Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Quyền giành Đáp - Không Hành

Collapse
X

Quyền giành Đáp - Không Hành

Collapse
 
  • Filter
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Quyền giành Đáp - Không Hành

    Quyền giành Đáp / Không Hành



    Đây là năm rides không hành của tôi với IP, Trung uý Daniel Runyan:
    1- Từ Webb AFB đi Amarillo AFB.
    2- Từ Amarillo AFB đi Cannon AFB.
    3- Từ Cannon AFB đi El Paso International Air-port (ELP).
    4- Từ ELP đi Sheppard AFB.
    5- Từ Sheppard AFB về Webb AFB

    Hành trình hơn một ngàn dặm, nhưng... Tôi chỉ vắn tắt phi vụ thứ 3, mến tặng bạn đọc.
    Tặng Lưu thiện Chính, bạn bay cùng lớp, cùng đường số 3 nầy. Chính bay trước với IP/Lt Conklin, "touch-down" ở ELP trước tôi một giờ bay. Lưu thiện Chính là người lảnh cúp "Academics" của 75-06 ở Webb với số điểm tuyệt đối.

    Khoảng 3 giờ trưa, trong cái thời tiết mát rượi của mùa đông, sang Xuân 75, tại bãi đậu của phi trường quân sự Cannon trong tiểu bang New Mexico, tôi gấp cuốn "Playboy" lại, sau khi "logged" vô đó giờ cất cánh (1601hours), cẩn thận, tôi nhét "nó" vào cái bao đằng sau ghế trái... (Thật ra đó là quyển sổ "781" của Tweet-Cessna T-37). Nhìn vào đồng hồ đeo tay của mình, mới có 1500 hours, vẫn còn sớm.... Theo hoạch định, chúng tôi sẽ cất cánh đi xuống El Paso, một phi trường biên giới của tiểu bang TX, Mỹ và Mexico.


    Nếu quân trường Thủ Đức hay quân trường Võ Bị của Lục quân có "Di-Hành", thì ở các trường bay Không quân, trước khi "rời tổ", các hoa tiêu cũng không ngoại lệ, không tránh khỏi năm (5) chuyến bay liên tiếp trong hai ngày, hai đêm, gọi là "X-country" hay "Không Hành".

    Hai thầy trò đã làm xong những động tác cuối của tiền phi, hai người cùng "thumps-up" sau khi mở-checked-khoá lại hai cái nắp xăng hai bên cánh, trước khi cùng "thót" vào cái buồng lái nhỏ, chật hẹp T-37, mở máy để bắt đầu bay xuống El-Paso Inter-Aiport (ELP), phi vụ chót trong ngày 1, cũng là phi vụ thứ 3/5 "Không-Hành", và sẽ ngủ đêm thứ nhứt tại đây.

    Đây sẽ là chuyến bay thứ ba trong ngày, sẽ cất cánh từ một phi trường rất lạ lẫm đối với tôi. Nếu ở nhà, (Webb) có hai đường băng song song 17/35 thì ở đây, có hai phi đạo thẳng góc (13/31) và (4/22). Lạ từ phi đạo tới cái nhà bàn, vì đây là "CANNON AFB", nằm sát thành phố Clovis trong tiểu-bang New Mexico. Đến cái "ramp" của nó cũng không có dáng dấp của T-37 bén mãng.... Lúc đáp xuống đây hồi giữa trưa, khi tà tà chạy ngang qua mấy B-52's đang soải cánh nằm nghỉ, hay ngang qua những chiếc F-111's thì, tôi mới tận mắt thấy "tụi nó" khổng lồ cỡ nào! khi tụi tôi taxi ngang một B-52, hãy nhìn cái bánh-đáp của nó, T-37 còn thấp hơn..., đường kính đo chừng hai thước tây, hoặc 'nhìn lên' 2 anh F-111's, sắp sửa take-off-formation, đang vươn rộng hai cánh, tôi nghĩ thầm, cho tới chừng nào, nước mình mới có được những loại phi cơ nầy!?

    Theo 'Flight-plan' được hai thầy trò bàn bạc trong cái Mess-Hall lạ quắc được kể ở trên, (hai đứa trông nổi bật "không giống ai", bị bao quanh bởi nhiều hoa tiêu tại địa phương với G-suits, và áo lưới mưu sinh thoát hiểm) chuyến 'navigation' nầy, sẽ không gặp mưa đá hay icing, được ước tính, sẽ chạm bánh ở El Paso, khoảng 1730 hours chiều cùng ngày.

    Khi hai máy đã được làm nóng, tôi rút hai "chốt lựu đạn" cuối cùng khỏi "ghế dù" và "cái nắp hòm", cất vào túi thì cũng là lúc tôi sắp sửa đẩy tay ga ra đường băng.
    (IP cũng rút hai chốt như tôi)
    Tôi bấm máy xin phi đạo:
    "Cannon Tower, Bart zero, one, request taxi".
    "Roger, Bart 01, clear to taxi, runway four, winds are calm, altimeter-setting 29.92"


    Gần tới #1, khi nắp hòm vẫn chưa được đóng kín, chúng tôi đã chứng kiến một F-111 cất-cánh. Tiếng gầm thét 100% rung chuyển trời đất của nó, như một cơn động đất, như là bom nổ, cộng với cái "after-burn" rực màu cam làm long-lanh, lung linh cả một góc trời, nó nhả thắng chạy dài như nuốt chững cái phi đạo, phút chốc, nhỏ dần nhỏ dần như con quạ đen trên đường chân trời.

    "Rails are clear, sir". Rồi tôi hạ nắp, khoá canopy, chuẩn bị so hàng với đường băng số 4.
    "Number one position, you are clear for take-off"
    Cất cánh lên về hướng 40, hay Đông-Bắc, vừa qua 1000 bộ AGL, tôi lắc cánh 30 độ về phía phải như vẫy chào tạm biệt và 'thoát' khỏi căn cứ không quân Cannon, vẫn tiếp tục lên cao, tôi thoải mái trèo với cái thế "đằng sau đổi hướng". Theo flight-plan tôi lấy hướng Tây-Nam hay 220, cao độ 20,000 feet, và bình phi 200 Knots, với đường dài 280 miles, tôi trực chỉ EPL với ETA là 1730 hours.

    Bình phi ở hai chục ngàn bộ...phi cơ giống như bay chậm lại, đường chân trời trước mặt, giăng ngang cố định giữa khung kính phi cơ, xa xa xung quanh và dưới bụng tàu, có những đám mây "Stratus" trắng nõn, dầy cui, pha màu nắng giăng đầy lối, khi bay trên những đám mây mỏng, chỉ thấy toàn là núi lờ mờ ở dưới kia. Ông IP tuy ít nói, hình như ông ta không muốn quấy rầy thằng học trò cưng của ông đang bận rộn không hành, nhưng ông ta cũng dòm trời, dòm đất, mà clear đúng theo luật an phi. Ở hai chục ngàn bộ ngút ngàn, tôi gọi Albuquerque flight control.

    "Al...bu..quer... que center, this is Bart zero one, two, zero thousand feet".

    Úi chà, cái từ "Albuquerque" nầy, tại sao nó khó đọc quá vậy? Vì không chuẩn bị cũng như tập nói trước, nên tôi vừa ngọng, vừa cà...lăm, khiến ông thầy vừa cười vừa lắc đầu vừa chào thua.
    Trên đường bay, có một Landmark quan trọng, khi hai thầy trò bay ngang cái động dơi danh tiếng "Carlsbad" ở New Mexico. Ông phán một câu bất hủ mà không bao giờ tôi quên.
    “Sang, Carlsbad is beneath your ass."


    Không sai chút nào, tôi đang ở trên không phận của Carlsbad, tuy bay cao trên mười ngàn, nhưng nhìn đằng kia kìa, theo ngón tay IP chỉ về phía đó, đỉnh Guadalupe- trọc, đứng sừng sững giửa một dãy núi chạy dài trong sa mạc theo trục Bắc-Nam, xuống tận biên giới.

    Carlsbad caverns là tên của động thạch nhủ, động dơi danh tiếng ở gần Webb AFB, TX, nhưng nằm trong tiểu-bang NM. Ở Carlsbad Cave, đúng giờ, mỗi chiều sẽ có một đàn dơi bay ra... nhưng không ai thấy tụi nó bay về....
    Dưới lòng đất, Carlsbad mát lạnh quanh năm với những thạch nhủ tráng lệ, huy hoàng
    Hầu hết các khoá sinh 75's ở Webb, đều đã có dịp đi thăm địa danh nầy, do chính trường bay tổ chức, ngoài nó ra Webb khô cằn sỏi đá không còn c.. gì hết, nếu không nhắc tới cái động khác tên là "Settle", danh tiếng đứa nào cũng biết.


    Đến 1700 hours, tôi liên lạc với ELP control xin hạ cánh. Theo hoạch định, tụi tui vẫn phải bay trên 10.000 bộ MSL để clear những ngọn núi Guadalupe và Franklin ở đây, tụi nó cao gần chín ngàn bộ rồi.

    Chúng tôi được "clear to land straight-in approach runway 8R ", được dẩn vào bằng GCA. (Ground Control Approach)
    Khi cái phi đạo lờ mờ hiện ra từ xa xa, tôi thấy nó giống cây thước kẻ "12 inch" không hơn không kém, theo kinh nghiệm, tôi "để" cây thước nầy nằm ở đáy windshield.

    Còn đúng 5 (DME) miles tôi bớt ga, hạ bánh-đáp, vừa lúc phi cơ xuyên qua cao độ hai ngàn, tốc độ dưới 150 Knots. Ra cánh cản ở 2 mile, tôi tăng ga để giữ cho vận tốc không giảm dưới 120 Knots, chiếc tàu trồi cao hơn glide path, tôi đẩy cần lái tới trước, rồi trim-down như phản ứng. Cái phi đạo "khôn nhà dại chợ" mắc dịch đằng trước, sao cứ xê dịch lên, xuống..., càng lúc càng hiện rõ, dần dần to lên dưới nắng chiều. Đảo mắt như chớp qua các phi kế trong phòng lái, tôi nói qua intercom:
    "Landing configurations ready, Sir".

    Trong lúc tôi đang chăm chú, tập trung cho một cái đáp full-stop sau chuyến bay dài, thì bổng nhiên...
    Cái stick giữa hai đùi tôi nhúc nhích, lắc lư, tôi tự hỏi có phải con tàu đang chạm phải "turbulence" hay một "down-draft"?. Không đúng, thầy của tôi đang giành lấy cái cần lái, rồi quát:
    "I have the air-craft". rồi tiếp: " An air-liners on #1"
    Không do dự, không phản ứng, tôi buông stick, để 2 tay lên flight-plan và checklist, trên hai bắp vế rồi trả lời:
    "Roger, you have the air-craft".
    Tiếp theo là tiếng vọng của ELP tower:

    "Bart 01 you're on course, on glide path, & clear to land".

    Chiếc T-37 bay vào cận cận-tiến (short-final-approach), ở bên trái, tôi thấy chiếc Boeing-727 đang đậu thẳng góc với đường băng, chợt vụt qua biến mất sau cánh-bay trái, quang cảnh hai bên phi-đạo dâng lên ngược chiều với tốc độ 90-100 Knots, nhìn về phía trước, những đoạn thẳng màu trắng phân ranh giữa đường băng, to dần, to dần như đâm thốc, ngược vào mũi con tàu đang ở trong tư thế gần chạm đất, khi mũi con tàu bắt đầu ngoi lên, che khuất đi cái "đường chân trời" mờ mờ xa, tôi để cả hai tay lên dash-board, nhắm mắt lại....

    Chiếc tàu rung nhẹ khi 2 bánh-đáp chạm đất, tôi mở mắt, liếc vào cái đồng hồ theo thói quen, 1730 hours. "Perfect, isn't it? Ông IP cũng gáy lên: 'Shit hot' (excellent).
    Sau cú đáp đẹp, chắc chắn là để "show-off" phi hành đoàn của Boeing air-lines, thầy tôi có vẻ thoả mãn giao cần lái lại cho tôi. Tôi quẹo trái rẽ vào taxiway tiến vào Terminal, lúc đó trời ở El Paso cũng bắt đầu vào hoàng hôn, khi mặt trời vàng rực bắt đầu lặn bên cánh bay trái.

    Tối đó, 4 thầy trò check-in trong khách sạn Hilton hay Marriott gì đó ở El Paso, tôi không nhớ rõ tên của khách sạn, nhưng tôi có nhớ là, chúng tôi ăn cơm tối trên tầng lầu thượng của Hotel có Ballroom, có ban nhạc sống chơi toàn nhạc Tây Ban Nha, có những bước nhảy Cha Cha, Tango chập chững, rụt rè, đã được các đàn anh huấn luyện từ trại Ngân Hà

    Chú thích: Hai "chốt lựu đạn" tôi đã đề cập trong bài là hai safety-pins, một, kích hoả cho Ejection-seat và hai, cho Jettison-canopy.


    AC Sang Trương 73A
    Lớp 75-06 SATP Webb AFB
    Hung45HTQS



Hội Quán Phi Dũng ©
Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




website hit counter

Working...
X