Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Đoạn đường Alpha

Collapse
X

Đoạn đường Alpha

Collapse
 
  • Filter
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Đoạn đường Alpha

    Đoạn đường Alpha



    Những ngày tháng chờ khóa học thật là dài và chán nản, không hiểu sao khu tạm trú Tân Sơn Nhất không gợi cho tôi một ấn tượng tốt đẹp nào cả. Có lẽ nằm không rồi cũng chán thì phải. Thôi thì ngày nào cũng như ngày nào...Sáng 8 giờ tập họp điểm danh, tiếp đến là phần điểm tâm rất ư là thịnh sọan...Một phần ba ổ bánh mì(Khi thì đường, lúc thì chuối, khi thì sửa hộp ) Sau phần điểm tâm là những thủ tục giấy tờ như : Ký Khế ước phục vụ trong Không Quân, lãnh quân trang...Và sau đó thì...Tự do nghĩ.....mặc tình mà khuây khỏa cho đến 11 giờ lại phải khăn gói đến Nhà Bàn (Nhà ăn) làm phận sự cho cái dạ dầy đòi hỏi. Hỡi những ai từng ở khu tạm trú của Thượng sĩ Tiến chắc hẳn cũng biết đoạn đường đi đến Nhà Bàn dài như thế nào rồi nhỉ! Thú thật với các bạn cái tính lười biếng cố hữu đời học sinh còn vướng vào tôi khá nhiều, cho nên chỉ nghĩ đến cái nắng gay gắt của ban trưa và đoạn đường dài xa tít đó là tôi đủ lắc đầu rồi. Vì vậy không còn con đường nào tốt nhất bằng cách nhờ bạn bè “Chôm” cơm về phòng ăn. Như thế các bạn sẽ cho tôi là lợi dụng bạn bè chứ gì? Không đâu thưa các bạn! Đời có qua có lại mà! Mỗi lần đem cơm về, tên nào cũng than thở nào là:
    -Hôm nay các bộ kiểm soát dữ lắm! Phải là tao mới đem về được.
    Hoặc là:
    -Mệt quá! Tới ba bốn thằng nhờ lấy cơm nên chẳng ăn được bao nhiêu...
    ...vân vân và vân vân...


    Nghe bạn bè than như vậy, ai mà không cảm động phải không các bạn! Thế rồi những món ăn mang theo từ gia đình nào là: Thịt kho, chà bông, đồ hộp......mang ra mà chiêu đai. Cơm đem về thì chẳng bao nhiêu, mỗi người một ít, thì các bạn cũng dư biết thân hình tôi càng ngày càng tiều tụy như thế nào rồi. Thôi! Than thở mà làm gì! Đã lỡ mang bệnh lười thì đành chịu chứ biết than với ai bây giờ...Thế là xong một buổi sáng rồi đó. Bây giờ thì mặc tình mà đi tắm (Thật ra là tránh né một chút chứ không phải công khai) hoặc tán gẫu với bạn bè cho vui, thường thì chủ đề xoay quanh những ngày sắp tới, những tương lai thật gần...Tất cả cũng chỉ là tưởng tượng và là những tưởng tượng hoàn toàn không giống chút nào hết sau này...
    Buổi sáng rồi cũng qua nhanh. Sau giấc ngủ trưa khá dài, đến 02 giờ thì lại phải tập họp lần thứ hai trong ngày. Tập họp trưa là điều mà chúng tôi ngao ngán nhất...Tuy nhiên cũng có ngày cán bộ thấy vui vì một chuyện nào đó nên cho tập họp trong phòng..Khoan khoái nhất và sung sướng nhất, vì chỉ việc điểm danh xong là rung đùi nghe nhạc bên tách cà phê trong câu lạc bộ, hoặc lang thang ngoài chợ trời, và có thể ...tại gia...tùy ý thích. Buổi tối, lần tập họp cuối cùng trong ngày cũng chỉ điểm danh rồi tha hồ mà...Im lặng nghĩ và Tự do nghĩ...
    Rồi thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, những tháng ngày chờ đợi, những một ngày như mọi ngày rồi cũng trôi qua êm ã.Hơn nữa tháng trời “Đi lính” vẩn chưa thấy gì là lính, ngoại trừ bộ quân phục kaki xanh, với hai mảnh vải màu đỏ chữ trắng hai bên ngực. Một bên là bảng tên, một bên là hàng chữ SVSQ (Có thằng gọi đùa là sợ vợ sút quần) Thôi thì chưa có lúc nào chán như lúc này. Các bạn thử nghĩ xem: Giã từ một ghế ngồi nơi trường sư phạm, bỏ lại sau lưng tuổi học trò vàng son yêu dấu,
    và ngay cả can đảm xa rời người yêu để tình nguyện vào Không Quân, vào đây để mong thực hiện được ước mơ của những ngày còn thơ ấu. Vậy mà đến giờ phút này chẳng thấy gì gọi là bay bổng, chẳng thấy gì là những phi công với bộ đồ bay ngang tang đi mây về gió hết. Tất cả chỉ có ....chờ đợi ...và...chờ đợi...
    Sau một đêm Giáng Sinh với những niềm vui trọn vẹn. Chúng tôi càng hạnh phúc hơn khi được hưởng một đêm Giao thừa Dương Lịch bên những người thân trong gia đình và cả những bạn bè còn đi học. Niềm hạnh phúc sau cùng của đời học sinh của chúng tôi là đây...Thời gian lại trôi qua êm ã...


    Ảnh của niên trưởng Phạm quang Khiêm

    Tôi còn nhớ! Một sáng thứ ba trời nắng đẹp .Chúng tôi đã sẳn sàng khăn gói đến bãi chờ phi vụ đi Nha Trang. Khí hậu lành lạnh của một sáng Sài Gòn những ngày giáp Tết làm chúng tôi thấy dễ chịu là lạ. Cùng chuyến đi với khóa tôi có vài mươi mạng khóa đàn anh 72E (Các ngài về Sài Gòn để thi Anh ngữ) Chao ôi! Nhìn Alpha trước ngực các ngài mà ước ao mà thèm muốn .Tôi nhủ thầm: Sau một tháng huấn nhục thì mình cũng Alpha, cũng ta đây chứ có thua gì các ngài đâu. Nhưng mà ...chỉ nghĩ đến ...Huấn nhục...tôi bất chợt rùng mình...Ba mươi ngày huấn nhục, ba mươi ngày chịu đựng những hành hạ xác than, ba mươi ngày để không biết mình là ai, để tôi luyện, để trưởng thành...Ba mươi ngày......Thời gian sao mà dài ghê gớm quá! Dù sao thời gian chờ phi cơ cũng là dịp để chúng tôi hỏi thăm về những gì sẽ xảy đến cho mình. Thôi thì khỏi nói! Các đàn anh tha hồ vẽ rồng vẽ rắn với chúng tôi...Mặc dù chúng tôi cũng biết khá nhiều về quân trường sắt thép đó, qua những gì tìm hiểu trước khi vào lính. Vậy mà bây giờ chính những người đi trước chúng tôi đang kể lại, đang liệt kê những món ăn chơi mà mình sẽ thưởng thức càng làm cho chúng tôi lo âu và chán nản hơn bao giờ. (Lúc này mà gửi khám ECG thì Inapte là cái chắc).


    Phi trường Nha Trang

    Dù sao thì việc gì đến rồi cũng đến. Khi ánh nắng vỡ tan, phá loãng đi màn sương mù còn vướng lại. Bọn chúng tôi kẻ đứng người ngồi đã sẳn sàng nơi phi đạo. Vậy mà đến tận 12 giờ trưa mới có tàu về Nha Trang. Hai chiếc vận tải C130 khổng lồ từ từ hiện đến gầm gừ như đe dọa nuốt trọn chúng tôi vào hai con cá mập khổng lồ này. Tôi không may hơn các bạn mình, nên hân hạnh cùng đàn anh đi chuyến trước và...
    -Đi trước thì rách trước.
    -Kiến vàng chờ đầy dưới phi đạo đó! (Là những đàn anh mặc quân phục kaki vàng)
    -Ít lắm cũng vài mươi mạng đi bệnh xá.
    -Khóa đàn anh 72C có 2 người tự tử. Thế nào mấy ông cũng có dịp lên núi thăm mồ niên trưởng...
    Thôi thì tràn ngập những lời hăm dọa, những lời an ủi...Tôi cố làm ra vẽ thản nhiên vác sắc (Túi quân trang) bước vào lòng con cá mập khổng lồ. Ba phi công người Mỹ đã sẳn sàng và sau vài dấu hiệu riêng biệt, cửa phi cơ từ từ đóng lại ngăn cách chúng tôi với thế giới bên ngoài. Đúng 12 giờ 5 phút phi cơ từ từ cất cánh .Tôi nhổm dậy nhìn qua ô cửa kiếng. Sài Gòn đẹp như những lời ca ngợi nó thời tôi còn là học sinh tiểu học. Từng khu phố cao vời vợi như có bàn tay khổng lồ nào sắp xếp một cách ngăn nắp giữa những con đường ngập nắng. Tôi đưa mắt nhìn những hình ảnh yêu dấu đó lần cuối rồi ngồi xuống và không quên thốt lên lời giã biệt:
    -Sài Gòn ơi! Tạm biệt mi Sài Gòn nhé! Hẹn ngày ta trở lại với màu áo Sĩ quan...
    Phi cơ bay được khoảng 30 phút, mọi người đa số đều lim dim đôi mắt, hoặc gục đầu trong giấc ngủ gượng gạo. Tôi thì không .Có lẽ hơi lạnh của chiếc máy trong tàu làm tôi thấy thoải mái và dễ chịu. Thỉnh thoảng tôi còn nhóm dậy hầu tìm kiếm một vài hình ảnh thơ mộng của quê hương Việt Nam yêu dấu...
    Mới đấy mà đã gần đến 01 giờ, bên dưới cánh máy bay là vịnh Cam Ranh tuyệt đẹp. Màu xanh của biển ngăn cách bởi những bãi cát trắng phau phau, đẹp không bút mực nào diển đạt nỗi. Phi cơ giảm dần cao độ, tiếng xôn xao bắt đầu vang vọng trong lòng tàu. Phi trường Nha Trang dần dần hiện rõ dưới mắt tôi. Từng trái núi màu xanh chạy lùi lại phía sau. Khuôn mặt chúng tôi bắt đầu lo sợ thật sự. Tiếng bánh xe chạm nhẹ vào phi đạo đã đánh thức nỗi lo, nỗi sợ, tiếng thở dài và cả tiếng cười méo xệch...
    Cửa phi cơ từ từ bật xuống. Một luồng gió mang đầy chất mặn của biển cả thổi thoáng qua, như mời mọc, như chào đón chúng tôi đến để chiêm ngưỡng cái nắng, cái mỹ miều của miền Thùy Dương cát trắng...


    Xuống phi cơ chúng tôi tập họp thật nhanh. Một vài ca khúc lại trỗi lên:
    -Ũa! Sao không thấy kiến vàng nào hết vậy?
    -Chắc mấy ổng gần tới rồi! Chuẩn bị đi...
    Tôi lầm chăng? Không! Đôi mắt của tôi đã qua phòng khám của Trung Tâm Y khoa Không Quân (Nơi mà biết bao thanh niên phải vỡ mộng mây trời vì mắt yếu)
    Làm sao mà tôi nhìn lầm được. Nhưng sự thật thì vẫn chưa thấy một bóng áo vàng nào cả. Sự trống vắng càng tăng thêm phần hồi hộp cho chúng tôi. Một vài giọng đàn anh chỉ vẽ:
    -Mấy ổng chưa tới thì ăn uống xã giản đi tôi gì mà nhịn đói.
    -Ăn cho đã đi chút nữa không còn dịp đâu.
    Như chợt nhớ ra điều chí lý này. Chúng tôi chen nhau vào một nhà ăn gần đó. Thôi thì bánh mì và nước ngọt thay nhau mà mời mọc. Tôi mới gặm được nữa ổ bánh mì, là đã thấy một trước mặt một xe buýt màu xanh Không Quân và một GMC mui trần vừa đậu lại. Vội quá! Tôi đã phải mắc nghẹn đến hai ba lần phần bánh mì mới vơi đi chút ít. Bấy giờ giọng nói ẻo lã của Thiếu úy Hoàng người hướng dẫn chúng tôi (Thực ra đây là sinh viên sĩ quan đàn anh bị Inapte an ninh hay cái gì đó, chưa được đi học nên lo nhiệm vụ hướng dẫn khóa sinh ra đây. Chúng tôi gọi đùa Thiếu Úy để an ủi ông đàn anh bất hạnh này) vang lên:
    -Toán đi đầu lúc nảy lên xe buýt trước. Còn khóa 72E đi GMC về Ngân hà. Một lần nữa tôi lại than thầm trong bụng:
    -Ôi! Hôm nay sao mà xui xẻo thế!


    Miệng thì lầm bầm như vậy, mà chân thì cứ bước đều đến cửa xe. Chiếc GMC chạy trước, vài cánh tay đưa lên vây vẩy chúng tôi. Toán còn lại cũng bắt chước cái màn tạm biệt ấy. Xe từ từ lăn bánh, tôi ngồi gần bên cửa nên tha hồ mà trố cặp mắt ếch ra nhìn cảnh lạ. Cảnh vật đối với tôi hoàn toàn xa lạ, từ cành cây đến ngọn cỏ.
    -Nhưng sao chỉ toàn là núi và trại lính trông đến phát khiếp vậy!
    Tôi nhủ thầm trong bụng, tai vẫn nghe tiếng trả lời của bác tài xế già:
    -Gần tới rồi đàn anh chờ đông lắm!
    Than ôi! Chỉ nghe như thế là đủ thấy nổi da gà rồi. Một giọng nói từ cuối xe vọng lên:
    -Về Phi Dũng hay Ngân Hà bác tài?
    Tiếng ông lính già thật cộc lốc:
    -Phi Dũng.
    Vài tiếng ồ vang lên. Một giọng nói có vẽ ta đây thành thạo lắm:
    -Xui quá! Chừng qua Ngân Hà lại rách một lần nữa.


    Trại Phi Dũng

    Mặc những tiếng nói bên tai. Tôi khép kín đôi mắt lại, thầm mong cho đoạn đường dài thật là dài, và chuyến xe cứ chạy mãi như vậy. Nhưng rồi xe cũng có bến và tàu cũng có bờ. Những tiếng ồn ào lại trỗi lên khiến tôi phải bừng mắt dậy. Từ xa xa xuất hiện một trại lính, mang dòng chữ Phi Dũng vừa cũ kỹ vừa trơ trọi trông phát ghét. Xe từ từ dừng lại, hàng chục chiếc áo vàng ùa đến như là cọp tìm thấy mồi vậy.
    -Xuống xe nhanh lên coi. Mấy ông lè phè phải không?
    -Tôi đếm ba tiếng đếm tập họp không xong là rách như cái mền đó!
    -Đến đây mấy ông đừng mong về Sài Gòn nữa.
    -Tập họp như vầy phải không? Một trăm công lực coi...
    -Ông nào liếc đâu? Ông này nè! Rã đây coi...

    Thế rồi xen lẫn trong tiếng thét, tiếng đập vào thành xe, là những tiếng nhảy bình bịch của chúng tôi vang lên đều đều như nhịp trống quân hành .Thôi thì người bò, người nhảy, người chạy...Những con người ướt đẫm mồ hôi của chúng tôi đang bắt đầu viết lên trang đầu tiên của con đường Alpha đầy gian khổ này. Thế rồi!” Đi trước thì rách trước” kéo dài cho đến khi hai chuyến xe nữa đỗ các bạn tôi đến đầy đủ, thì mới bắt đầu làm thủ tục chào quân trường .Vừa vác sắc chạy vào đến cổng .Chúng tôi phải rùng mình khiếp đãm vì những tiếng hét cùng vang lên một lượt:
    -Bò xuống! Bò xuống hết coi...
    Hai tay ôm túi quân trang tôi vừa định” Ăn gian” bò bằng hai bàn tay thì...
    -Bò thấp xuống coi! Ông nào ma giáo đâu ra đây...
    -Bò bằng hai cánh chõ biết không! Ông nào không biết ra đây...

    Than ôi! Vừa nắng vừa bụi, vừa xót xa bởi hai cánh tay rướm máu vì những viên đá xanh lót đường. Thú thật với các bạn! Tôi quá ngao ngán hào quang lấy không gian làm lý tưởng rồi. Trong tôi bây giờ không còn anh chàng pilot hào hoa phong nhã, không còn mộng mây trời đi mây về gió ,chỉ mong có một phép lạ nào đó cho chúng tôi được bình yên , được bình thường như mọi người....Có hối hận , có muốn ra bộ binh , hay muốn xin về dân sự ...Tất cả đã muộn màng...


    Ôi! Không gian giờ đây ta mới biết,
    Mộng mây trời đã giết chết đời ta.
    Hối hận ư! Thôi đã muộn rồi!
    Ta thèm khát một khung trời thoải mái...
    Vừa bị phạt vừa ngâm câu thơ đàn anh dạy cho sao mà bất mãn quá!
    Chạy đi ông đừng tà tà ở đó!
    Bò đi ông đừng có lếch có la...
    Không quân này không chấp nhận bê tha,
    Ông ở đó là ông thác đó!...


    Chưa hết......
    Trăm công lực mặt mày tôi méo mó
    Chống thế chờ rát bỏng cả hai tay
    Cán bộ ơi! Hành xác đã dài dài
    Xin cho được một vài giây khuây khỏa...
    Đoạn đường “Chiến binh” từ cổng vào đến sân tập họp dài khoảng hai trăm mét. Còn đường không dài, nhưng hình phạt thì không sao kể hết...Nhảy công lực, nhảy xổm, hít đất, quay sắc, gà chết, Quan Công ngồi ghế đẩu...Toàn là những tên gọi nghe là thấy lạnh mình.
    Ấy vậy mà trong giờ phút bi đát này, có bạn nào không may ngất xĩu (Dù thật hay giả) đều bị cởi áo và kéo dài trên sân ximăng, hoặc đổ nước vào mũi. Khóa tôi có Nguyễn duy Kim không may gặp một đàn anh kéo ra “ưu ái” ,và sau màn mến bạn ấy suốt tuần lễ Kim chỉ có ở trần và nằm xấp.( Chắc hẳn sau này Kim sẽ có dịp kể lại cho người thân nghe về những chứng tích, kỷ niệm còn vương lại trên tấm lưng của mình)Những hình phạt cứ thế tiếp diển đều đều cho đến 08 giờ tối, chúng tôi mới được bò vào Phạn Xá dùng cơm (Nhà ăn).Suốt nữa ngày trời mệt nhoài dưới nắng, đôi môi tôi đã khô và nứt nẻ tự bao giờ. Phần cơm trong mâm đã được tôi thanh toán một cách vội vã. Nhưng nào có yên được đâu:
    -Mấy ông uống hết nước mắm coi.
    -Ông nào uống canh nhiều là Inapte tim đó!
    -Mấy ông không muốn bay bổng phải không?
    -Uống nước mắm để giữ mồ hôi, mấy ông uống nhiều lên coi...


    Phần mệt, phần đói và khát, cơm nuốt còn không nổi làm sao mà uống nước mắm đây. Một anh bạn ngồi trước mặt tôi vừa uống một muỗng nước mắm là ói cả thức ăn ra bàn...
    -Trời ơi! Ông chê cơm Phạn Xá phải không?
    -Tư cách của ông như vầy phải không?
    -Trong ba tiếng đếm ống nuốt vào coi...
    Hai ba niên trưởng (Niên trưởng chăm sóc ăn uống là khóa 72G) ùa đến và ra lệnh cho anh bạn nuốt phần thức ăn vừa ói trên bàn...Chao ôi! Trong gia đình cha mẹ có bắt buộc chắc củng chẳng ai thi hành. Ấy vậy mà anh bạn tôi làm ngon ơ.
    Có bao giờ các bạn thấy cảnh này chưa? Tôi và các bạn ngồi gần đấy đang muốn tống hết những gì trong bụng mà ban trưa cố nhét vào....Bây giờ thì đang đưa tay lên cổ mà chận mà đè nén lại. Đứng trước cảnh tượng này, không anh chàng nào đủ can đảm đóng vai chính như anh bạn vừa rồi. Dùng cơm xong, về phòng chúng tôi lại phải qua một màn kiểm soát quân trang nữa. Ôi thôi! Đủ thứ tạp nhạp nào là: Bánh ngọt, chà bông, dao làm, thuốc bổ... đủ mọi thứ trên đời...Cán bộ của chúng tôi lại có thêm một màn vui vẽ nữa...Tất cả những thức ăn, quà bánh mang theo đều phải mang ra mời bạn dùng (Thời gian huấn nhục không cho ăn uống bất cứ món gì ngoại trừ cơm và bánh mì buổi sáng)


    Hôm đó tôi đúng là bị sao quả tạ chiếu. Bạn bè trước mặt được nếm mùi chanh ngon đáo để, đến phiên mình được tặng ngay vào họng miếng bánh to tổ bố mà còn phải cám ơn bạn nữa chứ! Nếu không có cán bộ là tôi đã có màn nói tiếng Đan Mạch rồi. Đêm đó gần 11 giờ chúng tôi mới được tạm yên để đi ngủ. Một giấc ngủ mệt nhọc đầy kỹ niệm nhớ đời vừa trôi qua rồi đó!
    Sáng thứ tư! Mới 06 giờ sáng là những tiếng quát tháo ầm ĩ vang lên khắp phòng. Không hiểu một động lực nào trợ giúp, mà chúng tôi thật nhanh chóng có mặt ngay đầu giường. Nhưng nào có yên được đâu...
    -Trưởng phòng đâu! Cho cả phòng 100 công lực cho tỉnh ngủ coi.


    Thế là những tiếng nhảy bình bịch lại trỗi lên, mở đầu cho bản nhạc số 2 của bản trường ca 30 tập. Sau phần tỉnh ngủ, mỗi người được điểm tâm bằng một ổ bánh mì với chuối. Không được đánh răng, súc miệng vậy mà tôi ăn bánh mì ngon hơn bao giờ hết. Buổi sáng vẫn những hình phạt hôm qua tái diển, cho đến khi dùng cơm trưa xong thì được lệnh lên giường ngủ một giấc khuây khỏa. Lúc này tôi chợt nghĩ huấn nhục mà như vầy thì không sao, mình chịu đựng được. Tôi lầm! Vâng một cái lầm to lớn. Đang mơ màng trong giấc ngũ, tôi giật mình vì những tiếng hét, tiếng dậm chân từ ngoài cửa vọng vào...
    -Thức dậy hết coi! Trời ơi! Huấn nhục mà ngủ phải không?
    -Trong ba tiếng đếm tất cả đứng hết đầu giường coi...
    -Trưởng khóa đâu! Cho cả phòng một trăm công lực coi...
    Thế là từng nhịp điệu lại vang lên trong Phi Dũng 13.Sau phần tỉnh ngủ, bây giờ mới vào phần chính: Vác sắc đi “Chào Đại bàng” Ôi! Con đường đi đến Thần ó sao mà dài thăm thẳm quá! Tôi không biết là dài bao nhiêu cây số, chỉ biết sau này có dịp đi bộ mỏi nhừ cả đôi chân. Sau khi được Thiếu tá Liên đoàn phó Liên đoàn khóa sinh chấp nhận lời tuyên thệ: Trung thành với Tổ Quốc và Không Gian...Chúng tôi lại phải 1,2....3,4...chạy về trại.


    Thề Trung Thành với Tổ Quốc và Không gian

    Trên đường về có vài cánh chim 73A ngất xỉu phải nằm lên xe chở về trại. Tôi gắng lắm mới lết được thân tàn về đến trại. Hình ảnh của ngày hôm qua lại tái diễn. Hôm nay thì có quá nhiều người đi bệnh xá, và cũng chính từ hôm nay chúng tôi mới chính thức là Tân Khóa sinh của binh chủng Không Quân....
    Những ngày dài gian khổ cứ thế lần lượt trôi qua. Một ngày như mọi ngày...Sáng sớm tập thể dục ngoài phi đạo, cả ngày học quân sự, chiều về tập cơ bản thao diễn...tối thì dành cho phạt và phạt.....Thời gian cứ trôi và chúng tôi như là nhũng người máy, bấm nút vận hành và vận hành...Nhưng rồi cũng có một ngày phá bỏ lời hăm dọa của cán bộ:
    -Tư cách mấy ông như vầy còn lâu lắm mới gắn Alpha...
    -Ngày Alpha của mấy ông còn xa lắm!
    -...................................
    Hôm đó! Sau một chiều đi học quân sự về. Chúng tôi được nghĩ tập cơ bản thao diễn như thường lệ. Các bạn ơi! Niềm vui chờ đợi cả tháng trời là đây....
    -Đêm nay sẽ là đêm lột xác khóa 73A. (Từ bỏ kiếp Tân khóa sinh để trở thành Sinh Viên Sĩ Quan)
    Khẩu lệnh của cán bộ sao mà dễ thương quá! Có lẽ đây là lần duy nhất trong 30 ngày qua khẩu lệnh này được hoan nghênh nhiệt liệt. Lột xác là gì nhỉ! Tại sao chúng tôi mừng vui? Thì đây mời các bạn....Trước hết là phần trao găng tay vào lúc 10 giờ đêm. Buổi lễ này có lẽ còn trang nghiêm hơn cả lễ gắn Alpha. Nhìn những khuôn mặt hồi hộp lo âu và bẽn lẽn trong bộ kaki vàng còn thơm mùi vải mới. Tôi thật sự xúc động! Có một điều gì đó lâng lâng trong lòng mà không sao diễn đạt được. Một cán bộ đại diện (Niên trưởng Phạm Tưởng khóa 72A không phi hành) đứng ra chủ trì buổi lễ. Sau đôi lời phi lộ và cả lời mời gọi linh hồn những đàn anh đã mất về chứng kiến buổi lễ. Giờ trao găng bắt đầu. Cán bộ và đàn anh lần lượt đeo găng tay cho từng người. Trong không khí tĩnh mịch và im lặng giửa những ánh đèn cầy chập chờn theo gió.(Theo truyền thống ai mà bị tắt đèn sẽ gẩy cánh sớm)Chao ôi! Ai mà không sợ! Tim của tôi cũng lập lòe theo từng ánh chớp của ngọn đèn. (Phi dũng 13 nằm ngay vòng đai phi trường lại cạnh những đồi núi chập chùng nên gió lúc nào củng mạnh và đều đều(Không biết tắt đèn có gẩy cánh hay không chỉ biết đừng tắt là hay hơn hết).Buổi lễ kết thúc trong đơn sơ và trân trọng. Bấy giờ thì tắt đèn đi ngũ. Hình ảnh tươi đẹp của ngày mai, sẽ lột xác để trở thành SVSQ khiến tôi không sao chợp mắt được..



    Lễ Gắn Alpha (Con đường Alpha đã đến đích rồi đó)

    Những tiếng la hét quen thuộc của cán bộ ngoài đầu phòng lại vang lên. Chúng tôi đã sẳn sàng túi quân trang trên vai để chuẩn bị thi hành lệnh phạt. Trước Phạn xá tối hôm đó. Khóa tôi được các cán bộ niên trưởng cho tìm lại những kỹ niệm nhớ đời trong thời gian Huấn nhục. Không một hình phạt nào không được chúng tôi xào lại cả. Tuy cả người đã ướt đẫm mồ hôi, và thể xác mệt nhoài...chúng tôi vẫn vui, không buồn và bất mãn như những ngày mới đến. Gần 03 giờ sáng! Chúng tôi được trở về phòng tạm nghĩ, khoảng 30 phút lại trở ra sân và tiếp tục cho đến khi trời sáng .Trong lần này thì hoàn toàn tự giác, mọi người cứ thi hành lệnh phạt hết sức mình. Ai không còn sức có quyền ra khỏi hàng nghĩ. Thôi thì đủ thứ: Toán này một ngàn nhảy xổm, toán kia tám trăm công lực, toán nọ một ngàn hít đất...trông như một cuộc ganh đua trong ngày hội thể thao vậy. Đặc biệt khóa tôi không có tiết mục đi phá rối các niên trưởng (Gọi các đàn anh khóa khác thức dậy không cho ngủ) Đêm đó có lẽ các đàn anh khóa khác cũng một đêm không yên giấc.
    Sáng thứ bảy, mặt trời lên rất chậm. Bọn tôi được đi tắm để rửa sạch những ba mươi ngày gian khổ, nhưng gợi lại chúng tôi khá nhiều kỹ niệm. Chiều hôm đó! Một chiều 30 Tết! Tôi được hân hạnh nằm trong toán gắn Alpha ngoài sân lễ và thật hồi hộp khi nghe:
    -Các Tân khóa sinh tiến đến vị trí hành lễ. Đằng trước ....bước.
    Cảm động tràn trề:
    -Quỳ xuống các Tân Khóa sinh.
    Và ấn tượng không bao giờ quên khi trên vai một đôi Alpha vừa được lắp vào.
    -Đứng dậy các Tân Sinh Viên Sĩ Quan.
    Cả tháng trời qua đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận đầy đủ niềm vui và sung sướng. Mặc dù hiện tại hai đầu gối tôi đau buốt vì những viên đá xanh kiêu hãnh làm nệm lót đường. Cán bộ và niên trưởng đến bắt tay và chia vui cùng chúng tôi trong ngày trọng đại này. Bây giờ thì những ác cảm, những bất mãn của chúng tôi với khóa 72C Không phi hành hoàn toàn biến mất. Có lẽ chúng tôi đã ý thức được tất cả những hình phạt cũng chỉ vì huấn nhục, không hề có một ganh ghét hay một thù oan riêng tư nào. Đoạn đường Alpha của tôi đã tới đích rồi đó! Nhìn lại mới ngày nào, cũng trên con đường này. Thân xác tôi đã từng hôn lên nó, cánh tay tôi đã chia sớt những giọt máu hồng .Thế mà bây giờ cũng nó đây! Nhưng còn tôi....Tôi đã đổi khác thật rồi! Tôi đã là một Sinh Viên Sĩ Quan Không Quân hào hùng và độc đáo. Tôi chợt nhớ tới lời dặn dò của Thiếu Tá Liên Đòan Trưởng Liên Đòan Khóa Sinh (Thiếu Tá Tôn Thất Lăng).Người đã chấp nhận lời tuyên thệ của chúng tôi:
    “....Các anh đã bước lên được một nấc thang đầu của con đường binh nghiệp. Trong tương lai các anh còn bước thêm nhiều nấc thang nữa. Vậy hảy xem huấn nhục như là cái nền cơ bản, để tạo cho con người các anh cứng cáp thêm hầu chịu đựng đựợc nhiều gian khổ sau này....”
    Những lời nói đó tôi còn nghe hình như đang thoang thoảng đâu đây trong gió....



    Trại Thùy Dương, chiều 23/3/1973
    Trong phiên gác cuối tuần.


    *Đoản văn Đoạn Đường Alpha đăng trong Bích Báo Thùy Dương 9 đoạt Giải I Không đoàn SVSQ.
    (Ban Biên tập: Lê văn Hải-Nguyễn duy Kim-Thái tâm Ngọc)
    *Được chọn đăng trong đặc san Cánh Én của TTHL/KQ.
    *Được thưởng 4 ngày phép đặc biệt của Chuẩn Tướng Chỉ Huy Trưởng TTHL/KQ (Nguyễn Ngọc Oánh)


    Thái Tâm Ngọc
    Hung45HTQS



Hội Quán Phi Dũng ©
Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




website hit counter

Working...
X