Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Bán nước đi, mua lấy vinh hoa

Collapse
X

Bán nước đi, mua lấy vinh hoa

Collapse
 
  • Filter
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Bán nước đi, mua lấy vinh hoa

    Bán nước đi, mua lấy vinh hoa


    Phần 1

    Bảo Giang (Danlambao) - Ở Huế có một câu nói người ta truyền tụng như một ca dao: “Đày vua không Khả, đào mả không Bài”. Sau này, trong nhân gian lại xuất hiện vế thứ ba là: “Hại dân không Diệm”. Khi viết bài này, thấy như còn thiếu một câu trong khổ thơ tứ tuyệt, tôi xin được góp cho đủ bộ:

    Đày vua không Khả (Ngô Đình Khả)
    Đào mả không Bài (Nguyễn Hữu Bài)
    Hại dân không Diệm (Ngô Đình Diệm)
    Bán nước có Minh (Hồ Chí Minh)


    Tứ tuyệt này tạm gọi là: Ba không một có!

    Trong Thế Chiến Thứ Hai, Nhật theo phe gây chiến, xâm lăng nhiều nước trong vùng Đông Nam Á, trong đó có Việt Nam và Nhật còn tràn qua cả Úc Châu. Nhật đã gây ra khá nhiều bi thảm không chỉ cho đồng minh, nhưng còn cho các quốc gia bị chiếm đóng. Tuy thế, khi hai trái bom nguyên tử của Hoa Kỳ dội xuống Nagasaki và Hiroshima xem ra đã làm thay đổi bộ mặt thế giới hơn là chỉ chấm dứt chiến tranh.

    Đến khi quân đội Đồng Minh do Mỹ lãnh đạo tràn vào, nhiều kẻ tin rằng máu sẽ tuôn đổ trên khắp đất nước ấy. Thật lạ, chuyện máu đổ không hề xảy ra. Đã thế, Mỹ còn trực tiếp giúp Nhật xây dựng lại đất nước đổ vỡ sau chiến tranh và trở thành cường quốc không chỉ đứng đầu Châu Á, nhưng còn là thành lũy của thế giới Tự Do hôm nay. Tại sao lại có chuyện thần kỳ như thế?

    Ai cũng biết, từ năm 1942, MacArthur dẫn đại quân tấn công Nhật Bản từ Melbourne. Ông đã tạo nên một cuộc chiến thắng toàn diện sau hai qủa bom nguyên tử dội xuống Hiroshima và Nagasaki, buộc Nhật phải đầu hàng. Vì thế vô số người Nhật đều hận ông thấu xương. Hận vì thua cuộc và hận vì họ cho rằng tay Arthur đẫm máu người Nhật. Chiều ngày 30/8/1945, MacArthur ra khỏi máy bay và đặt chân lên đất Nhật. Ông đến trong một chuyến bay thường, không quân phục, không vũ khí, không có hộ tống. Tuy thế, hơn 70 triệu người Nhật Bản lúc ấy đã sống trong kinh hoàng. Họ đợi chờ cái chết hơn là sợ mất nước!

    Kết qủa, Mac Arthur không đến trong máu và nước mắt của chiến tranh. Nhưng là cánh chim đến trong hòa bình, chính nghĩa, khoan dung, thân ái và bình đẳng.

    Thật vậy, sau chiến tranh, nền kinh tế Nhật Bản rơi vào suy sụp, đến bữa trưa của Nghị viên Quốc hội cũng phải ăn cơm trộn khoai lang, cái đói bao phủ khắp nơi. Trước cảnh tang thương ấy, nước mắt chảy xuống từ khuôn mặt của vị tướng lừng lẫy trong chiến thắng. Ông ta trực tiếp yêu cầu chính phủ Mỹ phải hỗ trợ Nhật Bản. Nhờ đó, 3,5 triệu tấn lương thực và 2 tỷ Mỹ kim được quốc Hội Hoa Kỳ thông qua, chuyển đến Nhật. Kế đến, Ông không chỉ giữ lại chính quyền Nhật Bản mà còn đặc xá tất cả. Thậm chí còn quan tâm đặc biệt đến số phận của từng người lính bình thường hay bị thương tích trong chiến tranh.

    Chuyện kể rằng, theo sau ông là 400 nghìn lính Mỹ đã đến Nhật. Ở nơi đây không có Hồ Chí Minh nên không có câu chuyện “giấc ngủ 10 năm” với lính Mỹ ăn thịt người. Trái lại, nhiều con hẻm chật hẹp trong thành phố đã trở thành chứng nhân khi một người Nhật và một người lính Mỹ gặp nhau. Vì đường chật, ngõ nhỏ, họ không thể cùng song song, vì thế, thường thì người lính Mỹ sẽ nép vào một bên cho người Nhật đi trước. Trước cảnh này, những đôi mắt Nhật bừng mở và tự hỏi nhau: Nếu Nhật chiến thắng thì có làm được như thế không? Ở đó không tìm ra câu trả lời vì Nhật thua. Tuy nhiên, ở Việt Nam nơi Nhật từng chiếm đóng đã có câu trả lời khi CS Hồ chí Minh vào đến thành phố của cả hai miền nam bắc Việt Nam. Từ đó, có hàng triệu cuộc chia ly, kẻ bị đấu tố, người bị giết, rồi người đi tù, kẻ vượt biên làm hàng triệu gia đình ly tán. Riêng phần tài sản của họ thì bị Việt cộng vơ vét, trộm cắp không trừ một thứ gì.

    Trong khi đó, Tướng MacArthur sau khi đến Nhật Bản, ông ra lệnh thả tội phạm chính trị, trong đó có rất nhiều Đảng viên Cộng sản bị chính phủ Nhật bắt giam. Sau đó tham gia trực tiếp vào việc cải tổ hành chánh Nhật và hỗ trợ để Hiến Pháp dân sự đầu tiên của Nhật ra đời. Đặc biệt, ngày 31/3/1947, ban hành “Luật Giáo dục”. Theo đó mục tiêu hàng đầu của giáo dục là “tôn trọng sự tôn nghiêm của cá nhân, bồi dưỡng cho mọi người có lòng nhiệt huyết vì chân lý và hòa bình”.

    Đến ngày 16/4/1951, Tổng thống Harry Truman bãi bỏ chức Tư lệnh quân chiếm đóng và triệu hồi Tướng MacArthur về nước. Sự kiện này chỉ thông báo cho một số quan chức cấp cao người Nhật biết. Tuy nhiên, khi ông ra xe để đến sân bay Atsugi thì có hàng triệu người Nhật Bản kéo đến, họ đứng chật hai bên đường đưa tiễn. Đoàn xe hộ tống nhiều lần phải dừng lại và đi trong những hàng nước mắt cùng tiếng hô vang dậy của người dân Nhật Bản: Đại nguyên soái! Đại nguyên soái! Trước đó, Thiên hoàng Hirohito đích thân đến sứ quán cảm ơn và đưa tiễn MacArthur. Nước mắt của người tiễn và người đi đều nhỏ xuống.

    Rồi cũng vào sáng hôm ấy, khi tiễn MacArthur, Thủ tướng Yoshida đã nói lên tiếng nói của người dân trên đất phù tang: “Tướng quân MacArthur đã cứu chúng tôi ra khỏi nỗi sợ hãi, lo lắng và hỗn loạn của thất bại để đưa chúng tôi vào con đường mới do ông xây dựng. Chính Ngài đã gieo trồng hạt giống dân chủ trên đất nước chúng tôi để chúng tôi bước trên con đường hòa bình. Tình cảm ly biệt mà nhân dân chúng tôi dành cho Ngài không lời nào có thể diễn tả được.”.

    Đó là câu chuyện đầy tính nhân bản và văn hóa đã diễn ra trên đất của Nhật Bản, kẻ thua cuộc. Một bài học đáng để cho mọi người học hỏi. Bởi lẽ, MacArthur- Hoa Kỳ không đến trong máu và nước mắt của chiến tranh. Nhưng là cánh chim đến trong hòa bình, chính nghĩa, khoan dung, thân ái và bình đẳng. Chuyến đến và đi đều rất đáng ca tụng. Tuy nhiên, cũng ở về phương đông, nơi có một quốc gia nghèo đói bị CS chiếm đóng lại có nhiều câu chuyện vô nhân bản, “ăn cháo đá bát” với cái tên Hồ chí Minh thực hiện. Từ đó, mọi người đều qủa quyết rằng: Nếu người Việt Nam hôm nay được tự do ra đường bày tỏ lập trường của mình thì sẽ có hàng triệu triệu cánh tay đưa lên với lời hô như sóng trào: Đả đảo Hồ chí Minh, đả đảo, đả đảo. Đả đảo cộng sản bán nước. Đả đảo, đả đáo. Và người ta sẽ không tìm ra được ở bất cứ nơi đâu có câu hoan hô Hồ chí Minh, có chăng là ở trong hội trường của cộng sản mà thôi! Tại sao thế nhỉ?

    1. Câu chuyện Việt Minh cướp chính quyền
    Ai cũng biết ngày 9/3/1945 Nhật đảo chánh Pháp. Ngày 11/3/1945 vua Bảo Đại xé hòa ước 1884 và tuyên bố Việt Nam Độc Lập, đồng thời chấp thuận cùng Nhật nằm trong khối Đại Đông Á. Chính phủ Trần Trọng Kim được thành lập ngày 17/4/1945. Từ đây, chính phủ thực hiện những chương trình đáng kể trong giai đoạn nắm quyền: “sửa đổi hành chánh, hợp nhất hai chính quyền bảo hộ và Nam triều, thay thế công chức Pháp bằng công chức Việt, ra lệnh dạy tiếng Việt tại các trường trung tiểu học, dự định thống nhất luật pháp ba kỳ để tránh lạm quyền về hành chánh và tư pháp” (Việt Sử A/B, nxb Trường Thi, Saigon, 1974.

    Tuy nhiên, sau 2 trái bom nguyên tử của Hoa Kỳ thả xuống Hiroshima và Nagasaki vào đầu 8/1945, Việt Nam như rơi vào một lỗ hổng chính trị. Việt Minh lợi dụng tình thế, lấn chân theo cuộc biểu tình của công chức ở Hà Nội và cướp lấy chính quyền của chính phủ Trần Trọng Kim vào 17/8/1945. Đến ngày 2/9/1945, để mở đầu cho sự nghiệp của CS tại đây, HCM đã đọc “tuyên ngôn” theo văn bản Tuyên Ngôn Độc Lập của Hoa Kỳ 1776 do Thomas Jefferson biên soan, mà trước đó ít ngày Hồ đã nhờ Thiếu tá Patti hướng dẫn, sao chép: "Mọi người sinh ra đều bình đẳng. Tạo hoá đã ban cho chúng ta những quyền bất khả xâm phạm, trong đó có quyền sống, quyền tự do và quyền được hưởng hạnh phúc... Nói rộng ra điều đó có nghĩa là: Tất cả nhân dân trên trái đất này sinh ra đều bình đẳng; mọi dân tộc đều có quyền sống; hưởng hạnh phúc và được tự do". “Patti cảm thấy hơi bị xúc phạm vì đó là thuộc quyền sở hữu của Hoa Kỳ, nhưng không có luật lệ gì cấm người khác dùng những lời đó đọc trước công chúng. Có lẽ ông Hồ này ngu ngơ (inane, chữ của Patti dùng)”.74).(Why Vietnam, page 234, Patti).

    Sau cuộc nhờ vả này, chỉ 4 năm sau, Hồ Chí Minh trong vai tuồng là chủ tịch đảng CSVN, là chủ tịch nhà nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa nhưng đã bị đẩy ra khỏi thành phố. Y đã dấu mặt dưới cái tên Trần Lục viết bài “giấc ngủ 10 năm” với chủ đích lừa gạt tập thể Việt cộng ngu dốt và người dân chưa có sách báo về chuyện Mỹ, Pháp, gọi chung là Tây ăn thịt người. Tiếp theo lời giáo dục ấy, những tên CS bất giáo này đã đưa vào sách vở với những bài viết như: “Còn nói về chuyện bọn MỸ- Diệm ăn thịt người, ở đây là chuyện thường… ở tây nguyên, chúng càn quét, chém giết thả cửa, rồi chúng bắt hai người chặt ra từng khúc rồi bỏ vào nồi nấu cháo ăn, uống rượu…"(TL Từ tuyến đầu tổ quốc). TL là ai? Có phải là T.Lan hay Trần Lục viết tắt? Không, TL là bút danh đứng hàng thứ 104 trong danh sách những bút danh của Hồ chí Minh đấy.

    Tưởng cũng nên nhắc lại, trong số những kẻ được gọi là nhà văn “nổi tiếng” của Việt cộng sau này, ngoài Dương thu Hương còn có hai cái tên là Tạ duy Anh và Hồ anh Thái, cũng viết được những câu chuyện “ Lính Ngụy ăn thịt người” trong “đi tìm nhân vật” và “cõi người rung chuông tận thế” như Hồ chí Minh để được nổi tiếng trong loài vô đạo! Tôi không biết đây là người hay mặt người dạ qủy? Và không biết đến nay, chúng dạy dỗ con cái chúng như thế nào? Có tìm cách đưa con cái chúng vào nam, sang Mỹ, sang Úc, u châu du học, hay tiếp tục dạy con cái chúng học và viết chuyện Mỹ, Ngụy ăn thịt người? Rồi hỏi xem, những kẻ này đã vơ vét được những gì ở trong nam rồi? Họ đã đến những địa danh mà chính họ viết nên câu chuyện “Lính Ngụy ăn thịt người” hay chưa? Đọc đến đây, có lẽ tất cả chúng ta phải đặt thành câu hỏi là. Có phải từ cốt lõi đê tiện, thất học, kém cả về giáo dục của các tác giả loại này mà Việt Nam đã bị đẩy xuống vực thẳm, không có cơ hội trở mình chăng?

    2. Việt Nam, sau ngày đất nước bị chia đôi
    Trong lúc các nơi yên bình, xây dựng lại sau cuộc thế chiến, riêng tại Việt Nam lại khởi đầu với cuộc chiến do CS giật giây. Kết quả, Việt Nam đã bị chia hai. Chia hai vẫn không yên với cộng sản. Bởi lẽ, Hồ Quang, một nhân vật bí ẩn, cũng có thể là Nguyễn tất Thành người Thanh Hóa và cũng có thể là một ngươi Tàu chính gốc. Y xuất hiện dưới tên Hồ chí Minh, tiếp nhận vũ khí của Nga, Tàu mở chiến tranh vào nam tàn sát sinh linh Việt Nam.

    Kết qủa, sau hơn 20 năm lửa khói và tang tóc với thiệt hại về nhân mạng không dưới 3 triệu người, Việt cộng Hồ chí Minh đã nhuộm đỏ miền nam theo màu máu đỏ của CS quốc tế vào ngày 30-4-1975. Từ đây, một chương lịch sử khốn cùng do HCM và CS thực hiện được chúng mở ra. Trước tiên là CS thu vét, cướp bóc tất cả mọi loại tài sản có thể lấy được ở miền nam để dồn vào túi tham. Kế đến, đưa hầu như tất cả tầng lớp trí thức và quân cán chính miền nam vào nhà tù. Nhẹ nhất là đôi ba năm và có người đến vài chục năm. Khi những người này được trở về thì hầu như toàn bộ gia sản và gia đình của họ đều đã bị tan nát vì lớp ác bá, bạo tàn mới đến.

    Đối với xã hội, chữ nhân bản và đạo nghĩa không có trong đời sống và sách vở của những kẻ mới đến này. Theo đó, sau 30-4-1975, miền nam của Nhân Ái, Đạo Nghĩa lúc xưa giờ bị chà đạp như cái nhà hoang không mái che, không bức vách, mặc cho gió vô đạo CS vui đùa! Với những ngọn gió bạo tàn này vây quanh, nếu ai đó bảo Hồ chí Minh và tập đoàn Cộng sản là loài ác độc và dã man nhất trong lịch sử con người. Không thể có loài thú vật nào tàn bạo và thâm hiểm hơn chúng. Xem ra là không qúa đáng.

    3. Việt Nam và những kẻ bán nước
    Ngay khi chưa đặt chân vào được miền Nam, Hồ chí Minh và tập đoàn cộng sản ngoài kia luôn luôn tuyên truyền là “Mỹ Diệm ăn thịt người”, hoặc giả “Diệm Nhu và bọn tay sai bán nước”. Nay hãy bình tình lại để nhìn xem ai là những kẻ bán nước.

    a. Quân dân miền Nam ư?
    Không phải chờ đến lịch sử phê phán, nhưng câu chuyện về những kẻ bán nước hay người báo quốc thì ai ai cũng đều rõ với giấy trắng mực đen còn nguyên ngày tháng. Hơn thế, hiển hiện trước mắt là cuộc chiến ở Hoàng Sa. Ở đó, dẫu việc bảo vệ Tổ Quốc là thua cuộc, nhưng người miền nam đã khẳng khái hòa máu xương vào đất và lòng biển mẹ. Ở đó, những sỹ quan và quân dân đã hy sinh chiến đấu đến giây phút cuối cùng. Ở đó là hình ảnh của 74 chiến sĩ QL/VNCH đã nằm lại với Hoàng Sa, Trường Sa. Họ đã chết oanh liệt vì sông núi. Từ đó, không riêng Nguyễn văn Thà, nhưng toàn thể sỹ quan binh sỹ của Việt Nam Cộng Hòa còn muôn đời sống với núi sông Việt Nam.

    Đổi lại, trận chiến ngán ngủi, dầu thua cuộc nhưng đã bắt quân thù là con cháu của Mã Viện, Thoát Hoan, Sầm nghi Đống… phải ngậm ngùi trả giá: Ít nhất là 18 Sĩ quan và nhiều binh sĩ địch tử trận. Trong số này có 1 hạm trưởng, 3 đại tá và 1 trung tá đều bị tử thương. Chiến hạm T-389 của Trung Cộng bị bắn cháy hư hại nặng (nếu không kịp ủi vào bãi san hô chắc chắn sẽ bị chìm). Ba chiến hạm khác đều bị trúng đạn thiệt hại nặng bất khiển dụng trôi dạt tự do trên biển.

    b. Kẻ mãi quốc chẳng lẽ là tập đoàn CS Hồ chí Minh?
    Sử ghi, trong lúc quân dân miền nam lấy máu xương ra bảo vệ đất đai của quê mẹ, thì ngoài kia, những kẻ tự phong cho mình vai trò lãnh dạo đất nước và đi làm giải phóng đã có những hành động sau:

    Phạm văn Đồng, ký công hàm giao đất, giao đảo cho Trung cộng vào ngày 14-9-1958. Nên khi Trung cộng lấn chiếm và lấy được những vùng hải đảo này từ quân dân Miền Nam, cả nhà nước Việt cộng ở miền bắc kéo nhau ra đường reo hò, mở tiệc mừng. Phần những người nắm giữ chức quyền thì thi nhau tán tụng công đức của TC. Và đây là lời của những kẻ bán nước, buôn dân “Hãy yên tâm, Hoàng Sa trong tay các đồng chí Trung quốc, còn hơn là trong tay ngụy quyền Sài Gòn” (Lê đức Thọ, Ủy viên bộ chính trị, trưởng ban tổ chức TU đảng VC).

    Dĩ nhiên, không phải một mình Y có cái mồm thối. Nhưng trước đó vào tháng 6 năm 1956, Phó thủ tướng Việt cộng là Ung Văn Khiêm, thay mặt CS Bắc Việt xác nhận với phía Trung Quốc như sau: "Theo các tài liệu lịch sử từ phía chúng tôi (Việt Nam), đảo Xisha (Hoàng Sa) và Nansha (Trường Sa) thuộc về vùng đất lịch sử của quý quốc (Trung Quốc)". Chuyện chưa chấm dứt tại đây. Sau khi Trung Quốc đưa quân xâm lược Hoàng Sa, đảng CS Liên Sô cũng phản đối TC trước Liên hiệp Quốc. Phần Chính phủ VNCH, gác bỏ cuộc chiến trong nội địa, đề nghị với CS/Bắc Việt hãy cùng lên án Trung Quốc xâm lược Hoàng Sa. Kết qủa, nhà cầm quyền Hà Nội bác bỏ đề nghị của miền nam. Đã thế, sau những lời tuyên bố bất hảo của Đồng, Khiêm, Thọ là Lê Lộc, trong chức vụ Chủ Tịch Châu Á Sự Vụ, cũng nói leo: “Theo sử liệu VN thì HS và TS thuộc Trung Cộng từ thời nhà Tống”.

    Từ sự việc này, tạp chí Beijing Review vào ngày 18 tháng 2 năm 1980 đã đăng bài “Chủ quyền không thể tranh cãi của Trung Quốc trên các đảo Tây Sa và Nam Sa”. Từ đó, chuyện phải đến đã đến. Hoàng Tùng UV/TU công bố: “Vì ta bận đánh Mỹ, không có thời gian và chưa đủ khả năng để giải phóng Hoàng Sa nên nhờ bạn Trung Quốc giải phóng. Sau này mình thống nhất đất nước rồi phía bạn sẽ trả cho mình.”. Khởi đi từ câu chuyện này, Trường Sa đã có chung số phận với Hoàng Sa vào năm 1987. Nhưng còn tồi tệ hơn thế. Lính bảo vệ đảo nhận được lệnh cấm không được nổ súng từ tư lệnh Lê đức Anh. Kết qủa, tắt cả 64 binh sỹ và sỹ quan BV bảo vệ đảo, đều được Trung cộng tặng cho những nhát dao và những nhát búa khi chúng lên chiếm đảo.

    Mà thôi, Bạn không nên buồn vì đất nước ta gặp lúc mạt vận nên đã có loại người này xuất hiện. Bởi lẽ không chỉ có bấy nhiêu, nhưng là một bầy. Chúng thi nhau kéo gân cổ lên để phục vụ cho kẻ xâm lược Tàu cộng. Thế hệ cộng sản vô học trước đã vậy, lớp Việt cộng ngày nay cũng không một điều gì khá hơn. Chúng đã vô ơn trước những anh hùng tử si Hoàng Sa để “tri ân” giặc Tầu. Trong tuyên bố chung 8 điểm “quan hệ đối tác hợp tác chiến lược toàn diện Trung Quốc – Việt Nam” ký ngày 21/06/2013 giữa Tập Cận Bình và Trương Tấn Sang nhân danh chủ tịch nhà nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt cộng ký kết thì ai cũng biết mảnh đất hình chữ S sẽ chẳng còn là “ độc lập” được bao lâu nữa!

    Đến nay gần 50 năm qua rồi, hỏi xem TC đã trả lại cho chưa hay là tập đoàn Đỗ Mười, Nguyễn văn Linh, Lê khả Phiêu và nay là Nguyễn phú Trọng còn giao cả giang sơn của tiền nhân cho Tàu cộng? Những máu xương của “đồng bào”, của chiến si anh dũng hy sinh ngay trước mắt, cả nước ai ai cũng thương tiếc thì chúng lại vờ quên đi. Nhưng “đảng ta” lại thừa can đảm hư cấu, bịa ra một nhân vật rồi xây nên những tượng đài Lê văn Tám, Hồ chí Minh để thờ thần nói láo, lừa dân! Bạn hãy hỏi xem, chúng là người nước Nam hay là kẻ làm việc, tay sai cho phương bắc?

    4. Việt Nam ra sao ngày mai?
    Ở trên là hai tấm gương và hai hình ảnh thực tế trước mắt chúng ta. Một là gương bại trận của Nhật cũng như lòng biết ơn của họ với người hỗ trợ họ. Hai là gương phản phúc của Hồ chí Minh với người Việt Nam từ trong chiến tranh cũng như sau cuộc chiến. Bạn hãy chọn đi, nhưng nhớ cho kỹ, chỉ có thể chọn một trong hai để tìm ra hướng đi cho mình mà thôi.

    Con đường làm nô lệ cho Tàu cộng đã được Hồ chí Minh mở ra và tập thể cộng sản hôm nay cắm mặt bước theo. Nếu Việt cộng còn tồn tại nơi đây, Việt Nam khó thoát khỏi cảnh bị Tàu hóa như Tây Tạng. Nếu người Việt Nam sợ khó, sợ Việt cộng, không dám đứng lên phản kháng. Cuộc sống trong ngày mai sẽ là bóng đêm với đôi dép râu màu đỏ thấm máu Việt của Hồ chí Minh và miêu duệ của Y dẫn đường. Chuyện này không cách chúng ta bao xa.

    Trái ngược với cung cách vòng tay, đứng hầu Việt cộng. Mọi tầng lớp từ thanh niên đến trẻ thơ hay già lão cùng đứng dậy, nắm chặt lấy tay nhau tiến bước. Trước mặt chúng ta chỉ có chữ Độc Lập cho nước, Tự Do, Công Lý cho dân, chúng ta cùng đi. Dẫu máu có thể đổ, thịt xương có thể rơi nhưng Việt Nam sẽ có ngày vinh quang trong màu cờ của Dân Tộc.

    Hỏi xem, đây có phải là hướng đi của chúng ta hay không? Nếu phải bạn hãy đứng dậy đi, chúng ta cùng nắm lấy tay nhau mà lên đường. Chúng ta phải hành động vì dân vì nước chúng ta. Đừng bao giờ ngồi chờ những cái đầu bùn đất Việt cộng thay dồi, ban cho bạn lẽ sống. Trái lại, Nếu muốn có bạn hãy đứng dậy, đạp lên mà đi:

    Toàn dân hỡi!
    Đứng lên nào. Đứng lên đi.
    Hãy theo người xưa mà tiến bước.
    Sao vàng là chi, phương bắc mà chi?
    Hãy đứng lên, đạp lên mà đi.

    Toàn dân hỡi, hãy cùng nhau mà tiến bước.
    Hãy loan truyền, ngày giải phóng non sông,
    Ngày dựng lại cuộc sống của chính chúng ta.
    Toàn dân hỡi hãy cùng nhau mà tiến bước,
    Hãy reo vui theo tiếng gọi của non sông
    Dẫu cho máu chảy, dẫu cho thịt sương rơi,
    Hãy tiến lên dành lại cuộc sống của chúng ta.
    Nước của ta, thuộc về chúng ta và con cháu ta…


    Vâng, đây là con đường duy nhất để chúng ta và con cháu chúng ta có ngày mai. Chúng ta hãy cùng nắm lấy tay nhau mà tiến bước. Ngày mai trên quê hương Việt Nam còn hay không còn cộng sản, tuỳ thuộc vào bàn tay và bước đi của chúng ta hôm nay.

    ***************


    Phần 2

    Bảo Giang (Danlambao) - Trong tiến trình lịch sử của dân tộc Việt nam, ai cũng biết đất nước này đã trải qua hàng ngàn năm dưới sự thống trị của người phương Bắc. Tuy nhiên, mỗi thời, một độ lại có những bậc anh hùng nổi lên để đánh đuổi ngoại xâm đem Độc Lập về cho Tổ quốc. Những thời oanh liệt ấy phải kể đến Nhị Trưng, Đức Lê Lợi, Đức Trần hưng Đạo hay Đức Quang Trung và gần đây là tinh thần Ngô đình Diệm. Bên cạnh những dấu tích oanh liệt ấy, sách sử Việt vẫn còn đậm nét, ghi lại tên tuổi của những kẻ phản loại đã toan tính, đem dâng đất nước này cho Tàu như Trần ích Tắc, Lê chiêu Thống và nay là Hồ chí Minh và tập đoàn Việt cộng.

    Bạn xem, những dòng Lịch sử như chứng tích vẫn còn đây. Một thời có những oanh liệt và rồi, một thời lại có những phản bội máu xương của dân tộc. Đến hôm nay, một câu hỏi như trong dầu sôi lửa bỏng trên mắt môi của mỗi người Việt Nam đang gởi, trao cho nhau là: Số phận con dân Việt Nam sẽ ra sao và về đâu, khi đất nước Việt Nam biến thành Tô giới, nhượng địa hay đặc khu kinh tế của Tàu theo kế hoạch của Việt cộng?

    1. Có phải chuyện phải đến đã đến?
    Trước tiên người Việt Nam đều hiểu và nhớ rằng, chuyện Việt cộng đem 3 phần đất của Việt Nam ra làm thí điểm “ đặc khu kinh tế” cho TC thuê bao trong 99 năm chỉ là chuyện mở đầu, thăm dò dư luận người dân trong toàn tập cộng đảng sẽ dâng Việt Nam cho Tàu theo Nghị hội Thành Đô năm 1990 mà thôi. Bởi lẽ, ai là người Việt Nam hẳn còn nhớ, người chủ trì phái đoàn của Việt cộng trong hội nghị ấy là Nguyễn văn Linh đã trả lời sau khi ký kết Hiệp Định là: “Tôi biết theo Trung cộng là mất nước, nhưng thà mất nước còn hơn mất đảng”. Với lời công bố này, người Việt Nam chắc hẳn đã tỏ tường khuôn mặt của những kẻ bán nước hại dân là ai, là tập thể nào rồi?

    Dĩ nhiên, khi nghe được lời công bố của Linh, ai cũng biết là Việt Nam sẽ mất vào tay TC nếu như Việt Nam còn nằm trong tay Việt cộng. Nhưng không biết sẽ mất bằng cách nào. Nay, màn đã mở. Chuyện Việt cộng nhường đất cho Tàu đã được công khai hóa bằng tên gọi là những Tô giới, là đặc khu kinh tế. Khởi đầu với Vân Đồn, Vân Phong và Phú Quốc theo thời hạn là 99 năm. Thời hạn này nhìn chung bằng 4 thế hệ của đời người. Hỏi xem, người Việt Nam sẽ được gì và mất gì sau bốn thế hệ? Hoặc gỉa, cán bộ Việt cộng và con cháu của chúng được những lợi ích nào khi đua nhau bán nước?

    Trước hết, phải nóí ngay rằng người Việt Nam sẽ chẳng được gì, ngoại trừ việc lĩnh nhận phẩm hàm làm nô lệ. Tuy nhiên, về phía cán bộ Việt cộng lại khác. Chúng sẽ được làm thái thú cho Tàu, và con cái của chúng chỉ vài chục năm nữa là sẽ quên hẳn tiếng Việt theo chủ trương học tiếng Tàu của Trường Chinh và Phạm vũ Luận! Rồi từ loại ngôn ngữ nửa Tàu nửa Việt này, chúng còn gây thêm nhiều phiền toái cho người dân Việt Nam. Bạn bảo tôi suy diễn qúa nhiều ư? Không đâu, tôi e là câu chuyện của chúng chưa dừng lại ở đây! Bởi lẽ:

    2. Định nghĩa của tô giới, nhượng địa, đặc khu
    “Tô giới là một phần đất nằm trong một quốc gia có chủ quyền nhưng bị một thực thể khác quản lý. Thường thường là một cường quốc thực dân hay một thế lực nào đó được cường quốc thực dân hậu thuẫn” (Wikipedia).


    Với định nghĩa này. Ai cũng thấy Tô giới là phần đất bị nhượng hay bị chiếm giữ từ một một quốc gia mạnh hơn đã áp đặt lên trên một quốc gia yếu thế. Từ đây, bạn nhìn vào thực tế của hai nước là Trung cộng và Việt Nam dưới sự lãnh đạo của Việt cộng bạn thấy thế nào? Thứ nhất, nếu không cùng chung một thực thể là cộng sản, và lãnh đạo cộng sản tại VN không phải là tập đoàn nô lệ, chuyện này không bao giờ xảy ra. Thứ hai, dẫu có chung cái gốc cộng sản, nhưng Hồ chí Minh có lý lịch rõ ràng, không bị nghi ngờ là có nguồn gốc phát xuất từ Tàu, có lẽ Việt cộng cũng không chìm sâu vào trong tư thế lệ thuộc với Tàu như hôm nay?

    Thật vậy, trong suốt tiến trình lịch sử của dân tộc Việt nam, đất nưóc này đã trải qua hàng ngàn năm dưới sự thống trị của người phương bắc. Tuy nhiên, mỗi thời, một độ lại có những bậc anh hùng nổi lên để đánh duổi ngoại xâm đem Độc Lập về cho Tổ quốc. Những thời oanh liệt ấy phải kể đến Nhị Trưng, Đức Lê Lợi, Đức Trần hưng Đạo hay Đức Quang Trung… Và chỉ có những tên phản loại mới đem dâng đất nước này cho Tàu như Trần ích Tắc, Lê chiêu Thống và nay là Hồ chí Minh và tập đoàn Việt cộng mà thôi.

    Chuyện là thế, nhưng khi đem so công trạng bán nước thì Trần ích tắc, Lê chiêu Thống chỉ là con đom đóm trước ánh đèn màu Hồ chí Minh mà thôi. Gọi là đèn màu vì Y có hơn một trăm cái tên, không biết cái nào giả, cái nào thật. Chỉ biết, tất cả đều quy chung về một đỉnh điểm: Tàn xát đồng bào Việt Nam và đem giang sơn này về cho Tàu cộng (Vụ mùa đấu tố và giao nạp Hoàng, Trường Sa cũng như các vùng đất biên giới cho Tàu là một bằng chứng). Từ đó, Y mở ra con đường và Việt cộng ngày nay bước theo một hướng về với Hội Nghị Thành Đô. Kết qủa, những vùng Tô giới, nhượng địa trên đất Việt bắt buộc phải được chúng mở ra.

    Khi nói đến Tô giới, ai cũng biết nó còn để lại trong lòng chủng tộc Trung Hoa nỗi đau ngàn đời. Bởi vì, Tô giới đã hình thành và tạo nên một gánh nặng chính trị cho đất nước bị chia cắt. Chính Trung cộng là một quốc gia có nhiều kinh nghiệm đau đớn về chuyện này. Chính dân của họ đã từng cay đắng, theo nhau mài mực từ trong đêm tối, rồi đay nghiến nhau khi phải chịu đựng sự áp đặt của ngoại nhân trong một thế kỷ. Một thế kỷ chết, thế kỷ ô nhục! Đó là trường hợp Nhà Thanh vì suy yếu, kiệt quệ tài năng cả về quân sự lẫn chính trị vào thế kỷ 19 mà phải chấp nhận các Tô giới ngay trên lãnh thổ Trung hoa.

    Khi đó, TQ bị chèn ép, bị buộc phải ký nhiều hiệp ước với nhiều cường quốc châu Âu và Nhật Bản để nhượng cho họ nhiều phần đất, được gọi chung là các Tô giới để được sống qua ngày. Rõ ràng không có ánh sáng tương lai cho đất nước TH. Ngoại trừ Hông Kông là một điển hình may mắn! Nơi đây đã được nhượng lại cho Anh từ năm 1841–42 theo Hiệp ước Nam Kinh. Nhưng Anh Quốc không có ý định chiếm đóng, mà chỉ mượn đường để giao dịch.

    Đó là bài học đắng cay của chính Trung cộng. Những tưởng con rồng, cháu tiên ở phương nam, qua bao thời đại anh hùng của tổ tiên, học được bài học xưa mà giữ gìn lấy phần đất của cha ông. Nào ngờ, một phút ra tang thương. Tập đoàn cộng phỉ Hồ chí Minh đã rước voi về dày mả tổ. Trước là mở chiến tranh, đấu tố tàn sát sinh linh nước Việt. Sau là ra tay hành nghề bán nước hại dân. Kết qủa, sau Hoàng Sa, Trường Sa là Nam Quan, Bản Giốc, Lão Sơn, biển Tục Lãm… vào tay Tầu cộng. Ấy là chưa kể đến rừng đầu nguồn, Bauxite tây nguyên rồi Formosa. Nay đến “ Đặc Khu, Tô Giới” Vân Đồn, Vân Phong, Phú Quốc. Xem ra, tất cả những sang nhượng này đều tựa lưng, quy về cái gọi là Hiệp Ước Thành Đô 1990 do Nguyễn văn Linh, Đỗ Mười và Phạm văn Đồng ký kết. Hỏi xem, Việt Nam ngày mai còn lại gì nếu còn cộng sản?

    Câu trả lời đây. Lúc trước ở ngoài bắc nhà nào có vài mẫu ruộng, vài dàn trâu cày là bị chúng lôi ra đấu tố, chém đầu vì cái tội “trí phú địa hào”. Và câu chuện này đến nay vẫn còn bị chèn ép như vụ Tòa Khâm Xứ rồi Tam Tòa, Dương Nội… và nay là Lái Thiêu. Trong khi đó, không có một tên cán bộ nào từ cấp xã phường thôi, chưa nói đến huyện nha mà không có hàng chục, hàng trăm lần tài sản nhiều hơn những trung nông, phú hộ năm xưa? Hỏi xem, ai sẽ sử chúng đúng theo luật đấu tố của chúng đây?

    Đã tự chiếm lĩnh trên lề luật như thế, nhưng túi tham tàn lại không đáy. Vàng của dân không còn, đất của dân đã cạn, nên đất công, thành phố của Tổ Quốc trở thành của sở hữu để chúng đem bán tháo cho quân xâm lược phương bắc. Mà nhục nhã thay, khi đem bán chúng không bao giờ dám nhắc đến tên của đối tác mua là Trung cộng mà rón rén với cái tên “nước lạ”. Bạn hỏi tại sao ư? Rất có thể nơi đó là quê nhà của Hồ Chí Minh, cũng gọi là Hồ Quang, một tên thiếu tá trong lộ quân thứ 8 của Chu Đức, vì sợ húy nên chúng phải kiêng? Trong khi đó Hồ Chí Minh chính hiệu một người Hán làm gián điệp do Trung Cộng đào tạo. Trích từ "Tài liệu "tham khảo lịch sử" của đảng cộng sản Trung Quốc. Và chính Mao Trạch Đông đã khẳng định rằng: "Hồ Chí Minh lãnh tụ cách mạng Trung Quốc tại Việt Nam" (胡志明越南革命领袖中国)?(Huỳnh Tâm). Hoặc gỉa, tập thể CS ở Việt Nam hôm nay chỉ là một nhánh cộng sản của Tàu do Uông chung Lưu, Hoàng trung Hải chỉ đạo sau Hồ chí Minh. Nên chuyện biến Việt Nam thành Tô giới, phiên thuộc của Tàu chỉ là thời gian. Từ đó, hàng chữ "đặc khu kinh tế" chỉ là tấm vải thưa nhằm che mắt người dân Việt trong việc VC giao đất, nhượng địa cho TC theo thỏa thuận Thành Đô mà thôi.

    Từ thế đứng này, nếu người Việt Nam bất phục, không muốn là tô giới của Tàu cộng thì chỉ có một cách duy nhất là đứng lên. Nắm lấy tay nhau. Chung lòng, chung sức bước theo Quang Trung. Một lần thay cho trăm, ngàn năm vì sông núi mà thôi. Ngoài ra không còn cách nào khác.

    Bỡi lẽ, nếu tập đoàn Việt cộng còn tồn tại nơi đây thì đất đai, sông ngòi của Việt Nam không phải chỉ bị chia cắt mất ba vùng “ tô giới” như hôm nay. Trái lại, sẽ còn nhiều Tô giới khác mọc lên. Mọc lên cho đến khi hội nhập lại thành một phiên thuộc, theo Hiệp Ươc Thành Đô mà chúng đã tự nguyện xin dâng hiến, làm phụ thuộc để giữ lấy phần cơm canh từ khi Nguyễn văn Linh, Đỗ Mười, Phạm văn Đồng ký nhận vào năm 1990 mà thôi.

    Trở lại chuyện Tô giới. Ai cũng biết, 99 năm thuê đất không thể làm nên cái gọi là đặc khu kinh tế. Nói cách khác, đó là vùng lệ thuộc, là tô giới, là sản phẩm của chủ nghĩa thực dân bá quyền áp đặt lên lân bang nô lệ. Từ định nghĩa này, Tô giới là phần đất bị sang nhượng, bị áp đặt, bị chiếm giữ, bị hoán chuyển, hoặc gỉa, bị ép chuyển thể từ một quốc gia yếu thế sang cho một quốc gia mạnh hơn. Đây là câu chuyện những tưởng chỉ có trong qúa khứ, thuộc về những thế kỷ trước. Có ai ngờ, nó lại diễn biến trên mảnh đất có tên là Việt Nam đang ở vào thời của Thế kỷ 21 với hạng mục lãnh đạo thuộc hệ Tam Vô.

    Mở đầu, ai cũng biết CS là một tập hợp của những tên tham tàn vô tổ quốc theo chính những quy luật của nó. Từ đó, chữ Nước, từ Quốc Gia, chúng coi nhẹ hơn là chữ đảng. Tại sao ư? Nước là địa sở thuộc về toàn dân. Đó là nơi sinh trưỏng nhiều đời, nhiều thế hệ của nhiều gia tộc, chung một nguồn gốc và cùng liên minh chung sống với nhau trong vùng lãnh thổ. Ở đó tất cả cùng chung sức phát triển, bảo vệ trọn vẹn cơ sở tư cũng như công đã được trao phó qua các thời đại.

    Trong khi đó, CS lại chỉ ra một cách nhìn vô văn hóa khác về Tổ Quốc. Chúng tập hợp tất cả mọi thứ tài vật lực của con người cũng như nguồn tài sản của đất nước vào trong tay một tập hợp gọi là đảng. Từ đây, đảng CS là cái búa, cái mã tấu và sự vô văn hóa đã thay thế cho những lý lẽ, luân thường đạo lý làm người trong xã hội. Tựa vào bàn đạp này, Hồ chí Minh đã đạp đổ truyền thống nhân bản và đạo nghĩa làm người trong ngôi nhà Việt Nam bằng bức tranh vân cảu: Mở đấu trường để con đấu cha, vợ đấu chồng, anh em, làng thôn họ hàng đấu nhau mà thu lợi về cho đảng. Kết qủa, mạng người trong xã hội Việt Nam như con chim đã bị trọng thương, nhìn thấy cành cây cong không dám đậu. Nhìn thấy điều có nhân có nghĩa không dám làm, không dám bảo vệ. Thay vào đó là học tập cung cách Vô gia đình, Vô tổ quốc và Vô tôn giáo của chúng để cho qua ngày.

    Gọi là sống qua ngày thôi. Bởi lẽ, như con chim bi thương kia, có ai còn dám lên tiếng trước cái búa, con dao mã tấu của chúng? Từ sự im lặng này, ai đó đi khắp cả nước, dù không dám nhìn cũng biết nơi nào có nhà cao cửa rộng, cung dìện nguy nga, đất ruộng, vườn cây thẳng cánh cò bay đều là của những đảng viên cộng sản. Đó là những kẻ đã chính tay, hay cha mẹ của chúng đã dùng búa, dùng mã tấu theo lệnh của Hồ chí Minh mà tước đoạt quyền sống và tài sản của người dân nghèo. Những thành phần cán cộng hôm nay, nếu xét theo luật đấu tố 1953, không một kẻ nào thoát án tử. Tiếc rằng, cái luật ấy chỉ áp dụng cho người dân để cộng sản được tự do cưỡng đoạt tài sản của họ mà thôi, không hề được áp dụng cho các đoàn đảng viên Việt cộng.

    Với tài sản bằng mồ hôi và nước mắt của người dân là thế. Khi bước qua lãnh vực tôn giáo, lại là một cuộc dội nước sôi khác. Từ Hồ chí Minh đến nay, Việt cộng không ngừng phá đình chùa, cướp đất của nhà thờ để làm tư sản riêng. Hãy nhìn lại từng khuôn mặt gọi là lãnh đạo của chúng từ trước, hay như Phúc, Trọng, Quang, Ngân hoặc Dũng, Sang… hôm nay, mọi người đều thấy rõ một điều. Trong lòng cộng sản vốn không có tôn giáo, nên những đôi mắt đục kia khi đến chùa, tay chúng cầm nén nhang nhưng đôi mắt luôn đảo ngược, nhìn xuôi để toan tính, đánh gía xem khu vực tôn giáo kia rộng lớn thế nào và gía cả buôn bán ra sao? Một khi chúng có phần ăn, chúng không ngại việc dơ chân đạp đổ khu giáo đường, ngôi miếu hay đền chùa ấy xuống để chia phần cho nhau. Như bầy thú hoang, chúng biết gì đến hai chữ Tôn Giáo!

    3. Lý do và tai họa của nhượng địa
    “HONG KONG (Reuters) 16 tháng 5, 1989 - Lần đầu tiên Trung Quốc thú nhận đã gửi hơn 300.000 lính chiến đến Việt Nam để chiến đấu chống lại lực lượng Mỹ và đồng minh Nam Việt Nam. Và theo Hãng Thông tấn của nhà nước Trung Quốc (China News Service) Trung Quốc cũng đã chi trên 20 tỷ USD để viện trợ quân đội chính quy Bắc Việt của Hà Nội và các đơn vị quân du kích Việt Cộng. Trong khi đó, Liên Sô chỉ chi viện cho bắc Việt khoảng 11 tỷ Dollars mà thôi.”

    Sau chiến tranh với chíến phí 20 tỷ dollars nợ Trung cộng, Việt cộng cho đến đời đời không bao giờ trả được. Đã thế, trong mấy chục năm sau chiến tranh, người ta không còn có thể tính, đếm được số nợ của Việt cộng đối với TC chồng chất ra sao. Ngoài cái nợ về tài chánh, lại còn nợ về chính trị nữa. Kết qủa, nó đã qúa tải. Từ đó, việc xẻ Tô giới, ký nhượng địa để được TC bảo vệ và trừ nợ bắt buộc phải xảy ra. Nó xảy ra đúng theo chu kỳ của Hiệp định Thành Đô 1990 đã ấn định.

    Tuy nhiên, những Tô giới trên đất Việt Nam xem ra sẽ hoàn toàn khác biệt với tô giới Hồng Kông thuộc quyền qủan trị của Anh quốc. Trước hết, gười Anh không có ý định chiếm cứ Hồng Kông. Theo đó, Hồng Kông sau 99 năm nhượng địa tỷ lệ người Anh sinh sống, lập nghiệp, nối dõi ở đây không qúa 5% dân số. Tuy nhiên, những đặc khu mà Việt cộng để cho Tàu chế ngự 99 năm thì sẽ hoàn toàn khác biệt. Và dưới đây là những con số phỏng đoán theo tình hình thực tế hôm nay. Xem ra cũng không xa rời ngày mai là bao.

    a. Thời gian xây dựng từ 5-10 năm. Dân số người mang quốc tịch Tàu sẽ có khoảng 5-7%. Phần lãnh đạo có thể còn trong tay Việt cộng, nhưng đặt dưới nhiều cấp cố vấn Tàu chỉ đạo.

    b. Thời phát triển 10-20 năm sau. Dân số Tàu trong khu vực có thể lên tới 30% trong tổng số và chiếm giữ tất cả các hạng mục chính yếu trên thương trường cũng như các cơ sở hành chánh và học đường. Người bản xứ có thể có khoảng 35%. Đa phần là hành nghề tay chân và còn có thể có các dịch vụ buôn bán nhỏ và hành chánh cấp thấp.

    c. Sau 40 năm dân số Tàu sẽ không dưới 60%.(tính cả di dân, ngươì kết hôn và ngưòi xin nhập tịch Tàu). Dân bản xứ xem ra chỉ còn làm nghề nô lệ. Đặc biệt, tiếng Việt không còn là ngôn ngữ trong các trường học và giao dịch.

    d. Sau 60 năm, chuyện Việt Nam lấy lại các vùng này là không tưởng. Bởi lẽ từ hành chánh cho đến các ban điều hành đều do người Tàu nắm giữ. Ngôn ngữ của đặc khu lúc này sẽ là tiếng Tàu. Tiếng Việt có thể chỉ còn là ngôn ngữ thông dụng ở các bến xe, bến cảng, thôn quê hay trong các khu vực với nghề khuân vác.

    e. Học đường. Có thể ngay từ năm đầu, các trường từ tiểu học rồi trung học đến Đại học đã buộc học sinh phải chấp hành nhiều thời gian học tiếng Tàu. Khoảng sau 5 năm, tiếng Tàu sẽ là ngôn ngữ chính trong các trường học ở các vùng Tô giới. Tiếng Việt may ra còn có cơ hội trở thành ngoại ngữ như Anh hay Pháp trong trường học. Tuy nhiên, tiếng Việt sẽ không có nhiều cơ hội để thực hành trong các cơ quan công quyền hay quản lý.

    f. Quân sự, an ninh. Đây sẽ là thực tế của kẻ nắm quyền, Trong thời gian đầu, có thể là người Việt theo Tàu. Nhưng sau 10 năm, người Việt hẳn nhiên không còn chỗ để chen chân vào lãnh vực này. Có chăng làm nghề gác cổng cho các tổ chứa mãi dâm!

    g. Sau 70 năm, nếu còn Việt cộng tờ ký thác thứ hai cũng là biên bản vĩnh viễn trao những đặc khu này, bao gồm cơ sở và địa dư cho Trung cộng quản trị thay vì sửa soạn trao trả lại.

    4. Khai, Mở một hướng đi
    Đến đây, khi đứng trước việc Việt cộng công khai đán đất, đâng đảo cho Tàu cộng theo thỏa thuận Thành Đô 1990, một câu hỏi được đặt ra cho mỗi người trong chúng ta là: Người Việt Nam ở hải ngoại, chẳng có chính quyền, không có địa lý dất đai, chúng ta phải làm gì?

    Theo tôi, chúng ta vẫn có thể kết hợp với đồng bào ở trong nước, cùng lên tiếng bảo vệ quê hương bằng cách thành lập hội đồng Người Việt Tự Do Liên Quốc Gia, để từ đại hội này, cùng đưa ra một thông báo chính thức, công khai trước dư luận quốc tế, phản đối nhà cầm quyền CSVN ký nhượng địa cho Trung cộng. Đồng thời, thay mặt cho quốc dân Việt Nam khẳng định đây là đất của Việt Nam, VC không được phép đưa ra làm nhượng địa hay Tô giới cho Tàu để trừ nợ. Kế đến, khẳng định rằng nhân dân Việt Nam không bao giờ thỏa thuận cho việc nhượng địa, Tô Giới được gọi là “ đặc khu kinh tế” do Việt cộng ký kết với Trung cộng. Đồng thời, khẳng định rằng đất nước VN không thể bị chia cắt.

    Với văn bản này, tuy đơn giản, nhưng chúng ta có đầy đủ lý lẽ, bằng chứng để lấy lại tất cả những vùng đất gọi là nhượng địa này. Và dĩ nhiên, sẽ hoàn toàn có quyền bãi bỏ những quy chế về địa tô, hay nhượng địa do VC ký kết với TC mà không cần phải lệ thuộc vào thời gian do chúng ấn ký. Nói cách khác, chính phủ tương lai của Việt Nam có thể nhờ những bản văn này, không chỉ thu hồi lại đất đai của tổ quốc. Hơn thế, có đủ tư cách để khước từ mọi khiếu nại của đối tác về việc nhượng địa trái phép, hay bất hợp pháp do VC tạo ra khi cầm quyền.

    Thoạt nhìn, Văn Bản này xem ra là vô gía trị hay như tiếng kêu trong xa mạc. Tuy nhiên, đây chính là tiếng nói chân truyền và chính thức của người Việt Nam bảo vệ lấy quê hương của mình. Theo đó, ngay khi Việt cộng bị tiêu diệt trên đất nước ấy, mà không cần lưu tâm đến khoảng thời gian, chính phủ mới của Việt Nam đã có đủ quyền hạn, bằng cớ để tiếp nối và xóa bỏ ngay cái quy chế đặc khu, tô giới, thuê bao do Việt cộng tạo ra. Đây là một công việc tưởng rằng không gía trị nhưng thực tế, rất khẩn cấp. Chúng ta không thể không làm. Bởi lẽ, Văn bản chính thức này sẽ mang một gía trị trường cửu, khi chúng ta chưa lấy lại được thì con cháu ta cũng hiểu và luôn bước đi theo hướng đi ý nghĩa này. Hơn thế, đây cũng chính là ý nghĩa khi chúng ta ra đi tìm Tự Do, mở đường cho ngày về trên quê hương Việt Nam toàn vẹn.

    5. Vào kết
    Bạn hãy chọn đi. Đi trong cái chết một lần để tìm sự sống cho dân tộc, cho con cháu chúng ta? Hay xin làm thân con chuột chúi mũi vào đống rơm để đời ta và con cháu ta mãi mãi là những chuột chũi, sống nhờ phần cơm rơi, canh cặn của người khác ngay trên đất nước của cha ông mình?

    Câu trả lời của bạn hôm nay chính là tương lai của Việt Nam ngày mai.

    20-5-2018
    Bảo Giang


Hội Quán Phi Dũng ©
Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




website hit counter

Working...
X