Huấn Luyện Phi Hành
Phần Thứ Ba
Chương 32
TUỲ BÚT về sự Phù Hoa cuả Chúng Mình
(Viết từ chuyện buồn của TM Ayana & PH Tony)
Tình Hoài Hương
***
Trên cành sao có chiếc lá cong queo cứ lao xao rên rĩ, dường như cố vươn cuống lá khô đét để vờn ôm phiến tích thời gian, lay đọng nỗi nhớ nhung muộn phiền ngày tháng cũ nó được ung dung đong đưa trên cây. Chiếc lá lắc lư rồi hững hờ buông mình chao lượn trong không gian héo úa nắng tàn. Gió chiều hiu hắt phe phẩy trêu đùa ngọn cỏ dại không tên ở viả hè. Nhìn chiếc lá và một con chim lẻ bạn rủ cánh buồn bã thỉnh thoảng cất tiếng gọi đàn, lòng em bỗng chùng xuống bao sầu đắng.
Hạnh phúc lớn nhất trong đời người là thực hiện được những ước mơ lúc mình đạt nguyện vọng. Em muốn tìm một hướng đi đứng đắn trong công việc, trong tình yêu và cuộc sống bằng khả năng hữu dụng cuả chính mình. Cuộc sống ở những ngày còn ấu thơ bao giờ cũng đẹp với bao ước mơ và hy vọng, hoài bão, lập trường, lý tưởng… Có điều khi đã lớn lên, thì những ước mơ tươi đẹp, và thực tế quả thật khá xa vời. Vì so với góc nhìn mới mẻ, cùng quan điểm, hoài bão, lập trường cuả mình, lại hoàn toàn trái ngược. Rồi ta sẽ thấy vị trí bây giờ mình đứng vững nơi đây, và bao quan niệm, lập trường, hoài bão, ước mơ to lớn (của mình từ nhiều năm xưa trong cuộc đời) - thật ra khi ngoảnh nhìn lại, chỉ cách nhau những bước chân mờ nhoà, chập chùng phai nắng trên thềm nhà cũ, ấy vậy mà bây giờ vô cùng đối lập, lung linh, xa xôi và khác lạ.
Tình yêu khi nhìn từ xa dưới ánh mặt trời, tưởng là óng ả long lanh như hạt kim cương chói sáng, nhưng lúc em nhìn gần: va chạm cuộc sống, tình yêu, hôn nhân, lại khác xa nhau lắm! Trước ánh mặt trời rạng rỡ thì viên kim cương long lanh lóng lánh đẹp và sang, coi quý giá quyến rũ thượng khách lắm bạc nhiều tiền; Nhưng trong bóng tối, viên kim cương bình dị như hòn đá vô tri vô giác. Quá vui hoặc quá buồn; cũng có những giọt lệ long lanh trên giếng mắt bờ mi. Người ta thường nói “cười ra nước mắt”, hoặc “cười là tiếng khóc khô không lệ”; quả thật không sai! Khi chúng ta yêu nhau say đắm, giống loài hoa nở rộ, sẽ thấy hết vẻ đẹp và ngưởi được mùi thơm riêng biệt cuả nó. Những lần anh ôm em vô lòng hứa hẹn chúng mình sẽ có hạnh phúc đầy ắp trong tương lai… Lúc đó em đã nói:
- Nếu trời có sập xuống, anh nhớ bảo vệ tình yêu chúng mình bền vững trong vòng tay anh rắn chắc như hôm nay nhen, anh không thay đổi à.
- Hi hi… Trời sập, thì chúng mình sẽ tiêu tùng, tình yêu tất nhiên biến mất rồi, còn đâu!
- Anh đừng lo, vì anh chính là bầu trời đầy sao và trăng cuả riêng em mà. Bầu trời dành cho trái đất nếu có sập, cũng đành! Nhưng tình yêu chúng mình giống khuôn mặt cuả em và anh thì không thay đổi. Nhất là, anh là trăng là sao, thì không thể rụng trong tim em! Anh có biết một câu nói đáng giá ngàn tỷ đồng dollars, nhưng khi anh phát âm ra với em, hoàn toàn miễn phí, không anh?
- Ồ! Câu gì nặng ký vậy em?
- Câu: “anh yêu em nhiều lắm, em là mối tình đầu, là tình cuối cuả anh. Em chính là tình yêu. Ngoài em ra, anh không hề yêu ai nưã. Anh xin nhắc lại: Trước em – anh không có ai. Sau em – anh không còn ai. Em hãy cùng anh chọn hướng đi lên chiếc cầu dài nối từ bờ nầy sang bờ kia, chúng mình sẽ nắm chặt tay nhau vượt qua mọi trở ngại, để tiến về ngôi nhà bên sườn đồi. Mỗi khi nhìn thấy nó, chúng ta đều mến thích và ước nguyện trọn đời chung sống bên nhau. Nhen em.
Ôi! Nghe anh nói có vẻ như “nghe ca cải lương”, nhưng em cảm động sung sướng hạnh phúc ngất ngây dạt dào niềm rung cảm yêu thương anh biết ngần nào. Lúc đó không phải do hạnh phúc chúng ta sung sướng rạng ngời oà vỡ tiếng cười; mà cười vì chúng ta mới có hạnh phúc, em có cảm tưởng em nâng mặt đất lên sát bầu trời đầy sao lấp lánh. Có câu ca dao chí lý nầy quả không sai:
Dế kêu cho giải cơn sầu
Mấy lời anh nói, bạc đầu không quên.
Dụi mái đầu em có những lọn tóc đen nhánh rất dài (thơm mùi bồ kết lá bưởi lá chanh) buông xoã trên bờ ngực anh, em tươi cười ứa hai giọt nước rung rinh ở khoé mắt. Ngồi trên chiếc cầu gỗ nhìn xuống hồ Than Thở im vắng, em thấy gương mặt chúng mình in trên mặt hồ yên sóng không phải là hai con quạ xấu xí, mà gương mặt của đôi loan phượng rực rỡ vờn nhau! Anh cúi xuống âu yếm nâng cằm em lên, đặt những nụ hôn nồng nàn nơi giếng mắt bờ môi ấy. Hẳn anh còn nhớ lúc đó anh đã nói:
- Những giọt nước mắt ân tình nầy mặn hơn biển cả, nồng hơn vôi, khi trọn đời chúng mình đã chọn, thì không bao giờ quên. Em ạ.
Lại “ca cải lương” nữa rồi, khi yêu nhau có lẽ trai gái đều có những câu nói lẩm cẩm thế mà hay, nên em càng mê anh mới chết. Ấy vậy em cảm thấy hạnh phúc tràn ngập uà về vào tháng năm dài đằng đẵng trôi qua… Nếu anh đã chọn một hướng đi, em mong anh tôn trọng lời hứa ban đầu, tình yêu đôi ta không như bọt sóng ào đến rồi tan biến. Ngày đó anh bảo em “chọn”. Chọn! chọn cái gì nữa? Tình yêu nam nữ giống như mây và lửa, một khi chúng ta không còn yêu nhau, thì ngọn lửa dù toả sáng bao nhiêu, vì giông bão mưa dầm mà lửa tắt ngúm, khói sẽ theo mây tản mác bay đi hoà lẫn nơi nào không biết. Anh có nhớ lúc ấy trên tay anh cầm hai cây cà rem to, cây cà rem nào cũng hấp dẫn ngon lành, anh phân vân đắn đo không biết nên ăn cây nào, vì anh chỉ có thể ăn mỗi lần một cây. Anh tủm tỉm cười đưa cho em một cây cà rem. Em chưa kịp giơ tay ra cầm, anh “chọc quê” em, thụt tay lại dấu cây ca rem sau lưng, rồi anh tươi cười dường như trêu ghẹo đưa cây kia ra cho em. Cứ thế, cho đến khi… cuối cùng trên tay anh chỉ còn hai cây que tre, kem vì gió thổi đã chảy hết xuống đất.
Sự nghiệp nếu thất bại, ta có thể gầy dựng lại lần nầy, lần khác… Muốn có tình yêu chân chính vững bền chung thủy, trước hết mình cho đi không hề tính toán, sau đó sẽ nhận được mọi thứ hoàn hảo, tuyệt vời tin yêu hơn. Nhưng hôn nhân nếu đã thất bại, dường như em cảm thấy có một lỗ hổng trong trái tim mỗi khi có gió lùa rít qua lỗ đó, khi có mưa thì nước rỉ ra. Dù lỗ hổng không to, nhưng dần dà nước có thể thấm đẫm và mục nát cả cây cầu. Mối tình cũng giống chuyến tàu suốt, nếu mình chọn lầm người đó, là sẽ thay đổi cả cuộc đời ta. Thế nên mọi phiền não đau khổ cứ tràn đầy không có gì lấp được, dù cố gắng khao khát mong chờ, cũng khó lòng hàn gắn, thì chuyện tan vỡ không biết sẽ đến lúc nào (như cây cà rem đó thôi).
Cũng vậy! thuở xưa anh thèm em (ngược lại xin thừa nhận em thèm anh biết mấy! thèm đến nhiễu nước miếng muốn nhỏ xuống đất, như cây cà rem chảy). Không phải sao? tự thuở ban đầu có những bước chân tình cờ rụt rè đi về chung lối trên đại lộ Yersin ra phố chợ, đôi ta e ấp thẹn thùng; bỡ ngỡ, rón rén, vui vẻ rộn rịp, anh hân hoan chọc ghẹo làm quen em. Tia mắt bẽn lẽn đong đưa liếc nhìn nhau đằm thắm, sâu lắng, trữ tình mời gọi trao gởi. Rồi từ phương xa nhiều lần thư anh & em tới tấp bay đi bay về... trong nôn nao đợi mong, băn khoăn thấp thỏm, xao xuyến hẹn hò. Ngày tháng trôi qua… chúng mình gặp lại trên thành phố thơ mộng, mấy ngón tay ấm áp rụt rè nhẹ nhàng len lén ngại ngần lướt nhẹ vào nhau, xoắn xuýt nắm chặt mãi chẳng nỡ rời. Nụ cười khả ái chúm chím dịu dàng đượm hương nồng, hồn nhiên, ân tình rạng rỡ trao duyên. Bao yêu thương ngất ngây âu yếm chờ đón nụ hôn ngọt lịm, thắm thiết đắm say, nồng nàn, đầy ắp quý mến tin yêu… suốt nhiều tháng năm ngự mãi không rời trên bờ môi vụng dại cuả chúng ta.
Một lần nọ em ngồi đan áo sau vườn thông trong biệt thự Mimosa, (số 2 Pasteur) thấy anh vô nhà, con chó chạy ra sân sủa rân trời, em nói:
- Chó sủa vang rứa, nhưng không có răn mô.
Nghe lời em, anh dựng xe vespa đi vô sân, liền bị nó đớp một phát, may mắn chỉ rách chút xíu ống quần. Em la con chó, đuổi nó đi. Anh cười khà khà:
- Ôi dào. Con chó có đủ hai hàm răng nhe ra, nó cắn anh rách ống quần nè. Vậy mà em nói “chó không răng”! Không biết, anh bắt đền em à.
Vậy là anh hôn em thật lâu. Rồi một lần kia em nhờ anh:
- Tiện thể, anh cho em xin ly nước lọc nhen.
- Loại nước lạt lẽo nầy, mà em thích uống sao?
- Do em đã thấm đẫm sự ngọt ngào nơi anh rồi.
- Từ lúc nào vậy em?
- Còn hỏi nữa sao anh? Nhưng… em cần nhắc lại: kể từ khi có "người khác giống” chen vô đời hai ta. Vô tình anh cột nhiều nút thắt trong lòng em, khiến em đau đến tê liệt.
Anh cười cười, hóm hỉnh:
- Anh là người dũng cảm, oai hùng, đa tình và tốt bụng, anh giúp người khác khi họ “thiếu thốn” hoặc lâm nguy nép vào ngực anh thôi. Trong mười điều luật Chuá dạy có thể tóm lại hai điều: “Kính Chúa, yêu người”. Nhưng quan trọng là “thương người như thể thương thân” mà em. Anh giống lớp vỏ cứng của trái cây, ví như trái mít, sầu riêng, măng cụt, “mãn cầu” thì nó mới bảo vệ được múi thịt thơm tho, mềm mại ngon lành ở bên trong.
- Ồ…
- Anh yêu em không những tặng em thứ anh đang có, mà anh cho em những cảm giác em không thể có… ví dụ anh mớm vào môi em mật ngọt tình yêu, hoặc “giọt rượu nồng tình ái”. Vị ngọt ở rượu giống như câu chuyện của anh và em. Mình phải biết cách ung dung nhâm nhi nhấm nháp khi uống rượu chứ em.
- Tại sao?
- Ban đầu vị ấy có chút ngọt ở đầu lưỡi, kèm sau nhiều vị nồng chát, nóng bỏng, kéo theo chút đắng, cay cuối cuống họng. Cũng như tình yêu mang đầy hương vị ngọt ngào chua cay đắng chát trong lòng ấy mà cưng.
Anh nhớ không, lúc đó em nhìn anh mỉm cười đằm thắm:
- Có hai mẹ con sư tử nói chuyện với nhau, con hỏi mẹ:
- Hạnh phúc của mình ở nơi nào vậy mẹ?
- Hạnh phúc của con ở nơi cái đuôi của con đó.
Sư tử con ngây thơ hân hoan vui thích liền đứng lên quay vòng tròn nhiều phen, nó cố gắng tìm bắt cho được cái đuôi của mình. Nhưng nó quay hoài mãi, mà không chụp được cái đuôi, đến khi nó mệt lử, xâm xoàng chóng mặt nằm vật xuống đất, nó vẫn không thấy hạnh phúc nơi nào!
Mẹ sư tử dịu dàng vỗ về con:
- Khổ thân con! Hạnh phúc không do ở nơi con quay cuồng xoay vòng quanh tìm kiếm đâu. Chỉ cần con an tâm ngồi xuống, thứ nhất cái đuôi sẽ ôm vòng bên bắp vế cuả con, lúc đó con tha hồ tìm ra chân lý. Thứ nhì con đứng thẳng lên, ngẩn cao đầu trung thực tiến về phía trước: giữ vững niềm tin yêu, chung thủy, là hạnh phúc sẽ ở trong con.
- Theo em, khi yêu nhau chỉ cần uống một ly nước lạnh, mình cũng cảm thấy mát lòng, là hạnh phúc rồi anh nhỉ!
Anh ngẩn ngơ nhìn em giây lát, đong đưa:
- Em đẹp như hoa pensée, có tư tưởng đáng mến phục.
- Cám ơn anh. Nhưng xin từ chối, em muốn làm loài cỏ.
- Tại sao?
- Hoa nở rực rỡ ít ngày rồi tàn. Nhưng cỏ thì có sức sống dai và mạnh, mặc dù Thu tới Đông tàn, nó ủ rũ nhất thời, rồi mau chóng trở lại xanh tươi.
Anh giống bụi gai mắc cỡ năm xưa ở trên đồi Cù, khi đó, anh hái một nhánh hoa "Mắc Cỡ" màu tím, có gai nhọn nằm ẩn dưới cành nhiều lá kép, anh cài hoa lên đầu người anh yêu. Ui cha! Cành lá e thẹn ẻo lả khép lại, em xuýt xoa khi mấy gai nhọn đâm vô đầu rỉ ra chút máu. Nhưng muốn làm anh vui, em cố chịu đựng. Anh nhớ không? dường như hoa lá và gai nhọn ấy quấn chặt trong tim em mãi. Bây giờ em vẫn cảm thấy đau ghê lắm, không làm sao nhổ ra được. Anh ơi!
Nhớ một lần kia, anh em che chung chiếc dù, chúng mình vui vẻ nắm tay nhau hân hoan hát bản nhạc “Em đến thăm anh một chiều mưa” của Tô Vũ: “… Anh đến thăm em trời đông giá, anh đến thăm em trời mưa gió, đường xa lạnh lùng! Mặt gặp mặt cầm tay không nói một câu. Lời nghẹn ngào hồn anh như say như ngấy, vì đâu…”. Chúng ta cười reo sung sướng, vô tư lự chạy bên hàng cây xá lị lúp xúp có từng chùm hoa trắng nở dưới bầu trời Đà Lạt trong cơn mưa tầm tã, cơn mưa giông đầy sấm sét ầm ầm nổ liên tục. Thế mà đôi ta chẳng sợ sấm sét, vậy mới ngộ! Nước mưa rơi lộp độp trên chiếc dù như những dòng nhạc thánh thót êm êm rơi trên hai mái đầu chụm lại, chúng ta vừa chạy vừa hổn hển trao những nụ hôn mê đắm nóng bỏng. Một lúc sau em dừng lại ngơ ngác hỏi anh:
- Uả! Xe vespa cuả anh mô rồi?
- Anh làm con gà trống đi bộ mà cưng.
- Tại sao?
- Thì con gà làm gì có bằng lái xe, mà chẳng đi bộ!
- Hi hi… Bi chừ chúng mình đi mô “rưá”?
- Ổ khoá phòng em hư, anh mua khoá, không mua “rựa”
- Trời à! Anh nói giọng miền Nam, là em hiểu hết. Còn em “noái”, anh khôn hiểu mô tê răn rứa chi cả, là răn hì?
Anh cười ha ha ha. Thuở ấy vui vẻ hồn nhiên hạnh phúc biết ngần nào! Giờ đây, anh cầm chiếc dù khác che nắng che mưa cho em. Anh tưởng rằng anh có thể che nỗi muộn phiền buồn bã trong lòng em ư? Tình yêu không thể hiện vụng về thờ ơ lạt lẽo khi trao chiếc dù không bằng mắt, bằng tay; mà cần thể hiện cả tấm lòng, ước nguyện, thông cảm, nhiệt thành tin yêu nhau nưã anh à.
Một ngày xa xôi kia anh vui vẻ hỏi em:
- Mặt trời và quê hương, nơi nào gần em hơn?
- Tất nhiên là mặt trời.
- Ồ! Tại sao?
- Em ngẩn đầu lên, là thấy rõ mặt trời đứng trên đầu em rồi. Còn quê hương mặc dù gần hơn mặt trời. Nhưng em không nhìn thấy, nên em nói quê hương xa hơn mặt trời.
- Em duyên dáng thùy mị dễ thương lại dí dỏm, thông minh kỳ lạ. Chính vì em rất thông minh, nên anh yêu em nhiều.
- Cảm ơn anh. Nhưng anh hóm hỉnh hơn em, lại có duyên ngầm. Anh quyến rũ người khác phái dễ dàng trong sự đa tình lãng mạn đó nhe.
Lúc đó anh nhìn em, nụ cười dạt dào trìu mến ẩn dưới tia mắt trĩu nặng ân tình. Anh hiện tại trong mắt em thì… anh giống con búp bê Nhật treo lơ lửng nhún nhảy đong đưa trên cành cây khô mục, búp bê có đẹp, nhưng không có sức quyến rũ và hấp dẫn, tệ hại hơn chẳng còn sức sống! Ly thủy tinh đầy nước trong đã giáng mạnh xuống nền gạch bông, nước tung tóe, chút nước đọng trong lòng bàn tay khẽ khàng bụm lại, nhưng nước không cầm giữ mãi trên tay mình, ly bể tan làm anh đứt tay. Bàn chân anh đầy máu lúc anh vô tình dẫm đạp lên mãnh vỡ lổn nhổn. Trái tim con người giống dòng nước không ngừng chuyển động. Trên sông, nước sâu đến đâu cũng đo được xuống đáy, vậy mà lòng anh thì em không thể nào lường.
Cuộc đời là thế! lúc anh em mình leo lên núi Lâm Viên, hoặc đi lãng du các thác Pongour, Preen, Gougah, Datanlania, đi thăm thác Hang Cọp… các nơi ấy cao ngất và sâu hoắm; chuẩn bị mọi thứ bao giờ chúng ta cũng hân hoan, vui vẻ, khoẻ khoắng khi khởi hành. Nhưng… khi chúng ta xuống núi, hay bò lên khỏi vực thác sâu hun hút, để trở về, thì thân thể ta rã rời mệt mỏi, uể oải đừ đẫn suốt mấy ngày. Cũng vậy, “cả hai cô cậu” cảm thấy đời tưng bừng lên hương, nếu hai người có cỡi trên trường giang sóng sau xô sóng trước, chúng mình vẫn hài hoà vui vẻ, thảnh thơi nồng thắm tin yêu. Ngày xưa hai người âu yếm ngồi chung trên thuyền, chúng ta từng thề:
- Nếu thuyền chìm, mình nắm chặt tay nhau, bằng mọi giá phải dắt dìu nhau ngoi lên bờ, không được buông ra. Nhen.
Khi một trong hai người tự ý bỏ xa thuyền, mình ên dong đi trên dòng sông bão tố; có ngày thuyền lật úp hay tụt xuống vực sâu, thì chẳng thể trách ai. Một chân bên nầy một chân bên kia, anh không thể bước chàng hảng cùng lúc ở hai con thuyền bồng bềnh trên sóng nước. Muốn giữ người mình yêu, phải giữ mình trước với hai bàn tay và đôi chân đứng vững của chính mình. Thế thì em đã hiểu vì sao!
Có một lần duy nhất trong dịp Noel cách đây 46 năm, từ Sài Gòn lên Đà Lạt thăm em, anh trao tặng em sợi dây chuyền 18K mặt chữ H rất nhuyễn độ một phân, chiếc áo lạnh màu vàng óng ả, loại nỉ nhung mềm nhẹ của Pháp đắt tiền, rất đẹp. Đôi guốc sơn mài cao gót màu tím đầy hoa lá cẩn xà cừ. Khi ấy anh ân cần cúi xuống mang đôi guốc hài hoà xinh xắn vô chân em. Anh chưa hề đo chân em, mà em mang sít sao vừa vặn. Em phục anh thật tinh mắt và khéo chọn! Rồi anh đứng dậy âu yếm ôm hôn em, em nghẹn ngào vui thích hân hoan và cảm động biết bao. Điều đó luôn ngự bên phiá trái lồng ngực nầy! Hẳn anh còn nhớ chứ!? Ký ức qua tháng năm có thể mờ nhạt dần, nhưng không hiểu tại sao em trân quý nâng niu giữ gìn những món quà đầu tiên do anh trao tặng đó biết ngần nào.
Thời gian theo tháng năm quá dài trôi qua mau… cho đến một ngày một kia, do sợi dây chuyền mỏng manh đã đứt và rơi tự bao giờ. Em tiếc ngẩn ngơ đi tìm khắp nơi, chẳng biết nó rớt ở chỗ nào, em kiếm hoài trong vô vọng! Cái áo đẹp em luôn trang trọng cẩn thận nâng niu, giữ gìn, nay không còn mới, nó ngắn và chật. Lại thêm chiếc guốc bên chân trái mòn hẳn gót, đứt quai, chiếc cao chiếc thấp lệch lạc, cũ mèm và có phần xấu xí, em không thể mang. Đôi guốc phải có cặp vừa vặn số đo, không chật không hẹp không ngắn không dư, không rộng không hẹp. Hai bàn chân cần đi cùng một hướng mới yểu điệu, ung dung, thảnh thơi. Chứ không thể một chân bên nầy một chân bên kia, như dấu chấm phết, là guốc có thể mang thành đôi, thành cặp.
Chẳng hiểu sao em không nỡ vất đôi guốc, vẫn tiếc rẻ, sợ quăng đi là “sỉ nhục tình cảm”; nên “gắn bó duyên nợ” lưu giữ nó tận đến bây giờ. Em có thể mang chiếc guốc què khập khểnh đi cùng anh, nhưng do tình em đối với anh chân thật, thuỷ chung, vì lương tâm em không thể chạy trốn anh suốt đời. Nào ngờ… những kỷ niệm đó biến thành giọt nước mắt mọng tròn lăn hoài trên má, ý nghĩ em từa tựa giống thi sĩ Nguyễn Trung Kiên*: … Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh (*)
Ngày nay ở trong lòng em vẫn nhớ hoài đôi guốc ấy, em sợ một ngày nào đó chính em sẽ mang “đôi guốc què” ra đi khỏi đời anh, sợ rằng khi em mang đôi guốc nầy là bị té, không phải té từ ngọn núi cao, mà em bị ngã do những hòn đá cuội dưới chân mình. Vì, suốt thời gian qua em bị đôi chân mình mang guốc lệch đã treo ngược lên trời, khiến đầu óc em vật vờ choáng váng, quay cuồng dật dờ, mệt mỏi kinh khủng! Đôi guốc mất đi có thể mua đôi khác, nhưng tình yêu khi mất thật rồi, thì chẳng thể nào tìm lại được.
Thay vào bao hụt hẫng muộn phiền đó, em đền bù bao mất mác cho mình và anh, mà không hề so đo tính toán hơn thiệt. Bằng cách, em dư khả năng trao tặng anh những món quà dềnh dàng to lớn đắt tiền khá đẹp, kèm nhiều bộ áo quần, veston hợp thời trang, cặp kính Ray Bon P, đồng hồ Longines Admiral Automatic dây vàng 18K Thụy Sĩ Swiss Made, chiếc nhẫn 5 chỉ vàng 18K khắc con rồng nhận ngọc bích, sợi dây chuyền hai lượng vàng 24K & những đôi giày đủ loại đủ kiểu, v.v...
Thế nhưng mỗi lần em tin yêu ân cần trao tặng anh, anh “lại vô tình lơ đễnh” đánh mất một thứ, mỗi lần một thứ có trọng lượng nặng nhẹ, và hiện kim nhiều ít khác nhau… Những vật “tuỳ thân hộ thổ” tiền tài vàng bạc kia, em đề phòng ngộ lỡ khi anh ốm đau bệnh nạn bất ngờ chẳng đặng đừng, anh có thể bán nó, để “trang trải” trước, sau đó vợ con bù đắp đầy đủ hậu hỉnh cho anh sau! Vậy mà... dần dà anh bán sạch từng món, không phải do anh túng thiếu, bệnh nạn gì! Vì cuộc sống vật chất của anh đã có người vợ tào khang (là em) và con gái trưởng chu toàn lo cho anh rất đầy đủ. (Mà do anh “dại gái” bán đi để “bao” họ!!!).
Thật ra của ngoài thân có trọng lượng khá nặng kia, em không hề tiếc, mà chỉ tiếc… chỉ xót những đôi giày, (mấy bà tình hờ cuả anh cố ý đánh cắp cả đôi, hoặc một chiếc, do sự ngụy tạo thấp hèn kém tế nhị, vô ý thức bởi những “hành động cố gắng thanh cao”). Thì chiếc giày còn lại anh không thể ung dung thanh thỏa mang đi cùng em, nên nó trở thành vô dụng, dị hợm, trơ trọi và rất khả ố. Tuy nhiên, em phải có trách nhiệm về những món quà mà anh đã trao cho em, cũng như ngược lại anh cũng nên như thế. Nếu anh không trả được, thì cho đến cuối đời anh vẫn không thể yêu ai thật lòng. Máu của mình là máu lạnh, thế mà từ khi gặp anh lần sau cùng vào năm 06, em vẫn sôi sục niềm luyến thương say đắm, tỏ lòng mềm nhũn, nhân ái, bao dung và tha thứ cho anh về những lỗi lầm đáng nguyền rủa...
Sự thay tình yêu hay đổi lòng giống như một con khỉ, nó leo lên cao thì càng lộ rõ mông đít đỏ của nó. Từ đó, tình yêu mãnh liệt đầy tin tưởng trong em, như bọt sóng ào đến rồi oà vỡ tan biến trên lớp cát mịn dưới chân. Cơ khổ thay! anh đã vất những đôi giày, lật đật đi chân trần trên con đường lạo xạo sỏi đá, anh tự động ra khỏi chiếc thuyền hoa chắc chắn êm ái bền lâu cuả chúng mình. Làm trai nên nhìn thẳng về phía trước, hãy nói đi: “anh chọn gì ngoài sự trao đổi thô thiển về dục tính”!?
Lần cuối cùng người còn lại sẽ dừng bên mé vực cảm thấy xót xa, ê chề, cay đắng, chua xót và buồn bã lặng lẽ nhìn theo người kia. Tuy nhiên em có chút hiếu kỳ, bởi dã tâm anh muốn đạt tới “sự nghiệp, tài chính, hoặc vụ lợi”; mà chà đạp tình yêu cùng quá khứ đầy ắp ân tình, bất chấp mọi thủ đoạn à? Nhưng, em hiểu ra rồi, anh tính nào tật ấy không hề thay đổi, có khi anh càng tệ hơn ngày xưa vì mục đích riêng, anh xem thường tình yêu, danh dự, nhân cách, để đạt đến đòi hỏi xác thịt cá nhân với mấy bà kia sao? Cánh lá xương khô trôi một chặng trên dòng sông đời ngắn ngủi có bóng dáng anh trầm luân lưu lạc… với khuôn mặt hằn nếp nhăn chất chồng vội vã từng đêm truy hoan. Luống thời gian hối hả ùa về cuồn cuộn chảy từ trên mắt xuống môi, khiến lòng em bỗng nghẽn đắng từng cơn uất giận bùng sôi thắt lòng.
Tình yêu cuả em xét ra coi “chàng” còn có sự bất trung, lừa dối và vụ-lợi, gây tổn thương trầm trọng đối với tình cảm thiết tha mà “nàng” đã tận tụy thành tâm trao tặng “chàng”. Nhất là anh biết em chân thật trong mọi hoàn cảnh, em hết lòng “chung thủy chỉ yêu một mình anh”, em năn nỉ anh hãy cho em một thời gian, khi có đủ khoảng tiền kha khá, em sẽ quay về bên anh. Dạ vâng! Em thành tâm yêu thương và tôn trọng anh, quyết định bỏ tất cả, thi hành đúng lời hứa: hai ngôi nhà đồ sộ và một cửa tiệm, em chỉ bán một cái nhà, (nhà trả hết tiền mua từ lâu), nên em đã có $789.999. Khi check tiền cho anh coi, em tính rút tiền “trong tổ kiến cuả chúng mình” ra chi dùng bao dự tính ở tương lai. Nhưng “nhà nước” báo số tiền quá lớn, & ở Việt Nam không có ngân hàng mà em đang xử dụng.
Em loay hoay, phân vân không biết làm cách nào, thì… thì do các con cảm thấy bất nhẫn, vô lương tâm và tự hổ thẹn… nếu các con tiếp tục hùa theo anh lừa dối em (vì các con hết lòng yêu thương em), bé Hai và Bé Tư đã méc lại em mọi chuyện: anh vẫn xài thủ thuật “vơ vét tiền bạc của mẹ con em, lại “xơ cua bao trọn gói” thêm bà nọ bà kia, khiến em đau đớn, thì quả nhiên anh quá tồi, khả ố và tệ kinh khủng. Bây giờ em chẳng thể giơ tay ra cứu vớt anh thêm lần nữa, người ta nói “nhất bất quá tam” í mà! Khổ thay! Em đã “lờ đi” ôm trong lòng sự phiền não chua xót đau đớn biết bao năm rồi, (khi anh lừa dối em về tình và tiền không chỉ ba lần, mà ba lần ba... là chín lần ấy nữa).
Không đúng sao anh? Nầy nhé: Từ năm 1963 vụ cô Quyên Hà – từ bà Tư Râu Rậm, bà Dung, bà Nga, bà Nguyệt, bà Kim, bà "Lý Lắc" lu xu bu… nhặng cả lên, không làm sao kể hết. Mấy mụ kia chả đáng gì, chính anh luôn tự hào thừa nhận: "em xuân sắc mặn mà, thùy mị, hiền thục dịu dàng, thông minh vượt trội hơn mấy mụ kia, là cái chắc, anh cảm phục sự thông minh của em, nên anh càng yêu em"). Lời anh nói đó dĩ nhiên em hãnh diện chứ. Tuy nhiên, em chỉ buồn về vụ mấy cú phone gọi ở Mỹ về, khi vợ nằm bên chồng: qua vài câu xã giao, anh lẽn ra phòng khách nói chuyện phone với bà tình nhân cũ: từ hai giờ khuya đến năm giờ rưỡi sáng. Sau đó anh lên lầu lóc cóc gõ e-mail.
Hôm sau bé Hai, bé Tư khều em lên lầu mở e-mail ra, chỉ cho em, cả ba mẹ con cùng đọc:
Date: 01-20-2006 > 14:05:20
From: khanhson21@saigon.com
To: cungio77…thu.com
cc: tmtfe@.com
Subject: Gửi Thư
Lê Trân Thư ơi!
Anh đọc thư em, mà lòng anh ngổn ngang trăm mối và ngậm ngùi. Nhưng anh rất mừng, là hai đứa mình cùng một quan điểm: Mối tình đó bất diệt. Vậy thì, xin cứ để đó. Mình cứ tôn thờ nó, và xem đó là cuộc tình tuy đậm đà. Nhưng kết thúc rất có hậu. “Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ” mà em! Vâng! Em cứ tự nhiên, vì anh cũng hiểu là công việc của em rất đa đoan và bề bộn. Tuy nhiên, em vẫn drop cho anh vài hàng khi rãnh rỗi. Vì như em nói đó: Bây giờ chỉ có sự cảm thông sâu sắc; Những gì tiềm ẩn được phơi bày. Anh hiểu em, và ngược lại em cũng hiểu anh phần nào. Xin cứ xem mối tình cuả mình là giai đoạn đẹp nhất cuả cuộc đời nầy. Nếu có kiếp sau. Nếu có... thì anh hứa với em là: anh không để lỡ bước nữa đâu. Anh đã có em trong vòng tay. Và bỗng nhiên em thoát ra bay mất. Nhưng ngược lại, em vẫn còn mãi mãi trong tim anh. Điều nầy chỉ có anh biết, khi nào anh nằm xuống, thì nó vẫn còn tiềm ẩn với thời gian và không gian. Em vẫn là mãi mãi, là ngàn năm Trân Thư ơi!
Thôi thì như anh nói: Mình còn có thể nói cho nhau những gì mình từng ấp ủ tận đáy tâm hồn. May thay, kiếp sau còn đoạn cuối cuộc đời - em đã hiện diện cho kiếp sau.
Anh gửi lời cảm ơn em. Anh đã nhận được 200usd. Vâng! Anh sẽ nhớ mà, mỗi ngày anh đều viết cho em hai lần thư, càng dài càng tốt - một copy về điạ chỉ e-mail ở sở em làm - một copy về điạ chỉ e-mail: tmt cung707.com.
Mấy năm nay anh chuẩn bị đón Tết, lu bu nhiều việc. Mặc dù năm nào cũng như năm nào: Anh vẫn đi trên đường một mình cô độc. Nhưng mùa xuân năm nầy, anh có em, có thêm nhiều bạn đồng hành trong quá trình đớn đau nầy. Anh tin rằng: Nếu em “hét” được, thì anh cũng sẽ hét. Cho có thời gian và sự kiên nhẫn, cũng như ý chí quyết chống chọi lại mà thôi?! Điều nầy anh có thừa. Anh hiểu là anh vẫn có, và vẫn còn em trong đời mà. Hãy đến với anh – Như cô thiếu nữ ngày nào em nhé. Mọi chuyện khác, thì thời gian sẽ cuốn trôi đi. Anh cũng không quên cảm ơn sự quan tâm đặc biệt của em: Em hứa quyên góp tiền từ các bạn, và gửi về thêm cho anh 2.000usd nữa há. Thanks.
Để hôm nào buồn buồn, anh nói chuyện phone tâm tình với em, ôi! chuyện gì mà mình nói phone vào lúc đêm khuya, từ bốn năm giờ liền vậy nhỉ!? Thì ra, vẫn còn rất nhiều điều, mà chúng mình chưa bao giờ thổ lộ với nhau. Gần tàn đời rồi em. Hãy nói cho nhau biết tất cả nhe. Em còn nhớ anh thường viết cho em câu: Em không chỉ là người yêu. Mà, em chính là tình yêu? Tạm biệt... Hẹn sẽ gặp lại em.
Tony
Đọc xong thư, em quá thất vọng, đau đớn kinh khủng gục mặt trên bàn phím khóc nức nở. Hai con gái ôm lưng em, cả ba người cùng khóc. Từ lúc đó, em mới biết cách học theo “cái sách bất hủ cuả anh”, em điềm đạm khôn ngoan lặng lẽ suy tính, biết tàn nhẫn lạnh lùng hơn, (những thứ nầy em lãnh đạm dấu kín trong tim, tuy ngoài mặt em vẫn lo đi chợ nấu ăn, ân cần săn sóc anh, tận tụy chu toàn hết bổn phận). Kẻ nầy đã vinh dự chiến thắng tình cảm nông nỗi quá tệ ấy! Thân phận con người, sự kính trọng, tin yêu, danh dự, lòng tự trọng: khiến em mệt mỏi tột cùng. Định mệnh thật trắng trợn, cay đắng, vô tình đến tàn nhẫn phản bội hai người. Một cuộc tình có lẽ thật lâu dài, (49 năm tròn “dang díu” cố giằng co níu kéo chắp nối trên mail, trên phone, trên thực tế) tri âm tri kỷ, say mê đắm đuối yêu nhau nhất. Em xót thương dày vò, ân hận… hối lỗi, ray rứt lẫn mến yêu anh, và thương yêu các con lắm.
Bỗng dưng hôm nay toàn diện bể vỡ sụp đỗ tan tành, vĩnh biệt trong đắng chát bão bùng! Cứ tưởng cuộc tình sẽ thắm thiết trường cửu. Nào có phải như vậy! Vì rằng tình yêu “chàng” trao cho “nàng” là con dao hai lưỡi đâm lút cán vào trái tim người chân tín, đã bùng vỡ máu tươi. Em ví mình như con bò, anh là con rắn cùng uống chung một dòng nước yêu thương. Ấy thế mà con bò khi uống nước, thì ưu ái cho nhân loại sự sống bằng máu thịt chính mình và sữa tươi. Còn con rắn khi uống nước, lại phun ra nọc độc, con rắn ấy chính là anh: Tân Tỵ sanh vào tháng 6 oi ả, nóng kinh hồn!
Bây giờ anh trở thành cái bóng đen lem luốc lu mờ, không sôi bỏng trong quá khứ, cũng như ở hiện tại và tương lai. Lần cuối cùng, nếu quyết định sai nữa; là em hư mục, ân hận suốt đời! Khi nhận ra quá khứ, hiện tại, tương lai của người yêu dấu chả tốt đẹp gì, anh vĩnh viễn không bao giờ xoá sạch lỗi lừa gạt -mọi người và riêng em- cần được tha thứ. Quá khứ không hay ho, do từ anh tự bôi tro trát trấu thành vết chàm nám khắc lên mặt anh mất rồi, không bao giờ anh kỳ cọ rửa sạch trong tâm thức người thân. Anh chỉ là con chim sẻ muốn bay bổng lên cao để hóa thành con phượng hoàng, thì trước tiên nó hồn nhiên đập cánh xuống. Khốn thay, nó vụng về phành phạch vỗ cánh đập xuống vũng bùn nhơ, nay con phượng hoàng hoá thân thành con quạ lửa hung ác gớm ghiết, mà ai khi trông thấy nó, cũng lấy ná bắn, hoặc lấy đá ném cho chết; bởi vì con quạ chỉ đem đến điều bất hạnh tai ách, điềm xui xẻo đến mọi người!
***
“Đứt tay một chút còn đau.
Huống chi nhân nghiã lìa nhau, sao đành”.
Vậy mà… “tình ly thân” của chúng mình… (nói ngắn gọn thật sự chia tay vĩnh viễn từ ngày July 4/06- Independence Day). Một ngày đại lễ lịch sử tôn qúy cuả Hoa Kỳ, toàn dân long trọng kỷ niệm tuyên ngôn độc lập. Ngày cả nước Mỹ hân hoan sung sướng vui vẻ hạnh phúc chào mừng (federal holiday), họ tay trong tay nườm nượp đi lãng du rong chơi các nơi trên du thuyền, đi xe lửa tốc hành vội vã gặp nhau, mọi nẽo đường bộ kẹt nghẽn vài chục triệu xe hơi trên freeway. Phi trường đầy ứ đông nghịt người ta xếp hàng hai, hàng tư... chờ đợi. Thế mà chính ngày nầy, hai ta ngượng ngùng run run ấp úng cúi mặt ngậm ngùi không còn giọt nước mắt, thấp thỏm khi “ký hiệp định phân ly”!
Thế nhưng… dù đi lô ca chân có chậm đến mức nào, rồi có lúc cũng đến đích, em dứt khoát thả những chiếc thuyền giấy chở đầy hoa tình yêu và hoa tim trôi ra ngoài khơi, mà có một thời dài ngoẵng em đã chân thành, ưu ái, nồng nhiệt tha thiết trân trọng trao dâng cho người… tưởng là “hồng nhan tri kỷ”. Tình ấy nay như đống tro tàn, tuy trong lòng em không mất đi ngọn lửa vùi trong tro nỗi luyến lưu một thời xôn xao nỗi nhớ. Mọi việc giờ đây hoàn toàn sụp đỗ, nhưng điều duy nhất em muốn nhắn với anh:
- Không nên coi thường sự chân thành khi em tin yêu anh, em thuỷ chung với mối tình “phân lià hợp rồi tan, tan lại hợp suốt 49 năm qua”. (Em nhấn mạnh -anh nên nghiền ngẫm suy nghĩ kỹ ở điểm: “em chỉ mang hình ảnh cuả chính anh đi khắp bốn phương trời, chung tình với anh suốt bao năm nơi lồng ngực nầy đây”). Tuy vậy, may mắn hết sức bây giờ em đã tỉnh ngộ dứt khoát thoát ra, tình cảm không cho phép mình tiếp tục dệt mộng trên bãi cát vàng với “phu quân cố nhân”. Để rồi, khi bừng tỉnh giấc mơ, nghe bạn bè nhắc tới tên “anh yêu” với nhiều điều kinh dị… hơn là sự tốt đẹp; khiến em ngao ngán. Bỗng giật mình, lạnh toát cả người.
Ôi! Cuộc tình tàn và thế thái nhân tình nào chỉ có thế thôi: em sợ ai kia dã man tàn bạo nhất thế giới, vì lòng người ấy hiểm ác nhẫn tâm khó lường. Em lạnh lùng ngoảnh mặt quay lưng không thích lún sâu vào con đường tình nữa, theo ý Trời mất rồi.
Lúc mới yêu nhau, “em tôi” đến với “anh ta” bằng hai bàn tay đầy ắp ân tình dạt dào yêu thương, khá nhiều rung cảm, chân thật và tín trung. Lúc lặng lẽ ra đi, em không hề có một lời oán trách anh. Chân thật mà nói em chỉ muốn chúng ta chia tay nhau lặng lẽ, êm đềm, không để lại trong lòng nhau nỗi muộn phiền, dày vò, oán hận, buồn đau. Em đã làm thế thật, em trần trụi -có còn gì nữa- để tiếc nuối, mà không buồn bã lặng lẽ ra đi trước mặt anh không hề mang theo một thứ gì. Nỗi đau thấm đẫm muộn phiền, rõ ràng khuấy động tim em, tim anh, oái oăm dằn vặt từng chặng, từng chặp, từng bước chân tức tưởi đong đầy chua xót, (do định mệnh trớ trêu quái ác trao vô tay mình), làm sao mình không đau xót chứ! em cố dằn lòng kéo carry on nhỏ xíu ra đi trước mặt anh và con gái, không ngoảnh lại. Nếu quay lại nhìn, em sẽ thương xót anh hơn, rồi thêm lần nữa… em không cương quyết chia xa anh, thì đâu vẫn hoàn đấy.
Anh thập thò rón rén đứng nơi cưả chính, bồn chồn lo âu, hồi hộp nhìn theo em mãi. Có lẽ anh sợ em trở lui giở trò đòi lại những gì đã biếu! Anh à, em không tồi và tệ như anh nghĩ đâu. Tình cảm là thứ bảo vật trân quý nhứt, hơn bất cứ vật gì trên cõi đời ô trọc, mà em không đòi lại, thì sá gì mấy chục ngàn dollars, vài lượng vàng và những thùng quà to tướng, những bộ quần áo & những đôi giày thời trang lẻ tẻ! Đó là chuyện nhỏ. Rời xa anh, em chỉ vỏn vẹn còn hai bàn tay trắng trơn, chiếc vòng ngọc thạch thuở xưa em đưa anh, nhờ anh đeo vô tay mình, lúc đó em thỏ thẻ:
- Anh đeo nó vô tay em, cố ý ngầm bảo tình chúng mình sẽ trường cửu, chuyển tiếp liên lũy như một vòng tròn, không hề phân ly, hén anh & chiếc nhẫn hôn ước mình đã sung sướng hân hoan lồng vào ngón tay đeo nhẫn cưới cho nhau -không còn. Mái tóc của em bóng mướt rất dài mà từng ngày anh hằng trân quý vuốt ve, cũng cụt lũn -do tự tay anh đã cắt trước mặt ba đứa con gái- anh trang trọng cất trong hộp:
- Lâu lâu nhớ em, anh đem ra nhìn, vì đó là thứ có thật từ chính thân em.
Từ thuở xưa, xa lăn lắc… tay em đã gài lộn hàng nút áo từ cái khuy trên tụt xuống hột nút dưới, lúc ấy em “mờ mắt vì sự chói lói huy hoàng sáng láng long lanh trong tình cảm”, em không hề thấy, và đâu có ngờ... nên hí hửng hân hoan vui vẻ vội vã chụp những tấm hình “kỷ niệm tình yêu anh và em”, mà em hằng trân quý, em trìu mến nâng niu niềm khát vọng yêu thương vô vàn dâng lên cao vút! Bây giờ những tấm ảnh ngày xưa xuyên qua thời gian còn in dấu sờ sờ “chiếc áo tình lệch lạc và xéo xẹo giưã hai hàng nút thắt”. Mối tơ duyên nầy sai: khi em và anh vô tình đi vào đời nhau, khiến toàn cái áo bị nhăn nhúm méo xẹo, không còn sự long lanh phù phiếm huyền trầm đầy xao xuyến và dạt dào rung cảm trong ký ức. Em gỡ hoài mà cái nút thắt quá bền và rất chặt không thể bung ra.
Nay nhận biết, em thật quá thất vọng về anh, anh nói một đằng làm một nẽo. Đời người như chuyến xe đò chạy qua những bến tạm trên con đường dài ngoẵng, có lúc xe êm ái bon bon lướt nhanh; cũng lắm khi nhấp nhô gập ghềnh bởi nhiều ụ đất lồi lõm. Hai ta gặp nhiều phiền muộn, chông gai thử thách, và sóng gió khi cởi trên con sóng, để vượt qua mọi trở ngại, vì hạnh phúc không tự đến từ những điều dễ dàng suông sẻ mình muốn. Em nghĩ mãi không hiểu, so với thời gian 49 năm qua, biết bao phen anh gieo cho em nhiều đau khổ tột cùng dai dẵng, em thiết nghĩ: anh có tài năng quá tuyệt và rất lạ: anh có thể thu hút & biến cuộc sống, tình yêu, con đường chúng ta đang đi dẫn tới đào nguyên, hay tụt xuống địa ngục. Bức tranh tình yêu ấy quyến rũ mê hoặc mình, đã mặc nhiên biến em trở thành kẻ nô lệ luôn gắn bó, cô vợ ngu dại nầy lầm lủi lẽo đẽo theo chồng từ những tháng năm quá dài. Bỗng mất.
Lần chia tay coi như vĩnh biệt, em chẳng còn gì phải bịn rịn, lưu luyến ngậm ngùi tiếc nuối. Mất 49 năm vượt thắng mọi vấn đề tình yêu, sự sống, hạnh phúc bằng chính đôi chân dần dà khoan hoà và khoan đãi bước tới tương lai, thì em phải quên dĩ vãng đáng buồn. Anh có đập đỗ mối tình mà anh từng tự hào khoe với bạn hữu: “Tôi yêu cô ấy rất nhiều, cô ấy là tình đầu cũng là tình cuối, ngoài cô ấy ra, tôi chẳng hề yêu ai, tôi nâng niu trân quý và mến trọng mối tình đó”.
Thì em chỉ ủ rũ muộn phiền ngả xuống trên mặt đất; như loài cỏ may, cỏ chỉ, cỏ ống, cỏ gà, cỏ gấu, cỏ tranh, cỏ mần trầu, cỏ lồng vực, cỏ mật, “cỏ bạc đầu” bị đàn ngựa dẫm đạp, nó vẫn có sự sống dẽo dai tự vươn lên mà bùng dậy. Thật tình em không thể hiểu sao chúng mình đã yêu nhau suốt từng bao năm qua, mà ta không thấu hiểu về nhau hơn tí nữa? Quá thất vọng để nhìn anh qua lăng kính ngã bụi vàng đường xa: Nay em mới “ngộ ra” một điều se sắt xót xa đau lòng: Hết lòng tạ ơn Trên! con chưa phải là người “xấu số”. Em không thèm tham dự cuộc đua, chả cần nghe lời đường mật của anh, em tủi hổ đi ra khỏi đời anh mà trở về “nguyên quán” khi tóc em và anh đã bạc, lưng còng, gối mỏi, đôi mắt không còn tinh anh. Tiền bạc, ước muốn tình yêu chân thật trường cửu, chưa phải là quyết định cuối cùng. Em nhận ra giá trị tình yêu ấy chỉ là bánh xe cũ rích lăn tròn như con số O rỗng tuếch. Dĩ vãng, hiện tại rồi tương lai là bánh xe thời gian chậm chạp có vòng quay khổng lồ. Anh không đáng được em yêu đằm thắm, em không thể nhân nhượng, bao dung tha thứ một người không biết hối cải.
Anh trắng trợn tàn nhẫn hẹn hò thề hứa với con đàn bà khác trước mắt người mà anh bảo là “anh chỉ có em, ngoài em ra anh không hề yêu ai”. Thì anh sẽ phải ôm lấy suốt đời sự lỗi lầm, ân hận, ray rứt và dày vò suốt kiếp. Dù mai đây lá trên rừng có tơi tả rụng, trăng có úa tàn, những ánh sao lu mờ, sóng biển có bốc hơi thành mây, thành mưa, thì em vẫn khẩn thiết cúi rạp mái đầu phủ phục xuống đất: "Xin Trời cao đất dày có hai quan thần linh đứng trên hai giá vai mình biên chép soi xét: Hãy tha cho con cái tiền duyên đớn đau, đốn mạt dày vò, đắng cay, đọa đày nầy. Thưa ông Trời"!
Vậy, anh cũng chả nên hậm hực tức tối, nói xấu và trách móc oán giận người vợ bạc phận làm gì! Lúc xưa chúng ta yêu nhau thắm thiết, nồng nàn, say đắm, để rồi bây giờ anh nhẫn tâm đào hố chôn sống em (-không phải chỉ một vài lần trong sự phẫn uất cuả cuộc sống rã rời ly thân-). Rồi sau đó anh lại móc em lên, tiếp tục gieo cho em sự phiền muộn tột đỉnh, khiến em vô cùng đau đớn, xót xa, chua cay, thương cảm, ray rứt. Anh nỡ xem em như con cá sống nằm trên thớt, anh nhẫn tâm cắt từng khúc rồi rắt thêm muối tiêu tỏi ớt vô. Anh không nhớ rằng: con cá cũng có xương. Vậy nên, anh hãy cẩn thận vì có khi xương cá sẽ đâm sâu vô cuống họng, khiến anh đau đớn vì xương cá mắc hoài trong cổ nghen anh. Hẳn nhiên anh thừa nhận là em rất hiền, có nhân ái, em chỉ biết lặng lẽ khóc thầm và an phận; do vậy mà khi anh quen mụ Li Lac kia, anh trở mặt e-mail mắng nhiếc xỉ vả em đủ điều, anh còn nhớ nhỉ? Anh à, anh không nên coi thường tình yêu chân thật cuả em, mà bôi nhọ lỵ mạ em đến vậy.
Lần ấy, vì còn yêu anh nên em tha cho anh đó. Chẳng qua… từ trước tới nay, em luôn luôn học theo cái sách bất hủ của anh Tony Hoàng Năm đã từng dạy cho em Thụy Mi Ayana những chiêu độc đáo. Em bắt chước anh từng món, từng món… từ cái giá đau đớn tột cùng căm phẫn đó thôi. Ngày ấy em có phần nhẹ nhàng, có chút nương nhẹ trả hết cho anh. Nhưng anh à, đừng trách em -sẽ không có lần sau khả ái nhẹ nhàng nữa đâu nhé-, (nếu anh nhẫn tâm chà đạp lên sự đau khổ và tự ái cuả người anh từng yêu), thì em không nương nhẹ đâu. Lúc bùng sôi từng cơn uất hận cháy lòng lên cao độ, thì không biết sự phẫn nộ trong tư tưởng và hành động của em sẽ ập đến lúc nào. Nếu hôm nay phải trả cho vụ việc anh gây tổn thương cho em từng chút, từng chút… -trong quảng đời ngắn ngủi còn lại (cuả anh) ở buổi xế tà; từ bây giờ cho đến lúc anh chết- so ra, thật không quá lắm đâu.
***
Rồi một buổi kia, (cách bốn năm sau khi chúng ta ly biệt), vô tình em lại nhận được tin anh “than thở kêu gào” trong e-mail lần nữa:
My name’s Tony
Have you received my Circular letter? You are stunned… aren't you? But it is true. I'm stricken by disease and mostly by painful (prostrate) problem and chronic (asthma). I don't have Medicar... and we are... out of mean to be hospitalized. I need urgent financial HELP. I'm waiting patiently for YOU to HELP me... I'am calling out for ALL HELP. Please do answer me.
Your friends and brothers.
Tony
Chuyển ngữ:
Tôi tên là Tony,
Các anh chị có nhận được thư của tôi chưa? Chắc anh chị rất ngạc nhiên lắm phải không? Nhưng đó là sự thật. Tôi bị một chứng bệnh rất nặng “ung thư”, chủ yếu là do tuyến tiền liệt (Prostate) và hen suyễn (Asthma) kinh niên, tôi cần phải nhập viện đễ được điều trị, rất tiếc tôi không có bảo hiểm về sức khoẻ (Medicare), và cũng không có tiền bạc. Tôi rất khẩn cấp cần sự giúp đỡ về tài chánh. Lời kêu gọi của tôi đến tất cả quý anh chị, và rất mong được sự giúp đỡ. Xin vui lòng trả lời tôi.
Bạn của các anh chị và anh (cuả các em)
Tony
… Nay, em đã có cuộc sống mới. Nếu còn -chút tình chăng- với anh, hy vọng em còn sót lại tí dư vị qua tình "bè bạn" mới lạ, & xíu xiu tò mò? Tuy nhiên, bỗng dưng em nhận được tin anh, qua những hàng nhắn RE: kia, đôi ba lần em phân vân xót xa tự hỏi:
- “Tưởng anh có tí hạnh phúc" với mụ đàn bà Lí Lac thứ bao nhiêu kia tại Việt Nam, cớ sao hôm nay anh nhiều lần E-mail & PM (Private Messages) cho em vậy!? Cây kim có một đầu nhọn, một đầu có lỗ, cuối đuôi kim kéo theo sợi dây dài đằng đẵng giống thời gian. Nếu cây kim lỡ chích sâu vô tay anh, đụng xương, đụng gân, nỗi đau lê thê khôn nguôi, thì đau lắm, có khi tật nguyền lặt lià lặt lọi suốt đời anh ạ. Thì ra… “mụ Lí Lắc” gốc Quảng Trị ấy đến với anh không cho anh “cái mỏ lết mu ruà” gì, ngược lại càng khiến đời sống anh (vốn dĩ trước kia phẳng lặng an vui sung túc khi có “mẹ con chúng em”); bỗng dưng bây giờ anh mang vác đủ thứ âu lo, đeo thêm gánh nặng, chìm lĩm theo “hủ mắm nêm khổng lồ bu bám trên lưng”. Anh bận rộn, chao đảo tinh thần, bần hàn lo lắng đủ mọi phương diện đến thế sao!? Em nghĩ rằng: tự trong cùng đáy tâm tư, anh đã tiếc nuối và dật dờ trong sự dày vò hối hận, ray rứt vô vàn bức bối, (khi anh rời xa gia đình mình đã có một thời đầm ấm yên vui: nơi đó từng có em có các con, ấy thế mà anh bỏ lỡ cuộc sống tươi đẹp sung túc từ bao năm qua cùng mẹ con em). Phải không nào!?
Anh à, bây giờ... muộn mất rồi! anh không nên làm thế nữa, anh không còn là "thần tượng thời vàng son" cuả mẹ con chúng em. ANH đã chọn con đàn bà ấy, thì anh không nên làm họ buồn, càng không nên liên lạc với người xưa. Ngược lại vị hôn thê đầu đời nầy khinh anh, bởi vì anh đã nhiều phen lừa dối em và con gái về hai phương diện: Tình và Tiền. Anh cũng hiểu từ xưa nay em chưa bao giờ gọi anh là “ông” và xưng là “tui” nhỉ! Nhưng đây là lần đầu tiên và là lần cuối TÔI không bao giờ trân trọng & kính phục Ông.
Tuy nhiên, em nói đây với tất cả sự chân thật của người đối với tình người. Mai kia, em không muốn ngồi đây buồn bã, để nghe anh báo tin lần thứ mấy mươi là cuộc tình của anh hôm nay lại tan vỡ… Mà, thật sự em cầu mong anh giữ chặt bà nầy, bà kia, bà ấy…, (dù bà tình hờ "lòi tói" hay không nào cũng vậy nha). Anh đừng để thêm những lần tan vỡ, tội nghiệp anh! Em thương xót anh lắm, biết không! Dù sao, nay anh đã khá già cần có người "hầu hạ"! như anh đã nói chuyện phone ở lần em làm giấy tờ bảo lãnh anh du lịch qua Mỹ đó:
- [“Anh đã già, cần người phục vụ (như sợi dây lòi tói)” lo cho anh, chứ ai lo cho anh]!!!
Dẫu sao thì em tôn trọng sự lựa chọn không đơn giản và ích kỷ vụ lợi cuả anh, chỉ xin anh không nên coi bà ta là “công cụ lòi tói cũ kỹ & hư mục” đời mình. À, ra thế! Sẽ không còn ai thực sự chân tình đến với anh chia sẻ mọi điều, (như em: một hôn thê xa xưa nữa sao ta)? Thiệt tình em ứa nước mắt ngậm ngùi thú nhận em thương xót anh lắm! Sau những năm quá dài… nay em đã hiểu: cho dù con sói có rụng hết răng và lông, nó vẫn là một con sói già lầm lì ương bướng, ngoan cố đáng sợ, khiến người ta dè dặt xa lánh. Nếu anh muốn thành công trên mọi lãnh vực [kể cả “hôn nhân lờ tạm bợ cuả sợi giây lòi tói” ăn vờ ngủ vẩn với tình hờ và hủ mắm nêm của mụ Li Lac. (Ồ! Ở Cali có con đường mang tên Lilac thiệt mà anh), -như anh từng nói-, anh phải học cách “dấu nhẹm bản lãnh con sói già” trong tim. Anh không nên lập lại thêm lần thứ mấy mươi về sự tàn nhẫn “flirt” đùa cợt tình cảm với người khác phái, dẫm đạp họ ngả gục xuống trên mặt đất. Nhe.
Anh tưởng rằng mấy bà ấy thật tâm yêu thương anh (như em) sao? Anh đã “bị họ trấn lột” sạch sành sanh mọi thứ trần truồng, như con sói già rụng hết lông và răng chăng nữa. Vậy, anh có biết “mụ thợ săn Lilac ấy” bẫy con sói bằng cách cắm những cọc cán dáo lún sâu xuống đất, ngọn dáo bôi đầy máu chiả lên trời. Khi con sói đi qua rừng cây, nó ngưởi được mùi máu tanh, nó say mê vui thích đứng lại nhắm mắt liếm hoài máu trên ngọn dáo, liếm mãi. Khi nó bị ngọn dáo cắt đứt lià cái lưỡi nó không hề biết đó là máu cuả chính mình, lúc tỉnh ngộ, con sói đau đớn ngửa mặt lên dưới ánh trăng tru hú vang động khắp khu rừng (như trong hình ảnh miêu tả về loài sói). Nhân đây, em kể hầu anh nghe câu chuyện: "Có một nông thôn kia được một nhà triệu phú gọi đến, nhà triệu phú nói:
- Anh đi dọc theo khu đất nầy, nếu anh đi tới đâu, thì đất đó là của anh. Tôi cho anh.
Ông nông thôn rất mừng, ban đầu ông khoan thai bước đi từng bước, sau đó ông đi mau hơn, ngoảnh lại nhìn sau lưng mình thấy chủ còn đứng đó, ông không rảo bước mà chạy rất mau, nếu ông chạy xa chủ bao nhiêu, thì phần đất sẽ thuộc về riêng mình càng nhiều bấy nhiêu. Lúc cắm cây sào lên chỗ phần đất cuối cùng không thấy chủ nữa, ông dừng chân ngồi nghỉ. Tối đến, ấy là lúc ông phải quay trở về nhà như lời chủ dặn. Vì chạy quá xa, quá lâu, nên trời tối đen không thấy đường, khi mò đến gần nhà thì ông rất mệt, ngất xỉu, đứt hơi và chết. Ông ta chỉ nằm vỏn vẹn dưới ba tất đất.
Trong chuyện "mụ lòi tói Li Lac và Anh", có sự lợi dụng nhau đê tiện, thô bỉ, cùng “thủ thuật” tham lam cuả con sói, tên thợ săn, sẽ giống hệt người nông dân kia đấy. Hạnh phúc hay tàn nhẫn đây? Gieo “giống” nào thì gặt “nhân” ấy đã lạnh lùng dấn bước vô đời sống anh rồi, em không cười nhạo khinh rẻ lúc anh sa đoạ, vấp ngã rồi sụp đổ đâu. Có những người chỉ cần trìu mến nhìn vào mắt nhau vài lần, là có cảm giác ngất ngây, vững chí tin tưởng chung thủy yêu nhau say đắm kéo dài đến vô tận, là có thể tìm được một nửa kia của chính mình, như một cạnh sườn (hụt mất) của ông Adong mà có bà Eva. Khi em đã chính thức có được một chiếc xương sườn thứ 6 nơi hông trái, ở gần buồng tim của anh rồi. Thì hà cớ sao anh bị kẻ kia lừa, ăn cắp mất “chiếc xương sườn” vậy hở! Em chẳng hiểu trong lòng anh có nghĩ như em không? Bây giờ thân anh xiêu vẹo, suy sụp, cuộc sống ấy sao thảm thương chua xót thế nầy? Tội nghiệp anh biết chừng nào! Vũ khí của người chân tình tín trung thương yêu là sự say đắm đầy tin tưởng & lòng tự trọng. Vẫn khốn thay lòng tự trọng của anh bất hạnh hơn sự bất hạnh của em: Đó là anh đã bì bõm dày xéo dẫm đạp lên những vết chân cũ trong vũng bùn sình mà anh từng đi qua.
Em không thể khóc một cuộc tình đan trong mây, có lẽ qua thời gian bụi phấn bay theo gió tàn phai vỡ vụn, sóng và gió cuốn tình bay đi biền biệt trong không gian bao la, theo hàng nước lăn tăn trong khoé mắt trôi mãi trôi hoài ra ngoài. Nay em không thể khóc nữa khi nhìn anh bi thương, bởi vì nước mắt mình ráo hoảnh từ lúc nào, chẳng rõ, nước mắt bây giờ là thứ xa xí phẩm như rượu cạn kiệt xuống đáy chai. Để rồi hằng năm anh viện cớ nầy, cớ nọ… luôn ngửa tay xin tiền làm phiền em và nhiều người bạn phương xa. Em thật tình ao ước, mong muốn anh có sự sống tốt đẹp hơn; dù sao em vẫn có lòng nhân đạo vì chút tình riêng nghiã cũ, dẫu sao “tình cũ không rủ cũng đến” cơ mà. Một lần yêu thôi là suốt đời nhớ tưởng, huống chi mình đã có nhau gần như suốt cả đời người!
Biết anh ưa thanh nhàn sung túc, thật tâm ngay lúc nầy em muốn gởi nhiều tiền về giúp anh như thuở nào, vì em có thừa khả năng (khi chúng ta xa nhau, em đã về Việt Nam năm lần không muốn để anh biết, hoặc gặp anh. Em lui tới những nơi ông bà bô lão, trẻ thơ nghèo khổ ở vùng hẽo lánh xa xôi đang cần… “hảo tâm”). Hôm nay em cũng muốn tặng riêng anh nhiều hơn họ! (tất nhiên). Nói nào ngay thiệt tình bi giờ “em vẫn còn… muốn cho anh hơn thế nữa, nếu anh nhận lỗi mình cư xử không đẹp không đúng với em,
là em có thể…”. Nhưng các em, nhất là bạn hữu quyết liệt can ngăn, cấm tiệt, họ thừa biết “cái tẩy” anh ưa lừa dối gạt gẫm người khác nhiều phen. Họ bảo:
- Mầy quá ngu si đần độn, mê muội mất cả lý trí, (khi giúp người khốn nạn, chỉ biết ăn chơi đàng điếm, hắn chuyên lừa phỉnh bạn, hoang đàng). Tại sao mãi đến bây giờ mầy vẫn chưa chịu mở mắt ra, tỉnh ngộ hả? Đồ ngu! Bọn tao quyết liệt phản đối việc mầy giúp đỡ cho hắn. Ngu vừa vừa thôi.
- Thì tôi “thương người như thể thương thân” í mà.
- Nên để tiền đó giúp cho người thật sự cùng quẫn, nghèo khó, bệnh tật hoạn nạn, hơn là giúp kẻ mạnh khoẻ phây phây kia… chỉ biết chuyên “làm tiền người khác”.
Buồn thay mọi thứ huyền trầm phù phiếm nhanh chóng biến tan trong phù hoa phân ly rồi. Mất hết thật vẻ nhìn trìu mến, tư lự, bâng khuâng, băn khoăn ray rứt, xót xa dày vò liên lũy. Không còn gì cả! “anh của tôi” ơi! Từ hạt sương mọng giọt lung linh dưới ánh nắng rực rỡ, từ tình yêu lý tưởng nồng nàn, đắm say tin yêu mà em trân quý tôn thờ thần tượng trong giấc mộng hoài hương xưa. Giờ đây đối với em bập bùng chao đảo và rỗng tuếch. Chả là gì! Chẳng có giá trị ti tí mảy may hạnh phúc nào. Ngược lại nó dày vò bất tận là đằng khác. Nếu bây giờ em trở về với anh, có nghĩa là đồng tình dấu nhẹm những chuyện anh lừa dối các bạn, em và con gái, mà anh luôn sai phạm sao!? Tình yêu giống như chiếc răng sâu bị đau nhức, biết nó hư mà cứ tiếc, để đó, lần lữa không chịu nhổ quăng đi, thì mình sẽ đau nhức hoài. Nhưng mà, bây giờ… chẳng thà mình chịu đau một lần, nhổ quách đi, rồi sẽ hết đau mãi. Phải không nào, thưa anh?
Trong cuộc lột xác đổi đời, vĩnh viễn em buông xuôi hai tay, không thèm đem theo chút hành trang, cho dù những kỷ niệm ru tình vẩn vơ bé tí xíu, nhỏ nhất. Mặc dù anh từng nói: “Không có ai rộng lượng tha thứ, bao dung, kiên nhẫn chịu đựng, cần cù, chu đáo và hiểu anh trọn vẹn- như em”. Thiên đường hay điạ ngục chẳng ở nơi nào xa lắc, mà chính tại nơi trần gian đây, là do cách suy nghĩ, hành xử và hoàn cảnh của mỗi người trong gia đình. Em cảm thấy quá buồn, hổ thẹn cùng thất vọng não nề, chiếc “đồng hồ nô lệ thời gian & tình yêu giữa em và anh” không còn ung dung reo vui triền miên kêu tích tắc mỗi giây, mỗi phút, mỗi giờ, mỗi tháng, mỗi năm… khi lên dây thiều nó dần dà kêu cót két, rột rạc, khô khan, rồi nhão nhoẹt nghe kỳ lạ và đứt phựt, chết hẳn, chết tiệt trước thời gian khi ta muốn vượt đến đích rồi.
Đúng ra, em đã cơ cùng gian nan lặn lội vượt qua được những ngọn đồi an toàn. Lúc xưa em ứa hàng nước mắt, cảm thấy sung sướng, hạnh phúc. Ngày nay em đơn độc vượt qua lưng chừng ngọn núi cao ngút to lớn sừng sửng chấn trước mặt, e rằng sức cùng hơi cạn, em không đủ khả năng kiên cường nhẫn nại bước thêm bước nào, khi đôi chân em vụng về rã rời run rẩy. Anh giống như ngọn núi lớn sừng sững chận đứng trước mặt, khiến em cảm thấy rùng mình sợ hãi và ngộp thở, em không thể ngoảnh nhìn lui phía sau, vì sau lưng em là một dĩ vãng dài ngoẵng có vực thẳm sâu hun hút. Mình đã bao phen bẽ bàng quay lưng với nhau, đối diện với vách núi đá cao ngất, và vực thẳm chênh vênh cheo leo sâu hoắm. Bây giờ làm sao quay mặt lại nhìn nhau, khi mình không thành tâm tôn trọng yêu thương người đối diện!
Anh giống như một quyển sách dày, em cần mở ra nghiêng cứu đọc từng trang, rồi nhắm mắt từ từ nghiền ngẫm suy nghĩ… từ ký ức xa xăm tưởng như mới xảy ra ngày hôm qua, em ôm dĩ vãng để sống mãi với thời gian, lúc đó em mới thấy rõ, hiểu và biết hết ý nghĩa của những uẩn khúc buồn vui trong cuộc sống từ anh. Thời gian dài trôi qua, có cố gắng cỡ nào cũng chẳng thể ruồng bỏ quá khứ khi ngày qua ngày… quá khứ còn đeo bám theo mình, cho dù đi xa tới đâu nó vẫn hiện hữu, tồn tại. Em cứ tưởng bản thân có ý thức là mình chưa thể quên, ấy thế mà cuối cùng em đã vượt qua. Hôm nay chỉ mới đọc tới ¾ trang sách thì em nhận ra "chân tướng" cuả anh. Vậy thì, đối lập với tình cảm hiện tại là sự lạnh nhạt thờ ơ, để rồi em thừa bản lãnh giải quyết tình trạng nan giải hiện tại. “Quyển sách đời ấy” chẳng còn hấp dẫn, mối tơ duyên nầy sai từ thuở ban đầu trẻ dại (lúc chị Tư có “nhận định” khá chính xác, đứng đắn về anh). Lúc đó em không nghe lời chị khuyên can. Nay em chân thành hối lỗi, ray rứt dày vò. Phải! Bây giờ mới ra nông nỗi, ta đấm ngực tự trách thân: lỗi tại tôi mọi đàng, chớ trách ai.
Ngày xưa đôi ta ngồi ở cuối bờ hồ Xuân Hương, em thấy trên viền mi anh long lanh giọt nước, khi đó anh nói: “anh đã phóng lao, thì phải theo lao”. Nghe vậy, em ngẩn ngơ nhìn anh mà chẳng thể khóc. Quảng thời gian dài đằng đẵng trôi qua, anh che hai mắt, bịt hai tai hối hả chạy về phiá trước. Đến lúc anh mở mắt ra, thì dĩ vãng đầy ắp xô kéo anh tụt về ngỏ hẹp chằn chéo không lối thoát. Nào ngờ… khi anh “theo lao” để rồi sau bao năm, mũi lao ấy quay lại cắm phụp vô tim vô óc anh (kể cả em) có những vố đau điếng đến dại người. Thời khắc nầy nầy em mới ngộ ra mũi lao mà anh phóng đi đã và đang “sống” cùng anh. Em đọc mẫu đối thoại ngắn sưu tầm lượm lặt ở đâu đó: Một người cha nói với con của mình:
“Hãy nắm chặt bàn tay của con lại, nói cho cha biết con có cảm giác gì?”.
Người con nắm chặt tay: “Hơi mệt ạ”.
Người cha: “Con thử nắm chặt hơn nữa xem!”.
Người con: “Càng mệt hơn ạ!”.
Người cha: “Vậy con hãy buông tay ra!”.
Người con thở phào một hơi: “Thoải mái hơn nhiều rồi ạ!”.
Người cha: “Khi con cảm thấy mệt, nắm càng chặt sẽ càng mệt, buông nó ra, sẽ thoải mái hơn nhiều!”.
Bây chừ… em cố gắng... đã buông hết, nên an thư tự tại. Nhiều đau thương tinh thần trầm trọng ngút ngàn, thể chất sụp đổ đã qua, em có thể can đảm đứng dậy bằng đôi chân chính mình, nhìn thẳng vô mặt mọi người thân, anh ơi! Em nhếch mép nở nụ cười mãn nguyện! Thôi cũng đành. Vì dù “làm em” mình đã kiên trì nhẫn nhục bao dung chịu đựng và cao thượng nhất, em đã làm hết tất cả những gì có thể cho anh về tình cảm, sự chân thật tín trung, vật chất, tài chánh: kể cả sự rộng lượng, bao dung, tha thứ “vì anh yêu” quá nhiều! Cám ơn anh (chị, em v.v) ... dù sao cũng nhớ về tôi... Bây giờ tôi quá suy yếu, không thể nhớ lại xem, tôi đã từng biết anh (chị, em) chưa. Nhưng mà về tôi (với tôi) giống như chiếc xe lửa vội vã qua khỏi nhà ga, đi đến... (ai biết nơi đâu...). Tôi chỉ có thể chợt thoáng nhìn anh (chị, em) thôi...! Lòng khoan dung (sự tha thứ) và quá khứ (dĩ vãng) đã xoá mờ tôi khỏi cõi đời nầy (thế giới nầy). Amen.
Tạm dịch:
THANK YOU all the same for remembering of me...? I am now too senile to recall if I have ever known you... but to me it is like a train rushing past the station heading for (who know where). I only got a glimpse of you...!!! Forgiveness and past have erased me from this world... Amen.
Ngày nay em ngậm ngùi “rũ áo phong sương” :
Như cây lá… làm sao đếm
Cuộc tình rũ áo bên thềm. Thế thôi
Núi cao chân chồn gối mõi
Còn gì nữa đâu: những chiều trưa tối
Sông xưa nước cuốn lá trôi theo thuyền
Năm tháng qua không ưu phiền giữa thiên nhiên
Giờ trút bỏ, là nhẹ phần bão tố
Nhớ chuyện cũ làm chi mùa phượng đỏ
Theo dòng đời thả áo trôi đi
Bao phong sương chẳng mộng mị, có lạ gì
Nếu gặp gỡ mình trang nhã… đi khuất dạng
Âu cũng là duyên nợ trong định mạng
Trách chi năm tháng hững hờ
Em ra đi, ai điếng lặng trông chờ
Biết rằng nẽo ấy bơ vơ (*)
*
Tình Hoài Hương
(*) Thơ Tình Hoài Hương
July/4/2009
(Viết từ chuyện buồn cuả TM Ayana & PH Tony
*