Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Nỗi nhớ hắt hiu

Collapse
X

Nỗi nhớ hắt hiu

Collapse
 
  • Filter
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Nỗi nhớ hắt hiu

    NỖI NHỚ HẮT HIU



    Tờ bạc mới em cho làm kỷ niệm
    Của đời nhau mong sẽ đẹp sau này
    Chỉ mấy mươi đồng mà nghìn kỷ niệm
    Mỗi đông về nỗi nhớ hắt hiu bay

    Bốn câu thơ tôi đã tình cờ đọc đâu đó trên một tờ báo văn nghệ trước năm 1975, bài thơ cũng khá dài nhưng tôi chỉ nhớ lõm bõm vài câu, mà tên tác giả cũng không tài nào nhớ nổi, tuy nhiên , cứ mỗi độ xuân về , những câu thơ này cứ như một kỷ niệm nào đó nằm trong một phần đời đã cũ của mình cứ tự dưng hiện ra trong đầu mình, và quả thật nhiều lúc nó làm tôi bần thần cả người vì một nỗi nhớ nhung nào đó không rõ ràng nhưng cứ thoắt ẩn, thoắt hiện . . .

    Chiều nay nỗi nhớ đó lại về trong tôi, nó khiến tôi như muốn trốn chạy, muốn thoát ra khỏi cái không gian nhộn nhịp của những ngày giáp tết, cái vội vã đua chen của cuộc sống quanh mình chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa thôi nên mọi người hối hả mua sắm, hối hả trả tiền, hối hả đòi nợ, chỉ riêng tôi( hay còn nhiều người khác nữa cũng có tâm trạng nhưng mình không biết ), tôi thấy mình lạc lõng và buồn bã thế nào đó trong cái hối hả của mọi người

    Quán không lớn lắm, khung cảnh đìu hiu buồn bã như mùa xuân không hiện diện nơi này, chủ quán ôm cây guitar thùng bập bùng bài “Niệm khúc cuối ” , tôi rít một hơi thuốc, nghe lòng mình chùng xuống từng nỗi nhớ nhung “Dù có ước, có ước ngàn lời, có trách một đời cũng đã muộn rồi . . .” Ông Ngô Thụy Miên ơi! Sao mà ông hay thế, chắc ông cũng đã từng có tâm trang như thế phải không? Cám ơn ông đã nói hộ tôi những gì thầm kín mà một thằng đàn ông trong tôi nhiều lần muốn mà cái tự ái to đùng khiến tôi bao lần phủ nhận, khiến tôi bao lần nói cái điều ngược lại với lòng mình. Để hơn ba chục năm đau khổ lại tiếp tục khổ đau vì những giằng xé trong nhau

    Cái tự ái to đùng đã một lần nữa khiến tôi ngồi hiu hắt trong quán nhỏ ngoại ô để thầm trách móc, để thầm ước mơ, để thầm lẩm nhẩm những câu thơ vô nghĩa :
    Chiều ba mươi buồn qua giọt nước
    Khoanh tay mà đứng đợi ai đây
    Thèm ánh mắt ru lòng về phố
    Ở chốn người chắc lắm men say

    Chủ quán nghe tôi âm ư mấy câu thơ, thì buông đàn nhìn tôi thở dài.. Nó làm như hiểu tôi lắm hay sao đó nên nói vọng qua
    - Làm ly rượu cuối năm với em nghe anh
    - Ừ thì làm một ly, rượu gì đó nhóc?
    - Trời đất, người ta râu mọc đầy mà anh kêu là nhóc- rượu này bảo đảm trên cả tuyệt vời, chính gốc bàu đá, thuốc rượu do chính tay mẹ em ngâm, thang gia truyền đại bổ, sau đó ngâm thêm sâm và đại táo, rượu này có tuổi trên chục năm rồi
    - Nhóc xạo vừa thôi, xuất xứ rượu thì tao tin, thuốc ngâm tao cũng tin, còn hơn chục năm thì tao không tin
    - Sao anh không tin chứ
    - Không tin vì tao e rằng mẹ mày không cho thì mày cũng uống hết của bả từ mười đời chin kiếp rồi
    - Trời đất, anh nghĩ sao mà nói vậy? Đừng có coi mặt mà bắt hình dong nghe, em bặm trợn vậy chứ có biết uống rượu đâu
    - Không biết uống mà má mày ngâm, chắc bả ngâm cho ông già mày hả
    - Không có, ông già em không biết uống rượu, mà ổng cũng bỏ mẹ con em theo người khác lâu rồi, chắc ổng có biết uống, mẹ em cũng sẽ không ngâm cho ổng đâu, là em, em cũng không thèm nhìn ổng chứ nói chi mẹ
    - Ê mày, mày có phải đàn ông không? Mày phải rộng lượng một chút chứ nhóc, rủi sau này mày bay bướm con nào về vợ mày nó đuổi luôn thì tính sao đây ?
    - Em không thèm cưới dzợ
    - Trời đất, mày đi tu chắc, có thất tình con nhỏ nào không mà nói chuyện chán đời dữ mày
    - Không, nhưng em thấy mẹ với ông già em chán, lấy vợ làm gì để đẻ con ra bỏ rơi rớt như thế
    - Bậy mày, có ông già tía mày thôi chứ đâu phải ai cũng thế, anh mày đây nè, có cưới đâu- cặp nhau ở có con rồi giờ cũng phải mang một gánh giang san
    - Chi mệt , ở không cho sướng đời
    - Ê, không được ở không, mấy con nhỏ ế chồng nó kiện mày lên tới thương đế à
    - Tụi con gái mà sợ ế, hổng dám đâu- tụi nó đá trai Việt đi lấy tàu phù hết trơn rồi ở đó mà anh lo tụi nó ế
    - Ê, mà bà già mày sao không lấy chồng khác đi, ngồi đó mà ôm chi nỗi tiếc hận
    - Ê, không được đụng tới mẹ em à nghen, nói chi thì nói, đụng tới mẹ em là không được, kể cả gọi mẹ em bằng bà già cũng không à nghe
    - Ê, cái thằng này, mẹ của nhóc chứ bộ má của anh mày hay sao mà bắt bẻ - Chắc mày thương mẹ mày lắm hả- thôi, mày muốn thì tao không gọi như thế nữa, nhưng mày làm tao tò mò quá- má mày đẹp không nhóc
    - Đẹp xấu tùy mắt người nhìn, nhưng theo em thì mẹ em đẹp
    - Mẹ mày ở đâu
    - Ngoài quê chớ đâu
    - Nhóc ở đây với ai
    - Em với mấy đứa bạn hùn mở quán , em ở tại quán này chớ đâu, anh là khách quen mà hỏi kỳ dzậy
    - Trời đất! thằng nhóc này lạ nghe, quen thì quen chứ làm sao anh mày biết mày ở đâu, à mà quê nhóc ở đâu
    - Em dân gốc nẫu
    - Nẫu là sao- là dân Bình Định hay dân Huế
    - Sao lại dân Huế, anh có lầm lẫn không
    - Không, tao biết “nẫu” là dân Bình Điện của nhóc, nhưng hồi tao đi Không Quân, tụi Nam kỳ tao đụng với mấy thằng Huế, tụi tao không ưa tụi nó nên gọi tụi nó là mấy thằng nẫu
    - Trời đất, nẫu tụi em dễ thương hết hồn luôn mà anh lại gán ghép kiểu đó coi bộ không ổn rồi
    - Biết rồi nhóc, nhưng sao mày không về quê ăn tết với má mày- ba mươi tết rồi mà mày còn tình tính tang ở đây là sao
    - Sao là sao, sao anh không về nhà với dzợ con mà ngồi đây với thằng em này, lại còn bày đặt thắc mắc này nọ là sao
    - À, tao có cái tật cuối năm lại buồn nản và thích lang thang một mình cho quên sầu mà nhóc
    - Quên sầu là sao
    - Là sao, là sao, sao nhóc hay hỏi linh tinh vậy- phục vụ coffee cho anh mày đi chớ nhóc
    - Anh uống gì ?sao lạ vậy, có khi nào anh uống cà phê đâu, anh “ bất hiếu muôn năm” mà
    - Ê thằng nhóc, sao mày nói anh mày bất hiếu
    - Trời đất, ngó vậy mà anh cũng cù lần dữ , bất hiếu là đánh cha, đánh cha là đá chanh
    - Thằng này nhiều chuyện, tuổi nhóc mà cũng xài chữ ‘cù lần”, chắc mày bắt chước bà già mày
    - Má em hay chê em là cù lần
    - Dzậy sao? chắc là má mày cùng thời với tao, năm nay bả nhiêu tuổi rồi
    - Ai lại đi hỏi tuổi phụ nữ, má em là má em, anh hỏi tuổi làm gì
    - Cái thằng nhiều chuyện ác đạn, tao hỏi mày chứ có hỏi trực tiếp má mày đâu mà mày bắt bẻ
    - Ừa há, má em cũng gần sáu bó rồi
    - Sáu bó?
    - Là sáu chục đó
    - Trời, má mày lớn dzậy sao ?, nhưng chắc còn nhỏ hơn tao, bữa nay không được gọi tao bằng anh nghe, chú hay bác mới được, vì chắc chắn tao lớn hơn má mày, không chừng hồi xưa bả là người yêu tao
    - Anh đúng là khùng rồi, anh có biết má em đâu mà nói tầm bậy vậy chớ
    - Ừa, chắc tao khùng, thôi, đi pha cho tao ly cà phê không đường, cho chút rượu rhum vô nghen nhóc
    - O.K. có liền. À mà anh có uống rượu của má em không
    - Thôi nhóc, uống xong ly cà phê của nhóc về tới nhà chắc cũng sắp giao thừa- tao phải về trước giao thừa không thì con vợ tao nó cằn nhằn rằng tao là tuổi con mèo, suốt năm kêu meo meo, nghe giống chữ nghèo nên nó làm ăn không nên nông nổi, không được xông đất nhà nó, mẹ kiếp, nhà tao còng lưng làm ra mà tối ngày nó đòi là nhà nó- mà nó thì có ngon lành gì hơn anh mày đâu chứ, cái đồ con dê cái
    - Thôi anh về đi, khỏi uống cà phê, anh có biết uống cà phê đâu mà còn đòi pha rhum vô
    - Ừa thôi tao về- hẹn mày năm tới nghe nhóc,
    - Chúc anh năm mới vạn sự như ý
    - Cám ơn nhóc, chúc mày sang năm có dzợ nghen.
    Tôi lang thang qua những con đường về nhà với nỗi nhớ hắt hiu trong lòng, thấy mình sao giống thằng khùng quá - Chúc mọi người một năm con cọp khỏe như cọp nghen


    AC Tan
    Hung45HTQS



Hội Quán Phi Dũng ©
Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




website hit counter

Working...
X