Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Kỷ Niệm Đời Khóa Sinh

Collapse
X

Kỷ Niệm Đời Khóa Sinh

Collapse
 
  • Filter
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Kỷ Niệm Đời Khóa Sinh

    Kỷ Niệm Đời Khóa Sinh


    Khổ vì gái 1

    Lớn lên trong chiến tranh, nhất là con trai, nếu không có lý do chính đáng để được miễn dịch thì sẽ phải thi hành nghĩa vụ công dân, nói thẳng ra là phải đi lính. Binh chủng nào cũng cần nhân lực cả, bạn bè tôi đứa vào KQ, đứa vào HQ, thằng đi BB, kẻ vào LH, rồi PB, TQLC, ND, BDQ…. Tôi may mắn được KQ chấp nhận dù rằng kết quả sức khỏe cho biết là tôi bị thiếu hơn 2 kg mới đủ tiêu chuẩn. Ba vị BS trong HDYK đã ban cho tôi ân huệ đó sau khi xem qua hồ sơ của tôi và cẩn thận cân nhắc mọi vấn đề.


    Đoạn đường Alpha là những nấc thang đã được vạch sẵn mà chúng tôi là thân phận khóa sinh chỉ biết nương theo, nào là huấn nhục, nào là quân sự, nào là sinh ngữ. Đậu sinh ngữ, đi Mỹ học bay, theo tôi đây là niềm mơ ước của tất cả SVSQ, ai lại không muốn đi Mỹ học bay. Rớt sinh ngữ, học bay quốc nội, lúc đó KQ mình có vài tài khóa quốc nội là TT, HTQS, A37 và QSV. Riêng trường hợp của tôi, hơi khác thường một tí, sau 3 lần đậu ECL đủ điểm để đi Mỹ mà vẫn không được gọi để khám sức khỏe tôi hơi phân vân về tương lai của mình, may có người bạn tên Hoàng Huy Lãnh (Lãnh CoCa) về nhờ bố xem hộ hồ sơ, tôi khám phá ra mình bị kẹt an ninh, sẽ không bao giờ được đi Mỹ. Bố của Lãnh có khuyên tôi nên làm đơn tự loại ra khỏi trường SNQĐ nếu muốn đi học bay quốc nội, ông cho biết sắp có khóa HTQS ngoài Nha Trang. Bây giờ tôi mới biết là sau khi học hết cuốn 2400, đậu đủ điểm thì họ vẫn tiếp tục cho mình học, không loại mình ra dù biết rằng mình sẽ chẳng bao giờ được đi Mỹ cả.


    Một tuần sau khi làm đơn tự loại, tôi được Sự Vụ Lệnh về nằm thặng số ở Trại Tương Lai – Biên Hòa để chờ ngày đi học bay. Nơi đây tôi gặp một thằng bạn cũ cùng khóa tên Phạm Văn Hạnh (Hạnh bao tử), nó vừa có Sự Vụ Lệnh đi học địa huấn cho khóa bay Trực Thăng Quốc Nội. Nó bàn giao lại cho tôi công việc cũ của nó là canh gác trại Tương Lai cũ, chỉ có ăn với ngủ, khỏi canh gác ngoài vòng đai ban đêm. Công việc cần 4 mạng, tôi tuyển được 3 tên quê ở miền Trung, như vậy không sợ tụi nó đòi trốn về phép cuối tuần, tụi nó sẽ ở trong trại để coi trại 24/24, riêng tôi, tôi phải ở ngoài trại để….lo cho tụi nó. Mỗi tuần tôi sẽ vào trại một lần để đem thức ăn và sách truyện tiểu thuyết cho tụi nó đọc, thương bạn bè vậy thôi chứ. Chúng tôi ký giấy tờ, đi lãnh súng ống rồi dắt nhau sang trại Tương Lai cũ để bắt đầu công tác mới.

    Đất Biên Hòa hình như hợp với tôi vì tôi cảm thấy toàn những chuyện may mắn xảy ra. Tôi được 4 ông đàn anh bay F5 ở Biên Hòa thương tình cho về ở chung (Châu, Thanh, Hưng và 1 người tôi quên tên), căn nhà rất nhỏ (hình như chỉ có 1 phòng ngủ) nhưng đầy tình huynh đệ, mỗi ngày đàn anh thay phiên nhau để lại 1 xe gắn máy cho tôi xử dụng. Tôi ở Biên Hòa được đúng một tháng, nẩy nở được ba mối tình, với cái tuổi mới lớn, cả ba mối tình đều đến trong vội vã, háo hức nhưng rất thản nhiên. Trong thâm tâm, tôi tự nhủ tình đến rồi tình sẽ đi, tôi sẽ không nuối tiếc, không giận hờn và không trách nhiệm.

    Tôi có Sự Vụ Lệnh ra Nha Trang để học khóa HTQS, tôi tự an ủi thôi không được học ở Mỹ thì Học ở Việt Nam vậy, rồi cũng trở thành Pilot thôi. Trước ngày ra Nha Trang, bốn ông đàn anh F5 làm một cái tiệc nho nhỏ để tiễn thằng đàn em đi học bay, tôi mời cả ba mối tình đến để chia tay một lượt... Thoạt đầu không ai biết ai, chị chị em em cười nói vui vẻ, đến lúc vỡ lẽ ra thì… tôi nghĩ các bạn có thể đoán ra là chuyện gì đã xảy ra rồi. Coi như bữa tiệc biệt ly thành công mỹ mãn, cả ba mối tình đều chấm dứt cùng ngày, cùng lúc, hình như cả ba đều không còn chút gì để nhớ với tôi nữa… Hy vọng là vậy.


    Sau một thời gian học xong địa huấn, tôi có tên trong danh sách của khóa 45 HTQS, ông thầy dạy bay tên là Dương Đình Hoàng, so với những người bạn cùng khóa, tôi cho đây là một trong những may mắn trong cuộc đời bay bỗng ngắn ngủi của tôi. Đúng là đất Nha Trang khô cằn xỏi đá vì cho đến ngày hôm nay tôi vẫn chưa tìm được mối tình nào cả, mỗi cuối tuần lấy phép đi phố chỉ để nhìn thiên hạ hạnh phúc thôi, số phận cả. Rồi tôi cũng được thầy Hoàng thả solo, tôi muốn thầy cho tôi solo đầu tiên nhưng không được, cái háo thắng của tuổi trẻ cứ làm cho tôi lúc nào cũng nghĩ mình bay hay cả, sự thật sau này tôi mới biết… Chẳng hơn ai cả.


    Một ngày đẹp trời, trên loa phóng thanh của Trại Hoàng Yến:
    “SVSQ Nguyễn Việt Hùng ra phòng tiếp tân gấp có người nhà muốn gặp”.
    Tôi không nghĩ là mình nhưng không lẽ có hai Nguyễn Việt Hùng mà mình không biết, thôi cứ ra đó xem sao. Từ từ ra đến phòng tiếp tân, tôi lén nhìn vào bên trong, một hình ảnh quen thuộc làm tôi phải buột miệng:
    “Chết mẹ, khổ rồi!!! Khổ rồi!!!”

    Một trong ba mối tình mà tôi ngỡ đã chấm dứt ở Biên Hòa đang ngồi chờ tôi, tôi đứng lặng người thật lâu, không nói nên lời. Sau khi hoàn hồn, tôi bước vào phòng tiếp tân để chào nàng, tôi đón tiếp nàng trong ngạc nhiên, trong phân vân và trong lo sợ. Ngạc nhiên vì tưởng rằng đã mối tình đã chết mà nàng lại ra thăm, phân vân vì không biết phải xử lý ra sao và lo sợ vì trong túi không có một xu. Làm sao đây bây giờ, chưa bao giờ tôi lại bị lâm vào tình trạng khó xử như vậy, sau khi hút tất cả không khí còn xót lại vào lồng ngực mà tôi cứ ngỡ là không còn để thở, tôi thở một hơi thở dài và quyết định… chuyện tới đâu hay tới đó. Tôi nói nàng ngồi chờ rồi trở về trại để hỏi ý kiến bạn bè, đây là lúc tôi cảm nhận được tình bạn quân trường, thiêng liêng và vô giá. Những cuốn truyện tiểu thuyết bạn bè đang đọc được gom lại đưa cho tôi để đem ra trả lấy lại tiền đặt cọc, những tình cảm thương yêu của bạn bè đánh đổi cho tôi được bốn ngày sống với nàng ngoài phố Nha Trang.

    Ngày cuối cùng tôi gọi cho anh của nàng là một Đ/Úy lái vận tải ngoài Đà Nẵng vào Nha Trang để đón nàng. Từ trong rạp Cine, chúng tôi tay trong tay bước ra thì được ông anh nàng đang đứng chờ để tiếp đón ở bên ngoài. Tôi vẫn không hiểu là sao ông ta tìm được chúng tôi dễ dàng như vậy, chắc có tình báo. Anh hỏi, tôi trả lời, anh biết tôi học khóa 45 HTQS, tôi biết anh là bạn thân của Th/tá Tâm trường Phi Hành. Chúng tôi chia tay nhau từ đó, chấm dứt một cuộc tình ngây dại (lần thứ hai) và bắt đầu cho một đoạn đường đầy chông gai cho đời khóa sinh của tôi.

    Tôi không biết tôi được gửi gấm như thế nào mà sau đó ba ngày tôi được lệnh “thưởng” là cạo đầu mỗi 4 ngày và ở tù suốt khóa bay từ Th/tá Bé. Cuộc đời bay bỗng chưa bị gián đoạn vì tôi vẫn được đi học bay, chỉ khác với mọi người là tôi không được ăn uống cùng bàn, không được ngủ cùng phòng với các bạn cùng khóa và đi học bay có QC đưa đón. Tôi tự an ủi lấy: mình bây giờ quá thoải mái, ngủ có phòng riêng, ăn uống có người bưng tới phòng, đi bay có ngưòi đưa đón, không bận tâm chuyện canh gác và tha hồ viết thư và đọc truyện.

    Có thể tại thế mà tôi không có nhiều hình kỷ niệm đời Quân Trường của mình, đầu trọc lóc nên không dám gửi hình về cho gia đình xem, mẹ tôi tính hay lo nên tôi không muốn mẹ buồn, tất cả các bất hạnh trong cuộc đời quân ngũ tôi đều âm thầm chịu đựng. Sau một thời gian, cửa tù hình như không khóa nữa, tôi vẫn phải ỡ trong tù nhưng hình như các sĩ quan trực đều nhìn sang hướng khác để cho tôi có một tự do tối thiểu. Không ai nói thẳng với tôi là tôi được tù thả lỏng nhưng với những dữ kiện xảy ra hằng ngày, tôi cảm nhận ra điều đó. QC không còn đón đưa tôi đi bay nữa, tôi thử đi phố, đi câu lạc bộ, không ai nói gì cả, tưởng rằng đã qua cơn hoạn nạn, không ngờ……

    Giờ bay huấn luyện T41 bị cắt giảm, học chưa đủ giờ nhưng coi như đủ, chúng tôi phải đậu T41 mới được qua học L19. Tôi được cắt bay với TR/Úy Phúc. Trước giờ bay khoảng 15’, tên Tr/Úy Phúc bị xóa bỏ và được thay vào bằng Th/Tá Tuấn. Rời Phi trường Nha Trang, ông bảo tôi bay ra vùng 6 với cao độ 3000 dặm, ra đến nơi, ông bảo tôi bay theo chỉ thị mà tôi đã học rồi bay về. Tôi cảm thấy tự tin vì không thấy quờ quạng gì cả, trong lòng hơi hớn hở và tôi mỉm cười trong lòng, L19 đang chờ tôi.... Ra khỏi phi cơ, ông báo cho tôi biết là ông mới đánh rớt tôi và báo cho tôi biết nếu tôi bị rớt một lần nữa tôi sẽ bị loại ra bộ binh. Tôi vẫn không tin là mình bị đánh rớt, mình bay có thua ai đâu mài lại bị đánh rớt. Hay là… Thôi đúng rồi, chắc lại bị gửi gấm nữa rồi…Tôi nghĩ vậy!!

    Hai tuần sau tôi có tên đi thi lại lần thứ nhì nhưng không có tên của vị Sĩ Quan nào sẽ bay với tôi, tôi kiên nhẫn chờ đợi, hồi hộp và âu lo… rồi chuyện gì đến cũng phải đến. Th/Tá Tuấn bước vào rồi ghi tên ông vào chỗ vị Sĩ Quan sẽ bay với tôi, tim tôi như ngừng đập, không thể tưởng tượng cuộc đời bay bỗng của mình chấm dứt từ đây. Tôi không nói gì cả, lặng lẽ đi về cái nhà tù thương yêu của tôi để suy nghĩ, để chán đời và để chấp nhận cái không may của mình, tất cả chỉ vì…gái.
    Một đoạn phim ngắn ghi lại cuộc đời Quân Ngũ của tôi từ từ hiện ra trong bộ óc phân vân không định hướng của tôi. Đang suy nghĩ, đang mơ màng thì…

    Thằng bạn tôi chạy vào trại tù của tôi, thở hổn hển..
    - Ê mày, lên trường Phi Hành gấp, Th/Tá Thiếc kêu
    - Thôi, lên làm chi, trước sau cũng rớt. - Tôi trả lời.
    - Th/Tá Thiếc gạch tên ông Tuấn đi rồi, ỗng ghi tên ỗng vô, mày sẽ bay với ỗng…đ.m. lẹ lên trước khi ỗng đổi ý - Nó la lên
    - Thiệt không mày?
    - Mẹ mày, tao chạy về đây để giỡn với mày hả?

    Hai thằng tôi cắm đầu cắm cổ chạy, vừa chạy nó vừa cố gắng kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra, tôi nghe tiếng mất tiếng còn nhưng cũng hiểu đại khái, thì ra trời cũng còn thương tôi.

    Tôi theo Th/Tá Thiếc ra tàu, ông đứng chờ tôi kiểm tàu mà không nói tiếng nào cả. Tôi cất cánh, ông bảo tôi ra vùng và cao độ theo bảng cắt bay rồi cứ bay cho ông thấy những gì tôi đã học được. Tôi cứ thế mà bay, thỉnh thoảng liếc xem ông có phản ứng gì không…. Mọi việc đều tốt đẹp, tôi được chấm đậu T41 để qua L19, hú hồn… Tôi và mối tình tù tội đấy mất liên lạc, chẳng còn gặp nhau nữa.


    Chưa kịp solo L19 thì vì xăng nhớt giới hạn, chúng tôi phải tạm ngừng học bay, trong thời gian chờ đợi chúng tôi được gửi sang Trại Phi Dũng để học khóa 65 ĐCSQ, mở đầu cho một đoạn trường thứ hai trong cuộc đời quân ngũ của tôi,
    Xin hãy tạm gọi là


    Khổ vì gái 2

    Làn sóng SVSQ học bay quốc ngoại về rất đông, tất cả chúng tôi phải chịu 16 tuần huấn luyện thay vì 3 đến 4 tuần như lúc trước. Tôi cảm thấy may mắn là vẫn còn được huấn luyện dưới mái trường của TTHLKQ Nha Trang thay vì Đồng Đế, Long Thành hay Thủ Đức như một số bạn tôi phải gánh chịu.

    Cuộc đời đưa đẩy, tôi quen một cô bạn gái người Nha Trang, nàng là nữ ca sĩ của trường HSQ Đồng Đế… vì thế bao tai ương đang chờ đợi để trút xuống cuộc đời không may mắn với nữ giới của tôi. Đã biết khổ mà sao vẫn không màng vì nếu màng thì làm sao biết khổ và chuyện xảy ra như sau:

    Trong khóa chúng tôi có mấy thằng dân Nha Trang nên tụi nó có đem vào một chiếc xe đạp Mini gửi ở một quán nhậu ngoài cổng trại Phi Dũng. Thông thường thì chúng tôi thích đi bộ hơn nhưng hôm ấy không hiểu sao tôi lại đổi ý, tôi đạp chiếc xe đạp mini tà tà đến nhà nàng. Vừa đến nơi thì đúng lúc nàng cũng vừa định leo lên chiếc xe Jeep lùn của một ông bộ binh mang lon Đ/úy, tôi nghĩ ông này chắc là quan lớn của trường Hạ Sĩ Quan Đồng Đế. Vừa thấy tôi nàng ngừng lại, quay sang nói với ông ta gì đó rồi tiến về phía tôi, leo lên ngồi đàng sau chiếc xe đạp bé nhỏ của tôi. Ông Đ/Úy xuống xe nhìn tôi với đôi mắt không thiện cảm, tuy không nói với nhau tiếng nào nhưng tôi có thể đoán là không phải ông xuống xe là vì muốn làm bạn với tôi. Chúng tôi ra phố Nha Trang, vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra, tối ấy tôi về nhà nàng ăn cơm tối rồi tôi về trại.

    Cuối tuần đó, tôi đi uống café với vài người bạn, sắp sửa ra về thì cô hàng café đến rủ tôi đi ăn tối, nổi máu KQ, tôi nhận lời. Nàng cũng có một chiếc xe đạp mini, chúng tôi đèo nhau đi dạo phố, dạo biển và cuối cùng ghé vào một quán cơm ở trước cổng Quân Y Viện Nguyễn Huệ để ăn cơm tối. Ăn chưa xong bữa cơm thì tôi thấy có 4 tên lính Lôi Hổ vào quán và chia nhau ngồi 4 bàn chung quanh bàn tôi . Tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra nên tôi khuyên nàng đi hãy rời quán và liếc quanh quán để tìm đồng minh, may quá có 3 KQ ngồi ở cuối quán, 4 thằng chơi 4 thằng thì đồng đều, không ức hiếp ai cả.

    Tôi móc điếu thuốc ra hút thì một tên đứng lên tiến đến bàn tôi, tôi cũng đứng lên dựa lưng vào vách để chuẩn bị chiến đấu, nhìn qua bàn của 3 người bạn KQ để cầu cứu thì họ không còn đó nữa. Thôi thì đổi chiến thuật,1 chọi 4 thì hơi thất thế nhưng tôi đang ở trong tư thế không có sự lựa chọn, chơi tuôn, tới đâu hay tới đó. Đấm đá nhau chưa được bao lâu thì tôi cảm thấy có một cái gì vừa đập vào đầu tôi, tôi nhìn sang thì thấy một tên đang cầm trên tay một cổ chai đã vỡ nát. Thì ra nó vừa đập vào đầu tôi bằng 1 chai xá xị, máu trên đầu đã tuôn xuống cái áo 4 túi của tôi, tôi đưa tay lên bịt vết thương, trong đầu thì đang nghĩ không nhớ lúc nãy bỏ cái hộp quẹt Zippo ở đâu. Bốn tên bỏ chạy ra khỏi quán, bà chủ quán đem khăn lên cho tôi lau vết máu, ba chàng KQ vừa trở lại với vũ khí trong tay, tôi vẫn đang đi tìm cái hộp quẹt Zippo của tôi.

    Họ dìu tôi đi thẳng vào QYV Nguyễn Huệ, nơi đây họ không cho tôi vào vì tôi đang mặc đồ KQ, họ bảo tôi phải vào bệnh viện của KQ. Tận dụng cái thông minh tối thiểu của mình tôi giả vờ xỉu, ông y tá trưởng nhấn còi báo động, y tá chạy đến cho tôi vào phòng để chuẩn bị may vết thương. Họ cạo chung quanh vết thương, rửa sạch sẽ và bắt đầu may mà không dùng thuốc mê gì cả. Tôi vì giả vờ xỉu nên nằm chịu trận luôn, đau mấy cũng nằm yên, sợ bể ra họ không may nữa thì chết. Khi biết đã may xong, tôi tỉnh dậy, họ khuyên tôi nên vào bệnh viện của KQ để chụp hình X-ray. Họ quấn đầu tôi như một ông Ấn Độ, cho tôi vài viên thuốc rồi cho tôi ra về, có lẽ họ không muốn có trách nhiệm, dù sao tôi cũng xin cám ơn họ đã cầm máu được cho vết thương của tôi.

    Cô hàng café trở lại đúng lúc, nàng nói nàng chạy đi tìm QC nhưng không ra, tôi nhờ nàng chở tôi về trại Phi Dũng. Tôi ngồi sau chiếc xe đạp mini, hồi tưởng lại để tìm hiểu đầu đuôi câu chuyện, toàn là những giả thuyết mông lung nhưng giả thuyết nào nghe cũng có lý cả. Trên đường vào trại có 2 trạm gác, toàn bạn bè cả nên thằng nào cũng mở cổng cho tôi qua, cô hàng café chở tôi vào đến tận phòng. Chưa kịp nói lời chia tay là vị Sĩ Quan trực đã có mặt ở phòng, ông ra lệnh cho cô hàng café rời trại, gọi xe từ bệnh xá đến đón tôi, tôi nhập viện lúc 1 giờ sáng.

    Hai hôm sau, Tr/Tá Lăng có vào bệnh viện thăm tôi, ông hỏi tôi đầu đuôi câu chuyện, lấy tên tuổi, khóa học rồi từ giã. Hôm sau bệnh xá cho tôi xuất viện, họ cho tôi biết là tôi nứt sọ, rất nhỏ nhưng phải cẩn thận , hình như họ có khuyên không nên đánh lộn nữa. Về đến trại, chưa kịp nghỉ ngơi tôi đã nhận được Sự Vụ Lệnh trục xuất tôi ra khỏi KQ, ra trình diện trường HSQ Đồng Đế (cơ hội để gặp ông bạn Đ/Úy) và sẽ xuống Trung Sĩ khi ra trường vì lý do kỷ luật ký bởi Ch/Tướng Nguyễn Xuân Oánh, Chỉ Huy Trưởng TTHL KQ Nha Trang. Cả một bầu trời KQ mơ mộng xụp đổ, bao nhiêu mơ ước đã trở thành mây khói, tôi hơi đau khổ nhưng không biết làm sao hơn, thôi thì tạm chấp nhận cho số phận của mình vậy.

    Một lần nữa, tôi quyết định sẽ không báo cho nhà biết, tôi chỉ viết một bức thư về cho thằng bạn thân trong Trung Học, đại khái là báo cho nó là “khi mày nhận được thư này thì tôi đã có thể tao đã về Bộ Binh”. Bây giờ tôi mới tin con người đếu có số phận cả, mình có muốn cũng không được và không muốn thì cũng không tránh khỏi. Thằng bạn nhận thơ ngày thứ sáu cũng đúng là ngày ông bố tôi sang nhà nó để hỏi thăm về tin tức của tôi, tôi nghe kể lại là hai người đang nói chuyện thì ông phát thư đến. Sau khi đọc thư xong bố tôi về nhà và tìm phương tiện ra Nha Trang, trưa thứ bảy bố có mặt ở Nha Trang, đến trại Phi Dũng bố vào gặp Tr/Tá Trung, hai người đi gặp Ch/Tướng Oánh.

    Theo Sự Vụ Lệnh thì tôi sẽ rời KQ ngày thứ ba, sáng thứ hai tôi có Sự Vụ Lệnh mới hủy bỏ Sự Vụ Lệnh cũ, tôi được ở lại KQ, dù rằng chẳng bao lâu sau thì cũng phải gián đoạn vĩnh viễn nhưng tôi vẫn cảm thấy may mắn là được mặc bộ đồ KQ cho đến ngày cuối cùng.

    Người ca sĩ của trường HSQ Đồng Đế bỗng dưng trở thành người xa lạ, cô hàng café bỗng dưng trở thành người tình cho đến ngày tôi rời bỏ Nha Trang ngày 1 tháng 4 năm 1975. Tôi rời Sài Gòn ngày 30 tháng tư năm 1975 trên chiếc tàu Trường Xuân mang theo một mối tình thật ngắn ngủi nhưng đầy những cam go của một con người mang số phận……”Khổ vì gái


    Nguyễn Việt Hùng (hung45qs)
    Hung45HTQS



Hội Quán Phi Dũng ©
Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




website hit counter

Working...
X