Remember ?

Trang 4/4 đầuđầu ... 234
kết quả từ 19 tới 23 trên 23

Tựa Đề: Queenbee-One thả Toán Strata

  1. #19
    vinhtruong's Avatar
    Status : vinhtruong v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Jun 2010
    Posts: 1,924
    Thanks: 0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default Mỹ cũng đả lừa Pháp bằng B-29

    Đã từng là đồng minh trong Đệ Nhị thế chiến nhưng vẩn bị Mỹ lừa vào bẩy Trận Điện Biên Phủ, vì bãn chất nước Mỹ, “không có người bạn lâu đời và cũng không bao giờ có kẽ thù truyền kiếp” quyến lợi (American First) xác định thế liên minh.
    Tại sao Mỹ giúp Pháp tận tình như vậy! Quyền lợi quyết-định nhu cầu liên-minh, không nước nào sẳn sàng hy sinh cho quyền lợi, sự tồn vong của một nước khác. Trong khi Pháp không hiểu mình là lính đánh thuê cho Mỹ để tiêu thụ những vũ khí thặng dư thế chiến-2
    Quả đúng là đỉnh cao trí tuệ! Ðứng trên gốc cạnh “thương-trường huyền-biến từ thao-trường” chớ không phải thực sự là “chiến-trường”, đây là phương thức: “Sản xuất ra vũ khí, phải có khách hàng tiêu dùng!”
    Không một người Việt Nam nào mà chịu sự thống trị của nước Tàu như đã kinh qua trong thống khổ trên 1000 năm qua; Tuy vậy, như định mệnh đã an bày, tình hình chiến sự vẫn giằng co cho đến khi Mao Trạch Ðông thống nhứt được lục địa Trung Hoa nhờ tình báo Mỹ giúp vì yêu cầu sách lược (đã thương cho đối thủ ngã quỵ rồi băng bó vết thương chiến tranh sau như Âu Châu, Nhựt, Đại Hàn, VN, Trung Đông) và Mao tuyên bố thiết lập chế độ Cộng Sản ngáy 1/10/1949 (được sự dàn-xếp giúp đở ngầm của CIA qua mật vụ “di-tản cưởng bức” Tưởng giới Thạch và đồ đệ ra Ðài Loan 1949 bằng phương tiện không vận CAT, với chủ đích khuấy động một cuộc chiến ý thức hệ gọi là cuộc chiến tranh lạnh) Không còn cách nào hơn, Hoa Kỳ buộc phải phản bội xây lưng với chủ mưu vì quyền lợi, nên bắt đầu từ đó Cụ HCM không còn cách nào hơn phải ngả vào nhờ sự viện trợ của Mao để có lương thực, võ khí đạn dược của Trung Cộng (theo lộ-dồ cái bẩy phản tình báo CIA dù rằng cụ HCM có gởi cho TT Truman 8 bức thư thĩnh cầu bảo trợ cho nền độc lập giống y chang Phi Luật Tân), cùng 10.000 chí nguyện quân TQ dưới quyền điều động của Tướng Wei Guoqing, Luo Guibo, và Cheng Geng…Từ đó quân đội Việt Minh liên tiếp mở các chiến dịch phản công, để rồi cuối cùng đưa đến trận đánh then chốt tại Ðiện Biên Phủ vào cái bẩy tình báo Mỹ hứa Lèo là sẽ dùng B-29 tiêu diệt quân Việt Minh, nhưng việc đó không xảy ra vào tháng tháng tư Đen/1954, và lập lại y chang cuộc hứa Lèo lần thứ hai vào tháng tư Đen/1975 bằng B-52 tiêu diệt quân B.V
    Tất cả đều trên trục lộ trình thiết kế: Tin quân đội Pháp thua to phải đầu hàng ngày 7/5/1954 đã làm chấn động dư luận Pháp, kết quả là chính phủ Mendès-France phải ngồi vào bàn Hội nghị tại Genève và chấp nhận những nhượng bộ đòi hỏi của Việt Minh, mặc dù do thái độ của Pháp là một sự phản bội đối với phía Quốc gia và các Ðồng minh của Pháp trong giai đoạn đó trên lập trường chống Cộng Sản. Nhưng cuộc chiến 9 năm qua cũng nằm trong Màn-2 về Á-châu của Eurasian [Triều-Tiên & Việt Nam] Chiến tranh Ðông Dương kết thúc ngày 20/7/1954, khi 8 phái đoàn tham dự hội nghị Genève ký kết bản Hiệp định đình chiến, thừa nhận chủ quyền của chính phủ HCM trên toàn miền Bắc Việt Nam; Nhưng trước đó ngay từ 1951-1952, khi được Trung Cộng giúp đở để cũng cố lực lượng quân sự trong cuộc kháng chiến chống Pháp, HCM không còn con đường nào khác. HCM uất-hận sự tráo trở của Hoa Kỳ không bảo trợ nền độc lập cho VN y chang như Phi Luật Tân, nên Mỹ đã công khai bộc lộ đưa-đẩy HCM qua sức mạnh vô sản “Ðệ Tam quốc tế”. Những sự kiện nầy các sữ gia hậu cận đại sẽ lý giãi rỏ ràng hơn sau nầy, khi thế hệ dính dấp vào cuộc chiến đã nằm yên dưới đất

    Rồi thì các luận điệu tuyên truyền đấu tranh giai cấp qua việc thi hành chính sách bần cùng hóa nhân dân, nhứt là chỉ đạo những cuộc đấu tố dã man nhắm vào giới địa chủ để chuẩn bị tiến tới kế hoặch cải cách ruộng đất; Khi thấy Việt Cộng lộ rỏ bộ mặt thật, nhiều phần trí thức và tiểu tư sản mà trước đó bị mê hoặc bởi chiêu bài kháng chiến. Vì yêu nước quốc gia dân tộc, đang tỉnh ngộ để nhận thức bản chất dã man và phi nhân của Cộng Sản (nên đọc hồi ký của ÐGH Gioan Phaolô-2 thì biết CS là thế đấy, nhưng CS là loại ma quỷ cần thiết) Chính vì thế mà sau Hiệp định Genève được ký kết và vĩ tuyến 17 được ngăn đôi lảnh thổ, Hoa Kỳ với mưu-đồ trong thế chiến lược toàn cầu Eurasian, nên không chịu ký.
    Vì quyền lợi, Mỹ buộc phải tái phát động chiến tranh lần hai, thế là một biến cố thâm độc không tiền khoáng hậu trong mưu lược của Nhóm học giả Harriman là “Bỏ-Phiếu-Bằng-Chân” Họ bảo trợ ngầm một cuộc Di-Cư vỉ đại lần đầu tiên của dân tộc Việt Nam; Đây cũng là kế hoặch bỏ phiếu bằng chân cũa Hoa Kỳ dự trù sẻ quảng cáo rùm ben trên thế giới 1954, bằng cuốn phim “Chúng Tôi Muốn Sống” mà Mỹ chi tiền mướn luôn cố vấn Kỷ thuật Phi Luật Tân để tạo thanh danh cho cuốn phim; Nhưng 1975 thì phải nín khe nếu không muốn nói là ém-nhẹm vì coi chừng bị thế giới phát hiện nguyền rủa, ai là thủ phạm gây ra thảm cảnh nầy? Trục ma quỷ sợ sự thật nên không dám cho ra bất cứ cuốn phim nào “Chúng tôi muốn sống” lần thứ Hai kể cả các di tích thuyền nhân trên trại tỵ nạn cũng bị đập phá! Nên phải dùng diệu kế gọi là tháo chạy vì thua trận, đồng thời cũng bị chủ nhà đuổi nữa, sau một thời gian hâm nóng bằng đơn đặt hàng qua Nguyễn Tiến Hưng bằng cuốn sách “Khi Đồng Minh Tháo Chạy” thật buồn cười chỉ còn hơn 100 lính gác cơ quan mà đánh đấm cái gì?
    Thay vì phải nói là một cuộc chiến thắng thầm lặng (quiet victory) theo đúng nghĩa của WIB [War Industries Board] Hậu quả trong tự điển Anh văn, có thêm phong phú hóa bằng những danh từ kinh-dị như: Thuyền-nhân, Cánh Ðồng Chết, vùng Kinh Tế Mới, Học Tập Cải Tạo…Tối kỵ nhứt là không dám bỏ tiền làm một cuốn phim tương tự như “Chúng Tôi Muốn Sống 1954” trong khi sự thật gần nữa triệu người làm mồi cho Cá – Tại sao vậy? Vì một nghĩa trang vỉ đại nằm sâu dưới đáy Thái Bình Dương gần nữa triệu người Việt sẽ làm cho nhân loại phải thổn thức! “Một sự lừa bịp khá tinh vi là do CS gây nên?
    Cả triệu người dân miền Bắc, vốn tha thiết nơi quê Cha đất tổ, vốn yêu mến ruộng vườn làng mạc và nặng lòng với bà con quyến thuộc; Trong số cả triệu người nầy, đã có biết bao là chiến sỉ đã cầm súng chống giặc Pháp trong suốt thời gian tám năm dài đăng đẳng, quá hiểu và hải hùng họ đành cắn răng lìa bỏ nơi chôn nhao cắt rốn, để dắt-dìu nhau lên đường vào Nam, bất chấp lời tuyên truyền dụ dổ quá nhàm tai và những thủ đoạn dọa nạt thô bỉ của cán bộ Cộng Sản. Một triệu đồng bào miền Bắc ấy mang tâm trạng của những tầng lớp xả hội biết mình đã bị lường gạt trong cuộc kháng chiến, và hiểu rỏ là mình cũng như các thế hệ con cháu sẽ không thể sống nổi được dưới một chế độ bóp nghẹt đời sống và hũy diệt trí tuệ con người. Mang theo lý tưởng tự do, Họ lên đường vào Nam để góp tay xây dựng một xả hội nhân bản, một quốc gia thật sự của dân tộc không bị ngoại bang lôi cuốn ảnh hưởng đến chủ quyền. Cuộc di cư vỉ đại ấy đánh dấu một khúc quanh lịch sử cận đại, khúc quanh quyết định trong quan niệm tranh đấu của hàng ngũ quốc gia, khúc quanh mở đầu cho một thế trận mới, mải đến giờ nầy, ngày hôm nay vẫn chưa ngả ngủ, nhưng chắc chắn sẽ ngả ngủ bằng chiến thắng của con người trước trào lưu tiến bộ trên loài quỷ Đỏ bằng công lý thay cho bạo lực, bằng cái thiện chế ngự cái ác để khai thông một vận hội mới cho dân tộc Việt. Nhưng tội nghiệp thay khi những người có dính dấp vào cuộc chiến VN đã hoàn toàn nằm xuống thì lúc đó danh dự của hơn 58.000 binh sỉ Mỷ chết cho cuộc chiến Việt Nam mới được vinh danh và mặc cãm Hội chứng Việt Nam không còn nữa!
    Vì hiện tại (2023) là một nước Việt Nam Cộng Hoà thống nhứt và hùng cường. Lịch sử loài người đả thể nghiệm: khả năng dối gạt quần chúng là căn nguyên giúp cho chế độ độc tài các loại ra đời và tồn tại, chừng nào khả năng dối gạt kia bị triệt tiêu, chừng đó chế độ độc tài phải ra đi. (Nhóm học giả của Harriman qua lý thuyết gia George Kennan tin tưởng vào khoa học kỹ thuật bằng truyền thông tư tưởng “Internet” Cộng sản sẽ thua vì không lừa bịp được thế giới) Vì tự do truyền thông là kẻ thù nguy hiểm hàng đầu của mọi hành động dối gạt. Vì vậy từ vài thập niên kiên qua hệ thống ‘Internet’ phổ biến rộng khắp cho loài người tiến bộ nắm vững sự hiểu biết qua nhiều hình thái đa dạng, cùng trao đổi những cuộc đối thoại hửu ích như vậy, vừa làm cho tư tưởng tự do dân chủ lớn mạnh và cùng vừa mở đường cho những tin tức mà Cộng Sản muốn giấu nhẹm. Sinh mạng chính trị của chế độ Cộng Sản nhanh chóng đi vào chổ diệt vong; Triết học có câu: “Người ta có thể dối gạt một thiểu số người trong một thời gian dài, người ta có thể dối gạt mọi người trong một thời gian ngắn; nhưng chắc chắn người ta không thế nào dối gạt mọi người trong thời gian vỉnh cửu được!”
    Thế nên, Miền Nam với lý tưởng hiền hòa trong tình thương dân tộc, như đem đại nghĩa thắng hung tàn, lấy trí nhân thay cường bạo phải là chiến thắng trong lòng dân tộc! Một cuộc chiến thắng kỳ diệu qua giao du tư tưởng sẽ chứng minh vào đoạn kết dân tộc 2023! [50 năm sau khi Lính Mỹ rời khỏi VN] Nhưng oan nghiệt thay, vì căn cứ trên định-kiến-1, bằng mọi giá phải bảo vệ xa lộ huyết mạch Harriman (HCM) cho mục tiêu vì quyền lợi sống còn của Đảng Công Ty WIB; Harriman, hơn ai hết phải ẩn danh trong ngôi vị thứ Ba của Bộ ngoại giao vì giai đoạn nầy sẽ gây nên biết bao thãm trạng đau thương không những cho nhân dân ba nước Đông Dương mà bắt buộc quân đội tác chiến Mỹ phải thực tập tác chiến trên chiến trường đầy máu lữa, hầu phát triển kỹ nghệ chiến tranh trong cái thế “Khổ-nhục-kế.” (The U.S pilots had no laser targeting pods, non smart laser-bomb, night vision goggles, salvo armaments, but conventional bomb) Ai biết được quân đội Mỹ bị gò bó hy sinh trong cuộc chiến, nhiều nơi bị ở dưới bắn lên nhưng không được quyền bắn trả, không được phá vở đường runways … (everything worked but nothing worked enough, đó là kim chỉ nam cho quân Mỹ theo luật Rule Of Engagement, vì vậy một phi công bay, phi công khác kiểm soát ROE, cho nên chúng ta nghe danh từ “tháp tùng tử”)
    Vì quyền lợi bảo vệ thềm lục địa có trử lượng dầu khí cho công ty dầu hỏa Mỹ sau nầy khai thác: Thế nên 58.000 lính Mỹ hy sinh cho quyền lợi Mỹ [American First] Trong tư tưởng của Harriman, biến thế giới chỉ còn một hảng-xưởng duy nhất, và người công nhân phải đổ mồ hôi, sôi nước mắt mới kiếm được đồng tiền, thì tại sao người quân nhân không đổi chút đỉnh xương máu để lảnh được đồng dollar? Permanent Government ngứa mắt khi nhìn thấy quân đội Mỹ tập trận giả tại quê nhà; Người lính tập trận rất ưa thích được gạch phấn trước ngực, hoặc sau lưng, xem như bị loại ra khỏi vòng chiến đấu để về du hí với gia đình; Chiến tranh Việt Nam cũng rất cần thiết cho Liên Xô và Hoa Kỳ có được thao trường tiêu dùng các chiến cụ lổi thời để cùng phát triển vủ khí chiến tranh mới, theo như nội dung đã diển tả trong hai tác phẩm “Peace with Russia” và “America and Russia in a Changing World” của đồng tác giả W.A. Harriman. Vì thế Tôi tự cho đây là “Trục Ma Quỷ” Nhưng ngược lại dòng họ Kennedy lại muốn chiến thắng Cộng Sản bắng con đường Vương-đạo dân chủ dân quyền thế nên người là một trở ngài chính phải bị tiêu diệt

    Sau một loạt thiết lập các Đoàn 559, 759, 959 và sau cùng là Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam về phí Hà Nội đã xong, đồng thời 1960 Liên Xô rút Cố-vân ra khỏi Trung Quốc; Đến phía Hoa Kỳ, 1960, thiết lập loại huy chương VN chiến-dịch bội tinh cho quân đội tác chiến Mỹ sẽ tham chiến, 1961 chuẩn bị sản xuất vài tỷ hộp C-Ration cho khoản 3 triệu lính Mỹ thay phiên mỗi năm qua tham chiến, thiết lập CIP, “kế hoặch chống nổi dậy” để phát triển kỹ nghệ quốc phòng. Harriman ra lệnh cho CIA thả Biệt Kích thâm nhập vào đường mòn HCM không phải để chống phá mà để xác định sự có mặt ở phía Hà Nội có thật tình cùng chơi trò chơi chiến tranh nầy hay không! Các Toán thám sát bèn thả vào biên giới Lào như Attopeu, Saravan, Tchepone…và tất cả các Toán điều xác nhận có quân Bắc Việt hiện diện nơi đó được gọi là Đoàn 959. Toán biệt kích nầy không được phép đụng trận mà chỉ có nhiệm vụ ẩn núp quan sát lấy tin tức rồi bóc về. Quân đội Mỹ không được qua biên giới Lào và Cambodia nhưng sẽ chờ cơ hội để tạo ra vụ sự kiện Vịnh Bắc Việt trước đã rồi mới gởi quân Mỹ tham chiến chính thức sau.
    Harriman cần phế thải “hàng tiêu dùng” như các phi cơ phản lực lổi thời của Mỹ dự trù không xa lắm sẽ kiếm cớ để oanh kích Hà Nội hầu dần dần tiêu hủy chúng; Song song với oanh tạc Bắc Việt ở trong Nam biệt kích Mỹ rất thành công trong các cuộc thám sát biên giới Lào, trên con đường Mòn HCM. Các cuộc hành quân rất thành công về phương diện chiến thuật nhưng lại không hài lòng Harriman về mặt chiến lược, nên họ đỗi lại, thay vì mổi Toán thám sát có 2 người Mỹ và 8 người biệt kích LLĐB, thì họ lại thế 8 người Lính Thượng ở chỗ 8 người lính yêu nước của LLÐB miền Nam, mà họ gọi là ‘Yard’. Người lính Thượng tuy không rành về hướng dẩn mục tiêu, đọc tọa độ, xem bản đồ, ít học nhưng rất cần thiết khi họ khám phá được các kho vủ khí khổng lồ như hoả tiển 122 và 107 ly, kho đạn … họ không bao giờ phá hủy nếu không có lệnh của người Mỹ đi theo. Nhưng nếu có biệt kích Việt Nam thì họ lại không cần báo cáo mà nhứt quyết phá hủy ngay tại chổ liền tức khắc; Harriman lại không thích phá hủy, vì làm như vậy chỉ gây thất vọng và trì hoản công việc chiếm lỉnh miền Nam của Hà-Nội đúng theo thời-gian điểm-mốc của lộ trình. (Tướng Ðổ Cao Trí phải hy sinh vì phá hủy một số lớn quân-cụ của CSBV tại Cục-R, vi phạm Rule Of Engagement) theo như kế hoặch thời gian đã dự trù. Vì thế hậu quả Biệt kích Mỹ đi theo lính Thượng bắt đầu bị thương vong gia tăng trầm trọng, khác hẳn không gặt hái được nhiều hiệu quả và an-toàn khi làm việc cùng với LLĐB Việt Nam.

    Nơi đây, Tôi nêu ra vài dẩn chứng đau thương đối với Hạ sỉ quan biệt kíck Mỹ SOG, cũng như các phi công Mỹ lâm nạn khi oanh tạc miến Bắc bị hành hạ như thế nào qua khổ nhục-kế: Một sỉ quan Bắc Việt nói tiếng Anh khá thông thạo nói với Glenn “Mầy hảy nhìn cho thật kỷ đây” Rồi toán Lính Bắc Việt mổ banh bụng của Paul Miguez đang bị cột treo đứng, cả chùm ruột Miguezs rơi xuống đất; người sỉ quan nầy bèn cầm cây đuốc trên tay của một lính Bắc Việt nhũi vào bao tử của Miguezs và thiêu sống một cách kinh hoàng giữa tám con mắt của Toán Yard thám sát. Người sỉ quan Bắc Việt nói với Glenn: Mầy nên về nói với những thằng bạn của mầy rằng: những gì mầy đang chứng kiến ở đây sẽ xảy ra nếu mấy thằng bạn mầy lẻo hánh đến đây…Mầy nhắc rỏ tụi nó, nơi đây, Đường 559 tụi tao sẳn sàng chờ đón tụi bây bất cứ giờ nào khi tụi bây nhảy xuống đây … Okay!
    Một số Toán viên khác không tin chuyện nầy là có thật dù rằng Glenn chắc chắn chuyện xảy ra trước mắt hắn chớ không phải chiêm bao! Một trung tá mủ nồi xanh Mỹ với phù hiệu ở Vùng 1 cho rằng Glenn nhát như con thỏ đế khi đến thăm viếng trại của Glenn, ông cầm ống điếu đưa về phía Zabitosky và nói Zabitosky kể lại sự việc đả qua khi phi cơ đáp xuống cứu họ. Zabitosky nói lúc đáp xuống trực thăng cũng bị phục kích với không biết bao nhiêu vết đạn; Viên Trung-tá Mỹ nầy mắng chửi: “thứ cái đồ chết nhát…tại sao phi công không sợ chết can đảm vào cứu các anh?” Zabitosky tức khí trả lời: “ngày mai chúng tôi vào lấy xác với ba người Mỹ và ba người Yards…Trung Tá có ngon thì cùng đi thâm nhập với chúng tôi, để lấy cảm giác lần đầu tiên Trung-tá qua Việt Nam và dự cuộc chiến đầu tiên!”, và tôi ước muốn Trung-tá đi chuyến lead cùng với tôi với ít bao nylon đựng xác chết và đạn dược cần thiết!” Nhưng khi sắp đáp, có tiếng AK khắp nơi, ông không dám xuống chỉ để cho Zabitosky và cácYards nhảy xuống mà thôi; Rốt cuộc Zabitosky vẫn là người chỉ huy Toán duy nhứt và ít ra cũng tỏ tính anh hùng hơn vị Trung-tá nầy. May mắn thay, vào lúc nầy, một H-34 Queen Bee khác đang tìm được One-One Pilton và đáp xuống cứu ngay; Trong khi Zabitosky phải dẩn toán chạy về đường củ tìm kiếm thi hài Paul Miguezs, theo lối mòn lên trên đỉnh đồi, nơi Toán bị phục kích vào khoảng 600 thước với đồ đạt vung vải khắp mọi nơi. Xa hơn đây một chút, chúng tìm thấy cây đuốc đốt Miguezs đã nằm lẩn trên lớp cỏ, bên cạnh có một vật bầy nhầy như bộ đồ lòng của Miguezs; Zabitosky lẩm bẩm, lính Bắc Việt lại giết một cách tàn nhẩn một người không có vủ khí trên tay. Và đây là lần đầu tiên trong đời hắn chứng kiến một điều mà hắn không thể tưởng tượng nổi; bên cạnh xác chết Miguezs còn có vài xác chết của lính Thượng Yard cũng bị đốt cháy khét nghẹt; Nhưng nơi đây vẫn còn áp lực của địch nên đành bỏ lại các thi hài của Yard mà chỉ đem theo xác của Miguezs về trại. Về đến nhà, có lẻ phi công đả báo cáo cho bộ chỉ huy, nên viên Trung-tá chết nhát thứ thiệt nầy đã bị tống ra khỏi đơn vị Delta Force. Biệt kích Miguezs bị đốt sống cho đến chết đã được truy tặng huy chương ‘Distinguished Service Cross’

    (Còn tiếp)

  2. #20
    vinhtruong's Avatar
    Status : vinhtruong v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Jun 2010
    Posts: 1,924
    Thanks: 0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default Hà-Nội tra tấn POW Mc-Cain

    Tháng Sáu 1967, một Toán Hatchet Force được thả xuống để thám sát Căn-cứ đầu-nảo Tiền-phương của Đoàn 559 (OSCAR-EIGHT) tại chân núi Tam Bôi. Trên sàn trực thăng Trung-úy Jerson được hối hả khiêng lên nằm rủ trên sàn tàu, bên cạnh là người hùng Howard đang bập-bập một điếu thuốc do cơ-phi mồi sẳn nhét vào miệng hắn cùng với vài cái vổ vai thán phục; Nhưng trong tâm tưởng Howard vẫn còn luyến tiếc vì bỏ lại các chiến hửu Yards (lính Thượng) của mình trên chiến địa mà không thể mang về được.
    Đến khi Howard hoàn hồn tỉnh lại thì biết mình đang nằm tại bệnh viện với băng bó khắp nơi trên thân thể, trên mặt hắn trét đầy loại thuốc dầu mở sát trùng; nằm cạnh bên là xác trung úy Jim Jerson đả chết; không ai chuyền được tin tức nầy cho gia đình Jerson và Robert Scherdin biết. Đại úy Ed.Lesesne đang đề nghị cho Howard huy chương danh-dự hạng nhất của Hoa Kỳ lần thứ Ba (Medal of Honor)
    Nhưng đáng buồn thay, những sự hy sinh cao cả của Howard không được dân chúng Hoa-kỳ hoan nghinh, Howard đả tình nguyện qua chiến đấu tại Việt Nam những 5 lần, và mọi lần đều ở đơn vị SOG, Biệt Kích Delta Force. Trong khi 1955 các trường học được các học sinh nhắc nhở đến những anh hùng dân tộc như Alvin, Audie Murphy, nhưng vào năm 1970, con người đầy vết thẹo thương tích như Howard thì không được ai ngó ngàng tới. Thật vô cùng bất công! Và trớ trêu thay, con người như Trung-úy phản chiến John F Kerrey với ba lần bị thương Lèo, do TNS Bob Dole tiết lộ, nhưng không chảy máu, không nằm nhà thương mà lại sanh lòng phản lại sự hy sinh của đồng đội cho hư danh huyền ảo, thì đang được dân chúng xem như một thần tượng của phong trào phản chiến hiện tại!
    Trong khi những chiến hửu của Kerry phải chịu cái cảnh hành hạ cũa bọn cai tù Hà Nội; Ðiển hình trường hợp của phi công [Thượng nghị sĩ] John McCain, Họ chào mừng cha ông là Tư lệnh Ðệ-7 hạm đội đương thời bằng một ấn tượng tuyên truyền gây chú ý là trả tự do cho con trai của ông và coi đó như một hành động “thiện chí.” Hai tháng trôi qua, không có gì xẩy ra, và những đợt hành hạ lại bắt đầu – Phi công McCain bị lôi vào trong căn phòng trống và giam ở đó bốn ngày; Từng đợt, bọn cai tù trở lại đánh đập McCain một cách vô cùng tàn nhẩn. Một tên giữ McCain cho những tên khác đánh đập túi bụi, điều nầy Hà Nội cũng hành hạ tra tấn các anh em chúng tôi những năm còn ở tù ngoài Bắc, hàng đêm chúng đem chúng tôi ra ngoài sân để trả thù hận, với danh sách ưu-tiên bị chúng hành hạ là: “Nhứt Pháo (binh), nhì Phi (công), tam Công (an), tứ Cảnh (sát)”
    McCain bị gảy mấy xương sườn và hai cái răng, suy nhược vì bị đánh đập và kiết lỵ, chân của McCain lại trở nên vô dụng, do đó McCain không thể đứng được. Tới đêm thứ Ba thì McCain nằm trên máu, phân và nước tiểu của mình, vì mệt mỏi và đau đớn, McCain không thể nhúc nhích, chuyển động được; Ba tên cai-tù đở cho McCain đứng dậy rồi chúng đánh McCain cực kỳ khũng khiếp; Chúng để McCain nằm trên sàn nhà rên-rĩ vì cực kỳ đau đớn ở cánh tay lại mới bị gảy ra. Tuyệt vọng vì đau đớn không thuyên giảm và tra tấn thì tàn bạo hơn; McCain cố ý tự sát để khỏi phải quá đau đớn. Sau vài lần cố gắng không thành, McCain tìm cách để đứng dậy; Lật úp cái Bô đựng phân và nước tiểu để lấy thế tăng chìu cao; McCain đứng lên trên cái Bô, níu vào tường bằng cánh tay còn lành. Ông luồn cái áo qua cái cửa chốt và buộc thành cái thòng lọng, khi Ông đang lồng cái vòng ấy vào cổ, tên cai-tù nhìn thấy cái áo của ông luồn qua cửa sổ, hắn liền kéo ông xuống và đánh đập một trận thật tàn nhẩn. Vẫn nuôi ý nghĩ tự sát, sau đó ông lại làm lần thứ hai, một cố gắng tự sát nhẹ nhàng hơn. Vào ngày thứ Tư, ông đành chịu thua vì nợ trần gian chưa trả hết
    McCain đã ký vào bản tự khai thú nhận rằng: “Tôi là một tên tội phạm độc hại, và Tôi đã thực hiện những công việc của một phi công” Tụi cán bộ bắt buộc ông cho thâu lời thú tội nầy vào trong băng ghi âm. ông cực lực từ chối, dỉ nhiên ông bị tra tấn cho đến chừng nào ông chịu ghi vào thâu băng; Ðó là hai tuần lễ kinh hoàng nhứt trong đời McCain, ông rùn mình, như thế sự nhục nhả của ông là một cơn sốt, và ông nghĩ tủi nhục sẽ không ai nhìn thấy ông nữa, ngoại trừ trong sự thương hại hoặc khinh bỉ. Người Cộng sản dường như không bao giờ bận tâm tới việc làm thương tổn tới đến kẻ thù Ðế quốc, nhưng họ luôn luôn thận trọng không để người phi công Mỹ bị chết vì cần sự đổi chác; Nhưng sự bí mật đã hé mở là có một số phi công Hoa Kỳ bị tra tấn tới chết và hầu hết là bị đối xử dã man nhứt trong lịch sử loài người. Nhưng cô đào ciné Jane Fonda, với đặc vụ phản tình báo thì một mực phủ nhận sự tàn ác nầy vì đây là kế hoặch chiến lược “Khổ nhục kế” nhưng lại dành riêng cho những đứa con phi-công ưu tú của Hoa kỳ nhập cuộc! Thật tội nghiệp thay! Có một người, Dick Stratton, có những vết sẹo lớn bị nhiểm độc trên hai cánh tay vì bị tra tấn bằng dây thừng. Hai móng tay Cái bị xé rách toạc ra, và ông bị châm bõng bằng thuốc lá. Tuy nhiên, người Cộng Sản đánh giá các phi công như những con bài, như món hàng quí giá để mặc cả trong vấn đề thương lượng hòa bình, và thường thì Hà Nội không có ý định giết, nhưng chẳng may mạnh tay nên chết. Các phi công được triệt để khai thác bằng cách hợp tác để tuyên truyền nếu không muốn bị tra tấn dã man
    Sau cuộc đổ quân giải cứu tù binh ở Sơn Tây 1970, bằng trực thăng CH-54, cách Hà Nội không xa lắm, hàm ý nếu không tập trung tù binh Mỹ vào một chỗ (Hilton Hỏa Lò) và nuôi dưởng đàn hoàn thì mạng sống của Bộ chính trị Cộng Sản sẽ không có gì bảo đảm (thêm vào những lời vừa khuyên bảo vừa hăm doạ của KGB) Hậu quả những sự đánh đập tàn nhẩn được Liên Xô áp lực phía Hà Nội phải ngừng lại tức khắc, và đem tập trung vào một chỗ, cũng ngay sau khi Kissinger rời Moscow thông báo mật kế Pennsylvania. (Ðịnh-kiến-1: Axiom-1) Thỉnh thoảng tù binh Mỹ được những khẩu phần khá hơn, thêm nhiều thịt cá hơn, bớt phần rau Muống xuống hoàn toàn con số không; Vì những thơ từ của tù binh thoát được về Mỹ qua phóng viên các nước Cộng Sản được tù binh tiết lộ rằng: “Ngày nào Hà Nội cũng cho POW ăn Cỏ” (Vì Rau Muốn tù binh Mỹ không biết tên cho là Cỏ dại) Hoàn cảnh tù binh không còn thãm khốc như những năm trước đó nữa; Ðể rồi sau một thời gian bắt người chiến binh Mỹ phải chịu thãm trạng “khổ nhục kế” cho quyền lợi của bọn Ðại tư bản WIB (War Industries Board) Tháng Ba, năm 1973, tất cã Tù binh Mỹ được thả thể hiện qua định-kiến-3 của Harriman (the U.S. could not have won the war under any circumstances) chấm dứt trò chơi chiến tranh CIP & NLF.
    Có ai hiểu được 327 biệt kích Mỹ SOG bị coi như mất tích [MIA] nhưng phía Hà Nội chỉ giao có 10 người thì chúng ta cũng hiểu rằng, khi bị bắt họ bị làm thịt ngay tại chỗ vì lính Bắc Việt rất sợ sự nhanh nhẹn phản ứng khi trốn chạy, sẽ lôi thêm nhiều thiệt hại cho đồng bọn, chỉ trừ khi Toán biệt kích bị bắt tại đơn vị cấp Tiểu đoàn trở lên thì mới được Chính ủy đem về Bắc. Các chiến sĩ Hoa Kỳ được dạy dỗ phải có niềm tin nơi Thượng đế, nơi Tổ quốc, và tình huynh đệ chi binh; Hầu hết các chiến sĩ chiến đấu cho tự do nầy đã sống chiến đấu hào hùng như vậy. Nhưng điều cuối cùng của những niềm tin nầy – niềm tin vào nhau như chúng tôi đã bị tù ở ngoài Bắc – là vũ khí phòng vệ tối hậu của thân phận những người tù, là nhũng thành lủy mà Cộng Sản không thể vượt qua được; Ðó là niềm tin của người Tù đã ấp-ủ từ trong học-viện sĩ quan. Ðó là niềm tin yêu tổ quốc; Trong nhà Tù, chúng tôi là người dơ-dáy, què quặt, suy nhược, tất cả những gì chúng tôi còn giữ lại trong phẫm hạnh của niềm tin, xuất phát từ nơi truyền thống yêu thương, và tình cảm dân tộc. Và chính cái đó là một chiến thắng sau cùng của chúng tôi qua niềm tin yêu từ trong lòng dân tộc truyền lại cho con cháu đời sau noi theo … “Miền Nam sẽ thắng trong lòng dân tộc!”

    Chỉ vì chiến cụ làm ra cho thế chiến 2 vẫn còn tồn kho quá nhiều dù rằng quân đội Pháp và quân đội Mỹ đã xử dụng trong hai cuộc chiến tranh Đông Dương và Triều Tiên; Đặc biệt, trong chiến tranh Triều Tiên, Harriman đại diện cho Đảng Công Ty WIB đả áp lực thành công trong cuộc họp 68-Hội Đồng An Ninh Quốc Gia (NSC-68 United States Objectives and Programs for National Security) mục tiêu và kế hoặch an ninh cho Hoa Kỳ, có nghĩa là TT Truman chấp thuận hàng tỷ dollar chi tiêu vũ trang cho Bộ quốc phòng, gồm có tân thế hệ phản lực cơ khu trục như F.84, F.86, F.100…còn phía Liên Xô như MIG 15, 17, 19. Trục Ma Quỷ lấy bầu trời Triều Tiên làm nơi trắc-nghiệm để tiếp nối hàng tiêu dùng mới phát triển nầy phải được xử dụng tại chiến trường Việt Nam cùng với một số ít chiến cụ còn lại sau ba cuộc chiến vừa qua; Dỉ nhiên cuộc chiến phải kéo dài để tiêu xài chúng cho hết và cũng cùng Liên Xô sản xuất phát triển thêm nữa kỷ nghệ chiến tranh qua thế hệ hoả-tiển phòng không và vủ khí chống lại hệ thống phòng không tại miền Bắc; Những việc làm cấu kết với kẻ thù đã đưa vào ống kính của giòng họ Kennedy khi ông còn là Thượng Nghị Sỉ. Nếu Kennedy được bầu làm tổng thống thì ông sẽ lập lại những gì mà TT Roosevelt đả buộc tội đóng cửa nhà băng Union Banking Corporation và tịch thu tài sản của giòng họ Harriman và Prescott Bush cùng những người có cổ phần vì vi phạm hiến quyền làm ăn với kẻ thù (trading with the enemy Act 1941, http://www.answers.com/topic/w-averell-harriman )
    Hơn ai hết Harriman hiểu rỏ hậu quả của cuộc chiến tàn khốc nầy, nên ông ẩn núp kín đáo trong ngôi vị thứ Ba của Bộ ngoại giao nhưng quyền hạn vô biên; Bên cạnh đó ông bố trí vây kín TT Kennedy và TT Johnson bằng những thành viên Đảng Skull and Bones để khống chế chính quyền như đọc giả đả đọc những chứng từ ở trên, và nhửng lời đối thoại qua lại của những viên chức có thẩm quyền, như anh em Bundy và các viên chức Bộ quốc phòng cũng như thành viên Hội Đồng An Ninh Quốc Gia Forrestal. Dỉ nhiên thế giới sẽ nguyền rủa cuộc chiến dơ-bẩn nầy thì tại sao Harriman phải lộ diện như hồi thế chiến 2 hay chiến tranh Triều Tiên? Vì mổi nơi nầy quân Mỹ phải ở lại để bảo đảm sự an-toàn cho Đồng minh; Cái siêu quyền lực ngụy trang nầy lại chi tiền dùng công cụ truyền thông văn hóa phối hợp trong khuôn viên đại học để đổ lên đầu vị nguyên thủ quốc gia Hoa Kỳ như: Kennedy đã có những quyết định sai lầm về Việt Nam vì Kennedy không thật sự chú trọng vào vấn đề, còn về phần Johnson thì vì Việt Nam không là ưu tiên của ông ta. Kennedy thường phó thác việc quyết định về Việt Nam cho phụ tá [bị áp lực bởi Skull and Bones] những người thường bất đồng về mục tiêu hoặc đơn giản là thiếu khã năng. Những ký giả được mua chuộc đều lên-án cả hai ông không hề dành thì giờ thẩm định chính sách của họ ở Việt Nam với sự cẩn trọng tương xứng. Những ký giả nầy đi đến kết luận hồ-đồ theo đơn đặt hàng là, khi lảnh đạo thiếu sáng suốt và quyết tâm thì sai lầm tất nhiên chồng chất. Họ cho rằng một số người vẫn muốn lập luận rằng sự mù mờ ấy chỉ giản dị là dấu hiệu cho thấy Việt Nam không quan trọng đến độ giới lảnh đạo Hoa Kỳ dành hết tâm trí, và chỉ nội việc đó thôi cũng đủ cho thấy lẽ thất bại của cuộc chiến. Còn truyền thông văn hóa thì đả đến lúc quân đội Mỹ phải chuẩn bị rút về theo như thế chiến lược khai thác lợi nhuận xong của Đảng Công Ty WIB; rồi họ đi đến lập luận là Việt Nam có đủ quan trọng khiến chính quyền gởi hàng trăm ngàn thanh niên Mỹ vào cỏi chết trên chiến trường xa xôi với sự ủng hộ của dân chúng và Quốc hội? Rồi đi đến kết luận, họ đổ thừa cho chính quyền Kennedy, Johnson thi hành kém cỏi, thì hiển nhiên là một phê phán về phẩm chất của lảnh đạo chỉ huy chứ không về chính sách của quốc gia
    Thật là một điều bỉ ổi cho cái quyền lợi hẹp hòi của tập đoàn Triều-đại Công Ty WIB, tất cả rồi đây phải trả lại sự thật cho lịch sử Hoa Kỳ. (Tác phẫm “Lê Dương Mới” bằng Anh ngử [The New Legion] sẽ là một phân-tử cho sự minh chứng tương lai lịch sữ) Chính vì thế mà sau Hiệp định Genève được ký kết và vĩ tuyến 17 được ngăn đôi lảnh thổ, Hoa Kỳ với mưu-đồ trong thế chiến lược toàn cầu 100 năm, nên không chịu ký. Một biến cố không tiền khoáng hậu trong mưu lược của Nhóm học giả Harriman là “Bỏ-Phiếu-Bằng-Chân” Họ bảo trợ ngầm một cuộc Di-Cư vỉ đại lần đầu tiên của dân tộc Việt Nam; Đây cũng là kế hoặch bỏ phiếu bằng chân cũa Hoa Kỳ dự trù sẻ quảng cáo rùm ben trên thế giới 1954, bằng cuốn phim “Chúng Tôi Muốn Sống” mà Mỹ chi tiền mướn luôn cố vấn Kỷ thuật Phi Luật Tân để tạo thành danh cho cuốn phim; Nhưng 1975 thì phải nín khe nếu không muốn nói là ém-nhẹm vì coi chừng bị thế giới phát hiện nguyền rủa, ai là thủ phạm gây ra thảm cảnh nầy? nên phải dùng diệu kế gọi là tháo chạy vì thua trận thay vì một cuộc chiến thắng thầm lặng (quiet victory) của WIB [War Industries Board] Hậu quả trong tự điển Anh văn, có thêm phong phú hóa bằng những danh từ kinh dị như: Thuyền-nhân, Cánh Ðồng Chết, vùng Kinh Tế Mới, Học Tập Cải Tạo…Tối kỵ nhứt là không dám bỏ tiền lập lại một cuốn phim tương tự như “Chúng Tôi Muốn Sống” trong khi sự thật gần nữa triệu người làm mồi cho Cá – Tại sao vậy? Vì một nghĩa trang vỉ đại nằm sâu dưới đáy Thái Bình Dương gần nữa triệu người sẽ làm thổn thức lương tri nhân loại, lâu lâu lại hâm nóng bằng đơn đặt hàng chối tội để gây hỏa mù dư luận bằng một tác giả có bằng cao học như Nguyễn T Hưng với tác phẫm “Khi đồng minh tháo chạy” là vì thua trận thì không ai trách kẻ thất thế, nhưng thực ra còn hơn 100 lính gác cổng thì đánh đấm cái đếch gì?
    Cũng như trong cuộc chiến VN nhiều ký giả lảo thành người Việt, đôi khi vô tình bị nhóm ký giả ngoại quốc gây ảnh hưởng vì mục tiêu chính trị, nên phụ hoạ tạo sự phĩnh gạc tinh vi đưa ra những tin giựt gân hấp dẩn kích thích tác giả Hà Mai Việt đã viết về cuộc hành quân Lam Sơn 719: (Into Laos, NXB Dell, tháng 2-1988, trg 113) Trong khi đó, tướng tư lệnh hành quân Hoàng Xuân Lãm nói khác đi một ngày. “Sang ngày thứ nhì, mồng 9-2-1971, thời tiết bỗng trở nên ảm đạm… Ngay sau khi trực thăng của tướng Lãm vừa đáp xuống thì hai trực thăng theo sau, còn cách chiếc đi trước khoảng 2 cây số, đã bị đại bác phòng không 37 mm của đối phương bắn rớt. Hai trực thăng nầy chở các sĩ quan trưởng phòng 3, trưởng phòng 4 Quân đoàn và toán phóng viên ngoại quốc xin tháp tùng. Sau khi mở cuộc hành quân tiếp cứu phi hành đoàn và hành khách trên 2 trực thăng lâm nạn không có kết quả, tướng Lãm rất băn khoăn về tình trạng của tấm bản đồ hành quân Lam Sơn 719, do đại tá trưởng phòng 3 Quân đoàn đem theo, vì nếu tấm bản đồ này không bị thiêu hủy mà lại lọt vào tay địch thì rất nguy hiểm, nhưng ông đã quyết định giữ bí mật vụ nầy và tìm cách giải quyết sau.” Thép và Máu, tác giả Hà Mai Việt tự xuất bản năm 2005, trg 60, 61 (đọc giã đã chứng kiến ngay đến thẽ bài cũng như máy ảnh mà còn cháy queo thì tấm bản đồ làm sao còn nguyên được? và tướng Lãm đã nhầm lẩn ngày Tiểu đoàn Phó TĐ/8 bị Mỹ thả Bom lầm bị thương ngày 9/2/71 và ngày 10/2/71 là ngày trực thăng LĐ/51/TC bị bắn tan xác, tôi phải ghi trong đầu ngày đó là vì ngày đau thương của chúng tôi)
    Về chuyện tấm bản đồ hành quân lọt vào tay đối phương và ngày tháng máy bay bị bắn rơi, ở phần ghi chú, ông Hà Mai Việt thêm, “Hai trực thăng của bộ tư lệnh Quân đoàn I bị phòng không BV bắn hạ và Hà Nội đã lấy được tấm bản đồ mật về cuộc hành quân LS 719 do đại tá trưởng Phòng 3 Hành quân Quân đoàn mang theo… Theo các sử gia HK ghi lại thì ngày 10-2-1971… Nhưng theo trung tướng Hoàng Xuân Lãm, tư lệnh chiến trường, kể với soạn giả [HMV] thì đó là ngày 9-2-1971, ngày thứ nhì hành quân vượt biên. Sau nhiều lần hỏi lại, trung tướng Lãm khẳng định: ngày 9-2 là đúng, chứ không phải ngày 10-2-1971.” (Sách đã dẫn, trg 87, tướng Lãm lầm-lẫn giữa ngày bị máy bay Mỹ thã lầm với ngày 2 trực thăng VN rơi) Tuy nhiên, người viết bài nầy căn cứ vào “Tờ Tường Trình Ủy Khúc” của Sư Đoàn 1 Không Quân, KBC 3198, (do tôi báo cáo từ nhựt ký điều hành của đơn vị) ký ngày 11-5-1971, và vào “Tuyên Cáo Ước Đoán Biệt Tăm”(MIA) của Bộ Quốc Phòng, do Tướng Nguyễn Văn Vỹ ký ngày 17-7-1971. Cả hai tài liệu nầy Thời Báo đang có phó bản trong tay, đều ghi rõ phi hành đoàn do Thiếu úy Tạ Hòa làm hoa tiêu chính đã bị bắn rơi ở tọa độ XD 565.520 vào ngày 10-2-1971 trên lãnh thổ Lào.

    Cả triệu người dân miền Bắc, vốn tha thiết nơi quê Cha đất tổ, vốn yêu mến ruộng vườn làng mạc và nặng lòng với bà con quyến thuộc; Trong số cả triệu người nầy, đã có biết bao là chiến sỉ đã cầm súng chống giặc Pháp trong suốt thời gian tám năm dài đăng đẳng, quá hiểu và hải hùng họ đành cắn răng lìa bỏ nơi chôn nhao cắt rốn, để dắt-dìu nhau lên đường vào Nam, bất chấp lời tuyên truyền dụ dổ quá nhàm tai và những thủ đoạn dọa nạt thô bỉ của cán bộ Cộng Sản. Một triệu đồng bào miền Bắc ấy mang tâm trạng của những tầng lớp xả hội biết mình đã bị lường gạt trong cuộc kháng chiến, và hiểu rỏ là mình cũng như các thế hệ con cháu sẽ không thể sống nổi được dưới một chế độ bóp nghẹt đời sống và hũy diệt trí tuệ con người. Mang theo lý tưởng tự do, Họ lên đường vào Nam để góp tay xây dựng một xả hội nhân bản, một quốc gia thật sự của dân tộc không bị ngoại bang lôi cuốn ảnh hưởng đến chủ quyền. Cuộc di cư vỉ đại ấy đánh dấu một khúc quanh lịch sử cận đại, khúc quanh quyết định trong quan niệm tranh đấu của hàng ngũ quốc gia, khúc quanh mở đầu cho một thế trận mới, mải đến giờ nầy, ngày hôm nay vẫn chưa ngả ngủ, nhưng chắc chắn sẽ ngả ngủ bằng chiến thắng của con người trước trào lưu tiến bộ trên loài quỷ Đỏ bằng công lý thay cho bạo lực, bằng cái thiện chế ngự cái ác để khai thông một vận hội mới cho dân tộc Việt, viển tượng sáng lạng 2023, nhưng chúng ta đã nằm yên dưới ba tất đất, không thể đội mồ lội ngược dòng lịch sử!?


    (Còn tiếp)

  3. #21
    vinhtruong's Avatar
    Status : vinhtruong v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Jun 2010
    Posts: 1,924
    Thanks: 0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default Đoạn kết sách lược toàn cầu Eurasian

    Vì hiện tại (2023) là một nước Việt Nam Cộng Hoà thống nhứt và hùng cường theo như trục lộ đồ sách-lược Eurasian Great Game của chiến lược gia W. A. Harriman (1891-1986) Nhưng tội nghiệp thay khi những người có dính dấp vào cuộc chiến VN như chúng ta đã hoàn toàn nằm xuống thì lúc đó danh dự của hơn 58.000 binh sỉ Mỷ đả hy-sinh cho cuộc chiến Việt Nam mới được vinh danh và mặc cãm Hội chứng Việt Nam không còn nữa!
    Chúng ta nên hiểu rằng đa số dân Mỹ muốn tập trung vào các vấn đề quốc nội, gạt ra các vấn đề của thế giới, nhưng bây giờ đã quá trễ! sự thật không phải là trể? Không hẳn là vậy đã có Permanent Government chú tâm về chiến lược toàn cầu để Hoa Kỳ luôn luôn là cường quốc số một hơn 100 năm qua; Nếu đơn thuần là người dân Mỹ thì họ chỉ biết rút ra cái gai (Cuba) ngang hông nước Mỹ cho đở nhột ngứa, nhưng trái lại P.G là lo kiếm chuyện gây chiến ở xa để giữ an ninh cho lục địa Mỷ Châu, còn CS Cuba Hoa Kỳ chẳng thèm để ý tới mà thật ra có như vậy mới hù dọa dân Mỹ khi đóng thuế bớt có ồn ào
    Theo dự báo mỗi sách-lược từng giai đoạn 100 năm số phận của nhiều quốc gia, xem quốc gia Hoa Kỳ này sẽ lên hay xuống, họ tự hào và đã chứng minh trên 100 năm nay rồi, nước Mỹ vẩn chễm chệ trên ngôi vị số một bỏ xa các nước khác là biết chọn đàn em số HAI theo từng thời điễm chiến lược, lúc thì Nga, lúc thí Trung Quốc cứ thay phiên mà phù trợ quyền lợi cho Mỹ để được hưởng phồn vinh về kinh tế, nhưng đoạn cuối 10 năm 2010-2020 thì Hoa Kỳ tìm cách đưa Ấn-Độ lên hạng HAI mà thực tế Ấn Độ chưa đủ khả năng chiếm lỉnh ngôi vị hạng NHÌ.
    Siêu chính phủ Mỹ (permanent government) cố tình đưa đẩy nước mình đôi khi mang tiếng là thua trận, xa lầy, bị ghét bỏ, nước nào cũng thích Dollar Mỹ, nhưng lại không ưa Mỹ, thậm chí còn hận thù suốt lịch sữ như Nhựt mà vẩn phải ôm chưn Mỹ mà sống không thì dẫy chết ngay. Lấy một ví dụ dễ hiểu, ông Mỹ khuyên ông Nhựt nên mở các xưởng xe hơi tại Mỹ cho đở mất thời gian tính, chuyển bằng kéo xà lang rất nguy hiễm thay vì thiết lập tại Mỹ thì tiện lợi hơn. Được ông Nhựt trả lời: Người Nhựt làm việc siêng năng, có lương tâm mà lại ít đòi hỏi tăng lương yêu sách, dĩ nhiên ông Nhựt có lý, ông Mỹ nín khe. Nhưng một thời gian sau thấy hảng xưởng xe Nhựt mọc đầy nước Mỹ. Như vậy mới biết Mỹ nó có quyền năng như thế nào. Bây giờ 10 năm sau cùng theo lộ-đồ Mỹ đang dìm TQ xuống theo lịch trình định thời điểm phải tước đoạt ngôi vị hạng NHÌ của TQ
    Trong giai đoạn 10 năm sau cùng của chiến lược Eurasian, tôi cho rằng các diễn biến trên thế giới trong 10 năm nữa tùy thuộc vào tài lãnh đạo của người nào giữ vai Tổng thống của Hoa Kỳ? không phải vậy mà nên nhớ một câu, nhân ngày sinh nhựt thứ 90 (26/7/1981) của chiến lược gia William Averell Harriman, người em cuối cùng của dòng họ Kennedy (Edward Kennedy): Chúng ta sẽ sống trong thế kỷ 21 được an toàn nhờ có mưu trí của Harriman trong thế kỹ đầy bạo loạn vừa qua.
    Chúng ta tạm cho rằng tài lãnh đạo của ông Harriman này là cần thiết và được dựa trên những lý tưởng và sự nắm vững vai trò của Hoa Kỳ trên thế giới, trong tư cách là cường quốc duy nhất của thế giới, Ông ví Hoa Kỳ giống như Rome cỗ xưa, nơi mà chế độ cộng hòa mất đi trong lúc chế độ đế quốc bành trướng. Harriman cho rằng đa số dân Mỹ muốn tập trung vào các vấn đề quốc nội, gạt ra các vấn đề của thế giới, nhưng bây giờ đã quá trễ “Thế giới dường như là một gánh nặng, và là một gánh nặng vô ơn đối với ông; nhiều người Mỹ không muốn dính vào các vấn đề của thế giới; nhưng cái khó bây giờ là không thể nào rút lui được, như đả lở lên lưng Cọp”
    Ông Harriman không tin là rồi đây Trung Quốc sẽ qua mặt Hoa Kỳ để trở thành nước lãnh đạo thế giới vì OSS rồi CIA đả phá tan ngũ tạn lục phủ của LX kể cả TQ bằng đồng Dollar viện trợ (điểm yếu LX thì nhờ cậy lúa Mì, còn TQ nhờ cậy khoa học kỷ thuật)
    “Chúng ta đừng quên người Trung Quốc cho nước Mỹ vay tiền một cách vui vẻ, hay nói chính xác hơn, họ thà mua trái phiếu của Mỹ, dù lãi chẳng bao nhiêu, như vất đi, còn hơn là đầu tư ngay tại nước họ. Trung Quốc là một quốc gia có vấn đề sâu rộng, Họ có một tỷ lệ cao về số người sống trong nghèo khổ và trong những năm sắp tới, Trung Quốc sẽ bị chìm ngập trong các cuộc khủng hoảng nội địa.” (phần lớn do Mỹ có kế hoặch phá hoại như Tân Cương, các dân tộc gốc Hồi, Tây Tạng giúp Đức Đạt Lai bằng cách thả dù tiếp tế cho kháng chiến quân của Đức Đạt Lai từ 1959, giúp Mao Trạch Đông thống nhứt Trung Hoa 1949 bằng cách cưỡng bức Tưởng Giới Thạch và đồng bọn ra Đài Loan, cũng như giúp thống nhứt Việt Nam qua công cụ gián tiếp Lê Đức Thọ bằng CIA cưỡng bức TT Thiệu phải qua Đài Loan y chang Tưởng thống chế để cho Hà Nội cưỡng chiếm miền nam [điễm mốc: Decent Interval 1949, 1975] Decent Interval: An Insider's Account of Saigon's Indecent End Told by the CIA's Chief Strategy Analyst in Vietnam (9780700612130): Frank Snepp: ...
    http://www.amazon.com/Decent-Interva...ndecent-Strate.


    Một nước mà Harriman nghĩ có thể làm đau đầu Hoa Kỳ là Mexico vì tệ nạn ma túy;
    Trong sách lược của Mỹ, Harriman nói một điều mà có lẽ nhiều người tuân hành luật pháp phải chau mày, vì chính ông đã sáng lập Permanent Government 1920, và Đảng hội Skull and Bones. Ông cho rằng những tổng thống giỏi nhất của nước Mỹ thường là những người đôi khi vi-phạm Hiến-Quyền mà họ thề bảo vệ, và lương thiện không phải lúc nào cũng là tính tốt nhất; Đó là mặt nổi còn mặt chìm là do Permanent Government giựt dây mà tổng thống chỉ là người quản-lý tồi nhứt cho đất nước vào một thời gian nhiệm kỳ ấn định. Nước Mỹ như một lâu đài hải đăng đã dựng bởi một nền móng vững chắc từ 1920 cho đến 1963 (TT Kennedy) rồi 1969 (TT Johnson) 1974 (TT Nixon) là những chướng ngại vật như một hòn đá tảng chận ngay bánh xe lịch sử Hoa Kỳ, nên phải bị siêu chính phủ cương quyết dùng đòn bẩy nại ra khỏi con đường mà nước Mỹ đang phát triển (Toà hải đăng nầy đã xây gần xong không thể đạp đổ để xây lại, vì thế phải hy sinh các vị tổng thống nầy cho sách lược toàn cầu của Mỹ vì chính họ là những người đang thọc gậy bánh xe?)
    Chúng ta hảy lấy vài thí dụ của các tổng thống Abraham Lincoln, Franklin Roosevelt và Ronald Reagan, tất cả đều thành công khi dùng chiến thuật thực tiễn, nhưng nhiều khi lạnh lùng, như đã được Niccolo Machiavelli, nhà tư tưởng thời Phục Hưng của Ý, đề ra:
    “Một tổng thống theo thuyết của Machiavelli là người trong thâm tâm có căn bản đạo đức tốt; nhưng đôi khi họ cũng hiểu rằng cần phải hành sử quyền lực của mình thì mới phục vụ được mục tiêu đạo đức. Cả ba tổng thống này đều làm chủ được những tình huống đặc biệt và đều thoát nạn, (không giống như TT Ngô Đình Diệm) Họ là những tổng thống tuyệt vời, nhưng không người nào được đánh giá là lương thiện, thẳng thắn, hoặc thậm chí là hợp pháp” cũng vì Permanent Government đứng sau hậu trường giựt dây buộc họ phải răm rắp tuân theo
    Mặc dù sự điêu luyện huyền biến của Harriman, nhưng vẩn nhận được nhiều lời chỉ trích, nó có nhiều phần chắc vẫn được nhiều chuyên viên về chính sách đối ngoại nghiền ngẫm để hướng dẫn tư duy và hành động của họ trong một thế giới đầy nguy hiểm trong tương lai. Vì những định luật thật bình thường “Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời, được gọi là đổi đời” xa hơn nữa lịch sử nhân loại đả chứng minh không có sự trường tồn của một đại-đế: từ 27BC đế AD395, Đại đế La Mả tự hủy diệt dù rằng không nước nào vật ngã nó, Genghis Khan 1162-1227 người dựng nên Mông Cổ, Nả Phá Luân 1769-1821, Đế quốc Pháp 1804-1815, Hitler và quân phiệt Nhựt 1933-1945, Cộng Sản, 1917 đến 30/5?1987 là xụp đổ. Tại sao tôi cho là năm nầy (1987) vì rằng ngày nầy là ngày thành công nhứt của CIA dưới triều đại thứ-2 Skull and Bones, mà người thủ lảnh là George H W Bush đương kim Phó TT cho TT Reagan đã khuyến dụ được Gorbachev lật đổ từ hạ tầng đến thượng tầng đảng viên CS nhờ vụ Scandal thằng bé Matthias Rust lái một phi cơ nhỏ đáp xuống ngay Quảng Trường Đỏ (Moscow Red Plaza) Đó là nguyên nhân Gorbachev cách chức các ĐCS ăn hại để tuần tự đi thẳng vào tổng thống chế.
    BIỂN ĐÔNG GIAI ĐOẠN KẾT THÚC
    Hiện rỏ sách lược 10 năm sau cùng Eurasian Great Game, bắt đầu điểm mốc thời gian 2010, đại diện Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ nói chi tiết hóa, Mỹ mong muốn các quốc gia tìm được một giải pháp "hợp lý và hòa bình" cho các tranh chấp Biển Đông, hay nói cách khác 10 năm hạ bệ TQ tách khỏi chiếc ghế siêu cường hạng NHÌ theo như thế chiến lược TAM QUỐC CHÍ tân thời mà Mỹ là đạo diển thế chủ động.
    Căn-cứ vào điểm mốc thời gian sách lược 100 năm 1920-2020 - Thứ trưởng Ngoại giao Mỹ chuyên trách khu vực châu Á-Thái Bình Dương, Kurt Campbell, nói: "Chính sách của chúng tôi trước sau vẫn là mong muốn thấy tiến trình (tìm giải pháp) được tiếp tục giữa các quốc gia liên quan, Chúng tôi tin rằng Hiệp hội Asean có vai trò chủ chốt trong tiến trình này."
    Ông Campbell đã có phát biểu tại một cuộc họp báo nhân đối thoại Chiến lược song phương Hoa Kỳ-Philippines tổ chức tại Manila vừa qua. Ông thứ trưởng nói thêm rằng Biển Đông giữ vai trò tối quan trọng trên bản đồ chính trị và thương mại quốc tế, và Mỹ mong rằng các tranh chấp lãnh thổ có thể được giải quyết một cách hòa bình. "Tôi nghĩ là dư luận đa số công nhận rằng Biển Đông là con đường hàng hải quan trọng và tầm quan trọng này sẽ còn gia tăng trong thời gian tới." Ông Campbell nhấn mạnh: "Hoa Kỳ có mối quan tâm chiến lược trong vấn đề Biển Đông. Các vấn đề tại đây phải được giải quyết một cách hợp pháp và hòa bình."
    Tam giác quyền lực - Năm ngoái, tuyên bố tại Hà Nội của Ngoại trưởng Hillary Clinton về quan tâm "chiến lược" của Mỹ tại Biển Đông đã khiến Trung Quốc nổi giận. Báo chí Trung Quốc sau đăng nhiều bài chỉ trích chính sách can thiệp của Mỹ, nói tranh chấp lãnh thổ là giữa các quốc gia liên quan và phải được giải quyết bằng đàm phán song phương. Philippines, Trung Quốc và Việt Nam hiện đang có tranh chấp chủ quyền tại quần đảo Trường Sa. Lần này, với phát biểu của thứ trưởng Campbell, Hoa Kỳ cho thấy không thay đổi thái độ đối với các diễn tiến tại khu vực này. Mỹ cũng vừa cam kết sẽ trợ giúp Philippines tăng cường năng lực quốc phòng trên biển. Hả́i quân Hoa Kỳ sẽ giúp hải quân Philippines trong các hoạt động tuần tra trong tương lai và VN cũng vậy, Mỹ tìm cách tháo khoán lệnh cấm bán vũ khí sát thương cho VN, có nghĩa viện trợ thẳng cho VN, loại bỏ cái vụ đưa tiến ngả sau cho Nga, Ấn, Nhựt như chuyện Lưu Bình Dương Lễ.
    Tuần trước, trước cuộc họp ngoại trưởng Trung Quốc và Asean tại Côn Minh, Đại sứ Trung Quốc tại Asean cảnh báo khối Đông Nam Á không nên để chủ đề Biển Đông làm xấu quan hệ giữa hai bên. Đại sứ Đồng Hiểu Linh nói một số thế lực đang muốn tranh chấp lãnh thổ Biển Đông trở thành cái gai trong quan hệ giữa Trung Quốc và Asean, nhưng Trung Quốc hy vọng các nước Asean sẽ không để bị lôi kéo. Giới phân tích cho rằng phát biểu của bà Đồng Hiểu Linh nhằm ám chỉ Hoa Kỳ là đúng quá chớ gì?

    Lịch sử loài người đả thể nghiệm: khả năng dối gạt quần chúng là căn nguyên giúp cho chế độ độc tài các loại ra đời và tồn tại, chừng nào khả năng dối gạt kia bị triệt tiêu, chừng đó chế độ độc tài phải ra đi (Nhóm học giả của Harriman tin tưởng vào khoa học kỹ thuật qua truyền thông tư tưởng “Internet” Cộng sản sẽ thua vì không lừa bịp được thế giới) Vì tự do truyền thông là kẻ thù nguy hiểm hàng đầu của mọi hành động dối gạt. Vì vậy từ vài thập niên kiên qua hệ thống ‘Internet’ phổ biến rộng khắp cho loài người tiến bộ nắm vững sự hiểu biết qua nhiều hình thái đa dạng, cùng trao đổi những cuộc đối thoại hửu ích như vậy, vừa làm cho tư tưởng tự do dân chủ lớn mạnh và cùng vừa mở đường cho những tin tức mà Cộng Sản muốn giấu nhẹm. Sinh mạng chính trị của chế độ Cộng Sản nhanh chóng đi vào chổ diệt vong; Triết học có câu: “Người ta có thể dối gạt một thiểu số người trong một thời gian dài, người ta có thể dối gạt mọi người trong một thời gian ngắn; nhưng chắc chắn người ta không thế nào dối gạt mọi người trong thời gian vỉnh cửu được!”
    Thế nên, Miền Nam với lý tưởng hiền hòa trong tình thương dân tộc, như đem đại nghĩa thắng hung tàn, lấy trí nhân thay cường bạo phải là chiến thắng trong lòng dân tộc! Một cuộc chiến thắng kỳ diệu qua giao du tư tưởng sẽ chứng minh vào đoạn kết 2023! [50 năm lính Mỹ ra đi] Nhưng oan nghiệt thay, vì căn cứ trên định-kiến-1, bằng mọi giá phải bảo vệ xa lộ huyết mạch Harriman (HCM) cho mục tiêu vì quyền lợi sống còn của Đảng Công Ty WIB; Harriman, hơn ai hết phải ẩn danh trong ngôi vị thứ Ba của Bộ ngoại giao vì giai đoạn nầy sẽ gây nên biết bao thãm trạng đau thương không những cho nhân dân ba nước Đông Dương mà bắt buộc quân đội tác chiến Mỹ phải thực tập tác chiến trên chiến trường Việt Nam, hầu phát triển kỹ nghệ chiến tranh trong cái thế “Khổ-nhục-kế.” Ai biết được quân đội Mỹ bị gò bó hy sinh trong cuộc chiến vì quyền lợi bảo vệ thềm lục địa có trử lượng dầu khí cho công ty dầu hỏa Mỹ sau nầy khai thác: Vì thế 58.000 lính Mỹ hy sinh cho quyền lợi Mỹ [American First] Trong tư tưởng của Harriman, biến thế giới chỉ còn một hảng-xưởng duy nhất, và người công nhân phải đổ mồ hôi, sôi nước mắt mới kiếm được đồng tiền, thì tại sao người quân nhân không đổi chút đỉnh xương máu để lảnh được đồng dollar? SCP ngứa mắt khi nhìn thấy quân đội Mỹ tập trận giả tại quê nhà; Người lính tập trận rất ưa thích được gạch phấn trước ngực, hoặc sau lưng, xem như bị loại ra khỏi vòng chiến đấu để về du hí với gia đình; Chiến tranh Việt Nam cũng rất cần thiết cho Liên Xô và Hoa Kỳ tiêu dùng các chiến cụ lổi thời để cùng phát triển vủ khí chiến tranh mới, nhưng điều quang trọng là chọn thao trường cách xa hai quốc gia nầy; theo như nội dung đã diển tả trong hai tác phẩm “Peace with Russia” và “America and Russia in a Changing World” của đồng tác giả W.A. Harriman.

    Vì thế Tôi tự cho đây là “Trục Ma Quỷ” Nhưng ngược lại dòng họ Kennedy lại muốn chiến thắng Cộng Sản bắng con đường Vương-đạo Dân-chủ Dân-quyền. Sau một loạt thiết lập các Đoàn 559, 759, 959 và sau cùng là Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam về phí Hà Nội đã xong, đồng thời 1960 Liên Xô rút Cố-vân ra khỏi Trung Quốc; Đến phía Hoa Kỳ, 1960, thiết lập loại huy chương cho quân đội tác chiến Mỹ tham chiến tại VN, gọi là “VN chiến dịch bội tinh”
    1961 chuẩn bị sản xuất vài tỷ hộp C-Ration cho khoản 3 triệu lính Mỹ thay phiên mỗi năm qua tham chiến, thiết lập CIP, “kế hoặch chống nổi dậy” để phát triển kỹ nghệ quốc phòng. Harriman ra lệnh cho CIA thả Biệt Kích thâm nhập vào đường mòn HCM không phải để chống phá mà để xác định sự có mặt ở phía Hà Nội có thật tình cùng chơi trò chơi chiến tranh nầy hay không ? Các Toán thám sát bèn thả vào biên giới Lào như Attopeu, Saravan, Tchepone…và tất cả các Toán điều xác nhận có quân Bắc Việt hiện diện nơi đó. Toán biệt kích nầy không được phép đụng trận mà chỉ có nhiệm vụ ẩn núp quan sát lấy tin tức rồi bóc về. Quân đội Mỹ không được qua biên giới Lào và Cambodia nhưng sẽ chờ cơ hội để tạo ra vụ sự kiện Vịnh Bắc Việt trước đã rồi mới gởi quân Mỹ tham chiến chính thức sau. Harriman cần phế thải “hàng tiêu dùng” như các phi cơ phản lực lổi thời của Mỹ dự trù không xa lắm sẽ kiếm cớ để oanh kích Hà Nội hầu dần dần tiêu hủy chúng theo định luật xuất khẩu thì phải được tiêu dùng.
    Song song với oanh tạc Bắc Việt ở trong Nam biệt kích Mỹ rất thành công trong các cuộc thám sát biên giới Lào, trên con đường Mòn HCM. Các cuộc hành quân rất thành công về phương diện chiến thuật nhưng lại không hài lòng Harriman về mặt chiến lược, vì phương châm của Harriman “Everything worked but nothing worked enough” có nghĩa mọi binh chủng đều phải luyện tập chớ không phải để chiến thắng. Nên họ đỗi lại, thay vì mổi Toán thám sát có 2 người Mỹ và 8 người biệt kích LLĐB, thì họ lại thế 8 người Lính Thượng, ở chỗ 8 người lính yêu nước của LLÐB miền Nam, mà họ gọi là ‘Yard’. Người lính Thượng tuy không rành về hướng dẩn mục tiêu, đọc tọa độ, xem bản đồ, ít học nhưng rất cần thiết khi họ khám phá được các kho vủ khí khổng lồ như hoả tiển 122 và 107 ly, kho đạn … họ không bao giờ phá hủy nếu không có lệnh của người Mỹ đi theo. Nhưng nếu là biệt kích Việt Nam thì họ lại không cần báo cáo mà nhứt quyết phá hủy ngay tại chổ liền tức khắc; Harriman lại không thích phá hủy, vì làm như vậy chỉ gây thất vọng và trì hoản công việc chiếm lỉnh miền Nam của Hà-Nội đúng theo thời-gian điểm-mốc của lộ trình. (Tướng Ðổ Cao Trí phải hy sinh vì phá hủy một số lớn quân-cụ của CSBV tại Cục-R, vi phạm Rule Of Engagement) theo như kế hoặch thời gian đã dự trù.
    Vì thế hậu quả Biệt kích Mỹ đi theo lính Thượng bắt đầu bị thương vong gia tăng trầm trọng, khác hẳn không gặt hái được nhiều hiệu quả và an-toàn khi làm việc cùng với LLĐB Việt Nam. Dưới đây, Tôi nêu ra vài dẩn chứng đau thương đối với Hạ sỉ quan biệt kíck Mỹ SOG, cũng như các phi công Mỹ lâm nạn khi oanh tạc miến Bắc bị hành hạ như thế nào qua khổ nhục-kế: Một sỉ quan Bắc Việt nói tiếng Anh khá thông thạo nói với Glenn “Mầy hảy nhìn cho thật kỷ đây” Rồi toán Lính Bắc Việt mổ banh bụng của Paul Miguez đang bị cột treo đứng, cả chùm ruột Miguezs rơi xuống đất; người sỉ quan nầy bèn cầm cây đuốc trên tay của một lính Bắc Việt nhũi vào bao tử của Miguezs và thiêu sống một cách kinh hoàng giữa tám con mắt của Toán Yard thám sát. Người sỉ quan Bắc Việt nói với Glenn: Mầy nên về nói với những thằng bạn của mầy rằng: những gì mầy đang chứng kiến ở đây sẽ xảy ra nếu mấy thằng bạn mầy lẻo hánh đến đây…Mầy nhắc rỏ tụi nó, nơi đây, đường 559 tụi tao sẳn sàng chờ đón tụi bây bất cứ giờ nào khi tụi bây nhảy xuống đây!
    Một số Toán viên khác không tin chuyện nầy là có thật dù rằng Glenn chắc chắn chuyện xảy ra trước mắt hắn chớ không phải chiêm bao! Một trung tá mủ nồi xanh Mỹ với phù hiệu ở Vùng 1 cho rằng Glenn nhát như con thỏ đế khi đến thăm viếng trại của Glenn, ông cầm ống điếu đưa về phía Zabitosky và nói Zabitosky kể lại sự việc đả qua khi phi cơ đáp xuống cứu họ. Zabitosky nói lúc đáp xuống trực thăng cũng bị phục kích với không biết bao nhiêu vết đạn; Viên Trung-tá Mỹ nầy mắng chửi: “thứ cái đồ chết nhát…tại sao phi công không sợ chết can đảm vào cứu các anh?” Zabitosky tức khí trả lời: “ngày mai chúng tôi vào lấy xác với ba người Mỹ và ba người Yards…Trung Tá có ngon thì cùng đi thâm nhập với chúng tôi, để lấy cảm giác lần đầu tiên Trung-tá qua Việt Nam và dự cuộc chiến đầu tiên!”, và tôi ước muốn Trung-tá đi chuyến lead cùng với tôi với ít bao nylon đựng xác chết và đạn dược cần thiết!”
    Nhưng khi sắp đáp, có tiếng AK khắp nơi, ông không dám xuống chỉ để cho Zabitosky và cácYards nhảy xuống mà thôi; Rốt cuộc Zabitosky vẫn là người chỉ huy Toán duy nhứt và ít ra cũng tỏ tính anh hùng hơn vị Trung-tá nầy. May mắn thay, vào lúc nầy, một H-34 Queen Bee khác đang tìm được One-One Pilton và đáp xuống cứu ngay; Trong khi Zabitosky phải dẩn toán chạy về đường củ tìm kiếm thi hài Paul Miguezs, theo lối mòn lên trên đỉnh đồi, nơi Toán bị phục kích vào khoảng 600 thước với đồ đạt vung vải khắp mọi nơi. Xa hơn đây một chút, chúng tìm thấy cây đuốc đốt Miguezs đã nằm lẩn trên lớp cỏ, bên cạnh có một vật bầy nhầy như bộ đồ lòng của Miguezs; Zabitosky lẩm bẩm, lính BắcViệt lại giết một cách tàn nhẩn một người không có vủ khí trên tay. Và đây là lần đầu tiên trong đời hắn chứng kiến một điều mà hắn không thể tưởng tượng nổi; bên cạnh xác chết Miguezs còn có vài xác chết của lính Thượng Yard cũng bị đốt cháy khét nghẹt; Nhưng nơi đây vẫn còn áp lực của địch nên đành bỏ lại các thi hài của Yard mà chỉ đem theo xác của Miguezs về trại. Về đến nhà, có lẻ phi công đả báo cáo cho bộ chỉ huy, nên viên Trung-tá chết nhát thứ thiệt nầy đã bị tống ra khỏi đơn vị Delta Force. Biệt kích Miguezs bị đốt sống cho đến chết đã được truy tặng huy chương ‘Distinguished Service Cross’
    Tháng Sáu 1967, một Toán Hatchet Force được thả xuống để thám sát Căn-cứ Tiền-phương của Đoàn 559 tại chân núi Tam Bôi. Trên sàn trực thăng Trung-úy Jerson được khiêng lên nằm rủ trên sàn tàu, bên cạnh là người hùng Howard đang bập-bập một điếu thuốc do anh cơ-phi mồi sẳn nhét vào miệng hắn cùng với vài cái vổ vai thán phục; Nhưng trong tâm tưởng Howard vẫn còn luyến tiếc vì bỏ lại các chiến hửu Yards của mình trên chiến địa mà không thể mang về được. Đến khi Howard hoàn hồn tỉnh lại thì biết mình đang nằm tại bệnh viện với băng bó khắp nơi trên thân thể, trên mặt hắn trét đầy loại thuốc dầu mở sát trùng; nằm cạnh bên là xác trung úy Jim Jerson đả chết; không ai chuyền được tin tức nầy cho gia đình Jerson và Robert Scherdin biết. Đại úy Ed.Lesesne đang đề nghị cho Howard huy chương danh-dự hạng nhất của Hoa Kỳ lần thứ Ba (Medal of Honor) Nhưng đáng buồn thay, những sự hy sinh cao cả của Howard không được dân chúng Hoa-kỳ hoan nghinh, Howard đả tình nguyện qua chiến đấu tại Việt Nam những 5 lần, và mọi lần đều ở đơn vị SOG. Trong khi 1955 các trường học được các học sinh nhắc nhở đến những anh hùng dân tộc như Alvin, Audie Murphy, nhưng vào năm 1970, con người đầy vết thẹo thương tích như Howard thì không được ai ngó ngàng tới. Thật vô cùng bất công!
    Và trớ trêu thay, con người như Trung-úy John F Kerrey với ba lần bị thương nhưng không chảy máu, không nằm nhà thương mà lại sanh lòng phản lại sự hy sinh của đồng đội cho hư danh huyền ảo, thì đang được dân chúng xem như một thần tượng của phong trào phản chiến hiện tại! Trong khi những chiến hửu của Kerry phải chịu cái cảnh hành hạ cũa bọn cai tù Hà Nội; Ðiển hình trường hợp của phi công [Thượng nghị sĩ] John McCain, Họ chào mừng cha ông là Tư lệnh Ðệ-7 hạm đội đương thời bằng một ấn tượng tuyên truyền gây chú ý là trả tự do cho con trai của ông và coi đó như một hành động “thiện chí.” Hai tháng trôi qua, không có gì xẩy ra; Và những đợt hành hạ lại bắt đầu – Phi công McCain bị lôi vào trong căn phòng trống và giam ở đó bốn ngày; Từng đợt, bọn cai tù trở lại đánh đập McCain một cách vô cùng tàn nhẩn. Một tên giữ McCain cho những tên khác đánh đập túi bụi; McCain bị gảy mấy xương sườn và hai cái răng. Suy nhược vì bị đánh đập và kiết lỵ, chân của McCain lại trở nên vô dụng, do đó McCain không thể đứng được. Tới đêm thứ Ba thì McCain nằm trên máu, phân và nước tiểu của mình, vì mệt mỏi và đau đớn, McCain không thể nhúc nhích, chuyển động được; Ba tên cai-tù đở cho McCain đứng dậy rồi chúng đánh McCain cực kỳ khũng khiếp; Chúng để McCain nằm trên sàn nhà rên-rĩ vì cực kỳ đau đớn ở cánh tay lại mới bị gảy ra. Tuyệt vọng vì đau đớn không thuyên giảm và tra tấn thì tàn bạo hơn; McCain cố ý tự sát để khỏi phải quá đau đớn. Sau vài lần cố gắng không thành, McCain tìm cách để đứng dậy; Lật úp cái Bô đựng phân và nước tiểu để lấy thế tăng chìu cao; McCain đứng lên trên cái Bô, níu vào tường bằng cánh tay còn lành. Ông luồn cái áo qua cái cửa chốt và buộc thành cái thòng lọng, khi Ông đang lồng cái vòng ấy vào cổ, tên cai-tù nhìn thấy cái áo của ông luồn qua cửa sổ, hắn liền kéo ông xuống và đánh đập một trận thật tàn nhẩn; vẫn nuôi ý nghĩ tự sát, sau đó ông lại làm lần thứ hai, một cố gắng tự sát nhẹ nhàng hơn. Vào ngày thứ Tư, ông đành chịu thua vì nợ trần gian chưa trả hết
    McCain đã ký vào bản tự-khai thú nhận rằng: “Tôi là một tên tội phạm độc hại, và Tôi đã thực hiện những công việc của một phi công” Tụi cán bộ bắt buộc ông cho thâu lời thú tội nầy vào trong băng ghi âm. ông cực lực từ chối, dỉ nhiên ông bị tra tấn cho đến chừng nào ông chịu ghi vào thâu băng; Ðó là hai tuần lễ kinh hoàng nhứt trong đời McCain, ông rùn mình, như thế sự nhục nhả của ông là một cơn sốt, và ông nghĩ tủi nhục sẽ không ai nhìn thấy ông nữa, ngoại trừ trong sự thương hại hoặc khinh bỉ. Người Cộng sản dường như không bao giờ bận tâm tới việc làm thương tổn tới đến kẻ thù Ðế quốc, nhưng họ luôn luôn thận trọng không để người phi công Mỹ bị chết vì cần sự đổi chác; Nhưng sự bí mật đã hé mở là có một số phi công Hoa Kỳ bị tra tấn tới chết và hầu hết là bị đối xử dã man nhứt trong lịch sử loài người. Nhưng cô đào ciné Jane Fonda, với đặc vụ phản tình báo thì một mực phủ nhận sự tàn ác nầy vì đây là kế hoặch chiến lược “Khổ nhục kế” nhưng lại dành riêng cho những đứa con ưu tú của Hoa kỳ nhập cuộc! Thật tội nghiệp thay! Có một người, Dick Stratton, có những vết sẹo lớn bị nhiểm độc trên hai cánh tay vì bị tra tấn bằng dây thừng. Hai móng tay Cái bị xé rách toạc ra, và ông bị châm bõng bằng thuốc lá. Tuy nhiên, người Cộng Sản đánh giá các phi công như những con bài để mặc cả trong vấn đề thương lượng hòa bình, và thường thì Hà Nội không có ý định giết, nhưng chẳng may mạnh tay nên chết. Các phi công được triệt để khai thác bằng cách hợp tác để tuyên truyền nếu không muốn bị tra tấn dã man; Sau cuộc đổ quân giải cứu tù binh ở Sơn Tây, bằng trực thăng CH-54, cách Hà Nội không xa lắm, hàm ý nếu không tập trung tù binh Mỹ vào một chỗ (Hilton Hỏa Lò) và nuôi dưởng đàn hoàn thì mạng sống của Bộ chính trị Cộng Sản sẽ không có gì bảo đảm: Hậu quả những sự đánh đập tàn nhẩn được Liên Xô áp lực phía Hà Nội phải ngừng lại tức khắc, cũng ngay sau khi Kissinger rời Moscow thông báo mật kế Pennsylvania. (Ðịnh đề-1: Axiom-1) Thỉnh thoảng tù binh Mỹ được những khẩu phần khá hơn, thêm nhiều thịt cá hơn, bớt phần rau Muống xuống hoàn toàn con số không; Vì những thơ từ của tù binh thoát được về Mỹ qua phóng viên các nước Cộng Sản được tù binh tiết lộ rằng: “Ngày nào Hà Nội cũng cho Tù ăn Cỏ!” (Vì Rau Muốn Tù Mỹ cho là Cỏ) Hoàn cảnh tù binh không còn thãm khốc như những năm trước đó nữa; Ðể rồi sau một thời gian bắt người chiến binh Mỹ phải chịu thãm trạng “khổ nhục kế” cho quyền lợi của bọn Ðại tư bản. Tháng Ba, năm 1973, tất cã Tù binh Mỹ được thả thể hiện qua định-đề-3 của Harriman (the U.S. could not have won the war under any circumstances) chấm dứt trò chơi chiến tranh.
    Có ai hiểu được 327 biệt kích Mỹ SOG bị coi như mất tích [MIA] nhưng phía Hà Nội chỉ giao có 10 người thì chúng ta cũng hiểu rằng, khi bị bắt họ bị làm thịt ngay tại chỗ vì lính Bắc Việt rất sợ sự nhanh nhẹn phản ứng khi trốn chạy, sẽ lôi thêm nhiều thiệt hại cho đồng bọn, chỉ trừ khi Toán biệt kích bị bắt tại đơn vị cấp Tiểu đoàn trở lên thì mới được Chính ủy đem về Bắc. Các chiến sĩ Hoa Kỳ được dạy dỗ phải có niềm tin nơi Thượng đế, nơi Tổ quốc, và tình huynh đệ chi binh; Hầu hết các chiến sĩ chiến đấu cho tự do nầy đã sống chiến đấu hào hùng như vậy. Nhưng điều cuối cùng của những niềm tin nầy – niềm tin vào nhau như chúng tôi đã bị tù ở ngoài Bắc – là vũ khí phòng vệ tối hậu của thân phận những người tù, là nhũng thành lủy mà Cộng Sản không thể vượt qua được; Ðó là niềm tin của người Tù đã ấp-ủ từ trong học-viện sĩ quan. Ðó là niềm tin yêu tổ quốc; Trong nhà Tù, chúng tôi là người dơ-dáy, què quặt, suy nhược, tất cả những gì chúng tôi còn giữ lại trong phẫm hạnh của niềm tin, xuất phát từ nơi truyền thống yêu thương, và tình cảm dân tộc. Và chính cái đó là một chiến thắng sau cùng của chúng tôi qua niềm tin yêu từ trong lòng dân tộc truyền lại cho con cháu đời sau noi theo … “Miền Nam sẽ thắng!” Chỉ vì chiến cụ làm ra cho thế chiến 2 vẫn còn tồn kho quá nhiều dù rằng quân đội Pháp và quân đội Mỹ đã xử dụng trong hai cuộc chiến tranh Đông Dương và Triều Tiên; Đặc biệt, trong chiến tranh Triều Tiên, Harriman đại diện cho Đảng Công Ty WIB đả áp lực thành công trong cuộc họp 68-Hội Đồng An Ninh Quốc Gia (NSC-68 United States Objectives and Programs for National Security) mục tiêu và kế hoặch an ninh cho Hoa Kỳ, có nghĩa là TT Truman chấp thuận hàng tỷ dollar chi tiêu vũ trang cho Bộ quốc phòng, gồm có tân thế hệ phản lực cơ khu trục như F.84, F.86, F.100…còn phía Liên Xô như MIG 15, 17, 19. Trục Ma Quỷ lấy bầu trời Triều Tiên làm nơi trắc-nghiệm để tiếp nối hàng tiêu dùng mới phát triển nầy phải được xử dụng tại chiến trường Việt Nam cùng với một số ít chiến cụ còn lại sau ba cuộc chiến vừa qua; Dỉ nhiên cuộc chiến phải kéo dài để tiêu xài chúng cho hết và cũng cùng Liên Xô sản xuất phát triển thêm nữa kỷ nghệ chiến tranh qua thế hệ hoả-tiển phòng không và vủ khí chống lại hệ thống phòng không; Những việc làm cấu kết với kẻ thù đã đưa vào ống kính của giòng họ Kennedy khi ông còn là Thượng Nghị Sỉ. Nếu Kennedy được bầu làm tổng thống thì ông sẽ lập lại những gì mà TT Roosevelt đả buộc tội đóng cửa nhà băng Union Banking Corporation và tịch thu tài sản của giòng họ Harriman và Prescott Bush cùng những người có cổ phần vì vi phạm hiến quyền làm ăn với kẻ thù (trading with the enemy Act 1941)

    (Còn tiếp)

  4. #22
    vinhtruong's Avatar
    Status : vinhtruong v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Jun 2010
    Posts: 1,924
    Thanks: 0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default Cơn uất của phi công Mỹ oanh tạc Bắc Việt

    Hơn ai hết, Harriman hiểu rỏ hậu quả của cuộc chiến tàn khốc nầy, nên ông ẩn núp kín đáo trong ngôi vị thứ Ba của Bộ ngoại giao nhưng quyền hạn như một đại đế hoàn-vũ; Bên cạnh đó ông bố trí vây kín TT Kennedy và TT Johnson bằng những thành viên Đảng Skull and Bones để khống chế chính quyền như đọc giả đả đọc những chứng từ ở trên, và nhửng lời đối thoại qua lại của những viên chức cũng như chính khách có thẩm quyền, như anh em Bundy (với ám số Skull and Bones 39 và 40) và các viên chức Bộ quốc phòng cũng như thành viên Hội Đồng An Ninh Quốc Gia Forrestal. Bởi vì thế giới sẽ nguyền rủa cuộc chiến dơ-bẩn nầy thì tại sao Harriman phải lộ diện như hồi thế chiến 2 hay chiến tranh Triều Tiên? Vì mổi nơi nầy Harriman phải để lại quân Mỹ làm ‘hậu-trạm’ bảo đảm sự an-toàn cho Đồng minh
    Cái siêu quyền lực ngụy trang nầy lại chi tiền dùng công cụ truyền thông văn hóa phối hợp trong khuôn viên đại học để đổ lên đầu vị nguyên thủ quốc gia Hoa Kỳ như: Kennedy đã có những quyết định sai lầm về Việt Nam vì Kennedy không thật sự chú trọng vào vấn đề, còn về phần Johnson thì vì Việt Nam không là ưu tiên của ông ta. Kennedy thường phó thác việc quyết định về Việt Nam cho phụ tá [bị áp lực bởi Skull and Bones] những người thường bất đồng về mục tiêu hoặc đơn giản là thiếu khã năng. Những ký giả được mua chuộc đều lên-án cả hai ông tổng thống không hề dành thì giờ thẩm định chính sách của họ ở Việt Nam với sự cẩn trọng tương xứng.
    Những ký giả nầy đi đến kết luận hồ đồ là, khi lảnh đạo thiếu sáng suốt và quyết tâm thì sai lầm tất nhiên chồng chất. Họ cho rằng một số người vẫn muốn lập luận rằng sự mù mờ ấy chỉ giản dị là dấu hiệu cho thấy Việt Nam không quan trọng đến độ giới lảnh đạo Hoa Kỳ dành hết tâm trí, và chỉ nội việc đó thôi cũng đủ cho thấy lẽ thất bại của cuộc chiến VN. Còn truyền thông văn hóa thì đả đến lúc quân đội Mỹ phải chuẩn bị rút về theo như thế chiến lược khai thác lợi nhuận xong của Đảng Công Ty WIB, rồi họ đi đến lập luận là Việt Nam có đủ quan trọng khiến chính quyền gởi hàng trăm ngàn thanh niên Mỹ vào cỏi chết trên chiến trường xa xôi với sự ủng hộ của dân chúng và Quốc hội? Rồi đi đến kết luận, họ đổ thừa cho chính quyền Kennedy, Johnson thi hành kém cỏi, thì hiển nhiên là một phê phán về phẩm chất của lảnh đạo chỉ huy chứ không về chính sách của quốc gia; Thật là một điều bỉ ổi cho cái quyền lợi hẹp hòi của tập đoàn Triều-đại Công Ty WIB. Tất cả rồi đây phải trả lại sự thật cho lịch sử Hoa Kỳ khi cái tập đoàn Skull and Bones ghê-gớm nầy bị hạ bệ (Tác phẫm “Lê Dương Mới” bằng Anh ngử “The New Legion” sẽ là một phân tử góp phần cho sự minh chứng tương lai lịch sữ, narrative history)

    Trong suốt những năm từ 1961 đến 1967, có nghĩa là chính quyền của Kennedy và Johnson đã đánh mất lợi thế xuất phát từ khã năng quân sự vượt bực qua các suy nghĩ chiến lược kém cỏi và thiếu nghệ thuật chính trị: Sự thật do tay chân của Harriman khống chế không cho Tướng Westmoreland đụng đến đường Xa lộ Harriman dùng để chiếm lĩnh miền Nam theo như định-kiến-1 của chúng, đến nổi Tướng Westmoreland cũng không hiểu nên cứ đổ lổi cho Johnson phản ứng chậm, mất thời gian tính, đúng theo ý đồ của P.G. “Everything worked but nothing worked enough” Chiến tranh Việt Nam cũng như Iraq, hầu hết các Tưởng lảnh tham dự cuộc chiến không hiểu được mục tiêu, hay có hiểu được một cách mù mờ. Làm sao Tướng Westmoreland hiểu nổi Việt Nam chỉ là nơi thao-luyện để tập trận cho quân đội Mỹ hầu tiêu dùng chiến-cụ củ và phát triển vũ khí đời mới, cùng rủ-rê trò chơi chạy đua vũ trang với kẻ thù Liên Xô, nhưng phải có thao trường an toàn, ưu tiên quốc phòng trên chiến trường Triều-Tiên [thế hệ phản lực: MIG-15/F-84] và Việt-Nam cho kinh tế qua phát triển Hành không Dân dụng qua thế hệ Jet engine kể cả trực thăng.

    Họ lừa thế đổ tội những sai lầm tai hại và nổi bật nhất có thể được liệt kê như sau: quyết định của Kennedy vào năm mới nắm chính quyền 1961 (nhưng do cuộc họp ngày 21/9/1960 của NSC) để bàn cải về cái gọi là trung lập hóa Lào nên đã nhường cho địch vùng trú ẩn tại biên giới và các trục giao thông nội biên, nên phải gánh chịu thiệt thòi về chiến lược trong suốt trận chiến, nhưng sự thật chính Harriman là đạo diển về vấn đề trung lập Lào. Vì định-kiến-2 của Harriman mà các ký giả được lệnh chỉ trích quyết định của TT Kennedy khi gia tăng quân số Mỹ tại Việt Nam trong khi ngăn báo chí, truyền thông văn hóa loan tin về việc quân tác chiến Mỹ lâm chiến mà không có ý niệm (lệnh Harriman không cho phép Hoa Kỳ dính líu gì với công pháp quốc tế vế miền Nam Việt Nam) chiến lược nào rỏ ràng ngoài nhiệm vụ “Cố-vấn”, điều nầy gây ra một tiền lệ nguy hại cho việc tham chiến không có chủ đích rỏ rệt và minh bạch với dân chúng. Quái đảng nhứt là trong vụ đổ thừa hửu lý cho rằng TT Kennedy dùng vỏ lực thô bạo để đảo chánh TT Diệm, vì vậy đã loại trừ một nhà lảnh đạo Việt Nam chống Cộng khá nhứt, quả thực một hành động ném đá dấu tay rất tinh vi và đáng sợ, dỉ nhiên đương kim tổng thống phải chịu trách nhiệm về cái chết của anh em Diệm Nhu là đúng rồi còn gì nữa?
    Permanent Government đổ thừa cho tất cả sai lầm trên của hai vị Tổng Thống để cuộc chiến kéo dài từ năm nầy qua năm nọ mà không thẩm định được một cách đúng đắn mục tiêu và thành quả, khiến ý chí chính trị phải tiêu tan tại Hoa Kỳ. Đến 1969, thời điểm axiom-3 họ thành lập phong trào phản chiến do đại học Yale, trung úy John F Kerry phản chiến xuất đầu lộ diện cùng với quần chúng ngày càng không muốn ủng hộ cuộc chiến theo lối đang tiến hành, có nghĩa là sẽ đến giai đoạn định-kiến-3 là rút lui danh dự qua áp lực quốc hội có biện pháp quyết định sau cùng giống như Iraq. Họ cho rằng thời gian dài vượt giới hạn sự kiên nhẩn của nhân dân Hoa Kỳ, nhưng đó là trong mưu lược của họ có tính trước, khi khai thác lợi nhuận của một công trình cũng vừa xong; Họ dựa vào những định lý cũa các vỷ nhân để áp dụng vào sự gây chiến tranh tại những nước khác để thủ lợi như Việt Nam và hai cuộc chiến lớn nhỏ ở Iraq qua thuyết “Quân Sự yểm trợ Kinh Tế”của kinh tế gia người Anh Malthus, như “không có tàn phá xây dựng bị đình trệ, và nếu xây dựng hoài, thì có lúc phải phá đi để có chỗ tái thiết” Lý thuyết có vẻ ác độc, nhưng đó là thực tế.
    Cuộc chiến Iraq lần thứ Nhất, tình báo chiến lược Mỹ phải vận dụng tài lừa bịp xúi Saddam Hussein sáp nhập Kuwait vào với Iraq; Hussein dỉ nhiên rất ưa thích, nhưng cũng cẩn thận hỏi ý kiến Bà Đại sứ Mỹ Glaspie. Nhưng Bà Glaspie giữ thái độ yên lặng; “yên lặng có nghĩa là đồng ý” Thế là Hussein xua quân chiếm Kuwait để tạo ra chiến tranh tàn phá, rồi Mỹ vào tái thiết Kuwait với khoảng 100 tỷ dollar dễ dàng; Dân Kuwait chỉ có cái tội là thiên nhiên ưu đải thu nhập tính theo đầu người quá nhiều, phải chia bớt cho Tư Bản Mỹ chút ít, chớ khơi khơi bảo Kuwait chia cho Mỹ 100 tỷ thì đời nào họ chịu. Quân Mỹ đánh tới biên giới Iraq thì ngưng nhưng lại xúi giục các giáo phái nổi lên lật đổ Hussein, báo hại Đảng Bath và giáo phái Shite và Sunny thanh toán nhau gây ra một sự câm thù truyền kiếp cho sự tàn phá kế tiếp cuộc chiến lần sau mà do chính tay người Iraq gây ra. Còn Việt Nam ở giai đoạn 2 (khi quân đội Mỹ bắt đầu rút về) Biến Miền Bắc thành thời kỳ đồ đá, Hà Nội phải thắp đèn dầu, còn Miền Nam thành vùng đất hoang dã sau khi Mỹ thí nghiệm đủ loại vũ khí.
    Họ vin vào cớ (định-kiến-2 tại khuôn viên đại học) người Mỹ không có lý do chính đáng để can thiệp vào nội bộ Việt Nam. Nhưng Tôi lại nghĩ rằng sức mạnh toàn cầu hiện đang ở trong tay của Hoa-kỳ phải được coi như một trách nhiệm lương tâm, không là điều làm chúng ta phải biện bạch. Nếu nước Mỹ không dùng sức mạnh đó để đem lại điều tốt lành cho con người trên thế giới thì chẳng những nước Mỹ mất hết sức mạnh, mà Mỹ còn mất cả những điều tốt đẹp đã tích lũy từ trước đến nay. Theo kế hoặch Road-Map, sau 20 năm gọi là thù địch với Việt Nam qua hội chứng phải giải tỏa: Vừa qua ông Đại Sứ thứ Ba, Micheal Marine khẳng định: “Chúng tôi ủng hộ các quyền làm người căn bản cho nhân dân toàn thế giới, chứ không phải chỉ ở riêng Việt Nam!” Hoa kỳ đang cố hàn gắn vết thương chiến tranh và đem lại dân chủ cho Việt Nam để vượt ra khỏi Hội Chứng Việt Nam, nhưng tình hình khó khăn phải đợi đến 2023, khi thế hệ dính dấp vào cuộc chiến đã nằm xuống (không thể lội ngược dòng lịch sử) mới có đa Ðảng và dân chủ VN, vì theo lộ-đồ diển tiến hoà bình tránh cuộc tắm máu có thể xẫy ra, nên Mỹ phải chuyển biến đảng Mafia VN từ bãn chất Cộng Sản qua ổn-định hệ thống hành pháp chế bằng Nguyễn Tấn Dũng (người của Mỷ) nắm quyền sanh sát trong tay qua mặt BCT cũng như Quốc hội, lập lại triều-đại Lê Đức Thọ. Chủ đích mượn tay Dũng ăn cướp dùm tiền bạc từ viện trợ cho đến công quỷ gởi vào ngân hàng để sau cùng thì tình trạng cũng giống như Marcos, Trần Thủy Biền … Dollar Xanh sẽ trở về Mỹ theo định luật Malthus

    Nói về điều lệ trò chơi “Rules Of Engagement” nếu ta dịch ra là “Luật Giao Chiến” thì không ổn lắm; Theo sự hiểu biết tầm thường của tôi, đây là trò chơi chiến tranh giữa hai siêu cường thì phải giải là “Điều-Lệ của Trò chơi” Thí dụ hơi buồn cười nhưng có thật trong tài liệu. Khi bay oanh tạc Miền Bắc, mổi chiến đấu cơ đều có hai người, một người lo lái, còn người kia lo đọc ‘điều lệ nội-quy’ được cho phép. Tuy có Bom Smart, Laser, CBU-55, Rocket điều khiển vô tuyến nhưng không được dùng, mà chỉ thả Bom chạm nổ thông thường từng hai trái một lần, không được Salvo một lần. Có như vậy khả năng phi cơ bị tiêu hủy mới tăng nhiều, như hàng tiêu dùng phải xài cho hết, hầu sản xuất mặt hàng mới để xử dụng vào ‘giai đoạn 3’, Trung Đông.
    Tướng George Brown, Tư Lệnh Đệ Thất Không Lực phàn nàn với Tướng Abrams: “Theo ROE, chúng tôi không được dội Bom nhửng kho tàng, căn cứ địch nếu họ không bắn lên…dù rằng chúng tôi bay trên đầu họ để nhữ, chờ đợi…,” Tóm lại phi công Hoa Kỳ chỉ dội khi bị phòng không ở dưới bắn lên để tự vệ. Thậm chí có những vùng được gọi là SAM-envelopped nếu bắn lên thì bỏ chạy chớ không được trả đủa, thế mới đau đầu cho phi công Mỹ, phi cơ bị tháo gở hệ thống laser targeting pods kể cã smart bomb và night vision goggles, còn KQVN thì tầm hoạt động không đũ oanh tạc Hà Nội. Sau nầy, Thượng Nghị Sỉ tù binh Mc Cain “tức-khí” phun ra, “cái kẻ không xứng đáng chiến thắng mà lại chiến thắng” Báo hại Siêu chính phủ phải ngầm ý, muốn được yểm trợ tài chánh để ứng cử làm Tổng Thống nên ăn nói dè dặt và ẩn chút chính trị một tý. Thế nên sau nầy Mc Cain ăn nói khá chững chạc hơn để không ra khỏi lộ-trình hậu Việt Nam
    Tướng Brown xác nhận với Abrams, phi hành đoàn chịu quá nhiều nguy hiểm với chiến thuật bị gò bó như vậy; Tháng March 1970, các phi cơ Thunder-Chief F.105 khi oanh kích gần vùng cán-gáo phía đông Ban Ban của biên giới Lào trên Quốc lộ 7 thì bị 4 hoả tiển SAM bắn lên nhưng may mắn chúng tôi thoát khỏi. Trung Tâm Yểm Trợ Hành Quân theo dỏi ROE của Tướng Haig cấm không được bay trên quốc lộ 7 và những vùng được bảo vệ bởi SAM vì là phải nuôi dưởng chiến tranh thêm một thời gian nữa. Tướng Abrams nổi nóng, hỏi lại Tướng Brown: “Có nghĩa là Không Quân không được quyền dội Bom trên đầu chúng, dù rằng chúng bắn lên, trong phạm vi đường 7 và Đông Ban Ban, để họ ngang nhiên tiếp viện vào Nam?” Tướng Brown xác nhận: “Dạ....dạ đúng vậy, thưa Ðại Tướng, Chúng tôi không được tấn công để trả đủa!” Abrams nổi nóng nhưng không làm gì được, “Bảo mấy người đó ngồi trên phi cơ bay vào vùng địch để lấy cảm giác!” Chưa hết, theo không ảnh có những giàn hỏa tiển SAM do chuyên viên Liên Xô đang lấp ráp cũng không được oanh kích vì có thể gây thương vong cho chuyên viên lấp ráp. Phi cơ MIG đang đậu hoặc di chuyển, không được oanh kích; Phi cơ MIG đang bay có huấn luyện viên Liên Xô, cho rằng không khiêu khích, không được truy-kích; không được phá hũy runways vì phãi để cho MIG-21 cất cánh để tập dợt không chiến (Dog-fight) với Mỹ và nhứt là để cho phi-cơ vận tải hạng nặng AN-2 có sức chở trên 10 tấn đáp xuống Hà Nội thả xuống những trang cụ điện tử cho hệ thống phòng không mà Mỹ và LX rất sợ đi qua biên giới TQ sẽ bị ăn cắp kỷ thuật chế tạo [Trong sách lược Eurasian Great Game phải giúp TQ tạm thời chiếm ngôi vị thứ NHÌ trong một thời gian nhứt định nào đó rồi dìm xuống vĩnh viễn nằm dưới trướng của Nhựt là đàn em trung thành không phản trắc với Mỹ] …Thế nên Hoa Kỳ không dám cho KQ miền nam phi cơ oanh tạc có tầm hoạt động xa sẽ thả vào runways thi hư đại sự, dù rằnh họ rất muốn KQVN hy sinh thế cho mấy thằng cu Mỹ nhưng đành chịu, phải dùng người nhà trong thế “Khổ nhục kế” để tiêu hủy hàng tiêu dùng
    Thình lình, Tướng Haig bị lệnh của “Toán hành động đặc biệt” (Washington Special Action Group) gởi qua Việt Nam để điều nghiên tại chổ, về kho tiếp liệu cuối đường Xa-lộ Harriman bị quân lực VNCH triệt hạ, chiến trận xảy ra ngay trung tâm đầu nảo MTGPMN (COSVN) Vì đây là hành động vi phạm những điều lệ quy ước của trò chơi chiến tranh. Tướng Haig thảo luận với Tướng Abrams với thái độ cay-cú, xấc láo, Haig nói: “Tôi ghét cay ghét đắng…vì TT Nixon không thể chứng minh sự lỗi lầm tai-hại của mình khi vi phạm hiến quyền gây chiến “Power- Act” chĩ duy nhất dành riêng cho Quốc Hội…còn lệnh lạc thì lề mề chậm chạp không rỏ ràng!” Haig chỉ trích như là một chính khách có đủ quyền năng như Harriman chớ không phải là một Tướng lảnh bình thường, Haig là vị Tướng chưa nắm Sư đoàn, không đặc cách mặt trận mà vẫn lên đến Đại tướng…Ai gắn lon?
    Tất cả… Haig ám chỉ TT Nixon ra lệnh hành quân phá hủy Căn cứ đầu nảo của MTGPMN; Người sỉ quan thuyết trình của MACV cho rằng lệnh lạc không rỏ ràng từ Washington qua những thủ tục giấy tờ chậm chạp chớ không phải lỗi tại nơi đây. “Chúng tôi nhận được Hai công điện, Một bảo rằng ‘tấn công ngay’- Một bảo rằng ‘phải nhanh chóng rút ra ngay’…Thế Washington muốn chúng tôi làm gì ?” Haig bèn dả-lả: “Ờ!... thì tấn công vào…rồi thì rút ra…có vậy thôi!”. Tướng Abrams thêm rằng, chúng tôi không hiểu gì cả, lúc thì tăng quân VNCH lên 1.100.000, rồi thì sau đó vì ngân quỷ chỉ cho phép rút xuống 100.000 quân để tiết kiệm ngân quỷ. Abrams tức khí: ‘Thế thì cáì cục cức gì Washington muốn? Tôi nghĩ với số quân ít ỏi như vậy, chẳng qua dành cho Đại tá Cavanaugh một công việc chuyên môn về Biệt kích hạn hẹp”
    Ngày 12 March 1970, kế hoặch trò chơi qua giai đoạn mới, Hải Đoàn 759 của Bắc Việt chấm dứt chuyên chở tiếp liệu cho quân họ đến hải cảng Sihanouk Ville, và liền sau đó đổi tên lại là hải-cảng Kompong Som do Tướng Lon Nol sau khi lật đổ Thái tử Sihanouk, và sáu ngày sau quốc hội đi đến quyết định truất phế Sihanouk; Lon Nol bèn gởi khẩn cấp một thông điệp cho Hà Nội thông báo ngay, trong vòng Ba ngày quân đội BV phải rút ra khỏi lảnh thổ Cambodia. Đây là một khúc quanh quan trọng trong cuộc chiến Việt Nam; Nhưng thật ra trong trò chơi nầy, Hà Nội đã dư thừa chiến cụ và tiếp liệu cất giữ dọc theo đường Xa lộ Harriman và họ muốn tái xác định lại một lần nửa chỉ có duy nhất Xa lộ nầy là huyết mạch để chiếm Miền Nam. Nhưng xa lộ nầy rất an-toàn, phi cơ Hoa Kỳ và Nam Việt Nam không đụng đến; Đường Xa lộ nầy xây dựng từ ngày hiệp định trung lập Lào 1962 đến 1966 được 750 cây số, đến 1970 coi như hoàn thành là 3.700 cây số và được an toàn xử dụng trong mọi thời tiết. Đại tá Bùi Tín vẫn tự tin cho rằng: “mặc dù B.52 có oanh tạc trên đường 559 (đường mòn Hồ) nhưng không ảnh hưởng gì tới khả năng yểm trợ chiến trường vì chúng tôi có dư thừa chiến cụ cất dấu dọc theo hành lang của đường mòn”. Tiếp vận do Liên Xô cung cấp qua dollar và nguyên liệu của Mỹ, như Tôi lấy thí dụ từ cuốn quân sử Quân Đội Nhân Dân (PAVN). Về xe Molotova không thôi, chỉ vào mùa khô 1970-1971 có 4.000 chiếc bị phá hủy, trong đó phần nhiều do AC-130B bắn bằng hồng ngoại tuyến tầm nhiệt đã nướng hết 2.432 chiếc (có tất cả 60.8 phần trăm tổng số xe bị kẻ thù phá hủy).
    Tóm lại, trung tâm hành quân của Tướng Haig cho phép quân đội Mỹ và VNCH tấn công khắp mọi nơi quân BV có mặt, nhưng chỉ để ‘vui-chơi’ có tiếng vang chớ không phải để hủy diệt hoàn toàn theo như kim chỉ nam: “Everything worked but nothing worked enough” Để đi đến kết luận, vì những điều lệ trò chơi nầy do một Nhóm học giả kiệt xuất của Harriman điều nghiên rất kỷ trước đó khá lâu, nên Bốn đời Tổng Thống có dính líu chiến tranh Việt Nam cũng không hiểu mục-tiêu của chính sách là gì, huống hồ các Tướng lảnh đả tham chiến tại Việt Nam và Iraq? Làm gì họ hiểu nổi thế Siêu Chiến Lược “Eurasian Great Game” của Trùm Đảng-Hội ‘Skull and Bones’ kiêm người Thủ-lảnh của Sáu người bạn nắm vận mệnh thế giới theo sách “The Wise-Men”. Trong Bốn đời Tổng thống nầy, chỉ có TT Nixon là bị kèm kẹp chặt chẻ nhất, [xem hình Lam Sơn 719 thì rỏ, Volume-II, Chapter-1] cả bộ tham mưu tại Tòa Bạch Ốc ai ai cũng biết Kissinger được chỉ thị nói xấu Nixon trong mùa tranh cử 1968, nhưng dù ông hay ai làm Tổng thống cũng phải nhận Kissinger làm cố vấn. Siêu Chính Phủ rút kinh nghiệm, hồi đời Kennedy và Johnson; Dù rằng họ bủa vây Kennedy như một con cua có tám cái càng đều là Đảng viên của Skull and Bones, đặc biệt hai cái càng lớn nầy nắm giữ là hai anh em, một ở chức vụ cố vấn Tổng thống là Skull and Bones 40, Mc George Bundy, còn ở Bộ ngoại giao là Skull and Bones 39, William P.Bundy. Nhưng không áp lực được Kennedy qua công điện gởi cho Cabot Lodge ngày 30/10/1963 yêu cầu ngưng hoặc trì hoản cuộc đảo chánh TT Diệm; Còn Johnson gởi công điện cho phép quân đội VNCH được săn đuổi quân đội BV ra khỏi biên giới nhưng bị Nhóm Skull and Bones không cho phép. Vì thế chúng ta cũng dễ hiểu tại sao bằng mọi giá W.A.Harriman phải bảo vệ đường mòn HCM hay xa-lộ Harriman?

    (Còn tiếp)

  5. #23
    vinhtruong's Avatar
    Status : vinhtruong v?n ch?a c m?t trong di?n ?n
    Tham gia: Jun 2010
    Posts: 1,924
    Thanks: 0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default Dòng họ Bush nhiều thủ đoạn hơn Kennedy

    Prescott Bush, chất Xám kiệt xuất của ngành tình-báo, An-Ninh Quốc Gia Hoa-kỳ? Đó cũng là lý do Con và Cháu Nội ông trở nên tổng thống Hoa Kỳ!
    -Thế-chiến thứ-1, Nhóm Yale-Skull áp lực chính quyền ký hợp đồng sản xuất kỹ nghệ chiến tranh, Họ tự ý thành lập “Hội-đồng Kỹ-nghệ Chiến-tranh” [War Industries Board] do Wall Street bảo trợ, người Giám-đốc là Bernard Baruch chuyên lo liên lạc đặt hàng giữa chính phủ và công xưởng về đóng tàu cho Hải quân. Vào mùa Xuân 1918, thình lình có mật lệnh từ W A Harriman chuyễn cho ông Bernard Baruch bảo phải nhường chiếc ghế Chủ tịch WIB cho Prescott Bush ngày 1/6/1918, P.Bush chấp hành và trình diện tại Washington. Thực thi đúng theo tuyên ngôn của các trường Ðại-học Quân-sự: “Muốn cũng cố hoà-bình phải chuẩn bị chiến tranh” Liền sau đó không lâu, Thượng nghị sỉ bang Mississippi, James Vardarman phàn nàn rằng: “nên giải tán Hội-đồng buôn xác chết nầy, vì tự nó nói lên sự ăn-chận trên tay các công ty khác và giành giực độc quyền lợi nhuận!” (Giống y chang như công-ty Halliburton của Phó TT Dick-Cheney sau nầy thầu dịch vụ chiến tranh Iraq)
    -Sau Thế chiến-2, 1946 một sự chạy đua phát triển vủ-khí để gây chiến, từ một cuộc chiến Nóng (1941-1945) đến cuộc chiến Lạnh được thống kê qua sự sản xuất như sau: 38 phần trăm 1941-1947; 40 phần trăm cho 1953 (chiên tranh Triều-Tiên); từ 45 phần trăm cho 1959, đến 49 phần trăm cho 1968 trong suốt cuộc chiến tại Việt Nam là nhiều nhứt.
    -1947 Prescott Bush và Robert A Lovett cùng Brown Brothers Harriman đồng quyết định cải đổi OSS thành CIA để làm công cụ bạo lực cho WIB; Nhóm nầy mở rộng Ngủ Giác Ðài tăng quân số Tướng lảnh nhiều hơn xưa, tăng tốc cho chương trình không gian, điện tử hoá siêu kỹ thuật cho quân đội. Bộ tam sên: Prescott Bush chắc chắn sẽ thành Thượng nghị sỉ 1950, gây ảnh hưởng bao trùm Quốc-hội, còn W.A.Harriman, người Cố-vấn tổng thống, nhưng lại có nghĩa nắm chính sách ngoại giao với nước ngoài, riêng Robert A Lovett sẽ đi từ Thứ-trưởng rồi Bộ-trưởng quốc phòng để điều động các cuộc hành quân bí-mật trên những nước đem lại quyền lợi cho Tư bản Mỹ.
    Như trước đó có hai cuộc hành quân bí mật: [covert operation] đáng kể là khuyến dụ Cụ Hồ vào OSS nơi Trùng Khánh 1943, Côn Minh, Sở thông tin Chiến tranh (Service of War Information) và qua cuộc hành quân bí mật của điệp viên OSS-19, Lucien Conein nhảy dù xuống mật khu Pát-Pó giúp Cụ huấn luyện quân sự cho Trung-đội Vỏ trang tuyên truyền của Trung đội Trưởng Vỏ Nguyên Giáp và kết nạp Giáp vào OSS. Sau đó 1949 Phi-đội CAT của CIA phải hoàn thành cuộc di tản cưởng bức ra khỏi lục địa, là đảo Ðài-Loan Thống chế Trưởng-giới-Thạch và phe phái, giúp Mao thống nhứt lục địa Trung Hoa một thời gian chuyễn tiếp khá lâu để trở thành hội viên LHQ

    Prescott Bush hăn-say tham dự những năm tháng chiến tranh ác liệt, đôi khi người ta lầm tưởng chỉ có một mình ông đơn độc chiến đấu trên trận mạc, ông chia ra hai phần thời gian ở Washington và trận mạc, ít khi về thăm nhà, sự làm việc nhiệt thành đã đặc vào ống kính của Harriman, June, 1918 P.Bush mau lẹ đáp ứng sản xuất qua Pháp cho Lữ-đoàn Pháo Dả-chiến 158th một số lớn đạn dược gọi là sản-phẩm lấy tên là Tiểu-đoàn Yale cung cấp. Có nghỉa Tiểu đoàn-Yale Pháo binh của ông sẽ tham dự vào chiến tuyến phía Tây [Western Front] Ðại-úy Prescott Bush và pháo thủ của ông đang chịu áp-lực trận địa pháo dữ dội của địch. Chúng đang cố tâm hủy diệt tất cả pháo-đội Hoa kỳ, Tuy nhiên sự phản pháo của Lử-đoàn pháo 158th đã làm tiêu tan các công sự kiên-cố của quân Ðức. Dưới con mắt làm ăn của P.Bush, lấy thịt đè người nên phía WIB đả bán ra được 4.2 triệu quả đạn sau khi tàn cuộc chiến đem một số lợi nhuận khổng lồ về cho War-Industries-Board.
    Mới chỉ 23 tuổi đời vào năm 1918, Prescott Bush là một Ðại-úy Pháo binh năng nổ, một hôm ông viết một bức-thư khôi hài về cho mẹ, sau khi đọc xong bà mẹ tự hào về con mình nên đem tin vui nầy cho tờ báo địa phương “the Ohio State Journal” đăng tin ở trang đầu: “Ðại-úy P.Bush chỉ một mình nhận được ba huy chương cao quý của chính phủ Pháp, Anh và Hoa-kỳ, vì đã cứu ba vị Tướng lảnh đồng minh, Pershing, Foch, và Haig đang đến thăm viếng đơn vị Tiểu đoàn Yale Pháo binh của ông. Ngày 15, July, P.Bush đang hướng dẩn ba Tướng nầy tham quan đơn vị, thì thình lình một trái đạn 77mm từ trên không rơi xuống, sự phản ứng tự nhiên P.Bush rút con dao (bolo-knife) hất mạnh lên như chơi baseball vào trái đạn, cho nên trái đạn không chạm nổ và rơi xuống bên cạnh như một hòn đá tảng vô hại. 24 tiếng đồng hồ sau P.Bush được ân tặng huy chương “Cross of the Legion of Honor của chính-phủ Pháp, The Victoria Cross của chính phủ Anh, và The Distinguished Service Cross của Hoa-kỳ” Nhưng khi P.Bush nhận được một mẩu giấy đính chính trên tờ báo Pháp, liền lập tức ông nói cho mẹ hay, “đó chỉ là bức thư khôi hài để làm cho mẹ vui, chớ chuyện đó không bao giờ có!” Ngày hôm sau, September 6, 1918 tin nầy được đính chính trên báo chí là Tin Vịt-Cồ! Kể từ giờ phút nầy, trong đầu P.Bush luôn luôn in sâu về sức mạnh của “truyền thông văn hóa” vẩn có tác dụng gây ảnh hưởng, dù thật hay không thật và ông muốn con cháu ông phải xuất thân từ quân đội để lảnh đạo đất nước trong trật tự và kỷ luật nh ưng ph ải đ ể trong đ ầu “Truyền thông trên OSS kể cả CIA” sau nầy
    Năm 1950, là người Phụ tá cho Harriman, P.Bush quyết định công-cụ Truyền thông Văn hóa nặng ký hơn CIA và cho ra quyền bất khả xâm phạm về “Tự do ngôn luận” một vũ khí lợi hại khi cần khủng bố chính quyền buộc họ phải đi đúng American-First. P.Bush qua đời 1972, làm sao ông biết được Con và Cháu nội sẽ là Phi-công Tổng thống thứ 41 và 43 của Hiệp chủng Quốc, vì đã khai thác tuyệt vời truyền thông văn hóa cho quyền lợi của bọn dầu-hỏa qua sự chuyển ngân vào ngân hàng Thụy Sĩ. Ðúng theo di-truyền của giòng họ Bushes là: NĂNG LƯỢNG, TÌNH-BÁO, và AN-NINH QUỐC-GIA. Dòng họ Bushes không bao giờ chịu đào tạo Bác-sỉ, luật sư, thầy giáo, khoa học gia … mà chỉ chuyên về 3 địa hạt nêu trên

    Nguyên nhân nào W.A Harriman chịu chấp nhận Prescott làm phụ tá Ðảng hội Skull and Bones: Tình cờ, đầu năm 1926, người em của Harriman là Bunny Harriman đang uống rượu với P.Bush và nói chuyện công việc làm ăn. Prescott vẩn còn làm việc với hảng nhựa U.S Rubber, đại lý bán vỏ xe, còn Bunny đang bề bộn công việc ở Wall Street. Sau khi họ nhận ra nhau cùng tốt nghiệp Ðại học Yale, Bunny mới thú nhận tại Công ty người anh W.A Harriman and Company rất cần những nhân tài phụ giúp, hỏi P.Bush có muốn cùng giúp việc cho anh mình không? P.Bush nhận lời ngay, sau đó không lâu từ một Ðại lý bán võ xe khiêm nhường, Prescott trở nên một triệu-phú quá dể dàng. Tóm lại W.A Harriman tin tưởng nhận P.Bush vào làm việc và tin cẩn chọn P.Bush như người phụ tá tham mưu tin cậy của ông [http://www.answers.com/topic/w-averell-harriman 1/22/2006, trang 4 of 7] Prescott Bush là người sau chót trong 6 nhân vật nắm vận mệnh thế giới nhưng được Harriman cân nhắc lên làm Phụ-tá tham mưu cho Harriman.
    Harriman vở mộng vì đặt quá nhiều tin cậy vào viên Phụ tá của mình, Prescott Bush, trong khi Harriman muốn hợp-lý hóa bằng những quyết định phức tạp chia ra cho hai nhóm rỏ rệt: Nhóm Dân chủ do W.A.Harriman và Lovett, còn nhóm Cộng hòa do P.Bush và Bunny Harriman. Nhưng nhìn vào hai nhóm nầy thì chẳng có công bằng tý nào vì phía bên kia vẩn còn người em của Harriman. Nhưng điều cấm kỵ là không được phê bình đàm tiếu nói xấu cải vả nhau, P.Bush giữ thái độ im lặng về những hành động cũa Harriman làm việc với hai vị tổng thống, F.D.Roosevelt và Truman; Sư thật làm sao P.Bush hiểu được trong tương lai của trận chiến Triều Tiên chỉ dựa vào môi trường chạy đua và phát triển thế hệ phản lực cơ chiến đấu cho quốc-phòng giữa Liên Xô và Mỹ. Còn như tới phiên chiến tranh Ðông Dương mới qua giai đoạn phát triển thế hệ phản lực cơ cho Hàng không dân dụng và trực thăng. Có một điều quan trọng nữa là làm cách nào để dùng xăng hoá học (synthetic fuel) để làm diệu bớt sự thay đổi nhiệt độ cho môi trường giống như Hitler đã thành công từ 1933, nhưng vì lòng tham vô đáy, dòng họ Bushes đã đi chệch ra khỏi quỹ-đạo chiến lược của Harriman! Quên đi quyền lợi của các loại Tư-bản lớn-nhỏ khác!
    1950, Prescott Bush đã là một Thượng nghị sĩ sừng-sỏ trong Quốc hội, ông nắm ảnh hưởng trong chức vụ Trưởng ban Hội đồng An ninh và Tình báo Gián điệp và nắm luôn Trưởng Hội-đồng về cơ quan Quốc phòng, trong đó đáng kể có người bạn chí thân chuyên môn về tình báo là Allen Dulles. P.Bush quá hăn-say về chương trình “dọ thám bằng vệ tinh” Sau Thế chiến-2, ông giành ưu tiên tài chánh không giới hạn cho Bác-học Werner Von Braun và các Khoa học gia người Ðức chạy trốn về với Hoa kỳ, chuyên trách hoả-tiến, đồng thời tối tân hoá chương trình phóng hoả tiển liên lục địa. Ðặc thù, P.Bush ghét cay ghét đắng TT Kennedy về vụ thất bại tại Vinh Con Heo vì Kennedy phản bác (P.Bush thố lộ bằng lời nói với lịch-sử, sự thất bại chỉ vì Kennedy không muốn đứng về phía sau nhóm nổi dậy, có nghĩa là đem Hải Lục Không quân ra can thiệp mà xem việc làm của Bushes qua công cụ CIA như con Voi rừng kinh-dị khó dại phá hoại chính sách quốc gia) Với tham vọng người con trai của mình sẽ chạy đua vào nhà Trắng, 11 ngày trước khi Kennedy bị ám sát, đứa con Trai của ông là George H.W.Bush đứng trước bục phòng họp báo Thủ-đô ở Austin, tuyên bố sẽ ứng cử vào Thượng nghị sĩ của Ðảng Cộng Hòa. Vào được chức vị Thượng nghị sỉ trong khi TT Kennedy đã bị ám sát, nhưng George H.W Bush vẩn mở pháo trận đầu tiên tấn công Civil-right của Kennedy vì cho rằng đe-dọa hiến pháp, trong khi Barry Goldwater biện luận Hoa-kỳ vấp phải vấn đề kỳ thị màu da. George H.W.Bush cũng chống lại đường lối Liên bang tước đoạt quá nhiều quyền hạn của Tiểu bang. Về phương diện ngoại giao, ông chống đối Kennedy về lời đề nghị kiểm soát việc chạy đua vũ trang, biện luận thay vì phải cứng-cựa với chính sách chống Cộng sản; Những đặc điểm không kém phần quan trọng, George.H.W.Bush với 40 tuổi, thành công và là phi-công tác chiến anh hùng của tổ quốc. Có một tài sản đáng kể về thương nghiệp dầu hoả, nhưng vì tham vọng dầu-hoả mà dòng họ Bushes phải mai một sau nầy! Hơn nửa thế kỷ nay, dòng họ Bushes vẩn tự hào là “chống-Kennedy” vì Bushes xem giòng họ Kennedy là những kẻ muốn tranh tài với họ! Tuổi trẻ có phải vì nóng tính, nông nổi nên nói toạt mống heo!? Jeb Bush đã dám tuyên bố và thách-thức (có lẽ cũng bị thọc gậy bánh xe đang lăn ngon trớn theo đà mạnh tiến vào toà Bạch-ốc) “Tôi nghĩ, chúng tôi có thể hạ giòng họ Kennedy trong trận football, chúng tôi cũng hạ họ trong trận basketball, baseball, và bất cứ cái trò chơi quỷ-quái nào mà họ muốn đấu!”(Dịch theo nguyên văn, cuốn sách “The Bushes”, 2004, page 497 Petter and Rochelle Schweizer)
    Thế nhưng! thế hệ trước là thủ phạm nhưng lại vô cùng khôn khéo, Bush-Cha vẩn tỉnh bơ giữ mối giao hảo bề ngoài rất tốt đẹp, ông [George H.W Bush] dựa vào vị thế thượng phong làm Phó, rồi Tổng thống nên phía đối địch cũng ngậm bồ-hòn cười nhe răng trong giao tế. Người em út còn sót lại của TT Kennedy, Thượng nghị-sĩ Ted Kennedy 1990 cũng giúp TT Bush-Cha cho qua Disabilities Act và luật cải-bổ Di-dân. Khi rời Nhà trắng hai vợ chồng của Bush-Cha cũng làm bộ tiếp nối tình cãm, nhưng lần nầy qua nhà người Chị của Ted Kennedy, là Eunice Shriver

    Vâng lời Bush-Cha, Bush-Con, năm 2000 vừa nhậm chức Tổng thống, hâm nóng thêm tình cãm giữa hai họ, nhân dịp đám tang của Thượng nghĩ sĩ Paul Coverdell của Georgia, Bush cùng Ted Kennedy dự đám tang, sau giờ tan lể, Bush-Con lỏ con mắt tìm kiếm Ted Kennedy ẩn hiện trong đám đông. Khi gặp Ted, Bush-Con cười khà đưa tay bắt: “Tôi nghe anh có đi dự nên kiếm, Tôi ghi nhận anh đã làm những việc ích lợi cho dân cho nước” Ted cười khô cho qua. Tuy nhiên dù mối liên hệ tình cảm khó hiểu, nhưng cũng tiếp nối được đến thế hệ thứ-3
    Vào tháng chạp, 2000 TT Bush-Con mời gọi Ted Kennedy, họ nói chuyện với nhau như hâm nóng lại tình cãm khắng-khít ngoài mặt giữa hai họ và cùng giúp đở chia sẽ cho nhau vì lợi ích cho đất nước. Ted Kennedy vui lòng chấp nhận vì đại cuộc, Bush-Con bèn mời Ted cùng họ hàng Kennedy đến dự một cuộc họp mặt riêng tư để xem cuốn phim những ngày căng thẳng về cuộc khủng hoảng đe dọa Hoả tiển nguyên tử của Liên Xô 1961; Sau đó Ted giúp Bush cho qua sự cải bổ Giáo dục vào 2001 và hai năm sau, TT Bush-Con tuyên dương công trạng Ted về sự tận tụy giúp đở dân chúng Hoa kỳ. Nhưng Ted Kennedy vẩn ngoan cường giữ vửng lập trường, chiến tranh Iraq là một sai lầm, mống vuốt của thất bại và chính sách khánh tận (a failed, flawed, bankrupt policy) Thế nên chúng ta ghi nhận nền kinh tế tồi tệ như hiện nay, ăn Ốc bỏ vỏ cho người da màu lên dọn-dẹp.
    Tháng 11/2001 Bush-Con thông báo sẽ đặt tên Robert Kennedy trên Cơ quan chính phủ, Bộ Tư-pháp, có sự tham dự của Ted Kennedy với vẻ mặt gượng cười chua xót
    Giòng họ Bushes thì quá nhiều tham vọng về xăng dầu và quá nóng ruột về phát triển Hàng-không Dân-dụng muốn hấp-tấp bắt chước như Harriman đã thâu vào quá nhiều lợi nhuận khi phát triển Ðội Hàng-Hải đi biển lớn nhứt vào thời gian Thế chiến-1, vì tham vọng vào xăng dầu nên bị Dick Cheney lấn lướt đến nổi thân bại danh liệt cho triều-đại-2 Skull and Bones, rồi ngã quỵ.

    Kết quả, sự phản trắc, thất trung thể hiện trong bửa cơm tối của Ðảng Cộng hòa, Prescott Bush đả thẳng thừng tấn-công Harriman, “xem như Harriman, một công nhân đả cởi bỏ nón nhựa an-toàn ra khỏi đầu, và quăng đôi găng-tay lao động xuống đất, đi ra về một mạch không ngó lại” ngụ ý vô trách-nhiệm. Từ dạo đó P.Bush âm thầm theo dỏi từ chiến tranh Triều Tiên đến vấn đề giao tế thế giới. Dựa vào đó, Harriman đùn trách nhiệm cho dòng họ Bushes để cho George H.W.Bush nhảy vào cuộc chiến Việt Nam từ 1960 nhưng dưới sự diu dắt truyền nghề của Harriman cho đến khi mật kế Pennsylvania hoàn tất, có nghĩa là tạo nên một mô hình kiểu mẩu cho Hà Nội thống nhứt Việt Nam thành một qua mô-hình hiệp định Paris và cũng là lúc TT Nixon lên ngôi 1969. Thế là công cụ CIA do Dân-chủ Harriman thành lập 1947, bây giờ 1960 Cộng-hòa George H.W Bush được hưởng trọn vẹn. Thế nên chúng ta đoán chắc sự thất bại tại Vịnh Con Heo, thủ phạm chính là George H.W.Bush nhưng Kennedy phải chịu trách nhiệm vì đương kim tổng thống, kể cả cái chết của Diệm Nhu, (nhưng thủ phạm chính lại là W A Harriman ra lệnh) Vì Harriman biết cuộc chiến VN sẽ đem lại thãm hoạ nên muốn lẩn trốn thì tội tình gì George H.W.Bush phải lộ diện, nên Bush-Cha đã khoán trắng cho Donald Rumsfeld muốn làm gì thì làm
    Sau Tết Mậu thân 1968, để chuẩn bị cho phong trào phản chiến, trong giai đoạn Tướng Abram trách nhiệm về việc lần lượt rút quân Mỹ về nước theo lộ trình sắp xếp hành khách lên phi-cơ. Trong khi Trung-úy phản chiến thuộc đại học Yale, John F.Kerry, Duyên tốc đỉnh cùng Thượng nghị sỉ Joe Lieberman, ứng cử viên Tổng thống, cầm đầu tờ báo Yale Daily News cùng một số đông sinh viên Yale đòi hỏi không tham dự cuộc chiến VN. Năm vừa qua 10/1967 họ trả lại thẻ quân-dịch cho Bộ tư pháp; Nhưng hơn ai hết, là người thay thế Harriman nắm giử chính sách, và cũng là lần đầu tiên George H.W.Bush công khai xuất hiện nhưng lại không muốn cho ai biết đến sự xuất hiện nầy, coi như đây là một trách nhiệm quan sát tại chổ cho biết sự tình, giai đoạn phải lần lượt rút quân về theo lịch trình của hệ thống các hãng Hàng-không Dân-dụng đã thiết kế lịch trình chuyến bay.
    Ðể chuẩn bị thay thế Harriman sẻ từ giả chính trường 1969, và thời gian chuyển tiếp cũng sắp đến, ngày 26/12/1967 Bush-Cha sẽ đi thăm Việt Nam bàn thảo với Ðại sứ Ellsworth Bunker như một cuộc thăm không chính thức, lặng-lẽ không ồn-ào, Ông đi thăm các chiến sỉ Mỹ ngoài mặt trận, dùng trực thăng HU-1 đi thăm các tiền đồn từ Mekong Delta đến Ðà-Nẳng. ông đáp xuống Hàng không mẩu hạm dự một cuộc thuyết trình oanh tạc Bắc Việt. Vào một buổi sáng đến phi trường Ðà Nẳng đang bị pháo kích. Trong khi thăm viếng, phi công phải bay vòng để khỏi bị hoả lực ở dưới bắn lên. Ðược hỏi, các người lính đều có ý kiến như nhau: “Chỉ đơn giản nếu Hoa kỳ giữ lời cam kết thì chiến thắng sẽ đến!” Bush-Cha giữ trong óc “sự kiện Vịnh BV và Trân Châu Cảng đều giống nhau vì số nhân viên tham chiến có quá nhiều” chỉ có một điều tối kỵ là quân Mỹ sẽ rút ra hết để lại biết bao thãm trạng bi lụy cho người dân miền Nam mà ông là người nối tiếp chính sách đó!
    Ngày 11/5/1970 theo lộ trình John F Kerry và số đông Yale và các phân khoa sẽ đến hành lang Quốc hội: “Chúng tôi bầu các người để chấm dứt chiến tranh hay chúng tôi phải tống các ông các bà ra khỏi chiếc ghế Quốc hội?”Trong đám đông nầy có Giám đốc Ðại học Yale, Kingman Brewster; riêng Prescott Bush, Chủ tịch Hội-đồng Kỹ nghệ Quốc phòng, hiểu rất rỏ đường lối của Skull and Bones, đành phải phàn nàn “làm như vậy sẽ là một nhục khí cho Yale” Trong dòng họ Bushes, người cháu họ George Walker đang là lính chiến Sư-đoàn Dù, còn người cháu họ John Ellis đang hoạt động để chấm dứt chiến tranh.
    Khi TT Nixon thắng cử 1968, ông giúp đở Bush-Cha được bầu là Dân biểu cho nhiệm kỳ đầu vì là đứa con của Prescott Bush, được chỉ định làm Ðại-sứ tại Liên Hiệp quốc 1970, Trưởng Hội đồng của Ðảng Cộng hòa 1973-1974, được ở trong tham mưu của TT Nixon. Nixon xem gia đình Bushes như là những thiên tài giúp đở tham mưu cho ông, 1976 được sự tín nhiệm giữ chức trưởng ngành CIA, Bush-Cha hy vọng được làm Phó cho TT Ford trong nội các dù không được dân bầu. Nhưng tôi vẩn nghĩ rằng: Bush-Cha là cố-vấn trong bóng tối cho Nixon 1969 về chính sách qua cái loa Kissinger, và sẽ bị hất ra khỏi chiếc ghế quyền lực bằng vụ Watergate, vì Bush-Cha mới thực sự là người nắm giữ chính sách ngay sau khi Harriman rời khỏi chính trường 1969.
    Khi TT Nixon từ chức, Chủ tịch Quốc hội Gerald Ford lên làm Tổng thống, theo Tu chánh án 25th [The Twenty-fifth Amendment] TT Ford phải chờ Lưởng viện của Quốc hội chấp nhận theo phổ thông đầu phiếu. Riêng Ông Dean Burch, cố vấn Tổng thống Ford đề nghị: “Cá nhân tôi chọn George H.W Bush [Bush-Cha]” và Richard A Moore, một thành viên tham mưu toà nhà trắng: “Cha và ông của Bush-Cha, cả hai đều được mọi người kính nể và là chủ của nhửng nhà Bank lớn ở New-York. Nhưng không may thay, Bush-Cha đã bị thua phiếu của Nelson Rockefeller 68/101, TT Ford rất lấy làm tiếc, vì hai người cùng là bạn thân, Ford mời Bush-Cha vào phòng bầu dục hàn huyên nhưng tiếc thay không còn ghế nào cho Bush, và thật sự Bush cần làm trùm CIA để bao che Richard Helms, tác giả vụ Watergate
    Nhưng không sao vì nắm chính sách, biết được thế chiến lược toàn cầu nên Bush-Cha cần qua Bắc kinh ngay để thương thảo về việc bỏ vốn làm ăn của Tư bản Mỹ. Như thay thế nhiệm vụ của Kissinger còn đang dang-dở và vô số đường lối ngoại giao của hai nước chưa được sáng tỏ cho lắm, Bush-Cha cần kiểm-điểm check l ại cho đúng lộ trình. Harriman dù xa lìa chính trường nhưng luôn luôn bám-víu, theo-dỏi kế hoặch Eurasian, ông tin tưởng tài ba của Bush-Cha, đặc biệt là về phương diện tình báo và phản tình báo; là một cố vấn vĩ-đại cho Bushes. Sự thiên tài độc đáo về tình báo chuyên trách của dòng họ Bush làm cho Harriman yên tâm, Bush-Cha sẽ đánh bại Cộng sản không khó lắm; Harriman cũng nhấn mạnh cho người kế vị của thế hệ sau biết rằng: “Phải tuyệt đối quan tâm và theo dõi sát nút về vấn đề ngoại giao, nhứt là với Trung quốc. Dù sao cũng phải rút kinh nghiệm như Harriman, con người tuy quyền hạn bao la nhưng người dân không biết đến, còn Tướng nổi tiếng Eisenhower thì làm sao họ không bầu cho ông. Harriman hai lần ra ứng cử Tổng thống đều thất bại (1952 và 1956) Con đường tốt nhứt nên dựa vào liên danh nào mà người cầm đầu phải là nổi tiếng mà người dân sẽ bầu như trường hợp tài tử Ciné hay Tướng tài [Eisenhower, Reagan…] Bằng giá nào cho kịp nếu phải làm Phó trước để lấy đà vào năm 1980 là thuận lợi nhứt theo lời Tổ-sư cố vấn W.A.Harriman, cuối cùng Bush-Cha chịu làm phó cho Liên danh Reagan, nhưng mà là phó với quyền hạn bao la. Giấc mộng của dòng họ Bushes đã được mỹ mản nhưng Prescott Bush đã nằm sâu dưới chín tầng địa ngục 1972

    QUEENBEE-1

Trang 4/4 đầuđầu ... 234

Similar Threads

  1. Giờ học toán
    By thiennga7A in forum Vui cười
    Trả lời: 0
    Bài mới nhất : 04-28-2009, 04:26 AM
  2. Trả lời: 0
    Bài mới nhất : 05-23-2008, 01:50 PM

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •