Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Nỗi buồn Phật giáo

Collapse
X

Nỗi buồn Phật giáo

Collapse
 
  • Filter
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Nỗi buồn Phật giáo

    Nỗi buồn Phật giáo


    FB Larry De King

    * Trong cương vị một người làm công việc chọn đăng bài, chúng tôi xin mượn đôi dòng “PS” của chính tác giả thay cho lời giới thiệu. PS: Mình viết để chia sẻ. Nếu bạn không thích thì không cần phải đọc, xin đừng tranh cãi về tôn giáo. Cảm ơn


    * * *

    Cách đây hơn 2500 năm, thái tử Tất Đạt Đa chào đời. Ngài là con vua Tịnh Phạn trị vì tiểu quốc Ca Tỳ La Vệ, thuộc miền trung nước Ấn, nay là vương quốc Nepal. Năm 29 tuổi, ngài từ bỏ đời sống xa hoa vương quyền, đi tìm chân lý tối thượng.

    Sau 6 năm khổ hạnh, có lúc tưởng đã chết, ngài đạt được thánh quả. Đạo Phật ra đời từ đó. Ngài đi thuyết giảng suốt 45 năm sau đó, và mất năm 80 tuổi.

    Phật giáo xuất phát từ Ấn độ, nên chịu nhiều ảnh hưởng của Ấn giáo, còn gọi là Bà la môn, nhưng có nhiều điểm khác biệt căn bản.

    Ấn giáo theo chủ thuyết đa thần, còn Phật giáo thì không. Ấn giáo chủ trương Có Ngã, còn phật giáo chủ trương Vô Ngã. Điểm đặc biệt nhất, Phật giáo không công nhận tình trạng phân biệt giai cấp nặng nề thời bấy giờ, trong đó con người chia ra 4 đẳng cấp: Tăng lữ, quan lại, thương gia, và tiện dân. Tiện dân bị cho là được sinh ra để làm những công việc nhỏ nhặt, dơ bẩn, nhằm phục vụ cho 3 giới trên.

    Ngài nổi tiếng với câu nói: “Không có sự phân biệt trong giòng máu cùng đỏ, trong giọt nước mắt cùng mặn”. Có thể xem đây là 1 cuộc cách mạng lớn của hơn 2500 trước, và được rất nhiều người ủng hộ.

    Sau khi ngài nhập diệt, đạo Phật được truyền ra khỏi Ấn độ. Có 2 nhánh chính là nam truyền gồm các nước Sri Lanka, Miến điện, Thái lan… và bắc truyền qua ngã Tây tạng, vào Trung quốc, rồi lan sang Nhật, Hàn, và Việt Nam.

    * * *

    Khi vào Trung hoa, Phật giáo có thời kỳ phát triển khá mạnh, từ đó có trường phái Phật giáo Bắc Tông, còn gọi là Đại Thừa, với nhiều bổ sung, phát triển từ Phật giáo Nguyên Thủy, nên còn có tên là Phật giáo phát triển. Có mặt ở Trung hoa nên Phật giáo cũng chịu ảnh hưởng văn hóa nước này, với nhiều hủ tục vẫn còn hiện diện cho tới hôm nay như nạn đốt vàng mã cho người chết, cúng sao giải hạn, nhập vong.v.v… Có người lý giải rằng các tổ Trung hoa cố gắng tùy duyên để hóa độ ở một xứ sở còn rất nặng về nghi lễ và phong tục, cộng với việc phải cạnh tranh với đạo Nho Khổng. Hậu quả là Phật giáo phải mang thêm trên mình những tệ nạn mê tín dị đoan cho đến ngày nay.

    Phật giáo Việt Nam được truyền từ Trung hoa, nên mang đầy đủ những hệ lụy của nó. Tuy vậy, ở Việt Nam từng có thời kỳ nhà Lý và Trần Phật giáo rất hưng thịnh, quốc gia thái bình. Nhưng dần về sau, Phật giáo không cạnh tranh lại Khổng và Nho giáo cũng truyền từ phương bắc. Có lẽ Khổng Nho thích hợp với kiểu cai trị độc quyền của các vua chúa, nên được ưu tiên truyền bá.

    Trước năm 1975 Phât giáo Việt Nam cũng khá phát triển, dù có ít nhiều xung đột với chính quyền thông qua vấn đề bình đẳng tôn giáo. Đó là giai đoạn Phật giáo đạt nhiều thành tựu về chất, đào tạo được nhiều vị cao tăng. Nổi bật là Thích Tuệ Sỹ và Thích Trí Siêu (Lê Mạnh Thát), là 2 nhà sư thông tuệ, 2 nhà thơ, học giả uyên bác. Ngoài ra còn phải kể đến Ni Sư Trí Hải, thế danh là Công Tằng Tôn Nữ Phùng Khánh, xuất thân từ dòng dõi hoàng tộc. Bà xinh đẹp, thông minh từng sang Mỹ lấy bằng Master ở đại học lừng danh Princeton, nhưng khi về nước chọn đường xuất gia. Ni sư Trí Hải là dịch giả nổi tiếng với hàng chục tác phẩm về triết học và văn học Phật giáo.

    Thời kỳ này Phật giáo cũng có hệ thống trường trung học tư thục Bồ Đề phủ khắp các tỉnh thành miền nam, và Viện Đại Học Vạn Hạnh.

    * * *

    Sau 1975, khi người cộng sản thu giang san về một mối, họ đặc biệt quan tâm đến vấn đề tôn giáo. Ông tổ CS là Karl Marx từng tuyên bố TÔN GIÁO LÀ THUỐC PHIỆN. Không chỉ là thuốc phiện, mà tôn giáo còn có khả năng tập họp quần chúng – đây là điều cấm kỵ đối với 1 thể chế toàn trị, không bao giờ chấp nhận chia sẻ quyền hành. Các tôn giáo nói chung từ đó bị trù dập, phân hóa trầm trọng. Thiên chúa giáo cũng chịu chung số phận, nhưng nhờ có Vatican mà cũng đỡ được phần nào. Phật giáo Hòa Hảo gần như bị tận diệt, Phật giáo chính thống là mối quan tâm lớn nhất, vì thời đó 80% dân miền nam theo đạo Phật. Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống Nhất chính là cái gai cần phải nhổ. Các tăng ni của giáo hội bị đàn áp khốc liệt, nhiều lãnh đạo Phật giáo bị bỏ tù và thủ tiêu.



    HT Thích Tuệ Sỹ (hình: quangduc.com)

    Ngày 2 tháng 11 năm 1975, 12 tăng ni thiền viện Dược Sư ở Cần Thơ tự thiêu tập thể để phản đối đàn áp. Tháng 4/1984 Thích Tuệ Sỹ và Thích Trí Siêu bị bắt tội chống nhà nước, và bị kêu án tử hình, mà thực chất là họ tiếp tục ủng hộ giáo hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất. Nhờ có sự can thiệp của cộng đồng quốc tế mà 2 ông được giảm án và ra tù năm 1988. Chung vụ còn có Ni Sư Trí Hải cũng bị 4.5 năm tù.



    Ni sư Trí Hải (hình: quangduc.com)

    Năm 1981 giáo hội Phật giáo Việt Nam do người CS dựng lên chính thức hoạt động. Từ đó, cùng với 1 xã hội tham nhũng tha hóa là những tháng năm trượt dài của phật giáo, để rồi thời gian gần đây trên mạng nhan nhản những câu chuyện, hình ảnh rất phản cảm của các vị sư quốc doanh, đặc biệt là miền bắc, nơi thiếu vắng hẳn đời sống tâm linh kể từ khi người CS nắm chính quyền năm 1945.

    Cũng cần nhìn thấy sự cố gắng của những vị tăng ni chân chính trong nổ lực hoằng dương chánh pháp. Họ không còn cách nào khác là phải nương vào phương tiện là giáo hội quốc doanh này để được tu tập và truyền bá.

    Nhưng những nổ lực đó không thể bù lại sự phá hoại từ lãnh đạo của giáo hội là những người CS đột lốt tu hành. Ở cấp Trung ương có ban tôn giáo chính phủ mà người trưởng ban từng là trung tướng công an của tổng cục tình báo 2. Rồi cấp tỉnh, huyện đều có ban tôn giáo. Ngành công an cũng có 1 phòng ban riêng để theo dõi tôn giáo. Với những gọng kiềm khắp nơi như thế làm sao phật giáo có thể phát triển tự do, lành mạnh?

    Giới luật từ đó không còn nghiêm chỉnh, ngày càng nhiều chùa to như Bái Đính, Tam Chúc, Phúc Khánh, Ba Vàng mà đằng sau là các quan chức chống lưng, mục đích chính là kinh doanh trên lòng mê tín của dân chúng. Dân càng mê tín, ít quan tâm chính trị, ít đòi hỏi công bằng xã hội thì người CS càng yên tâm kéo dài thời gian cai trị.

    Từ đó nhan nhản những tên ma tăng Thích Chân Quang, Thích Thanh Quyết, Thích Thanh Cường, và nay lại là Thích Trúc Thái Minh sáng tạo ra cách kiếm tiền mới: dùng chuyện vong hồn báo oán để khống chế đám con nhang.



    “Ma tăng” Thích Chân Quang




    Thích Thanh Quyết (mang huân chương) và Thích Trúc Thái Minh (hình: GHPGVN)

    Các ma tăng này xuất hiện để đáp ứng tâm thức mê thích lễ hội, cúng sao giải hạn, trong đó có không ít những cán bộ cao cấp, những con người nhiều tiền của, quyền lực nhưng tâm thần bất an bởi tội ác của mình, muốn tìm đến chùa chiền như là liều thuốc an thần chứ nào có hiểu gì về phật pháp.

    Có thể nói đây là hệ quả của cách cai trị ngu dân hóa. Và người CS đã rất thành công.



    Lễ “thỉnh vong giải nghiệp”, Chùa Ba Vàng, Quảng Ninh (hình: Người Việt)

    Phật giáo không có gì là huyền bí. Với thời gian, Phật giáo cũng có nhiều hệ phái, nhưng cái cốt lõi của nó chỉ đơn giản là TỨ DIỆU ĐẾ và BÁT CHÁNH ĐẠO.

    Tứ diệu đế là 4 sự thật: Sự thật về khổ đau, sự thật về nguyên nhân của khổ đau, sự thật về sự chấm dứt khổ đau, và con đường dẫn đến sự chấm dứt khổ đau.

    Bát chánh đạo tức là 8 cách để dẫn đến sự thật thứ 4. Đó là chánh kiến, chánh tư duy, chánh ngữ, chánh nghiệp, chánh mạng, chánh tinh tấn, chánh định, chánh niệm.

    Tất cả cách kinh điển Phật giáo tựu trung cũng nhằm phát triển và làm rõ thêm cốt lõi này. Cái nào đi ngược lại gốc rễ này chính là tà giáo.

    Hơn nữa, đạo Phật chủ trương tự lực là chính. Phật cũng là người, ngài không thể ban phước hay giáng họa cho ai. Ngài chỉ là người thầy chỉ đường, như ngón tay chỉ mặt trăng, còn hành giả phải tự tu tập lấy, ai tu nấy hưởng, nhân quả công bằng.

    Đạo Phật chú trong đến việc nghiêm trì giới luật. Chính đức Phật trước khi nhập diệt cũng bảo các đệ tử rằng sau khi ta chết các con hãy lấy giới luật làm thầy. Các vị tu sĩ chân chính phải thọ đến 250 giới tỳ kheo. Đi đứng nằm ngồi, ăn nói, từng cử chỉ, tất cả đều phải có oai nghi. Giữ giới sinh ra định, tức tâm thần an định vì không làm gì sai trái để phải lo âu. Định sinh ra trí huệ, tức tinh thần lắng đọng sẽ sáng suốt.

    Còn người phật tử chỉ cần thọ 5 giới: Không sát sinh, không trộm cắp, không nói dối, không tà dâm và không dùng rượu hay các chất kích thích làm ảnh hưởng đến tâm thần.

    Tu đơn giản như trong kinh Pháp Cú:

    Không làm các điều ác
    Gắng làm các điều lành
    Giữ tâm ý trong sạch
    Đó là lời Phật dạy

    Theo đạo phật, nguyên nhân của khổ đau chính là tâm THAM – SÂN – SI. Nếu biết chế phục tâm này thì sẽ có bình an, tức là có hạnh phúc.

    Nhiều người đồng nghĩa TIỀN = HẠNH PHÚC, nên lao vào kiếm tiền bất chấp thủ đoạn, tội ác. Thực tế cho thấy chưa hẳn vậy. Rất nhiều người giàu vẫn khổ đau, có khi tìm đến cái chết như một vài minh tinh màn bạc trên thế giới. Các tham quan nằm trên đống tiền nhưng lúc nào cũng âu lo. Lo bị vào lò, lo dân chúng nổi dậy cho chúng lên giá treo cổ..v.v…

    Dĩ nhiên quá nghèo khổ thiếu thốn thì khó mà có hạnh phúc.

    Đó là lý thuyết, thực hành rốt ráo bát chánh đạo không phải là dễ. Do đó những bậc chân tu đạt trình độ giác ngộ cao đếm trên đầu ngón tay. Tuy nhiên, nó công bằng ở chỗ tu là sửa, ai tu sửa nhiều, con người trở nên tốt hơn, sống dễ thương hơn, và do đó dễ có hạnh phúc hơn người đụng chút là sân si, hay tham lam vô độ.

    * * *

    Bản thân mình là người yêu mến đạo phật, và tình cờ biết đến đạo trong 1 tình huống khổ đau muôn trùng. Nhờ hiểu đạo phật mà mình bình tĩnh hơn, biết chấp nhận hơn, và do đó bình an hơn, sống dễ thương và vị tha hơn lúc chưa biết đạo.

    Hôm nay, nhìn thấy sự tha hóa của phật giáo VN mà chạnh lòng. Có lẽ đạo phật cũng không là ngoại lệ khi xã hội đầy rẫy cái xấu cái ác, diễn ra hằng ngày. Hết chuyện trẻ em ăn thịt nhiễm sán, đến màn tấn công tình dục trong thang máy, công lý như trò đùa, rồi hôm nay là nạn gọi vong, cúng oan gia trái chủ. Đem đối chiếu với bát chánh đạo thì những gì sư trụ trị chùa Ba Vàng đang làm chỉ là Tà kiến, Tà tư duy, từ đó dẫn đến Tà ngữ, Tà nghiệp.

    Khi nào Phật giáo VN được trả lại quyền tự quyết, khi đó Phật giáo mới có cơ may khôi phục lại nền minh triết của mình. Còn hiện tại thì vô phương.

    PS: Mình viết để chia sẻ. Nếu bạn không thích thì không cần phải đọc, xin đừng tranh cãi về tôn giáo. Cảm ơn.

  • #2
    Sao họ không lo giải cái vong theo đuổi trấn yểm mấy chục triệu dân VN cho thiên hạ nhờ .. Nó nằm trơ trơ ngay 3 đình chưa chôn !!
    lv

    Comment


    • #3
      Mạt pháp Phật giáo Việt Nam, cái sảy nảy cái ung?


      (Nguồn: Văn Việt)
      Hoàng Hưng


      Những vụ “Cúng sao giải hạn” hằng năm làm tắc đường Hà Nội của chùa Phúc Khánh, rồi “trả nghiệp theo giá ra của Vong” ở chùa Ba Vàng quá trắng trợn phản Phật pháp gần đây, cùng với hội chứng start-up đua nhau xây chùa to để buôn thần bán thánh, chỉ là bước “cái u” biến thành “ung thư” của tình hình Phật giáo nước nhà.

      “Cái u” đã được cảnh báo từ lâu, bởi không ít thiện trí thức. Ngay ít lâu sau khi mới về nước, Thiền sư Thích Nhất Hạnh đã gửi tới Chủ tịch Nguyễn Minh Triết bản kiến nghị 10 điểm, trong đó có điểm yêu cầu cải tổ tổ chức Phật giáo đã bộc lộ nhiều sự suy thoái. Tức là đã mọc “u”. Bản chất của “cái u” đó và liệu pháp cho nó là gì? Hãy nghe phân tích của Thiền sư Thích Nhật Hạnh trong thư 7 điểm gửi trực tiếp cho Thủ tướng Phan Văn Khải năm 2005. Điểm đầu tiên chính là: Tách Giáo quyền ra khỏi Chính quyền:

      “Ngày xưa vua Lý Thái Tổ đã yểm trợ đạo Phật xây dựng cơ sở giáo hội, và thiền sư Vạn Hạnh đã chỉ bày thêm cho vua về các đường lối kinh tế, văn hóa, đạo đức và chính trị. Nhưng vua không chen vào để kiểm soát Phật giáo và thiền sư cũng không nhận trách vụ gì trong guồng máy chính trị. Nhà nước bảo đảm là từ nay các vị xuất gia sẽ không bị mời làm dân biểu quốc hội, trở nên thành viên hội đồng nhân dân các cấp và của Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam hoặc trở nên đảng viên của bất cứ một đảng phái chính trị nào. Xen vào lãnh vực chính trị như thế các vị xuất gia sẽ phạm giới, làm mất uy tín của giáo đoàn Phật giáo và cũng làm cho chính quyền mang tiếng là sử dụng những vị ấy để kiểm soát tôn giáo. Từ nay các vị xuất gia sẽ không còn nhận huân chương của chính quyền”.

      https://langmai.org/cong-tam-quan/thong-bach/bay-diem-de-nghi-cua-thien-su-nhat-hanh/

      Vì sao khẳng định: cái U gốc của bệnh ung thư Phật giáo hiện nay chính là việc nhập nhèm giữa chính quyền với giáo quyền?

      Khỏi cần truy lại lịch sử xa xưa, khi Phật giáo là quốc giáo vào thời Lý, Trần. Vua trở thành sư, Sư làm quốc sư. Có thể nói Phật giáo đã cho dân tộc sức mạnh tinh thần để giữ được độc lập, chiến thắng ngoại xâm. Nhưng rồi, với cái lọng che quá lớn của thế quyền, Phật giáo cũng thoái hoá, bị lạm dụng, trở thành nơi “trốn việc quan”, để rồi chính quyền phải ra tay… dọn dẹp, và sau đó là mất địa vị quốc giáo suốt các triều đại kế tiếp.

      Cho đến thế kỷ 20. Sau thời gian Việt Nam trở thành thuộc địa, đạo Ki tô được chính quyền thực dân tạo thuận lợi để phát triển, thế lực vượt trội so với Phật giáo. Một phong trào chấn hưng Phật giáo đã được các thiện trí thức phát động, nằm trong công cuộc phục hưng tinh thần dân tộc, nuôi dưỡng lòng yêu nước để đòi lại độc lập. Có thể nói, đó là tiền đề để sinh ra ý tưởng “chính trị hoá” Phật giáo của Đảng Cộng sản sau Cách mạng 1945, trong cuộc kháng chiến chống Pháp và thôn tính miền Nam, cũng như của cả những lực lượng Phật giáo không Cộng sản chống lại Ngô Đình Diệm và Ki tô giáo được gia đình ông Diệm bảo trợ.

      Các đảng viên Cộng sản khoác áo thầy chùa, cũng như các thầy chùa trở thành đảng viên Cộng sản, các ngôi chùa trở thành “cơ sở cách mạng” là chuyện rõ như ban ngày. Gần đây, không ít vị cao tăng đã công khai thân phận “đảng viên lão thành” của mình khi lâm chung.

      Mặt tích cực của Phật giáo “nhập thế” có thể được biện minh trong công cuộc toàn dân đánh giặc để giành độc lập. Nhưng cái “sảy” cũng sinh ra từ đó, để rồi “nảy cái ung”.

      Cái “sảy” này xuất phát từ việc nhà cầm quyền Cộng sản, thấy được sự lợi hại của tôn giáo trong việc dắt dẫn quần chúng, bèn quyết nắm chặt lấy Phật giáo là tôn giáo của đa số nhân dân và có truyền thống yêu nước, đi cùng với mình trong hai cuộc chiến, trong khi Ki tô giáo vẫn bị coi là “ngoại đạo” gắn với kẻ xâm lược cũ và họ khó lòng thâm nhập. Nhưng bây giờ, mục đích không còn là để hướng Phật giáo “nhập thế” cứu nước, mà là để giữ vững “ổn định chính trị”, nói trắng là giữ cho chặt quyền thống trị của mình.

      Chính trị hoá Phật giáo với khẩu hiệu trắng phớ “Dân tộc, Đạo pháp và Chủ nghĩa xã hội”, với tổ chức Phật giáo nằm trong sự khống chế của các Đảng viên và nhất là công an khoác áo thầy chùa không có gì là bí mật. Những nhà lãnh đạo Phật giáo tốt nghiệp trường Đảng, từng là cấp tá công an, tướng quân đội… có thể thấy ở nhiều ngôi chùa lớn.

      Bản thân tôi đã có thời gian học thiền ở một ngôi chùa lừng danh có vị Phó Viện trưởng được giới thiệu là nguyên đại tá an ninh, vị Tri khách tự giới thiệu là nguyên Thiếu tướng quân đội.

      Cũng đã từng được một sĩ quan an ninh đến theo dõi ở một ngôi chùa lớn ở Ấn Độ. Vị này rất thành thạo kinh sách, rất siêng năng trong vai một tín đồ thuần thành, tin kính, rất mẫu mực. Sau này, anh ta thật thà khoe về quá trình rèn luyện rất gian khổ để đi vào lòng Phật giáo, từng có thời gian luyện du hành khắp các chùa bên Tàu chỉ với một bao gạo, một lon nước và cái bật lửa!

      Ít năm sau, vị Sư trụ trì này khi về nước báo cho tôi một tin giật gân: – Cái anh theo dõi mình hồi đó giờ đã lên… tướng!

      Tôi không lên án tất cả các vị đảng viên và công an khoác áo thầy chùa. Rất có thể nhiều người trong đó có đạo đức, có lương tâm, họ thành thực nghĩ rằng họ nên đóng vai trò đảm bảo để Phật giáo không bị lôi kéo vào những âm mưu chính trị chống lại chính quyền. Tôi cũng chưa muốn chê trách đại đa số trong Giáo hội Phật giáo chính thống lâu nay hầu như luôn “sống chung hoà bình” quá ngoan ngoãn với chính quyền, không hề cất một tiếng dù chỉ là kêu thương cho dân lành chịu bất công oan khuất trong đời, tức là vứt bỏ tinh thần “nhập thế” tích cực của chính mình trong thời giành độc lập!

      Nhưng vài chục năm may, một khi bản thân chính quyền đã tha hoá, biến chất, bộ phận phản bội ngay lý tưởng “vì dân vì nước” của các bậc tiền bối đã đông đảo như nấm mọc sau mưa, thì đương nhiên những kẻ “ăn theo” trong “ngành” Phật giáo tội gì không… vứt bỏ mũ ni áo chùng để thoải mái ăn thịt, uống rượu, chơi đồng hồ xe hơi xịn hay hơn thế nữa…

      Dựa vào tình trạng mất lòng tin hoàn toàn vào “lý tưởng” bánh vẽ, vào công lý xã hội, vào chính quyền, cộng với óc mê tín sâu nặng vốn là truyền thống của người dân ở xứ sở kém phát triển, “một bộ phận không nhỏ” thầy chùa bắt đầu đua nhau… kinh doanh “tâm linh”, buôn thần bán thánh!



      Thích Trúc Thái Minh (chùa Ba Vàng): “Càng nghèo càng phải cúng dường để thoát nghèo” (hình: Sputnik)

      Một câu hỏi: Tại sao không thấy tình trạng buôn bán nhảm nhí như thế ở những ngôi chùa thuộc các tổ chức “phi quốc doanh” như “tàn dư” của Giáo hội Phật giáo VN thống nhất (miền Nam cũ) hay giáo phái Làng Mai (Bát Nhã, Lâm Đồng). Tại sao có sự trùng hợp: trong khi những ngôi chùa này đều bị nhà nước quyết triệt bỏ, thì những ngôi chùa buôn thần bán thánh linh đình đều được sự ưu ái của các quan chức cao cấp (như những gốc cây kỷ niệm, những bức hình chụp đã thừa sức tố cáo) và cũng “tiên phong” trong việc biến các lãnh tụ chính trị thành “Phật” để thờ cúng trong chùa?



      Tượng Hồ Chí Minh (và cờ đỏ sao vàng) trong Đại Nam Quốc Tự, Bình Dương (hình: Vietnam.net)

      Hỏi là đã trả lời.

      Cái “u” thuở nọ nay đã thành “ung thư”: sự gắn kết giữa một hệ thống Phật giáo với chính quyền vì mục đích chính trị nay đã “chuyển hoá” thành sự lợi dụng của bọn “đậu phụ nhà” kết cấu với bọn tham quan và gian thương biến chùa chiền thành nơi ô uế, phá hoại Phật giáo, chỗ dựa tinh thần cuối cùng của dân tộc.

      Tội ác này, bệnh ung thư này phải trị tận gốc: Trả lại Phật giáo cho các Phật tử chân chính. Chấm dứt việc chính trị hoá tôn giáo, chính quyền-công an thọc tay vào Giáo hội. Tôn trọng thực sự quyền tự do tôn giáo bằng cách tôn trọng các tổ chức tôn giáo độc lập!
      Last edited by Nguyen Huu Thien; 03-28-2019, 10:59 PM.

      Comment


      • #4
        Đại tá Thích Thanh Quyết

        Đại tá Thích Thanh Quyết
        Người Buôn Gió

        - Đại biểu Quốc hội Việt Nam khóa XIII, thuộc đoàn đại biểu Quảng Ninh
        - Viện trưởng Học viện Phật Giáo Việt Nam tại Hà Nội (tháng 12/2017 đến nay)



        Anh Thích Thanh Quyết sau khi đi tu học Phật Pháp bên Trung Cộng, con đường tiến thân thăng hoa, anh làm đại biểu quốc hội và trụ trì chùa Phúc Khánh Hà Nội (chùa mà rầm rộ chuyện sao giải hạn vừa xong). Anh Quyết là thằng bố láo nhất khi lợi dụng thuyết nhà Phật để kiếm tiền (sao giải hạn) và phục vụ mục đích chính trị (việc tổng bí thư kiêm chủ tịch nước là ý trời).

        Anh là đại biểu quốc hội tỉnh Quảng Ninh tên thật là Quyết, đầu tiên anh làm đệ cho Đại Đức Thích Viên Thành được ban pháp danh là Thích Minh Đức. Nhưng sau Đại Đức Thích Viên Thành mất, chùa Hương rơi vào tay anh Sơn Patek Philip, tức anh đại đức Thích Minh Hiền, một tay chơi hàng hiệu nổi danh về bật lửa Dupont, bút Monte Blanc, đồng hồ Patek.. nói về kho hàng hiệu thì anh Thích Minh Hiền chỉ đứng sau anh Phùng Quang Hải thời cách đây chục năm. Anh Hiền tức Sơn có trò đi lễ động thổ cho các ngân hàng, hồi ấy ngân hàng mọc như nấm , anh Thích Minh Hiền thu mỗi lễ vài trăm triệu, chưa kể các nguồn khác, anh Hiền chung chi với anh Phạm Quang Nghị bí thư Hà Nội ngày ấy, giờ không biết chung chi ai mà có vẻ vững vàng.


        Lại nói về anh Lương Quyết pháp danh Minh Đức, anh thấy khó cửa liền đi hẳn sang chính trị là theo anh Tứ chùa Quán Sứ, được an ninh tôn giáo tuyển chọn, đi học và làm sĩ quan để theo nghề chuyên nghiệp hơn, năm anh Đại Quang nhận hàm đại tướng thì anh Quyết cũng được phong hàm đại tá.

        Vừa rồi trung ương bàn nhân sự, anh Phạm Minh Chính muốn gạt anh Quyết đi, mới xảy ra chuyện om xòm sao giải hạn ở chùa Phúc Khánh. Anh Quyết thấy bất ổn, bèn chạy đến anh Bảy Phúc xin giúp đỡ.

        Anh Bảy Phúc là bố của các loại truyền thông, bởi thế anh Phúc vào cuộc là truyền thông im ngay vụ sao giải hạn ở chùa Phúc Khánh. Chưa hết, anh Phúc còn bảo anh Quyết chơi cho sân sau của Phạm Minh Chính tan tác luôn.

        Vậy là anh Thích Trúc Thái Minh phái Thiền Tông bị moi ra bởi đệ tử của Mật Tông.

        Nói thêm Thiền Tông là do vua Trần lập ra, còn Mật Tông nhánh ở Việt Nam là du nhập ở Trung Quốc về, nhưng cứ nhập nhèm là ở Nepal cả Tây Tạng để lừa dân.


        Hay nhất đoạn anh Thích Trúc Thái Minh tuyên bố việc lôi anh ra là bởi ''thế lực tà đạo bôi xấu''...ý anh nói bọn Mật Tộng Trung Quốc ở Việt Nam là bọn tà đạo, không phải chính đạo như phái Thiền Tông do anh theo.

        Nổi bật nhất anh Thích Đạo Hiển phó trị sự Phật Giáo Quảng Ninh, anh vừa tuần trước lên báo bênh anh Thích Thanh Quyết vụ sao giải hạn, tuần sau anh đập vụ tiền cho vong của anh Thái Minh tơi bời.

        Chùa chiền ở Việt Nam được các lãnh đạo cộng sản chú trọng và quản lý, vì nó vừa ra tiền vô kể lại vừa lừa mị được dân chúng tin vào chế độ cộng sản. Việc phát triển chùa chiền, bổ nhiệm sư sãi là mục tiêu kinh tế, chính trị của đảng CSVN. Cho nên các sư, tức các đồng chí tranh giành nhau chức vụ cũng y như các quan chức là chả có gì lạ.

        Người Buôn Gió
        Nguồn: facebook.com/nguoibuon.gio.9
        Last edited by KiwiTeTua; 04-01-2019, 09:27 PM.

        Comment


        • #5
          Phật Giáo Quốc Doanh


          Kinh nghiệm sống cho thấy ở Việt Nam bất cứ tôn giáo nào mà 'qua tay' cái Mặt Trận Tổ Quốc của đảng Cộng Sản Việt Nam đều trở thành... Ma Giáo. Và bên cạnh Giáo hội Phật Giáo Truyền Thống thầm lặng còn có các chi bộ Phật Giáo Quốc Doanh hoành tráng do Việt Cộng đẻ ra.

          Trước hội nghị thượng đỉnh Mỹ-Triều 1 tháng, chi bộ Phật Giáo Quốc Doanh huyện Bù Gia Mập đã tổ chức lễ cúng thí thực cho 300 vong đã bị bom của giặc Mỹ giết hại ngày 04.01.1975. Ai có đọc lịch sử chiến tranh Việt Nam đều biết cái 'Hiệp định Hòa bình Paris 1973 (ở miền Nam còn gọi là Hiệp định Ba Lê) là hiệp định chấm dứt chiến tranh, lập lại hòa bình ở Việt Nam do 4 bên tham chiến: Hoa Kỳ, Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, Cộng hòa miền Nam Việt Nam và Việt Nam Cộng hòa ký kết tại Paris ngày 27 tháng 1 năm 1973.' https://vi.wikipedia.org/wiki/Hi%E1%...Bnh_Paris_1973. Thế mà cái chi bộ PGQD Bù Gia Mập lại bịa ra vụ ném bom của giặc Mỹ ngày 04 tháng 1 năm 1975 để cúng vong. Có lẽ vụ cúng thí thực cấp huyện chẳng kiếm chác được nhiều, nhưng người ta cũng đoán được là chi bộ PGQD Bù Gia Mập muốn tố cáo giặc Mỹ đã vi phạm hiệp định Paris bằng vụ ném bom Bù Gia Mập năm 1975 để đòi... bồi thường chiến tranh?

          Sẽ còn lắm trò hấp dẫn mê ly rụng rốn của cái gọi là Phật Giáo Quốc Doanh của Việt Cộng. Đồng bào ta nhớ đón xem.

          Phật giáo huyện Bù Gia Mập tổ chức Lễ Kỳ Siêu tại bia 300 đồng bào tử nạn năm 1975

          Chiều ngày 4/1/2019 Ban Trị Sự GHPGVN huyện Bù Gia Mập tổ chức Lễ Cầu Siêu, cúng thí thực Chiến sĩ trận vong, đồng bào tử nạn tại Bia 300 người tử nạn vào ngày 4/1/1975.
          https://phathocdoisong.com/phat-giao...-nam-1975.html
          Last edited by TH-72G; 04-04-2019, 12:25 AM.

          Comment



          Hội Quán Phi Dũng ©
          Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




          website hit counter

          Working...
          X