Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Nhất Quỷ Nhì Ma Thứ Ba...

Collapse
X

Nhất Quỷ Nhì Ma Thứ Ba...

Collapse
 
  • Filter
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Nhất Quỷ Nhì Ma Thứ Ba...

    Nhất Quỷ Nhì Ma Thứ Ba...
    Pilot Trực Thăng


    Bài này riêng tặng những phi công trực thăng can trường của Quân lực VNCH và tất cả anh em hoa tiêu khóa 72-73. Và đặc biệt gửi đến Huỳnh Trung Tỉnh, một người bạn thân từ "miền quê hương cát trắng".


    Lời mở đầu: Trong cuộc sống của tuổi trẻ, đôi khi có những hành động ngông cuồng, thiếu suy nghĩ. Nhưng đó là bản chất của con người, nhất là trong là ở một hoàn cảnh chiến tranh, chết chóc, mà tương lai chỉ là những giây phút hiện tại.

    Trong tiếng động cơ nổ ì ầm đều đặn cùng với tiếng cánh quạt gió phần phật quen thuộc của chiếc trực thăng, tôi ngồi lặng yên chiêm ngưỡng một bức tranh thiên nhiên đẹp tuyệt vời đang trải dài dưới chân. Từ cao độ bốn ngàn bộ, thành phố Nha Trang đang im lìm sưởi nắng mai bên bãi cát vàng hình vòng cung cạnh bờ đại dương bao la, bát ngát. Trên mặt biển phản chiếu ánh mặt trời, chói lọi lấp lánh như một tấm gương bạc khổng lồ, những chiếc thuyền đánh cá bé tí teo nhấp nhô hướng mũi ra khơi.

    Đã hơn một tuần lễ tôi mới được ngồi lại trên căn phòng lái nhỏ bé này. Từ khi hiệp định Paris ký kết ngày 27 tháng Giêng năm 73, lệnh ngưng bắn được ban hành trên toàn cõi Việt Nam, tất cả những phi vụ hành quân, tác chiến đều bị đình chỉ. Phi vụ bị cắt giảm, giờ bay bị giới hạn, phi đoàn 215 Thần Tượng chỉ còn lại những chuyến bay liên lạc, huấn luyện hoặc linh tinh khác. Chiến trường ngưng đọng, phi đội trực thăng võ trang không còn đất để dụng võ, tôi bỗng dưng bị "thất nghiệp"... một cách bất ngờ! Suốt ngày quanh quẩn ở phòng hành quân, đấu láo, đánh cờ tướng, chơi domino, binh xập xám hay đánh bi da...Để trám vào khoảng thời gian trống trải, vô vị, tôi thường lấy những phi vụ huấn luyện để tập dợt, hay bắt vài con thú rừng đem về chia vui trong những bữa ăn nhậu cùng với anh em bạn bè.


    Đã từ lâu, cuộc sống của người phi công trực thăng là gian khổ, hiểm nguy, thường xuyên đối đầu trực diện quân thù trên đầu đủ mọi loại súng rình rập con tàu chậm chạp, ăn ngủ sống chết bên quân bạn như hình với bóng ở những tiền đồn xa xôi hẻo lánh hay luôn luôn sát cánh với bộ binh trên những chiến trường đẫm máu, mạng sống như chỉ mành treo chuông. "Phi công trực thăng là lính bộ binh của Không quân"! Câu nói tuy ví von nhưng đã hàm chứa phần nào sự thật của một cuộc đời phong sương, gió bụi. Những lúc ngồi trên chiếc tàu võ trang lướt trên đầu rừng cây trùng điệp đã cho tôi cảm tưởng mình là một kỵ mã trên con ngựa sắt xông pha nơi chiến địa, hơn là một phi công tung mây lướt gió.

    Tuy nhiên, sự gian khổ và hiểm nguy của cuộc sống đó, người phi công trực thăng đã được đền bù bằng nhiều giây phút ý nghĩa, đầy mầu sắc, hào hứng và thú vị. Ngoài những giờ phút rượt đuổi những tên du kích trong rừng sâu, núi thẳm, hay vẫy vùng trước họng súng của quân thù, là những ngày được dong duỗi trên khắp nẻo đường đất nước, được ngắm nhìn non sông cẩm tú, thoả chí tang bồng hồ thỉ. Sau nhiều năm dong duổi trên chiến trường, tôi càng cảm thấy yêu mê, và gần gũi con tàu chậm chạp, ầm ỉ này. Nó là một chiếc máy bay kỳ diệu, tuyệt vời!..có thể cất cánh và đáp bất cứ nơi nào, có thể đứng giữa không trung hay bay lùi lại như loài chim "humming bird". Nó là một phương tiện chuyển vận tối cần cho chiến trường rừng rú Việt Nam! Đôi khi cũng là một món đồ chơi lý tưởng cho những "cái-thằng-tôi-trực -thăng" thỏa mãn bản chất tinh nghịch, phá phách của tuổi trẻ ngông cuồng, để xoa dịu bớt những giờ phút căng thẳng trong những phi vụ đầy máu lửa.


    Tôi dựa ngửa đầu trên ghế bay, hai chân duỗi thẳng trước mặt. Chiếc trực thăng rung nhẹ như ru ngủ. Tôi lim dim, mơ màng, nghĩ mệt sau một tiếng đồng hồ nhào lộn, thực tập ở bãi cát cạnh phi trường.

    -Này!,..mày đang mơ mộng gì đó,..tao có mang theo cà phê đây, muốn uống không?

    Tiếng nói trong "intercom" bất chợt cắt đứt dòng tư tưởng đang miên man trong đầu. Tôi quay nhìn Thành, Trung úy trong phi đội trực thăng võ trang của tôi đang ngồi trên ghế phải:

    -Mơ mộng đếch gì!..đang buồn ngủ đây! Mày có mang theo cà phê thì còn chờ đợi gì nữa,..cho tao một ly đi!

    -Bay đi,..để tao lấy cà phê.

    Tôi ngồi thẳng dậy, cầm cần lái. Thành quay người ra sau, mở túi bay treo trên lưng ghế móc ra một bình thủy màu đỏ mở nắp rót đầy rồi đưa cho tôi. Cầm nắp bình thủy, tôi nhắp một ngụm nhỏ. Mùi cà phê nóng bốc lên mũi thơm ngào ngạt cùng với khói thuốc lá quyện bay trong căn phòng lái quen thuộc. Tôi hít mạnh vào hai buồng phổi làn gió trong lành của đại dương đang đập phần phật vào khoang tàu.

    -Này Thành!..mày có thấy tụi mình được may mắn hơn nhiều người không? Cà phê thuốc lá trên tay, tự do bay lượn như cánh chim trời thế này,..mấy ai mà có được!

    -Đồng ý,.. còn gì hơn nữa!..nhưng tụi mình cũng có lúc khổ còn hơn con chó, mấy ai biết! Thành trả lời.

    - Mày muốn xuống đất, mang ba lô lội rừng lội suối như người lính bộ binh không? Đừng đòi hỏi nhiều quá.

    -À!.. mấy hôm trước, thằng Vĩnh "gấu" đi bay về bắt được một con rùa to tổ mẹ, mày biết không? Tôi đổi đề tài.

    -Không!..Có nghe nó nói gi đâu?.. Thành trả lời.

    -Tao nghe kể lại, thằng Vĩnh "gấu" bay từ Phan Thiết về,..ngang Phan Rí, thấy một con rùa đang đẻ trứng trên bãi cát, nó đáp xuống "dzớt" lên. Con rùa bự lắm, hai anh mê vô xạ thủ lật không nổi con rùa! Tao chưa ăn thịt rùa, không biết có ngon không?

    -Mẹ,..ăn hết xẫy! Nấu đủ kiểu! Rùa ăn ngon và mát,..rất tốt cho người bị "âm hư hỏa vượng", nghe mấy ông thầy thuốc bắc nói vậy! Cái thằng Vĩnh có con thú nào mà nó tha. Lúc biệt phái ở Phan Rang, nó dùng trực thăng rượt theo bắn một con chim ưng đang bay lượn trên trời bằng đại liên M-60. Mày không biết đâu,..hai cái cánh chim của nó xỏa ra dài cả thước. Kẹt đang biệt phái, đâu nấu nướng gì được, tụi nó liệng thùng rác. Uổng quá!

    Vĩnh là một hoa tiêu trong phi đội tải quân, có một thân hình cao to, và khuôn mặt bự trên vần trán rộng nên anh em gọi là Vĩnh "gấu". Một lần đang đi trên đường phố với người bạn gái, tình cờ gặp Vĩnh, tôi giới thiệu: "Đây là Trung úy Vĩnh 'gấu', ở cùng phi đoàn với anh". Cô bạn gái quay qua nhìn tôi, rồi ngây ngô hỏi: " Hai anh cùng họ hả?.. có bà con gì với nhau không vậy?". Vốn bản tánh hiền hòa khác hẳn với hình tướng của anh, Vĩnh nhe miệng cười trả lời: "Tôi tên là Vĩnh chứ không phải là Gấu!.."

    Tôi đưa ly cà phê lên miệng nhấp một ngụm nhỏ rồi nhìn Thành hỏi:

    -Này Thành,..mình còn hơn cả tiếng đồng hồ để bay, tao muốn lên "Thành" kiếm con gì nhậu chơi,..mày nghĩ sao? Thành là tên gọi của quận Diên Khánh cách Nha Trang chưa tới mươi cây số. Gần đó hoa tiêu 215 thường hay bay đến để thực tập đáp trên những ngọn đồi nhỏ (pinnacle landing), lúc xưa là đồn lính của Đại hàn, nay đã bỏ trống.

    Thành trả lời không một giây suy nghĩ:

    - Còn chờ gì nữa!..Tao cũng đang cần đem về cho vợ tao vài con gà, con thỏ gì để nó nấu thêm cho mấy đứa con ăn đây! Con vợ tao được cái cần kiệm, lo cho con cái, nhưng với số lương lính, chẳng đủ thiếu tới đâu. Nhiều lúc thấy nó cũng tội nghiệp!..Lúc lấy tao, nó tưởng mấy anh pilot là ngon lành, phong lưu. Mày biết không!.. nhiều lúc đồ hộp phi đoàn mình phát để tao đem đi biệt phái,.. tao phải để nhà cho nó lo cho mấy đứa con.

    Nghe Thành than thở, tôi hiểu ý, quay mũi tàu bay về vùng "đất hứa".

    Trung úy Thành "râu" là một phi công đẹp trai, có nét tây phương, cao ráo. và rất tinh nghịch, thích săn bắn. Chưa có một loại thú rừng nào mà Thành tha mạng. Từ gà tới thỏ, nai, heo rừng, chồn, nhím...và ngay cả cọp. Riêng chỉ có một loài thú mà không bao giờ một ai trong phi đoàn tôi đụng đến, đó là Voi, biểu hiệu của phi đoàn Thần Tượng. Một lần Thành rủ tôi đi đảo Hòn Tre chơi với một ông bạn chài lưới tên Năm dẹp, có chiếc ghe con. Thành mang theo một nồi cà ri chồn vừa bắn được ngày hôm trước. Thú thật hôm đó, tôi phải ăn bánh mì không với xi dầu vì không chịu được vị khai khai của thịt chồn. Ở nhà, Thành "râu” có một hũ rượu thuốc ngâm nhung, hà nàm (bào thai) nai, bao tử nhím..v...v...để dành cho vợ uống tẩm bổ trong thời gian mang thai. Tôi rất nghi ngờ về cái hũ rượu bổ vô song mà anh thường quảng cáo, cho đến khi thấy đứa con trai anh ra đời. Bồng thằng bé mấy tháng trên tay mà tôi tưởng như đang bế một ông Phật Di Lạc con. To gấp đôi những đứa trẻ cùng trang lứa, đầu không một sợi tóc và trắng như một cục bột. Không biết có phải nhờ mẹ nó uống rượu ngâm hà nàm đó, hay nó đúng thật là một ông Phật Di Lạc vừa tái sanh?


    Điếu thuốc chưa tàn trên tay, chiếc trực thăng đã đến nơi. Đây là một vùng đồng ruộng mênh mông, bỏ hoang không canh tác, nằm cạnh bìa rừng cây thấp, chạy dài từ chân núi ra tới QL-1, đoạn đường từ Nha Trang tới quận Diên Khánh. Nơi đây thường xuyên có nhiều loại thú ưa chạy ra mé rừng kiếm ăn. Tàu giảm cao độ. Từ trên cao khoảng năm bảy trăm bộ, tôi chợt thấy một con gì đang lững thửng kiếm ăn trên bãi ruộng hoang sát bìa rừng. Bất chợt Thành la to trong intercom:

    - Ê,..ê,...con...con gà,..đó..đó, thấy chưa? Vừa nói Thành vừa đưa tay chỉ.

    - Con công!..chứ gà gì... mà bự vậy? Để đó cho tao. Mày leo ra sau lấy túi bay sẵn sàng đi!

    Nghe tôi nói, Thành không một chút thắc mắc, vội vã gỡ dây nịt bụng, lom khom chui ra sau khoang tàu.

    Bắt sống công hay gà rừng là một nghệ thuật, đòi hỏi một tay lái thành thạo, kinh nghiệm trong nghề bay. Kỹ thuật này tôi đã học hỏi và thực tập khi quan sát con chim ưng săn mồi. Chiếc trực thăng đang ở cao độ khoảng năm trăm bộ, tôi đẩy cần lái, hạ cần cao độ, chúi mũi lao chiếc trực thăng xuống ngay con công đang đứng trên mặt ruộng khô. Tàu vừa cách mặt đất chừng vài chục bộ, tôi kéo mũi tàu ngửa đầu lên trời, rồi kéo nhanh cần cao độ. Chiếc trực thăng đứng khựng trên đầu con vật. Sức gió từ cánh quạt (down wash) thổi xuống đất ào ào. Đất cát, cỏ lá bay tung mù mịt. Con công lộn thùng phèo, lăn lông lốc trên mặt đất như một bao rác. Sau sàng tàu, Thành phóng xuống đất, tay xách theo túi bay, rượt theo con vật đang bị gió cuốn. Cho chiếc trực thăng sà theo con công, tiếp tục dùng sức gió không cho nó ngóc đầu dậy - đó là một động tác rất quan trọng mà tôi đã thiếu sót khi chưa có kinh nghiệm, và đã làm vuột mất nhiều con mồi. Trong đám bụi mù, cỏ lá bay tung, nhìn Thành râu đầu đội nón bay, tay cầm túi xách chạy theo vồ con công đang "cuốn theo chiều gió", bị vấp, té chúi nhủi. Đang tập trung điều khiển con tàu, tôi không nhịn được, bật cười thành tiếng! Sau vài lần vồ hụt, con công cuối cùng chui gọn vào túi bay của Thành.

    Chiếc trực thăng hạ thấp xuống, chưa đụng mặt đất, Thành, tay xách túi đựng "chiến lợi phẩm", phóng lên sàn tàu nhanh như cắt. Mặt lấm tấm hồ hôi, đỏ ửng dính đầy bụi đất, Thành nhe răng cười thỏa mãn! Bỗng Thành chồm lên ghế bay, vỗ vai tôi:

    - Ê!..ê,..thanh long,..thanh long! Vừa nói, Thành vừa chồm lên trên cockpit, đưa tay chỉ một tàng cây cao nhô lên khỏi đám rừng thấp trước mặt mũi tàu.

    -Đâu?..đâu?...Tôi hỏi.

    - Kia, kìa..., cặp tàu vào, tao hái cho. Làm luôn đi, mắc cở gì nửa! Thành nói vội vã, giọng nói kích động.

    Tôi nhìn theo hướng chỉ tay của Thành, cách chừng vài trăm thước, một thân cây cao, nhô lên khỏi rừng thấp, những trái thanh long đỏ tươi nổi bật trên những cành lá xanh. Đẩy cần lái, tôi bay tới gần, đưa hông chiếc trực thăng ép sát vào tàng cây, gần những trái chín bên ngoài và ở trên cao. Gió từ cánh quạt thổi xuống ào ạt ngả nghiêng cành lá!

    -Gần vào chút nữa!..chút nữa.., OK!...được rồi! Thành ngồi sát mé cửa, tay vịn vào thành tàu, thò hẳn người ra ngoài, miệng vừa nói vừa vói tay hái những trái thanh long liệng lên trên sàn. Có những trái nằm sâu vào trong cành lá, hai càng chiếc trực thăng gần như nằm lọt vào tàng cây rậm, cánh quạt quay vùn vụt chém đứt mấy cành lá văng tung tóe! Người trước, người sau, lẹ làng. Trong vòng vài phút, hơn mười mấy trái thanh long đỏ, mập ú nằm lăn lóc trên sàn tàu.

    - Đủ rồi!..Thành,..Tao "dzọt" đây! Tôi la to, rồi nghiêng cánh quạt. Chiếc trực thăng tách rời khỏi tàng cây như một con ong vỗ cánh rời nhụy hoa sau khi đã hút hết mật.

    Ở phía sau, Thành gom hết những trái thanh long trên sàn, thồn vào túi bay rồi leo lên cockpit ngồi vào ghế. Lấy ra một con dao nhỏ, Thành cắt làm đôi một trái xong lột vỏ đưa tôi. Tay cầm cần lái, tay đưa nửa trái thăng long lên miệng cắn một miếng thật lớn. Vị ngọt của trái cây rừng mới hái thấm vào đầu lưỡi mát rượi. Tôi chắt lưỡi:

    -Ngon hết sẩy!

    Miệng đang ngồm ngoàm thưởng thức hương vị đồng quê, bổng tôi nghe Thành la chói lói::

    - Ê!..Heo!...Heo!...Heo!..Thành chồm về phía trước, như muốn nhảy ra khỏi ghế bay, vừa la lớn vừa chỉ xuống dưới đất.

    Tôi nhìn xuống dưới bụng con tàu. Một con heo đen thui thủi, bự tướng đang lủi nhanh dưới mặt rừng thưa.

    - Mẹ,..từ từ,..mày la làm tao giật cả mình!..Hôm nay mình xuất hành chắc trúng giờ tốt đó Thành! Vừa nói tôi vừa đẩy vòng vèo chiếc trực thăng trên đầu rừng cây thưa, tìm bóng dáng con thú chạy loáng thoáng dưới những bụi cây.

    Thành "râu" là một trong những hoa tiêu tôi gần gũi nhất trong phi đội trực thăng võ trang. Tôi rất hiểu Thành. Hay hoảng hốt bất chợt, lại thêm cái tánh háo sát. Khi vào bay ở vùng hành quân, bất chợt gặp mấy tên du kích Việt Cộng là anh nổi cơn, hăng tiết vịt, muốn ăn tươi nuốt sống kẻ thù. Trong một phi vụ truy kích, lùng địch ở một mật khu Việt Cộng. Tôi bay chiếc trực thăng võ trang dẫn đầu, trên mặt rừng cây, tinh thần đang tập trung nhìn xuống bên dưới, trong tư thế sẵn sàng tác xạ. Đột nhiên trên tầng số có tiếng la chói lói củaThành đang bay theo sau; "Á..., Á...nó đó, bắn!...bắn!" Thần kinh đang căng thẳng, nghe tiếng la thất thanh của Thành "râu" làm tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực! Tôi vòng con tàu trở lại. Bóng dáng của một trâu rừng đang vụt chạy biến mất vào bụi rậm, trên cao là chiếc trực thăng của Thành đang bay vòng vèo.


    Một lần khác, hai đứa tôi đang đèo bồng nhau trên xe Honda trên đường Biệt Thự *, bỗng một chiếc xe Jeep do một anh Mỹ G.I phóng vụt ngang, nhanh như ăn cướp, ép sát xe Thành vào lề đường lọt xuống một ổ gà chúi nhủi, gần té. Phản ứng nhanh như một anh cao bồi bắn súng, Thành rút nhanh khẩu súng lục đeo bên hông, chỉa về phía chiếc xe Jeep liên tiếp bóp cò...giữa thanh thiên bạch nhật! Anh tài xế Mỹ quay đầu lại nhìn, rồi đạp ga phóng chạy như bị ma đuổi!
    Vài câu chuyện nhỏ đã nói cá tánh của một người bạn đồng sanh, đồng tử của tôi. Anh là một trong những hoa tiêu trực thăng võ trang đã gây rất nhiều tổn thất cho quân địch trong những năm tháng phục vụ tại phi đoàn Thần Tượng.

    -"Lẹ lên,..ép nó ra đồng...trống!..Đó đó!...Heo nái!..bự quá cỡ! Ép bên trong...kẻo nó chạy mất! Thành tiếp tục la to.

    Bên dưới, con thú rừng đen đủi tiếp tục phóng nhanh như một mũi tên xuyên qua những bụi cây rậm rạp. Trong một động tác máy móc, tôi lái con tàu bay phía bên trong bìa rừng, ép con thú chạy ra đồng trống. Tiếng động cơ ầm ỉ trên đầu đã làm con heo hốt hoảng hướng mũi ra phía đồng ruộng. Đúng như ý tôi muốn!..
    Chạy ra tới vùng đồng trống, con thú rừng càng sợ hãi, cuống cuồng lấy hết sức bình sinh phóng như bay trên mặt ruộng khô lồi lõm. Như một anh chăn bò, tôi cho con tàu bay sau lưng con heo rừng, cho nó tiếp tục chạy thẳng. Số phận con heo đen đủi, đơn độc, nổi bật giữa cánh đồng mênh mông màu vàng cháy cỏ rạ đã được định đoạt,..vấn đề còn lại là thời gian! Bao lâu nữa nó thì sẽ hết "xăng" trước khi tàu tôi hết xăng?
    Nhìn con heo rừng đang phóng như điên cuồng, mắt Thành mở lớn như hai đèn pha. Có lẽ đang liên tưởng tới những món thịt heo rừng hấp dẫn mà anh sẽ chế biến như:
    * Thịt heo rừng nướng (ướp ngũ vị)
    * Thịt heo rừng nướng dân tộc
    * Thịt heo rừng nướng chao
    * Thịt heo rừng xào lăn
    * Thịt heo rừng tái dấm
    * Thịt heo rừng xáo măng
    * Thịt heo rừng nấu rựa mận...

    - Ép sát sau lưng nó,.. đừng cho nó... chạy vào bìa rừng.., cứ để cho nó chạy thẳng như vậy. Đừng cho nó quay trở lui!

    - Biết rồi!...mày nín đi!..Sao mà nóng thế,..để nó cho tao! Tôi la lớn, rồi quay qua hỏi Thành:

    -Trong túi bay mày có đem súng gì không?

    - Đ. có!..sáng này dậy trễ, vội quá quên mẹ cây súng M-18 ở nhà!

    -Tao có cây súng "rouleaux" với sáu viên đạn đây. Mẹ,..con heo rừng này, theo tao nghĩ, quá to. Sáu viên đạn rouleaux này chắc đếch làm gì được đâu!

    Thành "râu", cười đưa hàm răng trắng bóc dưới bộ râu đậm được cắt tỉa kỹ lưỡng.

    -Thì cứ thử đi!..không được tính sau!

    - OK Thành!..mày bay đi. Tao bắn. Đừng bay gần nó quá,.. nó lòn dưới bụng tàu là hết bắn được đó!

    Nói xong tôi giao cần lái cho Thành. Chiếc trực thăng bay song song, sát bên con thú vẫn đang phóng hết tốc lực, miệng sủi bọt mép trắng, đưa hai cái răng nanh dài ngoằng, nhọn hoắc. Luồn tay dưới quần bay móc ra khẩu súng lục, tôi thò tay ra khỏi cửa. Con heo chạy quá gần, tôi không cần nhắm, bóp cò bắn từng phát một. Tôi thấy rõ từng cụm bụi nho nhỏ bung lên mỗi khi viên đạn chạm vào làn da đen xám. Sáu viên đạn đã ra khỏi nòng, con heo vẫn chạy! Hai đứa tôi nhìn theo,..trong bụng đánh lô tô. Nhưng không lâu! Chạy một khoảng ngắn, con heo rừng đứng khựng lại một giây, rồi hai chân sau quỵ xuống, hai chân trước chống xuống đất. Tôi đút khẩu súng hết đạn vào túi quần, giật cần lái của Thành:

    - Để tao đè nó!

    Cho chiếc trực thăng "hover" (đứng yên) đúng trên đầu con heo chừng một sải tay, tôi đè nhanh cần cao độ. Chiếc trực thăng rơi thẳng xuống, cái càng bên trái đè lên mình con vật khốn khổ. Con tàu mất thăng bằng, nghiêng hẳn qua bên phải chao đảo, cánh quạt đập không khí kêu phần phật như muốn chém vào mặt ruộng khô. Hết hồn!.. tôi kéo tàu vụt lên cao! Thành "râu" nhổm người trên ghế bay la lớn:

    - Coi chừng!..coi chừng!...không được đâu!..coi chừng "crashed"!

    Đang lấy lại thăng bằng, tôi nghe Thành nói:

    -Tao thấy đằng xa kia có người đang làm ruộng. Mày bay tới đó cho tao,..tao muốn mượn cái rựa.

    Không có cách nào hơn, tôi bay đến bên luống đất. Một cụ già đầu quấn khăn, đang cầm rựa phác cỏ hoang. Thành vội vàng nhảy xuống, cầm tay cụ già kéo lên tàu. Tội nghiệp ông cụ!..mặt ngơ ngác, chẳng hiểu chuyện gì đang xẩy ra. Tôi bay trở lại đậu bên con heo rừng. Thành nhảy phóc xuống đất, tay cầm cái rựa phang tới tấp trên đầu con thú rừng đã kiệt lực. Gầm gừ một lát nó ngã quỵ. Thành ngoắc ông già, hai người hì hục cố đẩy con thú lên sàn tàu. Con heo quá nặng! Tôi mở cửa nhảy xuống phụ. Con thú rừng lên tới sàn tàu. Máu me tanh tưởi hòa với mùi thú vật bốc lên mũi đến lợm giọng. Tất cả diễn tiến xảy ra tưởng dài như một "thế kỷ" như thực ra không quá mười phút đồng hồ. Cuốn phim đang chiếu với tốc độ "fast forward"!

    - Bay thả ông già về chổ cũ đi! Thành ghé tai tôi hét lớn.

    Chiếc trực thăng bay trở lại đám ruộng, ông cụ già lom khom nhảy xuống đất.

    - Cho ông ít tiền đi! Tôi nói vói theo.

    - Tiền đ. đâu mà cho!.. tao dúi ông gói thuốc Quân Tiếp Vụ mới mua rồi, mày yên chí!

    Thành nói tiếp:

    - Dọt lẹ đi!.. Bay lên Đồng Đế thả con heo này xuống rẫy của người quen tao,..chiều tao sẽ đi lấy!

    Kéo cần cao độ, chiếc trực thăng bốc cao lên bầu trời đang còn hanh nắng. Tôi nhìn Thành đang lúi húi cột "seatbelt":

    - Mày làm cái gì thì làm,..nhưng nhớ lấy cho tao một cái nanh heo nghe!

    Cho tàu bình phi, tôi nghĩ xả hơi, móc thuốc ra hút. Điếu thuốc run rẩy trên hai ngón tay, tôi rít một hơi dài, phà vào căn phòng lái, đầu óc vẫn còn căng thẳng như vừa thi hành xong một phi vụ rức tim trên vùng hỏa tuyến. Có tiếng sột soạt sau lưng. Con công đang quẩy mạnh trong túi bay móc sau lưng ghế. Tôi mỉm cười, liên tưởng tới bữa nhậu "hoa đồng cỏ nội", khoảng đãi mấy thằng bạn trong phi đội võ trang, những phi công cảm tử trên chiến trường dậy sóng...


    Tháng tư, ngày18 năm 2010
    Vĩnh Hiếu
    Hung45HTQS



Hội Quán Phi Dũng ©
Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




website hit counter

Working...
X