Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Những ngày đen tối 30-4-1975

Collapse
X

Những ngày đen tối 30-4-1975

Collapse
 
  • Filter
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Những ngày đen tối 30-4-1975

    Những ngày đen tối 30-4-1975

    Hưng Mông Cổ


    Phi trường Tân Sơn Nhất, nơi đồn trú của Bộ tư lệnh Không Quân VNCH và Sư Đoàn 5 Không Quân trân mình chịu đựng những cơn pháo kích của Cộng quân. Những chiếc phi cơ đủ loại phơi mình trong nắng như thách thức đạn pháo của địch, một vài chiếc C123 đang bốc cháy vì trúng đạn pháo. Lực lượng phòng thủ phi trường đang cố gắng chống đỡ trong tuyệt vọng, hầu hết những Tướng tá, những người anh cả trong đơn vị đã hùng dũng dùng quyền lực của mình để xử dụng những phương tiện để đào thoát, bỏ mặc những binh sĩ thuộc hạ tự lo lấy thân

    Trên bầu trời xanh cuối tháng Tư, khoảng chín giờ sáng chiếc AC119 (*) vẫn lầm lũi,bướng bỉnh đảo vòng quanh phi trường rải những lưới đạn đại liên xuống những vị trí chung quanh vòng đai phi trường nơi đám Cộng quân đang điên cuồng cố gắng thanh toán nốt mục tiêu cuối cùng. Quân cộng Sản cố gắng triệt hạ chiếc AC119 cô đơn bằng những lằn đạn phòng không. Chung quanh phi cơ, những nấm khói trắng vội vã nở bung như những bông hoa tiếp theo những tràng đạn chát chúa nhưng chiếc phi cơ vẫn lầm lì coi thường đáp trả lại bằng những cơn mưa đạn hung thần xuống đầu bọn chúng mà chẳng cần bay lượn tránh né. Bỗng một tiếng nổ xé trời, vệt khói trắng bay thẳng như mũi tên lao thẳng vào chiếc phi cơ. Chiếc AC119 nổ tung trong trái cầu lửa, thân phi cơ gẫy vụn làm nhiều mảnh, những mảnh nhôm vỏ bọc phi cơ bay lờ lững trong không gian như những chiếc lá vàng mùa thu trong cơn cuồng phong, không một bông dù được bung ra. Đất nước vừa có thêm những anh hùng vô danh : Phi Hành Đoàn AC119. đền nợ nước bởi hỏa tiễn Sam hay SA7 của Việt Cộng.

    Người lính Kỹ thuật Không Quân trào nước mắt, tay cầm mũ ấp vào ngực cúi đầu chào vĩnh biệt đồng đội vừa anh dũng hy sinh trên chiếc AC119. Động lực nào mà các anh đã dũng cảm chiến đấu một cách vô vọng trong lúc các anh có thừa phương tiện đào thoát trong tay ? các anh đã vĩnh viễn ra đi bỏ lại mẹ già, vợ dại, con thơ và những người thân ? chỉ có câu trả lời duy nhất : Thà chết vinh hơn sống nhục, các anh không chịu đầu hàng một cách tủi nhục như lệnh của ông Tổng Thống cuối cùng sau khi lên nắm quyền chưa được 24 giờ.

    Lầm lũi rời khỏi cổng Phi Long ( Cổng chính phi trường TSN), khẩu súng M16 trên vai và hai kẹp đạn trong túi, tâm hồn tan nát như những mảnh vụn của chiếc C119 vừa nổ tung, hắn quên luôn cả lệnh buông súng đầu hàng, quên luôn những nguy hiểm chung quanh hắn, chỉ một tên “ Cách mạng 30” với vũ khí vừa nhặt được trên đường phố hay những nòng súng bắn sẻ đâu đó từ những con hẻm, góc phố hay từ sau những cánh cửa nào đó cũng dễ dàng đưa linh hồn hắn gặp các đồng ngũ của hắn vừa ra đi. Dù chợt nhớ tới lệnh buông vũ khí nhưng hắn cũng bất cần, nếu bị bắn sẻ mà ra đi trong lúc này thì chắc còn dễ chịu hơn phải sống như bây giờ.

    Bước chân vô định qua những đống Quân phục, nón sắt, giầy bốt,vũ khí của đầy đủ các Quân chủng bỏ ngổn ngang trên đường phố, những tiếng súng lẻ tẻ hay từng loạt đạn nổ chát chúa cũng không kéo được hắn ra khỏi cơn mộng du. Ký ức lôi kéo hắn trở lại những ngày sau cùng của cuộc chiến. Mất Ban Mê Thuột, Pleiku, Huế. Đà Nẵng di tản với bao hãi hùng đã rơi vào tay địch, trận Khánh Dương với các chiến binh Dù được tải thương về bằng C130. Hắn đứng nhìn những thương binh được tải xuống từ những chiếc xe bus, những thương binh còn tự lo liệu được đã cố gắng lê lết trên những thân hình tàn tạ, bê bết máu hay cõng nhau để lên những chiếc GMC đưa về Bệnh viện của đơn vị bên trại Hoàng Hoa Thám, những cánh tay mệt mỏi đưa ra xin hắn vài điếu thuốc. Hắn xót xa chia sẻ bao thuốc cuối cùng cho các chiến thương binh kém may mắn,hy vọng những điếu thuốc sẽ xoa dịu cho bạn đồng ngũ phần nào những đau đớn thể xác.

    Rồi tin KQVN vừa thả xuống mặt trận Xuân Lộc hai trái bom CBU.55 đã tiêu diệt trọn vẹn hai Sư đoàn Cộng quân làm mọi người phấn khởi. Nhưng rồi tin vui cũng như đốm lửa chợt bừng sáng rồi tắt lịm, Nha Trang thơ mộng không còn nữa, Bình Long, Biên Hòa cũng mất và giờ này thì căn cứ Tân Sơn nhất, cứ điểm sau cùng của Quân lực VNCH chỉ còn là bãi chiến trường hoang vắng. Bước chân lang thang như một thói quen đưa hắn đến nhà người bạn đồng ngũ thân nhất gần căn cứ, ở đó đã có thêm một đồng ngũ ngồi ủ rũ, gặp nhau một cách đột ngột, cả ba đứa đột nhiên ôm chặt lấy nhau cùng òa lên khóc, bọn hắn khóc nức nở như những đứa trẻ thơ, như chưa bao giờ được khóc dù chưa kịp nói được một lời hỏi han.

    Sau cùng thì cũng là những trao đổi xem ai còn, ai mất. Chợt nhận ra cây M16 hắn còn đeo trên vai, bạn hắn nói : “ mày điên hay sao mà giờ này còn mang súng ? bọn khốn nạn đó thấy sẽ giết mày không thương tiếc đâu”. Hắn cười, nụ cười khinh bạc, héo hắt : “ có lẽ chết giờ này sướng hơn sống”. Giã từ bạn đồng ngũ, hắn lê thân xác nặng nề trên đường phố hoang vắng, đâu đó vẫn lẻ tẻ những tiếng súng cầm cự của lực lượng Biệt Kích không chịu buông súng đầu hàng một cách nhục nhã. Biết đi về đâu ? Định mệnh tàn ác vừa chụp lên đầu hắn và nhiều triệu dân miền Nam Việt Nam những ngày đen tối nhất.

    Viết lại tâm trạng của người lính thất trận ba mươi lăm năm trước



    Hưng Mông Cổ


Hội Quán Phi Dũng ©
Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




website hit counter

Working...
X