Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Cứu người - Người cứu ta

Collapse
X

Cứu người - Người cứu ta

Collapse
 
  • Filter
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Cứu người - Người cứu ta

    CỨU NGƯỜI - NGƯỜI CỨU TA
    Huỳnh Văn Chừng




    Tháng sáu là tháng mà Quân lực VNCH tổ chức ngày kỷ niệm "Quân Lực" hàng năm, đã giúp tôi nhớ lại lần tôi bị bắn rớt gần chi khu Phụng Hiệp, tỉnh Cần Thơ, Vùng IV Chiến Thuật trong một phi vụ tải thương đúng vào ngày 19 tháng 6.

    Chúng tôi một số hoa tiêu trực thăng tốt nghiệp tại Hoa kỳ vào tháng 10 năm 1970, về Việt Nam thì tôi được phục vụ Phi đoàn 211, một phi đoàn trực thăng kỳ cựu nhất của ngành trực thăng Việt Nam. Sau khi trình diện phi đoàn 211 tại phi trường Trà Nóc, Cần Thơ, chúng tôi được đưa lên căn cứ Long Bình của Hoa Kỳ để huấn luyện thành những hoa tiêu chính (Pilot). Sau thời gian bay thực tập với Hoa Kỳ với những phi vụ liên lạc, hành quân khắp vùng III Chiến Thuật, chúng tôi khăn gói trở về phi đoàn 211 với chứng chỉ Pilot. Thời gian bay bổng tại Phi đoàn 211, vì là phi đoàn kỳ cựu trực thăng, chúng tôi vẫn là những hoa tiêu phó mặc dầu giấy tờ là hoa tiêu chính. Ban ngày là sĩ quan trực phi đoàn vì là hoa tiêu phó, đêm đến thì đi quay máy vì là hoa tiêu chính... Rồi thời gian trôi qua rất nhanh, tôi bay chung với các hoa tiêu chính già dặn "tay nghề", tôi học hỏi rất nhiều từ các anh ấy, và tôi cũng chứng tỏ với họ tôi là hoa tiêu phó đầy "kinh nghiệm" nên dần dần tôi được các anh chú ý, ưa thích, và tin tưởng nên được đi bay rất nhiều. Vì được bay bổng nhiều nên tôi đã học hỏi "tay nghề" rất nhanh và chính "nó" đã giúp tôi có được sự bình tĩnh trong các phi vụ tải thương sau nầy. Hầu hết các anh hoa tiêu kỳ cựu phi đoàn 211 được huấn luyện thành những IP (instructor pilots) khi phi đoàn 211 đảm nhận huấn luyện các khóa bay trực thăng tại Sư đoàn IV Không Quân.

    Vào những năm 1971-72, ngành trực thăng đã dần dần thay thế quân đội Hoa kỳ trong những phi vụ yểm trợ quân bạn từ đổ quân, tiếp tế, tải thương. Không Đoàn 84 Chiến Thuật ngoài những phi vụ kể trên, còn phải tiếp nhận thêm nhiều phi vụ tải thương. Do đó Không Đoàn đã biệt phái Đ/U Quới, phi đoàn 211, sĩ quan liên lạc tải thương, và làm việc với phi đội tải thương Hoa Kỳ đóng tại phi trường Navy trong căn cứ Hải quân Hoa Kỳ, Cần Thơ. Các hoa tiêu thì từ các phi đoàn 211, 217, 225 và 227 biệt phái sang đi bay chung với phi hành đoàn Hoa Kỳ. Có lẽ vì tôi giỏi Anh văn hay là lúc đi bay thực tập tại Long Bình được các "trưởng phi cơ Hoa Kỳ" khen giỏi và không bị trở ngại trong thời gian huấn luyện nên tôi lại "được" gởi đi biệt phái sang bay tải thương (Dustoff). Thú thật tôi không thích bay tải thương vì tàu không có vũ khí để tự vệ, chỉ có dấu thập đỏ "Hồng thập tự" làm tấm bình phong đỡ đạn mà thôi. Khi huấn luyện tại trường bay, tôi tình nguyện theo học "gunship" vì tôi chủ trương "ăn thua đủ" với quân thù, chúng bắn tôi thì tôi "chơi" lại bằng rockets, miniguns...

    Trong khi bay tải thương, tôi bay với hoa tiêu Hoa Kỳ ban đêm và hoa tiêu Việt Nam trong những phi vụ ban ngày vì lúc đó hoa tiêu Việt Nam không có mấy ai bay đêm ngoài Đ/U Quới. Tôi còn nhớ trong một phi vụ đêm, bay chung với Đ/U Quới bốc thương binh tại một cái đồn thuộc quận Cai Lậy, tỉnh Mỹ Tho rất "hot" nên chúng tôi đã phải nhờ đến trực thăng võ trang của Navy Hoa Kỳ "Seawolfs" yểm trợ và chúng tôi đã hoàn tất nhiệm vụ thật hoàn hảo. Những phi vụ tải thương rất nguy hiểm nhưng cũng có những cái thú như là: mình "liều mạng" để cứu sống con người trong khi người lại tìm cách giết nhau không một lần xót thương... thật mâu thuẫn quá!!! Cái thú khác nữa của những phi vụ tải thương là "chửi lộn" với con cháu bác Hồ trên tần số FM vì bọn chúng thường vào tần sô để phá phách hay "hù dọa" chúng tôi, và cái khổ nhât là giải nghĩa cho các anh bạn Hoa Kỳ được hiểu về những "trận" chửi lộn nầy.

    Ngày 19 tháng 6, ngày Quân Lực, tôi và Th/U Chánh (phi đoàn 225) trực ngày. Danh hiệu "Kim Cương" Charlie. Buổi sáng chúng tôi làm những phi vụ tải thương từ Cà Mau, Năm Căn, Thới Bình, Vị Thanh và đến trưa chúng tôi trở về Cần Thơ ăn cơm. Trên đường về Cần Thơ, chúng tôi nhận phi vụ tải thương tọa độ gần quận Phụng Hiêp từ trung tâm Hành Quân Tải thương đóng tại phi trường Navy. Tôi xin phép được nói thêm một chút về "Trung Tâm Tải Thương" nầy để các bạn được rõ.

    Trung Tâm Tải thương do Hoa Kỳ phụ trách, họ nhận những phi vụ từ Tỉnh, Quận do các cố vấn Hoa Kỳ yêu cầu, rồi chuyển những phi vụ nầy đến chúng tội. Nếu phi vụ "hot" phải cần "gunships" yểm trợ , thì họ báo cho chúng tôi biết khi nào đã có "guns" sẵn sàng thì chúng tôi vào vùng tải thương. Phi vụ tải thương nầy, chúng tôi liên lạc với "Trung Tấm tải thương" để tìm hiểu thêm về tình trạng của thương bệnh binh nặng nhẹ ra sao, và tình hình tại bãi bốc. "Trung Tâm" cho biết:

    - Bãi đáp an toàn, thương binh bị thương chân và đầu.

    Anh Chánh và tôi nhìn nhau không biết có nên tin "bãi đáp an toàn" không? Vì theo kinh nghiệm của chúng tôi thì thông thường bốc thương binh vùng Phụng Hiệp đều cần "gunship" yểm trợ vì bọn Việt Cộng rất "hỗn", cứ nghe tiếng trực thăng là tác xạ nhất là chúng biết trực thăng tải thương không mang vũ khí để tự vệ. Sau khi chúng tôi trao đổi ý kiến cho nhau, chúng tôi quyết định xuống bốc thương binh rồi về Cần Thơ ăn cơm và nghỉ trưa vì tọa độ bãi bốc gần Cần Thơ. Chúng tôi thông báo với "Trung Tâm Tải Thương" về quyết định của chúng tôi, thông báo Paddy tọa độ tải thương và tôi bắt đầu liên lạc với quân bạn:

    "Thành Đô (danh hiệu tại đồn, tôi không nhớ rõ lắm) đây Charlie."

    "Charlie. Thành Đô nghe bạn 5/5, có gì nói đi bạn "

    "Charlie chim sắt chữ thập đỏ đến bốc mấy chai "wisky" (thương binh) cho biết tình hình nơi bạn ở".

    "An toàn đó bạn". Chợt chúng tôi nghe: "Chim sắt đi chỗ khác chơi, xuống bắn bỏ mẹ". Chúng tôi biết bọn Việt Cộng đã vào tần số nên tôi gọi:

    "Thành Đô bọn Việt Cộng vào số nhà của bạn để tôi gọi "chó lửa" (gunships) đến yểm trợ đó bạn".

    "Charlie mấy con "chuột" (Việt Cộng) vào số nhà tôi phá rối đó bạn. Yên chí bãi đáp an toàn. Lên một nấc để liên lạc đi bạn". Một nấc là một số, thí dụ tần số 42.50 thì lên một nấc là 43.50.

    "Thành Đô đây Charlie nghe rõ trả lời".

    "Charlie Thành Đô tôi nghe 5/5".

    "Thành Đô bạn cho biết "chuột" ở hướng nào của bạn, và hướng nào vào thì an toàn".

    "Charlie "chuột" ở hướng Tây của tôi, bạn vào hướng Đông có mấy đứa em tôi đang an toàn cho bạn".

    "Đ.M. xuống tao bắn rớt" bọn Việt Cộng lại vào tần số.

    Anh Chánh và tôi lại nhìn nhau để hội ý, chúng tôi biết bọn Việt Cộng thích chơi trò "cút bắt" mình có đổi tần số bao nhiêu lần chúng cũng lọt vào được. Đã đến giờ cơm, bụng đói cào....Chánh và tôi quyết định xuống bốc mà không cần "chó lửa" yểm trợ, không để bọn Việt Cộng "hù" chúng tôi mãi. Tôi gọi máy:

    "Thành Đô chuẩn bị mấy chai "wisky", chúng tôi xuống bốc đó bạn"

    Anh Chánh bay tôi follow theo cần lái, tôi "lock" dây an toàn. Anh Chánh làm môt vòng "overhead" giảm cao độ từ hướng Đông bay vào, cao độ khoảng 50 feet trên đầu các ngọn cây, tốc độ khoảng 80-100 knots thì tôi nghe đủ loại súng bắn vào phi cơ "bựt bựt..." tôi biêt thân tàu trúng đạn. Khi cách đồn khoảng 10 thước, Chánh giảm tốc độ để vào đáp thì phi cơ bắt đầu quay vòng tròn theo chiều kim đồng hồ, cắt tay ga tàu xàng ngang và tôi nghe tiếng cánh quạt chính chém vào thân cây "rắc... rắc". Tàu rớt ngay trên giao thông hào bên trong đồn, thật may mắn tàu rớt trong đồn chứ nếu ngoài đồn thì chắc chúng tôi tan xác vì mìn và lựu đạn gắn xung quanh đồn. Phi hành đoàn vô sự, xin cám ơn anh Chánh với "tay nghề" điêu luyện đã đưa con tàu không cánh quạt đuôi đáp an toàn. Tôi gọi Paddy cho biết tọa độ chúng tôi bị bắn rớt rôi tắt máy chờ tàu "rescue" từ Trà Nóc, Cần Thơ đến bốc về.

    Trong khi chờ tàu "rescue" cất cánh từ phi trường Trà Nóc, anh y tá Tiến mà chúng tôi thường gọi "bác sĩ Tiến" đã vào nước biển cũng như băng bó vết thương cho các thương bệnh binh. Chúng tôi ngồi chờ tại đồn, quên cả cơn đói, từ 1 giờ trưa cho đến 4 giờ chiều mới được chiếc tải thương khác đến tiếp cứu do T/U Ninh (217) và hoa tiêu Hoa kỳ. Chính tôi đã hướng dẫn hai chiếc Cobras bắn phá, yểm trợ chiếc tải thương nầy bay từ Tây sang Đông thay vì Đông sang Tây theo lời quân bạn hướng dẫn.

    Chiếc phi cơ tải thương đưa chúng tôi vê phi trường Trà Nóc, xin cám ơn T/U Ninh và phi hành đoàn. Sau nầy tôi được biết chiếc tàu "rescue" đã lấy lộn tọa độ (cung cấp bởi Paddy) đi Cà Mau - Năm Căn thay vì Phụng Hiệp, sự sai biệt khoảng 200 km.

    Sau khi tái khám tại bệnh viện Sư đoàn, tôi phải làm báo cáo trình lên Sư Đoàn về phi vụ tản thương nầy. Ngày 19 tháng 6 năm 197X rơi vào ngày Chủ Nhật, thông thường nếu không đi bay thì tôi đi lễ nhà thờ cầu nguyện ơn trên ban bình an cho quê hương, gia đình, bạn bè và tôi. Ngồi viết báo cáo... tôi thầm nghĩ cho riêng mình: Ngày Chủ Nhật đi bay Cứu người, bị bắn rớt vô sự phải chăng NGƯỜI (Chúa) đã cứu ta?

    HUỲNH VĂN CHỪNG

    Đại đội 64/ Khoá 6/68 Thủ Đức

    Sou rce:http://acdieu.com/Stuff/06-2016/Truy...oi_cuu_ta.html


Hội Quán Phi Dũng ©
Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




website hit counter

Working...
X