Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Câu Chuyện Trong Tù: Nỗi Bất Hạnh Của Một Tù Nhân

Collapse
X

Câu Chuyện Trong Tù: Nỗi Bất Hạnh Của Một Tù Nhân

Collapse
 
  • Filter
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Câu Chuyện Trong Tù: Nỗi Bất Hạnh Của Một Tù Nhân

    Câu Chuyện Trong Tù: Nỗi Bất Hạnh Của Một Tù Nhân


    Phú Bùi


    Một câu chuyện thương tâm đã xẩy ra đối với một tù nhân trai trẻ ở trại tù An Dưỡng khoảng năm 1977, nơi CS giam cầm trên 4 ngàn Sĩ Quan Cảnh Sát đủ mọi thành phần của chế độ VNCH.

    Trong lao tù CS, mọi anh em tù nhân đều cảm thấy đau buồn với số mệnh của mình vì vận mệnh không may của đất nước đã bị CS xâm chiếm vì bị Đồng minh phản bội, Nhưng Saigon đã không xẩy ra một cuộc tắm máu như mọi người liên tưởng đến sự kiện Tết Mậu Thân 1968 tại Huế. Tại đây Cộng Sản chỉ mới tạm chiếm một thời gian khoảng hơn 1 tháng ngắn ngủi, chúng đã bị Quân lực VNCH phản công mãnh liệt, tái chiếm lại đánh bật chúng ra khỏi thành phố, và sau khi tháo chạy, chúng đã để lại biết bao mồ chôn tập thể, một tội ác ghê gớm kinh hoàng mà nhân dân miền nam không bao giờ có thể quên được.

    Tuy Saigon không tắm máu, nhưng CS đã thi hành một sách lược giết người một cách khoa học tinh vi hơn bằng cách tập trung giam cầm những Quân, Cán, Chính VNCH của chế độ cũ trong các lao tù CS mà chúng gọi bằng cái tên mỹ miều hơn là: ”Trại cải tạo”.

    Chúng giam cầm những tù nhân không bản án, vô thời hạn trong các lao tù nơi rừng sâu, nước độc cưỡng bách lao động khổ sai, cho ăn uống thiếu thốn để tù nhân ngày càng tiều tụy, suy dinh dưỡng dần dần, chịu đựng kham khổ không nổi mà tử vong vì kiệt sức, đói khát, bệnh hoạn, không thuốc men điều trị

    Thật đúng với câu cổ nhân thường nói: ”Nhất nhật tại tù, thiên thu tại ngoại”. Anh tù nhân trai trẻ vì quá u buồn cũng như bao nhiêu tù nhân anh em khác nên mỗi sáng sớm thức dậy anh bèn len lén đi thẳng xuống nhà bếp để mồi lửa hút thuốc lào tìm cảm giác mạnh hầu phần nào an ủi tâm hồn đang đang ưu phiền, trống rỗng cho qua ngày đoạn tháng

    Trong khi anh đang say sưa phê thuốc lào thoải mái, bất thình lình chứng bệnh kinh phong tái phát làm anh té bất tỉnh, giẫy đành đạch, nằm dài dưới đất, trước cửa lò bếp, chẳng may lại đưa cẳng trái vô lò lửa đang phừng phực cháy lúc nào mà anh không hề hay biết. Bất thần có một tù nhân anh em nấu ăn mà CS gọi là anh nuôi phát giác kịp thời, anh ta bèn phóng nhanh người tới kéo anh ra xa khỏi lò lửa hầu cứu anh thoát khỏi bàn tay tử thần...

    Được biết đây là một trong dãy 4 lò lớn nấu ăn tập thể, đắp bằng đất, bên dưới có lỗ hổng lớn để chứa những thanh củi lớn nấu bếp, trên miệng lò đặt chảo vạc dầu lớn để nấu cơm, thức ăn và nấu nước sôi hầu phân phối cho trên 200 tù nhân trong trại.

    Dù cứu được anh nhưng bất hạnh thay bàn chân trái anh đã bị phỏng nặng cháy nám đen trông rất ghê sợ. Các bạn tù bèn xúm nhau lại khiêng anh lên trạm xá trại, tại đây CS,bèn dùng xe cứu thương chở Anh lên Bệnh viện Biên Hòa cứu chữa kịp thời.

    Vì vết thương bị phỏng nặng, quá trầm trọng, nên Bác sĩ Bệnh Viện đành bó tay vô phương cứu chữa, bất đắc dĩ phải quyết định cưa đi bàn chân anh hầu cứu mạng sống cho anh...

    Họ coi anh như là một con vật thí nghiệm nên họ đã cưa dã chiến bàn chân anh có thể nói chính xác hơn là cưa sống, khiến anh phải sống đi chết lại nhiều lần mới hoàn hồn hồi tỉnh, nghe anh kể lại mà ai nấy đều phải rùng mình ghê sợ và sởn óc về phương pháp trị bệnh của CS.

    Sau thời gian dài điều trị bệnh vì sự chăm sóc điều dưỡng không được chu đáo tận tình, lại thiếu cả thuốc men trị bệnh nên vết thương anh đã bị nhiễm trùng rất nặng, lở loét nhầy nhụa trông rất ghê sợ, rồi cứ thế nhiễm trùng tiếp, họ lại cưa tiếp, cưa tiếp tới tận háng họ mới chịu buông tha anh. Thật quá khủng khiếp và không thể tưởng tượng nổi từ bị thương chỉ phải cưa mất có một bàn chân nay phải bị cưa đi mất cả một cẳng chân. Ôi ! quá bất hạnh cho một tù nhân trai trẻ.

    Bây giờ anh đương nhiên trở thành một phế nhân thực sự, không còn sức lao động làm ra của cải phục vụ xã hội nuôi dưỡng bọn CS được nữa, chúng bèn phóng thích anh trở về đoàn tụ với gia đình sớm hơn các anh em bạn tù trong trại.

    Khi nhận được giấy xuất trại, thay vì hớn hở vui mừng nhưng anh lại cảm thấy buồn phiền và đau khổ vô cùng, bởi vì khi anh bước chân đi tù thì thân thể anh lành lặn nguyên vẹn, đến khi được CS phóng thích trở về nhà thì lại trở thành một người tàn phế ngoài ý muốn, hơn nữa khi gặp lại vợ con thân nhân họ hàng thân thuộc, anh phải biết ăn nói làm sao đây về trường hợp bất hạnh này. Đúng trong cái sui có cái hên, nhưng cái hên của anh là cái hên đau khổ bất đắc dĩ chẳng ai ham muốn như vậy. Tóm lại chỉ vì một sự ham muốn tiêu sầu không kiềm chế được của bản thân mà anh phải nhận lãnh một hậu quả vô cùng đau khổ và bất hạnh vì phải mang thương tật suốt cả cuộc đời. “Sống cũng như bằng chết”.



    Bùi Phú/VBMN


Hội Quán Phi Dũng ©
Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




website hit counter

Working...
X