẽ qua nhà anh cho biết. Thắng ở chung với ba anh bạn độc thân vui tính (và một anh vừa cưới vợ, vợ còn ở xa). Căn nhà thuê bao đủ tiện nghi vui vẻ đầy tiếng cười rộn rã. Thảo nào ngày cuối năm hai anh ấy đi sắm đồ dùng cho bạn: thứ gì cũng có năm màu sắc phân biệt khác nhau, (mà lúc ấy Hoài nghĩ là hai ông khách nầy ưa làm đỏm và khó tính). Họ đang bàn tán về những lần đảo chánh: Lần thứ nhất ngày 11-11-1960, do Đại-Tá Nguyễn Chánh Thi, Chỉ-Huy-Trưởng Nhảy Dù + Trung-Tá Nguyễn Triệu Hồng, Vương Văn Đông, các Thiếu-Tá Phan Trọng Chinh, Phạm Văn Liễu, Đại-Úy Phan Lạc Tuyên, Bác-Sĩ Phan Quang Đán... Lần thứ nhì gần nhất do hai phi công Việt Nam: Trung-úy Phạm Phú Quốc và Thiếu-úy Nguyễn văn Cử đã ném bom bắn cháy dinh Độc Lập vào hôm 27 tháng 2 năm l962. Một quả bom không nổ rơi trúng phòng đọc sách của Tổng-thống Diệm, khi cụ đang ngồi đọc sách. Bà Nhu bị gãy một cánh tay. Một quả bom khác rơi ra ngoài sân dinh. Một lúc sau phòng-không mới bắn trả lên, thì phi cơ ông Quốc bị trúng đạn, nên ông nhảy dù ra và rớt xuống Nhà Bè, ông Quốc bị bắt tại trận và cho vô tù. Còn ông Cử bay mút qua bên Nam Vang, nhưng nghe đâu dân chúng bàn tán ổng cũng bị chính phủ ở bển bắt nhốt vô tù rùi! Chuyện dội bom đang gây xôn xao, rúng động dư luận trong nước và ngoại quốc, ảnh hưởng khá nhiều về mặt chính trị, ngoại giao, kinh tế, nhất là đời sống dân cư đang an lành; bỗng chốc ngơ ngáo kinh dị thêm. Chả hiểu vì sao!? Gia đình Ngô Tổng Thống phải dời sang Dinh Gia Long an vị, chờ kiến thiết lại. Bản vẽ dinh Độc Lập sẽ tu chỉnh do đồ án của kiến trúc sư đô thị gia Ngô Viết Thụ, người đã đoạt giải Khôi Nguyên La Mã đảm nhận.
    Thấy Thắng về với bạn, họ tế nhị chuyển đề tài, niềm nở tiếp chào Hoài. Sau khi giới thiệu nàng với bạn bè ở chung nhà, Thắng nói:
    - Mời Hoài ngồi, anh vào thay bộ quần áo nặng nề nầy, rồi ra ngay. Xin lỗi em!
    - Dạ vâng, anh cứ tự nhiên.
    Bốn chàng còn độc thân, có anh Lê Tiến là đỉnh đạt nhất về tuổi tác cũng như binh nghiệp: Thiếu tá Nhảy Dù, ba mươi hai tuổi. Tuy thế Hoài trông anh còn nét trẻ trung, vui tính. Anh Nguyễn Kháng Chiến: Đại úy Biệt Động Quân. Anh Đào Ngũ Quang: Trung úy Hải-quân. Kế đến là Thiếu úy Đinh Toàn Thắng hai mươi hai tuổi, Bộ-binh. Sau rốt là anh Vương Quốc Tùng: Trung-úy Y sĩ Quân Y vừa có gia đình.
    Anh Tiến nhìn Hoài nháy mắt, để trêu chọc anh Tùng:
    - Hoài biết không! Anh thích làm nghề mỗ xẻ tim gan phèo phổi. Không phải như bác sĩ Tùng đâu. Mà anh í hả! Anh thích mỗ thịt bò, thịt heo, thịt ngựa, thịt dê... cơ!
    - Để làm gì cha nội?
    - Lấy bao tử, ruột non, ruột già làm phá lấu, ăn ngon nhứt nhĩ à nha.
    - Ngửi thì hôi, nhìn lại ghê quá.
    - Ấy. Sao toa nóng quá vậy hở Quang? Để yên moa nói tiếp nào. Chưa gì nó đã nhảy phóc dô miệng mình. Còn hứng thú đâu mà kể chuyện tiếp. Moa không thèm nói, thì Quang có bổn-phận-sự, trách-nhiệm-vụ trình bày cho các bạn nghe: Tại sao toa đi lính!? Sao mỗi lần nhận thư nhà, là toa khóc như mưa thế?
    Quang (Quang là người đã chở Thắng đi mua sắm Tết, lượn phố Tết, mà Hoài biết mặt) pha ly chanh đá bưng ra mời Hoài. Ngồi trên ghế nệm, anh tủm tỉm cười đùa:
    - Á à a! Chả vì lúc đó tôi lười học, ăn chơi lêu lổng, hoang đàng chi điạ, đếch có tấm bằng nào, dù tuổi mình gần hai mươi. Vẫn ưa ở nhà bu theo bố mẹ, tôi trốn chui trốn nhủi như con dế mèn trong cái lu, dấu kín nơi góc phòng tối luyện "tịch tà kiếm phổ", coi thật chẳng giống con giáp nào. Bao giờ đói, tôi kêu re re ré… lên inh ỏi. Đã bảo là con dế mèn mà không re re ré sao nhỉ? Thế là có người nhà bưng cơm canh vào hầu tận chỗ hầu. Đã nhe. Ngon lành nhe. Mẹ kiếp! Tôi chả trốn được bao lâu, thì cảnh sát đến nhà lục soát. Họ nắm tóc tôi, lôi giật lên, mang tôi về đồn bót. Họ hỏi cung tới tấp:
    - Anh có yêu đồng bào, yêu nước, yêu gia đình, yêu lính tráng không?
    - Có.
    - Anh sẵn sàng đoàn kết, hy sinh không?
    - Rất sẵn sàng.
    - Hãy chuẩn bị đi lính.
    - Không.
    - Tại sao? Anh nói rằng: anh yêu nước. Anh sẵn sàng hy sinh mà?
    - ... Tôi vãi vào đấy bao nhiêu nước ...tiểu, khiến tôi thân bại danh liệt rồi. Ngài coi tôi bước đi nè: có phải một chân là dấu chấm, một chân chấm phết, lê lết te tua tàn tạ tiều tụy tả tơi, hay không hì.
    - Đừng có gà mờ, ấm ớ hội tề mí tôi, không được đa. Tôi hỏi anh có yêu Nước không? Chữ Nước viết hoa. Có nghĩa là Tổ Quốc. Đất Nước. Quê Hương, chứ không phải là nước uống hay nước đái. Anh nghe ra chưa?
    Lỡ vênh váo rồi, tôi cho tới luôn, tiến lên, dọt lên chứ có gì mà sợ! mà rét… mà run hì! Có sức chơi thì có sức chịu, cứ liệu mà chơi:
    - Ô! Nói nghe hay đáo để! Tôi mà không yêu Nước à! Có điều tôi chán ghét họ không đùm bọc yêu thương nhau, mà gây thù hận, giết chóc, máu huyết thổ ra có vòi, coi chóng mặt kinh hồn lắm. Tôi không thích tham dự. Thế thôi.
    - Bây giờ, tôi mời anh đi.
    - Đi đâu?
    - Đi lính.
    - Đi thì đi. Chứ sợ gì ai!
    - Họ nghĩ tôi ngông cuồng, hay thần kinh bấn loạn bất ổn, nên có anh kia cho ngay con số tám vào hai cườm tay tôi, kêu cái cộp. Ui cha ơi là đau điếng thấy tới tổ tiên ông bà ông vãi, khiến tôi tỉnh hẳn người. Bố kiếp! Thiên la địa võng ơi, phen nầy mình hết giả đò thương tật, chân không cần đi điệu tango, bì bộp, cha cha cha... nhún nhảy nữa rồi. Bây chừ nghĩ lại tôi còn sung sướng chán. Hơn cả Đường Minh Hoàng bên Tàu, hơn Gia Long, Tự Đức bên ta. Các cậu có biết tại sao không nà!? Giờ ăn cơm tù vẫn có người đem tận chỗ. Giờ đi cầu có lính ôm súng gác lom lom dòm tôi, lỡ tôi trốn chui trốn nhũi như con nòng nọc lặn sâu tít xuống hồ, thì sao! Giờ ngủ có lính đổi canh. Đó chính là Đào Ngũ Quang, mà bố mẹ ưu ái đặt tên cho ta. Nè các bạn! “Ngũ quang” là có năm con đường tươi sáng rạng rỡ í. Cơ khổ! vì cái họ của tôi trót lỡ là “Đào” do ông cụ lẩm cà lẩm cẩm lại đặt tên đệm là “Ngũ”; thành thử vô tình tôi trở thành tên “đào ngũ” . Cha chả! nó ám ảnh tôi cho tới ngày ra khỏi lu, mà ca những “đồi hoa sim ôi những đồi hoa sim tím chiều hoang biền biệt...”. Ấy mà… sau nầy tôi đi lính thì nghiêm trang, đàng hoàng, sự thực “ta” đếch cần đào ngũ đâu nhe. Bởi lẽ là tôi rất yêu mến đồng đội, đoàn kết chiến đấu, một lòng trung quân ái quốc. Tôi mong thăng cấp như thằng Chiến bạn nối khố nè. Còn về việc khóc hu hu, thì đơn giản thôi, tôi đa tình, lãng mạn, nhớ quê hương, nhớ bố mẹ anh em, và da diết yêu cô bồ nho nhỏ ở phương xa da. Tôi không được khóc đấy phổng?
    Họ cười ha ha ha... hả hả hả... hí hí hí... Quang muốn nhảy dựng lên chơi giựt nổi với đời, anh muốn mình là cái đinh, là cái rốn của vũ trụ. Anh thích lên mặt lấy hên dợt le xí, phừng phưng nổ những pha mê ly ghê hồn, nếu không bùi tai, không đẹp mắt, không lé mắt, không dẹo chân ẹo người mà cười vang, thì không ăn tiền. Quang không nổi, thì đời trai kém vui đi. Lạ lùng thay, đến nay anh đã thành nhân chi mỹ, xong cử nhân văn chương, anh đi lính và dạy tư, là điều Hoài rất ngạc nhiên, tưởng anh chỉ lè phè là một võ biền. Nhất là về mặt giao tế, miệng mồm nhanh nhẫu Quang càng lịch lãm, thì khỏi nói rùi.
    Tùng chuyền gói thuốc Quân Tiếp Vụ đến các bạn thở từng hơi thuốc vặt:
    - Quang chọc quê anh đó, khi uống rượu thì phải biết, rất chì. Rượu xịn mà “vô mỏ, vô cơ”, ui đã điếu rồi, hắn nói hết sẫy. Hoài đừng tin hắn, có ngày vô “ngũ tử” à nha.
    - Dạ. Em biết ảnh có tới năm cửa tử, thì tiêu tùng! Ảnh lém lắm.
    Trong phòng bỗng chốc lặng như tờ. Quang có cảm tưởng các bạn đang nghĩ về chuyện chàng kể, nửa đúng nửa như sai vừa qua. Quang biết hối hận về ngày cũ đã lêu lổng. Lẽ ra bây giờ anh đã là Đại-úy rồi. Thời buổi nầy không còn hàn sinh áo mão gánh gạo lên Tỉnh thi Hội, thi Đình. Người trai hôm nay phải có hoài bão, ý chí, lập trường, kiên cường, có lý tưởng cùng vốn kiến thức sâu rộng để tự vươn lên với đời đích thực hơn.
    Thắng bước ra phòng trong bộ pirama màu kem viền sọc xanh, Hoài thấy anh trẻ trung tươi mát, coi anh lại giống như một bạch diện thư sinh ngày ngày đi lượn phố Tết hôm nào. Anh cười nói:
    - Trời ơi! Đoàn kết... kiểu thằng Quang á hả; đoàn kết là “đết còn” ấy.
    - Đừng có dốc tổ nghe. Ỷ ta đây “đẹp giai, con nhà ràu, học rỏi” ứ hử! Báo cho mà biết: có chịu đèn chưa, thì bảo!
    Ôi! anh Quang mập mờ lơ lửng lí lắc vu vơ mà ngụ ý muốn “nhắc khéo ai” vậy cà? Những anh lính chiến phong sương nhuốm bụi trần, mỗi anh một cung cách dí dỏm duyên dáng riêng hoan hỉ cười vang. Họ vui vẻ. Trẻ trung hoà ái vô ngần. Đó là những hiền huynh vui tính trong thời loạn; mà rất hân hạnh Hoài đã vinh dự từng thân quen.
    Nếu Anh Là...
    * Nếu anh: lính Nhảy-Dù.
    Em cố thành ưu tú.
    Sánh vai ta vui bước.
    Thủy-Quân mình nguyện ước.
    * Nếu anh là Binh-Bộ,
    Ngao du giữa sông hồ.
    Ngát hương đời dịu ngọt.
    Pháo-Binh súng đề thơ.
    * Trao về nhau tình mơ.
    Nếu anh là cánh buồm.
    Em làm áng mây trôi.
    Thiết Giáp vượt ngàn non.
    * Nếu anh là Phi-công.
    Lả lướt trên thinh không.
    Em sẽ là nắng lụa.
    Đàn rung ngân phím loan
    * Nếu anh lính Hải Quân.
    Em mơ mình nữ hoàng.
    Nối nhịp cầu tao ngộ.
    Tình yêu xuyên đại dương.
    * Nếu anh gieo tình thương.
    Cùng chung một chí hướng.
    Em nguyện làm nữ tì.
    Hương trầm toả khói sương… (*)
    * * *
    Tiến đứng dậy ra mở cửa cho các cô vào. Gặp nhau, họ hoan hỉ chào hỏi, vui vẻ chuyện trò thân thiết. Thắng ngồi bên nghiêng đầu qua vai Hoài, nói:
    - Các anh thân mời qúy em đi dự party ở nhà Sang, Sang là bạn Không-quân với anh. Sang biết Hoài là "em gái xa xa của anh", nó đòi anh làm mai, làm mối hoài. À, nó muốn lấy vợ rồi. Em ui!
    - Còn anh?
    - Lính tráng như anh giang hồ qua bốn bể, vợ con gì. Tuy thế, đôi khi bốc đồng lên, anh sẽ tổ chức đám cưới tập thể... Em thấy thế nào?
    Vừa nói xong, Thắng lại đứng lên vào phòng thay bộ đồ civil. Họ ra ba chiếc xe Jeep đậu trên sân nhà. Thắng, Hoài, ngồi băng ghế sau do Quang lái. Ghế trước bên phải là anh Tùng và anh Tiến ngồi. Thắng hỏi lại:
    - Em nghĩ sao về chuyện anh vừa nói?
    - Anh thì lung tung, linh tinh. Ai biết đâu mà ngờ.
    - Đôi khi Hoài cần biết cái lung tung, linh tinh nữa đấy. Ấy! Đồng tiền bát gạo nó hơn nhau ở chỗ ấy, đấy! Nó ăn tiền ở chỗ ấy, đấy... Hốt bạc à nha.
    - Anh là chúa đùa dai. Hoài nghe phát mệt.
    - Điều Hoài không muốn nghe, đã nghe rồi. Điều em muốn nghe, thì thú thật là... anh không dám nói.
    - Tại sao?
    - Hoài giận, anh sẽ buồn lắm.
    - Hoài càng chẳng muốn nghe ông thầy bói.
    - Hoài là cô em khôn nhất đời.
    - Hổng dám đâu.
    Quang quay xuống đá lông nheo với Hoài, trêu chọc Tùng:
    - Hoài không dám, có Tùng nhà ta dám nè. Ai mà ảnh chả dám. Người chết ở nhà xác, ảnh còn dám móc tim gan phèo phổi, đem đi thí nghiệm. Nữa là... ai.
    - Ấy. Bạn lầm to rồi, Cảnh-sát đến nhà, bạn sợ bắt lính... Huống hồ gì xác chết kéo đoàn âm binh lên phòng moa gỏ cửa bằng lưỡi hái đen sì. Xác chết ngồi bật dậy đòi trả mạng sống nữa đó. Ai mà không kinh khiếp khi nhìn bầy quỷ lố nhố ngoài cửa đến chờ kéo chân, kéo cổ mình đi. Há.
    - Toa phải đi hầu Diêm Vương, để trị bệnh cho đại-chúng cô hồn ở âm ty chớ.
    - Nghiệp dĩ mà. Lúc đó, moa kéo Quang đi cùng, cho có bạn hộ tống nhe.
    - Này, nói trước cho mà biết. Đừng ấm ớ, rủ tôi đi vào cái cửa độc nhất vô nhị kia. Có đi, mà chả có về đó nha.
    - Xời! Sợ cái gì chả biết. Có Thắng và Hoài chờ ngoài Heaven's Gate. Họ nắm hai tay toa, kéo rị lại mấy hồi. Nếu cần moa nắm một cẳng ở trong cửa thiên đàng, Thắng nắm một cẳng ở ngoài cửa trần thế. Rị lại.
    - Dùng dằng kéo co cái kiểu đó thì... xạc háng, trăng treo te tua, thân thể tôi tàn tạ tả tơi, thì thấy tổ tui tới thiên thu thôi. Còn đâu đời trai trẻ thân thế thảnh thơi trắng trẻo thông thái trữ tình thấy thương, hỉ!?
    Nhiều tiếng cười ngất thoải mái vang lên. Quang quẹo xe vào ngôi nhà quét vôi vàng rợp bóng cây nằm riêng biệt trên đại lộ Trưng Nữ Vương. Ở đây có tiệc tùng tưng bừng. Rượu nồng say sưa, xa hoa đắm đuối. Bàn tiệc bày la liệt các món ăn bốc khói, thơm ngào ngạt. Mọi người hân hoan, niềm thư thái an hoà qua nhiều lần chạm ly lốp bốp, vui vẻ chúc tụng lẫn nhau. Sau buổi tiệc, màn cửa dày kéo lại, đèn màu mờ mờ bật lên. Hoài cảm thấy ơn ớn không thể chịu nỗi mùi rượu phà ra từ người đàn ông lạ ưa “xông lên” khua tay nói nhiều, rượu vào mềm môi, ông nói to, không thèm im lặng nghe người khác, mặt ông đỏ như trái cà chua, mũi phì phò khói thuốc thơm nặng mùi, giọng lè nhè, rề rề kéo nhựa, táo bạo, bớt nhã nhặn và không thể tự chủ lúc quá chén.
    Do bản năng thiên phú, Hoài chợt nghĩ đến “cố nhân”, và họa luôn hình ảnh “chàng” đậm nét trên từng khuôn mặt, dáng vóc, cử chỉ của mỗi người lính chiến đang dự tiệc. Nàng thầm nghĩ: Có lẽ đời sống của một sinh viên Văn-khoa, chàng không có mấy cuộc vui làm mệt tâm hồn và thể xác đến thế. Sự giải trí của cậu "học trò" con nhà giàu gia giáo, dẫu sao cũng mang tính chất trẻ thơ, đơn giản hơn nhỉ. Hoài nhớ người ấy nhiều. Mỗi lần chàng đến bên Hoài, thân thoang thoảng mùi nước hoa thơm nhẹ, dễ chịu dường bao! Hoài không mấy đồng ý với các bạn gái đã nói: “Con trai đàn ông mà ưa xịt nước hoa, cũng là thứ đĩ đực diêm dúa... đó mi” (!?). Hoài ưa cúi xuống vùi mặt mình vào mái tóc chàng. Chính Hoài đã trải qua nhiều lần xúc động ngất ngây vì mùi nước hoa, và cả mùi của riêng chàng; dựa vào đó mà mối tình của họ khá thanh cao và lâng lâng trong sáng chăng? Chàng đứng đắn, vui vẻ ngọt ngào đầm ấm, chứ có bao giờ giọng nói lè nhè kéo nhựa ra! Có thể chàng không thích uống rượu, trai gái lố lăng, nhảy đầm lơi lả ư!? Thật kinh khủng và Hoài tiếc ngẩn lòng! Mình có thể nối lại tiếng đàn xưa qua nhịp cầu tri âm cùng cánh thư tình vui vẻ đằm thắm bay đi bay về. Nếu Hoài muốn mà! Do Hoài phi lý cố tạo ra sự chia lìa, nông nỗi không hề có lý do chính đáng chênh lệch giữa “chàng và nàng”. Cơ khổ thay vì chàng có thói tươm tướp đào hoa bay bướm. Còn nàng chỉ là một thường dân bình dị chân thật trầm lặng đó thôi. Hoài đã tự quyết định dứt khoát với chàng, mặc dù cả hai người đều không mảy may hờn giận! Tình yêu là một tình cảm tuyệt vời thần bí, Hoài không bị thay đổi vì thời gian, không vì người nào, mà thay đổi trong ánh mắt và lập trường. Hoài làm khổ chàng và mình đau không ít, Hoài cứ ray rứt vì chuyện nầy đâm ra buồn phiền mãi. Nhưng... Mộng tình đã vụt tắt, xa bay vạn dặm, thì... thầm nhớ, mơ chi anh chàng văn nhã, hào hoa kia, cho thêm tủi, thêm buồn. Những ngọn nến trong cuộc tình tự tay ta trang trọng đốt lên, thì cuộc sống phải là sự chấp nhận.
    Ánh sáng từ ngọn đèn mờ qua chao lụa mỏng chiếu vào khuôn mặt Hoài, khiến Thắng biết không khí nơi đây chẳng thích hợp với cô gái chưa từng nếm trải mùi đời. Dù đó là nơi người lính trẻ vui nhộn, trí thức, tao nhã, lịch sự, bốc đồng và tiếu lâm, do chất men say rượu nồng làm phù phiếm hơn thôi. Trong thâm tâm Hoài có phần hơi buồn, vì Thắng thân mật với qúy bà, quý cô gái. Anh buông mình vào mấy điệu nhảy rất tây, rất tình. Nàng buồn khó tả khi bắt gặp tia mắt anh nhìn Hoài có loáng nước lóng lánh tráng lên nét vui cười tinh nghịch. Cơn đau đầu đời vì cuộc tình đầu gảy đỗ, khiến Hoài kinh khiếp ôm song cửa hẹp khư khư, không chịu bỏ ngỏ, cho tình cảm bay về. Hàng hoa anh đào bên bờ hồ Xuân Hương mà nàng vẫn mơ thấy. Giờ đây như xua đuổi giận hờn, thất vọng, đớn đau mãi nhức nhối trong tim Hoài, như mũi tên xuyên qua lồng ngực. Đến trao cho Hoài dĩa bánh kem và ly trà thơm, Thắng ngồi kề bên nàng nhìn các bạn khiêu vũ, rồi quay lại Thắng trách yêu:
    - Em nên hoà mình vào cuộc sống, quên muộn phiền làm già nua khuôn mặt. Em đẹp đến thế mà... nhăn nhúm như trái táo khô. Lẽ ra em nói thế nầy: "Hai tay bưng chén rượu đào. Xin mời quân tử uống vào, cho say". Không nói hở? Anh vẫn OK! Nghe lời anh nào! Cười lên xí cô bé hoa hậu có nụ cười quyến rũ, làm xiêu lòng người, thế mà ích kỷ dấu mãi trong xó nhà. Chán bỏ xừ!
    - Anh nói nhiều. Nặc cả mùi rượu... nếp than.
    - Ơ! làm như anh là... tay tổ bợm nhậu không bằng.
    - Biết đâu. Anh say ngầm đó.
    - Lém vừa thôi cô bé. Anh say không vì rượu, mà vì lý do khác.
    - Hoài biết rồi. Các cô kia bu quanh anh, như đàn ong vây quanh tổ đó.
    - Đúng thế. Họ hỏi cô gái tóc dài, áo tím cánh sen kia, là gì gì... của anh, mà ngồi bí xị ở góc ghế. Điệu nầy thì anh... hết biết đường đi về Sài Gòn mất.
    - Anh về Sài Gòn hay ở đâu, có can dự gì tới... ai.
    - Thế mới chết.
    - À! Anh về Sài Gòn, nhớ cho em kính lời thăm bác, chị, em, họ hàng thân quyến. Bạn bè cũ mới, cả “người ấy” anh không quen nữa nhé.
    - Vừa vừa thôi. Anh không gói trọn hàng trang đâu.
    - Các cô đó gửi lời trước em rồi?
    - Ai lẩm cẩm như em! Họ thực tế, hoà đồng hơn. Vì thế họ bớt đau khổ.
    Thấy hai người cúi đầu rù rì nói chuyện, các bạn bắt Thắng và Hoài song ca bản "Ngày hạnh phúc". Nàng bẽn lẽn thẹn thùng nhưng trong lòng hân hoan vui thích. Thắng không chịu, anh giẫy nẩy lên, đưa hai tay về phía bạn:
    - Tôi sẽ ca cho các cậu nghe chục bài hạnh phúc. Nhưng vào dịp khác, chứ lúc nầy không được. Cho tôi còn hơi thở, mai lấy sức về Sài Gòn chứ. Bù lại, nếu các cậu muốn tháp tùng theo "đôi song ca" thì xin mời... đi xem đại nhạc hội ở Sài Gòn ra. Nghe nói có Elvis Phương tuổi trẻ tài cao, Lệ Thu, Sĩ Phú, Hà Thanh, Thanh Thúy, Ngọc Cẩm, Nguyễn Hữu Thiết và quái kiệt Trần Văn Trạch trình diễn à. Đi nhe. Gọi là món quà tạm biệt tiễn tôi về Sài Gòn. Nào. Ủng hộ đi.
    - Chứ không phải là... cậu bao chúng tớ à?
    - Cũng tùy.
    - Nói cái gì lơ tơ mơ thế! Tển xí gạt bọn mình đó.
    - Ở nhà bum còn hơn. Cu cậu muốn tách rời bọn mình. Đừng có tin.
    - Anh Tiến giàu kinh nghiệm thật, nhảy dô tim đen tôi rồi.
    - Phải tỏng tòng tong đi. Thôi, cho cô cậu tự do.
    Chiến nhấp nhấp ngón tay trỏ, chỉ về Thắng, dằn mặt:
    - Bạn đi tự do quá trớn, tôi không chờ cửa đâu nhé.
    - Anh Ba! Cho em nhờ tí.
    - Khỏi lo. Đã có Quang chờ ngoài cửa, nắm cẳng cậu ta rị lại rồi.
    Họ cười ngất. Sau khi trêu đùa cười nói chọc quê Thắng, các bạn quay gót. Hai người chào gia chủ, chào bạn và đi ra phố. Không ai mà không có nhiều thiện cảm với các anh lính chiến trẻ trung độc thân, vui tính, khi lần đầu tiên gặp gỡ ân cần xiết chặt tay nhau. Tình thân mỗi ngày một thắm thiết từ tuổi trẻ sáng ngời, đầy tin yêu, hồng lên đức mến.
    Mặt trời gác núi. Từng thuyền mây hối hả bơi về cuối trời lãng đãng ánh hoàng hôn, như buồm lam căng gió xuôi về chân trời xa xanh niềm ước mơ, dạt dào hy vọng. Thắng rất vui, khi thấy Hoài cười rạng rỡ, má thắm môi hồng, mắt sáng long lanh, dáng dấp nhẹ nhàng thư thái, như phiến lá đong đưa dưới đêm đầy trăng sao an bình nơi thành phố. Tự trong thâm tâm, anh mong Hoài đi trên con đường mới, có cỏ lạ hoa thơm với hình bóng chàng trai khác trong tâm tư Hoài, qua sự hỗ trợ của không gian và thời gian. Hầu xóa sạch vết buồn xa cũ một thời làm cô gái đau thương. Thắng tiễn Hoài về nhà. Anh vui vẻ bước ra đường với chiếc velosolex nổ dòn.



    * * *


    (*) thơ tìnhhoàihương
    Bút trần nào tả được lưu luyến!
    Thơ trần đành cam chịu vô duyên...
    Tình Hoài Hương


Hội Quán Phi Dũng ©
Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




website hit counter

Working...
X