Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Bùi Anh Trinh: Kiều Chinh và câu tự hỏi “Tôi đã làm gì nên tội?”

Collapse
X

Bùi Anh Trinh: Kiều Chinh và câu tự hỏi “Tôi đã làm gì nên tội?”

Collapse
 
  • Filter
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Bùi Anh Trinh: Kiều Chinh và câu tự hỏi “Tôi đã làm gì nên tội?”

    Nhân dịp tưởng niệm 30 tháng Tư 1975, chúng tôi đăng lại bài này trên HQPD để độc giả nào quan tâm có thể đọc và nhận định tùy theo suy nghĩ và lập trường của mỗi cá nhân. Xin miễn tranh luận. Những chữ được in đậm (bold) là từ nguyên bản.


    Bùi Anh Trinh: Kiều Chinh và câu tự hỏi “Tôi đã làm gì nên tội?”
    – Đặng Quang Chính góp ý kiến




    Kiều Chinh (2014)


    Posted on April 21, 2019 by hoanglanchi
    Bùi Anh Trinh


    Báo Orange County Register: “Kiều Chinh chuẩn bị bước lên khán đài với bộ đồ màu sẫm và búi tóc trông rất đài các. Một lát sau, bà nói chuyện trước đám đông trong một sân có cả ngàn chỗ đậu xe thuộc khu Little Sài Gòn. Đây là lần đầu tiên bà xuất hiện tại Quận Cam sau khi bà dự lễ khởi công xây dựng một ngôi trường thiện nguyện được bà tài trợ tại quê hương Việt Nam…

    Đèn truyền hình chiếu sáng khi Kiều Chinh rảo bước qua khán đài được trang hoàng với các dải băng màu đỏ và vàng, màu của lá cờ Nam Việt Nam ngày xưa. Bà bước đến máy vi âm, chờ đợi tiếng vỗ tay”.

    Nhưng không một tiếng vỗ tay hoan hô... Thay vào đó là những nét giận giữ không hề phai trên khuôn mặt những người cùng thế hệ với bà… Một người đàn ông hét lên một từ ngữ thóa mạ nặng nề nhất đối với người Việt tị nạn tại Little Sài Gòn: “Cộng sản!”

    Tiếng hét này muốn chỉ về bà. Nhiều tiếng hét tiếp theo “Cộng sản! Cộng sản! đi xuống”. Miệng của bà méo đi trong xúc động và bối rối, nhưng bà không thốt được nên lời.. Một người trong ban tổ chức đã dìu Kiều Chinh rời khỏi khán đài. Bà tự hỏi trong nước mắt: “Tại sao tôi lại gặp cái cảnh này?! Tôi đã làm gì nên tội?”

    Đó là năm 2000, một năm sau biến cố chính trị “Trần Trường” tại Quận Cam. Người ta không chấp nhận Kiều Chinh đi ngược lại công cuộc đấu tranh của người Việt Nam. Trong 53 ngày đêm biết bao nhiêu tiếng gào thét uất hận và biết bao nhiêu nước mắt của người Việt đã đổ xuống trước sân tiệm Hitek của ông Trần Trường, người ta dứt khoát đòi CSVN phải trả lại quyền làm người cho dân tộc Việt Nam.

    Trong khi đó bà Kiều Chinh âm thầm trở về Việt Nam để cùng CSVN “xây dựng lại đất nước”. Người ta coi đó là hành động phản bội, cũng giống như Jane Fonda đã tươi cười ngồi lên chiếc ghế của một khẩu súng phòng không tại Hà Nội trong khi máu của thanh niên Mỹ đang tuôn chảy tại chiến trường Việt Nam; rõ ràng là Jane Fonda đã phản bội. Kiều Chinh cũng vậy, bà ta thật ngây thơ khi tự hỏi: “Tôi đã làm gì nên tội?”

    Chúng ta có thể tha thứ


    Báo Orange County Register đã viết lên nhận xét của bà Kiều Chinh đối với những người Việt tị nạn như là ông Võ Đại Vạn: “Ông ta là một sĩ quan Hải quân khi Sài Gòn sụp đổ, và ông ta không thể quên nỗi đau về việc đất nước của ông ta bị đánh bại. Và ông ta không thể tha thứ ”. Bà cho rằng giờ đây những cựu quân nhân VNCH không chịu về VN bởi vì họ mang mặc cảm của những người thua trận. “Bà Kiều Chinh nói về cuốn phim “Catfish in Black Bean Sauce” mà bà là diễn viên: “Đối với tôi, thông điệp của cuốn phim là chúng ta là con người, chắc chắn có khi chúng ta phải phạm sai lầm. Tôi cho rằng điều quan trọng mà chúng ta có thể làm là thông hiểu lẫn nhau. Chúng ta có thể tha thứ và quên đi. Chúng ta chăm sóc và yêu thương lẫn nhau”.Người Việt Nam đã nghe những lời kêu gọi tương tự trong Kinh Chúa, Kinh Phật. Có lẽ khi thốt lên những lời này thì trong thâm tâm Kiều Chinh nghĩ rằng bà đã từ bi và bác ái đúng như lời dạy của các đấng cứu thế…(!). Nhưng trong trường hợp này bà Kiều Chinh đã lầm. Cũng như trước đây minh tinh điện ảnh Jane Fonda đã lầm..

    Lúc đó Jane Fonda cũng đã dùng những lời yêu thương để kêu gọi hãy dẹp qua chiến tranh. Tuy nhiên bà chỉ khơi động lòng yêu thương trong các con cái của Jésus Christ nhưng vô tình bà lại ủng hộ bạo lực của những đệ tử của Stalin và Mao Trạch Đông, chính họ là người chủ động gây ra chiến tranh, còn phía bên kia chỉ là bị động. Nếu bà muốn kêu gọi chấm dứt chiến tranh thì hãy kêu gọi bên chủ động tấn công hãy từ bỏ tham vọng chứ không phải kêu gọi những kẻ đang phải chống trả để tự vệ.

    Các triết gia Tây Phương như Jean Paul Sart, André Gide cũng đã có một thời ủng hộ bạo lực đẫm máu của Staline, Mao Trạch Đông, Tito…. Nhưng rồi đến năm 1979 thì chính Jean Paul Sart đã hô hào cho một chương trình quyên góp, thuê những chiếc tàu đi vớt người Việt Nam tị nạn đang bị trôi dạt trên Biển Đông. Triết gia đã gặp những người Việt Nam tị nạn; và ông hiểu vì sao người ta phải tránh xa cái chế độ đó, kể cả bằng cái giá là sự chết. Còn Adré Gide thì sống trong ân hận không nguôi.

    Cái sai, cái ác vẫn chưa qua

    Bà Kiều Chinh cho rằng cái chế độ đó đã chấm dứt từ 25 năm về trước, bà cho rằng nó đã qua. Nhưng hiện nay, ngay khi bà đang ngồi nói chuyện với cháu của bà trong quán cà phê thì vẫn có 2 công an theo dõi bà. Vậy thì chuyện sẽ xảy ra như thế nào cho những người nói xấu chế độ trong cái quán cà phê đó?

    Chỉ vì lỡ nói xấu chế độ tại một quán cà phê mà cha của bà phải lãnh cái án 5 năm tù, và anh của bà đã bị 5 năm tù vì tội chơi nhạc chính trị ngoài luồng; thì ngày nay Nguyễn Xuân Tụ bị tù vì tội nói xấu chế độ và Phạm Hồng Sơn cũng vào tù vì tội dịch tài liệu nói về nhân quyền của Hoa Kỳ. Chứng tỏ bà Kiều Chinh đã sai lầm khi bà cho rằng những chuyện đó đã qua.

    Càng sai lầm hơn nữa là không những chuyện đó đang xảy ra trong hiện tại mà nó sẽ diễn ra trong tương lai bất tận. Không phải là những chuyện oan khiên đơn giản mà còn có biết bao nhiêu oan khiên còn thê thảm hơn vậy nữa.

    Nếu bà Kiều Chinh chịu khó xem tin tức hằng ngày tại Việt Nam thì bà sẽ biết hiện nay mỗi ngày có bao nhiêu bé gái Việt Nam bị bán sang nước ngoài để làm điếm. Hiện nay mỗi ngày có bao nhiêu người con gái Việt Nam cắn răng bước chân ra xứ lạ để làm vợ người ta với 9 rủi 1 may nhằm cứu vãn kinh tế gia đình. Thỉnh thoảng báo chí loan tin có những cô gái Việt Nam chịu nhục nhã, cởi quần áo cho khách buôn người xem xét như là xem xét một món hàng?

    Thế nhưng không có một ai lên tiếng chịu trách nhiệm về những thảm cảnh đó. Và cũng không ai dám lên tiếng bắt ai đó phải chịu trách nhiệm. Trong khi mọi người đều biết đây là trách nhiệm của những người cầm quyền. Nhưng rõ ràng những kẻ đang nắm quyền hiện nay đã có thái độ vô tư với những chuyện đó. Họ coi như nó không hề xảy ra trên cõi đời này. Thậm chí những nạn nhân đến cầu cứu họ thì họ lại đứng về phe kẻ ác mà hăm họa bịt miệng các nạn nhân. Vậy thì có nên truất phế cái chế độ vô nhân đó đi hay không?

    Tha thứ cho kẻ cướp đã lấy những cái mà mình vứt bỏ?

    Bà Kiều Chinh nói với phóng viên Orange County Register: “Tôi đã có một ngôi nhà đẹp tại Hà Nội và tôi mất nó. Tôi cũng đã có một ngôi nhà đẹp tại Sài Gòn và tôi cũng mất nó. Vì thế hiện nay tôi đang có một căn nhà khác, nhưng tôi sẽ chẳng quan tâm nếu tôi lại mất nó”.

    Bà đã thản nhiên vứt bỏ những căn nhà của bà bởi vì bà kiếm ra nó dễ dàng quá, nó chỉ là một góc sự sản của bà. Sau khi vứt bỏ căn nhà ở chỗ này thì bà lại có một căn nhà khác tại chỗ kia to đẹp hơn, cho nên bà có thể bình thản khi nghĩ tới những lần mất nhà.

    Không thể so sánh với niềm đau mất nhà của những người khác, nhất là những phụ nữ khác. Căn nhà của họ tuy không đáng giá là bao so với nhà của bà Kiều Chinh nhưng nó là máu, là thịt của họ. Họ đã nhịn ăn nhịn mặc, bắt cả chồng con dè xẻn để dồn vốn liếng mà tạo dựng lên căn nhà đó. Họ không đủ sức mua liền một lúc như bà Kiều Chinh. Mà họ phải đi gom từng viên gạch, từng hòn đá để lần hồi tạo dựng nên nó. Mới đầu chỉ là cái túp lều khiêm tốn, nhưng rồi với mồ hôi và công sức mới trở nên một ngôi nhà khang trang.

    Họ thuộc từng viên gạch trong nhà, họ nhớ xuất xứ của từng thanh sắt đổ sàn bê tông và họ nhớ cả những lần điếng người lo chạy nợ để thanh toán tiền vật liệu hay tiền mua đất. Nhưng họ vẫn vui vì căn nhà đã thành hình trong tiếng cười của trẻ thơ, tiếng nô đùa hằng ngày của con trai, con gái của họ.

    Nhưng họ lại không mất nhà một cách đơn giản như bà Kiều Chinh. Nói cho đúng ra là bà Kiều Chinh đã chủ động từ bỏ những ngôi nhà đó mà ra đi. Còn những người phụ nữ khác lại không được như vậy, họ bị đuổi ra khỏi nhà vào nửa đêm với mỗi người hai cái sách trên tay.

    Họ ra khỏi nhà trong tiếng gào của mẹ già, trong tiếng khóc của con nhỏ, dưới họng súng của quân ăn cướp. Nửa đêm mẹ con, bà cháu chợt hốt hoảng thấy mình bơ vơ giữa gió lạnh, không biết đi về đâu, sống làm sao, trong khi không biết người chồng có còn sống trong trại tù hay không; hay là đã bị chôn sống trong một rừng hoang nào đó. Dĩ nhiên là những đứa bé cũng không thể nào quên.

    Vậy thì ngày nay những người phụ nữ đó có nên trở về VN như bà Kiều Chinh hay không? Về để nhìn lại căn nhà của mình đang bị quân ăn cướp chiếm ngụ? Về để nhìn con cháu mình đang còng lưng cúi đầu làm trâu ngựa cho quân gian tà? Về để thấy cảnh ăn chơi phè phỡn trên lưng của bà con thân thuộc của mình?!…

    Bà Kiều Chinh mạnh miệng cho rằng con cháu sẽ phán xét giữa tinh thần tha thứ của bà với tinh thần hận thù của những ông sĩ quan VNCH. Nhưng có lẽ không cần đợi đến con cháu. Chỉ cần nghe những lời tuyên bố được lập đi lập lại của bà Jane Fonda, rằng bà ta sẽ ân hận cho tới khi xuống mồ… thì đủ biết ai đúng ai sai..

    Trước khi nói lên lời tha thứ cho CSVN thì bà Kiều Chinh đã có bao giờ nghĩ tới chuyện nói lên lời cám ơn những người đã đổ máu ra vì tự do, hạnh phúc của dân tộc Việt Nam hay chưa? Và bà nghĩ bà có đủ tư cách để nói lên lời cám ơn họ hay không?

    Bùi Anh Trinh


    Giai cấp trên cao


    Giai cấp trên cao có thể là tầng lớp có quyền lực trong tay mà cũng có thể là tầng lớp thật giàu có trong nước. Nhưng, thường thì giai cấp có quyền lực trong tay, trong một chế độ độc tài – nhất là độc tài toàn trị – đồng thời là giai cấp giàu có nhất trong nước. Một giai cấp giàu có khác, nếu có, cũng chỉ là thứ yếu (vì không có quyền lực). Do đó, giai cấp giàu có thứ yếu này, trong chế độ đó, thường cũng chỉ là thành phần phụ – so với bọn kia -…và vì thế, mọi hành động của họ cũng chỉ phụ họa với tiếng nói của bọn nắm quyền lực. Tiếng nói của giai cấp thứ yếu không bao giờ có thể là tiếng nói đối lập!.

    Nếu nhận định đó không sai với điều mà nhiều người thấy được, chuyện của bà Kiều Chinh chẳng có gì là khó hiểu.

    Bà ta là một diễn viên điện ảnh có tiếng của miền Nam, trước năm 1975. Bà ta đã từng ở nước ngoài trước khi miền Nam thất thủ vào tay CS miền Bắc. Tại nước ngoài, bà này vẫn tiếp tục nghề nghiệp của mình. Và dĩ nhiên, cuộc sống của bà, nếu không nói thuộc về tầng lớp cao, cũng có thể được xếp vào loại trung lưu. Nhưng, điều quan trọng nhất là, bà ấy không thể có kinh nghiệm (kể cả cảm giác) của những người từng là nạn nhân của cuộc chiến 1954-1975. Cảm giác đó, nếu có được, cũng chẳng qua là cảm giác thấy được qua màn ảnh truyền hình. Dân Mỹ, vì thế, trở nên phản chiến. Vô hình trung, họ phản bội ngay chính cả sự huy sinh của con, em mình. Điều đó đã được chúng ta thấy qua trường hợp Jane Fonda.

    Từ sau 1975, theo nhiều bài viết, bà Kiều Chinh đã về VN làm từ thiện. Nơi những thành phố lớn tại VN, bộ mặt "phồn vinh giả tạo" – chữ mà bọn CS hay dùng để tuyên truyền, khi chúng còn đánh phá miền Nam – đã khiến bà ta bị "thuyết phục". Những nơi mà bà ta đến làm việc từ thiện, dĩ nhiên là nghèo khó, thiếu thốn. Bà ta cảm động. Nhưng, bà đâu có dịp nói chuyện, tâm sự, tìm hiểu với những người dân sống trong nghèo khổ. Bà không có thì giờ. Với bà, giúp xây dựng trường học (chẳng hạn), thế là đủ. Bà không biết nguyên nhân vì sao mà đất nước ta "Rừng vàng, biển bạc" – cũng là lối nói tuyên truyền của người CS- mà người dân vẫn sống đời cơ cực. Vả lại, chắc gì người dân ở đó dám thố lộ với bà. Nếu họ làm được điều này, chắc bà ta phải ngạc nhiên (?) vì có một địa phương yếu kém về kinh tế mà tại nơi đấy, người ta đã quyết tâm xây dựng tượng đài ông Hồ với tốn phí hơn cả ngàn tỷ đồng!

    Kinh tế suy thoái, không còn là một cảm giác. Đó là qua báo cáo kinh tế của các tập đoàn tư bản phương Tây. Quả thế, nếu không có nguồn tiền do người Việt ở nước ngoài gửi vê, ngày sụp đổ của tập đoàn cai trị tại VN chỉ xảy ra trong thời gian ngắn. Nhưng qua những phô trương (xây cao ốc, khách sạn…v..v..) bằng sự đầu tư của công ty nước ngoài (qua đó, hối lộ tham nhũng có đất phát triển) đã làm mờ mắt một số người. Trẻ em lớn lên tại VN không thấy được điều đó là điều dễ hiểu. Nhưng cả đến những người đã làm việc trong chính phủ VNCH trước kia mà còn không phân biệt được, đâu là phát triển thật sự, đâu là "phồn vinh giả tạo". Điều đó cho thấy sự tuyên truyền của tập đoàn cai trị đã thành công nhiều, ít.

    Dân xa thành phố vẫn sống đời cơ cực, trong khi tầng lớp cán bộ xây nhà cửa như dinh thự, có cuộc sống xa hoa, cho thấy đây là chính sách của tập đoàn cai trị. Họ xem đó như là một cách thế để củng cố quyền lực trung ương. Những ai đấu tranh chống lại sự bất công đó, chống lại đường lối hối lộ, tham nhũng, bị xử án nặng. Những người chống lại những sai trái có tính xâm phạm đến quyền lợi của quốc gia, càng đáng bị xử gắt gao hơn, theo cái nhìn của tập đoàn thống trị. Chẳng hạn vụ Fomorsa, tội danh có âm mưu lật đổ nhà nước "nhân dân", được gắn cho người chống đối, là điều chẳng làm ai ngạc nhiên.

    Vì thế, nếu bà Kiều Chinh quả thật không nhận ra được những điều sơ lược như vừa kể; đấy là điều đáng thương nơi chính bà ta. Bởi vậy, bà đã thốt lên rằng: “Tại sao tôi lại gặp cái cảnh này ?! Tôi đã làm gì nên tội?”. Bà đã bị một số người đồng hương, tham dự cuộc họp mặt la lớn, “Cộng Sản! Cộng Sản! Đi xuống”. Đó là một từ ngữ thóa mạ nặng nề nhất, đối với người Việt tị nạn tại Little Sài Gòn. Câu nói đó được ghi nhận sau cuộc gặp gỡ với đồng bào quận Cam, năm 2000 trước đây.

    Dù thế nào, tầng lớp trên cao của thượng tầng cấu trúc xã hội, vẫn dễ dàng đến với nhau (như nói ở đầu bài). Họ có thể hoán đổi vị trí và tầm vóc lợi lạc (không phải quyền lực) để cùng nhau hợp tác (dù ở bất cứ mức độ nào). Điều ấy được thấy qua tường thuật của phóng viên Orange County Register: “Tôi đã có một ngôi nhà đẹp tại Hà Nội và tôi mất nó. Tôi cũng đã có một ngôi nhà đẹp tại Sài Gòn và tôi cũng mất nó. Vì thế hiện nay tôi đang có một căn nhà khác, nhưng tôi sẽ chẳng quan tâm nếu tôi lại mất nó”, bà Kiều Chinh nói.

    Bà đã thản nhiên vứt bỏ những căn nhà của bà bởi vì bà kiếm ra nó dễ dàng quá, nó chỉ là một góc sự sản của bà. Sau khi vứt bỏ căn nhà ở chỗ này thì bà lại có một căn nhà khác tại chỗ kia to đẹp hơn, cho nên bà có thể bình thản khi nghĩ tới những lần mất nhà.

    Người ta có thể luận đoán rằng, sự sản mà bà Kiều Trinh bỏ ra, theo lượng định của bà ấy, chẳng so được với danh tiếng mà bà ta tạo ra qua công việc làm từ thiên. Điều luận đoán này, có thể sai mà cũng có thể đúng. Áp dụng vào trường hợp của Jan Fonda, cũng chẳng sai nhiều. Danh tiếng của một minh tinh màn bạc sẽ sáng chói hơn qua hình ảnh một Jane Fonda đã tươi cười, ngồi lên chiếc ghế của một khẩu súng phòng không tại Hà Nội.

    Jane “Hanoi” Fonda trong một cuộc biểu tình phản chiến đầu thập niên 1970

    Ngày nay, Jane Fonda đã 72 tuổi, không còn việc gì làm trong ngành điện ảnh, nhưng được cựu TT Obama vinh danh là một trong 100 người đàn bà của thế kỷ.Vợ Obama cho đó là người đàn bà đẹp, sâu sắc và là người có hiểu biết và tham gia chính trị . Điều này không thiệt gì cho bà ta và chắc bà ta cũng chẳng thắc mắc gì về việc làm của mình, hơn 30 năm trước đây.

    Jane Fonda là một người nước ngoài, nếu có hối hận về việc mình đã làm, đã bị gán tiếng "phản quốc" bởi những người đồng hương của bà ấy…thì đó là việc của người Mỹ. Nhưng, bà Kiều Chinh, đến nay đã 17 năm, không biết bà ấy có còn thắc mắc gì về việc mình bị thóa mạ nặng nề vào lúc đó hay không (?)!

    Đặng Quang Chính
    23.09.2017


Hội Quán Phi Dũng ©
Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




website hit counter

Working...
X