Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Nửa Giờ Bay

Collapse
X

Nửa Giờ Bay

Collapse
 
  • Filter
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Nửa Giờ Bay

    Nửa Giờ Bay


    Lời trần tình:
    Tôi viết bài nầy để tưởng nhớ NT 72E Phan v Mang, đã bỏ mình ở Sheppard AFB, chuyến bay solo của NT Mang crashed trước tôi chỉ vài tuần lễ. Để tưởng nhớ Lê văn Lộc, thằng bạn bay cùng lớp đã ra đi vì bệnh ung thư năm 2003.

    Tặng Đinh quốc Cường, cũng là bạn bay cùng lớp, người đã bật mí cho tôi làm sao để kéo những cái LOOP thật tròn trịa.

    Xin tặng tất cả pilots thụ huấn các khoá bay phản lực ở Mỹ, đặc biệt là ở Webb AFB, khi tôi có nhắc đến những 'Landmark' trong hồi ký nầy.


    Tôi chuyển tần số từ "Webb Departure" sang "Webb arrival", và gọi :
    'May day, May day. This is Webb one five, solo, declaring an emergency'.
    Ngay tức khắc, có tiếng trả lời xuyên qua intercom:
    'Webb one five, report your position'.
    Tôi tiếp tục: 'Webb arrival, this is Webb one five, one zero thousand feet, Vealmoor. Fuel gauge displays only 300pounds on each wing, after approximately two-zero mins airborne'.
    'Roger, Webb 15. Will provide vectors back home, turn to heading niner zero and descend to eight thousand feet'.

    'Webb one five solo' là call-sign của tôi. Ngày đó, tôi được cắt bay đơn phi cho một phi vụ huấn luyện, vùng trời nằm ở phía bắc của căn cứ, ở trên cái hồ có tên là JB Thomas. Đây cũng là một trong những chuyến bay cuối, tôi đang chờ đợi một ngày mãn khoá học, một ngày về...
    Lúc đó, tôi có khoảng ba trăm giờ bay.

    300 giờ ! Thật ra, có không ít 'giờ' được 'bay' trong 'Link', đúng ra là bay trong T-37-simulator, mà IP là một thượng sĩ già, rất gân, ông ta bay nhuyễn nhừ khiến nhiều người khâm phục. Bay link thời xưa, có cái sướng là tha hồ mà kéo, pilot sẽ không bị ăn G's, sẽ không có 'black-out', và nếu có crashed, người hoa tiêu vẫn còn cơ hội để kêu Trời.... Ở đây, nó cũng huấn luyện cho hoa tiêu làm quen nhiều hơn với phi cụ, khoá sinh dán cặp mắt của mình trong phòng lái, tương phản với một chuyến bay dual thật, trên đó, cái 'mõm chó' thường bị IP kéo qua, kéo lại, kép lên, kéo xuống và phán: "Clear, clear, V.F.R".


    Lúc dispatching (ký nhận máy bay) hồi 10:15 sáng, tôi đã hoạch định một chuyến bay thích thú, ngoài vùng cao (high-area), tôi sẽ log ít nhất 1.5 hay 90 phút trên vùng trời của thành phố Big Spring. Tôi sẽ kéo cho thoả thích những cái LOOP, mà sẽ không có ai khen tròn chê méo, đây là cơ hội tôi sẽ làm vài cái BARREL ROLL, mà thường bị IP chê là 'bay như con nít mới đẻ', bị chê là 'Bà ngoại của tao, còn bay hay hơn mầy'..., hay là tìm một cái ngã tư dưới đất để pull một cái CLOVERLEAF....Sau đó, sẽ quay về làm vài cái 'Touch n Go' overhead traffic pattern.

    Đời khoá sinh, đố ai quên được những cái LOOP bị IP chê 'xấu như c.ứ.t', hay những khi làm LOOP, ăn G's, lỡ có lệch lạc một chút, thì tôi không bao giờ quên lời kể của thằng bạn cùng lớp, học trò của IP Conklin. Rằng," khi mầy làm LOOP, thì nhớ kéo cái cần lái ngay con c..c của mầy".?.?

    Nhưng, chuyến bay đó đã bị tôi hủy bỏ sau 0.5 giờ cất cánh.

    Tôi đeo ear-muffs, vai vác theo chiếc dù, hai tay xách nón bay và checklist, đi bộ ra RAMP như những chuyến bay trước. Tiếng máy rú nhè nhẹ phát ra từ những chiếc T-37's, T-38's nghe dể thương làm sao, những âm thanh quen thuộc đã làm bạn với biết bao khoá sinh xa xứ, quen thuộc đến nỗi, người phi công có thể phân biệt được rõ ràng, đó là âm thanh của T-37 đang bẽn lẽn taxiing, hay tiếng rú gầm gừ hết ga, sắp sửa rời phi đạo của T-38. Còn nữa, ở đây... các bạn của tôi còn có dịp chiêm ngưỡng thêm những khúc lửa, màu xanh dương, AFTER-BURNERS của những T-38's TALON, nhất là lúc cất cánh khi trời vừa tờ mờ sáng.

    Tôi vẫy tay chào thân mật với anh crew-chief, máng nón bay lên móc windshield, anh crew-chief lịch sự giúp hộ tôi để chiếc dù lên ghế trái. Sau một vòng kiểm soát như thông lệ, tôi leo vào cockpit bắt đầu một chuyến bay...

    Dùng phi đạo 17R quen thuộc, tôi cho phi cơ cất cánh đúng 90Knots, những 'gear-up', 'flaps-up' hay 'trim', chắc không cần phải nhắc tới nữa, vì chúng đã đi vào tiềm thức. Tôi thoải mái leo từ từ về hướng bắc, với 1000 bộ/phút, trong khoảng hơn 10 phút bay, tôi đã có mặt ở cao độ mười ngàn bộ. Tay vợ 'un-hook' cái chốt dù, tay mặt tôi 'switch-on' 100% Oxygen, rồi thì tay vợ lại bấm intercom, tôi gọi Webb departure channel:
    'Webb departure, Webb one five, solo, one, zero thousand feet', cũng ngay trong lúc đó tôi đẩy nhẹ cái 'toggle-switch' qua trái, rồi phải của cái 'Fuel gauge'. Danger...

    Chỉ còn non 1000 # xăng khi chưa đầy mười lăm phút bay? Tôi có đọc lộn không? Tôi bình tĩnh, kiểm điểm lại một lần nữa. Lần nầy, để cho thấy rõ ràng, cùng một lúc, hai tay tôi đẩy lên tuốt luốt hết hai cái visors, lõ to cặp mắt theo dõi cái kim xăng.

    300 # xăng mỗi cánh!
    Hệ thống xăng chắc chắn đang có vấn đề, tôi kết luận nguy hiểm đang theo tôi trong chuyến bay.

    Khi bàn đến 'Emergency' trong đời bay bổng, trong lớp của tôi, cũng có vài trường hợp đã xảy ra trong các phi vụ huấn luyện tương tự, tôi nhớ, nhưng hầu hết là phi vụ DUAL, ngoại trừ một 'Lê văn Lộc', xuất thần trong chuyến đơn phi-emergency, khi anh trở về đáp an toàn trước những FLARE màu xanh (clear to land), được RSU bắn ra ngay đầu phi đạo. Ngày ấy, Lộc bị 'lost radio' và đã bay vắt võng (rock-wing) 1000 feet trên phi đạo.


    Bây giờ thì đến lượt của tôi, chỉ có một mình giữa trời, với một chiếc máy bay bệnh, xăng nó ngốn gấp 2,3 lần bình thường, hay là nó vừa bay vừa đái ra xăng ? Ai biết nó sẽ chết máy, hay có thể cháy lúc nào đây? Trên vòm trời Vealmoor, ở cao độ nầy, xuyên qua lớp mây mỏng, tôi có thể thấy được cái phi trường phụ, bỏ hoang "Peckerwood", mà khi bay DUAL, nó được dùng cho 'straight-in' landing với IP, chỉ dài bằng cái tăm xỉa răng, mờ mờ dưới cánh, tôi có thể xin đáp đại ở phi trường nầy mà!

    Nhưng Webb radar đã cứu tôi, bằng giọng nói rõ ràng, chậm rãi, tôi đã được hướng dẫn, từng bước một, phi trường quen thuộc đang hiện ra trước mũi phi cơ, tôi đang trở về, bình phi 200 Knots, heading 170, 1000 feet AGL.

    Chuyển sang tần số của RSU, tôi bấm máy:
    "Horntoad, this is Webb one-five, radar initial". Không có tiếng trả lời trong tích tắc, rồi sau đó là những đối đáp chí choé, quen thuộc nhưng rất trật tự trong over-head traffic pattern.
    Nào là "Tweet 24, gear-check", rồi tới " Tweet 40 request closed" rồi "Negative closed", hay "Webb XX on the go", nhưng tôi âm thầm cảm ơn một phi cơ bạn đang bay ở 45-initial, nhìn từ chiếc ghế trống, không có IP, từ phía 1 giờ, bạn đó đã "break-out" để nhường cho tôi một spot trong traffic-pattern, mặc dù:
    Thứ nhất, tôi đang có quyền ưu tiên vì đang bay về từ vùng, tiếp đến tôi đang ở trong một tình trạng khẩn cấp.
    Đến đúng cái điểm quen thuộc giữa phi trường, tôi nghiêng tàu 60 độ về phía phải, rồi bớt ga, thả 'speed-break', 2g's, tôi hạ bánh-đáp trong tiếng 'BIP BIP BIP' ở 'inside downwind', vừa hạ hết cánh cản, nhìn chòng chọc vào 3 cái đèn xanh, sáng lên trong màu xanh lá cây, trong hơi thở hơi dồn dập, lúc nghiêng cánh vô final, tôi ráng bình tỉnh:
    'Webb one five, solo, gear check, full stop'.
    Khác với bao lần chạm bánh của những chuyến bay trước, lần đáp này, với một thoáng lo âu, hình như hai cánh của tôi có chút chao đảo trên một phi đạo thênh thang đang dâng lên, dâng lên, tôi nghe hai bánh-đáp chạm đất, nặng trĩu, vụng về..., có một xe cứu thương bật đèn đỏ, chớp chớp chạy theo sau, cái đèn đỏ 'LOW-FUEL' sao đúng lúc quá, bật sáng chình ình trước mặt.

    Vận tốc của chiếc máy bay chậm lại thấy rõ, khi cái nắp 'canopy' ngoan ngoãn từ từ vươn lên cao, bọc gió. Tôi ngừng hẳn chiếc T-37 bên cạnh xe cứu thương ở cuối phi đạo. Nguy hiểm đã hết rồi, tôi định là, mình cứ thoải mái tắt máy theo cái checklist. Không, tôi không nhớ rõ lắm, hình như là tôi đã dùng tới 'Emergency shut-down procedures'. Tiếng máy bị shut down nghe cũng dễ thương làm sao.
    Đó là một chuyến bay thách thức và ngắn ngủi cho một khoá sinh như tôi. Đây là lần đầu tiên, chỉ một lần thôi, tôi đã không dùng tới những thói quen SHUT-DOWN của checklist, ngược lại tôi còn có cơ hội để "E.M.O".... Vừa lúc toggle cái Battery switch OFF thì cũng là lúc một sĩ quan an phi mở dây an toàn cho tôi, tôi leo xuống mang theo cả chiếc dù trên vai, lôi theo cái helmet trên đầu còn lủng lẳng cái mõm chó, được rước về phi đoàn bằng ambulance, chấm dứt một chuyến bay đáng nhớ, khoảng chừng nửa giờ nhưng đầy thử thách.


    Hôm sau, bình xăng chính trong bụng phi cơ được báo cáo là bị nứt trong khi bay. Ôi, hai cánh xăng cứ vô tình tiếp tế, mà bình xăng chính cứ vô tư xã JP4 ra không gian. Với số lượng thất thoát như thể nầy, tổng cộng 2000#, ước đoán sẽ cạn khô trong vòng 45 phút.


    Xin được mạn phép chú thích những 'từ' được kể bằng tiếng Anh:
    "WEBB departure": tần số cho các phi vụ đi ra vùng.
    "WEBB arrival": tần số để liên lạc từ vùng trở về.
    "Webb XX, solo": call-sign cho đơn phi ra ngoài vùng.
    "Webb XX, solo stage" call-sign cho đơn phi traffic patterns, "Touch n Go" landings.
    "Tweet XX": call-sign của phi vụ Dual T-37 (bay với IP).
    "Big Spring, Vealmoor, Snyder, Peckerwood" là tên những địa danh ở đây.
    "Horntoad": call-sign của R.S.U. Runway Supervise Unit T37.
    "Request closed": dual maneuver at Webb, shortcut, pull to inside-downwind, on takeoff leg, only with RSU's approval in Overhead Traffic Pattern.

    Trương Kim Sang
    Hung45HTQS



Hội Quán Phi Dũng ©
Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




website hit counter

Working...
X