Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Khóc Người PleiKu! - Trần Ngọc Nguyên Vũ

Collapse
X

Khóc Người PleiKu! - Trần Ngọc Nguyên Vũ

Collapse
 
  • Filter
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Khóc Người PleiKu! - Trần Ngọc Nguyên Vũ

    Khóc Người PleiKu

    Trần Ngọc Nguyên Vũ

    *****

    ...Anh Phan Đắc Huề khóa 63A/SVSQKQ, chỉ số Hoa-Tiêu Khu-Trục. Từng phục vụ ở các Phi Đoàn Phi-Long 518, Phượng-Hoàng 514 ở Biên-Hòa, và đơn vị tác chiến cuối cùng của anh là Phi-Đoàn Thái-Dương 530 đồn trú tại phi-trường Cù-Hanh trên PleiKu.

    Không hiểu do cái "Duyên" nào đưa anh đến với chiếc phi cơ AD6, vì trông anh người ta chỉ tưởng đến một "Ông giáo" đạo mạo hiền lành chứ không thể nào lại là một người lính chiến được... Nhớ khi xưa anh gắn bó, và chia xẻ những nhọc nhằn nguy hiểm cùng với anh em...Trên trời anh vẫy vùng ngang dọc, vật lộn với tử thần. Xuống đất anh hiền như cục đất. Anh không bon chen, mà cũng chẳng màng danh phận...Anh nhìn dòng đời cuồn cuộn chảy bằng con mắt thật bình thản, và lúc nào trên môi cũng sẵn sàng nở một nụ cười...Chị Huề, người bạn đời của anh là một người đàn bà nhu mì, đôn hậu, chất phác và giản dị, luôn luôn kín đáo dịu dàng đứng bên anh. Ở chị, người ta không thấy dấu vết của phấn son, nhưng đôi má chị lúc nào cũng hồng lên khi anh thủ thỉ với chị những lời lẽ yêu thương chia xẻ. Chị cũng chẳng quản thân cò lặn lội bồng con vượt suối băng rừng theo anh đi trấn thủ lưu đồn nơi vùng trời biên-giới...Niềm vui của chị là chiều chiều ôm con tựa cửa trông chồng trở về sau những chuyến bay hiểm nghèo...Và mỗi lần khi thấy hai chiếc Khu-Trục từ cuối chân trời mịt mù sương khói, song hành lao về hướng phi đạo thì đôi mắt chị lại sáng lên, chị vội vã bế con vào bếp coi lại nồi cơm vừa chín tới, bớt ngọn lửa hồng cho nồi canh rau đang sôi, trở khúc cá chiên trên chảo đợi anh về...Rồi người phi công oai hùng ấy sau khi ký tên vào quyển sổ kiểm-tra kỹ-thuật, trao đổi vài câu với anh em phi-đạo về mấy lỗ đạn quanh thân tầu, rồi cùng người phi tuần viên vào phòng hành quân giải-trình phi-vụ, phân tích lợi hại về những đường bay nhào lộn nghẹt thở ngoài chiến trường vừa qua...xong anh vỗ vai khích lệ người bạn trẻ, một tay khóac khẩu súng Colt45 lên vai, một tay xách tấm ván ép, lững thững đi về cư xá...để khi gặp vợ anh hí hửng khoe:


    - Anh vừa xin ông Hà Thuyên bên kiến tạo được tấm ván ép, để ngày mai anh đóng cho em và con chiếc ghế kê ngoài cửa ngồi hóng gió cho mát nghe.

    Bữa cơm chiều hôm đó, trong căn nhà nhỏ trên ngọn đồi của khu cư xá, người ta nghe được những tiếng cười khúc khích của cặp vợ chồng đang ngập chìm trong biển yêu thương, hạnh phúc, và tiếng nói bi bô của bé bập bẹ gọi Mẹ gọi Cha...Rồi đêm về, khi mọi vật đều chìm đắm trong màn sương rừng khí núi, thì văng vẳng đâu đây một giọng ru con não nề nổi lên:

    - Ầu Ơ...Chàng đi cho thiếp theo cùng - Đắng cay thiếp chịu nhọc nhằn thiếp cam...

    Tiếng ru đó chắc hẳn cũng đã hơn một lần làm cháy lòng người nghe.

    Ở PleiKu, nơi vùng đất nghiệt ngã này, nhiều đêm anh cùng các bạn nắm tay nhau vây quanh ngọn lửa bập bùng, cất cao giọng hát:

    "Xin nhận nơi này làm quê hương dẫu cho khó thương"
    "Xin nhận nơi này làm quê hương dẫu cho điêu tàn"
    "Khi mùa mưa về bùn lem nhem lấm trên gót chân."
    "Xin nhận nơi này làm quê hương dẫu cho chiến tranh"
    "Xin nhận nơi này làm quê hương dẫu cho thanh bình"
    "Khi mùa mưa về bùn lem nhem lấm trên gót chân"


    Đối với những người khác, bài hát này có thể chỉ là những lời tâm-tình cho một đêm họp mặt. Nhưng với anh thì đó là một lời thề...Cho đến một ngày đứng trước cảnh "Quốc phá gia vong", nhìn mọi người tất bật rời bỏ vùng đất oan nghiệt kia để ra đi, thì anh đã thực hiện trọn vẹn lời thề của mình...Anh không thể bỏ vùng đất ấy, bởi vì máu của anh và đồng bạn đã đổ xuống để vun bồi, tưới bón cho rừng cây xanh lá, cho những ngọn suối, dòng sông, xuôi chảy ngọt ngào...

    Không như "Câu chuyện của một dòng sông", nếu Herman Hesse đã bỏ ra biết bao nhiêu thời giờ, qua bao nhiêu ngày tháng để nhào nắn ra một người Bà La Môn đi từ cuộc đời một tu sĩ, đến cuộc sống của một con buôn, một dân chơi rồi mới trở thành một người chèo đò chuyên chở những tâm-tư của dòng sông; thì anh Phan Đắc Huề, người đã hơn một lần cùng các bạn quỳ gối, giơ tay đón nhận ngọn đuốc của tiền nhân, cúi đầu nghe những lời uỷ thác của Hồn-Thiêng-Sông-Núi...Để rồi sau những tháng năm dài miệt mài trong khói lửa, xả thân bảo vệ cho lý-tưởng tự-do của dân-tộc...thì có lẽ nào anh lại không nghe được tiếng kêu gào, rên siết của những dòng sông đang quằn quại chẩy trên quê hương mình, và quên lời uỷ thác năm xưa...Cũng kể từ đó, anh trở thành người lái đò chèo con thuyền tâm-sự xuôi ngược trên dòng sông đời vô định để chờ tri-kỷ. Rồi thì vào những đêm trăng huyền hoặc, anh chất đầy trăng, neo thuyền nơi đầu gềnh, nơi cuối bãi để đợi, để chờ người đi biền-biệt, đi mãi quên về...Hết mùa Xuân này lại đến mùa Xuân khác, thuyền trăng đã bao lần kịp về nơi bến mộng, nhưng người thơ nào thấy...Tâm tình u-uẩn của anh chỉ còn biết gởi vào mây, vào gió cùng với ánh trăng xanh...

    Tháng Chạp năm nay trời se lạnh
    Nụ đào ngơ ngác đứng chờ Xuân
    Bình rượu ngày xưa còn nguyên đấy
    Đem ra mang cất đã bao lần.

    Bằng hữu mỗi người xa mỗi ngả
    Dòng xưa bến cũ vẫn đăm chiêu
    Đợi chuyến đò ngang nào ghé lại
    Chỉ thấy mây bay với nắng chiều.



    Cho đến một ngày rồi anh cũng phải bỏ lại những dòng sông, bỏ lại con thuyền nơi bến đợi, bến chờ để ra đi...chuyến đi cuối cùng của một đời người...

    ...Ngày xưa anh đã từng chia xẻ ngọt bùi với vợ con, và cùng anh em tung hoành trong bão lửa - Trên hai vai nặng trĩu gánh sơn-hà. Bây giờ anh ra đi, hành trang chẳng có gì ngòai một phiến băng tâm tinh khiết và trong suốt. Anh ra đi chẳng còn gì vay trả - Nợ tang bồng thôi cũng bỏ xuôi tay...

    ...Anh Huề ơi! Đêm nay ở cõi vô hình xa vắng đó - Ai là người đứng đón anh nơi cuối con đường nhạt nhòa mưa sương...Chắc chắn sẽ có chị Huề và rất nhiều người nữa, những người mà ngày xưa đã hơn một lần cùng anh chung lưng sát cánh đó anh Huề. Họ sẽ đợi anh đến rồi cùng anh chị leo lên những chiếc Khu-Trục cơ AD5, AD6 cất cánh bay vút về cõi vĩnh hằng cao diệu vợi...

    Xin được một lần giơ tay chào vĩnh biệt...The Last Real Fighters!

    Trần Ngọc Nguyên Vũ
    Last edited by khongquan2; 07-05-2013, 05:54 PM.


Hội Quán Phi Dũng ©
Diễn Đàn Chiến Hữu & Thân Hữu Không Quân VNCH




website hit counter

Working...
X