Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Chuyện dài Việt Nam

Collapse
X

Chuyện dài Việt Nam

Collapse
 
  • Filter
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Chuyện dài Việt Nam

    Chuyện dài Việt Nam
    Trần Khải Thanh Thủy

    Trong hơn 200 gia đình lớn nhỏ trên thế giới, có một gia đình giàu có đông đúc, mang tên Việt Nam, rụộng thẳng cánh cò bay, đến mức một đứa bé trong nhà, một lần theo bố mẹ ra đồng, ngắm trời, ngắm đất, ngắm chim bay bướm lượn phải ngây ngô tự hỏi:

    Cò kia mày đỗ nơi mô?
    Cánh kia có mỏi cho nhờ đậu vai.
    Nhà ta đất rộng, nương dài ,
    Lúa ta chen kín, trong ngòai như nhau ,
    Bờ ta phá bỏ từ lâu
    Lúa không chỗ đứng còn đâu chỗ mày?
    1

    Ngoài đồng ruộng mênh mông(đa phần là bờ xôi ruộng mật), đặc biệt là ở phía Nam, một năm chỉ một lần xả thóc là lúa lên bời bời, không cần bỏ công cầy bừa, chăm sóc bón lót phân gio, hay thuốc trừ sâu mà vẫn đủ gạo ăn quanh năm…Đám con cái chỉ việc chơi đùa, học hành rồi ăn no ngủ kỹ, không một lời phàn nàn trách cứ.

    Ngoài đất đai trù phú, gia đình này còn được thiên nhiên ban cho cả rừng vàng biển bạc mà các gia đình lân cận như Lào, Campu chia, Thái Lan, Hàn Quốc, Nhật Bản, Mã Lai, Indonexia, Sanhgapo, Philippine, không nơi đâu có được.

    Mọi điều cứ tưởng sẽ êm đềm, yên ả mãi mãi cho đến khi những điều bất hạnh liên tục xảy ra. Thằng con lớn họ Hồ, tên Minh, (trước là họ Nguyễn, tên Cung) đùng đùng bỏ nhà ra đi, ngao du khắp chốn. Cứ “lênh đênh bốn biển một con tàu” qua hàng chục gia đình Pháp, Mỹ, Anh, Nga, Hồng Công, Trung Quốc rồi nằng nặc theo băng đảng Sitalin, Mao Trạch Đông vĩ đại, đem quan thầy và đồng bọn về tàn sát thôn quê, dưới cái gọi là ‘thủ ti cở cải”, chỉnh huấn chỉnh quân, bắn giết người giàu, thủ tiêu luôn cả cái gọi là đồng chí, đồng đội không ghê tay.

    Trong phút chốc, khắp nhà, người chết như ngả rạ, tiếng than khóc oán hờn nổi lên khắp nơi cùng chốn…

    Com chim đầu đàn bay lạc hướng, kéo các con sau sải cánh bay theo, vừa ngu dốt, độc tài, vừa hiếu chiến, hiếu sát, hạ lệnh cho anh em trong nhà tàn sát lẫn nhau đến sứt đầu mẻ trán. Máu chảy đầu rơi, mặc cha mẹ bất lực than khóc, dập đầu van xin.
    – Đừng thế các con ơi, sao lại đem máu của mình ra mà tắm cho nhau thế, thiện tai, thiện tai…

    Lần nào cũng vậy, anh em chúng nó, từ Hai Hồ đến Ba Duẩn, Năm khu, Sáu búa cùng một giọng la lối:
    – Ông bà già cả thất học biết gì? Chúng tôi lớn rồi, phải trao toàn quyền quản lý gia đình để anh em chúng tôi lo…Không biết chúng tôi vừa đánh bật cả thằng đầu xỏ đế quốc, thực dân lớn nhất thế giới là Pháp đấy à?

    Một lần nữa hai vợ chồng bà Dân, ông Tộc, 4000 tuổi phải nuốt nước mắt thở dài:
    – Mẹ biết, cha biết, nhưng nhìn cảnh chúng mày nhuốm máu nhau đau lòng qúa.

    - Ơ hay! Đã gọi là chiến tranh mà? Không lấy tài sản, xương máu anh em, cháu con trong nhà ra để chọi nhau với chúng nó thì làm sao đánh bật chúng nó ra khỏi nhà được?

    – Phải! Phải! Giọng ông Tộc đượm buồn:- Nhưng anh em chúng mày chớ nướng hết tinh hoa trong canh bạc chiến tranh đấy nhé, đừng làm chiến tranh nhiều hơn máu của cả nhà, các con ạ.

    Chúng vẫn vênh vác:
    – Ông bà già cả, một lô xiềng xích phong kiến quấn quanh đầu, anh em tôi không thèm chấp…Cả ông, cả bà cứ chống mắt lên mà nhìn đi. Chỉ cần đuổi được thằng Mỹ ra khỏi khuôn viên, một năm sau chúng tôi sẽ vượt qua đầu thằng Trung Quốc, hai năm sau qua mặt anh cả Liên Xô, 5 năm qua mặt thực dân Pháp, 10 năm qua mặt Đế Quốc Mỹ…Mấy tên tép riu còn lại như Nhật Bản, Hàn Quốc, Ăng Lê… không thèm chấp. Chưa kể thằng Cămpu Chia, thằng Lào, phải phục chúng tôi sát đất; Chỉ cần được đặt chân lên đất nhà ta là công danh sự nghiệp mở ra trước mắt. Khi quay về, đứa chó nào cũng ăn trên ngồi trốc, không phải bí thư chủ tịch thì mèng mèng cũng cỡ Thứ trưởng, Bộ trưởng. Riêng thằng Thái Lan thì anh em tôi chỉ cần gật đầu cái rụp cho ở lại trong Nam cày thuê cuốc mướn cho nhà ta là khoái lắm rồi; Có nơi ăn chốn ngủ, lại có tiền làm thuê đem về nuôi con cái, gấp mấy lần cày sâu, cuốc bẫm ở quê nhà chúng nó, chứ tưởng?

    … Đến lượt bà Dân thở than:
    – Cứ nhìn cảnh cháu con nườm nượp ra trận rồi chết như ngả rạ, mộ bia mọc lên ầm ầm như nấm dại sau mưa, khắp trong nhà, ngòai ngõ đều thành nghĩa trang, nghĩa địa, là ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa, con ạ.

    Vốn vô cảm, coi nước mắt người già là nước lã trôi sông, bao nhiêu đau khổ, mặn mòi, lo lắng, chúng bỏ qua hết. Thằng Hồ còn thẳng thừng tuyên bố:
    - Dù có đốt cả dãy Trường Sơn trước mặt, dù phải hy sinh đến giọt máu cuối cùng, chúng tôi cũng đốt.

    Bà Dân khóc tu tu:
    - Tỉnh lại con ơi, máu người có hạn, cứ ném hết anh em , cháu con trong canh bạc thắng thua thế này, đau lòng, buốt ruột lắm:

    Thằng Ba vênh váo:
    - Bà khóc lóc, can ngăn cũng vô ích, chúng tôi oánh nhau là oánh cho Liên Xô, Trung Quốc đấy. Chúng nó phải đổ tiền, đổ gạo vào nồi nuôi chúng ta… Bà không thấy là từ mẩu lương khô chúng tôi ăn sáng, đến bát đĩa , tăng võng, súng đạn là của chúng nó trang bị à? Hơn nữa, hễ nhà ta mất một nhịp cầu, một đoạn cống là thằng Liên Xô phải giúp. Bà không nhìn băng zôn khẩu hiệu chăng kín trong nhà ngoài ngõ à: CCCP nghĩa là “các chú cứ phá”, có gì các anh lo.

    - Chết chết, bà Dân càng lặng người, xúc động, ra sức gàn quải, khuyên răn: – Chiến tranh đau tất cả, con à. Mũi tên hòn đạn vô tình có chừa ai đâu? Mấy lại cứ mỗi lần nghe mấy anh em nhà mày, từ thằng Hai, thằng Ba, thằng Năm, thằng Sáu, thằng Mười…hô hào chiến tranh, là tao lại thấy cảnh con thơ mất cha, vợ trẻ mất chồng…Chúng mày cứ bảo thằng Nga, thằng Tàu nó giúp ,nhưng tao thấy trong làng ngoài ngõ, có ai được no đủ đâu? Thóc lúa vừa kịp chín ngoài đồng, chúng mày đã sai người ùn ùn khuân ra chiến trường. Lợn, gà, trâu, chó cũng biến thành nghĩa vụ để nuôi quân, đánh thắng, giết giặc lập công hết. Người già, trẻ nhỏ, ai cũng ruột dính tận da, gầy giơ xương sống, xương sừơn bày ra, mặt cũng teo tóp lại chỉ còn mắt với răng …Thế mày còn định bắt cả nhà “trường kỳ kháng chiến”, thắt lưng, buộc bụng đến bao giờ hở con?

    - Bu không phải lo, Hai Hồ bảo: – Rồi bu xem, còn non còn nước còn mọi người đấy, chỉ cần đánh thắng bè lũ đế quốc chúng nó xong là nhà ta sẽ xây dựng gấp mười lần xưa.

    Ngán ngẩm, bà Dân chỉ còn biết len lén nhìn chồng , cặp mắt ầng ậc nước…

    Ngày qua tháng lại đói khổ triền miên, cuối cùng niềm ao ước suốt 21 năm trời, đã kịp thỏa nỗi chờ mong, đàn con rồ dại trong gia đình nhìn ông bà bằng cặp mắt của kẻ say máu chiến thắng, thằng Ba bảo:
    – Ông Bà thấy chưa? chúng tôi nói được, làm được, chúng tôi huy động cuộc kháng chiến toàn gia, toàn diện. Bây giờ thì tất cả nhà cửa đất đai, hãng xưởng, bạc vàng của chúng nó là của chúng tôi rồi đấy nhé, tha hồ đập phá hút hít, ăn chơi nhảy múa.

    – Ấy ấy! Ông Tộc khuyên : – Phải làm kinh tế các con à. Nhà ta vừa trải qua thảm họa chiến tranh, nồi da nấu thịt, thằng Nam thằng Bắc chĩa súng tiêu diệt lẫn nhau…Thằng Bắc tuy được tiếng chiến thắng nhưng mất hết nhà cửa, trâu bò, vợ con rạc dài đói khổ, ruộng vườn cỗi cằn hoang hóa, phải khắc phục hậu quả lâu dài cho thằng Bắc con à…Còn thằng Nam bị Mỹ bỏ rơi, mất cả trận địa, nhưng vốn giầu có, cứ để chúng nó yên ổn làm ăn. Cốt yếu là đuổi được thằng Mỹ đi rồi…hai thằng làm lành với nhau, chung lưng đấu cật xây dựng gia đình giàu mạnh.

    – Không được, thằng Ba gạt đi: – Tất cả những gì còn lại của đế quốc Mỹ dù chỉ là bơ thừa sữa cặn, chúng tôi cũng phải triệt, phải phá bằng hết , không cho bọn ôm chân đế quốc có cơ hội ngóc đầu lên.

    Đến lượt ông Tộc ôm đầu khóc mếu:
    – Thì ra mục đích của chúng mày là chiến đấu cho đến ngày Nam Bắc nghèo bằng nhau hở con?

    – Ông chỉ nói gở, làm gì có chuyện nghèo bằng nhau? Ngược lại đánh tư sản mại bản, triệt phá mầm mống tư bản xong rồi, chúng tôi sẽ xây dựng chủ nghĩa xã hội đàng hoàng hơn, to đẹp hơn nghìn lần bọn tư Bản Anh Pháp Mỹ giãy chết..

    – Hừ, ông đay đả trong nước mắt:

    – Tao không biết chủ nghĩa xã hội chúng mày xây dựng đàng hoàng, to đẹp thế nào, chứ cứ nhìn nhà cửa của thằng Bắc đấy, năm 1961 nó thuê người làm thơ đọc ổng ổng trên đài là:

    “Chào 61 đỉnh cao muôn trượng,
    Ta đứng đây mắt nhìn bốn hướng,
    Trông lại nghìn xưa trông tới mai sau,
    Trông Bắc, trông Nam trông cả địa cầu
    ...2

    Mà tao nhìn vào nồi cơm nhà nó, nếu không vàng khè vì ngô độn, sắn khô, khoai hà, cũng vơi tận đáy.. Bao nhiêu đứa trẻ còn phải bắt đom đóm cho vào mảnh trứng để học bài kia; Đỉnh cao muôn trượng gì mà mấy nghìn năm không bằng thời phong kiến, khiến cháu con tao ở vùng Lưu Quang, Quang Thiện, Kim Sơn, Ninh Bình phải bắt chước tấm gương hiếu học của cậu Mạc Đĩnh Chi…suốt ngày ra đồng lượm vỏ trứng rồi cả đêm lùng sục bắt đom đóm để thay đèn dầu, đèn điện học bài1? Bao nhiêu đứa trẻ khác quanh năm, suốt tháng không được con cá, lạng thịt nên chỉ biết đến rau muống, bột mì…Tha hồ nhồi tọng, đến mức con cháu, mỗi lần nhìn thấy bố mẹ , ông bà nặn bột mì thành nắm đấm đem luộc là kêu váng làng nước:
    - Con không ăn bột mì luộc đâu ông ơi, bố ơi…

    Mấy đứa em nó ở xóm khác cũng bị mẹ đánh cho nát đít chỉ vì đói qúa phải ăn tranh phần cơm độn mà mẹ nó cố giành để nuôi lợn…

    – Ôi, chúng cười khẩy, đầy vẻ ngạo mạn, khinh khi:

    – Đấy chỉ là thời kỳ qúa độ của chủ nghĩa xã hội thôi ông ơi, rồi ông xem, trừ Hai Hồ đã chết, tôi và lũ đàn em của tôi sẽ đưa cả nhà mình từ nông nghiệp nghèo nàn, lạc hậu, tiến nhanh, tiến thẳng lên chủ nghĩa xã hội, không qua giai đoạn phát triển tư bản chủ nghĩa…làm gì còn cảnh bắt đom đóm bỏ vào vỏ trứng thối để học…

    - Cái gì? Ông Tộc đưa cặp mắt kèm nhèm, già cả hỏi lại:

    - Thông qua giai đoạn phát triển nông nghiệp lạc hậu hả? Thế thì được, vì nhà ta vốn có truyền thống nông nghiệp, 80% anh em chúng mày làm nghề nông.

    Thằng Ba cáu:
    – Tôi bảo không qua, có nghĩa là bỏ qua giai đoạn phát triển tư bản chủ nghĩa đó. Hôm nay người phát ngôn không phải là ông thì tôi đã cho tay chân bỏ tù rồi. Dám xuyên tạc đường lối lãnh đạo của của đảng trưởng là tôi .

    – Trời ơi là trời! ông Tộc chỉ còn nước gào lên: -Mày bỏ qua cái giai đoạn đó thì cả nhà đói vàng mắt đấy con ơi, gì thì gì cứ phải no cái bụng mới …bung cái nọ, cái kia ra được.

    Thằng Ba chưa kịp đáp thì bà Dân đã xen ngang:
    – Phải đấy con ạ, phải chờ cho các em mày đủ khôn lớn đã chứ . Chưa rời vú mẹ mà đã bắt chúng nó phải chạy gằn, chạy thẳng, chạy ngược dốc, thì đứa nào, đứa nấy ngã kềnh ra hết, không chỉ suy dinh dưỡng mà còn chết nhiều hơn quân Nguyên khi đến gia đình Việt Nam chúng ta ăn cướp đó con ơi…


    Thời bao cấp đói kém - Ảnh Tạp chí Tài Chính

    Giữa thời kỳ bần hàn đói kém, cả gia đình Việt Nam húp chung một niêu cháo loãng, xô đẩy, ngụp lặn trong những ô tem phiếu thì thằng nghịch tử lăn đùng ra chết, ông bà Dân Tộc thở phào một hơi nhẹ nhõm…Quả thật, ông bà không hiểu sao 4000 năm mình ăn ở hiền lành, phúc đức như vậy mà đến thời kỳ hội nhập toàn cầu này không sinh ra thiên tử, lại đẻ ra toàn nghịch tử; Đứa hiếu chiến, kẻ hiếu sát , mở miệng ra là đánh, là đốt, là bạo lực cách mạng, chuyên chính vô sản…Những khẩu hiệu chúng nó dạy cháu con nghe mới ghê làm sao:

    "Cơm xào thịt giặc mới ngon
    Canh chan máu thù thì lòng mới cam"


    Trong khi ngày đêm ông bà thì thầm khấn vái, khuyên bảo đàn con: “Phải biết bao dung nhân từ, lấy tình thương đưa đám hận thù, dù giá nào cũng phải giữ được cội nguồn, gốc rễ, đạo lý thánh hiền, các con ơi.

    Mặc kệ, chúng nó làm ngược lại: Dùng hận thù để đưa đám lòng nhân, khiến ông bà chỉ còn biết rên lên:
    - Trời ơi, thù nào, giặc nào? Cùng một bọc, một đùm, trăm trứng, trăm con với nhau đấy, chúng bay thích ăn thịt nhau lắm hả?”

    Không chịu nghe ông bà dạy, chúng lôi ông tổ Mác Lê từ tận đẩu tận đâu về treo lên ban thờ và một mực nghe lời dạy của những kẻ mắt sâu, râu rậm, lông xồm, vong nô, ngoại tộc này:
    - Ông bà nói nghe ghê qúa, đùm, bọc, bào thai, trăm trứng, trăm con …cứ như là cóc nhái, côn trùng cả lượt, chúng tôi đâu cần biết. Mục đích của chúng tôi là xây dựng thế giới đại đồng, xã hội chủ nghĩa, mà muốn đến được ngôi nhà xã hội chủ nghĩa thì cần phải có con người mới xã hội chủ nghĩa. Không kể thằng Bắc hay con Trung, thằng Nam, hễ đứa nào đi chệch đường, chệch lối theo tư bản chủ nghĩa là chúng tôi phải oánh, oánh cho tuốt xác. Chuyên chính vô sản dạy: Phải đánh chết những con chó bám đít đế quốc, kể cả khi nó đã rơi xuống nước, không cho chúng nó thoát, chúng tôi đã ra tay là thịt phải xay ra cám .

    - Trời đất! Càng nghe những kẻ nghịch tử nói, ông bà càng tột cùng hoang mang, không biết con người mới xã hội chủ nghĩa như thế nào mà thằng hiếu chiến, hiếu sát và hiếu cả gái này đùng đùng xách bốn con vợ từ khắp trong Nam ngoài Bắc về. Vì vậy ngày nào người phục vụ cũng phải lễ mễ khiêng bốn ký thịt đủ loại lòng mề, gan cật xương da từ lợn, bò đến gà vịt ( không kể tôm, cua, cá mú ) đến trước cửa nhà nó trước 6 giờ sáng để chia chác, phân phối cho bốn mụ vợ và những lũ con riêng của nó. Nếu không đủ là chúng nó cãi nhau ỏm tỏi, đánh nhau chí chết…Trong khi chúng bốc bải dần xàng, ăn xó mó niêu đủ các loại sơn hào, hải vị thì lũ cháu, con, anh em xung quanh đói dài, đói rạc, chỉ cần nhắc đến hai từ thịt cá là đủ thèm chảy nước miếng rồi. Vài tháng may ra mới một lần đụng đũa, phải chen nhau bẹp ruột, từ hai giờ đêm tới 9 giờ sáng mới giằng co được một mẩu thịt bèo nhèo, hoặc con cá ươn, vợ chồng xì xụp chan húp vào những dịp đặc biệt cúng giỗ, lễ tết, quốc khánh , 30 tháng tư v.v …Không lẽ con người mới xã hội chủ nghĩa là bất công, vô đạo là u mê, ngộ nhận, mù quáng, rách nát đến thế ư?

    Vì thế khi thằng Ba, thằng Năm , thằng Sáu cùng rủ nhau đi một loạt cả nhà bà mừng rú, hy vọng những thằng còn lại, đặc biệt là thằng Mười Cúc thay đổi vận mệnh đại gia đình Việt Nam.

    Trong nhà bà bắt đầu xuất hiện những khẩu hiệu tươi sáng hơn: “ Phải rẽ ngoặt tư duy”, “đổi mới hay là chết”, “ Nói và làm”, “Nhảy vào lửa”, “cởi trói cho văn học”, đổi mới tư duy” v.v và v.v

    Một lần ngồi trong nhà mà bà nghe lũ trẻ bán báo ngoài đường tay chân khươ khoắng hét váng lên:
    - Văn nghệ thành võ nghệ đây! Đất nước đứng lên chuẩn bị đánh nhau với đất nước rồi…mua đêê! mua đêê!

    Bà ngạc nhiên sai thằng Chắt nội ra lấy báo về đọc, cùng ông nghe ngóng tình hình…Hóa ra theo lời kêu gọi của thằng Mười Cúc, đám con cháu của ông bà chủ xướng thay đổi bộ mặt văn hóa nước nhà bằng cách cho đăng những bài viết phá cách, theo hướng đổi mới, gạt bỏ hết những tư duy lạc hậu: Nhiệm vụ cuả văn học là phục vụ chính trị. Khi cả nước có chiến tranh văn học cũng phải xách ba lô kèm gậy Trường Sơn ra chiến trường đánh giặc”, Nhưng bây giờ hoà bình rồi , nhà văn có quyền nói đến nỗi niềm củi lửa, cháo rau , nỗi đau sau thời trận mạc, hậu chiến… Vì thế một loạt các bài viết được tung ra; Từ “cái đêm hôm ấy đêm gì” đến “nỗi niềm”, “sống mới khó làm sao?” v.v Nào ngờ cấp trên của nó cứ rên lên vì sợ:

    - Cậu nhìn bài học của tôi đây này. Chỉ vì hai tay không chịu chắp lại, mắt không chịu khép xuống, đầu óc không chịu nghĩ theo cùng một khuôn chuyên chính đúc sẵn theo hình số 8, mà tôi buột bút than van:

    “Ôi những cánh đồng quê máu chảy
    Dây thép gai đâm nát trời chiều”
    3

    Thế là bị nện,bị đánh chí tử , bị hành lên hành xuống , viết kiểm điểm thâu đêm suốt sáng…Bản kiểm điểm nộp cho chi bộ trong sáu tháng còn nhiều hơn bản thảo tiểu thuyết truyện ngắn nhé. Chỉ vì anh Lành4 nhân xét: “Viết như thế là làm giảm sút sức chiến đấu. Hiện nay cả dân tộc đang gồng mình đánh Pháp mà sao lại viết như thế? Đồ phá hoại, tiếp tay cho thực dân , đế quốc, đi chệch 180 độ so với quan điểm của đảng , phải bị khai trừ khỏi đảng, khỏi đội ngũ trí thức của giai cấp tiên phong”… Vì vậy nếu cậu không muốn quỳ mòn đầu gối như tớ, lê lết khắp các cánh cửa phòng lãnh đạo này đến lãnh đạo kia, hoặc tù mọt gông như cánh anh em văn nhân giai phẩm thì cứ việc.

    Thoạt đầu đám cháu con của ông bà không chịu:
    - Bao nhiêu lâu nay tôi đã phải làm theo những điều do các lãnh đạo bề trên sắp đặt rồi. Trí tuệ của tôi chỉ còn là cái túi để bỏ vào đây các kinh sách thánh hiền. Bao nhiêu sách vở đều phải chép như nhau cũng những câu chuyện ấy. Sự học chỉ là làm sao ghi nhớ cho thuộc lòng, không được mở mắt nhận xét, so sánh, không được hỏi, được tìm xem sự thật trong cuộc đời ra làm sao? Cứ như thế, năm này sang năm khác tôi không được quyền làm người …Nhưng bây giờ, ngoài 60 tuổi rồi, anh Linh đã kêu gọi cởi trói rồi, anh còn muốn giữ nguyên tất cả nề nếp đã định từ 1945 đến nay sao? Anh muốn tất cả khô héo dần, hóa thành đá, không một mầm xanh nào được mọc lên trong tâm hồn mỗi con người trong gia đình Việt Nam chúng ta hay sao”?

    -Cậu phải thay đổi đi, không phải vì được sinh ra trong một gia đình quan lại, được chiều chuộng, ăn học, hưởng nền giáo dục của Thực Dân Pháp mà nghĩ theo cách cảm cách nghĩ của họ được. Đã …vứt bút nghiên theo việc binh đao của đảng thì phải thông suốt lẽ phải lớn của đảng, cậu hiểu không?.

    – Tóm lại tôi là cấp dưới, anh là cấp trên, anh không muốn vì tôi mà mất cái ghế chủ tịch Hội liên hiệp văn học nghệ thuật chứ gì?

    – Tùy cậu thôi! Theo tớ thì thời nào cũng vậy, bản chất của văn chương là sự mềm mại, uyển chuyển, không phải gây gổ, quàng xiên. Văn nghệ càng không trở thành …võ nghệ được, nếu cậu cứ giữ tư tưởng đổi mới, đòi giải mã cái “hộp đen” của đảng thì chỉ còn nước rục xương trong tù. Lúc ấy dù ba đầu, sáu tay tớ cũng không cứu cậu được.

    Thấm nhuần tư tưởng lớn của lãnh đạo cao cấp trong lĩnh vực văn học nước nhà, nên đám con cháu bà – đặc biệt là thằng Nguyên – tác giả cuốn “đất nước đứng lên” trong thời chiến tranh từ năm một ngàn chín trăm …đã qua, đành phải chịu nhũn như chi chi, không dám đua tranh cùng thằng Đình -lãnh đạo của nó – đồng thời là tác giả của những câu thơ nổi tiếng một thời “anh yêu em… như yêu đất nước, vất vả đau thương tươi thắm vô ngần”.

    Vừa động binh đã bị trói tay, bầu khí quyển văn học lại im lìm như cũ, đến mức đám cháu ,con, chút chít, chụt chịt của bà được thể ngân nga những vần thơ chán ngán :

    "Mấy lần đất nước đứng lên
    Đứng lâu cũng mỏi cho nên phải nằm"
    . 5

    Có đứa còn đổi tiệt cho thằng con trời đánh của ông bà:

    “Trước sau cũng tại Hai Hồ
    Non sông nghiêng ngửa cơ đồ lầm than”
    ...

    Rút dây động rừng, chỉ vì trót dại, cởi trói mạnh tay qúa, lại không được cấp trên ủng hộ , thằng Mười Cúc – con bà bị lãnh đạo trung ương kiểm thảo…Không những đánh bay chức đảng trưởng đã đành, còn bắt phải đi sứ sang Trung Quốc cầu cồng , rồi tình nguyện hiến cả đất đai, vàng bạc, châu báu nhà cửa, con cháu cho vua Tàu.

    Trở về, ông bà ôm lấy nó khóc ròng, nó thản nhiên bảo:
    – Tôi cùng mấy đứa trong nhà bị các đồng chí bạn lừa, dắt mũi đi loanh quanh hết quan điểm này, chủ trương nọ, đối sách này, ứng xử kia …cuối cùng lạc vào mê cung chính trị của họ…Thôi, những 30 năm sau cơ mà, cho dù có mất nước , mất nhà còn hơn mất đảng .

    - Ối trời ơi, Linh ơi là Linh! Ông Tộc kêu lên: – Mày nói sao mà ngu thế? Đã mất nước, mất nhà thì làm sao còn đảng, còn đoàn, còn chi nọ, cục kia hả? Mày không biết thằng Tàu là kẻ thù truyền kiếp của gia đình ta sao?

    Nó vẫn khăng khăng:
    – Bố già lạc hậu, phải tin vào sức mạnh của thế giới đại đồng chứ ? Cho dù ngày xưa là kẻ thù nhưng bây giờ là liên minh giai cấp, là cờ đỏ búa liềm, là vô sản toàn thế giới liên hiệp lại, huống hồ ta với họ cùng chung dòng dõi con rồng cháu tiên, chưa kể núi liền núi , sông liền sông.

    – Trời hỡi trời! Ông Tộc chỉ còn nước mếu máo: – Lũ chúng mày càng liên hiệp lại thì đại gia đình ta càng bị nghẹt thở, càng bị đè đầu bóp cổ đến chết. Ôi chao! Tao mong chúng mày buông nhau ra hết cho dòng giống con cái chúng tao được thở.

    – Không được! Trừ khi cả thế giới bị tuyệt duyệt thì vô sản toàn thế giới mới buông nhau ra được , thằng Linh đáp : – Cho dù cả hệ thống vô sản buông nhau ra thì vẫn còn vài đứa còn trụ lại chứ? Chúng ta là em út, “phận mỏng, cánh chuồn” phải nghe theo các bậc đàn anh thôi .

    Sau cơn nhồi máu cơ tim, ông Tộc lịm dần vào cõi hôn mê sâu. Cả nhà, ai cũng bận mải làm ăn buôn bán , chộp giật, lừa đảo cốt có cái bỏ vào miệng, nên đám cháu con chẳng còn ai nhớ đến sự tồn tại của ông nữa…Cả đại gia đình biến thành cái chạ người khổng lồ, không nề nếp, quy cách, không luật lệ, hiến pháp, cứ cá lớn nuốt cá bé, thằng dốt trèo lên đầu thằng giỏi, miễn có tiền kê chỗ đứng…Thằng nào càng ngu dốt thâm độc thì càng lắm tiền, nhiều của. Khẩu hiệu của chúng nó là “ Thật thà ăn cháo, láo nháo ăn cơm”. Ăn cháo sao no bụng được? Đã đói rách rạc dài bao nhiêu năm rồi, giờ cứ theo đảng mà mần thôi! Ở bầu thì tròn, ở ống thì dài, chui rúc trong lòng đảng như cá trê chui vào quan tài ngoài nghĩa địa, phải đạp, phải quẫy, phải ăn thây người chết mà sống chứ, miễn là tồn tại, sống sót …dù sao thì đảng cũng là cuộc sống của dân mà. ..Hễ con nào không chịu rúc đầu vào quan tài “4 tấm và 16 chữ tàn” thì bị trù dập, hà hiếp đến mức bẹp đầu để chui vừa ống đảng như cả lũ cá trê cùng thời, cùng lứa mới thôi . Những tiếng than thở vang lên khắp nơi cùng chốn :

    “Quay đầu đi đâu cũng muốn ghìm cơn mửa,
    Cả một thời đểu cáng lên ngôi”
    6

    Thật may mắn cho ông Tộc, vì bà Dân vẫn một lòng một dạ chu toàn chăm sóc, ngày nào cũng cháo lão, hầu hạ, tụng kinh niệm phật mong ông tỉnh lại sau cơn tai biến…

    Tỉnh dạy, ông ngơ ngác thấy nhà cửa tan hoang, đất đai bị đào xới, bới móc, cháu con phiêu dạt tận đẩu đâu, hỏi bà, bà lại khóc:
    – Khổ lắm ông ơi! Những thằng nghịch tử trước đã bán máu xương đồng đội, đồng chí, để tiếm ngôi đoạt quyền, trị dân bằng đủ những chính sách ngu dốt, vay mượn bên Tàu, nên những thằng nghịch tử sau, cứ theo gương thằng Hai Hồ , Ba Duẩn, Năm Khu, Sáu Búa, Sáu Dân, Mười Cúc mà làm thôi ; Thằng có học, hiểu biết thì bảo: – “Đằng nào chả thế, nhà mình đã bị bán từ đầu thập kỷ 90 theo cái gọi là “Hội nghị thành đô” rồi, giờ tranh thủ mà vơ bèo bạt tép trước khi trở thành nhà người khác. Nếu mình không vơ, không bán, đứa khác cũng cướp, cũng bán hết thôi; Khôn sống, mống chết mà. Sắp mọc đuôi sam trên đầu như Tàu khựa cả lượt rồi ,còn suy tính ,ngẫm nghĩ gì nữa?

    Thằng mất dạy thì chỉ mặt ông bà bảo:
    – Bố mẹ nuôi cả đàn con nghiện trong nhà còn trách móc nỗi gì? Của cải, vốn liếng, tài nguyên thiên nhiên chúng tôi cướp được thì chúng tôi có quyền tiêu sài chứ…

    Ông Tộc hực lên:
    – Ai cho chúng nó cái quyền ấy, như thế là ăn cướp, cướp trên chính mồ hôi công sức thuế má của anh em, cháu con trong nhà… Hờ hờ!

    Bà lại rơm rớm nước mắt :
    – Chúng nó thành lập đảng cướp mà, đảng cho chúng nó cái quyền ấy chứ ai.

    – Trời ơi, bọn mất dạy này, chúng không coi nề nếp gia phong ra gì cả…Cho dù chúng nó có cậy quyền, cậy thế, tự cho mình được phép ăn trên, ngồi trốc đi chăng nữa, thì ăn phần của chúng nó thôi chứ? Tại sao lại ăn sang phần của những đứa trẻ nghèo khó, những bậc già cả gần đất, xa trời , còn bán cả cháu con đi khắp các lãnga gần làm nô lệ, cửu vạn nữa…Chúng nó có biết luật trời ,luât đất gì nữa không?

    Bà gạt nước mắt nói tiếp :
    – Ông ngủ lâu quá nên không biết đấy. Từ thập kỷ 90 của thế kỷ trước, chúng đã công khai chúng là những con nghiện ngáo đất, ngáo đá, ngáo tài nguyên thiên nhiên, đất nước trong nhà mình rồi, có nói đạo đức cũng chẳng ăn thua gì với với bọn nghiện này đâu. Rồi ông xem, còn chổi cùn, rế rách mà bán được để thỏa cơn nghiện chúng cũng bán hết. Nếu hai thân già này mà nấu thành cao toàn tính bán được chúng cũng chẳng tha.

    – Trời đất! ÔngTộc chỉ còn biết rên lên: – Nhà người ta chỉ một con nghiện đã đủ tan nhà nát cửa rồi, nhà mình cả đàn con nghiện kết thân thành bè đảng mấy triệu đứa thì tôi với bà sống sao đây? Chúng nó nghiện hết của cải trong nhà rồi đi ăn xin, ăn cắp hoặc vay mượn của hàng xóm láng giềng rồi đổ tội cho tôi với bà và những đứa cháu con vô tội, nghèo nàn khác thì lấy gì mà trả? Mặt nào mà nhìn hàng xóm xung quanh đây? Trời ơi là Trời …

    Đáp lại bà Dân chỉ còn biết khóc hu hu …

    Sacramento 11 - 10 - 2018
    Trần Khải Thanh Thủy


    ——————————–
    (1):và (2): Thơ Tố Hữu
    (1) https://www.phunuonline.com.vn/thoi-su/vinh-biet-cau-tro-ngheo-bat-dom-dom-lam-den-hoc-141675/
    (3)Thơ Nguyễn Đình Thi, vì buột bút viết hai câu thơ này mà ông bị kiểm điểm và phải hứa sẽ không lặp lại sai lầm như cũ, sau đó ông chuyển sang viết văn xuôi ca ngợi cuộc kháng chiến thần thánh của đảng; Điển hình là cuốn “xung kích” dày cả 1000 trang, nặng như cục gạch, không ai đọc.
    được vì ông đã tự xóa con người nghệ sĩ chân chính trong ông, chỉ còn là bồi bút, ăn theo nói leo các tư tưởng sai trái , dốt nát của đảng.
    (4) Anh Lành – tên thật của Tố Hữu, kẻ vì đố kỵ , ích kỷ mà vào hùa với trường chinh, Lê Đức Thọ, dựng nên vụ án nhân văn giai phẩm, bức tử nền văn học Việt Nam
    (5) Thơ Xuân Sách.
    (6) Thơ Bùi Minh Quốc
    . Các nhân vật trong truyện đều là lãnh đạo cộng sản một thời gồm: Hồ Chí Minh , Lê Duẩn, Trường Chinh (Năm Khu) Lê Đức Thọ (sáu búa) Võ văn Kiệt (sáu Dân); Nguyễn Văn Linh (Mười Cúc); những kẻ đã tình nguyện dâng giang sơn gấm vóc cho Tàu, để các thế hệ lãnh đạo sau thực hiện con đường bán nước của đảng và nhà nước Việt Nam, đưa 90 triệu người Việt Nam vào thời kỳ tăm tối nhất trong lịch sử Việt Nam – thời kỳ Bắc thuộc lần thứ 5.


Hội Quán Phi Dũng ©
Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




website hit counter

Working...
X