Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Chuyện hợp tan

Collapse
X

Chuyện hợp tan

Collapse
 
  • Filter
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Chuyện hợp tan

    Chuyện hợp tan


    Jimmy Nguyen Nguyen


    Đề tài này hiện vẫn còn nóng hổi dù Vũ và Thảo đã được toà thuận ly hôn. Tui cũng còn một câu chuyện thiệt phải kể liền vào dịp này là thích hợp. Để thấy rằng dù ở bất cứ nơi đâu, người đàn ông vẫn cần một phụ nữ, và nếu có người hợp với mình, đó là hồng phúc. (Ngược lại, phụ nữ thì khỏi cần ông nào vẫn sống " phẻ". ).Nhưng cũng xin bà con hiểu cho, những bài tui viết thuộc loại " chuyện phiếm", nghe qua rồi bỏ, chứ không phải là cái gì ghê gớm hay " sâu sắc". Nếu có một cái mỉm cười là tui vui rồi, và thêm một giọt lệ thì tui.... càng vui nữa he he... Và nếu có " đụng chạm" gì thì chỉ là ý của người viết theo kiểu nghĩ sao nói dzậy thôi nghe ....,chứ hỏng châm chọc ai đâu. Bài trước nói cái vụ " thiền" bị mắng vốn rồi. Hic !

    Chuyện xảy ra vào những năm 2000. Nhân vật chính là anh Hải, lớn hơn tui một tuổi. H và tui sống cùng một danchi ở nam Tokyo. H vượt biên và được định cư ở Nhật từ năm 85 nên khi tui đến khoảng năm 94 thi cuộc sống H đã ổn định với nghề cơ khí cho hãng xe Nissan. Lúc này H có vợ và 2 con gái rất xinh. H cao ráo, đẹp trai và tánh tình rất tốt như những người bản xứ. Tụi tui gặp nhau mỗi tuần ở nhà thờ gần đó . Sau thánh lễ thì kiếm cái gì ăn và ... nói tiếng Việt cho " đã". Những năm đó kinh tế Nhật đang lên, thuế thu nhập rẻ nên bà con kiếm tiền dữ lắm, dĩ nhiên là chỉ bán sức lao động thôi. Thường thì mỗi người làm khoảng 2 jobs, có người 3 jobs. Đàn ông thì 7 giờ sáng vào hãng làm đến 4 giờ là tiêu chuẩn. Sau đó muốn làm thêm giờ thì ở lại hãng làm đến 9 giờ tối. Giờ làm thêm được trả gấp rưỡi, có khi gấp đôi. Nói chung là mỗi ngày làm khoảng 12 tiếng là có 2 đầu lương. Làm riết nên lâu lâu có người... lăn đùng ra chết là chuyện thường.

    Phụ nữ cũng đi làm, vợ của H làm từ 9 giờ sáng đến 4 giờ, sau đó lãnh hàng của hãng đem về nhà vừa nấu cơm vừa làm. 10 giờ đêm H về thì vợ lại đi đến nhà hàng làm từ đó đến 2 giờ sáng( nhà hàng Nhật mở đến khuya , lúc này lương trả rất cao). Con người cứ như cái máy cho đến ... chủ nhật là nghỉ. Tiền lương thì trả vào bank, không có giờ để xài.

    Vậy mà cũng có chuyện " lục đục" giữa hai vợ chồng thì thiệt tui hỏng hiểu tại sao... Số là một hôm vợ H mang về một cái áo lông cừu ( giá khoảng 10,000 Usd). Dĩ nhiên là VN ta hỏng dám mua rồi, mà vợ H được một thực khách Nhật " ái mộ" nên tặng đó. Có điều vì nó mắc quá nên H nghi ngờ vợ ..." gì gì" đó.... nên ghen tuông dữ lắm và vợ chồng gây lộn hoài.( sau này tui mới biết là đối với người Nhật , họ tặng quà giá trị chẳng nhằm nhò gì vì có người rất giàu, họ không nghĩ đó là số tiền lớn. Chắc khi nói chuyện, vợ H có ao ước một cái áo đẹp thì họ tặng thôi chứ không có chủ đích gì. Tui cũng " lây" cái vụ này...). ( một điều học được bên Nhật nữa là đàn ông không được.... ghen. Ở một xứ mà theo thống kê là 40 nam muốn lấy vợ mà chỉ 1 nữ avaiable mà " ghen" là chết chắc. Âm thầm chịu đựng thì vợ còn ở với mình, làm quá là họ ... đi vì cũng còn 39 cái chọn lựa). H cũng còn cái suy nghĩ của người Việt nên một hôm cãi lộn , tát vợ cái " bốp" , bầm tím mặt. Vợ gọi cảnh sát. Dĩ nhiên là sau đó họ mang vợ và hai con đi nơi khác ở và H không được đến ( có những cư xá mà đi vào phải trình ID). H suy sụp. H buồn mà mắt không thấy đường phải nghỉ việc.

    Chạy chữa khoảng một năm thì H thấy trở lại nhưng không đủ sức làm việc nữa. Còn chút vốn liếng , H mua máy móc cơ khí cũ ở Nhật đem về VN bán. Hồi đó VN mới mở cửa nên công nghệ phát triển, những máy cơ khí cơ bản như máy dập, máy tiện... rất cần, mà lúc này bên Nhật họ bắt đầu dùng máy điều khiển tự động rồi nên máy cũ bỏ đi rất nhiều. Mua rẻ mà bán đắt thì phải có lời chứ! Vậy mà về Vn làm hơn 2 năm thì H ... hết vốn. VN mà, họ mua giá cao nhưng gối đầu.Làm càng lớn thì số thiếu càng nhiều. Lúc này H rất khổ. Cứ ở VN lo đi đòi nợ mà không có hàng mới thì đâu có lấy tiền cũ được. Đúng lúc tuyệt vọng thì gặp L.

    L có chồng là một giám đốc công ty nhà nước, đã được 2 con với nhau. Chồng là giám đốc thì phải có thư ký hoặc trợ lý đẹp đẹp rồi, L cũng ghen tới ghen lui đến... chia tay. Nàng được chia căn nhà trong hẻm. Nuôi hai con thì chồng trợ cấp.

    H gặp L coi bộ tâm đầu ý hợp. Cả hai bàn nhau " làm lại từ đầu". L đem sổ nhà " cắm" vào ngân hàng mượn tiền đưa cho H trở về Nhật mua hàng.( Lúc này mà H đi luôn là kể như " dại trai"...). H mua hàng gởi về, L quản lý đầu ra. Cứ nhịp nhàng như vậy mà hơn một năm hai người đã có vốn kha khá. (L sống ở VN nên biết cách buôn bán và biết "quan hệ "với nhà nước. Việt kiều không thể làm được.).

    Công việc giờ phát triển nên cần mặt bằng, L mua được một cái ao " bự" ở gần cầu Bình Lợi. Mua đất lấp vào thì được một miếng đất cỡ cái sân vận động. Tính để làm kho hàng , thì lúc này đất đai VN đùng đùng lên giá, L phân lô rồi bán luôn. Sau này H và L bỏ luôn chuyện buôn bán với Nhật mà chỉ làm về địa ốc, mua đất, mua nhà .....Có lần tui ghé VN đến thăm, H và L đi mua bán mà trên xe chở mấy thùng vàng khiêng không nổi ( mua bán hồi đó trả bằng vàng và có vụ trả đến vài ngàn " cây".) . H có sáng kiến mua lại mấy khách sạn cũ và nâng cấp theo style của người Nhật, mọi trang trí và đồ dùng nội thất đều nhập từ Nhật. Đúng lúc Nhật đầu tư ở VN nhiều nên chuyên gia qua nườm nượp, họ tìm khách sạn của H cho có không khí quê nhà. Giờ H và L có vài chục cái như vậy từ bắc xuống nam.... Vâng , họ giờ giàu lắm. ....

    Có người từ hàn vi đi lên rồi chia tay nhưng cũng có người trong tuyệt vọng mà gặp nhau rồi đi lên...

    Nên dù ở hoàn cảnh nào bạn hãy cứ tin vào tương lai. Và tương lai không bao giờ muộn. Tui cũng xin chúc cho ai đó lẻ loi tìm được một cái kết có hậu như chuyện H và L. ( nhớ chúc ngược lại tui nghen, "thanh kiu"...)


    Jimmy Nguyen Nguyen


Hội Quán Phi Dũng ©
Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




website hit counter

Working...
X