Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Đêm kinh hoàng ở một Bệnh viện

Collapse
X

Đêm kinh hoàng ở một Bệnh viện

Collapse
 
  • Filter
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Đêm kinh hoàng ở một Bệnh viện

    Đêm kinh hoàng ở một Bệnh viện


    Trần Quý Trâm YKH-2


    Sau 1976, sau khi đi tù cải tạo về, tôi được Ty y tế Quảng Nam Đà Nẵng chỉ định tôi công tác tại Bệnh viện Đại Lộc, xa thành phố Đà Nẵng khoảng 30 cây số. Trước 1975 chỉ là một bệnh xá ở chợ Ái Nghĩa, khi CS về đổi thành bệnh viện dời về Núi Lở thuộc xã Đại Nghĩa. Sau lưng bệnh viện là một bãi tha ma mồ mả chôn rất nhiều, ban đêm thỉnh thoảng thấp thoáng thấy mấy cái bóng sáng lóe lên rồi chợt tắt, dân xung quanh nói đó là ma trơi. Riêng tôi thì tôi rất sợ nhất là những đêm u tịch vắng vẻ nằm một mình nghe trong đêm tối tiếng chó sủa ma, rồi tiếng con chim rất lạ, sau nầy tôi mới biết đó là chim Tu hú, đêm càng khuya tiếng kêu càng não nuột, tiếng nó kêu thanh âm buồn thảm ai oán trong màn đêm, nào là "vượt biên mau kẻo chết" "vượt biên mới khỏi chết"....

    Một đêm lúc tôi đang nằm thao thức cố dỗ giấc ngủ thì tôi bỗng nghe tiếng gõ cửa cấp bách "Mở cửa cho tôi vô với anh Trâm ơi! Ma nó dọa tôi!". Tôi mở cửa, anh Cử, Bệnh viện phó chạy ùa vào, vẻ mặt khẩn trương thở hổn hển nói như đứt hơi "Tôi đang nằm nghe tiếng gõ cửa, mở cửa ra thấy một bóng trắng đầu to như cái cối xay, mặt mày răng nanh gớm giếc bay lơ lửng theo hành lang rồi biến mất sau bãi tha ma, tôi không tin, nhưng khi tôi đóng cửa, lúc sau lại nghe thấy tiếng gõ cửa như trước, Ma anh Trâm ơi! Có cách nào giúp tôi với! Sợ quá anh Trâm ơi!". Tôi nói: "Anh là Đảng viên mà sợ ma! Anh nói giỡn!". Anh nói "Đảng cũng sợ thấy mụ nội chớ anh!". Tôi bày cho anh mua một nải chuối, một bó nhang, đêm khuya ra ngoài sân, hướng về phía nghĩa địa, cầu khấn sám hối tội ác của anh, họa may ma quỷ mới tha cho anh! Mấy ngày sau anh báo cáo: "Tôi được yên rồi anh ơi!"

    Tôi làm chung với BS Cao Ngọc Trản (khóa 9 YK Huế). Trản phụ trách khoa Ngoại, tôi khoa Nội. Hai anh em ở chung một phòng. Bếp ăn tập thể, ngày nào chỉ thấy thực đơn: Nước mắm, canh toàn quốc, cơm độn bo bo, sắn... chịu không nổi, nên chúng tôi hay cải thiện bằng cách đem thức ăn ớ nhà lên, kín đáo bỏ trong lon Guigoz, ăn kiểu ăn vụng, nếu Bệnh viện biết được, họ nói chúng tôi còn đầu óc tiểu tư sản thì khó thăng quan tiến chức sau nầy. Hai anh em thường tâm sự, Trản dứt khoát bằng mọi cách phải vượt biên (mặc dầu Trản không đi lính vì con một), còn tôi là BS ngụy thứ dữ, vì thuộc Binh chủng Biệt động Quân, có nhiều nợ máu với Cách mạng.

    Một đêm hai anh em đang ngồi nhẩm xà bên mấy miếng thịt heo kho tiêu, vừa mới hâm xong trên bếp điện, khổ một cái là mùi thơm ngây ngất cứ lan tỏa qua khe cửa xông đến mấy cái mũi háu hỉnh của mấy bà cán bộ ở các phòng bên cạnh, thế nào họ cũng có ý kiến. Chúng tôi đang bàn tính có cách nào bịt mấy khe hở của cánh cửa để mùi thơm khỏi bay ra kẻo họ biết được mình ăn sang thì bị kiểm điểm mệt lắm. Người đang lâng lâng vì có uống thêm chút rượu đế của anh y tá chiều qua gặp dưới chợ Ái Nghĩa cung cấp, vừa ăn uống vừa ngẫm nghĩ cho cuộc đời đen bạc, cho thế thái nhân tình, thì đùng một cái, cửa mở toang, hộ lý Sa chạy ùa vào hét lớn:

    "Chà, tui bắt tại trận mấy anh ăn đồ cao cấp không hè! Chu cha, nào thịt nào rượu, tiểu tư sản hí, tui mách cho mà coi."

    Tôi đang ngậm miếng thịt nuốt chưa trôi, cố gắng nuốt đánh ực một cái, rồi quát to

    "Ai cho mi vô phòng của tao, ừ tao cải thiện đó, mi không mách thì tao cho mi một miếng."

    Hộ lý Sa nhìn dáo dác sợ ai thấy, lấy tay bốc miếng thịt bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến như quỷ đói. Sau đó ả tâm sự:

    "Anh cho tôi ăn, tôi không báo cáo đâu! Mấy năm đi trên rừng tôi chưa ăn ngon như ri!"

    Hộ lý Sa từ khi được chúng tôi cho ăn, trở thành cây antenne của chúng tôi. Hộ lý Sa khoảng 30 tuổi, là một đảng viên, được kết nạp nhờ tài gánh nước, y thị một ngày gánh không biết bao nhiêu là đôi nước từ dưới chân núi lên trên bệnh viện (bệnh viện nằm trên đồi, gọi là núi Lở).

    Một đêm trời tối như mực, sấm chớp đùng đùng lẫn vào tia chớp sáng lòe, trong phòng ngọn đèn điện hiu hắt chiếu vào căn phòng cô quạnh của tôi, xa xa lẫn trong mưa, tiếng con chim tu hú cứ vào đêm tối kêu lên tha thiết "Vượt biên mau kẻo chết! Vượt biên mới khỏi chết!". Tôi đang nằm nghĩ vẩn vơ lên kế hoạch vượt biên lần nữa, đêm cô quạnh buồn ơi là buồn thì đùng một cái, BS Trản xô cửa vào, mình ướt như chuột lột, ôm choàng lấy tôi la thất thanh.

    "Bể rồi anh Trâm ơi!"

    Tôi hỏi lại, "Cái gì bể?"

    Trản hổn hển đáp, mặt tái xanh:

    “Chuyến vượt biên tối qua tôi đi bị bể rồi! Công an đang bắt tôi! Đồ dùng của tôi anh cất dùm, công an có hỏi, anh nói mới thấy tôi ở đây!" nói xong Trản biến mất ra đường.

    Một lúc sau, trời vẫn còn mưa to, sấm chớp liên hồi, hộ lý Sa hớt hải chạy vào kêu tôi:

    "Anh Trâm ơi! Không biết chuyện gì mà công an bao vây bệnh viện mình dày đặc, anh coi chừng! Có mấy đồ quý giá của anh Trản, anh cất dùm."

    Nói xong hộ lý Sa chạy ra cửa biến mất. Tôi nghe tiếng chân người chạy rần rần, tiếng quát tháo la lối, mấy ngọn đèn pha sáng rực chiếu vào phòng tôi, hàng chục công an đủ sắc áo, mặt mày bặm trợn la ơi ới:

    "Thằng Trản trốn ở đâu! Bắt lấy nó, tên phản động can tội vượt biên!"

    Mấy con chó nghiệp vụ nhe răng dồn tôi vào góc phòng sủa inh ỏi. Một tên Công an xô cửa, chỉa súng vào tôi quát:

    "Anh có thấy thằng Trản đâu không? Anh bao che tôi bắt anh ngay!"

    Hộ lý Sa xuất hiện chạy vào xô tên Công an ra la bai bải:

    "Anh nầy là BS Trâm, không phải BS Trản, đừng bắt anh ấy!"

    Tôi nhác thấy trong đám công an đằng đằng sát khí có Thượng uý Công an Thảo, hồi chiều tôi đang chích trụ sinh cho anh ta, anh bị cái bệnh quái ác bể ống khói, cả tháng nay khổ sở điêu đứng, ngậm đắng nuốt cay ở lại cơ quan, không dám về nhà vợ biết thì chỉ có chết. Gặp tôi tuần trước anh thổ lộ vì nghe lời bạn bè đi chơi gặp thứ dữ. Tôi điều trị cho anh bằng các thuốc hạng nặng, bữa nay anh đã lành, anh coi tôi thân thiết, không phải là BS ngụy nữa. Thượng uý Thảo thấy tôi, quát với đám Công an:

    "Các đồng chí bỏ anh nầy ra, anh nầy là BS Trâm vô tội, còn thằng Trản trốn mất tiêu rồi! Các đồng chí tiếp tục tìm kiếm, khẩn trương lên!”

    Tôi ngồi thẫn thờ, đồ đoàng của Trản công an lấy đi hết. Tôi chỉ còn giữ mấy quyển sách. Sáng sớm công an đã rút đi hết. Cơn bão nhiệt đới đã dịu bớt. Ngoài đường ngổn ngang những cành cây gãy đổ, những mái tôn bay tơi tả trên đường. Mấy y tá bệnh viện tụ tập bàn tán sôi nổi về chuyện công an tìm bắt BS Trản. Mấy cán bộ Cộng sản hả hê vui vẻ ra mặt.

    Một tuần sau, hộ lý Sa nghe tin ở đâu chạy tới tôi báo cáo:

    "Anh Trản bị bắt ở Đà Nẵng rồi!".

    Tim tôi đánh thót một cái, không biết bao giờ đến lượt mình! Thật là một đêm kinh hoàng.

    Sau nầy gặp lại Trản (sau khi ở tù), đưa lại mấy quyển sách, tôi hỏi Trản:

    "Có đi nữa không?"

    Trản tự tin:

    "Sẽ đi nữa!"

    Chỉ tiếc là sau đó Trản bị stroke nằm một chỗ! Thật đáng thương!


    Trần Quý Trâm YKH-2


Hội Quán Phi Dũng ©
Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




website hit counter

Working...
X