Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Mại dâm trẻ vị thành niên

Collapse
X

Mại dâm trẻ vị thành niên

Collapse
 
  • Filter
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Mại dâm trẻ vị thành niên

    Mại dâm trẻ vị thành niên
    Nguyễn Sinh

    Tại Việt Nam những năm gần đây đã và đang dấy lên nạn xâm hại tình dục,
    mua bán trinh tiết trẻ em, nhất là trẻ vị thành niên.



    Thống kê từ Ủy ban Tư pháp của Quốc hội Nhà nước Việt Nam trong báo cáo đầu năm 2020, về “Việc thực hiện chính sách, pháp luật về phòng, chống xâm hại trẻ em”, có một thông tin đáng chú ý là số trẻ em tại Việt Nam bị xâm hại gia tăng đột biến từ năm 2019 tới nay. Riêng trong 5 tháng đầu năm 2020 có khoảng 800 trẻ bị xâm hại bằng cách này hoặc cách khác. Dĩ nhiên đây chỉ là con số được thống kê, còn trong thế giới ngầm hay giữa bóng tối nhập nhoạng trên những con phố, tại các vùng quê hẻo lánh, con số nạn nhân bị xâm hại tình dục, bị dẫn dụ vào các đường dây mua bán trinh tiết, mua bán dâm hẳn còn nhiều hơn nữa. Cũng theo báo cáo trên, người ta thống kê ít nhất 10 tỉnh thành hiện có số lượng trẻ em bị xâm hại nhiều nhất (dù hình thức bị động hay chủ động) gồm Sài Gòn, Hà Nội, Bà Rịa-Vũng Tàu, Tây Ninh, Ðồng Nai, Ðăk Lăk, Ðồng Tháp, Kiên Giang, Cà Mau và Bình Phước.


    Hút shisha, “đập đá” là những hành vi ban đầu rất dễ dẫn dụ
    các em vị thành niên bước vào con đường xấu

    Những “lối nhỏ” vào đời (?)
    Thông qua sự quen biết với vài ông bạn “đại gia” thuộc dạng ham vui, thích “sưu tầm hàng độc, lạ”, chúng tôi có dịp được họ rủ rê cùng tham dự vài bữa nhậu ở mấy quán bia sân vườn tại Dĩ An (tỉnh Bình Dương). khu giáp ranh với quận Thủ Ðức (Sài Gòn). Ðáng chú ý, mấy quán này tập trung khá nhiều gái trẻ có lẽ tuổi đời không hơn 18. Một buổi trưa đầu tháng 6-2020, bước vào quán T.D, vừa mới an tọa đã có 4 cô gái khá xinh đẹp từ bên trong ùa ra, tự nhiên kéo ghé ngồi chung sát rạt, làm như chúng tôi là người thân quen hồi muôn kiếp nào. Cô bé ngồi cạnh tôi có làn da trắng nõn, dáng mảnh dẻ vừa mỉm cười vừa luôn tay khui bia bong bóc. Tôi ghé vào tai cô vờ thầm thì khen:
    – Em tuyệt lắm! Người ta bảo nhất dáng nhì da, còn em được cả hai luôn!

    Nghe vậy, cô bé như được “cởi tấm lòng”, hồn nhiên tâm sự:
    – Em tên Tâm, quê Trà Vinh, ở nhà em thứ út nên anh cứ gọi em là Út Trà Vinh cho dễ nhớ nhen… Ngó vậy thôi chứ hoàn cảnh em khổ lắm anh ơi…

    “Bài ca con cá” này tôi vốn đã nghe khá … nhàm tai từ các “cô gái hầu bàn giả danh” kiểu này, nhưng khi nghe bé Út Trà Vinh nói tôi vẫn cảm thấy có cái gì đó khiến hơi nao lòng. Nghe rằng Út Trà Vinh năm nay tròn 17 tuổi, nhưng đã có hơn 2 năm lăn lộn trên đất Sài Gòn. Nghĩa là bé lên đây lúc 15 tuổi, ban đầu xin được chân chạy bàn cho một quán cà phê ở Thủ Ðức, nhưng lương quá bèo, không đủ chi xài cũng như để gửi chút ít hàng tháng về phụ giúp gia đình, và sau cùng bèn “liều nhắm mắt đưa chân” vào ổ “yêu nhền nhện” này. Út Trà Vinh nói một cách vô tư:
    – Làm ở đây mỗi ngày em kiếm chừng 300-400 ngàn từ tiền bo của khách. Ngày “trúng mánh” được chừng triệu bạc nhưng cũng có ngày “lốc” chả xu nào. Những hôm như vậy sau giờ ra ca là em phải “a lô” cho mấy ông khách quen để “đi chơi” nhằm “kiếm thêm” cho đủ số…

    Nghe Út Trà Vinh nói mà tôi cảm thấy “lạnh” hết cả người. Tôi hỏi thêm:
    – Em năm nay mới 17 tuổi, đi chơi như vậy mấy ông khách kia đồng ý hay sao? Họ không sợ… “ủ tờ” khi quan hệ với gái vị thành niên?

    Cô bé Út Trà Vinh bật cười khanh khách:
    – Trời! Sợ gì? Dân chơi mà sợ mưa rơi? Họ còn thích nữa là khác! Với lại mấy khách sạn hiện nay phần lớn có ai yêu cầu mình xuất trình giấy tờ nhân thân gì mà biết bao nhiêu tuổi. Nhưng tướng tá em “điện nước đầy đủ” thế này, anh nhìn sơ qua nếu em không nói ra có biết em 17 tuổi không?


    Những em gái vị thành niên sẵn sàng chào mời khách

    Có cầu ắt có cung…
    Ðúng như quy luật của mọi thời trong xã hội, cái gì có người mua ắt sẽ có kẻ bán và ngược lại. Xã hội Việt Nam hiện thời, khi một bộ phận bất ngờ trở nên giàu có (bằng những cách kiếm tiền khác nhau, bất kể “sạch” hay “bẩn”) thì trong số họ có không ít vị “đại gia” bỗng nảy sinh nhu cầu hưởng lạc rất bệnh hoạn, đó là thú săn tìm “gái trinh”, “gái tơ”. Nói về chuyện này, chị Hà An, một người bạn quen tôi hiện công tác tại Trường Giáo dưỡng Thanh thiếu niên số 4 (Long Thành, tỉnh Ðồng Nai) cho biết:

    “Cái nhu cầu ấy lập tức được các ‘má mì’ chuyên nghiệp tìm đủ cách đáp ứng thông qua những đường dây chiêu dụ các em gái (thậm chí cả em trai) từ các vùng quê còn khó khăn lên Thành phố với những lời hứa hẹn có cánh ‘việc nhẹ, lương cao’, thậm chí sẵn sàng ứng trước một số tiền cho các em để sau đó tìm cách dẫn dụ ‘con mồi’ vào tròng. Ngoài ra còn có một nhóm đối tượng nữa cũng dễ lọt vào ‘tầm ngắm’ của bọn ‘má mì’, đó là những em gái vì 1001 lý do buộc phải vào đời sớm, ngày ngày đi kiếm sống trên các ngõ hẻm, đường phố. Những năm qua, rất nhiều những em bé gái vị thành niên bán vé số, bán kẹo kéo, bán hàng rong… thường bị kẻ xấu cố tình dẫn dụ vào những đường dây mại dâm. Những kẻ có xu hướng ấu dâm sẵn sàng bỏ tiền mua thân xác các em hiện thời không chỉ đàn ông bản xứ mà có không ít người nước ngoài. Hoạt động mại dâm trẻ em còn tỏ ra kín đáo, tinh vi hơn nhiều so với hoạt động mại dâm của người trưởng thành, vì vậy nhằm ‘bắt tận tay, day tận mặt’ cũng không phải chuyện đơn giản…”.

    Có thể còn rất nhiều nguyên do dẫn tới thực trạng một số trẻ em vị thành niên trót sa chân vào con đường mua bán dâm. Tuy nhiên, dù với bất cứ nguyên do nào, xem ra các em vẫn đáng thương hơn đáng trách. Chẳng hạn khi bị phát hiện, bị nhà chức trách bắt quả tang, các em cần được đưa ngay vào những trung tâm “phục hồi nhân phẩm”. Tại đây, các em sẽ được cho học nghề để sau này khi quay lại với cộng đồng dễ dàng nhận được sự cảm thông và hỗ trợ của xã hội. Còn với những kẻ tổ chức, chiêu dụ mồi chài, môi giới gạt gẫm, mua bán trẻ em, ấu dâm… có lẽ nhà nước Việt Nam cần có khung hình phạt thật nặng, thật nghiêm khắc hơn mới đủ sức răn đe, ngăn chặn được thực trạng đáng buồn và quá nhức nhối này. Chứ như khung pháp luật hiện nay chỉ quy định dăm bảy năm tù (với những tội danh có tính chất tăng nặng) hoặc phạt vi cảnh dăm bảy trăm nghìn đồng xem ra chỉ như trò “ném đá ao bèo” không hơn kém – chị Hà An nói với chúng tôi như vậy!


    Trong những cô gái bị nhà chức trách bắt giữ trong một đường dây mại dâm tại quận 5 này,
    có không ít những cô gái chỉ ở tuổi vị thành niên

    Nguyễn Sinh

    ________________________

    Gái ăn sương ở “khách sạn ngàn… sao”!


    Gái ăn sương, họ là ai?
    Trên một con đường nhỏ ở gần Công viên Văn hoá, Sài Gòn, đang đi cùng chúng tôi, chị Phụng bỗng trỏ tay về phía một thiếu phụ ăn mặc khá sang trọng, cổ tay có đeo mấy chiếc vòng xi-men màu vàng sáng bóng đi cách phía trước một quãng:
    – Nó là thứ “gái hạng sang” đó.
    – Sao bạn biết?

    – Tụi này dân “trong nghề”, chỉ cần ngó sơ qua là nhận ra liền!

    Tôi nhìn kỹ: cô gái kia còn khá trẻ, chừng 25, 26 tuổi với làn da trắng, áo hai dây, jupe ngắn. Ngay lúc này, cô gái nhanh nhẹn rẽ vào một ngôi biệt thự gần đó, với tay bấm chuông, cửa vừa hé mở là lách người vào ngay. Thì ra đó là một “room for rent” thuê trọ cho khách nước ngoài. Còn với Phụng, chúng tôi chợt chạnh lòng vì câu nói của chị: “Tụi này là dân trong nghề”. Bởi Phụng cũng từng là “gái ăn sương”, từng bị công an bắt quả tang rồi đưa đi “phục hồi nhân phẩm”, nay đã hối cải, giải nghệ và trở thành nhân viên công tác xã hội. Phụng nói thêm:

    – Phần lớn chị em lỡ lầm đều có một quá khứ buồn như hoàn cảnh tôi vậy! Sau khi cha mẹ ly dị nhau, tôi theo mẹ về sống với cha dượng là gã đàn ông dâm đãng. Năm tôi tròn 16 tuổi, nhân lúc mẹ tôi đi vắng, gã bất ngờ xông vào nhà tắm, doạ bóp cổ nếu tôi không để gã ta thoả mãn thú tính. Do tình trạng cứ tiếp diễn, tôi bỏ trốn lên Sài Gòn và sa ngay vào một ổ điếm…


    Có lẽ đó cũng là hoàn cảnh chung của những chị em “gái ăn sương”? Hơn hai giờ đồng hồ sau, chúng tôi tiếp tục rảo bước trên con đường Lý Thái Tổ, (quận 10). Khi này là 20 giờ tối, nhiều cô gái phấn son loè loẹt cũng bắt đầu lò dò tìm ra các trạm xe buýt, vách tường rào công cộng đứng vẩn vơ ở đó. Những chiếc xe máy chở đôi, chở ba các thanh niên, hoặc một mình đàn ông sồn sồn tiến lại “hỏi thăm”. Cuộc “mua bán” buổi tối tại “điểm hẹn của dân chơi đêm” thế là bắt đầu… Một cô gái trẻ bất chợt tiến nhanh lại, kéo tay tôi:

    – Anh Hai! Mình đi “xào khô” nghen? Hay muốn đi dù?
    – Giá cả sao đây?

    – Anh cho em trăm ngàn là “nớp” được. Còn “dù” hai trăm!
    – Việc gì không làm, sao làm nghề này vậy nhỏ?

    – Sao? “Nhà báo” à ông? Xí! Nhà nghèo, chồng bỏ phải đi bán trôn kiếm tiền nuôi con, chỉ vậy thôi…Không đi thì xéo! Không lằng nhằng bực mình!

    Mảnh đời bên các “khách sạn ngàn sao”!

    Sẽ không bao giờ hiểu được cuộc đời của những cô gái ăn sương nếu không có sự “chỉ dẫn” của người trong nghề như Phụng. Phụng lại chỉ cho chúng tôi thấy một phụ nữ có lẽ cũng đã gần 50 tuổi, vậy mà xem ra bà ta vẫn còn khá “tha thiết” với “nghề” này. Ðó là bà Thảo, mặc trên người bộ đồ đầm màu hồng phấn, mắt quầng thâm, có lẽ do nghiện … xì ke. Nghe rằng bà này hay xuất hiện mỗi buổi tối sau 19 giờ ở đoạn đường Hùng Vương, gần ngã sáu Cộng Hòa:

    – Gái gú gì mà già khú vậy, ai mà thèm?
    – Thì “nồi nào úp vung nấy” – Phụng nói – khách của bà ta hầu hết là dân “mạt hạng”. Thứ gì cũng chơi. Giá một “bận” chỉ cần năm bảy chục ngàn thôi!

    – Sao thấy ăn diện cũng “sang” quá chớ?
    – Toàn đồ mượn, mai trả! Có cả một “dịch vụ cho thuê”. Giá cả hẳn hoi: bộ đồ bộ “xịn” năm ngàn/ngày, làm mặt: năm ngàn, chuốt “mascara”: năm ngàn, dầu thơm: ba ngàn… cả những chỗ cho thuê “bãi đáp” là nhà vệ sinh mười ngàn/lần… Ðó là cái giá phải chăng cho dân “ăn sương đường phố”.

    …Quả là cái giá của những mảnh đời “ăn sương”. Sao mà bi hài kịch như vậy? Bệnh nhiễm HIV ư? Hội chứng AIDS ư? Không ít người đã rõ, nhưng để tìm kiếm cho mình công việc làm ăn đàng hoàng, thu nhập ổn định – những điều kiện để hoàn lương – cũng thật khó để giải quyết sớm sủa và rốt ráo.

    Cũng trong số này, các “khách sạn ngàn sao” cũng là biệt danh mà dân chơi dành cho các tụ điểm, ở đó các cô gái ăn sương thường nương nhờ bóng tối của những con đường vắng rợp bóng cây, hay các quán “cà phê” đèn mờ và bất cứ một người “mắt kém” nào lỡ bước vào, chắc sẽ một lần… vấp té. Song, có một điều, nó không bao giờ “kén” khách: từ loại các chàng công tử ăn no rửng mỡ đến dân nghèo túi tiền hạn chế.

    Ngoài những “khu vực” mà chúng tôi đã nhắc, có thể kể thêm khu vực chung quanh công viên Ðài Liệt sĩ ở đường Nguyễn Xí, khu vực gần chân cầu Bình Triệu, khu vực gần bến xe Miền Tây, Miền Ðông…. Ở đó, khách có “nhu cầu” sẽ được “đáp ứng” ngay sau khi “trả giá”, được “giải quyết” bằng cách… đứng, đầy “kịch tính”. Nhưng, như đã nói, chuyện gì cũng có mặt trái của nó.


    Những cô gái ăn sương chuyên kiếm sống về đêm

    Phúc, một chàng trai khoảng 23, 24 tuổi, chuyên chạy Grab (xe “ôm” công nghệ) nói với chúng tôi:

    – Ở đây có tới mấy băng nhóm, nếu “khách” lơ tơ mơ có thể bị gạt như chơi!
    – Bị gạt nghĩa là sao?

    – Vì… nhiều cô gái ăn sương “chính gốc” là… đực rựa 100%. Như ở con hẻm này, có bọn con trai mà tóc tai thơm phức, giọng nói nhẹ thanh như con gái, ăn vận toàn quần áo, “phụ tùng” đàn bà. Toàn chơi trò “xả-xú-páp”, đêm nào tụi nó cũng ra làm ăn, vậy mà vẫn khối anh mắc lừa! Không những vậy, nếu có cơ hội, tụi nó sẵn sàng “phỗng” luôn ví tiền, đồng hồ, vòng vàng lẫn xe máy của “khách”!.
    – Vậy làm sao tránh được chúng?

    – Thì đi chơi quen cũng rút ra “kinh nghiệm xương máu” thôi – Phúc cười, giọng có vẻ bí mật – Ví dụ đừng bao giờ tới khu vực gần cầu Bình Triệu này, vì đây cũng là khu bọn nó bành trướng nhất. Thứ nữa, đừng bao giờ có ý tưởng bỏ ra một số tiền tương đương dăm bảy chục ngàn mà có ngay một màn “giải trí siêu bình dân”, toàn là “của dỏm” cả đó!

    Còn một thứ “khách sạn ngàn sao” nữa là các quán “cà phê – trà sữa” trên các con đường như H.V, Ð.B.L hay X.V.N.T. Về đêm, nó cũng hoạt động ồn ào không kém. Với tiền trà sữa (hoặc cà phê) 20 đến 30 nghìn đồng/ly, “khách” sẽ được các “em” (dĩ nhiên là “em thật”) tỉnh bơ tới… ngồi chung “chiều lòng khách đến, điên đầu khách đi”, miễn tiền “bo” như thế nào. Nhưng, theo một “dân trong nghề”, ở đây toàn “thứ hạng B”, nghĩa là “dân bị…bệnh” hay “già chát” mà những “tụ điểm ngon ăn” không màng thuê mướn nữa. Bởi vậy, “khách” tìm tới các “khách sạn ngàn sao” trước sau dù không làm “chuyện ấy” – chắc chắn cũng không tránh khỏi lây nhiễm – dù chỉ “quờ quạng tay chân”.

    Nguyễn Sinh

  • #2
    Lạy ông Trời cho mau hết dịch China covid để con còn dzìa Dziệt Nam làm từ thiện ,thấy mấy bé mặc quần áo rách lổ ngắn củn cỡn tội nghiệp quá ,chớ dịch China covid kéo dài lở mai sau con dzìa mà phải chống gậy thì mần răng hở Trời.!!

    Comment


    • #3
      Cậu hai TeTua còn nhớ em không??? Loan nè! ở bến xe An Đông nhớ chưa.....

      Comment


      • #4
        Bài viết về tệ trạng thương tâm đang xảy ra ở VN, của những cô bé nghèo khổ phải bán thân mình...
        Thật tội, thật đáng thương!

        Tự nhiên 2 cha nội ducquany và khongquan2... phóng dzô, post lung tung ben, lãng xẹt...
        Last edited by KiwiTeTua; 07-27-2020, 01:04 AM.

        Comment



        Hội Quán Phi Dũng ©
        Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




        website hit counter

        Working...
        X