Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Tháng Tư: Niềm vinh? Nỗi nhục!

Collapse
X

Tháng Tư: Niềm vinh? Nỗi nhục!

Collapse
 
  • Filter
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Tháng Tư: Niềm vinh? Nỗi nhục!

    Tháng Tư: Niềm vinh? Nỗi nhục!


    Nguyễn Dân (Danlambao) - Mọi năm, từ ngày đất nước rả tan, tháng 4, bao giờ cũng thấy rợp bóng cờ sao bay lả tả. Họ vui mừng chiến thắng, họ hí hửng quang vinh. Và họ bắt cả nước, toàn dân đều phải tung hô vạn tuế Bác và Đảng.

    Có những ông bà già da mồi tóc bạc, lọm khọm đi không nổi (vì đói) cũng phải vừa lếch để đi... đi nhập vào đoàn người la ó thành tích vẻ vang - Mừng đất nước đã giải phóng hoàn toàn. Từ nay sạch bóng quân thù. Từ nay độc lập, tự do, ấm no hạnh phúc...

    Rồi tiếp diễn 45 năm, gần 1/2 thế kỷ, qua 2 - 3 thế hệ... Tốp già thì cũng đã chết đi nhiều. Nếu còn sống, cũng cảm thấy sống thừa, hối tiếc, ngậm ngùi cho quãng đời quá khứ, dĩ vãng đau thương, bao điều ân hận. Và cái lớp sanh sau, lớn lên sau này, được dạy cho kế thừa truyền thống: cũng cứ la ó, cứ chạy khắp đường, cứ vạn tuế tung hô, mừng chiến thắng ông cha một thời lừng lẫy. Chúng nín hơi, phình to như ếch, nghễnh cổ như trâu, lăn xả vào lửa như thiêu thân, sẵn sàng chết ví ánh sáng. Hoặc cứ cởi bỏ áo quần, chạy tưng đường phố, cứ rợp bóng cờ sao, sau bao vẻ vang thành tích. Thành tích gì? Đội bóng đá thanh thiếu niên VN (U 23) vừa vào bán kết. Đội nước nhà vừa đoạt cúp Asian (nhờ HLV người Hàn dìu dắt)... Gì nữa? Rất nhiều, nhiều lắm... nhưng vì đặc tính “khiêm tốn” của ta không muốn nói ra, cứ để cho bí mật. Họa hoằn lắm, một vài đứa ngáo đá, đâm hơi rò rĩ. Chỉ do tại, bởi, bị một số đứa không thấm nhuần tư tưởng, chưa thấu đạt giáo điều, lại khoe khoang, khoác lác. Như là:

    - Đảng và nhà nước ta (TBT/CTN thay mặt) vừa ký kết với anh Tàu 15 văn kiện, 12 thỏa ước... Phái đoàn cựu TBT và cố vấn sang CHND Trung quốc ký mật ước Thành Đô.

    - Chủ tịch (gái) quốc hội nhà nước ta được mời sang quốc mẩu thiên triều, được tiếp đãi nồng hậu, được Tập chủ tịch bắt tay, ôm hôn thắm thiết, được chiều chuộng, nâng niu, đả thông nhiều vụ việc...

    - Thủ tướng Niễng được anh em đống chí 4 tốt, 16 vàng (hứa hẹn) cho đội ngũ chuyện viên sang giúp ta phát triển kinh tế các đặc khu: Vân Đồn, Bắc Vân Phong, Phú Quốc. TQ hứa cùng hợp tác giúp VN khai thác mỏ dầu khí biển đông. Bộ phận (rất lớn) người Tàu sẵn sàng kéo sang giúp ta phát triển đất nước thêm mạnh giàu, to đẹp v.v... và v.v...

    Đảng (khiêm tốn) không nói ra, nhưng vì tò mò, hầu như ai cũng rõ. Người dân cứ sống và tự hào, cứ thắt lưng buộc bụng (như thời chống Mỹ cứu nước khi xưa): Sau 30 năm (kể từ 1990) VN sẽ như Tàu, và sau 50 năm, Tàu với Ta không còn coi như “hai”, mà “một” cùng nhau chung hưởng “đại đồng” theo như ước nguyện thuở ban đầu, từ ngày Bác cùng chúng cháu hành quân ra đi làm cách mạng: mục tiêu, mục đích, ước mơ là dắt nhau đi về “cõi thiên đường”. Ở đó để ta được đời đời yên nghỉ...

    Không quang vinh mà là ô nhục!

    Trên đây, dù sao, đó cũng chỉ là ước mơ. Ứơc mơ nghĩa là cũng mong, cũng muốn. Nhưng mà đi vào thực tại mới là một sự để có đáng tự hào, hãnh diện, khoe khoang? Hay là hối hận, khổ đau của kiếp đời VINH, NHỤC?

    “Đánh xong giặc Mỹ, ta sẽ xây dựng... gấp mười lần hơn”. Và “Dù phải đốt cháy cả dãy trường sơn, dù phải hy sinh đến người Việt Nam cuối cùng, ta cũng phải giành cho được thắng lợi”. Đó là lời của chủ tịch Hồ Chí Minh, cũng được gọi bác Hồ, để bắt buộc cả nước phải theo gương, ca tụng đời đời?

    Không biết ông (Hồ) là người VN hay Tàu, mà thấy rằng: Ông không bao giờ mặc quốc phục VN, toàn ăn mặc theo kiểu cách Tàu, và đến lúc chết cũng chỉ muốn nghe nhạc Tàu, rồi chết.

    Ông đã làm gì? Ông lãnh đạo công cuộc đấu tranh, rất mực tuân hành, thực thi theo lệnh của Tàu cộng:

    - Thực thi cải cách ruộng đất (1953-1956) giết hại oan ức, sai lầm trên 172.000 người dân VN cho là địa chủ.

    - Đánh Pháp, trận Điện Biên Phủ, cũng là do tướng Tàu kế hoạch, chỉ huy. Một “chiến thắng” với hàng trăm ngàn mạng người nằm xuống.

    - Rồi những năm sau (21 năm) gọi là đánh Mỹ Ngụy cứu nước, cũng do xúi giục từ Tàu (có cả Liên Xô), với mọi thứ, mọi vật đều là do Tàu cộng cung cấp. Người VN chỉ là đem thân hy sinh chết chóc - “Ta đánh đây là đánh cho Trung Quốc, đánh cho Liên Xô” - TBT Lê Duẫn đã nói rõ như thế. Một cuộc chiến giết dân VN ta, để rồi cứ phải mang ơn, mắc nợ TQ, cho mãi đến ngày nay vẫn còn phải nợ, để rồi, cũng từ đó, đảng ta hãnh diện nhận lấy chiếc “vòng kim cô” quang vinh do Tàu cộng ban tặng, gỡ mãi không ra.

    Ngu hay dại? Tội ác hay công lao? Cho cái gọi là “chiến thắng” miền Nam (VNCH), ngụy danh “giải phóng”. Và “giải phóng” để làm gì? Giải phóng cho ai? Trong khi một nửa đất nước (miền Bắc) trong tình trạng cùng khổ, nghèo nàn, lạc hậu?

    - Để rồi, khi chiếm đoạt (miền Nam) xong, thì ăn mừng và tha hồ mà giựt giành cướp đoạt. Cướp đoạt trong tự hào “thắng lợi vẻ vang”?

    - “Đánh xong giặc Mỹ, ta sẽ xây dựng đất nước to đẹp mạnh giàu gấp mười lần hơn”. Lời nói của Hồ tặc, cũng theo “ông” đi vào địa ngục. Và có lẽ cũng vì thế mà cả một đất nước, dân tộc, không lấy gì là “to đẹp mạnh giàu”, mà 45 năm sống trong địa ngục trần gian.

    - Đảng ta vô cùng hãnh diện, tự hào với bao công lao thành tích - thành tích đuổi Mỹ, diệt Ngụy để đưa đưa đất nước trở về lạc hậu, đói nghèo. Công lao đầu độc bao tầng lớp trẻ “hồng hơn chuyên”, ngu trung, xả thân, hết lòng vì đảng. Một dân tộc với tinh thần bạt nhược, nô bộc. Giặc đến biên cương: ta mở ngỏ. Giặc xâm chiếm biển đảo: ta cúi đầu dâng nạp. Giặc vào nhà: ta cung kính, tôn thờ... “Nếu chống đối, nếu tranh chấp, làm sao ta có được yên ổn mà ngồi nói chuyện hôm nay”. Câu nói là của ai? Của tên lãnh đạo “khôn khéo, sáng suốt”?

    - Nếu tính sổ rạch ròi, qua dòng lịch sử 75 năm (từ 1945, cướp chính quyền), csVN là một đảng bán nước hại dân. Để chứng minh, ta đã thấy:

    - Độc lập, tự do: không có. Ấm no, hạnh phúc: hoàn toàn không.

    - Bóng giặc Tàu tràn ngập đất nước qua mọi hình thức: khắp mọi miền, khắp mọi nơi, cơ sở, xí nghiệp.

    - Một đảng lãnh đạo cúi lòn. Một nhà nước vâng mệnh, kính phục, hèn với giặc, ác với dân.

    - Và hôm nay, trước nguy cơ dịch bệnh, không một phản ứng phong toả, ngăn chận, chống dịch, cứ để dịch bệnh do Tàu cộng mang theo mầm bệnh đổ xô ngập tràn khắp nước. Tất cả các nước đều lo phòng chống dịch, thì đảng csVN lại rắp tâm làm theo mệnh lệnh: Rước giặc và bệnh dịch nhằm tiêu diệt cả một dân tộc. “Dù có phải hy sinh đến người VN cuối cùng cũng phải giành cho được thắng lợi”. Thắng lợi là: tiêu diệt một dân tộc này để thay vào một dân tộc khác?

    - Một nền kinh tế đã đến hồi kiệt quệ: Một đất nước mất hết tài nguyên (khoáng sản (dầu mỏ) Tàu chiếm - rừng tan hoang - ruộng đồng khô cạn). Giặc xâm lấn, dịch bệnh tràn lan, cấp lãnh đạo (TBT/CTN) chui rúc, lẫn trốn. Phải trốn để còn được sống. Phải trốn để được yên thân... Cho đảng bền lâu, cho vinh hiển đời đời...?

    Đó! Đảng cộng sản Việt Nam là như thế đó. - Là nhục hay vinh? - Là công hay tội? - Là dại hay khôn?

    09.04-2020
    Nguyễn Dân

    danlambaovn.blogspot.com


Hội Quán Phi Dũng ©
Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




website hit counter

Working...
X